Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 64

Tác giả: Diêp Phi Dạ

MỘT CHUYẾN DU LỊCH NÓI ĐI LÀ ĐI
Tay nắm hộp Tђยốς tгáภђ tђคเ của cô giống như là mất đi sức lực, nặng nề rũ xuống.
Cô còn chưa mở miệng nói chuyện, hốc mắt lại đỏ lên trước, cô dùng sức cắn môi, sau khi từng đợt khó chịu tuôn ra nơi đáy lòng được ép xuống, mới ngẩng đầu, “À” một tiếng với anh.
Lúc cô nhìn thấy hộp Tђยốς tгáภђ tђคเ này, đáy lòng có khổ sở, cũng có phẫn nộ, thậm chí cô còn nghĩ, nếu như anh dám cho cô uống thuốc này ở trước mặt, cô khẳng định sẽ tức giận ném hộp thuốc này rơi xuống trước mặt anh.
Toàn thân lạnh lẽo của cô trước đó đã bắt đầu khắc chế không được phát run, nhưng cô không nghĩ tới, lúc thật sự chờ đến một màn này, cô lại trở nên bình tĩnh lại, thậm chí, sau khi cô “à” xong, còn ngẩng đầu, nặn một nụ cười cứng đờ về phía anh: “Em tới, chính là hỏi chuyện này một chút, hiện nay đã hỏi xong, em cũng không còn việc gì nữa, cho nên, em đi trước.”
Tống Thanh Xuân nói xong một chữ cuối cùng, hoàn toàn không đợi Tô Chi Niệm mở miệng, liền tự ý xoay người, nắm hộp Tђยốς tгáภђ tђคเ kia, nhanh chóng bước chân rời đi.
Lúc cô đi qua xe anh, Tô Chi Niệm chợt lên tiếng: “Chờ chút.”
Tống Thanh Xuân ngừng bước chân, nhưng không quay đầu lại nhìn người đàn ông phía sau
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm bóng lưng của cô một lát, liền dời tầm mắt đi, hướng về trên gốc cây ngô đồng đã hoàn toàn rụng hết lá ở cách đó không xa, đúng lúc gió đêm thổi tới, có vài cái lá xanh héo tàn, xào xạc thổi xuống, vẫn chờ đến khi rơi trên mặt đất, Tô Chi Niệm mới mở miệng : “Mau chóng uống thuốc, kéo thời gian càng lâu, xác suất mang thai càng lớn.”
Thân thể Tống Thanh Xuân hơi run lên một cái, vẫn bảo trì tư thế đưa lưng về phía anh, không có phản ứng.
“Còn có, tối hôm qua rất xin lỗi...”
Tống Thanh Xuân nghe được mấy chữ này của Tô Chi Niệm, đột nhiên liền dùng sức cắn chặt môi dưới.
Cô nghĩ, khó chịu nhất trên đời của một người phụ nữ chính là sau khi ngủ với một người đàn ông, anh ta cho cô một hộp Tђยốς tгáภђ tђคเ, thêm một câu rất xin lỗi đi.
“Anh uống quá nhiều, nếu như em cần bồi thường cái gì, cứ mở miệng...”
Lời kế tiếp của Tô Chi Niệm còn chưa nói xong, Tống Thanh Xuân luôn đưa lưng an tĩnh không tiếng động về phía anh, đột nhiên xoay người lại, cô nhìn thẳng mắt anh, không có mở miệng nói một câu, chỉ là dùng sức xé mở hộp giấy Tђยốς tгáภђ tђคเ, sau đó lấy viên thuốc ra, mặc kệ bên cạnh có nước hay không, trực tiếp nhét thuốc vào trong miệng ở trước mặt anh, dùng sức nuốt xuống.
Tђยốς tгáภђ tђคเ cay đắng vẫn luôn lan tràn từ đầu lưỡi cô đến sâu trong cổ họng, cô muốn ói, lại liều mạng ngậm miệng, thẳng đến khi viên thuốc rơi vào trong dạ dày, liền mở miệng ra với Tô Chi Niệm, qua nửa phút, cô mới mở miệng nói: “Nhìn rõ ràng chưa? Hiện tại thuốc đã đến nơi này.”
Nói xong, Tống Thanh Xuân liền hung hăng chọc chọc vị trí dạ dày của mình, sau đó nhanh chóng xoay người, nghiêng ngả lảo đảo bước chân rời đi.
Bước chân của cô càng đi càng nhanh, đến cuối cùng liền nhanh chân chạy trốn.
Trên chân cô mang là giày cao gót, chạy sẽ rất mệt mỏi, nhưng cô lại vẫn cắn răng, vẫn luôn chạy đến sau khúc rẽ, mới chậm rãi ngừng lại.
Cô không có ngồi xổm người xuống, nhìn chân bị giày cao gót mài đau, mà là mờ mịt bước bước chân, rời khỏi tiểu khu của Tô Chi Niệm, tìm lung tung một phương hướng, đi lung tung không có mục đích về phía trước.
Đêm đã khuya, trên đường phố gần như không có người đi đường nào, ngay cả xe cũng là hơn một lúc lâu mới có một chiếc chạy như bay lướt qua bên cạnh.
Đêm khuya xe tưới nước làm việc, mới vừa đi qua con đường này, vãi đầy ướt sũng mặt đất, gió đêm thổi tới, mang theo không khí ẩm ướt.
Gió rất lớn, thổi đến tóc và quần áo Tống Thanh Xuân bay loạn bốn phía, cô chậm rãi đi, đi thẳng đến khi khí lực cả người hoàn toàn hao hết, cô bất chấp hình tượng ngồi trên đất.
Trên đường phố đối diện, có mấy người vừa trải qua cuồng hoan, đi ra từ quán bar, có lẽ là uống quá nhiều rượu, hưng trí lên cao, cao giọng hát ca.
Hai tay cô ôm chân, co rụt thân thể nhỏ của mình thành loại tư thế tự bảo vệ mình, ngồi an tĩnh rất lâu, mới giống như là chậm chạp phục hồi tinh thần lại từ trong những lời nói lúc gặp mặt Tô Chi Niệm, trong chớp mắt lông mi liền ẩm ướt, sau đó liền vùi mặt ở trên đầu gối.
“Em tới... Có việc?”
“Ừ.”
“Hả?”
“Đây là anh cho tôi?”
“Đúng.”
...
“Chờ chút.”
“Mau chóng uống thuốc, kéo thời gian càng lâu, xác suất mang thai càng lớn.”
“Còn có tối hôm qua rất xin lỗi...”
“Anh uống quá nhiều, nếu như em cần bồi thường cái gì, cứ mở miệng...”
Lời nói của anh giống như là ma chú, một lần rồi một lần quanh quẩn ở bên tai của cô, cuối cùng cô không nhịn được, co rút khóc ra tiếng.
...
Ở trên con đường không xa, đang dừng một chiếc xe.
Tô Chi Niệm ngồi ở trong xe, biểu tình mơ hồ nhìn chằm chằm trước mặt, cô gái khóc thương tâm muốn ૮ɦếƭ, đáy lòng giống như bị dao rõ ràng cắt qua, dâng lên đau đớn thấu xương.
Anh biết hành động việc làm của mình đều là lựa chọn lý trí chính xác nhất, nhưng khi anh thấy cô nuốt thuốc vào, nghiêng ngả lảo đảo xoay người rời đi; lúc thấy một mình cô thất hồn lạc phách đi ở trên đường cái, không hề hay biết hoàn cảnh chung quanh; lúc thấy cô giống như là bị toàn thế giới vứt bỏ, tội nghiệp ngồi chồm hỗm trên mặt đất khóc; tâm anh vẫn không chịu khống chế bắt đầu run rẩy lên, thậm chí nhiều lần, anh suýt nữa giẫm ga, đuổi đến chỗ cô, sau đó ngừng xe ở bên cạnh cô, xuống xe, kéo cô vào trong lòng, ôm chặt lấy.
Trong lúc Tống Thanh Xuân tận lực kiềm nén nhỏ giọng nức nở, nội tâm Tô Chi Niệm giãy giụa càng ngày càng lợi hại.
Anh cũng không biết mình tìm lấy chiếc nhẫn kia ra từ khi nào.
Cô giống như thật rất khổ sở, khóc khóc, liền bỗng nhiên khóc ra tiếng, tâm Tô Chi Niệm đột nhiên liền nhéo lại một chỗ.
Ý nghĩ anh muốn xuống xe; anh muốn đi đến cạnh cô; anh muốn quỳ một gối ở trước mặt cô, nói một câu với cô, thực xin lỗi, chúng ta ở cùng một chỗ đi càng trở nên điên cuồng hơn ở trong lòng anh.
Cô khóc quá thương tâm, khóc đến cuối cùng, đều khóc đếb khó thở, anh thấy thân thể cô run rẩy đặc biệt lợi hại, lý trí hoàn toàn bị đập nát, anh lại cũng không có thời gian để lo rốt cuộc anh xuống xe sẽ mang đến cho anh và cô kiếp nạn như thế nào, tay trực tiếp liền duỗi tới tay nắm cửa.
Anh vừa mở cửa, còn chưa kịp đẩy cửa xe ra, Tống Thanh Xuân liền thất tha thất thểu đứng lên từ trên mặt đất.
Động tác anh bỗng dưng dừng lại, cách kính chắn gió, nhìn thấy cô đi tới phía trước, sau đó ngừng ở trước một trạm điện thoại công cộng, nhét vào trong một đồng tiền xu, liền ấn nút mở.
Điện thoại vang nhiều tiếng, đường giây mới được nối, bên trong truyền tới âm điệu ôn nhuận của Tần Dĩ Nam: “Alo? Cho hỏi ai vậy?”
“Anh Dĩ Nam...” Ngữ khí mở miệng của Tống Thanh Xuân pha lẫn âm mũi nồng đậm sau khi khóc.
“Tống Tống?” Có lẽ Tần Dĩ Nam nghe ra sự khác thường trong giọng nói của Tống Thanh Xuân, đặc biệt khẩn trương hỏi: “Em sao vậy? Khóc à? Xảy ra chuyện gì?”
Tống Thanh Xuân lại nức nở một chút, mới mở miệng nói: “Anh Dĩ Nam, em không mang điện thoại di động, ví tiền rơi ở trong khách sạn Kim Bích Huy Hoàng, một đồng tiền cuối cùng cũng điện thoại cho anh, anh có thể tới đón em về nhà không?”
Tuy rằng Tô Chi Niệm cách Tống Thanh Xuân khoảng hơn một trăm mét xa, nhưng anh dựa vào năng lực vượt qua người thường, vẫn nghe nghe thấy tiếng mặc quần áo sột soạt của Tần Dĩ Nam từ trong ống nghe, cùng với tiếng nói chuyện nhanh hơn của anh ta: “Tống Tống, em đang ở đâu?”
“Đối diện bên cầu Hoa Mậu.”
“Em ngốc ở chỗ đó đừng đi đâu, anh đến ngay.” Theo tiếng nói của Tần Dĩ Nam rơi xuống, Tô Chi Niệm còn nghe thấy bên trong truyền tới tiếng đóng cửa nặng nề, cùng tiếng bước chân vội vàng chạy xuống lâu.
Điện thoại cắt đứt, Tống Thanh Xuân tựa vào trên trạm điện thoại, vẻ mặt hoảng hốt nhìn chăm chú đường cái rộng lớn trước mặt, cũng không nhúc nhích.
Cú điện thoại của cô, giội tắt xúc động trong lòng Tô Chi Niệm, lý trí của anh tỉnh táo lại, anh dùng sức nắm nhẫn trong tay, lần nữa kéo về cửa đã đẩy ra.
Tần Dĩ Nam trước chờ Tống Thanh Xuân đến Kim Bích Huy Hoàng, lấy túi xách, rồi mới đưa cô về nhà họ Tống.
Lúc này đã là hai giờ đêm, sợ rằng Tống Mạnh Hoa và Phương Nhu đã sớm nhập mộng, Tống Thanh Xuân sợ xe lái vào trong sân, đánh thức bọn họ, cho nên trực tiếp để cho Tần Dĩ Nam dừng xe ở cửa.
Tối hôm qua Tần Dĩ Nam nhìn thấy Tô Chi Niệm say rượu, vốn là muốn giúp Tống Thanh Xuân, nhưng lại không nghĩ rằng giúp đến cuối cùng, nhìn thấy lại là cô một thân mệt mỏi và mặt đầy thương tâm.
Anh ngồi ở trong xe, nhìn chằm chằm thân ảnh cô khập khiễng cà nhắc đi vào nhà họ Tống, đáy lòng có chút không yên lòng, dứt khoát liền khóa xe, đi vào theo.
---
Tống Thanh Xuân đi đến cửa nhà, lấy chìa khóa ra, còn chưa mở cửa, cửa liền được người kéo ra từ bên trong trước một bước.
Tống Thanh Xuân kinh ngạc một chút, ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Mạnh Hoa nghiêm mặt, đứng ở trước mặt.
“Ba? Sao muộn như vậy rồi mà ba chưa ngủ?”
Tống Mạnh Hoa hoàn toàn không để ý sự quan tâm của Tống Thanh Xuân, trực tiếp chất vấn cô: “Nói cha ta biết một ngày một đêm hôm qua con đã đi đâu?”
“Con...” Thể xác và tinh thần Tống Thanh Xuân đều mệt mỏi, thật sự mệt ૮ɦếƭ, nhưng cô mệt mỏi hơn nữa, cũng vẫn gắng gượng tinh thần, tìm một lý do thoái thác qua loa với Tống Mạnh Hoa: “... Có thể đi nơi nào chứ? Đi công ty thôi, hai ngày này có chút bận, luôn tăng ca đến hiện tại...”
“Bịa chuyện, tiếp tục bịa chuyện cho ta!” Tống Mạnh Hoa nghiêm khắc cắt đứt lời nói của cô: “Con đừng cho rằng ta không biết, con ra khỏi cửa vào hơn nửa đêm hôm qua! Còn có, con vẫn luôn tắt máy từ sáng sớm đến xế chiều, con là đi công ty sao? Con đi công ty có thể tắt máy hả? Thành thật khai báo, nói cho ta biết rốt cuộc đã đi đâu?”
Hóa ra Tống Mạnh Hoa biết cô ra khỏi cửa vào hơn nửa đêm hôm qua... Tống Thanh Xuân nỗ lực duy trì nhẹ nhàng và tự nhiên trên mặt, con ngươi hơi động, liền nở nụ cười lấy lòng với Tống Mạnh Hoa: “Tối hôm qua đột nhiên nhận được điện thoại của người bạn, hẹn con ra ngoài chơi, con liền chạy tới, sau đó uống nhiều, ngủ đến hiện tại mới tỉnh...”
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Tống Thanh Xuân bị Tống Mạnh Hoa răn dạy, cô chỉ cần dựa vào trên người ông nũng nịu, nhõng nhẽo, ông sẽ luôn nguôi giận, lần này cũng không ngoại lệ, lúc Tống Thanh Xuân nói được nửa câu, liền ôm lấy cánh tay Tống Mạnh Hoa, vừa lắc lư, vừa yếu ớt dính ở trên người Tống Mạnh Hoa, nói: “... Con cam đoan đây là một lần cuối cùng, cũng sẽ không có lần sau nữa ... Ba... Ba...”
Tống Thanh Xuân vừa nũng nịu, nhõng nhẽo, vừa lặng lẽ quan sát vẻ mặt Tống Mạnh Hoa.
Tống Thanh Xuân vừa nũng nịu, nhõng nhẽo, vừa lặng lẽ quan sát vẻ mặt Tống Mạnh Hoa, lúc nhìn thấy cuối cùng ông cũng nhịn không được cười lên, cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm, cười tít mắt ngửa đầu, biết điều đáng yêu nói: “Ba, thân thể ba không tốt, nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi...”
“A, con còn biết thân thể ta không tốt sao!” Trong miệng Tống Mạnh Hoa đang tức giận Tống Thanh Xuân, biểu tình trên mặt đã trở nên cưng chiều không thôi, ông thuận thoe động tác của Tống Thanh Xuân, chậm rãi xoay người đi vào trong phòng.
Tống Thanh Xuân vừa mới chuẩn bị kéo cánh tay Tống Mạnh Hoa vào phòng, Tống Mạnh Hoa bỗng nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, dán mắt vào cổ cô, sau đó nụ cười dung túng trên mặt Tống Mạnh Hoa chớp mắt liền ngưng trệ.
“Ba?” Tống Thanh Xuân không có phát hiện được sự khác thường của Tống Mạnh Hoa, nhìn thấy ông bất động, liền nhăn mày, nhìn về phía ông.
Vào lúc tiếp xúc đến vẻ mặt lộ vẻ nghiêm túc của Tống Mạnh Hoa, đáy lòng Tống Thanh Xuân hơi lộp bộp một chút, bất giác liền theo tầm mắt của Tống Mạnh Hoa, cúi đầu nhìn иgự¢ của mình.
Cô mặc một chiếc váy có cổ áo 乃úp bê, trong ngày thường cô đều là kéo khóa kéo đến phía dưới xương quai xanh, hôm nay bởi vì trên xương quai xanh và cần cổ phủ kín dấu hôn Tô Chi Niệm lưu lại, cho nên cố ý kéo khóa kéo lên đến trên cùng.
Vừa rồi lúc cô cọ xát lên người Tống Mạnh Hoa làm nũng, có thể động tác hơi mạnh, khoá kéo bị kéo xuống, lộ ra một diện tích lớn ở xương quai xanh.
Những dấu hôn màu sắc đậm nhạt không đồng đều kia liền như vậy bại lộ trong đáy mắt của Tống Mạnh Hoa.
Toàn thân Tống Thanh Xuân cứng đờ một chút, bất giác liền buông cánh tay Tống Mạnh Hoa ra, lui về sau một bước, nhanh chóng kéo khoá kéo lên, luống cuống giống như là đứa trẻ làm sai chuyện, rủ đầu xuống.
Trong khoảng thời gian ngắn, cửa yên tĩnh đến có chút kỳ lạ, không khí cũng trở nên hơi cứng đờ.
Đêm hôm khuya khoắc con gái rời khỏi nhà, còn tắt máy cả ngày... Tống Mạnh Hoa là một người từng trải, sao sẽ không biết những vết tích trên xương quai xanh của Tống Thanh Xuân nói rõ cái gì.
Tuy rằng Tống Mạnh Hoa không có phong kiến đến mức không cho phép Tống Thanh Xuân quan hệ trước hôn nhân, nhưng bất kỳ người cha nào nhìn thấy con gái của mình phát sinh quan hệ với người khác, đều sẽ không thể ngồi xem không để ý được.
Tống Mạnh Hoa biết Tống Thanh Xuân đang khẩn trương đang luống cuống, nhưng sau khi ông tiêu hóa xong tin tức này, mới mở miệng: “Thanh Xuân, con nói với ba, người đó là ai?”
Tống Thanh Xuân đương nhiên biết, Tống Mạnh Hoa hỏi là người ngủ với cô là ai?
Tống Thanh Xuân dùng sức nắm tay của mình, có chút không biết nên trả lời như thế nào.
Tống Mạnh Hoa yêu thương cô từ bé, nếu hiện tại ông muốn biết cô đã giao trong sạch cho người đàn ông nào, dựa theo tính khí cưng chiều cô của ông, khẳng định sẽ đi tìm người đó, bảo cho anh ta phụ trách.
