Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 65

Tác giả: Diêp Phi Dạ

CHĂM SÓC EM CẢ ĐỜI
Ba giờ chiều, máy bay vững vàng hạ xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh.
Tống Thanh Xuân kéo vali hành lý, xếp hàng chờ ở khu đợi taxi khoảng hai mươi phút, đón một chiếc xe taxi.
Cô xuyên qua cửa sổ xe, nhìn thành Bắc Kinh quen thuộc, tâm tình vẫn hơi dao động một chút.
Xa cách gần hai mươi ngày, cô lại trở lại trong thành phố có anh, nhưng tiếc nuối là, dù ở cùng trong thành phố, anh và cô cũng chỉ có thể làm người xa lạ.
Lúc xe sắp lái vào Tam Hoàn, cuối cùng Tống Thanh Xuân cũng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở máy.
Giống như lúc khởi động máy ở Nhật Bản, vừa khởi động máy, điện thoại di động liền đinh đông đinh đông vang lên không dứt.
Tin nhắn vẫn nhiều không đếm được, cô vừa mới chuẩn bị quét qua một lần, liền nhìn thấy trên tin nhắn nhảy ra, tin nhắn của Tần Dĩ Nam lại có thể có 99+ cái, Tống Thanh Xuân nhẹ chau mi tâm lại một chút, liền nhấn vào trong, cô còn chưa kịp xem rốt cuộc tin tức anh Dĩ Nam gửi cho cô có nội dung gì, liền nhìn thấy một tin nhắn phía dưới cùng: “Tống Tống, em khởi động máy liền mau chóng liên lạc với anh, buổi sáng hôm nay ba em bỗng nhiên té xỉu, được đưa vào bệnh viện.”
Đáy lòng Tống Thanh Xuân đột nhiên hoảng hốt, lập tức tìm số điện thoại của Tần Dĩ Nam, gọi đi.
Điện thoại chỉvang một tiếng, liền được tiếp nghe, Tống Thanh Xuân không chờ Tần Dĩ Nam mở miệng, liền nôn nóng hỏi đầu tiên: “Anh Dĩ Nam, hiện tại ba em như thế nào rồi?”
“Còn đang hôn mê...” Tần Dĩ Nam sợ Tống Thanh Xuân gấp gáp, nói xong tình huống của Tống Mạnh Hoa, liên tục an ủi Tống Thanh Xuân: “... Em đừng gấp, anh đang ở bệnh viện trông coi, vừa mới tìm chuyên gia quân khu tới, không có việc gì .”
“Ở bệnh viện nào?”
“Nhân dân...” Lời của Tần Dĩ Nam còn chưa nói hết, Tống Thanh Xuân liền mở miệng nói với tài xế trước mặt: “Tài xế, không đi Kim Điển Hoa Viên nữa, đi bệnh viện nhân dân.” ---
Lúc Tống Thanh Xuân đến bệnh viện, Tống Mạnh Hoa đã ra khỏi phòng phẫu thuật.
Ông nằm ở trên giường bệnh, trên dưới toàn thân không có chút xíu sức sống, nếu không phải Ⱡồ₦g иgự¢ có hơi phập phồng, thật sẽ khiến người ta cho rằng ông đã không còn.
Bác sĩ trưởng nói, lần này tình huống của Tống Mạnh Hoa rất tệ, trước mắt tình huống đã tạm thời ổn định, nhưng có thể tỉnh lại hay không thì khó mà nói, rất có thể sẽ đột nhiên rời đi trong lúc hôn mê.
Tống Thanh Xuân nghe nói như thế, suýt nữa liền hôn mê bất tỉnh, may mà Tần Dĩ Nam luôn ở bệnh viện, đúng lúc đưa tay ra, đỡ lấy cô.
Tống Thanh Xuân trở về từ Nhật Bản, đến nhà còn chưa về, liền trực tiếp ở trong bệnh viện.
Tần Dĩ Nam luôn ở trong bệnh viện bồi cô, đến nửa đêm, Tống Thanh Xuân bảo Tần Dĩ Nam về nhà.
Tần Dĩ Nam không lay chuyển được cô, nhấn mạnh nhiều lần với cô có chuyện liền nhớ gọi điện thoại cho anh, mới rời khỏi phòng bệnh.
Tống Mạnh Hoa không tỉnh lại một đêm, Tống Thanh Xuân cũng không ngủ một đêm.
Mãi cho đến mười giờ sáng hôm sau, cuối cùng Tống Mạnh Hoa cũng tỉnh lại.
Tống Thanh Xuân phập phồng lo sợ suốt cả đêm, vào khoảnh khắc nhìn thấy Tống Mạnh Hoa mở mắt kia, nước mắt bỗng chốc liền lăn xuống, cô chỉ mở miệng gọi một câu “Ba”, liền không nói ra được một chữ nào nữa.
Tống Mạnh Hoa tỉnh lại rất mệt mỏi, miễn cưỡng giơ tay lên sờ sờ đầu Tống Thanh Xuân, vừa định ấm giọng an ủi cô mấy câu, cửa phòng bệnh liền được người gõ vang.
Tống Thanh Xuân lau nước mắt, đứng lên.
Cô vốn cho rằng sớm như vậy, tới không phải chị dâu Phương Nhu, chính là Tần Dĩ Nam.
Nhưng mà, cô trăm triệu không nghĩ tới, kéo cửa ra lại có thể nhìn thấy là Tô Chi Niệm.
Nhưng mà, cô trăm triệu không nghĩ tới, kéo cửa ra lại có thể nhìn thấy là Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân theo bản năng giật mình.
Tô Chi Niệm đứng thẳng ở trước mặt của cô, tay trái xách mấy hộp thực phẩm dinh dưỡng, tay phải nhãn rỗi cắm ở trong túi.
Màu sắc quần áo trên người là màu đen anh luôn thích, quần áo vừa vặn dáng người, làm nổi bật vẻ ngọc thụ lâm phong, tao nhã mê người của anh.
Tô Chi Niệm biểu hiện càng tự nhiên bình tĩnh hơn Tống Thanh Xuân rất nhiều, lúc anh nhìn thấy cô mở cửa, ánh mắt yên tĩnh không có chút cảm xúc nhấp nhô, âm thanh lãnh đạm đơn giản nói ra mục đích mình đến: “Anh tới thăm bác Tống.”
Tống Thanh Xuân hoàn hồn, vội chuyển dời tầm mắt ra khỏi mặt Tô Chi Niệm, “à” một tiếng, không động.
Cửa bị Tống Thanh Xuân ngăn trở, Tô Chi Niệm không có cách nào vào trong, chỉ có thể đứng ở trước mặt cô.
Qua khoảng ba phút, Tống Mạnh Hoa trong phòng bệnh nhìn thấy chậm chạp không có động tĩnh, mở miệng hỏi: “Thanh Xuân, là ai tới?”
Tống Thanh Xuân nghe được lời nói của Tống Mạnh Hoa, mới phản ứng được chính mình đang thất thần, cô liền giống như là bị điện giật, đột nhiên lui về sau hai bước.
Tô Chi Niệm cất bước, đi vào phòng bệnh, lúc lướt qua bên cạnh Tống Thanh Xuân, tim của cô theo băn nàng co rụt lại một chút, ngón tay nắm chặt vạt áo của mình.
“Hóa ra là Chi Niệm à, nhanh ngồi...” Tống Mạnh Hoa hiển nhiên cũng rất bất ngờ khi Tô Chi Niệm tới thăm mình, trong giọng nói ngoài áy náy còn pha lẫn chút vui mừng, sau khi gọi Tô Chi Niệm xong, liền bắt đầu gọi Tống Thanh Xuân: “Thanh Xuân, rót ly nước cho Chi Niệm.”
“Đã biết ...” Tống Thanh Xuân đáp lại một tiếng, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, mới bước bước chân, đi trở về phòng bệnh.
Lúc Tống Thanh Xuân đứng ở trước máy lọc nước rót nước, nghe thấy Tô Chi Niệm quan tâm hỏi thăm Tống Mạnh Hoa: “Bác Tống, hiện tại bác cảm thấy như thế nào?”
Tống Mạnh Hoa: “Bệnh cũ, không có gì đáng ngại.”
Tống Thanh Xuân bưng ly nước, lúc xoay người lại, nhìn thấy thực phẩm dinh dưỡng Tô Chi Niệm xách tới đặt ở đầu giường bệnh.
“Tới liền tới, còn mang đồ theo làm cái gì?” Tống Mạnh Hoa muốn ngồi dậy, nhưng thân thể vừa tỉnh lại nên còn mệt mỏi, không sử dụng ra được một chút sức lực, cuối cùng vẫn là Tô Chi Niệm tiến lên trước giúp một tay, đỡ Tống Mạnh Hoa ngồi dậy, còn thân thiết lấy hai gối mềm mại ở bên cạnh, lót phía sau Tống Mạnh Hoa, sau đó trả lời Tống Mạnh Hoa: “Trên đường tới, đúng lúc đi qua trung tâm thương mại, thấy đã mở cửa, liền thuận tiện quẹo vào mua.”
Tống Mạnh Hoa cười ha ha hai tiếng, chỉ chỉ ghế dựa Tống Thanh Xuân chuyển tới mép giường ngồi canh đêm qua, lại nói Tô Chi Niệm lần nữa: “Ngồi đi.”
Tô Chi Niệm không khách sáo, tự nhiên ung dung ngồi xuống.
Tiếp đó Tống Mạnh Hoa nói với Tống Thanh Xuân đi đến bên giường: “Rót xong nước rồi, sao không đưa cho Chi Niệm hả?”
Tống Thanh Xuân bước một bước nhỏ về phía người Tô Chi Niệm, rủ lông mi đưa ly nước tới.
“Cám ơn.” Tô Chi Niệm khách sáo nói một tiếng cám ơn, đưa tay ra nhận lấy.
Tống Thanh Xuân không lên tiếng, vào khoảnh khắc đưa ly nước ra, liền nhanh chóng lui về sau.
Trong phòng bệnh chỉ có một cái ghế, bị Tô Chi Niệm ngồi, Tống Thanh Xuân chỉ có thể đứng.
Tô Chi Niệm tới thăm Tống Mạnh Hoa, cô không tiện rời đi, chỉ đành tìm chỗ đứng bên cửa sổ cách Tô Chi Niệm khá xa.
Từ sau khi Tô Chi Niệm vào phòng, Tống Thanh Xuân ngoại trừ trả lời Tống Mạnh Hoa một câu “Đã biết “ kia, liền không có nói câu nào nữa.
Trong cả căn phòng bệnh, quanh quẩn đều là tiếng tán gẫu của Tống Mạnh Hoa và Tô Chi Niệm.
Tiếng nói của Tô Chi Niệm, lãnh đạm, quen thuộc và rung động lòng người, mỗi lần anh mở miệng, tâm Tống Thanh Xuân đều sẽ run rẩy hai cái lên theo.
Cô đứng ở bên cạnh Tống Mạnh Hoa và Tô Chi Niệm, nhưng bọn họ tán gẫu cái gì, cô lại không nghe được một chữ, thẳng đến khi tiếng Tống Mạnh Hoa gọi cô truyền tới: “Thanh Xuân? Thanh Xuân?”
“Dạ?” Tống Thanh Xuân quay đầu, lúc tầm mắt hướng về phía Tống Mạnh Hoa, lướt qua gò má tuấn lãng của Tô Chi Niệm, lông mi cô bất giác run rẩy, tận lực khiến cho giọng nói của mình bình thường hỏi: “Sao ạ?”
“Đang suy nghĩ gì đấy? Gọi con lâu như vậy cũng không có phản ứng.”
Tống Thanh Xuân mấp máy môi, không lên tiếng.
Có Tô Chi Niệm ở đây, Tống Mạnh Hoa cũng không hỏi quá nhiều, rất nhanh liền sửa miệng phân phó: “Ngày hôm qua lúc chị dâu con tới, không phải có mang một ít trái cây sao? Con đi rửa rồi mang tới đây, cho Chi Niệm ăn.”
Tống Thanh Xuân thuận theo khẽ gật đầu, đi đến một bên, cầm lấy hai quả táo, một quả quýt, đi nhà vệ sinh.
Tống Mạnh Hoa ở là căn hộ, Tống Thanh Xuân ngồi xổm trước thùng rác bên ngoài, cầm lấy dao trái cây gọt vỏ táo xong, lột vỏ quýt xong, mới cắt quả táo thành những khối nhỏ, tách quả quýt ra từng múi, để ở trong hộp giữ tươi, mới bưng về phòng.
Tống Thanh Xuân lấy hai cây tăm, cắm ở trên khối táo, đặt ở trên tủ đầu giường.
Tô Chi Niệm nghiêng đầu, nhìn cô một cái, vừa mở miệng, lại là nói với Tống Mạnh Hoa: “Bác Tống, bác đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ an tâm dưỡng bệnh, con quen một chuyên gia nước ngoài, chờ gọi điện thoại được cho ông ta, sẽ nhờ ông ta tới Trung Quốc một chuyến, nói không chừng sẽ có biện pháp giải quyết tốt hơn.”
“Người đều có số, lúc nên ૮ɦếƭ sẽ phải ૮ɦếƭ, ta đã thông suốt, chỉ sợ rằng nếu ta thật có chuyện không may, bỗng nhiên đi, Thanh Xuân sẽ không có ai chăm sóc...”
“Ba, ba không nên nói lung tung...” Tối hôm qua lúc Tống Thanh Xuân trông chừng Tống Mạnh Hoa, đã phập phồng lo sợ suốt cả đêm, ở trên thế giới này, cô chỉ có một người thân là ông, cô thật sự sợ ông cứ như vậy đột nhiên bỏ lại cô rời đi, hiện tại cô nghe được lời nói như vậy của ông, đáy mắt bỗng chốc liền hiện ra một tầng sương mù.
“Được, được, được, ba không nói, không nói ... Lại nói, không phải ba đã không có chuyện gì sao?” Tống Mạnh Hoa cũng thuận theo an ủi Tống Thanh Xuân hai câu, liền cười ha ha quay đầu, nhìn về phía Tô Chi Niệm: “Con bé đã lớn như vậy, nhưng động một chút là khóc, khiến cho co chê cười rồi.”
Tô Chi Niệm hơi cúi đầu, bày ra một bộ dáng không có việc gì.
Đáy mắt Tống Thanh Xuân chứa lệ, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Hai người Tống Mạnh Hoa và Tô Chi Niệm tán gẫu chưa đến một lát, Tống Mạnh Hoa có thể là mệt mỏi, lời nói dần dần ít đi, Tô Chi Niệm biết điều mở miệng nói tạm biệt: “Bác Tống, lát nữa con còn bận việc, bác nghỉ ngơi trước, hôm nào con lại tới thăm bác.”
“Được, con cứ bận việc của con đi.” Tống Mạnh Hoa liên tục gật đầu, sau đó nói với Tống Thanh Xuân đứng một bên: “Thanh Xuân, giúp ba tiễn Chi Niệm.”
Tống Thanh Xuân biết điều gật đầu một cái, chờ sau khi Tô Chi Niệm cất bước, cô mới cất bước, đưa anh ra cửa.
Tống Mạnh Hoa ở là phòng bệnh cao cấp, không có nhiều người, rất an tĩnh, trong hành lang trừ bỏ một hai y tá kiểm tra ngoài phòng, cũng không có những người khác nữa.
Tống Thanh Xuân không đi song song với Tô Chi Niệm, từ đầu đến cuối cùng đều đi ở phía sau anh, bảo trì cách anh khoảng một mét.
Trên đường đi, hai người đều rất trầm mặc, ai cũng không chủ động mở miệng nói chuyện với người còn lại.
Lúc sắp đi đến cửa thang máy, Tô Chi Niệm ngừng bước chân: “Chỉ tới đây thôi.”
Tống Thanh Xuân sững sờ một lát, mới rõ ràng ý tứ của anh là để cho cô tiễn đến nơi này, động tác của cô có chút cứng đờ gật đầu một cái, giọng nói khô khốc nói một chữ: “Được.”
Sau một lát, Tống Thanh Xuân mới bồi thêm một câu: “Cám ơn anh tới thăm ba tôi...”
Tô Chi Niệm không lên tiếng, nhìn chằm chằm chằm cô gái rủ lông mi, sắc mặt có chút uể oải lười biếng, giống như là đang vùng vẫy cái gì đó, cuối cùng liền quay đầu đi, nhìn chằm chằm cây ngô đồng gần như đã sắp rơi hết lá xanh ngoài cửa sổ một lát, mới kéo tầm mắt lại, nói: “Đừng khách khí, cần phải vậy...”
Dừng lại, Tô Chi Niệm lại nói: “Em đừng quá lo lắng, bác Tống sẽ tốt lên.”
Anh đây là xem như đang an ủi cô sao?
Thật ra chuyện ngày đó cũng không thể hoàn toàn trách anh, dù sao, anh uống say, cô tỉnh táo.
Lúc anh hôn cô, là chính cô không có khống chế tình sinh ý động của mình, củi khô lửa bốc bốc cháy chung một chỗ với anh.
Là cô thích anh, giao cho anh quyền lợi tổn thương cô, chỉ là một hộp Tђยốς tгáภђ tђคเ và lời anh nói vào một đêm kia, cuối cùng vẫn đánh nát rất nhiều thứ nơi đáy lòng cô, ví dụ tự tin, ví dụ dũng khí...
Cô cũng không có cách nào giống như là trước đây, vì một câu quan tâm của anh, cô liền sẽ nhảy nhót cảm động.
Cho nên, đây cũng không tính là đang an ủi cô, đây chỉ là lời khách sáo xa cách lạnh nhạt mà thôi, cũng không có trộn lẫn quá nhiều quan tâm và tình cảm, có lẽ cũng không có trộn lẫn một chút nào...
Tống Thanh Xuân tạm thời không biết mình nên đáp lại câu nói này của Tô Chi Niệm như thế nào, cô nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ cứng đơ nói cảm ơn thêm một lần: “Cám ơn.”
Tô Chi Niệm rũ hạ mí mắt, khiến cho người ta không biết đáy lòng của anh đang suy nghĩ gì, sau một lát, anh lãnh đạm lên tiếng: “Vậy anh đi đây.”
“Ừ...” Tống Thanh Xuân khẽ lên tiếng, từ đầu đến cuối không ngẩng đầu nhìn Tô Chi Niệm: “Gặp sau.”
Tô Chi Niệm không lên tiếng, hơi đứng ở trước mặt của cô một lát, liền cất bước đi đến trước thang máy, nhấn công tắc.
Cửa thang máy mở ra, trước khi Tô Chi Niệm bước vào thang máy, Tống Thanh Xuân ngẩng đầu, gọi anh: “Tô...”
Cô chỉ là gọi một chữ, có chút không biết mình nên xưng hô với anh như thế nào, liền lúng túng cắn môi một chút: “Trình tiểu thư - thư ký của anh từng liên hệ với tôi để tìm anh...”
Tuy rằng cô ở trong điện thoại cự tuyệt thỉnh cầu của Trình Thanh Thông, nhưng trong mấy ngày ở Nhật Bản đó, cô vẫn thường sẽ nghĩ một lát, anh về công ty chưa, Trình tiểu thư có liên lạc được với anh không.
Chẳng qua dù những nghi vấn kia luôn xoay quanh ở trong lòng cô, từ đầu đến cuối cô đều cũng không nghĩ tới đi liên lạc với anh, chỉ là hiện tại đúng lúc gặp được anh, cô thông báo với anh một tiếng, loại bỏ vướng mắc nơi đáy lòng mình.
“Cô ấy nói, anh luôn không đến công ty, còn nói công ty có rất nhiều chuyện cần anh xử lý...” Những lời Trình Thanh Thông nói, Tống Thanh Xuân đều trình bày một lần với Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm khẽ vuốt cằm, ngữ khí rất nhẹ nói: “Đã biết.”
Tống Thanh Xuân không nói chuyện nữa.
Tô Chi Niệm ngừng vài giây, cũng không nói chuyện, trực tiếp giẫm chân đi vào thang máy, đóng cửa, rời đi.
Tống Thanh Xuân đứng ngẩn ngơ tại chỗ không động, qua khoảng một phút, cô quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm đường phía dưới chỉ vài giây, liền nhìn thấy bóng lưng đi ra của Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân vẫn luôn nhìn anh lên xe, xe rời đi, mới cúi đầu, xoay người, trở về phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Tống Mạnh Hoa đã ngủ.
Tống Thanh Xuân rút gối ông dựa vào ở phía sau đi, để thân thể ông nằm ngang, đắp chăn xong, liền ngồi ở trên ghế dựa Tô Chi Niệm vừa mới ngồi, nhìn chằm chằm Tống Mạnh Hoa ngây ngốc.
Buổi chiều Tần Dĩ Nam cầm điện thoại di động lên xem WeChat, lướt trong vòng tròn bạn bè được một tình hình Đường Noãn tuyên bố gần đây.
“Tôi muốn đính hôn rồi.”
Chỉ có năm chữ đơn giản, phía dưới bổ sung thêm một tấm hình.
Đường Noãn trong hình, cầm một bó hoa hồng trắng to, nét mặt tươi cười như hoa, trên ngón tay mang nhẫn kim cương, phát sáng lấp lánh.
Cho dù biết chính mình yêu sai người, nhưng cuối cùng cũng là người mà mình đã từng toàn tâm toàn ý đối đãi, lúc Tần Dĩ Nam nhìn thấy tin tức này, cả người vẫn hốt hoảng một trận.
Tần Dĩ Nam tan ca lúc 7:30, không về nhà, trực tiếp đi xe đến bệnh viện nhân dân.
Lúc đến bệnh viện, đã chín giờ, đã sớm qua giờ cơm tối của bệnh viện, rất nhiều bệnh nhân đều đã tiêm truyền nghỉ ngơi rồi, hành lang cả tầng lộ ra vẻ đặc biệt an tĩnh.
Cửa phòng bệnh của Tống Mạnh Hoa mở một nửa, Tần Dĩ Nam vừa cất bước đi vào, còn chưa mở miệng gọi người, liền nghe thấy từ bên trong truyền tới tiếng nói nhẹ nhàng chậm chạp vô lực của Tống Mạnh Hoa và tiếng nức nở nho nhỏ của Tống Thanh Xuân.
“Thanh Xuân, ba không thể ở cùng con cả đời, thân thể của ba, ba hiểu rõ nhất, dù là lần này ba khỏe lại, nhưng cũng không thể qua bao lâu, vẫn sẽ có tiếp theo...”
“... Sớm muộn có một ngày, ba sẽ không còn, cho nên, thật đến ngày đó, con cũng đừng quá khổ sở, con người mà, sớm muộn đều sẽ phải ૮ɦếƭ ...”
“Ba...”
“Ba biết, con sợ hãi, ba cũng sợ hãi, ba sợ sau khi ba đi, con chỉ còn lại một mình ở trên thế giới này, cho nên ba không dám đi...”
“... Ba liền nghĩ, có thể ở bên con một ngày liền ở bên con thêm một ngày, hiện tại suy nghĩ một chút, thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, trong nháy mắt, con đã lớn như vậy ...”
“Ba sống cả đời, sống đến bây giờ, duy nhất không yên lòng chính là con, ba liền nghĩ, thấy con tìm được một chỗ dựa, kết hôn, sinh con, có một gia đình của mình... Nếu con không có ai chăm sóc, cho dù ba ૮ɦếƭ, cũng sẽ không nỡ ૮ɦếƭ... Nếu như Tống Thừa vẫn còn, ba cũng không lo lắng như vậy ... Thằng bé sẽ giúp ba chăm sóc con thật tốt... Aizz, đáng tiếc sao nó lại luẩn quẩn trong lòng, nhảy lầu chứ...”
Tống Thanh Xuân giống như là chịu nhiều ủy khuất lớn, bỗng nhiên liền khóc ra tiếng.
Tần Dĩ Nam nuốt ngụm nước miếng, không đi vào trong, ngược lại là rời khỏi phòng bệnh, thuận thế còn lặng lẽ đóng lại cánh cửa chưa đóng kín khi anh tới.
Anh tựa vào trên vách tường hành lang, mơ hồ còn có thể nghe thấy từ trong phòng bệnh phía sau truyền ra tiếng khóc gián đoạn của Tống Thanh Xuân.
Anh không biết tại sao, liền nhớ lại đêm anh đưa Tống Thanh Xuân về nhà kia, lời Tống Mạnh Hoa nói với anh.
Lúc đầu Tống Mạnh Hoa rất phẫn nộ, nhưng vật rơi xuống đất, lại không có cái nào nện ở trên người anh.
Đến cuối cùng ông còn mời anh ngồi xuống, thậm chí đưa cho anh một tách trà, nói với anh rất nhiều chuyện về Tống Thanh Xuân lúc nhỏ.
Có vài chuyện anh biết, có vài chuyện anh không biết .
Ông còn nói một lần với anh những món Tống Thanh Xuân thích ăn, ghét ăn, thứ thích dùng, thứ sợ nhất, chuyện rất không muốn đi làm.
Nói đến cuối cùng, ngữ khí của Tống Mạnh Hoa đều trở nên dịu dàng, có chút giống như đang cầu xin anh.
Cầu xin anh đối đãi với Tống Thanh Xuân thật tốt, đừng để cho Tống Thanh Xuân chịu ủy khuất nào.
Tống Mạnh Hoa nói rất nhiều rất nhiều.
Ông nói, cô gái không có nhà mẹ đẻ, nếu như đau lòng, ngay cả tìm một người dựa vào để khóc lóc cũng không có, cho nên nếu như Tống Thanh Xuân tùy hứng, nhờ anh bao dung một chút.
Ông còn nói, Tống Thanh Xuân không bằng lòng tiếp quản xí nghiệp Tống thị, muốn làm một nữ dẫn chương trình, cho nên về xí nghiệp Tống thị, nếu như anh có hứng thú tiếp quản thì tiếp quản, không có hứng thú có thể thực hiện bán trao tay cho người khác, đó tuy là tâm huyết cả đời của ông, nhưng ông hy vọng nhất là Tống Thanh Xuân sống được vui vẻ hạnh phúc.
Tống Mạnh Hoa nói cuối cùng chính là, vào năm ngoái khi xí nghiệp Tống thị tràn đầy nguy cơ, ông đã giữ lại cho Tống Thanh Xuân một khoản tiền, nếu như ông đột nhiên không còn, tấm thẻ kia liền ở ngăn kéo thứ hai trong thư phòng của anh, mật mã là sinh nhật của Tống Thanh Xuân, tuy rằng không thể cho Tống Thanh Xuân vinh hoa phú quý cả đời, nhưng đủ để Tống Thanh Xuân áo cơm không lo cả đời.
Tuy rằng đêm đó, Tống Mạnh Hoa là ở trên cơ sở hiểu lầm anh với Tống Thanh Xuân, thẳng thắn những lời này với anh.
Nhưng mà, sau khi anh nghe xong, vẫn là đau lòng cho Tống Thanh Xuân rất lâu rất lâu...
Cũng giống như là hôm nay vậy, nghe được Tống Mạnh Hoa nói với cô những lời quan tâm kia...
Lúc anh trở về từ trong quân đội, đã từng nói với cô, anh sẽ đối tốt với cô gấp bội, bổ sung thêm cả phần của Tống Thừa.
Nhưng anh cho cô lại đều là khổ sở, mà hiện tại, cô lại bởi vì Tô Chi Niệm mà khổ sở.
---
Tần Dĩ Nam nghĩ tới đây, liền lấy điện thoại di động ra, anh nhấn mở Đường Noãn trong vòng tròn bạn bè, nhìn chằm chằm tình hình cô ta mới vừa phát ra một lát, sau đó liền gọi cho cô ta một cú điện thoại...
Lúc điện thoại của Tần Dĩ Nam gọi tới, Đường Noãn đang đắp mặt nạ, cô cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy ba chữ “Tần Dĩ Nam” trên màn hình kia, khóe môi chớp mắt liền nâng lên.
Cô ta đã biết... Tần Dĩ Nam là quan tâm cô ta, cô ta chỉ đăng một tấm hình cầu hôn, vẫn còn chưa qua mấy tiếng, anh cắt đứt liên lạc với cô ta vài tháng, giờ liền gọi điện thoại tới...
Đường Noãn không sốt ruột nghe điện thoại, mà là mang theo vài phần đắc ý xé mặt nạ dưỡng da đi, dùng khăn tay lau khô tinh hoa dư thừa, mới bấm nút nghe, giơ điện thoại di động lên bên tai, ngữ khí lạnh lẽo rét buốt hỏi: “Xin hỏi, có chuyện gì không?”
Tần Dĩ Nam trong điện thoại, ngữ khí đặc biệt bình tĩnh: “Đường Noãn, hiện tại em có rảnh không? Chúng ta gặp mặt nói chuyện đi?”
“Tôi không thấy chúng ta có cái gì đáng nói...”
Lời nói cao ngạo của Đường Noãn còn chưa nói hết, Tần Dĩ Nam lại mở miệng: “Không làm chậm trễ em bao lâu đâu, nhiều nhất là nửa tiếng.”
Đường Noãn trầm mặc một hồi, bày ra một bộ dáng nỗ lực vượt khó, đáp ứng: “Được rồi, gặp ở đâu?”
“Hiện tại em ở nơi nào?”
“Nhà.”
“Vậy quán cà phê Mạn đối diện nhà em thì như thế nào?”
“Có thể.”
“Khoảng hai mươi phút sau tôi sẽ đến.”
...
Đường Noãn cảm thấy chính mình đã lâu không có tâm tình tốt giống như bây giờ rồi.
Rõ ràng đã buổi tối, cô ta vừa mới tháo mặt nạ dưỡng da, nhưng lại vẫn đối diện gương trang điểm, cẩn thận tô vẽ trang điểm thành một người xinh đẹp, sau đó thử hơn hai mươi bộ quần áo, cuối cùng chọn một váy ngắn màu xanh ngọc, cầm lấy túi thạch anh lóng lánh, ra cửa.
Lúc Đường Noãn đến cà phê Mạn, Tần Dĩ Nam đã tới một hồi lâu.
Lúc này chỉ mới mười giờ hai mươi, khách trong cà phê Mạn cũng không ít, Đường Noãn đẩy cửa ra, đứng ở cửa, nhìn quanh bốn phía một vòng, sau đó ở chỗ trong cùng gần cửa sổ, nhìn thấy Tần Dĩ Nam.
Đường Noãn giẫm giày cao gót, khoan thai bước tới.
Tần Dĩ Nam nghe được tiếng bước chân, quay đầu đi, lúc nhìn thấy Đường Noãn, khẽ gật đầu một cái, ngồi thẳng người, chỉ chỉ chỗ đối diện của mình, ra hiệu cô ngồi.
Tần Dĩ Nam không nói lời nào, Đường Noãn cũng không nói lời nào, cô ta chỉ là đặt túi lên trên bàn, liền tư thế tao nhã ngồi xuống.
Tần Dĩ Nam giơ tay lên gọi người phục vụ, rất thân sĩ đưa thực đơn cho Đường Noãn.
Đường Noãn tùy ý tìm kiếm, gọi cho mình một ly trà sữa lạnh.
Đổi lại là trước đây, Đường Noãn uống lạnh, Tần Dĩ Nam sẽ lên tiếng ngăn cản, hôm nay đúng lúc là kỳ sinh lý của cô ta, vốn không thể uống lạnh, sở dĩ gọi, chính là muốn Tần Dĩ Nam quan tâm.
Nhưng sau khi cô ta gọi trà lạnh xong, mãi cho đến khi người phục vụ ghi tên món xong, Tần Dĩ Nam ngồi ở đối diện cô ta, lại không có chút ý muốn lên tiếng.
Tần Dĩ Nam cũng không xem thực đơn, trực tiếp gọi một ly cà phê.
Sau khi người phục vụ rời đi, Tần Dĩ Nam buông điện thoại di động cầm trong tay ra, dựa vào ở trên ghế ngồi, nhìn chằm chằn Đường Noãn mở miệng : “Em muốn đính hôn?”
Anh quả nhiên tới là bởi vì đính hôn ... Vốn Đường Noãn có chút tức giận bởi vì Tần Dĩ Nam thờ ơ lạnh nhạt với chuyện mình gọi trà sữa lạnh, lúc nghe được câu này, ngược lại mặt mày giãn ra, cô nhìn thẳng mắt Tần Dĩ Nam, không nói mình đính hôn, mà là nói: “Có người cầu hôn tôi.”
“Chúc mừng.” Tần Dĩ Nam liếc mắt nhìn Đường Noãn một cái, đáp lời.
Không phải Tần Dĩ Nam bởi vì cô muốn đính hôn, cho nên mới tới tìm cô sao? Sao anh mở miệng lại là nói chúc mừng với cô?
Đường Noãn nhăn mi tâm lại, đáy lòng mơ hồ hiện lên một dự cảm không tốt.
Cũng không biết có phải là ông trời đang tô đậm không khí hay không, thế nhưng vào khoảnh khắc cô xuất hiện dự cảm không tốt kia, trên bàn bên cạnh, có người lấy điện thoại di động bật nhạc lên.
“Chia tay vui vẻ, chúc em vui vẻ, em có thể tìm được người tốt hơn...”
Sau đó Tần Dĩ Nam liền tiếp tục mở miệng: “Đường Noãn, hôm nay tôi tới tìm em, chính là muốn kết thúc giữa hai chúng ta.”
Khóe môi Đường Noãn, căng lên.
Tần Dĩ Nam biết, đó là tượng trưng cô không cao hứng, nhưng hiện tại cuối cùng anh cũng không phải là anh đã từng chưa hề hay biết gì nữa, khuôn mặt anh bình tĩnh tiếp tục nói: “Dù sao kéo dài lâu như vậy, cũng nên có một kết thúc...”
Tần Dĩ Nam dừng lại, giống như là trải qua nghĩ sâu tính kỹ, rất nghiêm túc mở miệng: “Đường Noãn, chúng ta chia tay đi.”
Đường Noãn kinh ngạc một hồi lâu, nghĩ đến mấy tháng trước, chính mình bởi vì Tống Thanh Xuân nên giận dỗi với Tần Dĩ Nam, lúc đó mỗi ngày Tần Dĩ Nam đều sẽ liên lạc với cô dỗ cô, thẳng đến khi cô gặp mặt Tống Thanh Xuân ở Kim Bích Huy Hoàng, bị cô ta nhìn thấy hình ảnh cô hôn môi với người đàn ông khác, sau đó Tần Dĩ Nam cũng không tìm cô nữa ... Chẳng lẽ là Tống Thanh Xuân nói cái gì với anh?
Trong nháy mắt sắc mặt cô trở nên hơi khó coi: “Có phải Tống Thanh Xuân nói cái gì với anh không?”
Tần Dĩ Nam không hề dừng lại một chút nào nói: “Không có.”
Anh đáp lại quá dứt khoát, rõ ràng khiến cho Đường Noãn càng khẳng định là Tống Thanh Xuân nói cái gì đó với anh, cô nói không rõ rốt cuộc mình làm sao, chính là bỗng nhiên trở nên hơi hoảng hốt, hoảng hốt không nghĩ nhiều liền bắt đầu giải thích cho chính mình: “Chẳng lẽ anh tin tưởng cô ta, lại không chịu tin tưởng em? Anh luôn miệng nói yêu em, nhưng lại không cho em một chút tin tưởng, vậy tình yêu của anh tính là cái gì?”
“Yêu?” Tần Dĩ Nam giống như là nghe được chuyện gì rất buồn cười, khẽ cười thành tiếng, anh nhìn chằm chằm đáy mắt Đường Noãn, lóe lên một tia trào phúng.
“Yêu?” Tần Dĩ Nam giống như là nghe được chuyện gì rất buồn cười, khẽ cười thành tiếng, anh nhìn chằm chằm đáy mắt Đường Noãn, lóe lên một tia trào phúng, giống như đang giễu cợt cô, càng giống như là đang giễu cợt chính mình: “Những tình yêu kia vốn đã không nên thuộc về em, không phải sao?”
Tần Dĩ Nam nhẹ nhàng hỏi lại một câu, khiến cho Đường Noãn sững sờ trong chớp mắt.
Những tình yêu kia vốn không nên thuộc về em? Đây là ý gì? Chẳng lẽ anh biết, người lấy sách truyền thơ với anh vào lúc trước, không phải là cô?
Giống như là vì nghiệm chứng phán đoán của cô, giọng nói bình tĩnh của Tần Dĩ Nam lại vang lên: “Đường Noãn, nói thật cho em biết đi, nên biết tôi đều biết, không nên biết tôi cũng tận mắt nhìn thấy chính tai nghe thấy, giữa chúng tôi, lúc em cầm lấy tôi làm tấm bia đi tổn thương Tống Tống, yêu và không yêu liền trở nên không quan trọng một chút nào, dù là tôi yêu em, tôi cũng sẽ không ở cùng với em... Càng huống chi, những năm này thứ mà em hưởng thụ, vốn nên phải thuộc về Tống Tống ...”
“Em vừa mới nói, tôi tin tưởng cô ấy, lại không chịu tin tưởng em... Thật ra cô ấy cũng không có nói với tôi cái gì, là chính tôi phát hiện, chẳng qua, xem như tôi không phát hiện, là chính cô ấy mở miệng nói với tôi, tôi cũng sẽ tin lời cô ấy nói...”
“... Không có tại vì sao, bởi vì tôi tốt với cô ấy là thật, cô ấy đối tốt với tôi cũng là thật ...”
“Sở dĩ hẹn em ra ngoài giáp mặt nói chia tay, là bởi vì muốn phân rõ ràng rành mạch, dứt khoát sòng phẳng.”
“Tôi muốn nói chỉ có bấy nhiêu...” Tần Dĩ Nam vừa nói, vừa lấy ví tiền từ trong túi ra, lấy một tờ một trăm đồng: “... Tôi nói xong rồi, cũng nên đi, hẹn gặp lại.”
Tần Dĩ Nam hoàn toàn không đợi cà phê anh gọi đưa lên, trực tiếp đè tờ một trăm đồng tiền ở dưới gạt tàn thuốc trên bàn, liền sửa sang quần áo một chút, đứng lên.
“Tần Dĩ Nam!” Đường Noãn cũng đứng lên theo.
Tần Dĩ Nam giống như là không có nghe thấy lời nói của cô, lấy điện thoại di động và chìa khóa xe trên bàn, cất bước rời đi.
“Tần Dĩ Nam!” Đường Noãn gọi một tiếng này đặc biệt vang dội, dẫn đến người một phòng nhìn về phía cô.
Tần Dĩ Nam nhắm mắt làm ngơ, đẩy cửa quán cà phê ra, đầu cũng không quay lại rời khỏi quán.
“Tần Dĩ Nam!” Đường Noãn dậm chân, lại kéo giọng gọi một tiếng, chỉ tiếc người đàn ông đã lên xe, hoàn toàn không nghe được tiếng la của cô ta.
“Tiểu thư, trà sữa lạnh và cà phê của cô.” Người phục vụ bưng cái khay, đi tới đối diện.
Đường Noãn nóng nảy vươn tay ra, trực tiếp bưng cà phê lạnh lên ném mạnh xuống đất.
“Tiểu thư...”
Đường Noãn giống như biết người phục vụ muốn nói gì, ngón tay run run lấy thêm tờ một trăm ném ở trên bàn, quăng lại một câu: “Đủ chưa?”
Người phục vụ không lên tiếng, thu tiền, rời đi.
Toàn thân Đường Noãn vô lực ngã ngồi về trên ghế sofa lần nữa, cô nhìn chăm chú chỗ Tần Dĩ Nam vừa ngồi ở trước mặt, hận ý nơi đáy mắt, càng ngày càng đậm.
Tống Thanh Xuân... Là Tống Thanh Xuân... Sáu năm trước, cô ta hại Tô Chi Niệm quăng cho cô một bạt tai, sáu năm sau, cô ta hại Tần Dĩ Nam chia tay với cô...
Cô tuyệt đối sẽ không chịu để yên cho cô ta!
Đường Noãn nghĩ đi nghĩ lại, liền nghiến răng nghiến lợi lên, cuối cùng thân thể liền nhẹ nhàng phát run.
---
Sau khi Tần Dĩ Nam rời khỏi cà phê Mạn, liền trở về bệnh viện lần nữa.
Tống Mạnh Hoa vừa truyền nước biển xong, đã ngủ thi*p đi.
Anh theo Tống Thanh Xuân ngây ngốc đến đêm khuya, mới rời đi.
Đi ra phòng điều trị nội trú, Tần Dĩ Nam không sốt ruột lên xe, mà là dựa vào bên cạnh xe, nghĩ một lát, liền lấy điện thoại di động ra.
Tần Dĩ Nam giống như là đang cân nhắc cái gì đó, không ngừng bấm phím mở máy của điện thoại di động, để cho màn hình điện thoại di động không ngừng sáng lên, tối đi.
Tần Dĩ Nam không biết rốt cuộc mình lặp lại hành động này bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn là nhấn mở phía khóa, mở khóa điện thoại di động, sau đó nhấn WeChat của Tống Thanh Xuân, gửi một tin nhắn qua: “Ngủ chưa?”
Qua nửa phút, Tống Thanh Xuân trả lời WeChat: “Chưa...”
Biểu hiện “Đối phương đang nhập vào” trên màn hình, có lẽ cô còn đang đánh chữ, Tần Dĩ Nam cũng không đợi cô gửi tin nhắn tới, mà là tìm số điện thoại của cô, gọi tới.
Gần như là vào khoảnh khắc điện thoại kết nối, liền được Tống Thanh Xuân tiếp nghe.
Cách điện thoại, Tần Dĩ Nam nghe thấy tiếng đi bộ bình bịch của Tống Thanh Xuân, theo tiếng mở cửa rơi xuống, tiếng nói của Tống Thanh Xuân truyền tới từ ống nghe: “Sao vậy, anh Dĩ Nam?”
“Tống Tống...” Tần Dĩ Nam nghĩ tới đã ngả bài với Đường Noãn, cũng đã bày bài với Đường Noãn, nhưng anh lại chưa từng nghĩ đến ngả bài với Tống Thanh Xuân.
Chuyện cô từng thầm mến anh, cô là người mượn sách truyền thơ đó, chỉ cần cô không nói, anh liền sẽ không nhắc đến.
Dù anh biết, đường tình của cô và Tô Chi Niệm đi qua nhấp nhô, cô có tình Tô Chi Niệm vô ý, nhưng anh vẫn không nghĩ ngả bài với cô.
Dù vào một khắc bây giờ, anh nghe được những lời Tống Mạnh Hoa nói kia, anh rất đau lòng cho cô, rất muốn cho cô một bả vai dựa vào, nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ ngả bài với cô.
Nguyên nhân rất đơn giản, anh không muốn chế tạo ra bất kỳ quấy nhiễu nào khi mà tâm cô đã không còn trên người anh.
Càng huống chi, vào lúc cuối cùng khi cô buông tha thích anh, cũng không có nói với anh cô từng thích anh, điều này đại biểu, cô không muốn mất đi người bạn như anh.
Anh từng cho cô hứa hẹn... Nếu như vô duyên, bảo vệ em bình an... Anh bằng lòng thành toàn nguyện vọng của cô.
Cho nên, dù giờ phút này, anh nói là thật lòng của anh, cũng chỉ giả là bộ dáng giúp đỡ giữa bạn bè: “... hiện tại thân thể bác Tống không tốt, có thể sẽ muốn để cho em mau chóng có chỗ dựa vào... Một thời gian trước, không phải em nói với anh, cần anh phối hợp diễn kịch với em ư? Bây giờ anh gọi điện thoại cho em, là muốn nói với em, nếu như em cần, anh có thể chăm sóc em cả đời...”
Dù nhìn như anh không mang theo bất kỳ tình cảm quấn quýt nào, nhưng cô không biết, anh là sau khi chính mình đã xử lý sạch sẽ quan hệ với Đường Noãn, mới mở miệng với cô.
Tống Thanh Xuân biết ý tứ của Tần Dĩ Nam.
Có lẽ là anh sợ Tống Mạnh Hoa bức anh kết hôn với cô, cô ngại ngùng tới tìm anh, chọc cho Tống Mạnh Hoa càng tức giận, cho nên mới nói những thứ này với cô.
Thật ra đêm nay Tống Mạnh Hoa nói rất nhiều với cô, ý tứ giấu trong lời nói, chính xác là muốn để cho cô sớm kết hôn với Tần Dĩ Nam một chút...
Cô luôn ra vẻ không nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Tống Mạnh Hoa, lấp liếm cho qua .
Hiện tại Tần Dĩ Nam đã nói anh vui lòng giúp đỡ, có lẽ cô có thể dỗ Tống Mạnh Hoa vui vẻ, càng huống chi Tô Chi Niệm cự tuyệt cô đã cự tuyệt triệt để như vậy, nhưng trong đáy lòng cô vẫn là không bằng lòng...
Cho nên cuối cùng, cô vẫn là uyển chuyển cự tuyệt Tần Dĩ Nam: “Cám ơn anh nha, anh Dĩ Nam, nếu như em thật cần anh giúp đỡ, em sẽ nói với anh.”
Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm phát triển đến một bước này, trên cơ bản có thể đường thuộc về đường cầu thuộc về cầu, ngay cả chính Tống Thanh Xuân cũng cảm thấy cô và anh sẽ không có một chút khả năng .
Sở dĩ cô cự tuyệt sự trợ giúp của Tần Dĩ Nam, chẳng qua là bởi vì để lại đường lui cho chính mình.
Nhưng cô không nghĩ tới, một tuần lễ sau phát sinh một sự việc, khiến cho cô đánh bậy đánh bạ phát hiện một thứ ở trong biệt thự của Tô Chi Niệm.
Nhưng cô không nghĩ tới, một tuần lễ sau phát sinh một sự việc, khiến cho cô đánh bậy đánh bạ phát hiện một thứ ở trong biệt thự của Tô Chi Niệm.
À, không phải một thứ, là ba thứ...
Sự tình phát sinh sau khi kỳ nghỉ Tống Thanh Xuân xin phép kết thúc, là buổi tối thứ tư sau khi cô trở về công ty TW làm việc.
Rạng sáng hôm đó, gió bắc nửa đêm của thành Bắc Kinh thổi vù vù, trong mấy tiếng ngắn ngủi, nhiệt độ chợt giảm xuống nhiều độ.
Sáng sớm lúc Tống Thanh Xuân tỉnh lại ở bệnh viện, còn cố ý trở về nhà họ Tống một chuyến, cho Tống Mạnh Hoa cái ôm nhẹ nhàng và cái áo lông giữ ấm tới, mới vội vội vàng vàng chạy tới công ty.
Chuyện đó phát sinh vào xế chiều, Tống Thanh Xuân vô tình gặp được Tô Chi Niệm ở cửa “câu lạc bộ Kinh thành“.
Lúc đó là yêu cầu của công tác, cô đúng lúc tới “câu lạc bộ Kinh thành” đưa cho trưởng đài một phần tư liệu khẩn cấp.
“Câu lạc bộ kinh thành” là hội sở tư nhân cao cấp nổi tiếng toàn kinh đô, không phải hội viên VIP thì sẽ cấm đi vào bên trong, năm ngoái lúc Tống thị tràn đầy nguy cơ, Tống Thanh Xuân xóa bỏ VIP của hội sở, cho tới bây giờ cũng không nộp lại hội phí, cho nên sau khi cô đến “câu lạc bộ kinh thành”, chỉ có thể gọi điện thoại cho trưởng đài, ngồi chờ ở trong xe.
Qua khoảng mười phút, Tống Thanh Xuân xuyên qua cửa sổ xe và cửa sổ thủy tinh của “câu lạc bộ kinh thành” nhìn thấy trưởng đài đi ra từ trong thang máy, cô vội vàng buông điện thoại di động đang chơi trong tay ra, cầm lấy tư liệu vội vàng xuống xe.
Lúc cô sắp đi đến bậc thềm trước “câu lạc bộ kinh thành”, trưởng đài đã đi ra từ trong cửa xoay tròn, Tống Thanh Xuân đang chuẩn bị khoát tay với trưởng đài, có một chiếc xe chậm rãi mở đi ra từ một bên, ngừng ở cửa chính của “câu lạc bộ kinh thành”, ngăn cách cô và trưởng đài.
Người giữ cửa giống như nhận ra chiếc xe này, xe vừa ngừng ổn định, anh liền lễ độ cung kính đi lên nghênh đón, tự mình kéo cửa ghế lái xe ra, cúi người đưa tay ra hiệu xin mời: “Tô tiên sinh, chào ngài.”
Tô tiên sinh... đầu óc Tống Thanh Xuân còn chưa nghĩ ra Tô tiên sinh này là ai, đầu liền theo bản năng chuyển qua trước, sau đó liền nhìn thấy Tô Chi Niệm âu phục giày da, toàn thân tao nhã thong dong xuống xe.
Tay anh để sau lưng đóng cửa xe, vừa chuyển chìa khóa xe vào trong tay người giữ cửa, liền giơ tay lên chỉnh lý một chút quần áo bởi vì lái xe nên hơi nhăn lại.
Lúc động tác của anh làm đến một nửa, cảm giác được cô, hơi nâng mí mắt, nhìn thoáng qua bậc thang phía dưới cô, sau đó liền sửa đơn giản cà vạt một chút, thấp giọng lưu lại một câu số phòng của mình cho người giữ cửa, liền vòng qua xe, dạo bước vào “câu lạc bộ kinh thành” .
“Thanh Xuân?” Người giữ cửa vừa chậm rãi lái xe của Tô Chi Niệm, tiếng nói của trưởng đài liền truyền tới từ chỗ cửa xoay tròn.
Tống Thanh Xuân hoàn hồn, vội vàng cầm lấy tư liệu, giẫm bậc thềm, đi đến trước mặt trưởng đài: “Trưởng đài, ngài cần ...”
Sau khi Tống Thanh Xuân nói đến đây, xuyên qua tốc độ chuyển động không ngừng chia đều của cửa xoay tròn trước mặt, nhìn thấy Tô Chi Niệm dùng một tay cắm túi đang ở đại sảnh “câu lạc bộ kinh thành”, đang tiếp gọi điện thoại.
Phía sau của anh là một bức trăm hoa đua nở, năm màu sáu sắc, sắc màu rực rỡ, phối với dung nhan tuấn mỹ khuynh thành của anh, hình ảnh xinh đẹp đến mức câu hồn đoạt phách.
Lúc Tống Thanh Xuân nhìn thấy một màn kia, theo bản năng vấp một cái, mới vội vàng dời tầm mắt đi, nói nửa câu sau với trưởng đài: “... Tư liệu.”
Trưởng đài nhận lấy, đơn giản lật xem một lượt, xác nhận không có vấn đề gì, liền phân phó Tống Thanh Xuân hai câu, tạm biệt với cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc