Hai người lại biểu hiện giống như là chưa từng xảy chuyện gì, thoạt nhìn rất bình tĩnh.
Nhưng chỉ có Tống Thanh Xuân biết rốt cuộc tốc độ tim đập của mình nhanh bao nhiêu, chỉ có Tô Chi Niệm rõ ràng máu trong cơ thể mình đang lăn lộn sôi trào như thế nào.
Hai người đều chờ trong giây lát, nhìn đối phương không có ý lên tiếng, đều muốn hóa giải lúng túng lúc này.
Tống Thanh Xuân âm thầm nắm lấy vạt áo, vắt hết óc nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nghĩ đến cắt bánh ngọt.
Vẻ mặt Tô Chi Niệm lãnh đạm nhìn chằm chằm gương, an tĩnh trầm tư một lát, nghĩ đến bánh ngọt cô mua còn chưa ăn.
Hai người giống như là trải qua sắp xếp trước, gần như là cùng kéo tầm mắt từ ngoài cửa sổ lại, rơi xuống dao nĩa trên mặt bàn đá cẩm thạch, sau đó cô đưa tay trái ra, anh đưa tay phải ra, cùng đưa tới chỗ dao nĩa.
Tay của anh và cô đồng thời chạm đến trên chuôi dao, đầu ngón tay anh ᴆụng phải đầu ngón tay cô, nhiệt độ cơ thể đối phương mang theo sóng điện cường đại, chớp mắt truyền khắp toàn thân hai người, điện giật thân thể hai người đồng loạt chấn động, sau đó cùng rút tay trở về.
Tốc độ tim đập của cô càng nhanh, giống như có thể nhảy ra khỏi cổ họng bất cứ lúc nào.
Máu anh lăn lộn điên cuồng một lúc lâu, ngay cả hô hấp của anh cũng trở nên hơi dồn dập theo.
Không khí ái muội quỷ dị càng thêm nồng đậm, kéo dài, dây dưa quấn quýt, quanh quẩn ở trong hô hấp không ổn định của bọn họ.
Tống Thanh Xuân bất giác cúi đầu xuồng, bất an tóm lấy vạt áo.
Tô Chi Niệm hơi hơi cúi khép mí mắt, âm thầm thở ra một hơi.
Sau đó cô ngẩng đầu, anh nhấc mí mắt lên, lại cùng nhìn về phía đối phương, tầm mắt lại chạm vào nhau lần nữa, hô hấp của anh và cô đều cứng lại, lời nói đến bờ môi của hai người đều không thể nói ra, liền cắn môi dưới một cái nhanh chóng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ vừa rồi, một đầu ngón tay khác run nhẹ lên, cố làm vẻ bình tình hướng tầm mắt về phía ngoài cửa sổ nhìn chăm chú.
Không khí lúng túng chẳng những không có giảm bớt, ngược lại càng gia tăng hơn.
Hai người ngay cả động đậy một chút cũng không dám, cả hình ảnh liền giống như là ngưng trệ, yên lặng khoảng ba phút, anh và cô đều không dám quay đầu đi nhìn đối phương, chỉ là trăm miệng một lời mở miệng, nói: “Anh/Em...”
Chỉ là vừa nói một chữ, lúc nghe thấy tiếng của đối phương, hai cái đồng loạt ngậm chặt miệng lại.
Cô nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nghĩ: Rốt cuộc đêm nay xảy ra chuyện gì? Cô cầm dao nĩa, anh cũng cầm, cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng đều là cùng một lúc... Nhưng mà, cũng không thể để cho không khí luôn đè nén như vậy tiếp chứ?
Anh nhăn mi tâm lại, cũng đang nghĩ: Nếu như mặt bàn của nhà hàng này có được một tấm ván gỗ ngăn cách, có lẽ anh và cô cũng sẽ không có nhiều ăn ý ᴆụng vào cùng một chỗ như vậy, sau đó cũng không đến nỗi khiến cho tình cảnh trở nên căng thẳng như vậy... Mặc kệ thế nào, cũng phải hóa giải một chút.
Lúc cô muốn mở miệng, anh cũng đúng lúc muốn mở miệng, sau đó hai người lại cùng mở miệng lần nữa: “Tôi...”
Anh và cô lại ngừng lại, cô muốn nói anh nói trước, anh muốn nói em nói trước, trầm mặc một lát, hai người lại cùng lên tiếng: “Anh/Em...”
Đây đã là ba lần liên tục, vừa mở miệng nói chuyện, đều là nội dung giống nhau.
Lần này, Tống Thanh Xuân bị không khí như vậy đè ép đến sắp hỏng mất, không có bất kỳ do dự nào liền mở miệng ngay, nói một hơi ra hết toàn bộ lời vừa muốn nói: “Cái đó, anh nói trước đi.”
“Hay là em trước đi.” Tô Chi Niệm cũng mở miệng, nói một câu hoàn chỉnh.
Tống Thanh Xuân không khách khí, nâng một nụ cười dịu dàng với Tô Chi Niệm, giơ ngón tay lên chỉ bánh ngọt đã cháy hết nến, nói: “Nên cắt bánh ngọt.”
“Ừ.” Tô Chi Niệm đáp lại một tiếng, đưa tay ra lấy dao nĩa, hơi đứng dậy, dùng dao cắt ngang dọc bánh ngọt khéo léo tinh xảo thành bốn khối, sau đó lấy cái đĩa múc cho Tống Thanh Xuân một khối trước, rồi mới kẹp một khối đặt ở trên cái dĩa trước mặt mình.
Tô Chi Niệm không thích ăn đồ ngọt, bánh ngọt chỉ là nếm thử một miếng, anh liền ngấy đến có chút ăn không trôi, nhưng anh lại vẫn cầm lấy cái nĩa, rất nghiêm túc ăn từng miếng một.
Đây là bánh ngọt sinh nhật cô tặng anh mà...
Anh đã không nhớ rõ rốt cuộc bao lâu rồi, chưa từng ăn qua bánh ngọt sinh nhật thuộc về mình.
Ở trong ấn tượng của anh, lần trước anh mừng sinh nhật, vẫn là một năm sáu tuổi kia.
Lúc đó anh và mẹ còn ở nhà ông ngoại, đúng lúc ngày đó mẹ nhận tiền thưởng, mua cho anh một cái bánh sinh nhật.
Về sau, anh liền phát hiện chính mình không giống người thường, mợ vốn không thích anh và mẹ bắt đầu dùng mọi cách chèn ép bọn họ, năm bảy tuổi kia, mẹ vừa được phát tiền lương liền bị mợ lấy đi, sinh nhật anh liền bị ngâm nước như vậy, sau đó nữa anh liền biến thành quái vật trong mắt mọi người, anh bị mẹ đưa đi bệnh viện tâm thần, ngày sinh nhật tám tuổi đó, đừng nói là quà tặng và bánh ngọt, anh không có được cả một câu chúc phúc, năm sinh nhật đó, anh có chỉ là một mình bị giam ở trong phòng bệnh viện tâm thần, cô đơn lẻ loi xuyên qua cửa sổ nhỏ nhìn một mảnh trời xanh bên ngoài.
Sau khi anh ra khỏi bệnh viện tâm thần, liền bắt đầu ở nội trú quanh năm, lúc đó anh đã trở nên không thích tiếp xúc với người khác, không thích nói chuyện, cũng trở nên không cười, bạn học cũng không biết sinh nhật của anh, mẹ bởi vì đi làm nên không thể bồi anh, sau đó sinh nhật anh liền trở thành giống như ngày bình thường, không có bất kỳ đặc biệt nào.
Thẳng đến... Thẳng đến sau khi anh gặp gỡ cô, lần đầu tiên đáy lòng của anh nảy sinh muốn nhớ mừng sinh nhật.
Cho dù sinh nhật đó đơn giản chỉ là ăn riêng một bữa cơm với cô.
Nhưng mà, một mong muốn nhỏ như vậy, cuối cùng vẫn tan vỡ.
Cô không có tới, thậm chí không nói với anh một tiếng, một mình anh đứng ngây ngốc ở trên đường cái, nghe cô ở trong nhà hàng cao cấp đèn đuốc sáng trưng, tươi cười thản nhiên mở miệng một tiếng “Anh Dĩ Nam“.
Đây còn không phải bết bát nhất, bết bát nhất là năm sinh nhật đó, anh uống nhiều, sau đó còn phạm một sai lầm, chính sai lầm kia, khiến cho quan hệ anh và cô thật vất vả mới hơi kéo gần lại một chút kia, trở nên hoàn toàn tan thành những mảnh nhỏ.
Năm sinh nhật đó, anh... ૮ưỡɳɠ éρ ngủ với cô.
Tay nắm nĩa của Tô Chi Niệm, có chút phát run nhè nhẹ.
Có lẽ chính là từ sau khi đó, anh vốn không mừng sinh nhật rất nhiều năm, cũng không muốn mừng sinh nhật nữa.
Thật ra anh thật sự cho rằng cả đời này của mình, sẽ không mừng sinh nhật nữa.
Nhưng anh không nghĩ tới, năm sinh nhật này, cô lại cho anh một bất ngờ như vậy.
Giống như là, giống như là lần đầu anh và cô gặp nhau, anh bị toàn thế giới vứt bỏ, chỉ riêng cô cho anh tin tưởng chân thành nhất: Anh trai nói, anh là người xấu, anh chính là người xấu.
Qua nhiều năm như vậy đều chưa từng quên cảm động và xúc động đó, lần nữa quen thuộc bắt đầu khởi động ở trong bộ иgự¢, cho Tô Chi Niệm trong cổ họng có chút nghẹn ngào.
Bánh ngọt rõ ràng vừa mềm vừa dẻo, nhưng anh nuốt lại rất cố hết sức.
Anh rõ ràng cảm giác được hốc mắt của mình có chút nóng lên, nhiễm chua xót.
Anh cúi đầu càng thấp hơn một chút, nỗ lực để cho tư thế ăn bánh ngọt của mình thoạt nhìn rất tao nhã, nhưng ở nơi cô không nhìn thấy, anh có một giọt nước mắt, vẫn không thể khống chế, chậm rãi rơi ở trên bánh ngọt bơ sữa, nện ra một cái hố nhỏ.
Tô Chi Niệm ăn sạch sẽ bóng loáng bánh ngọt trong dĩa, mới để cái nĩa xuống, sau đó hơi rủ mí mắt, điều chỉnh tốt tâm tình rung động, mới rất có tư thế dựa vào trên ghế sofa, chậm rãi nhấc mí mắt lên, nhìn về phía Tống Thanh Xuân ngồi đối diện mình.
Bánh ngọt trong dĩa của Tống Thanh Xuân chỉ thừa lại một khối nhỏ, cô đúng lúc cầm lấy cái nĩa cắm lên, nhét vào trong miệng, cô phát giác anh đang nhìn cô, nói mơ hồ không rõ một câu với anh, trong miệng cô chứa thức ăn, anh không nghe hiểu, cô không tiếp tục nói nữa, chỉ là phồng miệng mặt mày uốn cong với anh, sau đó liền nuốt bánh ngọt trong miệng vào bụng, bưng trà sữa nóng bên cạnh lên, uống một ngụm, hắng giọng một cái, lại nói: “Tôi vừa mới nói, ăn bánh ngọt đã no rồi, những thức ăn kia sẽ ăn không trôi, thật lãng phí.”
Vẻ mặt Tô Chi Niệm bình tĩnh nhìn chăm chú Tống Thanh Xuân, một hồi lâu, mới lên tiếng nói: “Không có việc gì.”
“Nhưng mà, cũng không thể không ăn chút nào chứ, như vậy trong lòng sẽ khó chịu.” Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm thức ăn còn chưa động tới, chán nản nhăn mày lại.
Tô Chi Niệm cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ phiền não của Tống Thanh Xuân, không lên tiếng.
“Nếu không...” Tống Thanh Xuân nghĩ đến Tô Chi Niệm không nấu cơm, liền ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh, dùng ngữ khí thương lượng, hỏi: “... Anh gói về nhà?”
Tô Chi Niệm không gật đầu, cũng không lắc đầu, vẫn nhìn cô chăm chú.
Tống Thanh Xuân bị anh nhìn đến đáy lòng có chút không hiểu, cô động mi tâm, vừa nghĩ mở miệng hỏi Tô Chi Niệm một câu làm sao, Tô Chi Niệm đột nhiên mở miệng gọi tên cô trước: “Thanh Xuân.”
Âm điệu anh không cao, trong thanh nhã pha lẫn một chút trầm thấp khiến lòng run sợ, Tống Thanh Xuân bị anh gọi đến tốc độ tim đập bỗng dưng dừng lại, sau một lúc lâu, mới “hả?” Một tiếng.
Tô Chi Niệm không có gấp gáp mở miệng, vẫn dùng tầm mắt vừa rồi, yên tĩnh nhìn cô, vào lúc Tống Thanh Xuân cho rằng anh không chuẩn bị mở miệng, anh mở miệng : “Thanh Xuân...”
Anh lại gọi tên cô lần nữa, tiếng nói còn dịu dàng hơn vừa rồi rất nhiều, lần này anh không dừng lại, nhưng đáy mắt nhìn cô đầy sáng rỡ, lại trở nên vô cùng đứng đắn nghiêm túc: “... Thực xin lỗi.”
Một câu thực xin lỗi không chút ngọn nguồn khiến cho Tống Thanh Xuân hoàn toàn bối rối, cô ngơ ngẩn “Hả?” Một tiếng, sau đó chớp chớp mắt với Tô Chi Niệm, lại hỏi: “Thực xin lỗi cái gì?”
Tô Chi Niệm không hề trả lời vấn đề của Tống Thanh Xuân, lại lặp lại lần nữa “Thực xin lỗi”, sắc mặt và ngữ khí của anh đặc biệt trang trọng, khiến cho tư thế ngồi của Tống Thanh Xuân cũng trở nên nghiêm chỉnh lên theo.
Cô không mở miệng hỏi vì sao, chỉ là mắt không chớp nhìn anh chăm chú, qua khoảng mười giây đồng hồ, anh nói: “Ngày hôm qua vào sáu năm trước, thật rất xin lỗi.”
Thật ra anh vẫn luôn rất muốn nói với cô một câu thực xin lỗi.
Đêm đó anh thật không phải cố ý muốn đi tổn thương cô.
Nhưng mà, sáu năm trước, phát sinh quá nhiều sai sót ngẫu nhiên, từ đầu đến cuối anh đều không thể nghiêm túc nói ra câu thực xin lỗi này với cô.
Ngày hôm qua sáu năm trước... Mặc dù Tô Chi Niệm nói rất ngắn gọn, nhưng Tống Thanh Xuân vẫn hiểu anh chỉ là chuyện sáu năm trước, một đêm anh uống rượu say, ૮ưỡɳɠ éρ ngủ với cô kia.
Những năm gần đây, anh và cô như là người lạ cũng tốt, anh và cô thân mật hữu hảo cũng được, từng nói rất nhiều ngày, chuyện cũng rất nhiều, hai người lại chỉ không có nhắc đến một chuyện cũ này.
Dù vẫn có một lần, hai người không biết xảy ra chuyện gì, tán gẫu đến điểm số tốt nghiệp trung học, cô nói ngày công bố điểm số thi tốt nghiệp trung học kia, sáng sớm cô đã canh giữ ở trước máy tính, Tô Chi Niệm chậm chạp không có nói tiếp, sau đó cô liền nghĩ đến, ngày công bố điểm thi tốt nghiệp trung học đó, đúng lúc là ngày anh và cô ồn ào dữ dội nhất.
Chuyện đêm đó, liền giống như là khu vực cấm giữa anh và cô, lúc đó đã tán gẫu đến trình độ đó, đều biết cả hai cũng đang nghĩ đến chuyện một đêm kia, nhưng vẫn không có người nào vạch trần.
Không nghĩ tới, đêm nay lại bị Tô Chi Niệm vạch trần.
Một đêm sáu năm trước, liền giống như là một cơn ác mộng, quấy nhiễu cô đến hơn hai ngàn ngày.
Tuy rằng Tống Thanh Xuân không biết rốt cuộc bắt từ lúc nào, mình trở nên không để ý chuyện một đêm kia như vậy, nhưng cũng không phải là tuyệt không để ý.
Nhưng hiện tại, khi cô nghe thấy một tiếng thực xin lỗi chậm sáu năm này của Tô Chi Niệm, đầu tiên đáy lòng là bị hung hăng xúc động một chút, sau đó một chút xíu khúc mắc còn sót lại, cứ như vậy liền tan thành mây khói.
“Chuyện đều đã qua, cứ để cho nó qua đi.” Cho là do Tô Chi Niệm chủ động nhắc tới khu vực cấm giữa anh và cô, Tống Thanh Xuân cũng chủ động bước một bước vào khu vực cấm kia: “Lại nói, tôi cũng nên phải nói câu thực xin lỗi với anh.”
Tống Thanh Xuân hơi rũ mí mắt, khóe môi tăng lên một chút, ngữ khí nhẹ nhàng ôn nhu nói: “Ngày đó, chúng ta hẹn cùng nhau ăn cơm, tôi không nên không nói tiếng nào, liền lỡ hẹn.”
Thời niên thiếu, anh tổn thương cô, cô cũng tổn thương anh.
Những tổn thương kia giống như là in dấu vào tim, mặc kệ là qua bao nhiêu năm, mỗi khi nghĩ đến, đều sẽ đau đớn khó nhịn.
Nhưng bình thường, người cho bạn đau đớn kia, cũng chịu đau đớn như bạn.
Cô dịu dàng nhu hòa nói một câu xin lỗi như vậy, khiến cho thể xác và tinh thần anh đều trở nên buông lỏng hơn rất nhiều, những đau đớn đã từng chịu đựng kia, trong nháy mắt đều trở nên không quan trọng.
“Mặc kệ thế nào, từ đầu đến cuối đều là tôi thật xin lỗi nhiều hơn em một chút.” Ánh mắt anh nhìn cô trở nên hơi dịu dàng: “Chẳng qua, chuyện đêm đó, cuối cùng tại sao lại huyên náo ồn ào ở trong trường học, tôi thật không biết.”
Sáu năm trước, Tô Chi Niệm nói như vậy, Tống Thanh Xuân sẽ không tin, nhưng sáu năm sau, đã trải qua quá nhiều, cũng hiểu rõ quá nhiều, cô không có bất kỳ chần chờ nào liền tin tưởng lời nói của anh: “Lúc đó tôi ở trường học nghe được nhiều lời đồn đãi, đáy lòng thật rất bực tức, mà anh lại...”
Tống Thanh Xuân có chút không biết nên nói như thế nào, liền dừng lại.
Tuy rằng Tô Chi Niệm không có tiếp xúc thân thể cô, lại hiểu ý tứ cô, biết cô muốn biểu đạt là anh cường ngủ cô.
Anh khẽ gật đầu với cô, biểu thị anh hiểu.
Lúc này cô mới tiếp tục nói: “... Tôi là thật có chút oán hận anh, cho nên lúc đó tôi liền mất đi lý trí, xông vào trong nhà, không nói hai lời liền trở mặt với anh rồi, còn đánh anh, mắng anh, bảo anh cút khỏi nhà họ Tống...”
Tống Thanh Xuân nói, giọng nói liền nhỏ xuống, trên mặt treo đầy xin lỗi.
“Em tức giận cũng là đúng tohoi, dù sao là anh không đúng trước, vả lại ngày đó thái độ của anh cũng không tốt...”
Anh và cô đều là người cố chấp, nhưng anh và cô cũng đều là người ấm áp, một người bước một bước trước, một người khác sẽ bước một bước dài theo.