Trình Thanh Thông bị nghẹn chỉ có thể nuốt nửa câu sau vào trong bụng, cô muốn nói nhưng lại thôi nhìn Tô Chi Niệm chằm chằm, muốn khuyên, nhưng lại không dám khuyên, đành phải đứng tại chỗ nghiêm mặt, không nhúc nhích.
Tô Chi Niệm xoa xoa đôi bàn tay, dùng bàn tay ma sát nhiệt độ, thêm một chút dầu hồng hoa, thời điểm đang chuẩn bị đặt tay lên cổ chân Tống Thanh Xuân, vẫn thấy Trình Thanh Thông đứng ở một bên còn chưa đi, tay cũng chậm lại đưa mắt, liếc cô một cái.
Một cái ánh mắt rất ngắn ngủi, hoàn toàn không có dừng lại trên mặt Trình Thanh Thông quá nhiều, đã chuyển đi, nhưng Trình Thanh Thông lại rõ ràng cảm nhận được nồng nặc cảnh cáo trong ánh mắt vừa liếc qua, phía sau lưng cô trở nên lạnh lẽo, lập tức ý nghĩ gì cũng không nhớ, nhanh chân đi ra khỏi phòng.
Thời điểm đóng cửa, Trình Thanh Thông nghe giọng Tô Chi Niệm nhỏ nhẹ: " Lúc thoa dầu có thể sẽ đau, cô kiên nhẫn một chút, thoa được sẽ thoải mái rất nhiều."
Lời nói kia phải nói là có bao nhiêu thủ thỉ thù thì có bấy nhiêu thủ thỉ thù thì, giống như là sợ đê-xi-ben lớn sẽ làm người trước mặt kinh sợ.
Trình Thanh Thông theo bản năng quay đầu, xuyên qua cánh cửa sắp đóng lại, nhìn cảnh tượng bên trong phòng .
Gương mặt Tống tiểu thư thất thường không lên tiếng, thậm chí không thèm nhìn Tô Chi Niệm, trong khi anh từ trước đến giờ là đại BOSS cao cao tại thượng nhưng mà không có nửa điểm tức giận và không vui, ngược lại còn cầm lấy cổ chân của cô nâng niu ở trong lòng bàn tay, động tác dịu dàng tỉ mỉ.
Rất nhiều năm trước, cô cũng biết, trong lòng cô anh tồn tại giống như nam thần, trong lòng có một trái tim ấm áp.
Mặc dù cho tới bây giờ cô cũng muốn nhìn thấy anh hạnh phúc, nhưng mỗi lần nhìn đến anh đối với người trong lòng tốt như vậy thì trong lòng cô vẫn sẽ hiện ra nhàn nhạt mất mác.
Trình Thanh Thông cố gắng nắm thật chặt bàn tay của mình, khiến đau đớn qua nhanh trên mặt mình phải mỉm cười hoàn mỹ nhất, đi giày cao gót, từng bước từng bước đi về phía thang máy, lên lầu.
-
Trình Thanh Thông sau khi rời khỏi đây, trong phòng càng thêm lộ ra vẻ yên tĩnh vắng vẻ.
Lòng bàn tay Tô Chi Niệm rất nóng, sức lực vừa đúng, hơi dùng sức thì có vẻ đau, giảm sức thì qua nhẹ, Tống Thanh Xuân uốn éo cổ chân đau, Ϧóþ cực kỳ thoải mái.
Thời điểm xoa Ϧóþ một nửa, ánh mắt Tống Thanh Xuân nhìn ra ngoài cửa sổ xoay lại nhìn trên người của Tô Chi Niệm.
Cả bên trong phòng, bồng bềnh toàn bộ đều là mùi hoa dầu hồng.
Anh cúi đầu, bàn tay đang cầm cổ chân trắng mịn của cô, gương mặt nghiêm túc chuyên chú.
Cô nhìn hình ảnh như vậy, lông mi dùng sức run lên hai cái, tay thả xuống trên ghế, lặng lẽ cầm làn váy lên, dùng sức nắm chặt.
Sau khi Tô Chi Niệm Ϧóþ cổ chân của Tống Thanh Xuân, cũng không có gấp gáp đứng dậy, vẫn quỳ một chân trước mặt cô, khẽ ngẩng đầu lên đầu, ôn nhu hỏi: "Khá hơn chút nào không?"
Tống Thanh Xuân vẫn không có nói chuyện, hốc mắt lại bỗng dưng biến đỏ.
Mặc dù Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân da thịt chạm nhau, nhưng lúc này trong lòng Tống Thanh Xuân cái gì cũng không nghĩ, chỉ là có thêm cảm giác khổ sở trong иgự¢ cô không ngừng lăn lộn, rất mãnh liệt, Tô Chi Niệm vừa nhìn mắt cô đỏ, lại không hỏi cô tại sao, nhất thời trở nên hốt hoảng đứng lên: "Sao thế? Cổ chân còn đau hả?"
Cô vẫn như cũ không lên tiếng, nhưng đáy mắt lại có nước mắt rơi xuống.
Sau lưng Tô Chi Niệm nhanh chóng chảy ra một tầng mồ hôi thật mỏng, anh nghĩ nghĩ, có lẽ vừa rồi anh mới vừa Ϧóþ cổ chân làm cô bị đau hơn: "Có phải vừa rồi tôi dùng sức quá mạnh ? Ϧóþ quá mạnh làm cô đau phải không?"
Anh vừa dứt lời, thì một giọt nước mắt từ trong mắt cô rơi xuống, rơi xuống mu bàn tay của anh.
Tô Chi Niệm hoàn toàn không nén được đau lòng, anh không hề nghĩ ngợi đứng lên: "Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra. . . . . ."
Nói xong Tô Chi Niệm vươn tay, ôm Tống Thanh Xuân đi.
Tống Thanh Xuân ngược lại giơ tay lên, nắm tay của anh, ngăn cản hành động của anh, sau đó nước mắt giống như dây trân châu bị đứt rơi xuống, tiếp theo nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Tô Chi Niệm nhìn bộ dáng cô như hoa lê đái vũ, quả thực là sợ hồn bay phách tán, thời điểm anh lo âu nghĩ mình phải dụ dỗ cô thế nào, rốt cuộc cô nắm tay của anh, cảm thấy cô trong lòng bắt đầu chuyển động.
Cô chính là muốn anh xuống đây, cho nên mới cố ý té ngã trên đất, cô không biết mình làm sao, vừa nhìn thấy anh, đau đớn trên cổ chân giống như bị phóng đại ngàn vạn lần, trong lòng lập tức uất ức, cho nên anh nói chuyện với cô thế nào, cô đều không để ý tới.
Nhưng cô không ngờ, anh vừa khiển trách Trình Thanh Thông không có chăm sóc tốt cô, vừa bảo người ta đi mua dầu hoa hồng, thậm chí còn bởi vì cô mà bỏ mặc không quan tâm đến buổi xã giao với tổng giám đốc Lý trong đêm.
Vừa rồi cô nhìn hình ảnh anh kiên nhẫn xoa Ϧóþ cổ chân cho cô, uất ức trong lòng từng điểm từng điểm biến thành áy náy.
Cô cảm thấy mình là người cố tình gây sự, tốn tiền nhiều không nói lại còn tốn công vô ích, thậm chí gọi một đống cô gái quấy nhiễu việc việc ký hợp đồng của anh thất bại. . . . . .
Nhưng anh đây?
Chẳng những không có nửa điểm mất hứng, ngược lại còn quan tâm cô như vậy, lo lắng luống cuống muốn đưa cô đi bệnh viện. . . . . .
Anh càng như vậy vui vẻ dung túng cô, cô lại càng thấy được tối nay bản thân mình làm chuyện quá đáng, sau đó trong lòng áy náy càng nhiều, cô không biết mình nên như thế nào mở miệng nói xin lỗi với anh. . . . . .
Tống Thanh Xuân nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt rơi càng nhiều hơn.
Thì ra là, cô không phải vờ ngã xuống, mà là cố ý ngã xuống, cô cố ý gọi trên một trăm cô gái. . . . . Đem lấy cô trong lòng ý tưởng, rõ ràng cô rất hiểu Tô Chi Niệm, nhìn cô không ngừng rơi nước mắt, dù là cô tùy hứng, trong lòng có giận nhiều đi nữa anh củng phải nén giận, lúc này chỉ còn lại đau lòng và bất đắc dĩ.
Tiền xài có thể kiếm lại, buôn bán hoàng có thể bàn lại, nhưng cô thì chỉ có một, tùy hứng cũng tốt, cố tình gây sự cũng được, vậy thì thế nào? Chỉ cần cổ chân của cô không sao làtốt rồi.
Tô Chi Niệm nghĩ cổ chân đau dữ dội mà căng thẳng sau lưng, chậm rãi giãn ra, sau đó từ từ giơ tay lên, ôm lấy mặt của cô, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.
"Được rồi. . . . . . Đừng khóc. . . . . ."
"Đừng khóc. . . . . .Ừ?"
Cho dù những năm này vào thời điểm cô không biết anh len lén ở bên cô, cố gắng rất nhiều để dụ dỗ mỗi khi cô khóc, nhưng mà vẫn không biết rõ làm sao dụ dỗ người, trong miệng lăn qua lộn lại, vĩnh viễn chỉ nói ra những lời vô vị.
Tống Thanh Xuân thấy anh kiên nhẫn vỗ về dỗ dành, nước mắt dần ngừng rơi, cô rũ mắt xuống làm lông mi ướt chèm nhẹp, áy náy cũng không dám ngẩng đầu lên đi nhìn anh.
Cô càng như vậy, làm cho anh càng đau lòng, anh giơ tay lên, sờ sờ mặt cô, ôn nhu nói: "Vừa rồi nhân viên phục vụ gõ cửa, nói thức ăn đều chuẩn bị xong, chúng ta để cho bọn họ đem vào, tôi ăn cơm tối với cô, có được không?"
Tống Thanh Xuân cúi đầu, im lặng chốc lát, cuối cùng cũng gật đầu, giọng nhỏ nhẹ "Ừ" một tiếng.
Chỉ có một chữ, nhưng Tô Chi Niệm lại có cảm giác như nghe thấy âm thanh thiên nhiên.
Anh rút khăn giấy, lau nước mắt trên mặt cô cho đến khi sạch sẽ, mới để cho nhân viên phục vụ đi vào mang thức ăn lên.
Nhân viên phục vụ tốt nhất đưa món ăn lên, sau đó rời đi, Tô Chi Niệm kéo cái ghế bên cạnh Tống Thanh Xuân, ngồi xuống, anh múc một chén canh cho Tống Thanh Xuân, đặt ở trước mặt cô, sau đó lại đưa một cái muỗng cho cô.
Trước khi Tống Thanh Xuân cầm cái muỗng, cô nâng mí mắt quan sát Tô Chi Niệm, sau đó mím mím môi, nhỏ giọng mở miệng nói: "Anh nên lên lầu đi, một mình tôi ăn cũng được."
"Không cần." Tô Chi Niệm làm như không hề để tâm, giọng nói bình thản như nước đáp lại hai chữ.
Anh đưa cái muỗng về phía Tống Thanh Xuân, đợi đến sau khi cô cầm muỗng, anh cầm đũa gắp một miếng thịt cá, đặt ở trong chén nhỏ trước mặt mình, gỡ hết xương cá ra, sau đó gắp thịt cá bỏ vào chén nhỏ trước mặt cô.
Tô Chi Niệm giơ đũa lên gắp món mà Tống Thanh Xuân thích ăn nhất, anh gắp tôm bỏ vào trong chén, sau đó xắn cổ tay áo lên, thời điểm anh đang chuẩn bị lấy tay giúp cô bóc vỏ tôm, thấy cô giơ cái muỗng lên, sững sờ nhìn anh một ngụm canh cũng không động, vì vậy anh nghiêng đầu, rồi nhìn cô nói một câu: "Trình thư ký lên rồi, tôi không cần đi, có cô ấy ở đó, có thể xử lý được mọi chuyện."
Năng lực làm việc Trình Thanh Thông, Tống Thanh Xuân là tận mắt nhìn thấy, nhưng mà, nếu như Trình Thanh Thông thật sự có thể giải quyết, tại sao Tô Chi Niệm còn phải đích thân tiếp khách chứ? Huống chi, Trình Thanh Thông trước khi đi, rõ ràng có nói, Tô Chi Niệm không xuất hiện, có thể tổng giám đốc Lý không ký tên . . . . .
Tống Thanh Xuân uống một ngụm canh gà, trong lòng cảm thấy không nỡ, lại quay đầu, nhìn Tô Chi Niệm nói: "Anh nên lên đi, tôi ở đây chờ anh."
Dừng một chút, Tống Thanh Xuân lại nói: "Hoặc là, anh bảo Trình tiểu thư xuống với tôi."
Tô Chi Niệm đưa cho Tống Thanh Xuân một ánh mắt trấn an: "Thật sự không có việc gì, cô yên tâm đi."
Tống Thanh Xuân nghe anh nói lời thề son sắt, trong lòng hơi yên tâm một chút, cô đã uống vài ngụm canh, cầm chiếc đũa chuẩn bị ăn cá anh đã gỡ xương thì rốt cuộc vẫn còn có chút thiếu tự tin, một lần nữa lại nghiêng đầu, có chút lo lắng cắn khóe môi, hỏi một lần: "Anh không đi lên, thật sự sẽ không có việc gì?"
Ánh mắt Tô Chi Niệm nhìn cô thấy mắt cô thật trong trẻo đầy lo lắng, theo bản năng anh muốn đưa tay sờ đầu của cô, nhưng khi nhìn đến tay mình đều là dầu mỡ, đành phải thu lại động tác, sau đó tiếp tục bảo đảm với cô: "Thật sự không có việc gì."
Anh sợ trong lòng cô vẫn còn ở nhớ tới chuyện này, lại bổ sung một câu: "Lại nói, tôi đều có thể để cho Tống thị cải tử hồi sinh, cô cảm thấy Tô thị sẽ vì hợp đồng có thể chịu bao nhiêu ảnh hưởng?"
Tống Thanh Xuân hoàn toàn yên tâm, giằng co lâu như vậy, cô cũng rất đói bụng, có Tô Chi Niệm làm bạn, hết sức chuyên chú ăn cơm tối.
Thời điểm ăn được sáu phần no bụng, Tống Thanh Xuân rút khăn giấy, nhìn tay Tô Chi Niệm đầy dầu mỡ, sau đó mở miệng, gọi tên của anh: "Tô Chi Niệm?"
"Hả?" Tô Chi Niệm không tập trung đáp một tiếng, lại rút một tờ khăn giấy.
Tống Thanh Xuân biết anh không có nhìn mình, nhưng mà vẫn cúi đầu, cô nhìn chằm chằm cái chén nhỏ có tôm anh đã lột vỏ, cắn cắn khóe môi, sau đó dùng lực cầm chiếc đũa, âm thanh nhỏ nhỏ mở miệng nói: "Thật xin lỗi!"
Động tác lau tay Tô Chi Niệm chậm rãi dừng lại.
Anh còn chưa có quay đầu lại nhìn cô, chỉ nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của cô truyền đến: "Tối nay thật sự xin lỗi, hi vọng không có mang phiền toái cho anh."
Cho dù cô mang đến phiền phức ngập trời cho anh, chỉ cần câu nói này của cô, những phiền toái đó, anh rất vui vẻ chịu đựng, không có lời oán giận nào.
"Tối nay là tôi xúc động, không thể khống chế được tính khí của mình, tôi chỉ không thích. . . . . ." Những lời nói xin lỗi trong lòng Tống Thanh Xuân đã cân nhắc rất lâu, nhưng lúc này sau khi cô nói đến đây, lại dừng lại.
Cô tiếp theo nghĩ là: "Tôi chỉ là không thích anh tìm cô gái khác."
Nhưng lời đến khóe miệng, cô mới phát hiện, lời nói của mình có vấn đề.
Cô cũng không phải là gì của anh, anh tìm cô gái khác, tại sao đến phiên cô để ý tới?
Đúng vậy. . . . . . Không tới phiên cô quản chuyện, tại sao tối nay cô buồn bực như vậy chứ? Tức giận như vậy? Bất an như vậy? Thậm chí còn gây ra nhiều chuyện náo loạn như vậy!
Tống Thanh Xuân nói một nửa, thì im lặng, Tô Chi Niệm có chút kinh ngạc quay đầu, nhìn cô: "Hả?"
Tống Thanh Xuân hồi hồn, vội vàng lắc lắc đầu, đem đang muốn mấy cái kia cái gì cũng bỏ ra, sau đó nhìn anh cắn môi dưới, suy nghĩ hai giây, đổi một loại phương thức nói: ". . . . . . Tôi chỉ không thích đàn ông đi tìm mấy cô gái đó."
"Ừ. . . . . . Cho tôi cảm giác, rất tùy tiện. . . . . . Anh là bạn tốt của tôi, tôi không thích anh dính vào thói xấu này. . . . . ." Tống Thanh Xuân tùy ý nói mấy câu nói, nhớ lại, sau đó nhìn ánh mắt của Tô Chi Niệm chằm chằm nói: "Huống chi, anh đã có người mình thích rồi? Đã có người trong lòng, tại sao anh còn muốn tìm cô gái khác? Anh không cảm thấy làm như vậy, làm bẩn tình cảm của mình sao? Chẳng lẽ đàn ông các anh đều thích như vậy phải không?"
Thì ra là, tối nay cô gọi trên một trăm cô gái, là bởi vì anh trong phòng có mấy cô gái đó. . . . Cô nghĩ anh có thói quen tìm mấy cô gái đó sao?
"Những cô gái đó, không phải là tôi gọi." Ngoài mặt Tô Chi Niệm nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng đã sớm gấp thành một đoàn, chỉ kém không có quỳ xuống thề với trời, để chứng minh trong sạch của anh, anh rũ mắt xuống: "Đó là tổng giám đốc Lý gọi, ông ta thích. . . . . ."
Mặc dù là sự thật, nhưng Tô Chi Niệm không thích nói xấu người khác sau lưng, cho nên nói vô cùng qua quýt: ". . . . . . Cô cũng biết, nói chuyện làm ăn, có đôi khi thân bất do kỷ. . . . . ."
Thì ra là, tổng giám đốc Lý gọi, không phải anh gọi . . . . . Nói cách khác, tối nay cô nhìn thấy người ôm cô gái thân thân ngã ngã, không phải anh . . . . .
Tống Thanh Xuân không hiểu tại sao, tâm tình của mình một cái chớp mắt trở nên cực kỳ tốt.
"Tổng giám đốc Lý bảo hai cô gái tới ngồi bên cạnh tôi. . . . . ." Tô Chi Niệm không chút nào ý thức được lúc này mình, giống như bị vợ hoài nghi chồng, đang thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị.
Khó trách trên người anh có mùi nước hoa, thì ra là ngồi gần hai cô gái. . . . . Tâm tình Tống Thanh Xuân lập tức buồn bực hơn.
"Tôi không phải nói mình thanh cao* thế nào, nhưng mà, hai cô gái kia và tôi thật sự không có xảy ra bất kỳ ái - muội nào cả. . . . . ." Tô Chi Niệm nói xong, giống như là sợ Tống Thanh Xuân còn nghi ngờ mình, lại tăng thêm hai chữ: "Thật sự."
(*)trong sạch, cao thượng
Tô Chi Niệm bổ sung xong, mới nghĩ đến vừa rồi Tống Thanh Xuân nói một câu : "Đã có người trong lòng, tại sao anh còn muốn tìm mấy cô gái khác? Anh không phải cảm thấy làm như vậy, làm bẩn tình cảm của mình sao?" Ánh mắt của anh nhất thời trở nên vô cùng nghiêm túc, nhìn ánh mắt của Tống Thanh Xuân trân trọng giống như là đang nói cam kết, nói gằn từng chữ: "Thân thể của tôi cùng tâm đều chỉ có một mình cô ấy, cho dù chúng tôi không thể ở bên nhau, tôi tuyệt đối sẽ không chạm vào bất kỳ một cô gái nào ngoài cô ấy."