Tống Thanh Xuân cảm giác không khí chung quanh trở nên hơi mơ hồ, khiến cho hô hấp của cô đều trở nên không thoải mái theo, trên tim giống như bị đè một khối đá vậy, vừa nặng vừa ngột ngạt.
Cô không muốn anh và những cô gái kia ở cùng một chỗ chút nào, cô rất muốn gọi anh xuống lầu...
Ý tưởng này liền giống như là đống cỏ khô trong ngọn lửa, vào lúc trong Ⱡồ₦g иgự¢ cô bốc cháy càng lúc càng vượng, cuối cùng liền bốc cháy ra một ý nghĩ.
Cô nhìn chằm chằm cửa do dự một lát, giống như là đã hạ quyết tâm, đẩy cửa ra đi vào.
"Tống tiểu thư, cô về rồi?" Trình Thanh Thông nghe được tiếng cửa phòng mở, lập tức quay đầu, nhìn về phía Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân cười một tiếng với Trình Thanh Thông, lại không sốt ruột mở miệng nói chuyện, mà lén nghiêng chân trái một chút, sau đó theo một tiếng "ừ" phát ra từ trong miệng, chân trái cô trẹo một cái, cả người liền "rầm" một tiếng ngã sấp xuống trên thảm trải sàn dày cộm.
Lăn lộn ở trên trường hợp thương trường nhiều năm như vậy, Tô Chi Niệm đều có thể tiếp nhận đại đa số tình cảnh, nhưng duy nhất trường hợp có cô gái là vẫn không tiếp nhận được.
Trong mấy năm nay, rất nhiều khi anh đi tham gia một vài bữa tiệc, nếu như biết sẽ có cô gái, liền sẽ tìm cớ rút khỏi rời đi trước.
Nhưng có lúc, cũng sẽ không thể phân thân, chỉ có thể kiên trì nhẫn nhịn đến cùng.
Ví dụ nói đêm nay, anh liền không thể không nhẫn.
Tổng giám đốc Lý này là người tôn trọng hợp đồng, hết lòng tuân thủ lời hứa, về mặt công việc là một bạn hợp tác rất tốt.
Nhưng ông ta có một ham mê, lại là thứ Tô Chi Niệm ghét nhất , đó chính là lúc nói chuyện làm ăn rất thích tìm đủ kiểu cô gái bồi chơi.
Hợp đồng với tổng giám đốc Lý, chỉ kém một bước ký tên cuối cùng.
Nếu đêm nay tống giám đốc Lý muốn tìm mấy cô gái vui chơi, vậy Tô Chi Niệm chỉ đành liều mình bồi quân tử .
Lời nói này một chút cũng không giả, đối với Tô Chi Niệm mà nói đúng thật là liều mạng...
Tổng giám đốc Lý gọi một hơi bảy vị tiểu thư, lúc đó anh tựa vào trên ghế sofa, tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì quá lớn, nhưng đáy lòng đã bắt đầu e ngại.
Càng khiến cho anh ngột ngạt là, tổng giám đốc Lý này còn rất biết chia sẻ, đặc ý gọi hai cô gái tới bồi chỗ anh.
Tổng giám đốc Lý đã sớm liền chơi thành thạo điêu luyện trường hợp như vậy, hoàn toàn mặc kệ anh ở đây, trực tiếp thân mật thắm thiết với những cô gái kia.
Có hai cô gái ở dưới sự phân phó của tổng giám đốc Lý, đứng ở nửa vách tường lớn trước ti vi, õng à õng ẹo, có khi còn làm ra một ít động tác đá lông nheo, hôn gió, giơ súng linh gì đó tới quyến rũ anh.
Chỉ tiếc anh không giống với đàn ông bình thường, anh ngoại trừ Tống Thanh Xuân, những tín hiệu ném ra từ tất cả phụ nữ khác, chẳng những khiến cho thân thể không tạo ra bất kỳ đáp lại nào, thậm chí đối mặt với khiêu khích của bọn họ, còn sẽ cảm thấy ghê tởm.
Anh vốn là muốn đi chú ý động tĩnh bên Tống Thanh Xuân một chút, ai biết hai cô gái được tổng giám đốc Lý phái đến bên cạnh anh thấy anh qua một lúc lâu vẫn không có động tác nào, lại chủ động chà tới bên cạnh anh, thậm chí có một người vào lúc anh xem điện thoại di động, còn áp cằm ở trên vai của anh, âm thanh muốn bao nhiêu mị hoặc liền có bấy nhiêu mị hoặc thổi khí bên lỗ tai của anh, nói: "Anh trai, anh đang xem cái gì?"
Anh chẳng những không có giống như đàn ông bình thường bởi vì phụ nữ chủ động khiêu khích mà tâm sinh ra loại cảm giác vui mừng kia, ngược lại đáy lòng còn dâng lên một loại cảm giác kinh hãi sởn tóc gáy.
Anh gần như là theo bản năng đứng lên, ném người phụ nữ đó đi.
Sau đó liền nắm lấy khăn ướt trên bàn, dùng sức lau bả vai vừa mới bị cô ta gác qua của mình, nhưng dù lau thế nào, anh vẫn cảm thấy vô cùng bẩn thỉu.
Sau đó dạ dày vốn đã có chút muốn ói, liền trở nên càng quay cuồng thêm.
Hai cô gái được tổng giám đốc Lý phái tới nghĩ đến tầm mắt lạnh buốt của anh liền bị dọa, về sau luôn bảo trì một khoảng cách với anh.
Trong phòng bao xa hoa trụy lạc, âm thanh nũng nịu của bảy cô gái không ngừng vờn quanh bên lỗ tai anh, các loại hương vị tràn ngập trong hơi thở của anh, thậm chí về sau, người phụ nữ nằm sấp bên cạnh tổng giám đốc Lý đều bắt đầu thở gấp khẽ kêu lên.
Các loại âm thanh và mùi hương xen lẫn trong cùng một chỗ, khiến cho dạ dày anh chậm chạp không thể bình tĩnh, anh sợ chính mình thật sự nhịn không được ói ra, quét qua tổng giám đốc Lý hưng trí, cho nên đừng nói đi nghe động tĩnh bên phía Tống Thanh Xuân, anh dứt khoát không nghe gì cả, để cho đầu óc thả trôi, tựa vào trên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần.
Qua một hồi lâu, cuối cùng trong dạ dày quay cuồng cũng có dấu hiệu ổn định.
Lúc thân thể kéo căng của anh vừa mới chuẩn bị chậm rãi buông lỏng, cửa phòng bao liền bị đẩy ra, một nữ phục vụ đi vào: "Hai vị tiên sinh, cô gái ngài muốn đã đến."
Theo tiếng nói của cô ta rơi xuống, cô ta giơ tay lên vỗ hai cái, sau đó từ cửa liền đi vào một cô gái, hai cái cô gái, ba cô gái... Ba mươi cô gái... Bốn mươi cô gái... Bảy mươi cô gái...
Cả căn phòng gần như đều bị những cô gái đó chiếm hết, ở cửa còn có cô gái đang đi vào, không có chút ý tứ ngừng lại nào.
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Dù gặp chuyện gì, anh cũng luôn bảo trì bình thản, nhưng nhìn cô gái đi vào nối liền không dứt, cả người đều bắt đầu có chút phát điên.
Tổng giám đốc Lý bên cạnh vốn đang đánh lửa nóng với một vị tiểu thư, cũng đã ngừng lại, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm cô gái hoa dung nguyệt mạo, hoàn phì yến gầy cả một phòng.
Thẳng đến khi cả căn phòng bao bị cô gái nhét đến đầy ắp, cửa cuối cũng không có cô gái đi vào nữa.
Người phục vụ đứng ở cửa bị cô gái cản trở thân ảnh, hoàn toàn không nhìn thấy người của cô ta, chỉ có thể nghe thấy tiếng của cô ta: "Hai vị tiên sinh, một đêm vui vẻ."
Sau đó cửa liền bị đóng lại.
Một đêm vui vẻ? Một phòng này, trên trăm vị tiểu thư, sao có thể một đêm vui vẻ?
Tô Chi Niệm rõ ràng cảm giác huyệt thái dương của mình bắt đầu phình to, đột nhảy thình thịch không ngừng, nảy sinh đau đớn.
Những cô gái kia đã trải qua huấn luyện đặc biệt, bắt đầu tự giới thiệu.
"Hai vị tiên sinh, chào hai anh, em tên là Linh Linh."
"Em tên Na Na."
"Em tên Anny."
"Em tên Phi Phi."
"..."
Tùy các loại giọng nữ khác nhau, nũng nịu báo ra tên gọi khác nhau, Tô Chi Niệm cảm giác tai mình bắt đầu ù lên.
Tổng giám đốc Lý ngồi bên cạnh dần dần phục hồi tinh thần lại, đáy mắt của ông tay tràn ngập kinh hỉ, đôi mắt tỏa sáng quay đầu về phía Tô Chi Niệm, hưng phấn mở miệng nói: "Tô tổng, ngài đây là đang cho tôi kinh hỉ ư?"
Kinh hỉ cọng lông... Rõ ràng là kinh hãi!
Nhưng ai có thể nói với anh, rốt cuộc hơn trăm cô gái này là xuất hiện từ chỗ nào?
Tô Chi Niệm vừa oán thầm, vừa giơ tay lên, che che mũi.
Có lẽ hơn trăm người phụ nữ này dùng mười mấy loại nước hoa khác nhau, anh quả thực bị nghẹn đến sắp ngạt thở bỏ mình.
Tổng giám đốc Lý vui mừng đứng lên, lần lượt bắt đầu đánh giá những cô gái kia, ᴆụng chạm cái eo nhỏ này, sờ sờ bộ иgự¢ sữa kia, xoa Ϧóþ ௱ôЛƓ tròn cô gái, trêu chọc đến mức khiến cho những cô gái kia muốn cự tuyệt còn hoan nghênh phát ra một tiếng nũng nịu.
Tô Chi Niệm nghe đến dạ dạy lộn ngược một trận.
"Tô tổng, tôi thật là quá thích kinh hỉ này..." Tổng giám đốc Lý vừa cười ha ha, vừa đổi người trái ôm phải ấp.
Tổng giám đốc Lý có cảm giác một mình hưởng thụ không tốt cho lắm, thời điểm đi qua bên người Tô Chi Niệm, thuận thế kéo anh một cái, kéo anh đẩy vào trong một đám cô gái.
Thân thể mềm mại dán lên người Tô Chi Niệm, đầu tiên anh là suýt nữa nôn ọe ra tiếng, sau đó người đã ngổn ngang trong gió rồi.
"Hợp tác, phải hợp tác! Hợp đồng! Ký ngay ngay bây giờ! Tôi vốn là muốn thảo luận trên cơ sở, để cả hai đều có lợi!" Sau khi Tổng giám đốc Lý hào phóng mà nói lời này, thì quả thật đi lấy hợp đồng.
Chỉ là hợp đồng ông ta còn chưa có ký, Tô Chi Niệm đã chịu không nổi trường hợp như vậy rồi, anh nghĩ sẽ mượn cớ nói với tổng giám đốc Lý, lời nói xin lỗi còn chưa có nói, nhưng vừa mở miệng, đã cảm giác trong cổ họng muốn nôn ra, anh vội vàng ngậm miệng quay mặt, sau đó đẩy cô gái trước mặt mình ra, chạy thẳng vào toilet, gần như là nhào vào bồn rửa tay, nôn mửa vào bồn rửa tay.
Nôn gần xong, dạ dày Tô Chi Niệm trống rỗng, chỉ phát ra từng hồi tiếng nôn ọe.
Gần như là nôn mất hết sức lực, Tô Chi Niệm mới ngừng lại, anh chống hai tay trên bồn rửa tay, nhắm mắt lại yên tĩnh một lát, mới có sức lực đưa tay lên mở vòi nước, trước tiên là anh lấy nước súc miệng, rồi rửa mặt, sau đó thoải mái ừm ừm vài tiếng, mới cảm thấy mình từ từ sống lại.
Thời điểm anh chuẩn bị đóng vòi nước, muốn đi xuống quầy lễ tân hỏi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra mà có một trăm cô gái vào phòng anh tiếp khách thế nhưng điện thoại di động trong túi kêu tít tít.
Anh rút khăn giấy, chậm rãi lau sạch tay, chậm rãi lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn màn hình.
Là ngân hàng gởi tin nhắn tới, mười phút trước, cà thẻ tiêu phí hết số tiền là 178 vạn.
Mười phút trước, anh ở trong phòng, đâu có dùng thẻ được?
Tô Chi Niệm nhíu nhíu mi tâm, cẩn thận nhìn lại tin nhắn, sau đó ánh mắt như dừng lại mấy chữ "Số đuôi 0615".
0615 là ngày sinh nhật của anh, anh có một tấm thẻ có số đuôi là ngày sinh nhật mình.
Tấm thẻ kia, lúc trước anh đã đưa cho Tống Thanh Xuân. . . . . .
Tô Chi Niệm giống như đã hiểu ra mọi chuyện, theo bản năng nhìn điện thoại di động, tin nhắn là từ ngân hàng Client Version gởi đến, kiểm tra xét nơi tiêu phí, quả nhiên là ở Kim Bích Huy Hoàng. . . . . . Nói cách khác một số cô gái đó, là Tống Thanh Xuân gọi đến?
Cô điên rồi sao? Anh đưa thẻ cho cô lâu như vậy, cũng không dùng lần nào, thật khó khăn mới tốn một lần, mà lại tốn trên người một trăm cô gái?
Tô Chi Niệm hoàn toàn sụp đổ, anh nhét điện thoại di động vào trong túi nặng nề, không thèm để ý đến phòng bao có tổng giám đốc Lý, mà sải bước đi thẳng ra khỏi toilet, chạy về phía thang máy.
Thời điểm đang đợi thang máy, anh vẫn còn rất nóng nảy giơ chân lên, đá hai cái cửa thang máy.
Anh đưa tiền cho cô, là muốn tiêu dùng thoải mái, vậy mà sốt ruột như thế này rồi!
Tô Chi Niệm càng nghĩ, càng cảm thấy tức giận, cửa thang máy vừa mở, anh nhanh chóng đi ra, đi về phía phòng Tống Thanh Xuân đang ở.
Anh không thèm gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
"Tổng giám đốc Tô?" Nghe tiếng động Trình Thanh Thông quay đầu lại, thời điểm nhìn thấy Tô Chi Niệm, vẻ mặt cô sửng sốt một chút, rồi mở miệng cung kính gọi tên của anh, sau đó để điện thoại đặt bên tai xuống: " Tổng giám đốc Tô, tôi vừa vặn đang gọi điện thoại tìm anh, vừa rồi Tống tiểu thư không có chú ý, không cẩn thận nên vấp ngã nên bị trẹo chân. . . . . ."
Bước chân Tô Chi Niệm gấp gáp, nghe lời nói của Trình Thanh Thông thì dừng lại.
Theo bản năng anh đưa mắt nhìn trên người của Tống Thanh Xuân, chắc là mới vừa ngã xuống, cô vẫn còn ngồi trên đất xuýt xoa, một cái tay che cổ chân, giống như là vô cùng đau đớn, ấn đường nhíu thật chặt.
Ấn đường của Tô Chi Niệm cũng nhíu chặt, vốn định đi thẳng đến trước mặt Tống Thanh Xuân, tức giận chất vấn cô tại sao tối nay rốt cuộc cô ăn trúng thứ gì mà kích động như thế.
Trình Thanh Thông thấy Tô Chi Niệm hungdữ thì toàn thân khẽ run rẩy, theo thói quen cúi đầu, tránh khỏi ánh mắt của anh.
"Tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy thuê cô làm gì hả? Ngay cả chăm sóc một người cũng không được!" Tô Chi Niệm nói xong, sải bước đi về phía Tống Thanh Xuân.
Trình Thanh Thông vội vàng đứng dậy, nhường chỗ ngồi trước mặt Tống Thanh Xuân.
Tô Chi Niệm ở ngồi xổm người xuống trước, còn không quên hung hăng liếc xéo cô, Trình Thanh Thông sợ hãi lui về phía sau hai bước.
Thật ra Tống Thanh Xuân chỉ giả vờ ngã, sau đó giả bộ dáng vẻ bị té đau, khiến Trình Thanh Thông gọi Tô Chi Niệm xuống.
Nhưng mà cô không ngờ thời điểm tô ngã xuống đất tự nhiên lại bị trặc cổ chân thật sự.
Thật ra thì cổ chân bị trật không nghiêm trọng lắm, không có thương tổn được gân cốt, chỉ là lúc đó đau có chút lợi hại, làm cho cô đứng lên không nổi.
Đúng như suy nghĩ của cô, Trình Thanh Thông thấy cô ngã xuống, lập tức khẩn trương đi tới, rốt cuộc Trình Thanh Thông là người gọi Tô Chi Niệm ra ngoài, năng lực xử lý của cô ấy hết sức cường đại, vừa quan tâm cô, vừa phân phó nhân viên phục vụ đi mua dầu hoa hồng, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô Chi Niệm, chỉ là điện thoại còn chưa có gọi đi, đã thấy Tô Chi Niệm hấp tấp đi vào.
Đây vốn là hành động nhỏ mọn của cô, cho dù bị trật chân, cũng là cô tự làm tự chịu, không thể trách Trình Thanh Thông, Tống Thanh Xuân nhìn Tô Chi Niệm liên tiếp dạy dỗ Trình Thanh Thông vài câu, không có ý định bỏ qua, thời điểm khi anh ngồi xổm người xuống, cô đưa mắt len lén liếc Tô Chi Niệm, khí thế trên người của anh vô cùng bén nhọn, làm cho trong lòng cô cũng có chút phát run, tuy nhiên đó cũng là dũng khí, chịu đựng đau đớn ở cổ chân, nhỏ giọng nói: "Việc này không liên quan đến Trình tiểu thư, tại tôi không có chú ý. . . . "
Nói xong, cô nhìn Trình Thanh Thông với ánh mắt xin lỗi.
Tô Chi Niệm nghe được lời nói của Tống Thanh Xuân, miệng hơi mấp máy, nuốt những lời còn lại vào trong bụng, sau đó xoay người ôm lấy Tống Thanh Xuân từ trên thảm trải sàn, đặt trên ghế gần đó.
Tống Thanh Xuân vừa ngồi trên ghế, anh quỳ một chân trước mặt của cô, đưa tay ra, cầm cổ chân của cô.
Nơi mắt cá chân phiếm nhỏ nhẹ hồng.
Tô Chi Niệm càng đau lòng hơn, lúc đi xuống lửa giận trong Ⱡồ₦g иgự¢ không phát ra được, nâng mí mắt, nhìn Tống Thanh Xuân như trách nhưng thậtc đau lòng hỏi một câu: "Tại sao lại không cẩn thận như thế?"
Thật ra thì bây giờ cổ chân của Tống Thanh Xuân đã không còn đau nữa, nhưng cô nghe lời nói của Tô Chi Niệm, không giải thích được tâm tình phiền não trong đêm, nháy mắt trở nên uất ức.
Rõ ràng là cô chỉ giả bộ ngã xuống, nhưng cô cảm thấy giận anh, nếu cô không gọi các cô gái vào phòng của anh, cô cũng sẽ không bị trật chân thật sự.
Cô có chút bốc đồng cúi đầu thấp hơn một chút, trầm mặc không lên tiếng.
Tô Chi Niệm cầm cổ chân của cô, trong lòng cảm thấy cô không vui vẻ, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu, anh cẩn thận kiểm tra cổ chân của cô.
Thật may là không có thương tổn được gân cốt, chỉ là đau lợi hại một chút, hơi sưng ửng hồng.
Tô Chi Niệm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Trình Thanh Thông đứng một bên, anh vừa mới chuẩn bị mở miệng nói chuyện, thì nghĩ đến vừa rồi Tống Thanh Xuân nói với anh: " "Chuyện này không liên quan đến Trình tiểu thư, là tôi không có chú ý", sau đó trầm mặc chốc lát, ở trong lòng thay đổi giọng nói, mới mở miệng nói: "Mua dầu hoa hồng chưa?"
"Đã nhờ nhân viên phục vụ đi mua rồi." Trình Thanh Thông vội vàng trả lời, dừng một chút, nói tiếp: "Tôi đi xem một chút, có lẽ cũng sắp về tới nơi rồi."
Tô Chi Niệm không nói nữa cái gì, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Giống như Trình Thanh Thông nói như vậy, cô mới vừa kéo cửa phòng ra, nhân viên phục vụ đi mua dầu hồng hoa đã về đến cửa.
Trình Thanh Thông nhận lấy, nói một câu cám ơn, đến gần bên người Tô Chi Niệm, đưa dầu cho anh.
Thời điểm Tô Chi Niệm đưa tay lên nhận, ánh mắt vừa vặn nhìn lướt qua bàn ăn, tầm mắt hơi ngừng lại một chút, quay đầu chuyển hướng nhìn trên bàn thấy thức ăn gần như không động qua, sau đó đưa tay lên, sờ sờ cái mâm, đã lạnh, ấn đường nhíu chặt, nhìn Tống Thanh Xuân hỏi một câu: "Tại sao lại chưa ăn cơm tối? "
Thời điểm Tô Chi Niệm sờ cái mâm, cánh tay vừa vặn lướt qua trước mặt Tống Thanh Xuân,nhiều mùi nước hoa khác nhau chui vào trong mũi của cô, ấn đường* cô nhẹ chau lại một chút, tâm tình trở nên thay đổi, quay đầu ra, cho Tô Chi Niệm một cái ót, vẫn là tùy hứng không có mở miệng nói chuyện.
(*)điểm giữa hai đầu lông mày.
Tô Chi Niệm vô cùng kiên nhẫn chờ giây lát, nhìn cô im lặng, không có chút không vui nào, chỉ là ánh mắt rơi vào trên người của Trình Thanh Thông.
Trình Thanh Thông lập tức nói ra những gì mình biết, kể lại từ đầu đến cuối: " Tối nay tâm tình Tống tiểu thư không tốt lắm, sau khi gọi món ăn lên, không biết có chuyện gì mà cô ấy không động đũa ….. . . . . ."
Theo lời nói Trình Thanh Thông, trong lòng Tô Chi Niệm nổi lên khó chịu, động tác vặn nắp bình dầu hoa hồng của anh dừng lại một chút, sau đó bỗng dưng mở miệng, cắt đứt lời nói của Trình Thanh Thông: "Cô đi gọi nhân viên phục vụ, đem những này món ăn lạnh này bỏ đi, sau đó đổi một phần mới đưa lên."
Trình Thanh Thông: "Dạ, tổng giám đốc Tô."
Tô Chi Niệm thấy trên mặt bàn có ly nước chanh đã tan hết đá, suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: "Nước chanh không cần thêm đá."
"Vâng". Trình Thanh Thông nghe xong, nhìn Tô Chi Niệm không nói gì nữa, thức thời đi ra khỏi phòng thông báo với nhân viên phục vụ.
Một bàn thức ăn gần như không động rất nhanh sẽ được nhân viên phục vụ đem bỏ.
Trong phòng rất yên tĩnh, Trình Thanh Thông đóng cửa lại, vừa vặn thấy Tô Chi Niệm đang đổ dầu hoa hồng lên lòng bàn tay của mình, chợt cô nghĩ tới tổng giám đốc Lý, nên hỏi một câu: " Tổng giám đốc Tô, Tổng giám đốc Lý bên kia đã ký hợp đồng xong rồi sao?"
Nghe Trình Thanh Thông nhắc nhở như vậy, đột nhiên Tô Chi Niệm mới nhớ tới Tổng giám đốc Lý còn bị mình nhét vào trong đám cô gái ở trên lầu.
Tô Chi Niệm liếc mắt nhìn Tống Thanh Xuân, gần như là không có suy tính lựa chọn được mất, nhìn Trình Thanh Thông dặn dò: " Tổng giám đốc Lý vẫn còn ở trên lầu, cô qua bên đó trấn an ông ta một chút."
"Nhưng Tổng giám đốc Tô, nếu như tôi đi, Tổng giám đốc Lý chưa chắc chịu ký hợp đồng. . . . . ."
Tống Thanh Xuân rõ ràng không vui, nhìn thấy cô đau đớn, anh làm gì còn tâm trạng mà đi chú ý mấy người trên lầu đó?
Trình Thanh Thông còn chưa nói hết lời, Tô Chi Niệm cũng không lạnh không nóng cắt đứt lời của cô: "Ký hay không ký cũng được."