Mà Tô Chi Niệm... Sau khi xong chuyện liền cho cô hộp Tђยốς tгáภђ tђคเ, sao sẽ phụ trách chứ?
Đến lúc đó, Tống Mạnh Hoa tìm tới cửa, cũng chỉ là tự rước lấy nhục...
Tống Mạnh Hoa thấy qua thật lâu nhưng Tống Thanh Xuân vẫn không lên tiếng, nhíu chặt mày, lại mở miệng, hỏi: “Thanh Xuân, rốt cuộc người đó là ai?”
Tống Thanh Xuân dùng sức cắn cắn môi, vẫn không lên tiếng.
Không khí trở nên càng thêm giằng co, khó chịu nổi.
Vào lúc Tống Thanh Xuân cho rằng Tống Mạnh Hoa sắp phát hỏa, có tiếng bước chân truyền tới.
Tống Mạnh Hoa quay đầu lại trước tiên, lúc nhìn thấy Tần Dĩ Nam, bỗng chốc ngây ngẩn, mới mở miệng hỏi: “Dĩ Nam? Muộn như vậy rồi, sao con lại tới đây?”
Tống Mạnh Hoa cũng không đợi Tần Dĩ Nam trả lời, liền giống như là nghĩ tới điều gì, lại hỏi: “Dĩ Nam, con đưa Thanh Xuân trở về?”
“Chào bác Tống.” Tần Dĩ Nam trước lễ phép chào hỏi một tiếng, mới trả lời vấn đề của Tống Mạnh Hoa: “Là con đưa Tống Tống về nhà, con nhìn thấy cô ấy đứng ở cửa một lúc lâu mà không vào trong, liền tới xem một chút rốt cuộc có chuyện gì.”
Tống Mạnh Hoa nhìn về phía Tống Thanh Xuân đứng bên cạnh, hỏi: “Là Dĩ Nam?”
Tần Dĩ Nam chẳng hề biết trước khi mình tới đây, rốt cuộc Tống Mạnh Hoa và Tống Thanh Xuân đang tán gẫu cái gì, lúc anh nghe được ba chữ kia, đột nhiên hơi giật mình ngây ngẩn, vừa muốn mở miệng hỏi là anh cái gì, Tống Thanh Xuân cúi đầu bỗng nhiên liền nhẹ nhàng gật gật đầu, “dạ” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Là anh Dĩ Nam...”
Tần Dĩ Nam càng mơ hồ, anh vô thức nhìn về phía Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân tiếp xúc đến anh, sợ anh mở miệng lộ chuyện, cắn khóe môi, thấp giọng nói: “Từ nửa đêm hôm qua đến hiện tại, con luôn ở cùng một chỗ với anh Dĩ Nam.”
Tần Dĩ Nam nghe được câu này, chớp mắt liền rõ ràng tất cả, hóa ra Tống Mạnh Hoa là đang hỏi, hơn nửa đêm Tống Thanh Xuân chạy ra khỏi nhà, là ở cùng một chỗ với người đàn ông nào...
Tuy rằng Tần Dĩ Nam không biết rốt cuộc dã xảy ra chuyện gì, mà khiến cho Tống Thanh Xuân lấy mình làm bia đỡ đạn, nhưng anh vẫn rất phối hợp “dạ” một tiếng.
Tống Mạnh Hoa ngược lại không nói gì nữa, đứng ở cửa, nhìn Tần Dĩ Nam, lại nhìn Tống Thanh Xuân, qua một lúc lâu, mở miệng nói: “Thanh Xuân, con đi lên lầu trước, Dĩ Nam, con tới thư phòng với ta một chuyến.”
Nghe giọng điệu này, sao ý tứ giống như là muốn tính sổ với anh vậy chứ? Tần Dĩ Nam “dạ” một tiếng, nhìn thoáng qua Tống Thanh Xuân, khuôn mặt mờ mịt vô tội đi phía sau Tống Mạnh Hoa, vào thư phòng.
Cửa thư phòng vừa đóng lại, Tống Thanh Xuân liền nghe thấy bên trong truyền tới tiếng rống giận dữ mơ hồ của Tống Mạnh Hoa: “Tần Dĩ Nam, gan con rất lớn nha! Không được sự cho phép của ta, con lại dám một mình nhúng chàm con gái bảo bối của ta hả?!”
Theo tiếng nói Tống Mạnh Hoa rơi xuống, còn có âm thanh đồ vật rơi mạnh xuống mặt đất.
...
Tần Dĩ Nam ngốc ở trong thư phòng tròn nửa tiếng mới ra ngoài.
Lúc anh bị Tống Mạnh Hoa răn dạy, liền nhận được tin nhắn của Tống Thanh Xuân, anh trước bồi Tống Mạnh Hoa, sau khi ông vào phòng ngủ nằm xuống, mới lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua nội dung, sau đó lên lầu, gõ cửa phòng ngủ của Tống Thanh Xuân.
Cửa Tống Thanh Xuân không có khóa, hiển nhiên là đang chờ anh.
Tần Dĩ Nam không đợi Tống Thanh Xuân nói chuyện, liền tự ý đẩy cửa ra, đi vào.
Tống Thanh Xuân ôm gối, ngồi ở trên ghế sofa, nhìn chằm chằm bóng đêm đen nhánh ngoài cửa sổ ngẩn người.
Mãi cho đến khi cô phát hiện được có người đang ngồi ở trước mặt mình, mới kéo tầm mắt về, tràn đầy áy náy mở miệng nói một câu với Tần Dĩ Nam: “Anh Dĩ Nam, thực xin lỗi.”
Từ trong giọng nói Tống Mạnh Hoa răn dạy mình, Tần Dĩ Nam liền biết Tống Mạnh Hoa cho rằng tối hôm qua mình ngủ với Tống Thanh Xuân, anh nghe được Tống Thanh Xuân nhận lỗi, trầm mặc một lát, mở miệng, hỏi: “Anh ta... Tối hôm qua với em... ?”
Mặc dù lời nói của Tần Dĩ Nam rất hàm súc, nhưng Tống Thanh Xuân lại hiểu ý tứ của anh.
Cô biết anh là đang hỏi cô, có phải tối hôm qua đã phát sinh quan hệ với Tô Chi Niệm không?
Tống Thanh Xuân yên tĩnh một lát, vùi mặt ở trong gối ôm, “ừ” một tiếng rất nhẹ.
Bọn họ ngủ với nhau, cô lại vẫn khổ sở như vậy, thậm chí còn đẩy chuyện lên trên người anh... Đây là nói, Tô Chi Niệm kia sau khi ăn sạch sành sanh, liền không tiếp nhận?
Đáy lòng Tần Dĩ Nam nhất thời bốc lên một luồng khí nóng, cả người bỗng chốc liền đứng lên từ trên ghế sofa: “Hiện tại anh sẽ đi tìm anh ta!”
“Anh Dĩ Nam!” Tống Thanh Xuân vội vàng nhảy xuống từ trên ghế sofa, đưa tay ra, kéo vạt áo Tần Dĩ Nam.
Vào lúc còn rất nhỏ, Tần Dĩ Nam nhìn thấy Tống Thanh Xuân bị người bắt nạt khóc đi tìm mình, liền đỏ mắt ngay tại chỗ, Tống Thừa còn chưa hành động, anh liền xách ghế vọt tới trong lớp Tống Thanh Xuân trước, đánh cho bạn học nam ngồi phía sau cô một trận.
Lúc sơ trung, có một bạn học nam theo đuổi Tống Thanh Xuân, Tống Thanh Xuân cự tuyệt, nhưng bạn học nam kia vẫn không khoan dung không buông tha quấn quýt như cũ, là anh tóm Tống Thừa vọt vào trong tiệm internet, đánh bạn học nam đó đến mức thề không dám đi quấy rối Tống Thanh Xuân nữa.
...
Ở trong ấn tượng của anh, chỉ cần Tống Thanh Xuân bị bắt nạt, anh mãi sẽ là một người rất phẫn nộ kia, nhưng phẫn nộ hơn nữa, cũng không chống đỡ được phẫn nộ vào giờ này khắc này.
Tần Dĩ Nam nghĩ cũng không nghĩ liền hất tay Tống Thanh Xuân ra, sải bước chân đi tới cửa.
Tống Thanh Xuân đến giày cũng không có thời gian để lo mang, vội vội vàng vàng đuổi theo, lại níu chặt vạt áo Tần Dĩ Nam một lần nữa: “Anh Dĩ Nam...”
Có lẽ là một tiếng “anh Dĩ Nam” của cô đã gọi đến run rẩy, gương mặt Tần Dĩ Nam bình tĩnh, cưỡng chế lửa giận trong Ⱡồ₦g иgự¢, ngừng lại.
Tống Thanh Xuân rủ lông mi, cố gắng nặn ra một nụ cười còn bi ai hơn khóc với Tần Dĩ Nam: “... Anh Dĩ Nam, đừng đi tìm anh ta, bỏ đi...”
Đúng vậy, không bỏ đi, còn có thể như thế nào?
Cô chính là không cam tâm, mới sẽ cầm lấy hộp thuốc kia, đi đến trước mặt hỏi anh rõ ràng, kết quả thì sao? Đổi lấy là càng tổn thương sâu đậm và càng khó chịu nhiều hơn...
Sở dĩ trong khoảnh khắc cô nhìn thấy Tần Dĩ Nam xuất hiện, giành trước một bước nói với Tống Mạnh Hoa, cô và Tần Dĩ Nam đang ở cùng một chỗ, chính là bởi vì cô không muốn để cho Tống Mạnh Hoa đi tìm Tô Chi Niệm.
Cho nên hiện tại sao cô lại để cho Tần Dĩ Nam đi tìm Tô Chi Niệm?
Nếu anh ta muốn phụ trách, đã sớm phụ trách, cần gì cho cô một hộp Tђยốς tгáภђ tђคเ, nếu anh ta không muốn, tiếp tục ép buộc, cuối cùng đổi lấy đều chỉ là càng sỉ nhục cô thêm mà thôi.
Cứ bỏ qua như vậy đi... Ngữ khí nói chuyện của Tống Thanh Xuân vừa nhẹ vừa kiên quyết, Tần Dĩ Nam nghe đến tâm vô cùng đau, cô là có bao nhiêu không còn có cách nào, mới sẽ nói ra lời nói như vậy?
Tần Dĩ Nam đứng yên tĩnh một hồi lâu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, anh bỗng nhiên trở nên hơi chán nản bắt đầu nóng ruột, anh giơ tay lên, chà xát mặt của mình, sau đó mở miệng nói với Tống Thanh Xuân: “Thực xin lỗi, Tống Tống, tối hôm qua anh không nên gọi cú điện thoại kia cho anh...”
Anh là muốn giúp cô, ai biết khéo quá thành vụng, ngược lại rắc một nắm muối vào vết thương sâu trong lòng cô.
“Chuyện này cũng không thể trách anh, anh Dĩ Nam.” Tống Thanh Xuân tươi cười xinh đẹp, rồi lại lộ ra yếu ớt, khóe mắt của cô có nước mắt tuôn ra: “Em gọi anh tới đây, chính là muốn nói tiếng xin lỗi với anh, còn có chính là...”
Tống Mạnh Hoa thương cô như vậy, nếu ông biết, con gái ông yêu thương sau khi bị người ăn sạch sành sanh lại không phụ trách, sợ là sẽ đau thấu tâm đi.
Tô Chi Niệm, cô không thể cầu anh phối hợp diễn kịch với cô, nhưng anh Dĩ Nam lại có thể ...
Tống Thanh Xuân mấp máy môi, nói tiếp: “... Có thể phải phiền anh, phối hợp với em diễn kịch trước mặt ba... Để ông cho rằng, chúng ta ở cùng một chỗ ...”
Sau khi Tần Dĩ Nam trầm mặc thật lâu, gật đầu, nói: “Anh đáp ứng em.”
Tâm tình Tống Thanh Xuân thật sự rất hỏng bét, hoàn toàn không thích hợp làm việc, luôn ở nhà, cũng chỉ sẽ khiến cho mình trở nên càng chật vật, cho nên buổi sáng ngày hôm sau, cô đi tới công ty xin nghĩ một thời gian trước, sau đó buổi chiều liền ngồi lên chuyến bay đến Nhật Bản.
Tống Thanh Xuân ngây người ở Nhật Bản hơn nửa tháng.
Trong thời gian hơn nửa tháng này, cô tận lực cắt đứt tất cả liên lạc có liên quan với Bắc Kinh, điện thoại di động gần như luôn ở trạng thái tắt máy.
Cô chơi từ Hokkaido đến núi Phú Sĩ, dạo từ núi Phú Sĩ đến Osaka, lại đi từ Osaka đến Kyoto, một trạm sau cùng là Tokyo.
Ở trên đường đi, cô gặp được rất nhiều chuyện vui vẻ.
Lúc cô ở Hokkaido tắm suối nước nóng với một cô gái cùng tuổi, bởi vì hứng thú hợp nhau, kết bạn với nhau chơi ba ngày, cô gái đó cũng giống như cô, đều thất tình, các cô đồng bệnh tương lân, cùng số mệnh với nhau, lúc trời tối khi mỗi người đi một ngả, hai người còn cùng đi quán bar, cô và cô gái đó cùng uống, hai người đều say lợi hại, bước chân của cô và cô gái đó không ổn định đi đến bờ biển Hokkaido, cô gái đó đối diện với biển cả hô lên tình yêu sâu đậm nơi đáy lòng, cô đứng ở một bên nghe, nghe nghe, cô cũng động tâm theo, cô biết Tô Chi Niệm ở Bắc Kinh xa xôi, không nghe được cô hò hét, nhưng cô vẫn hướng về phía Bắc Kinh, dốc hết toàn lực kéo giọng, hô lên rất nhiều rất nhiều tiếng “Tô Chi Niệm, em yêu anh” “Tô Chi Niệm, em chán ghét anh”, thét đến cuối cùng, cô và cô gái đó đều khóc, cô ấy nói với cô câu chuyện tình yêu của cô ấy, cô cũng nói với cô ấy câu chuyện tình yêu của cô, từ sau khi cô uống Tђยốς tгáภђ tђคเ, đêm đêm đều gặp ác mộng, đêm đó lại như kỳ tích ngủ đặc biệt ngon.
Lúc cô ở núi Phú Sĩ, nhận được lời tỏ tình của người đàn ông nước Mỹ, anh ta còn mời cô ăn bữa tối, cô không có cự tuyệt, cho dù không thành người yêu, nhưng anh ta dí dỏm hài hước, cuối cùng hai người thành bạn bè, sau khi ăn xong bữa tối, anh ta còn mời cô nhảy một điệu nhảy, giống như làm ảo thuật, tặng cho cô một đóa hoa hồng, cô vui vẻ tiếp nhận.
Lúc cô ở Osaka, nhặt được một cái ví tiền, sau đó bưng một ly cà phê, ngồi trên ngã tư đường nghỉ ngơi trên ghế dựa, chờ gần ba tiếng, cuối cùng chờ được người mất, người mất tỏ lòng cảm tạ, đã tặng cho cô một dây đeo tay làm thủ công rất xinh đẹp.
Lúc cô ở Kyoto, gặp được một du khách Trung Quốc đang nhảy múa ở quảng trường, cô đứng ở một bên xem mê mẩn, cuối cùng là một bác gái Đông Bắc(1) chạy tới, kéo cô vào đội ngũ, mang theo cô nhảy chung, vốn cô từng học khiêu vũ, một lát sau liền nhảy có hình có dáng, luôn nhảy đến mặt trời lặn về phía tây, cô mới ôm tạm biệt với những du khách Trung Quốc kia, đường ai nấy đi.
(1) Đông Bắc Trung Quốc (bao gồm Liêu Ninh, Cát Lâm, Hắc Long Giang và phía đông khu tự trị Nội ௱ôЛƓ)
Trên đường, cô cố gắng mặc cho chính mình đi hưởng thụ phong cảnh và mỹ thực tốt đẹp, cho dù cô không có hoàn toàn trị liệu tốt đau đớn nơi đáy lòng; cho dù cô thường vẫn sẽ nhớ anh đến phát điên, sau đó trở nên hết sức không vui vẻ; cho dù vào buổi tối mỗi ngày, cô vẫn sẽ mơ thấy anh, thậm chí có lúc sẽ chảy nước mắt tỉnh lại; nhưng ở trong quá trình du lịch giải sầu, thời gian khổ sở của cô đều giảm bớt từng ngày, thời gian cao hứng lại tăng thêm nhiều, chờ đến khi cô đến trạm Tokyo cuối cùng, tâm tình cô đã bình tĩnh hòa hoãn hơn lúc đầu đến Nhật Bản rất nhiều.
Tống Thanh Xuân thích dùng đồ trang điểm Nhật Bản nhất, chuyện đầu tiên cô đến Tokyo chính là dạo trung tâm mua sắm mua mua mua.
Bởi vì mua quá nhiều đồ, cô lựa chọn chuyển phát nhanh, sau đó lần đầu tiên kể từ khi đến Nhật Bản, khởi động điện thoại lên lại.
Vừa khởi động điện thoại di động, đinh đinh đông đông vang lên không ngừng, qua gần năm phút, cuối cùng mới khôi phục yên tĩnh.
999+ nội dung WeChat và 99+ nội dung tin nhắn.
Sở dĩ nội dung WeChat nhiều như vậy, là bởi vì không biết là ai thiết lập một bao lì xì, kéo cô vào, trong mười ngày cô không khởi động máy, lại có thể hơn vạn cái tán gẫu.
Nội dung WeChat khác, đều là một ít bạn bè gửi tới, còn có những người bạn khác biết cô ở Nhật Bản, tìm cô nhờ mua đồ.
Tần Dĩ Nam cũng gửi WeChat cho cô, tất cả đều là nội dung quan tâm, Tống Thanh Xuân trả lời một câu, “Rất tốt, đừng nhớ”, liền rời khỏi WeChat.
Đại đa số nội dung tin nhắn đều là 10086 gửi tới cuộc gọi nhỡ, trong đó có một nửa cuộc gọi là Tần Dĩ Nam gọi tới, có một ít cuộc gọi là đồng nghiệp công ty gọi tới, còn có một phần là số điện thoại của Tống Mạnh Hoa và điện thoại nhà, cái khác đều là một ít bạn bè, quảng cáo...
Tống Thanh Xuân quét qua một chút, lúc đang chuẩn bị rời khỏi tin nhắn, lại từ trong giữa một đống tin nhắn, nhìn thấy tin nhắn Trình Thanh Thông gửi tới.
Thư ký của Tô Chi Niệm... Trình tiểu thư... Cô ta tìm cô làm gì?
Tống Thanh Xuân chần chờ một lát, cuối cùng vẫn nhấn màn hình một cái, tiến vào trang tin nhắn của Trình Thanh Thông.
“Tống tiểu thư, chào cô, tôi là Trình Thanh Thông, thư ký của Tô tổng, tôi tìm cô có chút chuyện, không biết cô có tiện không?”
“Tống tiểu thư, cô nhận được tin nhắn của tôi chưa? Tôi là Trình Thanh Thông, thư ký của Tô tổng.”
“Tống tiểu thư...”
Trình Thanh Thông gửi cho cô khoảng mười dòng tin nhắn, gần như là trong mấy ngày cô đang du lịch, mỗi ngày đều gửi một tin.
Cô ta cần mẫn tận tụy tìm cô như vậy, là vì cái gì? Chẳng lẽ có liên quan với Tô Chi Niệm?
Tống Thanh Xuân nhìn màn hình điện thoại di động chăm chú, hốc mắt có chút chua xót, cô giật nhẹ khóe môi, ra vẻ hoàn toàn không nhìn thấy tin nhắn của Trình Thanh Thông, trực tiếp rời khỏi, tìm số điện thoại bàn trong nhà, gọi đi.
Điện thoại vang nhiều tiếng, đường giây mới được nối.
Chị dâu Phương Nhu nghe máy, sau khi Tống Thanh Xuân nói chị dâu giúp mình nhận chuyển phát nhanh, quan tâm Tống Mạnh Hoa một chút, sau đó trước khi chuẩn bị tắt điện thoại, chị dâu bỗng nhiên hỏi một câu: “Thanh Xuân, bây giờ em đang ở đâu?”
“Em ở Tokyo Nhật Bản.”
“Vậy khi nào em trở về?”
“Còn chưa biết.”
“Chị hẹn với chị Đường, cũng muốn qua Nhật Bản chơi một lần, bây giờ em đang ở nơi nào của Tokyo? Hoàn cảnh như thế nào? Nếu như tốt, hiện tại tụi chị liền đặt khách sạn bên đó.”
“Em đang ở Hotel&Resorts Luxury, cũng không tệ, lúc chị và chị Đường tới đây, có thể suy xét ở nơi này...”
...
Cắt đứt điện thoại nhà, Tống Thanh Xuân nhấn mở tin ngắn, lại nhìn thoáng qua những tin nhắn mà Trình Thanh Thông gửi tới, sau đó mấp máy môi, tắt máy.
Buổi tối, Tống Thanh Xuân cố ý ăn bữa tối ở nhà hàng Azabu Yukimura liên tục dẫn đầu về nguyên liệu ở Nhật Bản nhiều năm, cố ý gọi món cua hoàng đế mà người ta phải ăn một lần trong đời, quả nhiên danh bất hư truyền, thịt rất tươi ngon.
Sau khi Tống Thanh Xuân ăn xong, hài lòng thỏa dạ đón taxi, trở về khách sạn, cô ngâm suối nước nóng nửa tiếng, sau đó liền bò lên giường, cô muốn ngủ thoải mái một giấc, nhưng nhắm mắt lại, lại không thể nào ngủ được, cuối cùng vẫn là cầm điện thoại di động lên, mở máy.
Từ buổi chiều khi cô khởi động máy gửi chuyển phát nhanh cho đến hiện tại, Trình Thanh Thông lại gửi cho cô một dòng tin nhắn.
Tống Thanh Xuân trượt màn hình điện thoại di động, giãy giụa rất lâu, cuối cùng vẫn gửi lại cho Trình Thanh Thông một tin nhắn, chỉ có một chữ dấu: “?”
Hóa ra, thật sự thích một người, là sẽ trở nên không có cốt khí như vậy.
Tô Chi Niệm lạnh nhạt với cô, cô là thật rất hận anh, cũng rất oán anh, nhưng cô lại vẫn không ૮ɦếƭ tâm được.
Tin nhắn gửi đi còn chưa đến nửa phút, Tống Thanh Xuân liền nhận được điện thoại của Trình Thanh Thông.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm ba chữ “Trình Thanh Thông” trên biểu hiện cuộc gọi khoảng nửa phút, mới trượt màn hình, đặt điện thoại di động ở bên tai.
“Tống tiểu thư, chào cô.” Trong điện thoại, Trình Thanh Thông chào hỏi xong, cũng không cho cô cơ hội nói chuyện, liền nói xin lỗi cô trước: “Rất xin lỗi, quấy rầy cô.”
“Ừ... Không có việc gì...” Tống Thanh Xuân ngừng một chút, hỏi: “Trình tiểu thư, cô tìm tôi có chuyện gì không?”
Trình Thanh Thông: “Là như vậy, Tống tiểu thư, vào mười ngày trước, tôi bỗng nhiên không liên lạc được với Tô tổng, bên công ty có rất nhiều chuyện đang chờ ngài ấy ra quyết sách, cho nên, tôi chỉ có thể mạo muội hỏi cô một chút, xem cô có biết hiện tại Tô tổng ở đâu không?”
Hóa ra Trình tiểu thư gọi điện thoại cho cô, là tới tìm Tô Chi Niệm ... Nhưng mà, bây giờ anh và cô không có một chút liên lạc, sao cô biết được anh ở nơi nào?
Tống Thanh Xuân dựa vào trên đầu giường, nhìn chằm chằm TV đang mở trước mặt, khóe mắt hơi khô ráp, cô nuốt ngụm nước miếng, mới nói: “Xin lỗi, Trình tiểu thư, tôi không biết tung tích của anh ta.”
“Hóa ra Tống tiểu thư, cô cũng không biết Tô tổng ở nơi nào sao...” Giọng nói của Trình Thanh Thông có vẻ hơi thất vọng, cô ấy giống như là đang do dự cái gì, qua một hồi lâu, mới lại mở miệng: “Tống tiểu thư, không biết tôi có thể làm phiền cô một chuyện không?”
“Cô nói đi...”
“Phía bên tôi rất nhiều người từng liên lạc với Tô tổng, nhưng ngài ấy không nhận của ai cả... Cho nên, có thể phiền cô gọi điện thoại cho Tô tổng, hỏi một chút chỗ ngài ấy đang ở không?”
Gọi điện thoại cho Tô Chi Niệm, hiện nay sợ là ở trên thế giới này, không có tư cách gọi điện thoại cho anh nhất chính là cô đi?
Tống Thanh Xuân bất giác siết chặt điện thoại di động, thật lâu sau cũng không lên tiếng.
Trình Thanh Thông giống như biết được cô khó xử, an tĩnh thật lâu, mới mở miệng hỏi: “Tống tiểu thư, không tiện à?”
“Ừ, tôi ở nước ngoài, thật có chút không tiện lắm.” Tống Thanh Xuân chớp chớp mắt, áp chế đau nhức nơi đáy mắt: “Tôi còn có việc, nếu như cô không còn chuyện gì khác, tôi liền cúp trước, gặp sau.”
Tống Thanh Xuân nói xong, liền vội vàng cúp điện thoại.
Tống Thanh Xuân tắt máy, nhắm mắt lại, càng không có một chút buồn ngủ.
Cô không biết rốt cuộc trong đầu mình đang suy nghĩ gì, cứ nằm hỗn loạn như vậy, lúc nửa đêm, ngoài cửa sổ còn sấm sét, rơi xuống một cơn mưa lớn, vẫn gần đến lúc sáng sớm, cô mới mơ mơ hồ hồ ngủ đi.
Tỉnh lại lần nữa, đã là giữa trưa.
Sau cơn mưa trời lại sáng, bầu trời Tokyo đặc biệt xanh thẳm, trước tiên Tống Thanh Xuân đến nhà hàng của khách sạn ăn bữa trưa buffett, sau đó trở lại trong phòng, tỉ mỉ ăn diện một chút, liền mang ví tiền ra khỏi khách sạn.
Tống Thanh Xuân thuần túy nói đến liền đến Nhật Bản, hoàn toàn không có chuẩn bị trước, cho nên đều là tùy tâm sở dục đi tới chỗ nào, liền chơi ở chỗ đó.
Lúc cô đi qua một quảng trường, nhìn thấy có một đám người vây quanh ở trước tấm vải vẽ tranh sơn dầu rất lớn.
Cô từng học mỹ thuật nhưng lại không tinh thông, vẫn móc tiền, cùng nhau chơi tiếp với mọi người.
Tống Thanh Xuân vẫn cảm thấy trong hành trình trị liệu tổn thương tình cảm này của mình, đã là một câu chuyện tràn đầy màu sắc, kết giao bạn bè, được người tỏ tình, nhặt lấy ví tiền, còn nhảy múa ở quảng trường... Nhưng cô không nghĩ tới, trong ngày thứ hai mình du ngoạn ở Tokyo này, sẽ còn trình diễn một tiết mục bị giật túi ngoài đường phố.
Lúc đó Tống Thanh Xuân đứng ở trước tấm vải vẽ tranh sơn dầu lớn, hoàn toàn không để ý thuốc màu màu sắc rực rỡ trên tay trên người trên mặt, vẽ đến chính hưng trí bừng bừng, sau đó một chiếc xe gắn máy chạy sát qua bên cạnh cô, đồng thời người trên xe gắn máy còn kéo lấy túi của cô.
Tốc độ xe gắn máy rất nhanh, lúc kéo túi của cô đi, lực đạo lớn khiến cả người cô đều ngã bổ nhào trên mặt đất.
Đau đớn bứt rứt, khiến cho cô suýt nữa ngất đi.
Chờ đến khi cô lấy lại tinh thần, cô đã ngồi ở trên ghế dựa nghỉ ngơi ở bên cạnh cách quảng trường khoảng một trăm mét, mà cái túi xách cô tận mắt nhìn thấy bị ςướק đi, đang đặt an tĩnh ở trên đùi cô.
Tống Thanh Xuân hoàn toàn sững sờ, cô chớp chớp mắt nhiều lần, mới xác định chính mình không có nhìn lầm.
Rõ ràng cô mới vừa té lăn trên đất, túi cũng bị ςướק lấy ... Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Tống Thanh Xuân mờ mịt buồn bực ngẩng đầu, nhìn lại xung quanh.
Tha hương nơi đất khách quê người, người đến người đi, không biết từ một khắc cô xảy ra chuyện cho đến hiện tại, chung quanh đã đổi bao nhiêu khuôn mặt xa lạ, bây giờ người đi qua bên cạnh cô, mỗi người thoạt nhìn giống như là hoàn toàn không biết nốt nhạc đệm nhỏ nguy hiểm cô vừa mới gặp được.
Tống Thanh Xuân lấy lại tinh thần, đứng lên từ trên ghế dựa nghỉ ngơi, lúc chuẩn bị rời đi, có một bà lão Nhật Bản cười tít mắt dùng tiếng Nhật hỏi cô một câu: “Tiểu thư, cháu không có việc gì chứ?”
Tống Thanh Xuân từng học chút tiếng Nhật, có thể nghe hiểu được ý tứ câu nói của bà lão, cô khẽ lắc đầu, dùng tiếng Nhật mình biết không nhiều, nói một câu “Không có việc gì”, sau đó lại nói một tiếng cám ơn.
“Không có việc gì liền tốt... Cháu cũng rất may mắn, bị ςướק túi, còn có thể được người đuổi lấy về được... Chàng trai đó cũng thật là lợi hại... Là anh ta ôm cháu đến đây nghỉ ngơi ...”
Tiếng Nhật của Tống Thanh Xuân thật không quá tốt, bà lão nói một đoạn văn rất dài, nhưng cô cũng chỉ là miễn cưỡng nghe hiểu một chút nội dung như vậy.
Chẳng qua Tống Thanh Xuân ngược lại cũng hiểu ý tứ bà lão muốn biểu đạt, túi xách của cô được một người đàn ông đuổi lấy về, cô cũng là được người đàn ông đó ôm tới ghế dựa nghỉ ngơi này, người đàn ông đó rất nhiệt tình, còn mua thuốc giúp cô...
Thuốc... Tuy rằng Tống Thanh Xuân không hiểu bà lão ồn ào rồi chỉ túi mình nói gì đó, nhưng lúc trong đầu cô thoáng hiện qua chữ “thuốc”, bất giác mở túi mình ra, sau đó nhìn thấy một bình thuốc mỡ ở trong túi.
Tống Thanh Xuân lấy thuốc mỡ ra, bà lão lập tức gật đầu, lại dùng tiếng Nhật nói một chuỗi dài lời nói.
Giống như vừa rồi, Tống Thanh Xuân vẫn không có hoàn toàn nghe hiểu, nhưng lại từ trong những lời nói kia, đoán được một nửa ý tứ bà lão muốn biểu đạt, có lẽ là lại nói, người đàn ông đó ngồi xổm ở trước mặt cô, bôi thuốc lên vết thương cô xong, mới rời đi...
Tống Thanh Xuân muốn dùng tiếng Nhật hỏi một vài vấn đề, nhưng rồi lại không biết dùng tiếng Nhật biểu đạt như thế nào, do đó liền đổi tiếng Anh, nhưng mà bà lão lại không hiểu tiếng anh, khuôn mặt mờ mịt nhìn cô lắc đầu, cuối cùng nơi xa có người gọi bà, bà lão thân thiện nói một câu “gặp lại sau” với cô, liền rời đi.
Tống Thanh Xuân té bị thương, không tiếp tục dạo nữa, về khách sạn rất sớm.
May mà lúc đó tuy rằng vết thương bị mài rách đau ray rứt, nhưng cũng không nghiêm trọng.
Sau khi bôi thuốc mỡ, lành lại rất nhanh, tuy rằng ngày hôm sau còn phiếm đau mơ hồ, nhưng đại bộ phận đều đã kết vảy.
Chờ đến bảy ngày sau, khi những vết thương kết vảy trên người Tống Thanh Xuân đều tự động hoàn toàn tróc ra, cô cũng đã ngồi lên máy bay trở về Bắc Kinh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc