Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 67

Tác giả: Diêp Phi Dạ

Giận đỏ mặt vì hồng nhan
Đường Noãn ngừng tiếng khóc, hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu, nhìn thấy đứng trước mặt mình là một người phụ nữ tao nhã, bởi vì nước mắt ngăn trở tầm mắt của cô, cô chớp chớp mắt, để cho nước mắt chảy xuôi xuống, mới nhìn rõ ràng dung mạo của cô ta, đáy mắt cô ta đầu tiên là xẹt qua một chút kinh ngạc, sau đó mới mở miệng, nói: “Là cô?”
“Đã qua nhiều năm như vậy, hóa ra Đường tiểu thư còn nhớ được tôi.” Người phụ nữ cong môi, tươi cười rạng rỡ nói, sau đó cô liền mở túi xách mang theo bên người ra, rút từ bên trong ra mấy tờ khăn ướt, khom người ngồi xổm ở trước mặt Đường Noãn, tự mình giúp cô lau sạch sẽ nước mắt và vết máu trên mặt, mới tràn ngập quý khí đứng dậy, bỏ khăn ướt vào trong thùng rác bên cạnh, tiếp tục không chút hoang mang mở miệng nói: “Đường tiểu thư, nếu như hiện tại cô có thời gian, có thể tán gẫu với tôi một chút không?”
Đường Noãn nhìn cô ta chăm chú một lát, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Cô gái thấy cô đáp ứng, lập tức nhoẻn miệng cười, sau đó lại cúi người một lần nữa, dìu đỡ Đường Noãn đứng lên từ trên mặt đất, sau đó lưu lại một câu “Tôi chờ cô ở bãi đỗ xe dưới đất” với Đường Noãn, liền dẫn đầu rời khỏi nhà vệ sinh trước.
Đường Noãn đi ra khỏi thang máy, liền nghe thấy tiếng sáo trúc, cô theo tiếng đi tới, nhìn thấy một chiếc Audi Q7 ngừng ở bên trái chỗ đổ xe trước mặt.
Cô vừa đi đến bên cạnh xe, cửa sổ xe liền rơi xuống dưới, cô gái đó nói với cô: “Đường tiểu thư, mời lên xe.”
Cô gái chờ sau khi Đường Noãn ngồi lên xe xong, liền khởi động xe.
Cô ta chở Đường Noãn lái theo đường phố thành Bắc Kinh rất lâu, cuối cùng ngừng ở trong một con hẻm tối đen không có xe cũng không có ai đi qua.
Cô gái tắt lửa xe, mở miệng: “Đường tiểu thư, sáu năm trước, tôi cho cô tin tức Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm ngủ với nhau, để cho cô trước khi tốt nghiệp cao trung, hung hăng hả giận một trận, đúng không?”
Đường Noãn không nghĩ tới cô ta vừa mở miệng, liền gọn gàng nhắc đến chuyện sáu năm trước, bỗng chốc ngây ngẩn, mấp máy môi, không nói gì.
Cô gái cũng không để ý sự trầm mặc của Đường Noãn, vẻ mặt ôn nhu tiếp tục mở miệng nói: “Lúc đó, Tống Thanh Xuân bởi vì cô tung tin tức đó ra ngoài, bị bạn học trong trường nghị luận khinh bỉ đủ kiểu, mà cô ta và Tô Chi Niệm, cũng thành công bị tin tức đó châm ngòi mỗi người đi một ngả, mãi hơn năm năm sau cũng không có liên hệ, thật rất như cô mong muốn, không phải sao?”
Đường Noãn cúi tầm mắt một chút, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Xin hỏi, cô tìm tôi có chuyện gì không?”
Cô gái giống như Đường Noãn vừa rồi, cũng không có đáp lại đề tài của cô, mà là hỏi một vấn đề mới: “Cô hận Tống Thanh Xuân không?”
Tống Thanh Xuân... Cái tên này khiến cho đáy mắt Đường Noãn thoáng hiện ra một chút nghiêm nghị, cô không chậm trễ chút nào đáp: “Hận.”
“Hận bao nhiêu?” Nữ tử hỏi.
Đường Noãn không lên tiếng, nhưng tay lại siết thành quả đấm. Cô gái lại cong môi cười : “Nếu như tôi nói, tối nay tôi tới tìm cô, chính là tới giúp cô giải hận thì sao?”
Đường Noãn kinh ngạc nhìn về phía cô gái: “Cô muốn giúp tôi như thế nào?”
“Cô và cô ta ở trong cùng một công ty, giữa các người có rất nhiều cơ hội có thể tiếp xúc, đúng không?” Cô gái vừa nói, vừa đưa cho Đường Noãn một cái bình màu đen: “Đây là một bình thuốc, dùng chút ít sẽ không kiểm tra ra được bất kỳ tổn thương nào, nhưng dùng lâu dài, sẽ khiến cho thần chí của người ta mơ hồ... Chỉ cần mỗi ngày cô tìm thời gian đút cho Tống Thanh Xuân uống một viên thuốc, thời gian lâu dài, cô ta sẽ hoàn toàn biến mất khỏi trước mặt cô, đến lúc đó, cô ta cũng sẽ không ảnh hưởng đến cô nữa...”
“Tôi cho cô cơ hội, có nắm chặt cơ hội này hay không là chuyện của cô, chẳng qua, rất nhiều khi, cơ hội chỉ có một lần.” Cô gái nói xong, lại chuyển chuyển bình thuốc đến trước mặt Đường Noãn, thấy cô không nhận, tự ý mở túi cô ra, ném bình thuốc vào trong: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, tôi đưa cô về nhà.”
Lúc cô gái khởi động xe, Đường Noãn vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng, bỗng nhiên mở miệng nói: “Cô cũng không phải chỉ đang giúp tôi?”
“Đương nhiên.” Cô gái không nhấn ga, quay đầu, không chút che giấu thoải mái hào phóng thừa nhận: “Tôi đương nhiên không phải chỉ đang giúp cô, chẳng qua cô hy vọng Tống Thanh Xuân ૮ɦếƭ, tôi cũng hy vọng Tống Thanh Xuân ૮ɦếƭ, mục tiêu của chúng ta giống nhau mà thôi.”
Đường Noãn hỏi: “Có thể nói với tôi nguyên nhân không?”
Sau khi cô gái trầm mặc thật lâu, mở miệng, trong giọng nói ôn nhu, mang theo một cổ sát khí: “Tôi muốn làm cho Tống Mạnh Hoa sống không bằng ૮ɦếƭ.”
Rất hiển nhiên, cô gái không hề muốn nhiều lời, sau khi nói xong câu đó, liền dùng một cước giẫm ga, lái xe ra khỏi ngõ hẻm.
Cô gái đưa Đường Noãn đến cửa tiểu khu của cô, trước khi Đường Noãn xuống xe, cô ta giống như là nghĩ đến cái gì, lại mở miệng nói: “Tôi biết đáy lòng cô đang kiêng dè cái gì, sợ Gi*t người đền mạng, chẳng qua cô yên tâm, thuốc này rất ít gặp, dù là về sau điều tra, mọi người cũng chỉ sẽ cho rằng là thuốc trị liệu bệnh trầm cảm, sẽ cho rằng là người ૮ɦếƭ tự sát do bệnh trầm cảm. Ví dụ, bốn năm trước Tống phu nhân không cẩn thận ngã từ trên du thuyền xuống biển, ૮ɦếƭ đuổi bỏ mình, lại ví dụ năm ngoái, tổng tài Tống Thừa xí nghiệp Tống thị không cẩn thận ngã từ trên sân thượng công ty xuống, bỏ mình tại chỗ.”
---
Đêm nay Tống Thanh Xuân hẹn một nam minh tinh làm phỏng vấn.
Vốn cô muốn hẹn ở trong một quán cà phê hoặc là trụ sở tư nhân tương đối yên tĩnh, ai biết nam minh tinh kia nhất định phải hẹn ở trong Kim Bích Huy Hoàng, nếu không liền không tiếp nhận phỏng vấn.
Dáng vẻ thật đúng là lớn... Lúc Tống Thanh Xuân cúp điện thoại, quyệt miệng, đáy lòng âm thầm trào phúng một câu, chẳng qua vẫn là thu dọn đồ một chút, xuất phát đi Kim Bích Huy Hoàng.
Không có cách nào, ai bảo gần đây hắn quay một bộ phim cổ trang nổi tiếng khắp đại giang nam bắc, hiện nay đang được phong làm “nam thần Quốc dân”, danh tiếng đang thịnh.
Thời gian hẹn là tám giờ, kết quả mãi cho đến tám giờ rưỡi, nam minh tinh mới khoan thai chậm rãi xuất hiện ở cửa phòng bao.
Đây là lần đầu tiên Tống Thanh Xuân gặp nam minh tinh này ở trong hiện thực.
Từ nhỏ cô liền lớn lên trong diện mạo nổi bật xuất chúng của Tần Dĩ Nam và Tống Thừa, về sau lại gặp gỡ Tô Chi Niệm, ánh mắt cũng bị dưỡng đến khó tránh khỏi có chút kén chọn.
Cho nên vào lúc Tống Thanh Xuân nhìn thấy diện mạo của hắn, đối với người đàn ông được người ở trên mạng khen đến không có thiên lý, hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác kinh diễm nào, thậm chí cô còn yên lặng phê bình một câu ở dưới đáy lòng: Cũng chỉ có như thế.
Tuy rằng trong lòng đang ói mửa, nhưng trên mặt lại vẫn tràn đầy lễ phép tươi cười xinh đẹp: “Dương tiên sinh, chào anh, tôi tên là Tống Thanh Xuân, rất vui vì hôm nay có thể hẹn anh phỏng vấn.”
Dương Minh Tinh nhìn lướt qua tay Tống Thanh Xuân giơ đến trước mặt mình, hoàn toàn không có ý tứ muốn bắt tay với cô, thậm chí đến một câu chào hỏi lễ phép cũng không nói, giống như là hoàng đế, mở cánh tay ra với trợ lý phía sau.
Trợ lý lập tức lên phía trước, giúp hắn ϲởí áօ khoác ra, sau đó trợ lý liền biết điều ôm áo của hắn ta, đi ra khỏi phòng bao.
Dương Minh Tinh xoay đồng hồ mang trên cổ tay một chút, sau đó nâng mí mắt, tầm mắt chuyển hai vòng trên mặt Tống Thanh Xuân, liền cất bước đi đến trước sô pha, ngồi xuống.
Tống Thanh Xuân ngượng ngập thu hồi ngừng tay ở giữa không trung, đứng ở chỗ cũ hai giây, hoàn toàn không có bởi vì sự coi thường và ngạo mạn của người đàn ông mà tức giận chút nào, xoay người, trên mặt vẫn là nụ cười xinh đẹp hoàn mỹ đến không có kẽ hở vừa rồi: “Dương tiên sinh, xin hỏi hiện tại chúng ta có thể bắt đầu phỏng vấn chưa?”
Dương Minh Tinh giống như vừa rồi, nhắm mắt làm ngơ với lời nói của Tống Thanh Xuân, hắn nhàn hạ ấn xuống chuông gọi một cái, liền cầm menu rượu trên bàn lên, tựa vào trên ghế sofa, bắt chéo hai chân lật xem.
Tống Thanh Xuân đã sớm quen thuộc với dáng vẻ lớn của vài người trong làng giải trí từ lâu, vẻ mặt bình tĩnh giống như chưa phát sinh chuyện gì, bước bước chân khoan thai, đi đến trước sô pha, tìm một chỗ ngồi cách Dương Minh Tinh không gần cũng không coi là xa, sau đó cứ thế liền lấy 乃út ghi âm và vấn đề mình muốn phỏng vấn đã mang theo bên người ra.
Dương Minh Tinh gọi một chai rượu tây và một dĩa đựng trái cây.
Chờ đến sau khi mọi thứ đều mang lên xong, Tống Thanh Xuân mở miệng hỏi lần thứ ba: “Dương tiên sinh, hiện tại chúng ta có thể bắt đầu chưa?”
“Không vội.” Lần này Dương Minh Tinh ngược lại tiếp nối đề tài, hắn ngồi thẳng thân thể, cầm rượu tây trên bàn lên, rót một chút vào hai cái ly người phục vụ để trên bàn, sau đó đặt một cái ly trong đó đến trước mặt Tống Thanh Xuân, chính mình tự ý bưng cái ly còn lại lên, giơ giơ lên với Tống Thanh Xuân, nói: “Trước uống hai ly rồi nói tiếp.”
Vào lúc cao trung, Tống Mạnh Hoa và Tống Thừa liền thường xuyên nói với cô, tuyệt đối không nên uống rượu với người không quen, cho nên những năm gần đây, Tống Thanh Xuân sẽ uống rượu, nhưng chỉ giới hạn uống khi tâm tình uất ức và lúc tham gia một vài bữa tiệc.
Cô nhìn ly rượu tây Dương Minh Tinh đặt ở trước mặt mình hai giây, trên mặt liền nâng lên một nụ cười xán lạn: “Xin lỗi, Dương tiên sinh, tôi sẽ không uống rượu.”
Dương Minh Tinh nhíu mày, không miễn cưỡng, trực tiếp ngẩng đầu lên, bưng ly rượu trong tay mình lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó lại rót cho mình một ly rượu, cầm trong tay lắc lắc, nghiêng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Thanh Xuân một lát, mở miệng nói: “Bắt đầu đi?”
“Được, Dương tiên sinh.” Tống Thanh Xuân nở nụ cười nhạt, đưa tay ra liền muốn đi mở 乃út ghi âm, kết quả cô còn chưa ấn nút công tắc, Dương Minh Tinh bỗng nhiên liền đưa tay ra, rút 乃út ghi âm từ trong tay cô đi, Tống Thanh Xuân hơi nghi hoặc ngẩng đầu một chút, Dương Minh Tinh chuyển 乃út ghi âm, uống một ngụm rượu, nói: “Tôi không thích ghi âm, cô có vấn đề nào cứ trực tiếp hỏi, dùng bản ghi chép đi.”
Ép buộc làm việc!
Tống Thanh Xuân vừa mắng ở dưới đáy lòng, vừa khuôn mặt mỉm cười phụ họa: “Được, Dương tiên sinh.”
Nói xong, Tống Thanh Xuân liền cắn 乃út viết, cúi đầu nhìn phiếu vấn đề một cái, sau đó mở miệng nói: “Xin hỏi Dương tiên sinh, đối với chuyện bộ phim truyền hình mới chiếu trên ti vi của mình lấy được thành tích ưu tú như vậy, anh có ý kiến gì không?”
Dương Minh Tinh làm bộ làm tịch nghiêng đầu trầm tư một lúc, vẻ mặt rất nghiêm túc trả lời vấn đề của Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân theo lời nói của anh, nhanh chóng cầm lấy 乃út ghi chép vào sổ.
Lúc rượu tây uống đến một nửa, vấn đề cũng hỏi không gần xong, Tống Thanh Xuân cắn cán 乃út nhìn hai vấn đề cuối cùng một chút, sau đó trước chọn vấn đề tương đối bùng nổ một chút, mở miệng hỏi: “Dương tiên sinh, vừa rồi chúng ta đã tán gẫu nhiều vấn đề về công việc của anh như vậy, tiếp theo tôi có thể hỏi ngài một vấn đề riêng không?”
Tống Thanh Xuân chờ đến khi Dương Minh Tinh gật đầu, mới nói tiếp: “Trước đó không lâu, chuyện gần đây mà mọi người đồn đãi ở trên mạng, xin hỏi có phải là thật hay không? Anh chuẩn bị kết hôn vào năm nay?”
Dương Minh Tinh giống như không hề nghe rõ lời nói của Tống Thanh Xuân, nhích lại gần về phía cô: “Cái gì?”
Tống Thanh Xuân lặp lại vấn đề lần nữa.
“Cái gì?” Dương Minh Tinh lại hỏi lần nữa, sau đó cả người liền chuyển về phía Tống Thanh Xuân một khoảng cách càng lớn.
Hắn tới gần, khiến cho Tống Thanh Xuân ngửi thấy rõ ràng một cổ mùi rượu và mùi nước hoa gay mũi.
Cô nhẹ chau mi tâm lại một chút, bất giác liền hơi di chuyển về phía bên cạnh, kéo khoảng cách giữa hai người ra, sau đó dằn tính khí, không ngại phiền toái lại nói ra vấn đề vừa rồi của mình lần nữa.
Dương Minh Tinh tiếp tục dựa về phía cô, luôn áp sáp chuyển Tống Thanh Xuân đến đoạn cuối ghế sofa, vẫn còn không bỏ qua.
Vào lúc thân thể Dương Minh Tinh sắp dán lên thân thể Tống Thanh Xuân, cuối cùng Tống Thanh Xuân có chút dễ kích động đứng lên từ trên ghế sofa, chỉ là người cô chỉ vừa đứng lên, Dương Minh Tinh bỗng nhiên liền đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cô.
Tống Thanh Xuân bất giác dùng sức, nghĩ rút tay ra: “Dương tiên sinh, anh uống nhiều rồi.”
Dương Minh Tinh hoàn toàn không để ý giãy giụa của cô, dùng sức kéo một cái, liền kéo cô ngồi đến trong lòng mình, sau đó dán miệng lên bên tai cô, vừa thổi khí nóng, vừa nhỏ giọng ái muội hỏi: “Em vừa mới nói cái gì? Anh không có nghe rõ...”
Nói xong, hắn liền há mồm, ngậm chặt dái tai của Tống Thanh Xuân.
Toàn thân Tống Thanh Xuân ớn lạnh một cái, nghĩ cũng không nghĩ liền giơ tay lên, dùng sức đẩy mặt Dương Minh Tinh từ bên tai mình ra, cô mở miệng, giọng nói mang theo một chút tức giận: “Dương tiên sinh, xin anh tự trọng!”
Dương Minh Tinh giống như là nghe được chuyện rất buồn cười, cười ha ha hai tiếng: “Tự trọng? Vậy em tới dạy anh thế nào là tự trọng đi...”
Hắn vừa nói, vừa tay nắm chặt tay cô đến ngang hông cô, ôm chặt cô vào trong lòng.
Tống Thanh Xuân theo bản năng bắt đầu giãy giụa điên cuồng.
Dương Minh Tinh giống như là rất hưởng thụ bộ dáng cô giãy dụa như vậy, ôm cô ở trong lòng, tùy ý cô nhích tới nhích lui, thậm chí đến cuối cùng, còn nhẹ nhàng nở nụ cười: “Chẳng lẽ em không biết? Phụ nữ càng giãy dụa, đàn ông càng xúc động... Em giãy dụa như vậy nữa, anh sẽ liền thật không nhịn được ...”
Hắn không nói câu kế tiếp, trực tiếp hôn lên mặt Tống Thanh Xuân.
Đụng chạm của hắn ta khiến cho dạ dày Tống Thanh Xuân quay cuồng một trận, suýt nữa ói ra, cô dùng sức xô đẩy bờ vai của hắn, tận lực kéo mặt mình cách hắn một chút, có chút kích động mở miệng, hô cứu mạng.
Dương Minh Tinh không để ý cô la lên chút nào, ngược lại khuôn mặt còn hưởng thụ mở miệng nói: “Bảo bối, em cứ việc la, coi như la rách cổ họng, cũng sẽ không có người đi vào ...”
Nói xong, anh liền ôm Tống Thanh Xuân xoay người một cái, đè cô ngã ở trên ghế sofa, một cái tay nắm hai cổ tay cô, ngăn cản cô giãy giụa, một cái tay khác nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô
Tống Thanh Xuân điên cuồng lắc đầu, trốn tránh môi của Dương Minh Tinh, cô dùng hết sức lực 乃ú sữa mẹ, muốn thoát khỏi kiềm chế của Dương Minh Tinh, nhưng mà trời sinh sức lực của đàn ông và phụ nữ khác xa nhau, cô giãy giụa đến thở hồng hộc, cũng không thể tránh thoát từ dưới thân người đàn ông.
Môi người đàn ông chặn môi cô lần nữa, đáy lòng chán ghét và phản cảm khiến cho cô không biết đột nhiên lấy ra được một cổ sức lực từ đâu, cô duỗi lung tung một tay giãy thoát được về phía trên bàn bên cạnh, tùy tiện nắm một thứ, đập mạnh lên đầu Dương Minh Tinh.
Cô duỗi lung tung về phía trên bàn bên cạnh, tùy tiện nắm một thứ, đập mạnh lên đầu Dương Minh Tinh.
Theo tiếng kêu đau đớn vang lên bên tai, Tống Thanh Xuân rõ ràng cảm giác được lực đạo Dương Minh Tinh kiềm chế mình nhỏ đi rất nhiều.
Cầu sinh theo bản năng khiến cho phản ứng của cô đặc biệt nhanh nhẹn, cô gần như là không có quá nhiều suy nghĩ, tay liền đột nhiên nâng lên, cố sức đẩy Dương Minh Tinh từ trên người mình ra.
Dương Minh Tinh chỉ lo đau đớn trên đầu, không có phòng bị Tống Thanh Xuân, bị Tống Thanh Xuân vừa đẩy như vậy, lại lăn thẳng tắp từ trên ghế sofa xuống, phần lưng đập lên mặt bàn đá cẩm thạch, đau đến anh hít vào một hơi, trong miệng liền mắng ra một câu thô tục.
Tống Thanh Xuân hoàn toàn không dám có quá nhiều do dự, trong khoảnh khắc bản thân vừa rời khỏi từ trên người Dương Minh Tinh, cả người liền theo bản năng bò xuống từ trên ghế sofa.
Cô nắm túi bên cạnh, nghĩ cũng không nghĩ liền xoay người, chạy về phía cửa.
Cô chạy trốn quá vội vàng, không chú ý đường dưới chân, giày cao gót giẫm lên phần chân Dương Minh Tinh, theo một tiếng la thảm thiết phát ra từ người đàn ông, bước chân của Tống Thanh Xuân cũng lảo đảo theo một chút, may mà cô đúng lúc chống đỡ mặt bàn, không có ngã nhào xuống đất.
Cô không có thời gian để ý đau đớn trên cổ chân, liền phóng qua chân của Dương Minh Tinh, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới ngưỡng cửa, chỉ là cô còn chưa đi được hai bước, túi xách liền bị Dương Minh Tinh đưa tay ra kéo lấy một cái, dùng sức kéo ra sau một cái, cả người Tống Thanh Xuân liền té lăn trên đất.
Thể xác ᴆụng phải mặt đất cứng rắn, Tống Thanh Xuân đau đến mức đầu choáng váng một trận, cô cảm giác được Dương Minh Tinh ngồi dậy, cô sợ hắn lại kiềm chế được cô lần nữa, dứt khoát trực tiếp ngay cả túi xách cũng không cần, buông túi xách ra, liền nhịn thân thể đau đớn, chống đất lung la lung lay bò dậy.
Thân thể Tống Thanh Xuân vừa đứng vững, cổ chân liền bị người đột nhiên bắt lấy, cô thét lên một tiếng, cả người lại ngã nằm sấp trên mặt đất.
Theo sau, cả người cô liền bị Dương Minh Tinh nắm cổ chân, kéo ra sau.
Lúc Dương Minh Tinh nhìn thấy hình Tống Thanh Xuân, đã có chút rục rịch ngóc đầu dậy với cô, cho nên mới sẽ sảng khoái đáp ứng yêu cầu của Đường Noãn.
Chờ đến đêm nay gặp người thật, hắn mới phát hiện cô còn muốn mê người hơn trong hình rất nhiều, cho nên sau khi hắn tiến vào phòng bao, không có gấp hạ thủ với cô, mà là dằn tính khí theo cô làm bộ làm tịch phỏng vấn một lát.
Hắn đúng là chơi qua không ít phụ nữ, tuy rằng cũng từng dùng một chút thủ đoạn không thể để người biết, nhưng đại đa số phụ nữ, hắn đều dựa vào bối cảnh và tướng mạo của mình để dụ đến tay, theo rượu uống càng ngày càng nhiều, cổ xúc động trong cơ thể kia liền càng lúc càng không khống chế được, cho nên hắn liền dán về phía cô, muốn dựa vào bản lĩnh thật sự, thăm dò xem cô có thể nghe theo hắn hay không.
Ai nghĩ đến, cô gái có diện mạo ôn nhi xinh đẹp này, trong xương lại cso quật cường như vậy, thậm chí còn động thủ với anh...
Dương Minh Tinh lau giọt nước lăn trên trán xuống một chút, nhìn thấy là máu, ánh mắt bỗng chốc liền trở nên hung ác lên, trực tiếp lật người Tống Thanh Xuân sắp bị mình cứng rắn kéo đến trước mặt một cái, hoàn toàn không thương hương tiếc ngọc và ôn tồn lúc ban đầu, gọn gàng dứt khoát giằng xé quần áo của cô, vừa cúi đầu, gặm cắn da thịt của cô.
Theo âm thanh vải rách truyền đến, Tống Thanh Xuân cảm giác được cổ áo chợt lạnh, cô hoảng sợ giơ tay lên bảo vệ trước иgự¢, giống như là phản xạ có điều kiện, giơ tay lên, liền tát lên trên mặt Dương Minh Tinh.
Mặt minh tinh họ Dương bị đánh hung bạo cứng rắng lệch qua một bên, hắn nghiêng đầu, hướng về phía ghế sofa yên tĩnh một lát, sau đó mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Tống Thanh Xuân.
Trên mặt hắn tràn ngập phẫn nộ và tàn nhẫn, nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, khóe môi nổi lên một nét cười lạnh, vào lúc Tống Thanh Xuân cho rằng hắn muốn mở miệng mắng cô, hắn bỗng nhiên liền đưa tay ra, túm lấy tóc cô, nâng mặt cô lên, hung hăng ném hai bạt tai lên mặt cô.
“Mày TM dám đánh ông đây? Hôm nay xem ông đây có làm ૮ɦếƭ mày không...” Hắn giống như thở gấp, vừa mắng khiển trách, vừa đập mạnh đầu Tống Thanh Xuân lên trên mặt đất, sau đó cũng mặc kệ mình cậy mạnh có thể tổn thương đến Tống Thanh Xuân hay không, hung bạo xé áo khoác của cô thành hai nửa.
Cái ót truyền tới đau đớn, khiến cho Tống Thanh Xuân hôn mê một lát, cô mới cảm giác được trong lỗ mũi của mình, có chất lỏng sềnh sệch chảy xuôi xuống, lúc rơi xuống khóe miệng, cô nếm được mùi vị máu.
Cô hốt hoảng một lát, nghe thấy một loạt tiếng dây lưng bị mở ra, toàn thân cô run lên một trận, sau đó liền cảm giác được có thứ ướt sũng gì đó liếm lên xương quai xanh của mình, trong dạ dày của cô co quắp một trận, cả người giống như nổi điên, bỗng nhiên liền rít gào lên giãy giụa lần nữa.
Cô điên cuồng phản kháng, lực đạo lớn đến kinh người, thậm chí khiến cho Minh tinh họ Dương có một chút khó mà khống chế được cô, hắn tức giận giơ tay lên, muốn Ϧóþ cần cổ của cô, đè cô xuống đất, ép buộc cô đến không có cách nào nhúc nhích, ai biết lúc cánh tay hắn lướt qua trước mặt cô, cô giống như một kẻ điên, đột nhiên liền ngẩng đầu, cắn lên cổ tay hắn.
Cô cắn rất mạnh, mạnh đến gần như sắp cắn thịt hắn xuống, Minh tinh họ Dương bị đau, khí тһô Ьạᴏ càng phát ra mạnh hơn, hắn nâng một cái tay khác lên, hung hăng đập một quyền lên đầu cô.
Đau đớn khiến lực đạo hàm răng của Tống Thanh Xuân buông lỏng, Minh tinh họ Dương thừa cơ chuyển dời cổ tay từ trong miệng Tống Thanh Xuân đi, hắn nhìn thoáng qua dấu răng phía trên máu thịt mơ hồ, bộ иgự¢ đều tức đến nhấp nhô lên, hàm răng hắn cắn đến rung động kẽo kẹt kẽo kẹt, mặt đều trở nên hơi méo mó, hắn mắng một câu “Mẹ mày”, trong miệng vừa hùng hùng hổ hổ, vừa xoay người liền lấy ly rượu kích tình ở trên bàn đã đưa cho Tống Thanh Xuân lúc đầu: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, mày TM thật làm ông đây không thể không trị mày, chờ mày TM uống ly rượu này, đừng nói náo với tao, đoán chừng còn yêu cầu ông đây lên mày...”
“Tao nói cho mày biết, đêm nay ông đây không đơn thuần muốn lên mày, còn muốn tìm một đống đàn ông lên mày, cho mày TM đánh ông đây...”
Minh tinh họ Dương nói xong liền nắm lấy tóc Tống Thanh Xuân, đưa ly rượu tới bờ môi Tống Thanh Xuân: “Uống, uống cho ông đây!”
Tống Thanh Xuân vừa mới từ trong lời nói của Minh tinh họ Dương, biết được trong rượu này bị hạ dược, cô không uống, dưới tình huống tỉnh táo, có thể còn có cơ hội chạy thoát, nhưng nếu như cô uống, vậy sẽ thật là xong rồi... Cho nên mặc cho Minh tinh họ Dương áp ly rượu đến làn môi cô đau bao nhiêu, từ đầu đến cuối Tống Thanh Xuân đều ngậm chặt miệng.
Rất hiển nhiên tính kiên nhẫn của Minh tinh họ Dương đã dùng hết rồi, tay hắn nắm tóc cô đổi thành Ϧóþ cằm cô, dùng sức hung bạo ép buộc cô mở miệng ra, đổ rượu vào trong miệng cô.
Tống Thanh Xuân lắc đầu trốn tránh , nhưng cho dù như vậy, vẫn có chút ít chất lỏng rơi vào trong miệng cô, theo cổ họng của cô chảy xuôi xuống.
Một loại tuyệt vọng vô biên vô hạn, trong chớp mắt liền bao phủ cô.
Này loại tuyệt vọng cực kỳ giống như mấy ngày đầu năm, cô ở trên hoạt động của xí nghiệp Tống thị, bị người bắt cóc, sau đó ở trên đường cái không một bóng người, cô trơ mắt nhìn Tần Dĩ Nam bị người cường ngạnh đánh ngất xỉu, lại trơ mắt nhìn người cầm lấy dao nhỏ đâm về иgự¢ của mình.
Lúc đó và hiện tại thật cực kỳ giống nhau, chỉ có thể trơ mắt nhìn, lại không thể dùng một chút sức lực.
Nhưng lúc đó cô chỉ ૮ɦếƭ, ૮ɦếƭ liền kết thúc hết, nhưng mà lần này thì sao? Nếu như cô thật bị người làm bẩn ...
Tống Thanh Xuân chỉ vừa suy nghĩ một chút, liền đã cảm thấy sống không bằng ૮ɦếƭ, cô cũng không còn có thời gian để lo tôn nghiêm, thấp giọng khẩn cầu Minh tinh họ Dương.
Nhưng mặc cho trong miệng cô nói nhiều lời hay hơn nữa, từ đầu đến cuối hắn đều không có ý tứ dừng tay.
Rượu trong ly không hề nhiều, tuyệt đại đa số đều bị rơi ở trên mặt Tống Thanh Xuân và trên mặt đất.
Ly rượu không còn, Minh tinh họ Dương liền khẩn cấp vội vã lại đề lên thân thể Tống Thanh Xuân lần nữa.
Cô cảm giác được tay hắn dao động ở trên người cô, còn có môi của hắn... Tống Thanh Xuân chưa từng cảm thấy mình bẩn thỉu như vậy, bẩn đến mức toàn thân cô đều bắt đầu co giật lên, tuyệt vọng nơi đáy lòng trở nên càng ngày càng nồng đậm, tiếng cầu xin tha trong miệng cô cũng dần dần biến mất không còn tăm hơi.
Cô ngơ ngẩn nằm ở trên sàn nhà lạnh lẽo, nhìn chằm chằm trần nhà, vừa rơi lệ, vừa nghĩ mình nên làm thế nào?
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy không có dũng khí đi tiếp nhận, đến cuối cùng đáy lòng cô đã hiện ra một cổ ý nghĩ coi thường mạng sống của mình.
Cho dù cô ૮ɦếƭ, cũng không muốn bị người bắt nạt như vậy...
૮ɦếƭ... Cái chữ này quanh quẩn trong đầu cô, nước mắt nơi khóe mắt cô liền ngừng chảy, trong lúc bi thương tuyệt vọng nhất, cô nhất thời hạ quyết tâm, cô nuốt ngụm nước miếng, ngữ điệu đặc biệt đặc biệt nhẹ nhàng chậm chạp hô một tiếng “Tô Chi Niệm”, nước mắt đã ngừng nơi đáy mắt cô, theo tiếng nói của cô rơi xuống, lăn xuống lần nữa.
“Tô Chi Niệm... hẹn gặp lại...” Cô thì thào phun xong mấy chữ này, liền nhắm hai mắt lại, sau đó mang theo vài phần cự tuyệt dùng sức cắn lên đầu lưỡi của mình...
---
Theo một tiếng phanh gấp chói tai, xe Tô Chi Niệm vòng vo dừng ở ven đường.
Anh đẩy cửa xe ra, hoàn toàn không để ý đến phục vụ tiến lên chào hỏi mình, trực tiếp bước vào đại sảnh, anh vừa tập trung tinh thần tìm kiếm âm thanh của Tống Thanh Xuân, vừa sải bước chân bước về phía thang máy.
Kim Bích Huy Hoàng vốn chính là thiên đường ban đêm, lúc này chính là lúc náo nhiệt nhất, âm thanh nhiều đến không đếm được.
Tô Chi Niệm tìm rất lâu, đều không tìm được âm thanh của Tống Thanh Xuân.
Loại kinh hoảng và khi*p sợ kia, đè nén hô hấp của anh đến có chút không thoải mái, anh vừa tiếp tục tìm âm thanh Tống Thanh Xuân, vừa lần lượt ૮ưỡɳɠ éρ đẩy cửa phòng bao ra, tìm kiếm.
Tô Chi Niệm không biết rốt cuộc mình tìm qua bao nhiêu căn phòng bao, cũng không biết chính mình bị khách trong phòng mắng bao nhiêu câu bệnh thần kinh, anh chỉ biết, càng tìm đáy lòng của anh càng kinh hoảng, vào lúc anh đang chuẩn bị lên lầu ba, bên tai bỗng nhiên liền nghe thấy âm thanh của Tống Thanh Xuân.
Rất thấp, rất nhẹ.
Nhưng thính lực của anh vượt qua người thường, lại vẫn nghe được rành mạch rõ ràng.
Cô gọi là tên anh.
Tô Chi Niệm...
Tâm Tô Chi Niệm giống như là bị vật gì đó hung hăng níu chặt, chớp mắt dừng ở chỗ cũ, hết sức chăm chú đi nhận rõ nơi âm thanh phát tới.
Tô Chi Niệm... Lại là một tiếng tên anh, là truyền tới ở trên lầu... Tô Chi Niệm nhanh chóng đẩy cửa đường khẩn cấp ở một bên ra, theo cầu thang chạy lên lầu.
Toàn thân Tô Chi Niệm bỗng dưng chấn động một chút, sau đó liền kéo cửa đường khẩn cấp ra, xông ra ngoài.
Bên cạnh đường khẩn cấp, chỉ có một gian phòng bao, bên cửa phòng bao có một chàng trai trẻ tuổi, ôm một cái áo khoác, dựa vào trên vách tường đang chơi điện thoại di động.
Tô Chi Niệm không có bất kỳ do dự và suy nghĩ liền cất bước đi tới, chàng trai trẻ tuổi phát hiện được anh tới gần, bất giác đứng thẳng người, giơ tay lên, ngăn anh lại: “Xin lỗi, tiên sinh...”
Lời của chàng trai trẻ tuổi còn chưa nói hết, Tô Chi Niệm liền giơ chân lên, dốc sức đá văng cửa phòng bao.
Đèn lớn trong phòng bao không mở, chỉ là mở đèn xoay tròn bảy màu, mượn ánh đèn hành lang, Tô Chi Niệm liếc mắt liền nhìn thấy hình ảnh Tống Thanh Xuân bị một người đàn ông áp ở dưới thân.
Người đàn ông kia giống như nhận biết được động tĩnh ở cửa, hơi hơi nâng từ trên người Tống Thanh Xuân lên một chút, có chút táo bạo gọi một câu: “Tiểu Nghệ, mày giữ cửa cho ông đây như thế nào?”
“Thực xin lỗi, anh Dương.” Chàng trai trẻ tuổi được gọi là Tiểu Nghệ kia trước là vội vội vàng vàng nói một tiếng xin lỗi với khách trong phòng bao, sau đó liền quay đầu nhìn thoáng qua Tô Chi Niệm: “Tiên sinh, ngài không thể như vậy...” Nói xong, liền nhanh chóng xông lên trước, muốn kéo đóng cửa phòng bao lại lần nữa.
Chỉ là tay anh còn không ᴆụng tới tay nắm cửa, cả người liền bị Tô Chi Niệm giẫm bay vào phòng bao.
Theo một tiếng “rầm” vang lên, vốn Minh tinh họ Dương cúi đầu đi hôn hít da thịt Tống Thanh Xuân lại dừng động tác một chút, hắn liên tục bị cắt đứt hứng trí hai lần, mở miệng ngữ khí càng thêm тһô Ьạᴏ: “Tiểu Nghệ, mày TM còn muốn đi theo ông đây không...”
Lời của hắn còn chưa nói hết, tiếng mắng trong miệng liền biến thành tiếng kêu thảm thiết, sau đó cả người bỗng chốc liền trực tiếp bay ra ngoài từ trên người Tống Thanh Xuân, đánh mạnh lên trên vách tường phía sau.
Theo nhiều tiếng đánh bốp bốp rơi xuống, Minh tinh họ Dương giơ tay lên, sờ sờ cằm bị giẫm đến không còn cảm giác của mình, miễn cưỡng nặn ra một câu: “Dựa vào, là ai, ai TM đá ông đây...”
Hắn vừa nói, vừa nhìn về phía trước mặt.
Hắn vừa nhìn thấy một bóng người màu đen, còn chưa kịp đi nhìn rõ ràng diện mạo của người đó, bóng người đó đã mang theo một cổ khí tàn nhẫn, vọt tới trước mặt anh, giơ chân lên, lại hung hăng đá lên đầu hắn lần nữa.
Lần này, tiếng kêu thảm thiết của Minh tinh họ Dương còn chưa phát ra xong, cả người liền bị giẫm nhào ngã trên mặt đất, bởi vì quán tính, hắn theo sàn nhà trơn bóng, một nửa thân thể trượt ra khỏi cửa phòng bao.
Minh tinh họ Dương dùng tư thế khó coi nằm ở trên mặt đất, đừng nói bò dậy từ dưới đất, ngay cả miệng cũng không nói ra được một chữ mắng người.
Anh miễn cưỡng nâng đầu một chút, nhìn người vừa mới bị mình đá ra ngoài, lạnh lẽo rét buốt quét mắt nhìn hắn một cái, xoay người, liền đi về phía Tống Thanh Xuân co rút thành một đoàn trên mặt đất.
Dựa vào gần, Tô Chi Niệm mới nhìn rõ ràng rốt cuộc lúc này Tống Thanh Xuân có bao nhiêu chật vật, quần áo bị xé đến hoàn toàn không thể che hết thân thể, cánh tay và trước иgự¢ có màu xanh tím chói mắt.
Tô Chi Niệm mấp máy môi, rõ ràng cảm giác được cổ phẫn nộ bốc cháy trong cơ thể mình càng ngày càng thịnh vượng.
Anh giơ tay lên, kéo cà-vạt một chút, sau đó liền ϲởí áօ khoác âu phục xuống, cúi người, choàng lên trên người Tống Thanh Xuân.
Cô gái nhận biết được động tác của anh, giống như là nhận được nhiều kinh hãi quá lớn, trong miệng nói trầm thấp một tiếng “Đừng chạm vào tôi”, sau đó, cả người nắm chặt lấy áo khoác âu phục của anh, đột nhiên liền trốn tránh ra sau.
Tô Chi Niệm nhăn mi tâm lại một chút, lại duỗi tay về phía Tống Thanh Xuân một lần nữa, cô đột ngột ngẩng đầu, giọng the thé lại gọi một câu: “Đừng chạm vào tôi!”
Sau khi la to, đáy mắt này liền có nước mắt chảy xuôi xuống, làn môi run rẩy đặc biệt lợi hại, giống như là đứa bé mất hồn lạc phách, một tiếng nhỏ giọng và cứng đờ lặp lại: “Đừng chạm vào tôi, đừng chạm vào tôi...”
Mỗi một lần cô nói “Đừng chạm vào tôi”, liền giống như là có một cây dao hung hăng đâm vào trong trái tim Tô Chi Niệm, hô hấp của anh trở nên càng lúc càng nặng nề, lúc anh vừa định đưa tay ra ôm cô vào trong lòng, liền nhìn thấy dấu năm ngón tay sưng đỏ trên mặt anh.
Tô Chi Niệm giống như là bị giật điện, thần kinh từ trên xuống dưới khắp toàn thân trước là đột nhiên kéo căng, một giây sau, cả người đột nhiên bỗng chốc đứng lên từ trước mặt Tống Thanh Xuân, quơ lấy chai trên bàn, nhằm phía cửa, không thèm đếm xỉa liền hung hăng đập chai rượu lên trên đầu Minh tinh họ Dương.
Theo tiếng chai rượu vỡ vụn, trong miệng Minh tinh họ Dương phát ra một loạt tiếng kêu thê thảm, trên đầu nhất thời có máu tươi chảy xuôi xuống, cả người hắn còn chưa lấy lại tinh thần từ trong đau đớn, cả người liền bị Tô Chi Niệm xách cần cổ, ném về trong phòng bao.
Hắn đúng lúc ngã sấp xuống bên chân trợ lý của mình, hắn trước phun một 乃úng máu từ trong miệng ra, sau đó liền che иgự¢, đã dọa cho trợ lý sững sờ, hơi thở không ổn định răn dạy một câu: “Mày TM sững sờ ở nơi này làm cái gì? Không TM nhìn thấy có người điên, gọi bảo vệ cho tao, bảo vệ!”
Sở dĩ hắn dám mang thuốc vào Kim Bích Huy Hoàng chơi phụ nữ, chính là bởi vì có một cổ đông trong Kim Bích Huy Hoàng, là chú của hắn, đừng nói là bảo vệ và phục vụ nơi này, ngay cả giám đốc nhìn thấy hắn, cũng sẽ lễ độ cung kính khách sáo ân cần. ***, người này dám đánh hắn, hắn tuyệt đối muốn tìm bảo vệ tới đây Gi*t ૮ɦếƭ hắn ta...
Tô Chi Niệm đi từng bước một đến trước mặt Minh tinh họ Dương, giơ chân lên, lúc giẫm lên иgự¢ của hắn, đọc được rõ ràng ý nghĩ từ đáy lòng của hắn ta.
“Bảo vệ?” Ánh mắt anh hơi hơi híp lại, mở miệng nói chuyện, khóe môi treo một chút đùa cợ và tàn nhẫn: “Được đó, tao gọi giúp mày.”
Nói xong, Tô Chi Niệm liền buông chân giẫm trên người hắn ra, đi đến cửa, nhấn chuông gọi trên vách tường.
Qua khoảng ba giây đồng hồ, chuông gọi được tiếp nghe, Tô Chi Niệm cũng không chờ người bên trong mở miệng nói chuyện, liền dẫn đầu mở miệng trước: “Tôi là Tô Chi Niệm, ba phút, ba phút sau tôi muốn nhìn thấy tất cả bảo vệ ở Kim Bích Huy Hoàng, đều đến phòng bao 106 ở tầng 5 cho tôi.”
“Dạ vâng, Tô tiên sinh.” Tiếng tiểu thư lễ tân vừa rơi xuống, Tô Chi Niệm liền xách lên đồ sứ ở một bên lên, đập tới nơi Minh tinh họ Dương ngây ngốc.
Đồ sứ vừa rơi xuống đất, vỡ nát vụn, lại có một cái bình hoa bay về phía Minh tinh họ Dương...
Tô Chi Niệm hoàn toàn là mất đi tất cả lý trí, bắt được cái gì trong phòng bao, liền đập Minh tinh họ Dương cái đó, microphone, vật trang trí, bức họa... Cả căn phòng bao, trong khoảng thời gian ngắn, đều là tiếng đập “Rầm rầm rầm” và tiếng kêu thảm thiết quỷ khóc sói gào của Minh tinh họ Dương.
Lúc đội trưởng bảo vệ Kim Bích Huy Hoàng mang theo tất cả bảo vệ đuổi tới, cả căn phòng bao đã bị đập đến thê thảm không nỡ nhìn.
Minh tinh họ Dương đã bị đập đến hoàn toàn không nhớ rõ là ai kêu bảo vệ tới, chỉ cho là nhìn thấy cứu tinh, nghĩ cũng không nghĩ liền gọi đội trưởng đội bảo vệ: “Nhanh, nhanh, Tôn Trang, nhanh bắt người điên này đi...”
“Tôi ngược lại muốn nhìn một chút ai dám tới đây bắt tôi đi!” Theo một câu nói trầm thấp tàn nhẫn của Tô Chi Niệm, Tống Thanh Xuân quấn chăn che mặt bị Minh tinh họ Dương đánh bị thương.
Đội trưởng bảo vệ Tôn Trang nghe được lời nói của Tô Chi Niệm, nghiêng đầu nhìn toàn thân trên dưới anh bị lệ khí bao trùm một cái, âm thầm hít vào một hơi, chẳng những không có đi về phía trước một bước, ngược lại còn lui về sau một bước, muốn bao nhiêu cung kính liền có bấy nhiêu cung kính mở miệng, gọi một câu: “Tô tiên sinh.”
Sau đó liền mang theo một đám bảo vệ, đứng thẳng tắp ở cửa phòng bao, đừng nói vào phòng ngăn cản, không nhúc nhích chút nào.
Tô Chi Niệm coi hơn trăm bảo vệ kia giống như hoàn toàn không tồn tại, vẫn là phát điên bắt thứ gì liền đập thứ đó về phía Minh tinh họ Dương, hoàn toàn mặc kệ trong tay cầm lấy là cái gì, cũng mặc kệ có nện trúng bộ phận trọng yếu trên người Minh tinh họ Dương hay không, tư thế nổ tung kia như là một kẻ điên.
Toàn thân anh tràn ngập hơi thở ác liệt, đến cuối cùng dọa người đứng ở cửa kinh sợ đến không dám thở mạnh một chút.
Tô Chi Niệm đập đến cuối cùng, không vật có thể đập, cổ xúc động muốn Gi*t người trong Ⱡồ₦g иgự¢ của anh hoàn toàn không có dấu hiệu tiêu tán, anh đi vòng phòng bao hai bước, cuối cùng cũng không biết sức lực kinh người đến từ nơi nào, trực tiếp hất tung bàn đá cẩm thạch nặng nề lên mặt đất.
Theo một tiếng “rầm” đinh tai nhức óc, Tô Chi Niệm liền nhảy đến trước mặt Minh tinh họ Dương, giẫm đá hắn ta một trận.
Tiếng kêu thảm thiết của Minh tinh họ Dương, một tiếng còn thê thảm hơn một tiếng, trong miệng hắn một lát mắng, một lát cầu xin, nhưng Tô Chi Niệm giống như là vẫn luôn không nghe thấy lời của hắn ta, không có chút xíu ý tứ muốn dừng tay.
Đến cuối cùng, âm thanh phát ra từ trong miệng Minh tinh họ Dương đều biến thành ՐêՈ Րỉ.
Lại tiếp tục đánh như vậy nữa, sợ là sẽ xảy ra án mạng... Hơn nữa còn là xảy ra ở Kim Bích Huy Hoàng, sợ là đến lúc đó, phiền toái không chỉ là một mình Tô tiên sinh, còn có Kim Bích Huy Hoàng cũng sẽ bị lôi xuống nước theo... Đội trưởng bảo vệ nhìn thấy hình ảnh thấy mà ghê người trước mắt, không có một chút xíu dũng khí tiến lên phía trước ngăn trở, cuối cùng liền cầm lấy bộ đàm thông báo giám đốc đại sảnh ở Kim Bích Huy Hoàng.
Giám đốc đại sảnh vội vàng chạy tới, cùng đội trưởng bảo vệ ngơ ngác nhìn nhau thì thầm nói nhỏ một lúc lâu, hai người anh giao cho tôi tôi giao cho anh, đẩy tới đẩy lui, ai cũng không dám bước vào phòng bao nửa bước.
Nhưng mà, không dám đi vào thì phải làm sao bây giờ? Tìm ông chủ hả? Hiện tại Tô tiên sinh là người khống chế cổ phần lớn nhất Kim Bích Huy Hoàng, ông chủ gặp anh cũng muốn né tránh ba phần, đâu còn dám tới ngăn cản anh? Cổ đông khác? Càng không thể ...
Nhưng lại không thể ngồi xem không để ý... Vào lúc giám đốc đại sảnh và đội trưởng bảo vệ thì thầm với nhau không biết phải làm sao, tay sai đắc lực của giám đốc đại sảnh bỗng nhiên mở miệng: “A, hình như bên trong có một cô gái.”
Giám đốc đại sảnh và đội trưởng bảo vệ nhất thời đều ngậm miệng lại hết, nhìn vào bên trong, quả nhiên có một cô gái đang cuộn tròn ở góc tối trong cùng của phòng bao, bởi vì ánh sáng quá mờ, hoàn toàn không thấy rõ dung nhan cô ấy, nhưng mơ hồ có thể nhận ra trên người cô khoác một áo sơ mi, rối bù, rất là chật vật.
Dương tiên sinh thường xuyên giày vò một ít phụ nữ ở Kim Bích Huy Hoàng, chẳng lẽ đây chính là người đêm nay hắn ta giày vò? Mà Tô tiên sinh là bởi vì cô gái này nên mới phát điên?
Đây hiển nhiên là giận đỏ mặt vì hồng nhan mà...
Giám đốc đại sảnh và đội trưởng bảo vệ liếc nhau một cái, sau đó giám đốc đại sảnh liền giống như là nghĩ tới cái gì, vỗ đầu: “Anh xem trí nhớ tôi này, sao lại quên Trình tiểu thư chứ?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc