Cô nên phải trả lời về lại cái gì đây? Ngủ ngon sao? Không muốn... Trả lời ngủ ngon, liền giống như không còn gì để tán gẫu ...
Tống Thanh Xuân nằm ở trên giường, cắn ngon tay nghĩ một lúc lâu, sau đó mới gõ vài cái ở trên bàn phím, gửi một tin nhắn qua: "Uống thuốc chưa?"
Lần này Tô Chi Niệm trả lời tin nhắn rất nhanh: "Vẫn chưa."
"Vẫn chưa sao?" Tống Thanh Xuân vừa đánh chữ, vừa nhíu mày, sau đó lại soạn một tin nhắn tiếp theo: "Bác sĩ Hạ nói, phải phối hợp uống thuốc mới có thể khỏi nhanh một chút, sao anh lại không uống chứ?"
Tô Chi Niệm dựa vào ở đầu giường, nhìn những câu nói thật dài này của Tống Thanh Xuân, nhịn không được cười khẽ một tiếng, cô đây là đang quan tâm anh, đúng không?
"Lập tức uống đây." Anh vừa đánh chữ trả lời tin nhắn của cô, vừa xuống giường rót một ly nước.
Trí nhớ Tô Chi Niệm luôn rất tốt, anh dựa theo lời nói trưa nay của Tống Thanh Xuân, lấy thuốc, đặt ở trong miệng, một ngụm nuốt vào.
Vừa để ly nước xuống, tin nhắn Tống Thanh Xuân liền tới đây: "Anh còn nhớ được uống như thế nào sao?"
Tô Chi Niệm đã uống thuốc xong, đáp: "Giống như vẫn nhớ được."
Nhớ được là nhớ được, không nhớ rõ là không nhớ rõ, cái gì gọi là giống như vẫn nhớ được? Tống Thanh Xuân nhíu mày, sau đó nghiêng đầu ngẫm nghĩ, trả lời với Tô Chi Niệm: "Bình trắng là hai viên, thuốc giảm sốt phải uống bốn viên, viên thuốc nhỏ màu trắng đó là một viên, viên màu trắng lớn nhất đó uống ba viên."
Đầu tiên Tống Thanh Xuân nhận được một chữ "ừ" của Tô Chi Niệm, sau đó liền nhận được thêm một câu: "Uống rồi."
Anh chỉ là uống thuốc, không hiểu sao cô lại cảm thấy vui vẻ, cô cầm điện thoại di động, còn muốn nói chút gì đó với anh, nhưng ngẫm nghĩ cẩn thận, rồi lại không biết nên nói cái gì, do đó liền đánh hai chữ, gửi qua: "Ngủ ngon."
Tô Chi Niệm nhìn chăm chú hai chữ trên màn hình điện thoại di động, giữa lông mày nổi lên một chút dịu dàng, anh vừa ở trên bàn phím nhẹ nhàng ấn "WANAN"(1), vừa nói thầm dưới đáy lòng "Anh yêu em, yêu em", sau đó liền soạn hai chữ "Ngủ ngon" ở trong khung rồi gửi đi.
(1) "Wanna" là viết tắt của cụm từ "want to" cũng tương tự như từ "gonna" xuất hiện khi người bản xứ nói nhanh cụm từ "want to" nghe nó giống như là wanna và nó dùng để thiện hành động "muốn làm điều gì đó" ví dụ như "I wanna kiss you." nghĩa là "tôi muốn hôn bạn.". Wanna thường được dùng trong văn nói ít khi được sử dụng trong văn viết.
Tống Thanh Xuân nhận được "ngủ ngon" của Tô Chi Niệm, đáy lòng không khỏi có chút yên bình, mặt mày cô ôn nhu nhìn chằm chằm hai chữ kia rất lâu, sau đó liền giơ tay lên, trượt đến tin nhắn trên cùng, xem từng tin nhắn anh và cô gửi đi trong tối lại một lần, thật ra không có mấy câu, trước sau cộng lại cũng chỉ mới một trăm chữ, nhưng cô lại cảm thấy xem còn muốn đặc sắc hơn một phần truyện dài nhiều, cô lăn qua lộn lại xem rất nhiều lần, xem thế nào cũng không chán, thậm chí xem đến cuối cùng, cô che miệng, bắt đầu cười ha ha ngây ngô, cười cười, Tống Thanh Xuân liền vui vẻ cắn ngón tay, nhìn chằm chằm trần nhà nghĩ: Hiện tại anh và cô xem như "Quay về tốt đẹp như xưa" ư?
Xem đi... Cũng gửi tin ngắn rồi mà!
Tống Thanh Xuân chôn đầu ở trong chăn, nhẹ nhàng cười ra tiếng.
...
Cô không biết, thật ra Tô Chi Niệm bên kia cũng giống như cô, cũng đang cầm điện thoại di động, xem nội dung tin nhắn chỉ mới một trăm chữ của bọn họ.
Xem đến cuối cùng, khóe môi anh cũng khẽ nhếch lên, đáy lòng giống như hòa tan, dâng lên cảm giác ấm áp tê dại.
Nhưng cười cười, nụ cười của anh lại trở nên hơi bi thương.
Anh và cô thật có thể "Quay về tốt đẹp như xưa" sao?
Quá tốt đẹp, anh thật luyến tiếc cắt đứt ngay, cho nên trước như vậy đi... Chỉ làm bạn bè như vậy, bạn bè bình thường nhất...
...
Sáng sớm hôm sau, Tống Thanh Xuân là ôm điện thoại di động tỉnh lại.
Cô xem tin nhắn của cô và Tô Chi Niệm lại một lần, mới rời giường rửa mặt.
Lúc cô đánh răng, cầm điện thoại di động lên, bịa chuyện trả lời lại dòng tin nhắn "ngủ ngon" mà Tô Chi Niệm gửi tới vào tối hôm qua: "Tối hôm qua ngủ quên, hôm nay vừa xem đến."
Thời điểm Tống Thanh Xuân ăn bữa sáng, nhận được trả lời của Tô Chi Niệm: "Dậy rồi?"
"Ừ..." Tống Thanh Xuân đánh một chữ, ngẫm nghĩ xóa sạch, sau đó chụp một tấm đồ ăn sáng, gửi cho Tô Chi Niệm, sau đó còn bổ sung một dòng chữ: "Anh ăn chưa?"
"Vẫn chưa, lát nữa ăn."
"Ăn cái gì?"
...
Quan hệ của hai người, liền dần dần được kéo gần như vậy.
Tống Thanh Xuân không có nói đến chuyện phủi sạch quan hệ, Tô Chi Niệm cũng không có nhắc lại, đoạn thời gian người xa lạ đó, cứ như vậy được hai người lòng hiểu mà không nói rõ lật sang trang.
Lúc đầu, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm chỉ dùng phương thức tin nhắn liên lạc.
Về sau Tống Thanh Xuân ở dưới sự phân phó của Tống Mạnh Hoa, vì chuyện Tô Chi Niệm đã từng đầu tư cho xí nghiệp Tống thị một trăm triệu kia, hai người có cuộc gặp mặt đầu tiên sau khi Tô Chi Niệm sinh bệnh.
Có lần đầu tiên gặp mặt, Tống Thanh Xuân liền muốn có lần thứ hai, do đó cô liền gợi ý để Tống Mạnh Hoa cho mình đưa chi phiếu, vắt hết óc tìm một lý do mới đi gặp Tô Chi Niệm.
Sau đó liền có lần gặp mặt thứ ba, gặp mặt lần thứ bốn... Thẳng đến về sau, cô đi gặp anh, dứt khoát liền không cần viện cớ.
Tống Thanh Xuân chưa từng nghĩ đến vì sao mình muốn đi gặp Tô Chi Niệm, cô chỉ là đi theo trái tim của mình, lúc một lần lại một lần lại muốn gặp, liền đi gặp.
Nhưng cô không nghĩ, cũng không có nghĩa là cả đời cô đều sẽ không hiểu.
Ngày cô hiểu vì sao bản thân thường xuyên muốn gặp Tô Chi Niệm, là một ngày thứ sáu, sáng sớm tỉnh lại, thời tiết có chút âm u, Tống Thanh Xuân theo thói quen trước cầm điện thoại di động lên, trả lời một tin nhắn "ngủ ngon" Tô Chi Niệm gửi tới vào tối hôm qua, mới lười biếng xuống giường đi rửa mặt.
Ngày đó Tô Chi Niệm rất bận, ngoại trừ sáng sớm gửi một vài tin nhắn với Tống Thanh Xuân, buổi sáng đều là rất lâu mới sẽ trả lời một lần, thậm chí buổi trưa có hai tiếng đều không trả lời tin nhắn của cô.
So sánh với Tô Chi Niệm bận rộn, hôm nay Tống Thanh Xuân là đặc biệt rãnh rỗi, buổi sáng cô ở trong phòng làm việc không tập trung chơi game một lát, buổi trưa nằm sấp ở trên bàn ngủ hai tiếng, buổi chiều dạo chợ bán đồ cũ một tiếng, sau đó cuối cùng có chút việc cần ra khỏi công ty đi làm, nhưng chỉ tốn nửa tiếng, hết thảy liền giải quyết xong.
Làm xong việc đã là năm giờ rưỡi, lái xe về công ty, đoán chừng chưa tới trước công ty liền đến giờ tan việc trước, Tống Thanh Xuân dứt khoát trực tiếp lái xe về nhà.
Lúc đi ngang qua đường Nam La Cổ, Tống Thanh Xuân nghĩ tới ở đây có một tiệm bánh ngọt mình đặc biệt thích ăn, do đó liền dừng xe ở ven đường, cầm lấy ví tiền đi tới trong con hẻm.
Người trong tiệm bánh ngọt có hơi nhiều, xếp hàng khoảng mười phút mới đến phiên Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân để thẻ ngân hàng thường dùng ở vị trí từ ba từ trên xuống của ví tiền, cô thuận tay rút thẻ, cũng không đặc biệt chú ý đến rút sai thẻ, chờ đến khi nhập mật mã, liên tục hai lần đều được báo là mật mã không đúng, cô mới nhận ra có điểm không thích hợp, lấy về thẻ ngân hàng trong tay cô thu ngân, mới phát hiện, chính mình lại rút ra tấm thẻ đen mà Tô Chi Niệm từng cho cô kia
Tống Thanh Xuân về đến trên xe, cũng không có gấp gáp khởi động xe, mà là mở ví tiền ra, dán mắt vào thẻ của Tô Chi Niệm.
Mấy ngày trước Tô Chi Niệm đi công tác, tính toán một chút cô đã có gần một tuần không nhìn thấy anh, tối hôm qua anh trở về Bắc Kinh...
Mấy ngày nay, mỗi ngày đều có liên hệ tin nhắn với anh, thật cũng không cảm thấy có bao nhiêu nhớ nhung, thẳng đến vừa rồi nhìn thấy tấm thẻ đen kia, cô bỗng nhiên liền rất muốn gặp anh... Muốn nhìn thấy, hận không thể có thể lập tức liền nhìn thấy anh.
Này nhớ nhung này, càng ngày càng mãnh liệt dưới đáy lòng Tống Thanh Xuân, đến cuối cùng, cô đột nhiên liền khép ví tiền lại, giống như là làm quyết định gì đó, nhanh chóng khởi động xe, quay đầu xe ở đầu đường phía trước, lái đến biệt thự của Tô Chi Niệm?
Lúc trước khi Tống Thanh Xuân đi gặp Tô Chi Niệm, đều sẽ là gửi tin nhắn với anh hẹn trước thời gian gặp mặt.
Lần này thật chỉ là một suy nghĩ đột nhiên nảy sinh, thẳng đến khi Tống Thanh Xuân dừng xe vững vàng ở sân cửa biệt thự của Tô Chi Niệm, cô mới nghĩ đến mình còn chưa nói với anh.
Nhưng cô cũng đã tới, sẽ không thể rời khỏi đi... Tống Thanh Xuân nghĩ một lát, liền tìm cho mình một lý do, tắt lửa xe, xuống xe đi tới cửa.
Tống Thanh Xuân biết mật mã biệt thự của Tô Chi Niệm, nhưng vẫn bấm chuông cửa trước, nhưng mà vang nhiều tiếng đều không có người trả lời.
Lúc này Tống Thanh Xuân mới giống như là nghĩ đến cái gì, lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua thời gian, chỉ mới bảy giờ, sợ là Tô Chi Niệm vẫn còn ở trên đường đi làm về.
Hiện tại không phải giống như ngày cô và anh có hợp đồng, tuy rằng cô biết mật mã, nhưng cũng không thể đi vào trong lúc anh không có ở nhà.
Chẳng qua may mà vừa rồi cô không có báo trước cho anh biết liền tới đây, cho nên cùng lắm chờ khi anh trở về, nói dối với anh, cô cũng mới vừa đến, đang chuẩn bị nhấn chuông cửa, liền nhìn thấy xe anh lái tới...
Trong đầu Tống Thanh Xuân sắp xếp xong tất cả, đứng ở cửa một lát, liền trở về trên xe.
Tống Thanh Xuân mở radio trong xe, sau đó điều chỉnh ghế lái xuống thấp một chút, nửa nằm ở phía trên, vừa chơi trò chơi, vừa xuyên qua kính chiếu hậu nhìn xuống đường phía sau.
Thời gian bất tri bất giác chảy xuôi qua, mãi đến tám giờ tối, thân ảnh xe của Tô Chi Niệm cũng không có xuất hiện.
Sẽ không phải không khéo như vậy chứ, lần đầu tiên cô không báo trước tới gặp anh, liền gặp phải lúc anh bận rộn?
Nhưng buổi chiều cô từng gửi tin nhắn cho anh, đến hiện tại anh vẫn chưa trả lời lại... Tống Thanh Xuân nhíu mày, có chút khó xử nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, suy nghĩ có nên gửi tin nhắn cho Tô Chi Niệm không.
Vào lúc cô do dự phân vân, điện thoại di động trong lòng bàn tay chấn động một cái, trên màn hình liền nhảy ra một tin tức.
Là Tô Chi Niệm gửi tới, trả lời tin nhắn cô gửi tới buổi chiều, hỏi khi anh công tác ở nước Mỹ, thời tiết bên đó thế nào: "Cũng không tệ lắm."
Có tin nhắn của Tô Chi Niệm, Tống Thanh Xuân hoàn toàn không cần đấu tranh nữa, trực tiếp nhanh chóng gõ mấy chữ lên màn hình, gửi qua: "Vẫn chưa về nhà?"
...
Từ năm 2016 cho tới nay, đây có lẽ là một ngày Tô Chi Niệm bận rộn nhất, tiếp đãi hai khách hàng cả buổi sáng, buổi chiều gần như không dừng lại liên tục mở ba cuộc họp, đến buổi tối còn chiêu đãi một người bạn hợp tác rất quan trọng.
Đến tin nhắn vừa rồi, cũng là anh rời khỏi bàn cơm, gửi cho Tống Thanh Xuân lúc trên đường đi tới nhà vệ sinh.
Ở trong phòng vệ sinh, Tô Chi Niệm liền cảm giác được điện thoại di động trong túi chấn động, anh giải quyết xong, rửa sạch tay, mới lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua tin nhắn: "Vẫn chưa về nhà?"
Anh theo bản năng liền gõ lên trên bàn phím: "Chưa, đêm nay chuyện có chút..."
Soạn tin nhắn tới đây, động tác của Tô Chi Niệm đột nhiên ngừng lại.