YÊU EM THẬT TỐT, CHỈ CÓ THỂ NHƯ VẬY
"Loại xe gì? Màu gì? Anh còn nhớ không?"
"Buick đi. . . . . ." Nhân viên thu phí suy nghĩ một chút, rồi nói tiếp: "Hình như là Buick, xe màu vàng."
"Đi về phía nào ?" Tần Dĩ Nam vừa hỏi, vừa đạp chân ga, nhân viên thu phí vừa nói "Quẹo phải" xong, anh đã điều khiển tay lái, quẹo phải nhanh chóng chạy xe trên đại lộ.
--- ----
Chuông báo thức của Tống Thanh Xuân là chín giờ rưỡi sáng, nhưng do suốt một đêm không ngủ, nên cô hoàn toàn không bị đánh thức bởi chuông báo thức.
Hơn nữa cô còn đang ở trong giấc mộng, nằm mơ thấy hình ảnh Tô Chi Niệm đang ôm hôn triền miên với một người phụ nữ nào đó.
Mới đầu cô còn ôm thái độ xem kịch vui, ánh mắt không hề quan tâm thưởng thức một màn cung xuân đồ này.
Nhưng vào lúc cô đang xem rất hăng say, thì cái người phụ nữ vốn đang đưa lưng về phía cô kia, chợt xoay mặt về phía cô.
Cô ở trong mộng, còn tưởng tượng đến bộ dạng của người phụ nữ kia, nhưng đợi đến khi cô nhìn thấy rõ tướng mạo của cô ta rồi thì trái tim liền hung hăng run lên, rồi lập tức tỉnh lại từ trong mộng.
Tống Thanh Xuân ôm chăn, chợt ngồi dậy, dùng sức vỗ vỗ vào trái tim của mình, sau đó mới chậm rãi quay đầu về phía chiếc gương, sau khi xác định rằng khuôn mặt của cô giống y như đúc với khuôn mặt của người phụ nữ ôm hôn với Tô Chi Niệm trong mộng kia thì liền nhắm tịt mắt lại.
Gặp quỷ, sao cô lại nằm mơ giữa ban ngày thế này, hơn nữa còn là mình với Tô Chi Niệm làm chuyện đó nữa?
Nhất định là bởi vì chuyện vào buổi tối ngày hôm qua. . . . . .
Theo suy nghĩ của Tống Thanh Xuân, ngay sau đó trong đầu của cô liền hiện lên hình ảnh buổi tối hôm qua Tô Chi Niệm đè ở trên người cô, hôn môi mãnh liệt, ngay sau đó mặt của cô đỏ lên giống như bị thiêu đốt, còn lan đến cả hai mang tai xinh xắn.
Tống Thanh Xuân hung hăng lắc lắc đầu, ném những suy nghĩ lung tung này ra khỏi đầu, rồi mới cầm điện thoại di động lên, phát hiện ra thế nhưng điện thoại lại vì hết pin mà tắt máy.
Tống Thanh Xuân xuống giường, cắm sạc cho điện thoại di động, sau đó đi vào phòng tắm, liếc nhìn chiếc đồng hồ trên vách tường một cái, thế nhưng đã mười một giờ rưỡi.
Ba giờ chiều, là lễ khai trương của tập đoàn Tống thị, xem ra không thể đến công ty rồi. . . . . .
Tống Thanh Xuân vừa vào phòng tắm, vừa nghĩ cách để giải thích với cấp trên lý do mình nghỉ việc.
Trong lúc đang tắm, Tống Thanh Xuân nghĩ ra rất nhiều cớ, nhưng khi đứng ở trước bồn rửa tay, vào lúc đánh răng, xuyên qua mặt gương, nhìn thấy những chỗ da thịt lộ ra bên ngoài của mình, phủ đầy các vết hồng hồng, trong đầu cô vốn đang suy nghĩ đến cách nói chuyện với cấp trên, thì lại không khống chế được mà nghĩ đến hình ảnh của cô và Tô Chi Niệm.
Cho đến khi cô theo bản năng mà nuốt nước miếng, cũng đồng thời nuốt kem đánh răng vào trong miệng, thì cô mới phục hồi lại tinh thần, lại một lần nữa lắc đầu, ném những hình ảnh kia ra khỏi đầu, sau đó đỏ mặt cúi đầu súc miệng.
Tống Thanh Xuân xuống tầng, vào lúc đi vào phòng ăn để uống nước, thì ở trên tủ lạnh có dán một tờ giấy ghi chú của Tô Chi Niệm.
Mấy từ này vô cùng đơn giản, chữ viết lưu loát, rồng bay phượng múa.
"Bữa sáng ở trong hộp giữ nhiệt."
Ánh mắt của Tống Thanh Xuân khi nhìn chằm chằm vào tờ giấy kia, đã bất tri bất giác, trở nên cực kỳ nhu tình và mềm mại nhưng cô không hề biết, môi của cô mang theo một ý cười, dính tờ giấy vào trên áo ngủ của mình, sau đó liền đi tới trước chỗ hộp giữ nhiệt, bưng những điểm tâm mà Tô Chi Niệm đã mua vào lúc sáng lên trên bàn ăn, ngồi xuống rồi ăn không còn một mống.
Tống Thanh Xuân ở lại một lúc, rồi lên đường từ biệt thự của Tô Chi Niệm, đi đến nơi tổ chúc lễ khai trương của tập đoàn Tống thị.
Khi cô đến thì toàn bộ hội trường đã tụ tập rất nhiều người, trước tiên cô đi tìm Tống Mạnh Hoa và Phương Nhu. Sau khi chào hỏi cùng bọn họ xong rồi quay người thì cô liền trực tiếp va vào Đường Noãn.
Cô làm bộ như không thấy cô ta, cô ta cũng làm bộ như không thấy được nàng, hai người cứ lướt qua nhau như thế.
Sau khi cô chào hỏi cùng một vị chú quen biết từ hồi bé xong thì lại ᴆụng phải Tần Dĩ Nam.
Cô sẽ trò chuyện cùng Tần Dĩ Nam rất vui vẻ nếu không phải lúc sau Đường Noãn đi qua trước mặt bọn họ.
Đáy lòng cô nói cho bản thân biết, cô nên nói cho anh Dĩ Nam về chuyện Đường Noãn có qua lại cùng người đàn ông khác nhưng mà cô lại nhớ đến những năm gần đây, Tần Dĩ Nam đối với Đưỡng Noãn là một loại chấp mê (*) làm cô như thế nào cũng không nói ra miệng được.
(*) chấp mê : chấp nhất và say mê.
Rõ ràng người có lỗi với Tần Dĩ Nam là Đường Noãn nhưng mà người biết chân tướng nhưng dù thế nào cũng không nói là được miệng lại là cô. Nhìn Tần Dĩ Nam cười ôn hòa mà áy náy phát ra từ đáy lòng lại càng khó chịu, cuối cùng cô đành viện cớ mà dứt khoát rời đi.
Kỳ thật cô không muốn đi WC, chỉ là khi Tống Mạnh Hoa gọi cô, cô không để ý mà cúi đầu một chút liền nhìn thấy vốn vết hôn trên Ⱡồ₦g иgự¢ mình vốn bị phấn lót che đi bởi vì rửa phấn thế nên bị hiện ra.
Cô sợ bị người khác đồn đãi không tốt cho nên liền phải đi vào nhà vệ sinh để trang điểm lại thôi.
Khi cô cầm ʍúŧ trang điểm để che đi từng vết hôn ử trên cổ và иgự¢ thì lại nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua trong phòng ngủ với Tô Chi Niệm...
Cô là bị làm sao vậy ? Biết rõ đó là sai lầm của Tô Chi Niệm, tại sao trong ngày hôm nay lại thường xuyên nhớ lại chứ ?
Tống Thanh Xuân lấy tay dính chút nước lạnh mà vỗ vỗ trán của mình, muốn để cho khuôn mặt đang nóng lên của mình nhanh chóng biến mất.
Nhưng mà cô vừa mới vỗ một hai lần thì động tác bỗng dừng dừng lại, cô nhìn chằm chằm chính mình trong gương mà long mày chậm rãi cau lại.
Không bình thường lắm...Tối hôm qua bởi vì mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ nên cô mới không biết đối mặt như thế nào, hơn nữa lúc sau lại ra ngoài đi dạo cùng anh một vòng. Khi trở về liền ngủ luôn, cũng không muốn nghĩ quá nhiều, nhưng mà đúng lúc khi cô nhớ tới nụ hôn kia thế nhưng lại cảm thấy có chút quen thuộc...
Tống Thanh Xuân ngừng lại toàn bộ động tác, vân vê môi của mình mà tỉ mỉ hồi tưởng lại hình ảnh Tô Chi Niệm hôn môi mình trong đầu.
Cuối cùng sau khi nghĩ xong thì ngón tay cô liền mạnh mé run rẩy một chút.
Nụ hôn kia, cùng nụ hôn vào đêm trừ tịch, nụ hôn khi cô bị người nào đó cứu ra từ trong hồ đó, giống như nhau...
Tống Thanh Xuân liền đột nhiên cắn ngón tay mình.
Nhưng mà Tô Chi Niệm đã nói qua, người cứu cô không phải là anh...
Nếu không phải là anh, tại sao nụ hôn kia lại làm cho cô cảm thấy rất giống nhau ? Chẳng lẽ là anh đang nói dối ?
Tống Thanh Xuân nhíu chặt lông mày, đứng tại chỗ hồi lâu rồi mới kéo tinh thần lại.
Thôi, trước không nghĩ nữa, hơn nữa nãy Tông Mạnh Hoa vừa mới kêu cô giống như là có chuyện gì quan trọng muốn cùng nói với cô lắm.
Tống Thanh Xuân sửa xang trang điểm một chút rồi sau đó nhanh chóng đút vài món đó vào túi xách rồi xoay người đi đến cửa nhà vệ sinh.
Cô vừa mới mở cửa mà kéo ra một khe hở thì bỗng đột nhiên truyền đến một đạo sức lực từ bên ngoài đẩy cô lùi về sau hai bước. Đợi cho đến lúc cô đứng vững được thì cửa nhà vệ sinh lại bị khóa trái, mà trức mặt cô lại có một người đàn ông mặc một bộ đồng phục.
Tống Thanh Xuân sửng sốt một chút, vừa mới chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì người đàn ông kia liền lập tức bổ nhào đến, mạnh mẽ đè vai cô dán lên tường, sau đó vươn tay mà dùng sức bưng kín miệng cô.
Sau đó bên tai cô liền nghe thấy một âm thanh thanh thúy, ngay sau đó cổ cô liền bị một vật sắc bén kề cạnh. Rồi người đàn ông kia dán bên tai cô, cố gắng đề thấp giọng nói : "Nếu không muốn dao trong tay tao cắt qua yết hầu của cô thì từ giờ trở đi, dựa theo lời tao nói mà làm."
Theo lời nói của hắn thì bao cầm trong tay hắn cũng được ném xuống đất, rồi hắn dùng lực kéo Tống Thanh Xuân mà cầm dao kề ngay cổ cô, hắn đá đá chiếc bao trên mặt đất, lại lần nữa mang theo cảnh cáo mà mở miệng nói : "Cầm quần áo đồng phục bên trong rồi thay, nhanh."
Người đàn ông kia rõ ràng là sợ bị người khác phát hiện nên không có tính nhẫn nại quá lớn, nhìn Tống Thanh Xuân chần chờ ba giây đồng hồ mà không nhúc nhích thì liền dùng lực ở tay cầm dao kề gần cổ họng cô hơn : "Nhanh lên !"
Tống Thanh Xuân tinh tường cảm giác được cần cổ mình truyền đến một tia đau đớn, có một chất lỏng dinh dính chảy xuống, cô cũng không dám có nửa điểm do dự nữa mà nhanh chóng khom người, cầm quần áo bên trong lên rồi chùm lên lễ phục của mình.
Trong quá trình cô mặc quần áo thì đều tháo xuống trang sức trên người, lén lút nhét vào túi đựng của bộ đồng phục.
Sau khi đổi quần áo tốt rồi thì người đàn ông kia lập tức thúc giục Tống Thanh Xuân đi cùng hắn, Tống Thanh Xuân sợ hắn phát hiện ra bao tay chính mình bỏ quên ở trên bồn rửa tay nên không có bất kỳ phản kháng nào, cực kỳ ngoan ngoãn dựa theo chỉ thị của hắn mà tùy ý hắn giống như cực kỳ thân mật mà ôm eo cô nhưng thực ra lại đang cầm đao bên eo mình mà cùng nhau ra khỏi nhà vệ sinh.
Trước khi tiến vào đường giao thông nhộn nhịp, Tống Thanh Xuân đã lặng yên không tiếng động mà lấy ra một cái vòng tay từ trong túi áo mà ném xuống đất.
Nếu cô chậm chạp không trở về chỗ đó khẳng định sẽ có người đi tìm cô, mặc kệ cô bỏ lại những thứ ký hiệu này có thể có người phát hiện hay không, thế nhưng nếu cô không vứt thì khẳng định sẽ không có bất luận hy vọng chạy trốn nào khác...
Trừ bao tay ra, cô chỉ còn lại bốn trang sức cho nên chỉ có thể làm bốn ký hiệu...
Thực ra trong lòng Tống Thanh Xuân triệt để khẩn trương nhưng mà cô phải bắt chính mình chấn định mà tự hỏi làm thế nào để có thế làm người khác phát hiện ra mà vừa nhìn liền biết hướng đi của cô.
Trong bãi đỗ xe, khi Tống Thanh Xuân ở cạnh cửa một chiếc xe Buick màu vàng ném chiếc vòng cổ có thể để lại cuối cùng thì liền bị người ta uy Hi*p bắt lên xe.
Cửa sổ xe dán một lớp giấy đen, từ bên ngoài căn bản không thể thấy rõ tình huống bên trong, cô vừa lên xe thì miệng lập tức bị người ngồi trên xe dán băng dính, sau đó hai tay cũng bị trói chặt sau lưng.
Trên xe ngoài cô thì còn có tổng cộng là ba người đàn ông, trong đó có một người nhìn vô cùng trẻ cùng tuổi của cô không sai lệch lắm, ngồi trước cô.
Ngồi bên cạnh cô là người kia, dáng vẻ vô cùng béo, bởi vì trong xe mở lò sưởi nên chỉ mặc một chiếc tay lỡ lộ ra cánh tay vẽ hình xăm hình rồng. (tha thu đấy :v)
Lái xe là một người đàn ông trung niên, trên mặt có một vết sẹo khá dài.
Bánh xe chạy ra thành phố, rẽ phải rồi tăng tốc mà chạy một đường cực nhanh.
Ba người đều vô cùng trầm tĩnh, trong lúc đi không có nói bất kỳ chuyện gì làm bên tỏng xe vô cùng im lặng. Một lần có tiếng động duy nhất là khi cái người trẻ tuổi ngồi trước mặt cô nhân được một cuộc điện thoại rồi nói rành mạch hai chữ "Giải quyết" xong liền cúp điện thoại.
Gần đây Tống Thanh Xuân đã trải qua không ít nguy hiểm suýt chút nữa đã ૮ɦếƭ nhưng mà loại chuyện này cũng không trải qua nhiều lắm thế nhưng cũng đã trở nên có kinh nghiệm nên sẽ không quá sợ hãi.
Ngược lại lúc này khi cứ trơ mắt mà nhìn bản thân lâm vào nguy hiểm mà lại vô kế khả thi lại càng làm cho cô tuyệt vọng khủng hoảng hơn.
Trái tim cô gần như bị vây hãm đến mức căng thẳng, ở trạng thái bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Cô không biết xe đã chạy trong bao lâu, cũng không rõ tốc độ xe nhanh đến mức nào. Cách một lớp cửa kính, Tống Thanh Xuân chỉ thấy khung cảnh bên ngoài càng lúc càng vắng người.
Trước đó không lâu còn quan sát thấy một chiếc xe con, bây giờ nhìn lại, ngay cả một cánh chim cũng chẳng xuất hiện.
Sương mù hôm nay rất dày, tầm nhìn xa chỉ khoảng năm mươi mét, quả là một ngày ảm đạm. Ánh nắng sớm đã phai nhạt, đất trời nhanh chóng tối sầm. Quốc lộ này quá mức hẻo lánh, hai bên không có đèn đường, chỉ còn ánh sáng từ đuôi chiếc xe tải đằng trước chiếu tới, khiến cho người ta cảm thấy cái ૮ɦếƭ đang cận kề rất gần.
Không biết đã qua bao lâu, đường đi bắt đầu nhỏ hẹp, mặt đất không được bằng phẳng, xe chạy xóc nảy liên tục, vì vậy mà tốc độ dần chậm lại.
Khó khăn lắm mới vượt qua đoạn đường tệ hại, người đàn ông lái xe có vết sẹo liền đạp ga, chuẩn bị tăng tốc. Bất thình lình, một luồng sáng xuyên qua màn sương chiếu tới từ phía đối diện, chói đến mức không thể mở mắt ra nổi. Người đàn ông có vết sẹo mắng một câu “Mẹ kiếp!”, chuẩn bị bấm còi, thẳng hướng tiến tới, tăng tốc đến mức phát ra một tiếng “Phang”. Tống Thanh Xuân cảm thấy chiếc xe mình đang ngồi rung lắc dữ dội, sau đó liền không còn tiếng động nào.
Trong xe im lặng hơn phân nửa, người ngồi ở bên cạnh Tống Thanh Xuân chửi một câu tục, sau đó hạ kính xe xuống, nhìn ra phía bên ngoài rồi quát với giọng тһô Ьạᴏ, "*** có lái được hay không?!”
Không có ai đáp lại.
"Đúng là xui xẻo! Đừng để ý nữa, chúng ta làm chuyện chính đi." Người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở trước nói.
Lái xe nghe theo lời, lập tức khởi động xe một lần nữa.
Chiếc xe đang ngừng ở trước mặt kia đột ngột đảo mạnh, đằng sau nó là một loạt tiếng kêu của động cơ. Không đợi cho xe chở Tống Thanh Xuân đi tiếp, nó lại một lần nữa ᴆụng mạnh vào chiếc xe bên này.
Xe bị tông vào, tắt máy.
Người lái xe hung hăng phun ra một loạt mấy câu chửi thô tục, cố hết sức khởi động lại chiếc xe, nhưng dù cho có làm thế nào nó vẫn không lên ga được.
Đầu của chiếc xe đối diện bị đâm đến biến dạng, đèn xe lại còn rất sáng , khiến cho Tống Thanh Xuân cảm thấy nó có chút quen thuộc.
Cô còn chưa biết là xe của ai, cửa xe liền bị đẩy ra, một người xuất hiện.
Bởi vì sương mù quá dày, ánh sáng bên ngoài lại quá mờ, lại thêm người kia đứng ở góc độ phản quang, Tống Thanh Xuân nhìn không rõ được mặt mũi.
Người đó đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm bánh xe ước chừng ba mươi giây, sau đó quay người, vòng ra phía sau, xách ra một cây côn sắt. Bước chân nhẹ nhàng của người lạ di chuyển tới chiếc xe bên này.
“Chuyện gì xảy ra thế này?” Tên lái xe la lên, sau đó liền quay đầu, nhìn thoáng qua Tống Thanh Xuân, “Không phải là vì con nhỏ này chứ?”
“Cô biết tên đó à?” Người đàn ông béo ngồi bên cạnh Tống Thanh Xuân trừng mắt hỏi cô.
"Đừng nói nhiều nữa, tên đó chỉ có một người, chúng ta ba người còn sợ cái gì?" Lần nào cũng là người đàn ông trẻ tuổi ngồi phía trước Tống Thanh Xuân quyết định hành động, ngay cả lúc này đây, anh ta yên lặng trong giây lát, sau đó quay đầu, nói với người đàn ông béo ngồi cạnh Tống Thanh Xuân, "Hai người chúng ta ra ngoài thôi.”
Sau đó, anh ta nhìn về phía tài xế lái xe, chỉ chỉ Tống Thanh xuân, nói, "Ở yên đây mà canh giữ cô ta.”
Người đàn ông phụ trách lái xe suốt cả đoạn đường nhìn Tống Thanh Xuân qua kính chiếu hậu, nói với người đàn ông trẻ tuổi với giọng chắc chắn, “Yên tâm.”
Người đàn ông trẻ tuổi không nói gì thêm, khom người xuống, rút ra cây côn bằng gỗ dài khoảng một thước, sau đó đẩy cửa, đi ra khỏi xe.
Người đàn ông béo ngồi cạnh Tống Thanh Xuân lập tức bước theo người phía trước, hai tay sờ soạng trong túi một hồi rồi rút ra một con dao găm dài 10cm, ném vỏ bao vào bên trong xe, sau đó cũng rút lấy một cây côn gỗ y hệt như của người đàn ông trẻ tuổi. Tống Thanh Xuân lúc này nhìn rất rõ. Cây côn bằng gỗ kia quả nhiên đã được cắt gọt trước, đầu của nó rất sắc bén.
Vì người đàn ông béo không đóng cửa xe, Tống Thanh Xuân mới có thể nhìn rõ chiếc xe bên ngoài.
Người đàn ông trẻ tuổi mở miệng đầu tiên, "Anh là ai? Tới đây vì cô ta đó à?”
“Thả cô ấy ra!”
Vừa nghe được giọng nói, Tống Thanh Xuân liền trợn mắt.
Là anh Nam... Có lẽ là anh nhìn thấy manh mối cô để lại, biết cô gặp bất trắc mà một đường đuổi theo tới tận đây chăng?
"Thả hả? Mày đang nói sai hay tao nghe lộn vậy? Đại ca tao vì con nhỏ đó mà mất biết bao nhiêu công sức mới bắt được, mày biết không?” Lần này chính là tên béo bụng mở miệng.
"Các anh muốn gì cứ nói, tôi sẽ cố gắng đáp ứng. Chỉ cần các anh thả cô ấy ra, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy đến, cũng tuyệt đối không thông báo với ai khác...”
Tần Dĩ Nam còn chưa nói xong, người đàn ông trẻ tuổi kia liền cười rộ lên, "Nghe tôi nói này người anh em. Câu đó chúng tôi nghe nhiều rồi. Tôi khuyên anh sớm mà rời khỏi đây đi, đừng có đi tranh cái vũng bùn này với chúng tôi.”
Ước chừng mười giây im lặng sau đó, giọng nói dịu dàng của Tần Dĩ Nam lại vang lên, “Ở đây tôi có một tấm chi phiếu chưa ghi gì cả, muốn bao nhiêu, tùy các anh bàn bạc.”
"Mày đang kéo dài thời gian vô nghĩa đấy! Ai mà biết mày có gọi cảnh sát hay tên nào đó tới cứu hay không chứ? Một câu thôi! Dù mày có đưa bao nhiêu tiền, tao cũng không thả con nhỏ trên xe kia ra. Tụi tao muốn là muốn cái mạng của nó!” Tên đàn ông bụng béo tính tình hung dữ, không muốn dây dưa với Tần Dĩ Nam, trực tiếp mở miệng, cắt lời của anh ta, “Nếu mày còn không đi, đừng trách tao ra tay cả với mày!”
Bất thình lình, người đàn ông béo la lên một tiếng thảm thiết rồi thở hổn hển, "Chỉ dựa vào mày mà cũng dám đá tao à!”
Ngay sau đó, Tống Thanh Xuân nghe được một trận hỗn loạn. Tiếng đánh nhau, tiếng chửi bậy, tiếng kêu đau... Chỉ dựa vào âm thanh truyền đến, cô liền biết bên ngoài đang xảy ra một cuộc ẩu đả rất dữ dội.
Tần Dĩ Nam từng đi bộ đội, thân thủ rất giỏi, anh ta vốn không muốn đả thương người khác, càng không muốn coi họ là kẻ địch. Định bụng sẽ đưa Tống Thanh Xuân trở về một cách hoàn hảo nhất, nào ngờ trong lúc đánh nhau, anh ta thấy hai tên kia rất giỏi võ, chiêu nào chiêu nấy vừa mau vừa hiểm, mới phát hiện họ không lưu tình chút nào, đành phải đánh đòn thực sự để hạ được đối thủ
Huống hồ, một chọi với hai đã không chiếm được ưu thế, cánh tay của Tần Dĩ Nam suýt chút nữa còn bị người đàn ông đâm cây côn gỗ vào. Không suy nghĩ thêm nữa, Tần Dĩ Nam đánh côn sắt vào tay tên béo đó. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, côn gỗ rơi xuống ngay tức khắc, thậm chí người đàn ông trẻ tuổi còn bị một đòn của Tần Dĩ Nam đánh cho ngã dài trên mặt đất.
Ở trong xe, không thể quan sát được tình hình bên ngoài, Tống Thanh Xuân vô cùng lo lắng.
Do Tống Thanh Xuân ngồi ở trong xe, nên không thể thấy được tình hình bên ngoài, đáy lòng cực kỳ lo lắng.
Khi cô ở bên ngoài, cô di chuyển về hướng cửa xe nơi có Bàn Tử đang ngồi trên tầng xe đó.
Nhưng bởi vì tay chân của cô đều bị trói chặt, nên hành động cực kỳ chậm chạp, khi cô đang rất vất vả mới đến được bên cạnh xe, lúc vừa chuẩn bị muốn xuống xe, cửa xe nơi ghế lái chợt bị đẩy ra, tên tài xế ở trên xe canh chừng cô nhanh chóng nhảy xuống xe, nắm cánh tay của cô, cứng rắn lôi cô từ trên xe xuống : “ Dừng tay cho ta!”
Tên tài xế nắm tay Tống Thanh Xuân đẩy về phía đầu xe, chân của Tống Thanh Xuân bị trói, không theo kịp với sức lực của hắn, lập tức liền té lăn trên mặt đất, một giây kế tiếp, tóc của cô bị một người thô lỗ nắm lên, sau đó một cây dao bén nhọn, lạnh như băng đặt trên cổ cô: “ Mày không dừng tay lại, tao liền một dao Gi*t mày.”
Tần Dĩ Nam thấy một màn như vậy, vốn muốn giơ cây gậy đánh về phía Bàn Tử, động tác chợt dừng lại: “ Tống Tống!”
“ Mày mau đem cây gậy trong tay ném xuống!” Tên tài xế lên tiếng uy Hi*p.
Miệng Tống Thanh Xuân bị dán lại, không nói ra lời, chỉ có thể nhìn vào đôi mắt của Tần Dĩ Nam, cô không ngừng lắc đầu với anh ta.
“ Tống Tống!” Tần Dĩ Nam biết rằng ý của cô ấy là không muốn anh ta ném cây gậy xuống, chính anh ta cũng biết, nếu như ném xuống, hai người coi như xong rồi, anh ta nắm chặt cây gậy trong tay, tiếp tục gọi một tiếng tên cô.
“ Ném xuống!” Tên tài xế dùng sức đè cây dao vào cổ của Tống Thanh Xuân, lập tức có một vệt máu đỏ tươi chảy xuống.
Lần này, Tần Dĩ Nam đối mặt với những cái lắc đầu của Tống Thanh Xuân, không hề chần chừ, trực tiếp buông cây gậy trong tay xuống đất.
Tiếp theo, vốn Bàn Tử bởi vì đau đớn mà ngồi chồm hổm dưới đất, lập tức tay mắt lanh lẹ nhặt cây gậy lên, hung ác đập vào đầu Tần Dĩ Nam.
Tần Dĩ Nam rên lên một tiếng, hai gò má vốn dịu dàng, bởi vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, có lẽ qua khoảng nửa phút, máu tươi từ từ chảy xuống, theo hai gò má nhiễu xuống đất, sau đó Bàn Tử ở sau lưng anh ta lại dùng sức đập một cái, thân thể anh ta lung lay, bỗng chốc té quỵ trên mặt đất.
Rõ ràng tên Bàn Tử kia mới vừa rồi bị Tần Dĩ Nam đánh, bây giờ nhìn anh ta té xuống đất, không có ý muốn dừng lại, tiếp tục giơ chân lên, đạp trên người Tần Dĩ Nam vài đạp, hung bạo vô cùng, hắn vốn mập mạp, sức lực lớn hơn so với người bình thường, hiện tại lại đang tức giận, sức lực càng thêm kinh người.
Đầu Tần Dĩ Nam bị thương, trong phút chốc cơ bản không thể nào đánh trả, chỉ có thể che chở đầu, cứng rắn chịu đựng những đau đớn này.
Có điều chỉ qua mới mấy đá, nhất thời anh ta không chịu được, trong miệng liền phun ra một ngụm máu tươi.
Tống Thanh Xuân nhìn thấy một màn này, cả người suy sụp, cô hoàn toàn không để ý đến cây dao đang đặt trên cổ, bắt đầu liều mạng giẫy giụa, nước mắt rơi xuống giống như một chuỗi trân châu bị đứt vậy, một giọt tiếp nối một giọt.
Băng dán bên ngoài miệng, bị nước mắt thấm ướt, ranh giới của băng dán giữa dính và không dính dần dần được kéo lại, tróc ra.
Trong lúc lơ đãng, cô va chạm với áo len của tên tài xế, nên miếng băng dán bị kéo xuống theo.
Trước tiên Tống Thanh Xuân khóc, gọi một tiếng “ Anh Dĩ Nam”, giây tiếp theo không hề suy nghĩ thêm, kê vào trên cổ tay của tên tài xế, dùng hết sức lực để cắn vào đó.
Vết thương đau nhói tận xương, khiến cánh tay tên tài xế run lên, cây dao găm nắm trong tay liền rơi xuống đất.
Lập tức hắn ta níu lấy tóc của Tống Thanh Xuân, vô cùng тһô Ьạᴏ dùng sức đập đầu cô vào phía trên đầu xe.
Sau ót đau đớn, khiến trước mặt Tống Thanh Xuân bỗng tối sầm, suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh.
Sau ót đau đớn, khiến trước mặt Tống Thanh Xuân bỗng tối sầm, suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh, sau đó sức lực mà cô dùng để cắn cổ tay tên tài xế có hơi yếu đi.
Ý thức sống còn khiến cô cố chấp không chịu nhả ra.
Vết thương trên cổ tay, càng khiến tên tài xế trở nên тһô Ьạᴏ, hắn nắm lấy tóc Tống Thanh Xuân, lại lần nữa hung hăng dùng sức đập đầu cô vào trên đầu xe.
Đầu bị va chạm hai lần liên tiếp, khiến tầm mắt của Tống Thanh Xuân trở nên mơ hồ.
Cô cảm nhận được trong lỗ mũi có chất lỏng chảy xuống, rơi vào khóe miệng, mang theo vị tanh.
Phải chịu đựng cơn đau đớn như vậy, chẳng những sức lực mà cô dùng để cắn cổ tay tên tài xế không giảm bớt, ngược lại càng trở nên mạnh hơn.
Lúc đầu của cô bị nhấc ra khỏi đầu xe, cô mơ hồ thấy Tần Dĩ Nam ở cách đó không xa, đã rơi vào hôn mê, không có ý thức nằm trên mặt đất, mà hình như Bàn Tử kia còn chưa phát tiết xong lửa giận, hắn ngồi trên người của anh ta, hung hăng giơ lên quả đấm, đập vào đầu của anh ta.
Máu màu đỏ tươi vẩy ra cả mặt Bàn Tử.
Lần thứ ba, đầu của cô bị tên tài xế đập vào đầu xe, lúc cô còn chưa cảm nhận được loại đau đớn mà người bình thường không thể chịu đựng được, thì Tống Thanh Xuân đã cảm thấy ý thức bắt đầu tan rã.
Lần này cô có thể chống trả nữa không, liều cả tính mạng của mình để chống trả ?
Cô đã từng trải qua rất nhiều lần nguy hiểm như vậy, tuy nhiên không có một lần nào giống như bây giờ,chịu đả kích lớn như vậy..... Bởi vì mỗi lần ở giai đoạn khẩn cấp nhất, sẽ luôn có một người giống như Cập Thời Vũ xuất hiện, cứu cô, nhưng hôm nay, thế nào anh ta còn chưa xuất hiện nữa?
Trong đầu Tống Thanh Xuân hiện ra ý nghĩ, đồng thời cô cảm nhận được nơi vị trí cái ót lại va chạm vào đầu xe cứng rắn một lần nữa.
Không biết có phải bởi vì đau đến ૮ɦếƭ lặng hay không, thế nhưng lần này cô không có cảm giác, chỉ nhẹ nhàng rên lên một tiếng, hàm răng của cô không còn một chút sức lực, nhả cánh tay của tên tài xế ra.
Tên tài xế che cổ tay lại, nghiêng về một bên hít không khí, vứa đứng lên, liền giơ chân lên, đạp lên bụng của cô.
Lúc này đây cô giống như con diều bị đứt dây, thân thể mềm nhũn bay ra ngoài, sau đó liền nặng nề rớt xuống mặt đất.
Cô cảm thấy xương cốt toàn thân giống như bị đứt lìa ra, thân thể đau đớn không ngừng run rẩy.
Trong lúc mơ hồ, cô thấy người tài xế kia nhặt cây dao trên mặt đất lên, đi từng bước về phía cô.
Hắn muốn Gi*t cô sao? Cô đã trải qua nhiều lần sống ૮ɦếƭ như vậy, nhưng vẫn tránh không khỏi sao? Có điều rốt cuộc là ai, bởi vì chuyện gì, nhất định phải liều mạng với cô?
Bàn Tử ở gần đó, dường như đã đánh đủ rồi, cũng đánh mệt rồi, cuối cùng từ trên thân thể không nhúc nhích của Tần Dĩ Nam rời đi, hắn hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, sau đó dùng chân đá cây côn đang nằm trên mặt đất. Hắn dùng tay tiếp được, hướng đầu nhọn của cây côn về phía иgự¢ Tần Dĩ Nam, tàn nhẫn đâm xuống.
Gay go rồi, chẳng những cô phải ૮ɦếƭ, mà còn liên lụy tới anh Dĩ Nam cùng ૮ɦếƭ với cô.....
Người sau lưng vẫn luôn bảo vệ cô, anh ta ở đâu?
Tống Thanh Xuân nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu lại hiện lên hình bóng của Tô Chi Niệm.
Trong lúc bất chợt, cô thấy nhớ anh ấy.... Trước khi ૮ɦếƭ, có thể thấy anh ấy lần cuối.... Hoặc là, để cho cô gọi cho anh ấy một cuộc điện thoại, nghe được giọng nói của anh ấy cũng được...
Ý thức hoàn toàn tan rã, 1 giây trước khi Tống Thanh Xuân nhắm mắt lại, cô nhìn thấy người tài xế hai tay cầm dao, hướng về phía иgự¢ của cô, đâm xuống.
Cô nghĩ, lúc bị dao đâm xuyên vào xương máu nhất định là sẽ rất đau. . . . . .
Nhưng đúng là cô vẫn còn chưa kịp cảm nhận sự đau đớn đến tận cùng như vậy ra sao thì bóng tối đã bao trùm thế giới của cô. Trước khi cô hoàn toànmất đi ý thức, cô mơ hồ nghe nơi xa có tiếng xe truyền đến. Rất quen thuộc, giống tiếng xe của Tô Chi Niệm đưa cô về mỗi tối khi tan ca về muộn như đúc.
Là Tô Chi Niệm đã tới hay vẫn là cô nghe nhầm do ảo giác trước khi ૮ɦếƭ?
Tống Thanh Xuân rất muốn cố gắng mở mắt nhìn rõ, nhưng mí mắt lại nặng trĩu như bị núi đè, thế nào cũng không mở lên được, ngược lại đến cuối cùng, đại não đột nhiên ngừng hoạt động, rơi vào hôn mê.
--- ------ -----
Mặc dù đã báo cho Tần Dĩ Nam đi tìm Tống Thanh xuân, nhưng Tô Chi Niệm vẫn cảm thấy không yên lòng như cũ.
Trên đường nhanh chóng chạy tới nơi hoạt động trực tiếp sản xuất của công ty Tống thị, anh vẫn luôn chú ý điện thoại di động.
Nhưng trải qua 20\', Tần Dĩ Nam vẫn chưa điện thoại lại. . . . . .
Tô Chi Niệm cảm thấy đáy lòng mình lại bắt đầu xuất hiện cảm giác hoảng hốt và áp lực không thể giải thích được khiến hô hấp của anh cứng lại. Không chút suy nghĩ anh liền mở điện thoại di động lên, gọi cho Tần Dĩ Nam lần nữa.
Điện thoại reo được chừng mấy hồi rồi vẫn không có ai tiếp . . . . . .
Tô Chi Niêm dập máy, đổi sang gọi cho Tống Thanh Xuân. Đang lúc anh cho là điện thoại vẫn sẽ không có ai bắt máy thì lại có tín hiệu kết nối.
Một Tô Chi Niệm vẫn luôn bình tĩnh lại kích động bật thốt lên tên của Tống Thanh Xuân:
"Thanh Xuân?"
"Là tôi."
Bên trong truyền tới là giọng nam:
"Tần Dĩ Nam."
Tô Chi Niệm ngẩn người, sau đó mới hỏi:
"Tại sao là anh? Thanh Xuân đâu?"
Ở đầu kia điện thoại, Tần Dĩ Nam trầm mặc không nói .
Tô Chi Niệm mơ hồ giống như là đã hiểu ra cái gì, hơi mất khống chế, tay đang cầm lái run lên, suýt nữa ᴆụng phải hàng rào đường cao tốc, chợt anh đạp thắng xe, vốn đã biết rõ còn cố ý lập lại câu hỏi một lần:
"Cô ấy đâu?"
"Thật xin lỗi, tôi chậm một bước, cô ấy bị người ta mang đi rồi. . . . . ."
Giọng nói của Tần Dĩ Nam có chút không lưu loát:
". . . . . . Chỉ là cô ấy lưu lại một chút đầu mối, tôi căn cứ những thứ đầu mối kia, biết được mang cô ấy đi là một chiếc việt dã Buick màu vàng , đi về phía bắc, tôi lại đuổi theo. . . . . ."
Tần Dĩ Nam còn chưa nói hết câu, Tô Chi Niệm đã tắt điện thoại rồi, mấy đầu ngón tay anh run rẩy, tìm số điện thoại của Trình Thanh Thông, bấm gọi, anh còn không đợi Trình Thanh Thông mở miệng nói chuyện, đã trước hết vội vàng phân phó:
"Bây giờ cậu liên lạc với thầy thuốc Hạ, để cho ông ta chuẩn bị một chiếc xe cứu thương, tới chỗ xe tôi. . . . . ."
Một khi Tống Thanh Xuân bị người bắt đi, nhất định sẽ dữ nhiều lành ít, cho nên nhất định phải an bài thầy thuốc tùy thời chuẩn bị cấp cứu. . . . . . Ngay sau đó Tô Chi Niệm lại mở miệng nói:
"Còn có máu, mang đầy đủ lượng máu, nhóm máu O."
Đây là nhóm máu của Tống Thanh Xuân, một khi có chuyện nguy hiểm đến sinh mạng, tất nhiên là người cần phải chuẩn bị "thuốc tốt cứu mạng" trước .
Tô Chi Niệm phân phó xong, cũng không chờ Trình Thanh Thông mở miệng nói một chữ, trực tiếp ném một câu:
"Bọn tôi sẽ cho cậu biết định vị."
Liền ngắt điện thoại, sau đó anh vừa cùng Trình Thanh Thông mở ra định vị, vừa gọi lại cho Tần Dĩ Nam.
Dọc theo đường đi, Tô Chi Niệm cùng Tần Dĩ Nam duy trì im lặng liên lạc. Sau khi đi được 2 giờ, Tô Chi Niệm theo lơi miêu tả của Tần Dĩ Nam, mơ hồ biết bọn họ hiện tại đang ở vị trí là nơi nào.
Đuổi theo lâu như vậy còn chưa có đuổi kịp, Tô Chi Niệm lo lắng Tống Thanh xuân gặp chuyện ngoài ý muốn, trực tiếp nói cho Tần Dĩ Nam quẹo trái, tìm được đường nhỏ đuổi theo xe việt dã.
Mười lăm phút sau, Tần Dĩ Nam ở trong điện thoại nói cho anh biết, anh ta và chiếc việt dã kia chạm mặt.
Anh nghe đến tin này, không hề nghĩ ngợi coi như cơ trí quyết đóan ra lệnh cho Tần Dĩ Nam:
"Đụng vào!"
Tần Dĩ Nam nghe anh nói xong ngẩn ra:
"Cái gì?"
"Ở phía trước, chính là đường núi rồi, đường rất hẹp, một khi để cho bọn họ mở đường máu, rất khó đuổi theo, cho nên ở chỗ này, ép bọn họ dừng!"
Tô Chi Niệm đơn giản giải thích một lần, sau đó liền mang theo mười phần kiên quyết, mở miệng lần nữa:
"Đem chân ga tăng đến tối đa, ᴆụng vào!"
. . . . . .
"Phanh ——" một tiếng vang thật lớn đi qua, Tô Chi Niệm cách điện thoại di động, cũng có thể cảm thấy xe Tần Dĩ Nam bên kia bị va chạm mạnh.
"Có sao không?"
Tô chi niệm hỏi.
Qua nửa phút, Tần Dĩ Nam trả lời:
"Tôi không sao."
Sau đó Tô Chi Niệm chỉ nghe thấy trong điện thoại truyền đến xe phát động một tiếng, mà xe của Tần Dĩ Nam vẫn chưa tắt mày, điều này nói rõ chiếc xe manh Tống Thanh Xuân đi cũng thế. . . . . . Tô Chi Niệm lại cáu kỉnh mở miệng:
"Mau chuyển xe, ᴆụng nữa một lần, trực tiếp ᴆụng hư xe bọn họ xe!"
. . . . . .
Sau khi cúp điện thoại của Tần Dĩ Nam, Tô Chi Niệm liền đem tất cả chú ý lực đều đặt ở trên đường.
Anh không biết mình đã đạp chân ga suốt bao lâu, đạp điên cuồng bao nhiêu lần, rốt cuộc mơ hồ nghe được tiếng của Tần Dĩ Nam.
Bởi vì cự ly còn xa, anh nghe được không phải đặc biệt chân thật, tiếp tục đi về phía trước chạy nhanh, đại khái là 10\' sau, chỉ nghe thấy một giọng nói âm ngoan vang lên bên tai:
"Mày không dừng tay lại, tao liền một đao Gi*t cô ta!"
"Tống Tống!"
Là tiếng của Tần Dĩ Nam. . . . . . Cho nên người mới vừa đang muốn Gi*t Tống Thanh Xuân sao?
Đáy lòng Tô Chi Niệm càng nóng nảy, tốc độ xe rõ ràng đã sắp đến cực hạn, nhưng thế nhưng anh lại cảm thấy chậm muốn ૮ɦếƭ.
Càng đi về trước, động tĩnh của Tống Thanh Xuân bên kia càng rõ ràng.
Theo tiếng cây gậy đập lên ót, chính là "phù phù" một tiếng quỳ nhỏ, sau đó chính là tiếng quyền đấm cước đá hùng hùng hổ hổ, ở giữa, còn kèm theo tiếng rên của Tần Dĩ Nam và tiếng "ô ô" không rõ của Tống Thanh Xuân phát ra mơ hồ giống như là bị lấp kín miệng lại. . . . . .
Tô Chi Niệm cầm tay lái, bởi vì dùng sức, khớp xương nổi cả lên.
Mặc dù anh không có tận mắt nhìn thấy tình trạng bên kia, nhưng cũng có thể biết, nhất định là hết sức máu tanh dữ dội.
Hình như là có người nhổ một bải nước bọt hòa máu tươi, ngay sau đó là Tống Thanh xuân kêu khóc "Anh Dĩ Nam" , sau đó chính là một nam nhân kêu đau đớn: "Mẹ nó, ngươi tiểu tiện nhân, buông ta ra!"
Rồi sau đó, Tô Chi Niệm liền nghe được"Phanh" một cái vang lên, anh còn chưa kịp phản ứng đây rốt cuộc là tiêng thứ gì va chạm thì liền nghe được Tống Thanh Xuân bởi vì đau đớn kêu một tiếng"Ách" .
Trái tim Tô Chi Niệm giống như bị thứ gì nắm thật chặt, nhất thời sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy.
Đáy mắt anh đã động hỏa khí cùng sát khí.
Mỗi nghe được một lần"Phanh" tiếng vang, toàn thân anh liền hung hăng run lên một hồi.
Cho đến anh nghe thấy tiếng thân thể nặng nề té xuống đất trước mặt, rốt cuộc anh cũng thấy được một tia sáng sáng ở con đường đen nhánh phía trước.
Xe giống như một cơn gió, nhanh chóng hành sử ở trên không khoáng trên đường cái.
Theo ánh sáng càng đến gần càng gần, Tô Chi Niệm thấy rõ đó là một cái đèn xe.
Anh lập tức mở đèn pha, tầm mắt mượn cường quang ở đầu, thấy rõ tình hình phía trước.
Một người cầm chủy thủ, nhanh chóng đâm về phía tim Tống Thanh Xuân.
Một người khác nắm Mộc Côn, rút dao lên vung qua đầu, đâm thẳng vào иgự¢ Tần Dĩ Nam. . . . . .
Anh lập tức mở đèn pha ra, tầm mắt của anh vẫn luôn rất tốt, mượn ánh sáng mạnh mẽ của đầu xe để nhìn rõ tình hình phía trước.
Một người cầm dao găm nhanh chóng đâm về иgự¢Tống Thanh Xuân.
Một người khác nắm khúc gỗ đã được vót nhọn một đầu, nhẫn tâm đấm xuống иgự¢ Tần Dĩ Nam.
Anh có năng lực vượt qua người bình thường, nhưng trong một lần chỉ có thể khống chế được một người, nếu như anh cứu Tống Thanh Xuân, như vậy Tần Dĩ Nam sẽ gặp phải nguy hiểm. . . . . .
Cùng với ý niệm chợt loé lên trong đầu Tô Chi Niệm, xe đã dồn đến trước chiếc xe tải màu vàng.
Anh mạnh bạo đap vào chân thắng gấp, cũng không chờ xe hoàn toàn dừng hẳn, đã đẩy cửa xe ra, nhanh chóng nhảy xuống, sau đó không hề dừng lại một chút nào nhanh chóng dùng sức lực bộc phát mười phần chạy tới tên béo cách mình gần nhất.
Từ một loạt hành động nhanh chóng này của anh, động tác nắm dao găm đâm về phía иgự¢ Tống Thanh Xuân cách đó không xa của tên lái xe đột nhiên dừng lại một chút.
Một tíc tắc này, Tô Chi Niệm giống như đang chụp lại hình ảnh, động tác chạy trốn cũng đột nhiên dừng lại.
Một giây sau, bỗng nhiên cổ tay của tên tài xế nắm dao găm xoay lại, hung hăng đâm vào bụng mình.
Kèm theo một tiếng hét tan nát cõi lòng, Tô Chi Niệm đột nhiên nhảy thật cao, giơ chân lên, vung mạnh vào đầu tên béo, khiến thân thể mập mạp của hắn ta bay xa gần một mét.
"Mẹ nó, là ai đá bố mày. . . . . ." Tên béo ngã ầm ầm trên mặt đất, bị ᴆụng vào đầu, hoa mắt chóng mặt, những lời thô tục trong miệng hắn vừa mới nói ra một nửa, chợt cảm thấy trên иgự¢ nặng nề, giống như là bị người nào dẫm lên иgự¢.
Tên béo hung hăng lắc đầu một cái, vừa định trấn tĩnh nhìn xem là ai đang dẫm mình, thì lại cảm thấy có từng giọt từng giọt chất lỏng, nhỏ xuống mặt mình, nồng nặc mùi tanh.
Hắn giơ tay lên, hung hăng bôi đi chất lỏng đang che khuất tầm mắt, mới mơ hồ nhìn thấy có một người đàn ông từ trên cao nhìn xuống đang giẫm lên иgự¢ của mình.
Bởi vì ý thức có chút mơ hồ, cũng bởi vì người đàn ông này vừa vặn đang đứng ngược với ánh sáng, nên hắn ta không nhìn rõ được diện mạo của anh, nhưng lại nhìn đến máu ở bụng anh, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được nhất định đã thấm ướt hơn nửa thân quần áo của anh.
Anh hô hấp từng ngụm từng ngụm, thoạt nhìn vô cùng suy yếu, giống như là bất cứ lúc nào cũng sẽ té ngã trên đất, nhưng ngay cả như vậy, hơi thở lộ ra quanh người anh, vẫn bén nhọn lạnh lùng, khiến lòng người run sợ như cũ.
Anh đẫm máu mà đứng như vậy, khiến tên béo cực kỳ khủng hoảng, hắn run rẩy môi, mở miệng, mới vừa hỏi hai chữ “Anh là. . . . . .", bỗng nhiên anh nâng chân đang giẫm trên иgự¢ hắn lên, hung hăng đạp vào đầu hắn khiến hắn dứt khoát chìm vào hôn mê.
Vốn dĩ là một hiện trường náo loạn và thảm thiết, trong nháy mắt bỗng trở nên yên tĩnh không tiếng động.
Một cơn gió lạnh thổi qua , xen lẫn mùi máu tươi nặng nề.
Một tay Tô Chi Niệm chống đất, quỳ trên mặt đất, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, liền run thân thể, bắt buộc mình đứng lên từ trên mặt đất.
Anh cắn mạnh hàm răng, cố hết sức lê bước chân, từ từ đi về phía Tống Thanh Xuân.
Mỗi một bước anh bước cũng lảo đảo muốn ngã, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ té xỉu trên đất.
Khi cách cô khoảng chừng một mét, cuối cùng anh vẫn không chịu được mà té lăn trên mặt đất.
Trước tiên, anh nhìn thoáng qua tên tài xế, xác định hắn ta đã hoàn toàn hôn mê, mới bò đến bên cạnh Tống Thanh Xuân, chậm rãi đưa bàn tay đã bị máu nhuộm đỏ, vuốt lên mặt cô.
Thì ra cơn ác mộng và lo lắng anh thấy mấy ngày trước, thật sự là một loại ám hiệu như anh dự đoán.
Chỉ là anh không ngờ, tất cả lại tới nhanh như vậy.
Nhưng sáng nay anh vừa muốn hết những lời nói trong lòng mình, muốn làm hết tất cả mọi chuyện với cô. . . . . .
Sáng sớm trên đường trở về nhà cô anh còn đang suy nghĩ, nếu như Tống Thanh Xuân thật sự gặp phải nguy hiểm như những điều anh nằm mơ thấy mấy ngày nay, như vậy rất có thể là có gì đó sao xót bên chuyện tên chuyển phát nhanh, cho nên sau khi anh xử lý hết mọi chuyện ở công ty liền tiến đến cục Công An, nhưng anh không ngờ, vẫn là chậm một bước. . . . . . Nếu như anh nghĩ đến chuyện tìm tên chuyển phát nhanh sớm một chút, có phải đã có thể tránh khỏi trận sự cố này hay không?
Bởi vì đau đớn mà dung nhan tuấn mỹ của anh trở nên vặn vẹo, anh cố gắng đè nén tiếng kêu rên muốn phát ra khỏi miệng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của cô, đáy mắt nhìn cô nhu tình như nước, khóe môi cũng gợi lên nụ cười cưng chiều.
Chỉ có điều cũng không tính là muộn, không phải sao?
Anh vẫn chạy tới vào lúc nguy cấp nhất để che chở cho cô.
Huống chi, anh đưa cô đến đầu hẻm nơi anh và cô gặp nhau lần đầu tiên khi còn nhỏ, tuy rằng không phải anh suy ngốc đứng đợi cô đến như trong giấc mộng, nhưng anh và cô đúng là đã cùng thăm lại chốn xưa một lần. . . . . . Còn nữa, anh còn muốn nhắc nhở cô. . . . . . Còn, còn có, anh còn ám chỉ với Tần Dĩ Nam, để cho anh ta chăm sóc cô thật tốt. . . . . .
Cho nên, anh nên vui mừng, bởi vì cho dù anh có ra thì cô cũng không gặp chuyện gì lớn, không phải sao?
Nhưng rõ ràng tại sao anh đã sắp xếp xong xuôi tất cả cho cô, mà vẫn còn cảm thấy không yên lòng như vậy chứ?
Cuối cùng, Tô Chi Niệm vẫn không nhịn được mà phát ra tiếng kêu đau đớn thật thấp từ trong miệng.
Anh không sợ ૮ɦếƭ, huống chi là còn ૮ɦếƭ vì cô, anh chỉ sợ khi mình ૮ɦếƭ rồi, thì sẽ không còn người nào có thể chăm sóc tốt cho cô như anh được nữa . . . . .
Nếu như có thể quay về đường sống dù chỉ một chút , anh cũng sẽ không bằng lòng đưa mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế.
Tần Dĩ Nam cô đồng thời gặp được nguy hiểm đến tính mạng, anh không thể chỉ cô mà không cứu anh ta, huống chi, nếu như anh ta ૮ɦếƭ thì nhất định cô sẽ đau lòng muốn ૮ɦếƭ, cuộc đời này của anh sợ nhất chính là thấy cô đau khổ mà khóc. . . . . .
Anh không thể khiến một người đánh mất tính công kích của νũ кнí, đánh ngã một người khác rồi lại đối phó người tiếp theo, huống chi lúc đó anh cách cô khá xa. . . . . . Anh sợ mình không cản nổi, anh sợ khi mình bị tên béo giữ chân thì cô sẽ gặp nguy hiểm. . . . . . Cuộc đời này, điều anh không dám nhất chính là lấy cô ra đặt cược.
Sức lực vuốt ve gò má Tống Thanh Xuân của Tô Chi Niệm bắt đầu biến mất từng chút từng chút, anh dốc sức để đầu ngón tay dừng lại trên gò má cô thêm một ít thời gian, nhưng ngón tay của anh lại trượt từng chút từng chút một xuống khỏi mặt cô.
Một số ký ức của anh và cô chôn giấu thật sâu, đối với anh mà nói rất đau rồi lại rất trân quý, bắt đầu thoáng hiện lên trong đầu anh.
Khi anh vào nhà cô ở, cô bắt tay anh chào hỏi, anh không nên bởi vì ghen tỵ với Tần Dĩ Nam mà để lại ấn tượng xấu xa trong lòng cô, anh nên nói: "Rất hân hạnh được biết cô, tôi tên là Tô Chi Niệm."
Anh và cô cùng vùi dưới ánh nắng tươi sáng trên ban công mà chơi game, cô bá đạo vô lại đoạt đi trang bị của anh, khi cô đúng lý hợp tình nói "Đồ vật của ông xã dĩ nhiên là của bà xã" anh, anh không nên im lặng không nói , anh phải nói: "Chỉ cần là em muốn, anh bằng lòng cho em tất cả."
Sau khi say rượu, anh không khống chế được mà ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ cô, lúc cô cãi nhau với anh, chỉ vào mặt anh nói anh cút khỏi nhà mình, anh không nên phát tiết cảm xúc của mình trên người cô, anh nên nghiêm túc nói với cô một câu: "Thật xin lỗi".
Năm năm sau, lúc cô xuất hiện trong nhà anh, anh không nên bởi vì sợ nhìn thấy cô sẽ không thể khống chế được tình cảm của mình, liền đẩy cô ra khỏi nhà, anh nên nói với cô một câu: "Đình Đình, những năm này anh rất nhớ em."
Lúc anh đồng ý tiếp quản Tống thị giúp cô, anh không nên rõ ràng đáy lòng rất muốn giúp cô, cố tình lại còn phải kiêu ngạo bắt cô ký hợp đồng gì đó với anh, anh nên nói: "Cho dù em không tới tìm anh, anh cũng sẽ giúp em."
Lúc cô hỏi anh, anh có phải người mà cô muốn tìm hay không, anh không nên nói lời khiến cô đau lòng cũng khiến mình tổn thương, anh đối tốt với cô chỉ vì cảm giác mắc nợ, anh nên nói: "Thật ra anh vẫn luôn ở bên cạnh em."
Lúc anh đọc được lời từ đáy lòng của cô, mong muốn anh có thể đối tốt với cô cả đời, anh không nên vội vàng xoay người rời đi, anh nên nhìn vào mắt cô, nói với cô một câu: "Đình Đình, cả đời anh chỉ biết đối tốt với một mình em."
Anh nên, anh không nên, anh nên, anh không nên. . . . . .
Giữa anh và cô, có quá nhiều nên, thế nhưng anh vẫn luôn lựa chọn không nên.
Anh tàn nhẫn như vậy, chỉ vì muốn bảo vệ cô tốt hơn, giống như bây giờ, bây giờ... Anh mơ hồ nghe thấy giọng nói của Trình Thanh Thông, anh biết lại một lần nữa anh bỏ qua nên, lựa chọn không nên... Anh nghĩ, đây có lẽ sẽ là lựa chọn cuối cùng trong cuộc đời anh.
Tiếng xe càng ngày càng gần, Tô Chi Niệm mơ mơ màng màng mở mắt, mơ hồ nhìn thấy có đèn xe tới gần.
Anh dốc hết sức muốn lại gần môi của cô, hôn lên đôi môi cô một lần, anh gần như đã sử dụng hết sức lực toàn thân nhưng đầu mới vừa rời khỏi mặt đất lại một lần nữa nặng nề trở lại trên mặt đất lạnh như băng.
Thật đáng tiếc, muốn trao cho cô một nụ hôn vĩnh biệt cũng không thể.
Thật đáng tiếc, anh muốn tiếp tục yêu cô như vậy, nhưng không có cách nào, không thể yêu em được nữa.
Thật đáng tiếc...Thật sự rất đáng tiếc.
Nhưng em có biết không?
Đình Đình, yêu em thật sự rất tốt, rất tốt, nhưng mà tình yêu của anh chỉ có thể dừng lại tại đây...
Kèm theo âm thanh chói tai khi xe phanh gấp, cửa xe cứu thương được mở ra, Trình Thanh Thông là người đầu tiên nhảy xuống, cô nhanh chóng chạy tới trước mặt Tô Chi Niệm, cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, nước mắt đã rơi: "Tô tổng, Tô tổng, anh sao rồi?"
Cô vừa khóc vừa xoay người khàn giọng kêu lên với bác sĩ Hạ còn chưa kịp xuống xe: "Bác sĩ Hạ, bác sĩ Hạ..."
"Trình Thanh Thông..." Tô Chi Niệm đột nhiên giơ tay lên đè lại cánh tay của Trình Thanh Thông, ngăn cản sự nóng vội của cô.
Trình Thanh Thông quay đầu, nhìn về phía Tô Chi Niệm.
Người đàn ông mấp máy môi, giọng nói có chút nhỏ, Trình Thanh Thông cúi đầu, dựa vào gần hơn một chút, sau đó nghe thấy anh yếu ớt nói: "Lúc tôi ở trên xe dặn dò cô ba chuyện, cô có còn nhớ không?"
Trình Thanh Thông gật đầu, khóc càng đau lòng hơn, nước mắt giống như là chuỗi trân châu nối liền không dứt, một giọt lại một giọt rơi xuống.
"Để bác sĩ Hạ tiêm cho tôi một mũi thuốc cầm máu... Băng bó đơn giản vết thương, bây giờ cô lái xe của tôi, lập tức dẫn tôi đi... Cảnh sát sắp tới..." Nói xong Tô Chi Niệm liền trao cho Trình Thanh Thông một ánh mắt cảm kích.
Trình Thanh Thông lập tức khóc thành tiếng, cô thật sự rất không muốn làm theo lời anh, nhưng mấy năm nay, cô đi theo anh, học được rất nhiều thứ, chỉ không thể học được cự tuyệt anh.
. . . . . .
Tô Chi Niệm được Trình Thanh Thông vất vả đỡ lên xe, Trình Thanh Thông khóc khởi động xe, quay đầu, rời đi.
Trên đường đi, cách Tống Thanh Xuân càng lúc càng xa, Tô Chi Niệm cảm thấy sức lực trong cơ thể mình đang nhanh chóng biến mất, mí mắt anh bắt đầu rủ xuống, dường như anh mơ hồ nhìn thấy, anh lúc còn nhỏ và cô tay đang cầm hai cây kẹo que, đi trên con đường ồn ào náo nhiệt, dường như bên tai anh vang lên giọng nói non nớt của cô: "Anh hai nói anh là người xấu, anh chính là người xấu" . . . . . .