Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 53

Tác giả: Diêp Phi Dạ

Âm thanh của anh nhẹ mà không mất từ tính, trầm thấp mà không mất ưu nhã, giọng trầm vang vọng ở trong phòng nghe cực kỳ mê hoặc lòng người.
Lúc Tống Thanh Xuân nghe anh nói lời cam kết không có ᴆụng vào hai cô gái kia, tâm tình từ trầm muộn ngay lập tức vui sướng trở lại.
Ngày trước, không phải là cô chưa từng nghe anh nói về cô nàng Đinh Đinh mà anh vẫn thích ấy, lúc ấy, anh đã từng nói ra rất nhiều lời thật tâm khiến lòng người xao xuyến trước mặt nàng.
"Ba đời tạo phúc mới gặp được em, đời này may mắn cưới được em."
"Đó là giấc mơ cho đến tận bây giờ tôi vẫn không có nghĩ đến việc muốn buông tay."
"Yêu cô ấy, sẽ luôn luôn yêu cô ấy."
"Tôi không ngại cô độc. Nếu không có được cô ấy, tôi tình nguyện cô độc."
"Tôi không được phép yêu cô ấy, nhưng lại không thể nào không yêu cô."
"Tình yêu của tôi đối với cô ấy, bắt đầu vào lúc mới gặp gỡ và dừng lại ở quãng đời cuối cùng."
Những lời đa tình đầy ẩn ý ấy, mỗi một câu cũng cảm động hơn nhiều so với đêm nay, nhưng sau khi nghe xong, cô cũng không còn giống như trước đây nữa, bị chinh phục bởi sự si tình của anh, mà ngược lại cảm thấy tim giống như là đâm một đao thật sâu vào, đau đớn vô cùng, còn có chua xót không ngừng lan ra khắp nơi.
Loại cảm giác này rất quen thuộc. . . . . . Giống như là vào lúc thi tốt nghiệp cuối cấp trung học, rốt cuộc cô cũng được như nguyện thi đậu vào trường học của Tần Dĩ Nam, cô hào hứng bừng bừng chạy đến nhà Tần Dĩ Nam. Lúc chuẩn bị tỏ tình với anh thì cũng là lúc anh nói với cô rằng, Tống Tống, anh có người trong lòng rồi.
Cảm giác hiện giờ còn khó chịu hơn lúc đó nhiều lắm, trong nháy mắt trái tim đau đến mức suýt nữa cô đã hít thở không thông.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ khiến người ta mê mẩn đến ngẩn ngơ của Tô Chi Niệm dưới ánh sáng của đèn thủy tinh trong phòng, đáy lòng nghĩ, kỳ quái a. . . . . . Tại sao cô lại có loại cảm giác này khi nghe Tô Chi Niệm bày tỏ tình cảm đối với cô gái khác vậy?
Tô Chi Niệm nhìn Tống Thanh Xuân đang ngơ ngác nhìn mình hồi lâu cũng không có phản ứng, không nhịn được kêu tên của cô, đôi mắt của cô chớp chớp, vẫn chưa chịu hồi hồn, anh đành phải dùng bàn tay chưa lau chùi sạch sẽ của mình, gõ một cái lên mặt bàn trước mặt cô:
"Thế nào?"
Cả người Tống Thanh Xuân giật bắn lên, sau đó liền phục hồi lại tinh thần, cô cũng ý thức là bản thân thất lễ rồi, chỉ biết vội vàng thõng mí mắt xuống, che đi cảm xúc nơi đáy mắt:
"Không có, không có việc gì. . . . . . Chỉ là vừa rồi bụng có hơi khó chịu thôi."
"Hiện tại đã tốt hơn chút nào chưa? Có muốn uống chút nước nóng không?"
Tô Chi Niệm không đợi Tống Thanh Xuân gật đầu, đã trước tiên kêu nhân viên phục vụ rót cho Tống Thanh Xuân một ly nước nóng.
Căn bản là Tống Thanh Xuân không biết gì Tô Chi Niệm đang nói gì, nàng tua đi tua lại lời nói của anh. Trong đầu cũng chỉ quanh đi lượn lại câu nói Tô Chi Niệm nói với mình:
"Thân thể của ta cùng tâm đều chỉ sẽ là một mình nàng , cho dù chúng ta không thể ở bên nhau, ta cũng vậy tuyệt đối sẽ không ᴆụng ngoài nàng ra là bất luận cái cái gì nữ nhân."
Càng nghĩ, nàng lại càng thấy được mình có chút không bình tĩnh, cô sợ bản thân lại một lần nữa luống cuống, lúc nhân viên phục vụ bưng nước nóng đi tới, cô nỗ lực hít sâu một hơi, cố tỏ vẻ tự nhiên nhìn Tô Chi Niệm, giọng nói nhẹ nhàng cất lên:
"Tôi đi toilet một chút."
Vừa rồi cô nói bụng khó chịu, cho nên Tô Chi Niệm cũng không suy nghĩ gì nhiều, gật đầu nói:
"Tốt."
Tống Thanh Xuân gật đầu một cái với anh, lập tức cầm ví, từ chỗ ngồi đứng lên.
Tống Thanh Xuân không có đi toilet, mà là đứng rửa mặt ở bồn rửa tay bên ngoài toilet. Cô ngẩng đầu lên, rút khăn giấy đi lau nước trên mặt đi, tầm mắt cũng lặng lẽ nhìn chằm chằm mình trong kính.
Cô xem hồi lâu, mơ hồ giống như là đã hiểu ra điều gì vậy, đầu ngón tay bắt đầu hơi hơi run rẩy.
Nàng mím môi thật chặt, ném khăn giấy cầm trong tay vào thùng rác, sau đó từ từ xoay người, đi ra khỏi toilet.
Nàng đứng ở trong hành lang yên tĩnh, nhìn chằm chằm căn phòng cách đó không xa, đứng nhìn thật lâu, nhưng lại không quay trở về, mà ngược lại xoay người đi thẳng về phía thang máy, xuống lầu, rời đi.
--- ------ ------
Mặc dù Tô Chi Niệm nói rồi, phần hợp đồng với vị Lý tổng kia ký không được cũng không cần ký, Trình Thanh Thống vẫn luôn suy nghĩ dùng tất cả biện pháp khiến Lý tổng kí tên vào bản hợp đồng đó.
Cô biết, đối với anh (Tô Chi Niệm), với công ty Tô thị, bản hợp đồng kí với Lý tổng này trọng yếu bao nhiêu.
Cô cũng biết, vì cái cô gái tên Tống Thanh Xuân đó, anh có thể không chút do dự lựa chọn không quan tâm.
Nhưng mà cô quan tâm. . . . . .
Bởi vì cô thích người đàn ông đó, cho dù cô chưa từng hy vọng xa vời qua có thể có được anh, nhưng mà cô lại vẫn luôn muốn để cho anh vui vẻ.
Huống chi, cô có năng lực làm chút chuyện vì anh, nhất định nàng sẽ vui vẻ mà làm.
Trình Thanh Thông không biết rốt cuộc bị Lý tổng ép uống bao nhiêu chai rượu, cũng không biết rốt cuộc bị Lý tổng ép uống bao nhiêu loại rượu. Cô chỉ biết uống đến cuối cùng, cô đã nếm không ra vị rượu nữa rồi, chỉ có thể đè ép cảm giác khó chịu trong bụng xuống, giống như là uống nước nước, một ly tiếp một ly rót vào.
Thật ra thì cô đã sớm say lắm rồi, nhưng vần kiên cường dùng nghị lực chống đỡ để bản thân không cần say khướt, vẫn cố dụ dỗ Lý tổng để ông ta vui vẻ ký tên, cô mới cầm hợp đồng đứng lên.
Bước chân của cô đều là hư phù, đi mấy bước cũng không vững, suýt té ngã trên đất, nhưng cho dù là vậy, cho dù đi mấy bước từ trong phòng trở ra cô đã té lên ngã xuống không biết bao nhiêu lần, cô vẫn vịn lấy vách tường, sau khi miễn cưỡng đứng vững, nhìn chằm chằm hợp đồng, vẫn rất vui vẻ cười.
Thật tốt, cũng thật hạnh phúc, cô lại làm được một chuyện nữa cho anh.
Trình Thanh Thông xem bản hợp đồng như là bảo bối, tỉ mỉ xem nhiều lần, thận trọng bỏ vào trong túi xách của mình, rồi mới chống vách tường, từng bước một lảo đảo hướng về phía toilet.
Lúc cô đi đến trước cửa toilet, không có vách tường chống đỡ thân thể, nên lại một lần nữa té lăn quay trên đất.
Trên mặt đất trong toilet đều là nước, bóng loáng lợi hại, cô cố chống đất mặt muốn bò dậy, nhưng mỗi lần bò đến một nửa, liền trợt một cái cơ thể mình lại nằng nặng ngã xuống đất.
Có không ít người đi lướt ngang qua bên cạnh, thấy bộ dạng say như ૮ɦếƭ của cô như vậy, có người phụ nữ nọ chê bai bịt mũi tránh ra, cũng có mấy tên đàn ông xấu bụng giương hai mắt ngắm lớp váy dưới thân cô.
Trình Thanh Thông biết, mình uống quá nhiều rồi, khẳng định một mình không thể tìm thấy lối ra Kim Bích Huy Hoàng được rồi. Đại BOSS và Tống tiểu thư đang ở lầu dưới, chỉ cần cô gọi một cú điện thoại qua đó thì nhất định bọn họ thì sẽ tới tìm cô.
Nhưng mà dù cho cô có nằm ngủ cả đêm ở chỗ này không người quan tâm, cô cũng sẽ không gọi cuộc điện thoại này.
Đại BOSS đã từng vì Tống tiểu thư mà suýt nữa bỏ mạng, bây giờ anh cùng Tống tiểu thư thật vất vả mới hòa hảo như lúc ban đầu, còn có thể ngồi ăn chung một bữa cơm, cô không thể quấy nhiễu chuyện vui của bọn họ.
Trình Thanh Thông hít sâu vài hơi, không biết lần thứ mấy dùng hết hơi sức toàn thân, từ trên mặt đất cố gắng bò dậy, lần này cô gượng dậy cao hơn so với mấy lần trước, mắt thấy sắp đứng lên được rồi, thì chân của cô lại mềm nhũn, cả người ngã sấp về phía trước.
Lần này sợ là mặt cô phải chạm đất, so với mấy lần té trước, nhất định đau thảm hơn rồi. . . . . .
Bất giác Trình Thanh Thống nhắm hai mắt lại, thế mà cảm giác đau đớn trong dự đoán không có đến, lại có một cánh tay túm lấy cánh tay của cô, ngăn trở cơ thể cô quỵ xuống.
"Tiểu thư, xin hỏi cô ổn chứ?" Một giọng nói trơn bóng như ngọc truyền vào trong tai cô, thân thể cô bị cánh tay kia chậm rãi kéo đứng lên.
". . . . . . Thì ra là cô à?" Sau đó Trình Thanh Thông nghe thấy giọng nói như ngọc dễ nghe truyền đến bên tai.
Thì ra là cô? Là người quen biết cô sao?
Trình Thanh Thông cố gắng trợn tròn mắt, nhìn về phía người trước mặt, cô chỉ là cảm thấy trước mặt có tới ba cái đầu người, nhìn hồi lâu, cũng vẫn nhìn không rõ diện mạo của người nọ, nàng không nhịn được quơ quơ đầu, cảm giác khó chịu càng sâu, khiến cô suýt nữa ói ra, cô uống rượu nhiều đến mức đầu lưỡi đã bắt đầu thắt lại, vòng vo hồi lâu, mới miễn cưỡng hỏi một câu:
"Anh...Anh là ai ?"
"Cô không nhớ ra tôi sao? Lúc trước cô đi đến bệnh viện đưa đồ cho Tống Tống, đưa nhầm vào phòng bệnh của tôi."
Theo giọng nói của người kia vang lên lần nữa, Trình Thanh Thông liền vắt hết óc đi theo lời nói anh ta mà nhớ lại, nàng suy nghĩ đến nhức đầu muốn sắp nổ tung, sau đó mới loáng thoáng nhớ tới, hình như là có một sự việc như vậy thì phải. . . . . . Người kia gọi, anh ta tên gì nhỉ?
Trình Thanh Thông nhíu chặt mày, qua một hồi lâu , nói một chữ:
"Tần. . . . . ."
"Tần. . . . . ."
Cô lập lại một lần nữa, hai chữ"Dĩ Nam" phía sau còn chưa nói ra, trước mặt bỗng nhiên tối sầm, liền hoàn toàn say khướt ngã vào trong иgự¢ người đàn ông trước mặt.
"Này? Này ? Trình tiểu thư?"
Tần Dĩ Nam lay lay cô gái trong иgự¢, nhìn cô nhắm mắt lại hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, hai mắt nhìn chung quanh, phát hiện ngay cả một đồng bạn cô cũng không có, anh cũng không thể đem một cô gái trực tiếp bỏ ở nơi này mặc kệ đi, sau một lúc đấu tranh tư tưởng , cuối cùng Tần Dĩ Nam không thể làm gì khác hơn là bồng cô lên.
Kim Bích Huy Hoàng còn có khu phòng ở, Tần Dĩ Nam cầm chứng minh thư của mình mở ra một căn phòng, ôm Trình Thanh Thông vào đi, đặt ở trên giường.
Anh đắp mền cho cô, lúc đứng dậy chuẩn bị rời đi, trong lúc bất chợt cô gái đã bắt lấy cổ tay anh, thật thấp lẩm bẩm kêu lên:
"Nước, nước. . . . . . Nước. . . . . ."
Thật sự là phiền toái. . . . . . Nhưng hình như cô ấy là bằng hữu của Tống Tống. . . . . . Huống chi, anh cũng đã giúp đến nơi này. . . . . .
Tần Dĩ Nam suy nghĩ chốc lát, rút tay từ trong tay của cô ra, chạy hướng quầy rượu, cầm chai nước suối mở nắp, đi trở lại bên giường, sau đó ngồi ở trên mép giường, đỡ lấy thân thể cô gái, đem nước từng chút đút cho cô uống.
Uống hết nước trình Thanh Thông an tĩnh hồi lâu, Tần Dĩ Nam đem chăn lần nữa giúp cô đắp lại, anh cũng không có ở lại quá lâu, trực tiếp đứng dậy rời đi.
--- ------ -------
Tống Thanh Xuân giống như là một con rối bị người khác khống chế, mặt mờ mịt nhìn chằm chằm con đường phía trước, chẳng có mục đích chỉ biết lái xe về phía trước.
Cô không biết rốt cuộc mình đã chạy bao lâu, cũng không biết rốt cuộc mình chạy về hướng nào, chỉ biết là ngoài cửa xe ánh sáng đèn nê ông càng ngày càng ít, mãi cho đến cuối cùng lúc đèn đóm leo lét, cô mới nghe tiếng điện thoại di dộng trong túi xách vang lên.
Cô đem xe dừng ở ven đường, lấy điện thoại di động ra, thấy là Tô Chi Niệm gọi tới.
Sau đó cô mới giật mình nhân, mình còn chưa chào hỏi Tô Chi Niệm tiếng nào đã tự tiện một người từ Kim Bích Huy Hoàng rời đi.
Điện thoại chậm chạp không người nào nghe máy, tự động cắt đứt, Tống Thanh Xuân thấy trên màn ảnh hiển thị đến tận 17 cuộc gọi đến và 13 tin nhắn của Tô Chi Niệm.
Cô còn chưa kịp xem nội tin nhắn, điện thoại của Tô Chi Niệm lại gọi đến lần nữa.
Tống Thanh Xuân hơi đắn đo một lát, cuối cùng nhấn nghe, cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, bên trong liền truyền đến giọng nói pha mấy phần vội vàng của Tô Chi Niệm:
"Cô đang ở đâu?"
--- ------ ---
Thú thực với cả nhà, vừa edit vừa tức nữ chính quá cơ, nhưng cũng may cuối cùng chị ấy cũng có phản ứng với tình cảm của Tô Nhất Nguyên nhà mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc