Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 55

Tác giả: Diêp Phi Dạ

“Vậy... Đêm nay tôi đón em đi xem phim?” Cho dù lúc trước đã hẹn ước, Tô Chi Niệm vẫn trưng cầu ý kiến Tống Thanh Xuân một chút.
“Được.” Mặt mày Tống Thanh Xuân cong cong đáp ứng.
Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, không nói chuyện nữa, sau khi chờ Tống Thanh Xuân ngồi lên xe, tự mình giúp cô đóng cửa xe.
Tống Thanh Xuân xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy xe của Tô Chi Niệm ở sau xe của mình, luôn chạy đến giao lộ trước mặt, xe Tô Chi Niệm quẹo sang trái, xe cô quẹo sang phải, xe anh rất nhanh liền bị xe người khác che lại, sau đó Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm con đường trước mặt, chợt phát hiện: Cô vừa mới rời khỏi anh còn chưa đến mấy phút, lại có thể liền bắt đầu nhớ nhung anh ... Hơn nữa, càng lúc càng nhớ, loại nhớ nhung kia, khiến cho cô hận không được có thể dính vào anh thời thời khắc khắc...
Trời ạ, trước giờ cô đều không biết, hóa ra yêu một người, lại có thể sẽ muốn mệnh như vậy!
-
Lúc Trình Thanh Thông tỉnh lại, trời ngoài cửa sổ đã sáng choang.
Tối hôm qua uống quá nhiều rượu, bây giờ trong dạ dày còn nóng đến lợi hại, cô nằm ở trên chiếc giường êm ái rất lâu, mới miễn cưỡng chống đỡ đầu đau do say rượu gây ra, khó khăn ngồi dậy.
Đối diện gương, đúng lúc có thể khiến cho cô nhìn thấy rõ ràng bản thân mình đang ở một gian phòng xa hoa, trên đầu cô còn treo một bức tranh sơn dầu.
Đây hình như là khách sạn?
Đáy lòng Trình Thanh Thông nhất thời liền lộp bộp một chút, bất giác vén chăn lên, nhìn thấy quần áo đều hoàn hảo không chút tổn hại mặc ở trên thân mình, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Còn may, cô không có sau khi say rượu, bị người nhặt lấy chiếm tiện nghi... Chỉ là, cô nhớ được, sau khi cô lấy được hợp đồng đã được ký tên từ chỗ tổng giám đốc Lý, liền đi nhà vệ sinh, sau đó giống như ngã rầm trên mặt đất... Sao mà, hiện tại lại có thể ở trong phòng khách sạn của Kim Bích Huy Hoàng?
Chuyện sau đó, Trình Thanh Thông nhớ được có chút không rõ ràng lắm, vừa dùng lực nghĩ, đầu liền càng đau lợi hại, cô nâng đầu ngón tay lên xoa xoa mi tâm, sau đó liền vén chăn lên xuống giường, đi nhà vệ sinh.
Ngâm tắm nước nóng một chút, người thoải mái hơn rất nhiều, lúc Trình Thanh Thông lấy túi, nhìn thấy trên tủ bên giường, đặt một bình nước khoáng mở ra, uống hơn nửa bình.
Trong đầu Trình Thanh Thông xẹt qua đoạn ngắn đứt quãng, một người đàn ông ôm cô, đút cô uống nước, còn đưa tay ra giúp cô lau nước chảy ra từ khóe miệng, sau đó đắp lại chăn mền cho cô...
Người đàn ông đó là ai?
Trình Thanh Thông vắt hết óc nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra được, chỉ đành xách túi, đi ra khỏi phòng.
Lúc Trình Thanh Thông đi tới lễ tân trả phòng, tiểu thư lễ tân nói với cô: “Tần tiên sinh đã thanh toán vào tối hôm qua.”
Tần tiên sinh? Người chăm sóc cô à? Chẳng qua là, là Tần tiên sinh nào?
Trong đầu Trình Thanh Thông suy nghĩ một lần những người đàn ông mình quen biết, cũng không tìm ra một người họ Tần.
Cô nhíu lại mi tâm một chút, lễ phép mở miệng với tiểu thư lễ tân hỏi: “Xin hỏi, toàn bộ tên của Tần tiên sinh là cái gì?”
Tiểu thư lễ tân cúi đầu tra ghi chép một chút, ngẩng đầu, mỉm cười đáp lời với Trình Thanh Thông: “Tần Dĩ Nam tiên sinh.”
Tần Dĩ Nam... Tần Dĩ Nam... Cái tên này không tiếng động quấn quanh trong miệng Trình Thanh Thông nhiều lần, cô mới đột nhiên nghĩ đến là ai.
Hóa ra là anh... Tần Dĩ Nam - thanh mai trúc mã cùng lớn lên với Tống tiểu thư.
Tuy cô từng gặp anh ba lần, nhưng tính toán lại thì hai người cũng chỉ có duyên gặp mặt một lần ở trong phòng bệnh, đừng nói là bạn bè, còn không thể tính là quen biết, chỉ là không nghĩ tới anh lại sẽ giúp cô...
Trình Thanh Thông sững sờ một lúc, mới cười ôn nhu với tiểu thư lễ tân, lại đề xuất một yêu cầu: “Có thể phiền toái cô nói điện thoại của Tần Dĩ Nam tiên sinh với tôi không?”
Tiểu thư lễ tân rất dễ nói chuyện, ngữ khí cung kính nói một câu “Chờ” với cô, sau đó liền cúi đầu, đọc mười một con số.
Sau khi Trình Thanh Thông lưu lại ở trên điện thoại di động, xác nhận một chút với tiểu thư lễ tân, nói một câu “Cám ơn”, liền rời khỏi “Kim Bích Huy Hoàng” .
Ngồi trên xe, Trình Thanh Thông lấy điện thoại di động, dưới đáy lòng sắp xếp lời nói một lát, gửi cho Tần Dĩ Nam một dòng tin nhắn: “Tần tiên sinh, chào anh, tôi là Trình Thanh Thông, cảm ơn anh đã giúp đỡ vào tối hôm qua, không biết anh có tiện hay không, có thể nói cho tôi biết tài khoản hoặc thẻ ngân hàng của anh không? Tôi trả lại cho anh tiền thuê khách sạn tối hôm qua.” -
Từ một đêm Tống Thanh Xuân nhìn rõ tâm của mình, sau khi biết mình đã yêu Tô Chi Niệm sâu đậm, cô liền trôi qua những ngày sắp bị ép điên.
Lúc nhìn thấy Tô Chi Niệm, tim cô đập rộn lên, cảm xúc khẩn trương; lúc không gặp anh, cô lại nhớ đến đứng ngồi không yên, cơm nước không vô, hận không thể ôm điện thoại di động ૮ɦếƭ chìm trong tin nhắn của anh.
Cô biết anh có người trong lòng, anh thâm tình chung tình với Đình Đình như vậy, là sẽ không thích cô, tất cả đều chú định chỉ là cô một mình tương tư đơn phương, cô không phải chưa hề nghĩ tới để cho mình chôn sâu phần tình yêu này dưới đáy lòng, cũng không phải không có để cho chính mình thử không liên lạc anh, nhưng cô hoàn toàn không khống chế nổi tâm của mình.
Anh giống như là thuốc phiện, một khi hút vào sẽ nghiện, càng khắc chế, sẽ càng điên cuồng.
Cô chỉ là kiên trì nửa ngày không gửi tin nhắn cho anh, cả người liền trở nên phờ phạc rã rượi, làm cái gì cũng không lên nổi tin thần, mãi cho đến cuối cùng cô trả lời tin nhắn của anh, cô mới sống lại.
Trước đây khi cô chấp mê với Tần Dĩ Nam, nhiều nhất cũng chỉ vào lúc bởi vì nhớ anh ấy mới phát ngốc, hoảng hốt vì anh ấy và người phụ nữ khác đi gần nhau, hoàn toàn không có ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường.
Nhưng hiện tại, cô mê luyến Tô Chi Niệm, quả thực giống như là tẩu hỏa nhập ma, một khi trong thời gian dài không có tin nhắn trả lời của anh, cô liền giống như là cá bị ném lên bờ, có thể sẽ bởi vì thiếu dưỡng mà ngạt thở tử vong bất cứ lúc nào, điện thoại di động chỉ cần vừa đinh đông, mặc kệ chuyện trong tay có bao nhiêu quan trọng, đều sẽ bị cô vô tình vứt bỏ, nếu như nhìn thấy là tin nhắn của Tô Chi Niệm, cô sẽ cười ngây ngô không ngừng, nếu như không phải, cô sẽ mất mác nhíu chặt lông mày.
Chẳng những cảm xúc của cô bị anh ảnh hưởng, ngay cả phương thức sống của cô cũng bị anh khiến cho bắt đầu thay đổi.
Lúc cô đi họp, rõ ràng đang làm ghi chép cuộc họp, kết quả trở lại phòng làm việc, mở máy vi tính ra liền nhìn thấy trên màn hình đều đầy ắp “Tô Chi Niệm”, cô bắt đầu ăn món ăn anh thích, uống nước của nhãn hiệu anh thích, dùng xà phòng nhãn hiệu anh thích dùng, thậm chí cô còn mua trên trăm loại nước hoa, chỉ vì có thể tìm được một mùi vị thanh đạm dễ ngửi tương tự như trên người anh.
Cô lại có thể có một ngày phát điên lên, rõ ràng đã rất hiểu rõ anh, lại vẫn là bấm tên anh lên baidu trong máy tính.
Cô vừa sửa lại những sai lầm về anh trên baidu, vừa hiểu rõ một vài tin tức cô không biết.
Cô biết được từ trong web, sinh nhật anh là ngày 15 tháng 6.
Ngày này, cô đã cực kỳ quen thuộc, bởi vì, vào sáu năm trước, chính là ngày 15 tháng 6, cô bị uống say anh... ૮ưỡɳɠ éρ ngủ.
Thẳng đến sáu năm sau, cô mới biết, hóa ra một ngày đối với cô như ác mộng đó, là sinh nhật của anh.
Những năm này, cô luôn rất không muốn nhớ lại ngày đó, cô nhớ được, hôm đó, anh vốn hẹn muốn ăn cơm tối với cô, chỉ là, Tần Dĩ Nam đột nhiên trở về Bắc Kinh, cô lại không nói với anh tiếng nào, trực tiếp lỡ hẹn .
Trước đây... Anh là muốn để cho cô cùng nhau qua sinh nhật với anh ư?
Nghĩ tới đây, đáy lòng Tống Thanh Xuân liền dâng lên đau đớn buồn bực và xấu hổ sinh sôi, nếu lúc đó cô biết, biết là sinh nhật của anh, cô tuyệt đối sẽ không làm như vậy ...
...
Ngày 15 tháng 6, cũng là ngày anh hẹn cô xem phim.
...
Tống Thanh Xuân bắt đầu mơ thấy Tô Chi Niệm cả đêm, cô lại có thể mơ thấy cô thổ lộ với anh vào buổi tối xem phim đó, anh gật đầu đáp ứng, anh và cô ôm chặt lấy nhau, sau đó yêu nhau ngọt ngào, đi vào hôn nhân... Lúc trong đầu cô nghĩ tới khúc nhạc hôn lễ, cô tỉnh lại từ trong mộng.
Cô nhìn trần nhà quen thuộc của phòng ngủ mình, ý thức được đây chỉ là một giấc mộng của cô, trở nên đặc biệt mất mác.
Cô không buồn ngủ chút nào, ôm chăn mền, lăn qua lộn lại ở trên giường, nghĩ đến cảnh tượng trong mộng.
Càng nghĩ, cô liền càng muốn ở cùng với anh, thậm chí nghĩ đến cuối cùng, cô đều hận không thể lập tức vọt tới trong nhà anh, nói với anh, cô muốn ở cùng với anh.
Cô liều mạng kiềm nén trong cơ thể mình xúc động, cô càng là kiềm nén, khát vọng trong lòng càng là mãnh liệt, cuối cùng đày đọa cô thể xác và tinh thần đều mệt.
Ngày 15 tháng 6 đó, chỉ mới sáu giờ sáng sớm, cô liền bị ђàภђ ђạ bất đắc dĩ bò dậy từ trên giường.
Hôm nay là sinh nhật anh, cô đã sớm biết vào hai ngày trước, cũng đã nghĩ xong hôm nay đi trung tâm thương mại chọn phần quà tặng sinh nhật cho anh.
Thời gian còn sớm, trung tâm thương mại còn chưa có mở cửa, cô sợ chính mình miên man suy nghĩ nữa sẽ thật sự phát điên, do đó liền tùy tiện tìm trên QQ cho mình một bộ tiểu thuyết để xem.
Cô không để ý nhiều đến tên sách và 乃út danh, lời văn của quyển sách kia cũng không tệ, là một bộ truyện hiện đại nói về hào môn.
Nữ chủ bên trong lưu luyến si mê nam chủ, mà nam chủ đã yêu sâu đậm một người nhưng không có được
Sắp đặt ban đầu này, gần như là đồng mệnh tương liên với cô, bỗng chốc liền hấp dẫn cô xem tiếp.
Nữ chủ trong quyển sách kia, tính cách rất hoạt bát, nhỏ hơn nam chủ mười mấy tuổi, dù là biết rõ tâm nam chủ có người yêu, lại vẫn dám yêu dám theo đuổi, cô ấy tỏ tình với nam chủ rất nhiều lần, đều bị cự tuyệt, nhưng từ đầu đến cuối cô ấy đều không có buông tha, cuối cùng vẫn là giành được tâm nam chủ.
Tuy rằng chỉ là một bộ tiểu thuyết, nhưng sau khi Tống Thanh Xuân xem xong, vẫn là bị dụ dỗ thật sâu.
Có phải nếu cô giống như nữ chủ trong tiểu thuyết, kiên trì thích anh không bỏ, cuối cùng cũng sẽ cùng một chỗ với anh đúng không?
Nhưng lúc trước anh từng kiên quyết và khắc sâu nói với cô như vậy, anh rất yêu cô gái tên Đình Đình đó...
Tâm tình Tống Thanh Xuân trở nên hơi mâu thuẫn, cô cầm chặt điện thoại di động, bắt đầu không ngừng đi tới đi lui trong phòng.
Nhưng, cô cũng từng thích anh Dĩ Nam mà, cuối cùng còn không phải là đã thích anh ư?
Cho nên có lẽ anh cũng sẽ thích cô thì sao...
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, không hề dừng lại một chút nào liền giơ lên điện thoại di động, nhấn mở tin nhắn, nhanh chóng gõ lên màn hình.
“Em thích anh...”
Thích không đủ khắc sâu, Tống Thanh Xuân đổi thành : “Tô Chi Niệm, em có một chuyện quan trọng muốn nói với anh...”
Quá nghiêm túc, tiếp tục chỉnh sửa, không biết sửa bao nhiêu lần, cuối cùng trong cột soạn tin nhắn, chỉ có ba chữ: “Em yêu anh.”
Tống Thanh Xuân nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, hô hấp không khỏi trở nên dồn dập lên, đầu ngón tay cô nâng lên rồi để xuống, để xuống lại nâng lên, lặp lại nhiều lần như thế, từ đầu đến cuối đều không có đè xuống.
Làm sao bây giờ? Chẳng may cô tỏ tình, anh vẫn sẽ không thích cô thì làm sao?
Lúc đó, không phải anh và cô ngay cả bạn bè cũng không làm được ư?
Một thế giới không có anh... Tống Thanh Xuân còn chưa bị cự tuyệt, nhưng chỉ vừa nghĩ đến sáu chữ này, Ⱡồ₦g иgự¢ cô liền đau đớn bén nhọn lên.
Nhưng không thử, làm sao biết nhất định sẽ bị cự tuyệt?
Trong đầu Tống Thanh Xuân giống như là đang đánh nhau, vô cùng hỗn loạn, đến cuối cùng, cả người cô đều trở nên hơi phát điên, dùng sức túm lấy tóc, ném điện thoại di động ở trên giường.
...
Bởi vì quá yêu, luôn sẽ có rất nhiều lo lắng.
Tống Thanh Xuân quấn quýt rất lâu, cuối cùng tin nhắn tỏ tình vẫn không có gửi đi, lúc mười giờ, cô sửa sang chính mình ổn thỏa, ra cửa đi trung tâm thương mại.
Một phần quà tặng sinh nhật, cô lại có thể đi dạo tròn bốn tiếng, mới chọn được món thích hợp.
Lúc cô trả tiền, phía trước đứng hai cô gái trẻ tuổi, đang nhảy nhót kích động tán gẫu.
Ban đầu Tống Thanh Xuân không chú ý các cô tán gẫu cái gì, thẳng đến khi một cô gái trong đó nói một câu “Cậu theo đuổi anh ta sáu năm rồi đúng không, cuối cùng sắp tu thành chính quả “, cô mới vảnh tai lên, nghiêm túc nghe lên.
“Đúng vậy, sáu năm lẻ ba tháng, ban đầu lúc tớ thích anh ấy, anh ấy đã có người trong lòng, hoa khôi hệ tiếng Trung, dáng dấp rất xinh đẹp, lúc đầu tớ chỉ muốn làm bạn học của anh ấy, mỗi ngày có thể nhìn thấy anh ấy là được, nhưng về sau, tớ bởi vì uống say rượu, đánh bậy đánh bạ thổ lộ với anh ấy, nhưng bị anh ấy cự tuyệt ...” Rõ ràng là kinh nghiệm rất bi thương, nhưng lúc này khi cô gái đó nói tới, trên mặt lại tràn ngập hạnh phúc: “... Lúc đó thật rất tuyệt vọng, bởi vì đến bạn bè cũng không làm được, mãi cho đến tốt nghiệp đại học, chúng tớ đều rất ít khi nói chuyện với nhau, nhưng tớ vẫn rất thích anh ấy, sau khi tốt nghiệp, chúng tớ cũng xem như có duyên phận đi, vào cùng một công ty, làm đồng nghiệp... Ừ, trước đó tớ nói với anh ấy, bởi vì thật rất thích, cho nên sẽ luôn tương đối dễ dàng thỏa hiệp một chút, chẳng qua thái độ anh ấy ngược lại không có kiên quyết không để ý tớ giống như lúc đại học... Cứ chậm rãi tiếp xúc như vậy... Hiện tại, ừ, anh ấy cầu hôn tới, cuối tuần này chúng tớ liền muốn cử hành hôn lễ ...”
...
Tống Thanh Xuân cầm quà tặng mua cho Tô Chi Niệm, trên đường đi trở về trên xe, nghĩ đều là lúc tính tiền, cô gái đó nói về câu chuyện của mình.
Nếu như nói, sáng sớm cô nhìn thấy chỉ là tiểu thuyết do một người không có căn cứ tưởng tượng ra thôi, như vậy vừa rồi cô nghe thấy lại chuyện thành công trong hiện thực.
Cô thử vứt bỏ phần tình cảm này, nhưng phần tình yêu này qua lâu như vậy mới bị cô nhận thấy được, đã sớm khắc cốt ghi tâm khó mà vứt bỏ, nếu cô đã không có cách nào không yêu anh, như vậy nếu cô không nói với anh cô thích anh, vậy cô sẽ phải cố gắng kiềm nén tình cảm của mình, thống khổ và giày vò.
Vả lại, không phải anh từng nói, Đình Đình mà anh thích đó, cả đời đều khó có thể cùng với anh ư?
Tống Thanh Xuân cầm điện thoại ra, nhìn chằm chằm chữ trong cột soạn tin nhưng vẫn luôn chưa gửi đi, lại bắt đầu giãy giụa.
Tỏ tình là thống khổ, bị cự tuyệt cũng là thống khổ... Rốt cuộc cô nên lựa chọn như thế nào?
Tống Thanh Xuân không có cách nào chọn lựa, sụp đổ lắc lắc đầu, ngón tay nhất thời không có chú ý, lại có thể ấn lên nút gửi đi, ba chữ “em yêu anh” kia, vào lúc chính cô không phát giác, đã thành công gửi vào điện thoại di động của Tô Chi Niệm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc