Tống Thanh Xuân bỗng chốc ngây ngẩn, mới chú ý tới váy bẩn khó mà lọt vào mắt trên người mình.
Khó trách lúc vừa rồi cô đi siêu thị mua đồ, nhiều người liếc mắt nhìn cô như vậy...
Mặt Tống Thanh Xuân ửng hồng, nhận lấy T-shirt trong tay Tô Chi Niệm, cúi đầu nhẹ "ừ" một tiếng, xoay người giẫm cầu thang, chạy lên lầu.
...
Thời điểm Tống Thanh Xuân rời xa nhà của Tô Chi Niệm, gần như đã mang hết quần áo đi, Tô Chi Niệm lên lầu tìm một lúc lâu, mới tìm ra một áo T-shirt lớn nhất, nhưng lớn hơn nữa, mặc ở trên người Tống Thanh Xuân, cũng chỉ miễn cưỡng vừa che qua cặp ௱ôЛƓ cô.
Tống Thanh Xuân đứng ở trước gương phòng tắm, nỗ lực kéo phía dưới nhiều lần, mới chậm rãi đi xuống lầu.
Tô Chi Niệm nghiêng chân, tư thế nhàn nhã ngồi ở trên ghế sofa đang xem ti vi, nghe được tiếng bước chân của cô, theo quán tính ngẩng đầu, nhìn chăm chú lên người cô, sau đó tầm mắt liền dính ở trên đôi chân dài mảnh khảnh trắng nõn, qua một hồi lâu, anh mới ép buộc chính mình kéo tầm mắt về, không nói một lời đứng lên, dẫn đầu đi vào phòng ăn.
Hai người Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân ngồi vẫn là chỗ lúc trước.
Có lẽ là do thói quen, Tống Thanh Xuân vừa múc canh cho Tô Chi Niệm, vừa chuyển đũa cho anh, xới cơm.
Từ đầu đến cuối, hai người trên bàn ăn không có bất kỳ trò chuyện nào, vẫn luôn yên lặng không tiếng động ăn thức ăn của mình, nhưng hai người lại thường sẽ nhìn đối phương một cái, chỉ là lúc anh nhìn cô, cô đang cúi đầu ăn cơm, lúc cô nhìn anh, anh đang cúi đầu húp canh.
Hình ảnh như vậy, cực kỳ giống cảnh tượng lúc cô phụ trách ăn, mặc, ở, đi lại của anh.
Ngoại trừ đũa thỉnh thoảng ᴆụng phải bát sứ phát ra tiếng vang thanh thúy, cả phòng ăn đặc biệt an tĩnh, nhưng không khí lại không an tĩnh lúng túng giống như trong phòng ngủ của Tô Chi Niệm vào buổi trưa nay, ngược lại còn dao động một chút dịu dàng và tốt đẹp nhàn nhạt.
Ăn cơm xong, Tống Thanh Xuân giống như lúc trước, tự nhiên theo quán tính liền bắt đầu thu dọn bàn ăn.
Ban đầu Tô Chi Niệm vốn đang giúp đỡ, nhưng lúc anh cầm khăn lau bàn ăn, vô ý ngẩng đầu xuyên qua cửa mở của phòng ăn, quét đến Tống Thanh Xuân đứng trước bồn rửa chén.
Cô cúi nửa người, T-shirt bị dời lên một mảng lớn, cặp ௱ôЛƓ như ẩn như hiện.
Anh nhìn chằm chằm hình ảnh như thế một lúc lâu, mới ý thức được chính mình đang làm cái gì, trên mặt trắng nõn nhanh chóng treo lên một tầng hồng nhàn nhạt.
Anh vội vàng nhắm mắt lại hít sâu một hơi, lúc mở mắt lần nữa, rõ ràng ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ chính mình không cần nhìn về phía kia, nhưng mắt lại cứ không ngừng liếc về nơi nào đó, nhìn nhìn, môt cổ xúc động và khô nóng không nói nên lời, bắt đầu nhanh chóng quay cuồng trong cơ thể anh, khiến cho hô hấp anh đều trở nên hơi nặng nề lên theo, anh sợ chính mình lại tiếp tục ngốc ở đây nữa sẽ phát điên, dứt khoát liền để khăn lau xuống, xoay người rời khỏi phòng ăn.
...
Tống Thanh Xuân đi ra từ trong phòng ăn, đã là 7:30.
Ti vi trong phòng khách chưa tắt, đang phát hình nhiều tin quảng cáo, Tô Chi Niệm lại không ở đây.
Anh giữ cô lại ăn cơm, giờ cô đã không ở biệt thự của anh, lúc này về tình về lý cô đều nên phải nói tạm biệt rời đi.
Tống Thanh Xuân đứng ở phòng khách một lúc lâu, mới bước bước chân, chậm rãi lên lầu.
Cửa phòng ngủ của Tô Chi Niệm mở rộng, người không ở bên trong, Tống Thanh Xuân trực tiếp đi tới thư phòng.
Còn chưa đi đến ngưỡng cửa thư phòng, Tống Thanh Xuân liền nghe thấy bên trong truyền tới tiếng nói chuyện trầm thấp của Tô Chi Niệm.
Hình ảnh như vậy không thể quen thuộc hơn nữa...
Lúc cô từng ở trong biệt thự của anh, gần như mỗi một buổi tối đều sẽ nghe thấy tiếng anh nói điện thoại bàn công việc
Lúc đó cô cũng không có cảm giác quá lớn, chỉ là cảm thấy anh rất bận, có lúc nói một cuộc điện thoại đều có thể nói hơn một hai tiếng... Nhưng hiện tại, cô nghe âm điệu lãnh đạm quen thuộc của anh, đáy lòng lại vô cùng hoài niệm.
Thỉnh thoảng lúc anh bận rộn, cô sẽ tự chơi tự vui, hoặc là chạy bộ ở trong phòng tập thể hình, hoặc là rúc vào trên ghế sofa xem phim... Thật ra ngẫm nghĩ cẩn thật thì cuộc sống đó cũng rất đơn điệu nhàm chán, nhưng cô không biết vì sao, hiện tại mình lại rất muốn ôn lại tốt đẹp khi đó.
Một loại cô đơn nhàn nhạt dâng lên trong lòng Tống Thanh Xuân, cô đứng ở cửa thư phòng rất lâu, thẳng đến khi Tô Chi Niệm cúp điện thoại, mới giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
"Vào đi." Rất nhanh bên trong liền truyền tới tiếng nói rõ ràng đơn giản của Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân đẩy cửa ra, vừa đi vào, liền nhìn thấy Tô Chi Niệm lại gọi một cú điện thoại, có lẽ là thật có chuyện gấp công ty cần xử lý, anh chỉ chỉ trên ghế sofa với cô, còn chưa nói cô ngồi, điện thoại liền bị tiếp nghe, anh chỉ dùng tay ra hiệu cô chờ, liền bắt đầu nói một vài lời nói linh tinh liên quan đến cổ phần, số lợi nhuận.
Tống Thanh Xuân không có quấy rầy Tô Chi Niệm, rất biết điều ngồi ở trên ghế sofa, mắt vòng quanh một vòng đánh giá thư phòng của Tô Chi Niệm, sau đó liền ngừng ở cái bóng Tô Chi Niệm ở trên cửa sổ sát đất.
Tư thế ngồi của anh rất tao nhã, một tay giơ điện thoại, một tay còn thỉnh thoảng nhấn con chuột, giống như lại đang chuyên tâm bận rộn.
Trước kia khi cô còn ở nhà anh, không phải chưa từng tìm Tô Chi Niệm lúc anh đang bận rộn.
Cô rõ ràng nhớ được có một lần, chính mình chơi game, làm sao cũng không thể qua ải, do đó liền ôm máy vi tính tới tìm anh giúp đỡ, lúc đó cũng giống như bây giờ, anh đang chat webcam với một người nước ngoài, thật ra lúc đó chỉ ngắn ngủn năm phút, nhưng cô ngồi ở trên ghế sofa chờ đến cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Nhưng hôm nay, cô cũng ngồi ở trên ghế sofa, nhưng có chút hy vọng, cú điện thoại này của anh có thể tiếp tục gọi nữa, gọi tới vĩnh viễn không cắt đứt, gọi tới dài đằng đẵng, như vậy cô liền có thể ở trong nhà anh, ngốc rất lâu rất lâu.
Mặc kệ Tống Thanh Xuân hy vọng bao nhiêu, cuối cùng cú điện thoại này của Tô Chi Niệm cũng cắt đứt.
Tô Chi Niệm để điện thoại di động xuống, hai tay đánh chữ lạch cạch ở trên bàn phìm khoảng một phút, sau đó dựa vào trên ghế ngồi, giơ tay lên, xoa xoa mi tâm có chút đau đớn, sau một lúc lâu, mới nhìn về phía Tống Thanh Xuân: "Chờ lâu không?"
Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu với Tô Chi Niệm, dù cô lại không muốn mở miệng chào tạm biệt hơn nữa, cũng phải bắt đầu kéo khóe môi với Tô Chi Niệm một cái, mở miệng nói: "Thời gian không còn sớm, tôi phải đi rồi."
"Chờ một lát." Tô Chi Niệm để ngón tay thon dài rời khỏi mi tâm, tiếp xúc đến đáy mắt nghi hoặc của Tống Thanh Xuân, lại lãnh đạm giải thích: "Quần áo của em còn chưa sấy khô."
Tống Thanh Xuân chớp chớp mắt, lúc này mới nghĩ đến trước khi mình lên lầu, hình như nghe thấy âm thanh ầm ầm vang lên ở lầu một, chỉ là không chú ý đây rốt cuộc là âm thanh phát ra từ cái gì, hóa ra là từ máy giặt quần áo... Quần áo cô bẩn, anh giặt giúp cô?
Tống Thanh Xuân không biết rốt cuộc mình là đang cao hứng cái gì, tóm lại đáy lòng nhất thời trở nên ngọt ngào, ấm áp.
Cô "à" một tiếng, khóe môi liền khắc chế không được cong cong lên, sau đó lại nói một câu: "Cám ơn."
Tô Chi Niệm "ừ" một tiếng, không lên tiếng, cũng không còn tiếp tục bận rộn nữa.
Tống Thanh Xuân vừa lặng lẽ đánh giá anh, vừa âm thầm nghĩ dưới đáy lòn: Anh đây là bận việc xong rồi?
Tống Thanh Xuân vừa lặng lẽ đánh giá anh, vừa âm thầm nghĩ dưới đáy lòn: Anh đây là bận việc xong rồi?
Sau một lúc lâu, Tống Thanh Xuân thấy Tô Chi Niệm vẫn là một bộ dáng rảnh rỗi, thậm chí còn cầm điện thoại di động lên chơi đùa.
Tống Thanh Xuân biết Tô Chi Niệm vẫn luôn ít nói, dù ngồi chung một chỗ với mẹ - người thân nhất của anh, đại đa số cũng đều là giống như mặt đơ, không nói một lời trầm mặc không tiếng động... Tuy cô sớm đã thành thói quen với bộ dạng này của ah, nhưng hai người ngồi cùng một chỗ, vẫn luôn không thể cứ trầm mặc buồn tẻ như vậy chứ... Chờ một lát không khí sẽ rất lúng túng...
Vào lúc Tống Thanh Xuân nói ra một chữ đầu tiên, Tô Chi Niệm liền để điện thoại di động xuống, nhìn về phía cô.
"Nếu như anh ăn cơm ở nhà, chưng hoặc là nấu, đều rất tiện, đừng luôn gọi đồ ăn mua ngoài, vả lại, đồ ăn mua ngoài cũng không sạch sẽ."
"Ừ." Tô Chi Niệm nhẹ nhàng gật gật đầu.
Thật ra cô không biết... Trước kia anh ở một mình, thím Tôn ở đây, đều nói bà bật lửa nấu cơm, chỉ là vào lúc cô tới ở, thím Tôn liền được anh cho một số tiền lớn đưa về quê dưỡng già, sau khi cô đi, anh vẫn luôn không mời thím Tôn trở về, cũng không tìm người giúp việc mới nữa, bởi vì anh muốn giữ gìn dáng vẻ căn nhà lúc cô rời đi.
Như thế, anh sẽ lừa mình dối người nói với chính mình, cô còn ở trong nhà anh...
Xế chiều hôm nay lúc anh truyền dịch, tuy rằng nhắm mắt lại nằm ở trên giường, nhìn như ngủ, trên thực tế vẫn luôn nghe động tĩnh dưới lầu của cô.
Tiếng nước chảy rửa rau, tiếng cạch cạch thái rau, tiếng dầu bắn nấu nướng, tiếng nấu canh sùng sục, cùng với một loạt tiếng máy hút khói ong ong rất lâu...
Những âm thanh kia rất ồn ào, nhưng rơi vào trong tai anh, liền giống như là âm nhạc êm tai nhất thế gian.
Chỉ có trời biết, trong mấy ngày anh trở về từ Vân Nam, lúc một mình ở trong căn biệt thự này, có bao nhiêu nhớ nhung, có bao nhiêu nhớ nhung tiếng ồn ào như vậy...
Không cần cô nói chuyện với anh, không cần cô mỉm cười với anh, không cần cô ở cùng với anh, chỉ cần có thể nhắm mắt lại, nghe thấy âm thanh của cô ở bên tai, anh liền cảm thấy chính mình giống như là có được toàn thế giới, cảm thấy vô cùng tốt đẹp.
Bác sĩ Hạ rời đi, bên cạnh anh càng an tĩnh, anh càng nghe được rõ ràng âm thanh của cô ở dưới lầu.
Anh nhìn thấy rõ ràng được dao động ở đáy lòng của mình...
Lúc đó anh nghĩ, làm sao bây giờ, anh giống như rất luyến tiếc, luyến tiếc mỗi người đi một ngả với cô, anh giống như rất muốn, rất muốn có thể chung sống hòa bình với cô.
Anh thật rất muốn phóng túng để mình ích kỷ một chút, chỉ ích kỷ một chút xíu... Không cần quá nhiều, chỉ cần cầu có thể làm bạn bè bình thường với cô cũng được.
Lúc nghe được cô lầm bầm ra ba chữ "Tô mua ngoài" kia, loại dao động đó càng thêm mãnh liệt .
Đã rất lâu không nghe được tên lóng, cho dù là mắng chửi anh, nhưng với anh mà nói, có bao nhiêu nhớ nhung liền có bấy nhiêu trân quý.
Anh nghe được tiếng bước chân rời đi của cô, lại không kiềm nén được liền đi xuống lầu, sau đó lúc cô đi qua bên cạnh anh, anh đưa tay ra, bắt lấy cổ tay cô...
Tống Thanh Xuân thấy Tô Chi Niệm chậm chạp không mở miệng, liền tiếp tục tìm một đề tài khác.
Tô Chi Niệm kéo tinh thần về, khuôn mặt tĩnh đạm tán gẫu theo lời nói Tống Thanh Xuân.
Trò chuyện một chút, không biết vì sao, Tống Thanh Xuân đột nhiên liền nghĩ đến vết thương trên bụng Tô Chi Niệm, nhịn không được lên tiếng hỏi: "Bụng anh bị thương khi nào vậy?"
Tô Chi Niệm giống như là không đoán được cô sẽ đột nhiên hỏi chuyện này, biểu tình hơi ngơ ngác một chút.
Tống Thanh Xuân cho rằng anh là kinh ngạc vì sao cô biết được, giải thích nói: "Ngày hôm qua lúc tôi đưa anh trở về, nhìn thấy anh vẫn luôn che bụng, tôi bỏ tay anh ra, nhìn thấy máu, sau đó liền..."
Cởi bỏ cúc áo sơ mi của anh... Mấy chữ này, Tống Thanh Xuân e lệ rụt rè không thể nào nói nên lời, cô có chút ngại ngùng cúi tầm mắt một chút, dứt khoát trực tiếp bỏ bớt câu nói kia, nhỏ giọng nói một câu "Nhìn thấy vết thương của anh", sau đó liền đổi đề tài: "Bụng anh là bị thứ gì đâm bị thương, dao hả?"
Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, "ừ" một tiếng.
"Sao đng yên lành lại bị đâm một dao?" Tống Thanh Xuân hỏi.
"Là một chuyện ngoài ý muốn, gặp phải một vài kẻ bắt cóc, phát sinh chút tranh chấp, không nghĩ tới đối phương lại sử dụng bạo lực."
Tô Chi Niệm đáp rất đơn giản, ngữ khí phong khinh vân đạm giống như là nói một chuyện nhỏ rất không đáng giá được nhắc tới, nhưng Tống Thanh Xuân lại nghe đến kinh hồn táng đảm.
Kẻ bắt cóc, tranh chấp, dao nhỏ... Tống Thanh Xuân nhất thời liền nghĩ đến đêm mình bị bắt cóc.
Trước khi cô hôn mê, cũng có một người cầm lấy dao nhỏ đâm về phía иgự¢ cô.
Sở dĩ sau khi cô tỉnh lại có thể hoàn hảo không chút tổn hại, là bởi vì cô được người cứu ...
Anh gặp không may cũng giống như cô, đều là dao nhỏ đâm bị thương ... Hơn nữa lúc trước Tần Dĩ Nam nói với cô, sở dĩ anh ấy biết cô có nguy hiểm, là Tô Chi Niệm gọi điện thoại cho anh ấy...
Tống Thanh Xuân không biết có phải là mình nghĩ quá nhiều không, cô vẫn luôn cảm thấy hình như giữa hai người có chút liên quan, do đó mắt liền nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, hỏi vấn đề mình hỏi đầu tiên lại lần nữa: "Đây là chuyện khi nào?"
Biểu tình Tô Chi Niệm bình tĩnh không có biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, thậm chí cũng không do dự liền mở miệng đáp lại: "Khoảng một tháng trước."
Một tháng? Cô gặp được nguy hiểm đã hơn hai tháng trước đây... Thời gian không khớp ...
Tống Thanh Xuân vẫn cảm giác là lạ, cô nghiêng đầu an tĩnh nghĩ một lát, lại mở miệng nói: "Vào ngày hoạt động của xí nghiệp Tống thị, tôi gặp phải một chút phiền toái, sau khi tỉnh lại từng hỏi anh Dĩ Nam, anh ấy nói là anh gọi điện thoại thông báo cho anh ấy, anh ấy mới có thể đuổi tới đúng lúc..."
Mắt Tống Thanh Xuân không chớp nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, giống như là cảnh sát thẩm vấn phạm nhân, lại hỏi: "... Làm sao anh biết tôi có phiền toái?"
Tô Chi Niệm giống như là nghĩ không ra Tống Thanh Xuân nói là chuyện khi nào, khuôn mặt mờ mịt nhìn cô chăm chú một lát, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ "à" một tiếng, ngữ điệu tự nhiên nói: "Lúc đó tôi ăn cơm ở Kim Lăng, lúc đi toilet, đúng lúc nghe thấy, liền gọi điện thoại cho Tần Dĩ Nam."
Kim Lăng?
Kim Lăng ở phía tây thành phố, lúc đó địa điểm hoạt động ở phía đông thành phố, kéo dài qua toàn bộ thành Bắc Kinh.
Khó trách tối đó sau khi Tần Dĩ Nam phán đoán Tô Chi Niệm, lại lắc đầu bác bỏ, dựa theo thời gian lúc đó để tính toán, đừng nói Tô Chi Niệm đuổi theo cứu cô và Tần Dĩ Nam, ngay cả ra khỏi thành cũng cần tốn ít nhất hai tiếng...
Hơn nữa nhìn từ phản ứng vừa rồi của anh, giống như là không nhớ rõ sự kiện kia ... Nếu như thật là anh cứu cô và Tần Dĩ Nam, anh hẳn là sẽ không thể biểu hiện không có sơ hở như vậy...
Chẳng lẽ thật là cô vừa mới suy nghĩ quá nhiều?
Nhưng có lúc, càng là hoàn mỹ không có sơ hở, càng là sơ hở lớn nhất...
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm đáy mắt tràn đầy thăm dò của Tống Thanh Xuân, khoảng cách giữa anh và cô rất xa, không biết đáy lòng cô đang suy nghĩ gì, cho nên nói mỗi một câu đều rất cẩn thận.
Hiện tại sau khi anh thấy cô trầm mặc rất lâu, cũng không nói lời nào, nhìn biểu tình trên mặt cô, giống như là đang hoài nghi và vùng vẫy cái gì đó...
Tô Chi Niệm khép mí mắt, áp chế thấp thỏm bất an nơi đáy lòng, sau đó làm ra vẻ trấn định lại ngẩng đầu, đánh vỡ trầm tư của Tống Thanh Xuân: "Hình như quần áo đã giặt xong."
Tống Thanh Xuân hoàn hồn, còn chưa mở miệng nói chuyện, Tô Chi Niệm lại lãnh đạm nói một câu: "Thời gian không còn sớm, tôi cũng nên nghỉ ngơi."
Thật ra anh chẳng hề muốn để cô đi sớm như vậy, nhưng mà, anh không thể đọc tâm cô, nếu sau đó cô thử dò xét anh, một khi anh trả lời có chút sai lầm, chỉ sẽ làm cho lòng nghi ngờ đã nảy sinh của cô sẽ càng nặng hơn.
Anh tuyệt đối không thể cho cô biết, anh chính là người cô luôn muốn tìm đó...
Tống Thanh Xuân nghe ra được, ẩn ý của Tô Chi Niệm là đang đuổi khách.
Tuy rằng đáy lòng cô còn có rất nhiều vấn đề và nghi hoặc chưa nghĩ ra, nhưng chính cô vẫn còn rất nhiều chỗ chưa rõ ràng, đừng nói chi là muốn đi hỏi Tô Chi Niệm.
Hiện tại anh nói lên muốn nghỉ ngơi, cô sẽ không thể cứ ở nhà của anh, do đó liền áp chế những băn khoăn khó hiểu kia ở đáy lòng, nói một câu "Tôi đi xem thử", sau đó đứng dậy đi ra thư phòng.
...
Tống Thanh Xuân thay xong quần áo, trước khi lên lầu chào tạm biệt với Tô Chi Niệm, ngược lại bưng một ly nước ấm cho anh, nhắc nhở anh uống thuốc.
Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, ngược lại không có nghe theo lời nói của cô, mà là đứng lên theo: "Tôi tiễn em."
"Không cần." Tống Thanh Xuân vội vàng lắc đầu: "Thân thể anh còn chưa khỏe, vẫn là nghỉ sớm một chút đi, tôi đã kêu xe, lập tức liền đến."
Tống Thanh Xuân sợ Tô Chi Niệm khăng khăng muốn tiễn, lại bổ sung một câu: "Tôi tới nơi sẽ gửi tin nhắn cho anh."
Tô Chi Niệm cũng không phải thỏa hiệp bởi vì sự kiên trì của Tống Thanh Xuân, mà là cơn sốt của anh luôn là giảm rồi tăng, tăng rồi giảm, liên tục lặp lại, anh cũng sợ mình lái xe dưới trạng thái mệt mỏi như vậy sẽ xuất hiện tình huống gì đó, cho nên liền đồng ý.
...
Tuy Tô Chi Niệm không lái xe đưa Tống Thanh Xuân, nhưng vẫn khoác một áo, đưa cô lên xe.
Lúc Tống Thanh Xuân chào tạm biệt với anh, đáy lòng lại dâng lên loại cảm giác không nỡ nhàn nhạt đó.
Cô bởi vì tán gẫu với anh lâu như vậy, tâm tình đã nhẹ nhõm vui vẻ không ít, lại dần dần bắt đầu suy sụp, theo khoảng cách càng ngày càng xa với nhà Tô Chi Niệm, tâm tình cũng trở nên càng lúc càng ngột ngạt theo.
Trở lại nhà họ Tống, Tống Thanh Xuân nằm lên giường, lúc theo thói quen cầm điện thoại di động lên chơi, ý nghĩ đầu tiên chính là gửi cho Tô Chi Niệm một tin nhắn "Tôi tới nơi rồi" trước, sau đó mới nhấn mở microblog.
Điện thoại di động của cô rõ ràng vang lên tiếng nhắc nhở có tin nhắn, nhưng lúc xem những tin tức hấp dẫn kia, thỉnh thoảng vẫn trở lại màn hình chính, xem có tin nhắn hay tin tức mới đi vào không.
Qua khoảng năm phút, cũng không nhận được tin trả lời của Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân không còn cả hứng thú xem microblog, ngay cả đêm qua cô nghỉ ngơi không tốt, giờ cơn buồn ngủ cũng biến mất sạch sẽ.
Cô không ngừng lăn qua lộn lại ở trên giường, thỉnh thoảng cầm điện thoại di động lên xem một cái, vào lúc cô buồn bực ngồi dậy từ trên giường, chuẩn bị đi trên ban công hít thở không khí, điện thoại di động vang lên một tiếng đinh đông.
Tống Thanh Xuân gần như là nhào vào trên giường, nắm lấy điện thoại di động, lúc xem đến chính là Tô Chi Niệm gửi tin nhắn tới, khóe môi cô nhất thời cong lên.
"Đi ngủ sớm một chút."
Nội dung trả lời của Tô Chi Niệm cũng ngắn gọn như tin nhắn cô gửi qua, đều là bốn chữ ăn khớp