Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 54

Tác giả: Diêp Phi Dạ

Tống Thanh Xuân dùng sức nắm chặt điện thoại, mở miệng giải thích một phần, nói dối một phần : "Thật xin lỗi, lúc nãy tôi có chút việc nên quên gọi cho anh, tôi đi trước rồi."
Ở điện thoại bên kia Tô Chi Niệm trầm mặc một hồi rồi mới mở miệng hỏi : "Cô không sao chứ ?"
"Tôi không sao." Tống Thanh Xuân giả vờ thoải mái mà nở nụ cười với bên kia điện thoại một chút, giống như vì che dấu bản thân đang chột dạ mà cô còn tiếp tục nói : "Công ty hình như đang có việc gấp..."
Tô Chi Niệm giống như tin tưởng mà giọng điệu sốt ruột cũng theo đó trở nên bình thường lại : "Mấy giờ kết thúc ? Có muốn tôi qua đó đón cô không ?"
"Không cần đâu, tôi lái xe rồi."
"...Vậy được rồi, lúc về nhà nhớ chú ý an toàn, về đến nhà thì gửi cho tôi một tin nhắn đấy."
"Đã biết." Tống Thanh Xuân ngừng lại một chút, sau còn nói : "Vậy tôi đi có việc trước đây ?"
"Ừ, tạm biệt." (*)
(*) Chỗ này trong VP là tái kiến, edit sẽ thành gặp lại hay hẹn gặp lại nhưng mình thấy để tạm biệt sẽ hợp với văn hóa hơn.
Tống Thanh Xuân vội vàng nói một câu "Tạm biệt" rồi liền nhanh chóng cúp điện thoại.
Tống Thanh Xuân để điện thoại di động ở một bên, thất thần trong xe một hồi rồi lại quay đầu nhìn xuyên qua cửa kính ô tô thì mới phát hiện chính mình vậy mà đã chạy đến công viên Bắc Hải.
Lúc này đã mười hai giờ khuya rồi nên xung quanh đều là một mảng yên tĩnh.
Tống Thanh Xuân nghĩ nghĩ rồi đẩy cửa xe, xuống xe rồi sau đó thì đi bộ vào công viên Bắc Hải.
Từ cửa vào rẽ trái thì liền là hồ, cô đi dọc theo bờ hồ mà không xác định phương hướng, không có mục đích đi về phía trước.
Gió mùa hạ về đêm thồi tới mặt hồ mang theo hơi ẩm cùng cảm giác mát mẻ thổi đến làm làn váy cùng mái tóc của cô không ngừng tung bay.
Cô tùy ý chỉnh lại tóc, không để ý mình đang đi giày cao gót cùng đôi chân mệt mỏi mà tùy tiện tiếp tục đi về phía trước.
Cô không biết là chính mình đã đi được rất xa, cũng không biết hiện tại bản thân mình đang ở công viên Bắc Hải nhưng toàn bộ đầu óc của cô lại bị Tô Chi Niệm chiếm trọn.
Cô vẫn đi đến khi sức cùng lực kiệt thì rốt cuộc chân cũng đau đến không thể bước thì cô mới dừng lại
Sau đó cô chậm rãi đảo mắt thì phát hiện chính mình đang đứng trên một chiếc cầu hình vòm.
Cô ghé lên thành cầu mà nhìn sóng xô vào nhau trên mặt hồ giống như ở trong nhà vệ sinh Kim Bích Huy Hoàng thì lại lần nữa trở nên thất thần.
Đêm nay cô nhìn thấy anh ở trong phòng với mầy cô gái, vốn cô khó chịu và phẫn nộ như vậy là vì cô ghen tỵ.
Đêm nay cô nghe được anh nói cơ thể cùng tâm hồn của anh đều chỉ thuộc về cô gái tên Đình Đình kia, vốn dĩ cô đau lòng như vậy là do cô hâm mộ cô ấy.
Rốt cuộc cô cũng không thể lừa dối chính mình được nữa rồi...Tô Chi Niệm ở trong mắt cô thế nhưng không còn là cái người làm cho cô chán ghét, ςướק đi trong sạch của cô, cả đợi hận không thể gặp lại.
Khó trách sau khi anh cùng cô tạm biệt thì cô lại thường xuyên nhớ đến anh.
Khó trách khi anh sốt cao mà ngã xỉu trong lòng cô thì cô lại muốn đưa anh đi bệnh viện, lại cứ muốn trông anh một đêm.
Khóa trách khi cô nhìn thấy anh mua đồ ăn ngoài thì lại chạy tới siêu thị mua nhiều món như thế chỉ để chuẩn bị cho anh một bữa cơm phong phú.
Khó trách khi cô bước vào biệt thự của anh thì liền lưu luyến không muốn rời khỏi.
Khó trách ngày đó khi cô nói đi thì trong lòng lại đau nhói.
Khó trách mấy ngày nay cô lại không phân biệt ngày đêm mà nhắn tin với anh.
Khó trách cô lại cố gắng tìm cách để được gặp anh.
Khó trách...Nhiều khó trách như vậy lại làm cho cô cũng không thể trốn tránh trái tim của mình nữa.
Cho dù cô không biết, tới cùng là lúc nào thì lực chú ý của cô từ trên người anh Dĩ Nam lại chuyển đến trên người anh.
Cho dù cô không biết, tới cùng là lúc nào thì lòng của cô lại đánh rơi ở trên người anh.
Nhưng mà hiện tại cô không thể không thừa nhận một sự thực : Tống Thanh Xuân dường như thích Tô Chi Niệm rồi.
Nhưng mà hiện tại cô không thể không thừa nhận một sự thực : Tống Thanh Xuân dường như thích Tô Chi Niệm rồi.
Khi ý nghĩ nhỏ này chậm rãi xẹt qua lòng Tống Thanh Xuân thì lại làm cho cô rốt cuộc cũng không tìm được bất kỳ cái cớ gì để trốn sự thật lòng của cô, cô cuối cùng cũng hiểu được vì sao đêm nay bản thân lại không giống như chính mình thường ngày.
Cô quen biết Tô Chi Niệm thời gian dài như vậy nhưng chưa bao giờ thể hiện tiểu tính tình trước mặt anh, cũng không bao giờ làm nũng cả.
Mà ngay cả lúc trước khi anh hung ác với cô thì chỉ đưa cho cô một tấm chi phiếu, phía sau được ghi thêm ba chữ thật xin lỗi thì cô liền không so đo nữa.
Mà nay sau khi cô bị trật chân, khi nhìn thấy một tia quan tâm kia của Tô Chi Niệm thì oan ức trong đáy lòng lại càng nhiều hơn, là vì cô muốn có được nhiều thương tiếc cùng yêu thích của anh hơn.
Khi cô đã từng coi Tần Dĩ Nam là ước mơ để theo đuổi thì cô thường xuyên lộ ra vẻ yếu ớt trước mặt Tần Dĩ Nam, không cẩn thận lại
tự làm chính mình bị thương sau cuối cùng sẽ làm dáng vẻ vô cùng tủi thân làm Tần Dĩ Nam dỗ dành. Mỗi khi đó thì cô sẽ cảm thấy đặc biệt thỏa mãn, giống như chiếm được toàn bộ cưng chiều của thế giới vậy. Vĩ dụ như trước kia khi Tần Dĩ Nam làm cho cô không vui thì cô sẽ luôn luôn tự mình rầu rĩ không vui chứ khong nói lý do cho Tần Dĩ Nam, mãi đến khi anh đã nhận ra cảm xúc của cô khác thường thì mới quan tâm cô. Sau đó thì lòng cô sẽ tràn đầy vui mừng, trái tim bị quẩn quanh bởi sương mù cũng nháy mắt mà tan hết.
Thì ra chính cô cũng chưa từng phát hiện ra, cô đã làm ra rất nhiều phản ứng khi thích anh.
Chỉ là rốt cuộc thì cô đã thích anh từ lúc nào ?
Là khi hợp đồng với anh đến kỳ hạn thì liền bắt đầu thường xuyên nhớ anh ?
Hay là từ lúc một đêm ác mộng mà anh kêu Đình Đình kia, khi anh đè cô dưới người để hôn môi nhưng cô không có chút kháng cự mà bắt đầu.
Không, còn sớm hơn nữa, từ lúc anh cùng cô có thể hòa bình ở cùng nhau, từ lúc cô dám sai anh giúp cô rót nước, từ lúc tỏng đêm khuya anh lại lái xe đến vùng ngoại thành đón cô, từ lúc cô cùng anh ngồi cùng nhau mà nói chuyện đêm khuya, từ lúc anh giúp cô làm xích đu (?)...Cũng có thể là từ ngày nào đó mà anh cùng cô lần đầu quen biết tại Tống gia, khi cô nìn thấy gương mặt điển trai của anh khi đó, một cái chớp mắt tiêu sái thần kỳ đó...
Chỉ là khi đó bởi vì cô không chiếm được Tần Dĩ Nam nên trong lòng có chút không cam lòng cùng rối loạn, lại thêm nữa khi đó anh cùng cô động một tý sẽ xích mích với cô, cô sĩ diện nên luôn mồm nói bản thân ghét anh, sau đó lòng cũng bị che mờ nên cũng không thể thấy rõ được sự thật.
Cho nên không phải dường như Tống Thanh Xuân thích Tô Chi Niệm mà là Tống Thanh Xuân thật sự thích Tô Chi Niệm rồi.
Loại thích này so với trong dự đoán của cô còn muốn sâu sắc hơn, lại sâu đậm rất nhiều.
Càng nghĩ đến....
Tống Thanh Xuân ghé vào thành cầu mà yên lặng nhớ lại tâm sự thì bỗng nhiên đầu óc bị ngừng lại.
Khuôn mặt cô yên lặng nhìn chằm chằm bóng ngọn đền trên mặt hồ hồi lâu, mới tiếp tục suy nghĩ đến tâm sự trong đáy lòng mình.
Yêu.
Thì ra đây chính là yêu.
Cái loại này so với dự đoán của cô còn khắc sâu hơn, còn sâu đậm hơn thích, không phải giống như là yêu mà chính là yêu.
Cô từng chán ghét anh như vậy, chán ghét đến hận không thể cả đời cũng không có bât kỳ quan hệ gì, cô chưa từng nghĩ mình sẽ yêu anh, cũng vẫn cho là coi như mình có yêu ai cũng chắc chắn sẽ không yêu anh nhưng mà lúc này, cô không thể không đối mặt với hiện thực trái ngược với ý nghĩ ban đầu của cô.
Cô yêu anh, khi cô còn không biết phần tình cảm này là cái gì thì tại đáy lòng cô đã lặng yên không tiếng động mà chôn xuống một hạt giống, nó mọc rễ rồi nảy mầm, lại nở hoa và kết quả.
Khi cô không hiệu rõ được phần tình cảm nầy thì nó đã trở nên ăn sâu bén rễ, cho dù nhỏ đi thì cũng sẽ để lại máu tươi đầm đìa làm cả đời bị thương tổn.
-
Tống Thanh Xuân đi ra khỏi công viên Bắc Hải, khi cô trở lại trên xe thì đã là ba giờ sáng.
Lúc này thành phố Bắc Kinh giống như một thành phố đèn ngũ sắc rực rỡ, xinh đẹp phồn hoa, tinh tế nhưng lại yên tĩnh.
Khi Tống Thanh Xuân xuống xe thì cũng không cầm theo điện thoại, cô khởi động xe trước rồi cầm lấy điện thoại mà nhìn thoáng qua. Ngoại trừ lúc trước cô không nói một tiếng rời khỏi Kim Bích Huy Hoàng để Tô Chi Niệm gửi cho cô hơn mười tin nhắn thì vẫn còn hai tin nhắn mới.
"Vẫn còn đang bận việc sao ?"
"?"
Tống Thanh Xuân không muốn nghĩ quá nhiều mà trực tiếp gửi đi một câu : "Xong việc rồi, đang chuẩn bị về nhà."
Sau khi cô gửi tin nhắn đi thì Tống Thanh Xuân mới chú ý, hai tin nhắn của Tô Chi Niệm, một cái là gửi từ hơn hai tiếng trước, một cái là gửi từ hơn một tiếng trước.
Đều gửi lâu như vậy nhưng mà trễ thế này thì anh hẳn là đã ngủ đi...Tin nhắn cô vừa gửi này có thể đánh thức anh hay không ?
Tống Thanh Xuân một bên vừa lo lắng, một bên đã khởi động xe mà xoay xoay vô lăng, đi ra đường lớn.
Đi còn chưa đến 200 thước thì điện thoại di động để trên ghế phụ bỗng vang lên tiếng reng reng, Tống Thanh Xuân theo bản năng nghiêng đầu nhìn một chút, nhìn thấy là tin nhắn Tô Chi Niệm gửi tới thì cô giảm tốc độ xe chậm lại một chút, giơ một bàn tay để lấy di động rồi nhìn thoáng qua nội dung : "Ừ."
Là bị cô đánh thức rồi sao ? Hay là anh vẫn còn chưa ngủ ?
Màn hình điện thoại có chút lớn nên một tay Tống Thanh Xuân dùng để đánh chữ có chút phí sức, mới vừa đánh được hai chữ thì trên màn hình lại hiện lên thêm một tin nhắn nữa : "Đúng rồi, đêm qua không phải cô nói muốn tìm tôi có việc muốn nói sao ?"
Lúc này Tống Thanh Xuân mới đột nhiên nhớ tới bản thân vì muốn thấy anh mà viện cớ, cô dừng xe ở bên đường rồi đêm mấy chữ vừa mới đánh xóa đi. Sau đó hai đầu ngón tay ấn một lần, gửi đến một đoạn tin nhắn : "Trước khi em ở nhà anh thì anh đã cho tôi một tấm thẻ đen,tôi vẫn chưa trả lại anh nên đêm qua đi làm việc ở Đông Thành, vừa lúc đi ngang qua biệt thự của anh nên nghĩ định đưa cho anh, không nghĩ tới lúc tối lại có chút việc nên đã quên."
Hóa ra là muốn trả lại cho anh thẻ đen...Tô Chi Niệm vẫn chưa ngủ mà chờ tới bây giờ, khi nhìn thấy tin nhắn này thì đáy mắt hiện lên nhàn nhạt mất mác.
Nếu có thể thì anh hi vọng tấm thẻ kia có thể để ở chỗ cô cả đời, chỉ tiếc là anh đến cả tư cách cho tiền cô cũng không có...
Tô Chi Niệm tựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm màn hình một hồi lâu rồi mới nhắn lại : "Không cần vội."
Cái kia dù sao cũng là thẻ của anh, cô không có tư cách giữ lấy thứ gì quý trọng của anh cả.
Huống chi trước kia anh cho cô thẻ đen là để cho cô phục trách cơm áo sinh hoạt thường ngày của anh, hiện tại anh cùng cô cũng không có bất kỳ quan hệ nào cả, cô lại vẫn cầm thẻ của anh không trả thì có thể làm cho anh cảm thấy cô tham lam muốn thẻ của anh hay không ?
Tuy Tô Chi Niệm nói không cần vội nhưng mà Tống Thanh Xuân vẫn cho lo lắng về việc trả thẻ một chút : "Nếu không sáng mai lúc tôi đi làm, thuận đường sẽ rẽ đến nhà anh để đưa trả lại ?"
Tô Chi Niệm không nói được, cũng không nói không được, chỉ trả lời một chữ "A..."
Tống Thanh Xuân nghĩ một chút liền hạ quyết định "Vậy sáng mai tôi đi, tôi sẽ tranh thủ tầm 8 rưỡi đến cửa nhà anh."
Tô Chi Niệm vẫn chỉ là một chữ "A..."
Tô Chi Niệm liên tục “à” hai lần, khiến cho Tống Thanh Xuân có chút không biết nên đáp lại ra sao, cô nghĩ rất lâu, mới đánh ra mấy chữ: “Thời gian không còn sớm, anh còn chưa ngủ sao?”
“Chờ em tới nơi.”
Tô Chi Niệm chỉ đáp đơn giản bốn chữ, Tống Thanh Xuân lại hiểu ý tứ của anh.
Anh là nói, chờ sau khi cô tới nơi, anh mới ngủ.
Không có ý thức được trước khi mình yêu anh, anh cũng dùng phương thức tin nhắn này bồi cô tan việc vào đêm khuya, lúc đó cô cũng có cảm động nho nhỏ, nhưng lại kém xa rung động pha lẫn cảm động mãnh liệt như hiện tại vậy, khiến cho cô rõ ràng cảm giác được tình yêu của mình với anh lại càng thêm mãnh liệt.
Tống Thanh Xuân dừng xe xong, vừa lên lầu, vừa trả lời tin cho Tô Chi Niệm: “Tới nơi.”
Anh giống như là luôn canh giữ trước điện thoại di động, rất nhanh liền có đáp lại: “Đi ngủ sớm một chút.”
“Ừ, ngủ ngon.” Tống Thanh Xuân gửi xong tin nhắn, vào phòng tắm.
Giống như lúc trước, cô tắm rửa xong đi ra, cầm điện thoại di động lên liền xem đến hai chữ yên tĩnh hiện lên trên màn hình do Tô Chi Niệm gửi tới: “Ngủ ngon.”
Rõ ràng mỗi đêm gần đây, cô đều có thể nhận được ngủ ngon anh gửi tới, nhưng đêm nay cô thấy hai chữ này, tâm tình bốn bề sóng dậy đặc biệt lợi hại.
Làm sao bây giờ? Giống như sau khi ý thức được mình yêu anh, tình yêu của cô với anh càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt, cổ tình yêu kia giống như sắp tràn ngập đầy Ⱡồ₦g иgự¢. -
Cho dù Tống Thanh Xuân ngủ rất muộn, nhưng tám giờ rưỡi sáng ngày hôm sau, vẫn đến biệt thự Tô Chi Niệm đúng giờ.
Trước khi Tống Thanh Xuân gặp mặt Tô Chi Niệm, hai người còn đang tán gẫu tin nhắn, sáng sớm lúc Tống Thanh Xuân ra cửa, ti vi phòng khách đang mở, cô đúng lúc nghe thấy bản tin buổi sáng đang thông báo phim điện ảnh muốn chiếu gần đây, trong đó có một bộ là do đạo diễn mà Tống Thanh Xuân rất thích quay, trước đó cô và Tô Chi Niệm từng tán gẫu, sau đó mới biết là xí nghiệp Tô thị đầu tư, lúc đó Tô Chi Niệm còn nói chờ đến lúc chiếu lần đầu, sẽ dẫn cô cùng đi xem, mà bây giờ cách lần đầu chỉ còn lại không đến một tuần lễ, Tô Chi Niệm lại không nhắc qua chuyện kia với cô, không phải anh quên rồi chứ?
Nhưng cô quen biết với anh lâu như vậy, giống như đều chưa từng có cùng nhau xem qua một bộ phim điện ảnh đâu... Vào lúc Tống Thanh Xuân chờ đèn xanh đèn đỏ, trả lời tin nhắn “chào buổi sáng” lại cho Tô Chi Niệm, nghiêng đầu muốn trả lời một câu: “《 Trục thời gian》 sắp chiếu phim rồi nha...”
Có lẽ Tô Chi Niệm vừa dậy, đang rửa mặt, thẳng đến khi cô đến biệt thự của anh, cô cũng không nhận được tin nhắn trả lời của anh.
Tống Thanh Xuân gần như là một giây trước bấm chuông cửa, một giây sau cửa liền được Tô Chi Niệm mở ra từ bên trong, anh đã thu thập thỏa đáng chính mình, đang đổi giày ở chỗ cửa.
Tống Thanh Xuân chờ anh mang giày xong, mới đưa thẻ đen đã chuẩn bị tốt từ trước tới.
Tô Chi Niệm khép mí mắt nhìn về phía thẻ đen, tạm dừng một lát, mới đưa tay ra nhận lấy.
Hai người đều vội đi làm, không có quá nhiều thời gian tán gẫu, vào trước khi Tống Thanh Xuân kéo cửa xe của mình ra, Tô Chi Niệm vừa sửa sang lại cà-vạt, vừa gọi cô lại: “À, đúng rồi, chín giờ rưỡi tối thứ sáu, là lần đầu công chiếu của《 Trục thời gian》, em có rảnh không?”
Hóa ra anh không có quên chuyện đó... Một loại vui sướng không nói ra của thiếu nữ, hưng phấn dâng đầy toàn thân Tống Thanh Xuân, khiến cho mặt mày tinh tế của anh đều trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều: “Có nha.”
“Vậy... Đêm nay tôi đón em đi xem phim?” Cho dù lúc trước đã hẹn ước, Tô Chi Niệm vẫn trưng cầu ý kiến Tống Thanh Xuân một chút.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc