BUỔI TỐI BÌNH AN, TÔI YÊU EM
Những câu nói vừa rồi, anh vốn muốn chờ đến ngày mười một, lúc anh và cô tách ra, anh sẽ dặn dò cho cô nghe.
Nhưng mà, anh sợ, sợ nếu mình không nói, có thể liền không có cơ hội nói nữa.
Đêm nay anh lại mơ thấy cô xảy ra chuyện, giống như hai lần trước, anh cứu cô, nhưng anh lại gặp phải nguy hiểm ... Giấc mơ đêm nay, không giống như giấc mơ hai lần trước, anh ở trong mộng lại nghe thấy tiếng vang xương cốt gãy đứt lúc xe ᴆụng vào.
Buổi chiều, lúc anh và Tần Dĩ Nam nói chuyện, chỉ là có chút lo lắng chính mình sẽ xảy ra chuyện, nhưng sau khi tỉnh lại từ giấc mộng đêm nay, loại dự cảm anh xảy ra chuyện kia càng thêm mãnh liệt.
Cho nên anh mới mang cô tới nơi này...
Tô Chi Niệm vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô trong kính chiếu hậu, sau khi qua thật lâu, anh mới nhẹ nhàng chớp chớp mắt, phục hồi tinh thần lại, sau đó tiếp tục nhìn cô chăm chú vài lần, mới buông tay phanh, giẫm ga, chuyển tay lái rời đi.
Tốc độ xe trở về, Tô Chi Niệm giống như là tận lực lái rất chậm, trở lại biệt thự, trời đã tờ mờ sáng.
Một đêm không ngủ, Tống Thanh Xuân dựa vào lưng xe, ở nửa đường liền nhắm hai mắt lại.
Thời điểm Tô Chi Niệm dừng xe lại, cô không ngủ say, mở to mắt ra, ngữ khí mơ hồ hỏi một câu "Đến?", sau đó thấy căn nhà quen thuộc trước mặt, liền vừa ngáp, vừa đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Khi Tống Thanh Xuân vừa đi đến đầu xe, Tô Chi Niệm cũng đi xuống xe theo, anh nhìn Tống Thanh Xuân nhanh chóng chạy vô nhà, trước lấy chìa khóa xe khóa cửa xe, sau đó mới mở miệng, gọi cô lại: "Thanh Xuân."
Tống Thanh Xuân ngừng bước chân, quay đầu, trong tiếng nghi ngờ "Hở?" của cô, anh đã sải bước nhanh chân đi đến trước mặt cô.
Tiếng nói của cô còn chưa rơi xuống, ánh mắt anh liền hơi híp lại, khống chế ý thức cô, khiến cho cô giống như là một pho tượng, không nhúc nhích đứng ngốc ngay tại chỗ.
Một giây sau, anh liền đưa tay ra, kéo cô vào trong lòng, ôm lấy thật chặt.
Tay anh để ở trên đầu cô, đè cô về phía cổ của mình, sau đó liền hơi hơi cúi người, chôn đầu ở trong cổ của cô, anh cọ xát da thịt ấm áp, sau đó nghiêng đầu mở miệng thủ thỉ bên tai cô, dịu dàng nhu tình nói ra từng chữ anh vừa mới muốn nói ở trên xe nhưng lại không thể nói ra miệng.
"Đình Đình, nếu như về sau khổ sở, đừng len lén trốn đi khóc một mình, muốn khóc liền khóc ở trước mặt người khác, cô gái không cần mạnh mẽ như vậy, khóc cũng không xấu mặt, như vậy còn có người dỗ."
"Có tật xấu đau bụng kinh, thì đừng nên ăn kem vào mấy ngày trước kỳ sinh lý, lúc trời lạnh, nhớ ngâm chân nhiều lần, trên sách viết, như vậy có thể hóa giải đau đớn."
"Lúc dạo phố, không nên luôn vì xinh đẹp mà mang giày cao gót, vóc dáng em không thấp, cho dù là giày đế bằng, đi ở trong đám người, cũng rất xinh đẹp."
"Còn có, em không mập, không nên luôn vì giảm béo mà không ăn cơm ngon."
"Buổi tối đừng luôn thức đêm, cho dù là sản phẩm dưỡng da dùng tốt hơn nữa, có thể xóa bỏ vành mắt đen, nhưng cũng sẽ không xóa bỏ được tổn thương với thân thể."
"Buổi tối một cô gái, không nên luôn dạo ở trên đường cái, cho dù là thủ đô Bắc Kinh, trị an rất tốt, nhưng cũng không nhất định là tuyệt đối an toàn ."
"Nếu như ở nhà một mình, nhất định phải khóa chặt cửa."
"Sinh bệnh nhớ đi bệnh viện tìm bác sĩ khám, đừng luôn tùy tiện mua chút thuốc, dù sao em cũng không phải là bác sĩ."
"Nhớ dưỡng thành thói quen mang dù che mưa, đừng mỗi lần đều bị dầm thành ướt sũng..."
...
Trước giờ anh đều không phải là người nói nhiều, anh cũng luôn cho rằng dù chính mình muốn nhắc nhở cô, cũng sẽ không nói nhiều lời như vậy.
Nhưng hiện tại anh mở miệng, mới phát hiện, mình lại có nhiều không yên tâm như vậy.
Cô không ngốc, ngược lại cô độc lập hơn rất nhiều cô gái rồi, sẽ biết chăm sóc bản thân, nhưng ở trong mắt anh, cô chính là ngốc nghếch luôn khiến cho anh rất bận tâm.
Tô Chi Niệm nói xong lời cuối cùng, giọng nói đều bắt đầu run rẩy lên theo, anh đỏ mắt, càng dùng sức chôn đầu vào trong cổ cô, sau đó trầm mặc không tiếng động ôm cô đứng an tĩnh một lát, liền chậm rãi kéo cô ra khỏi cái ôm trong lòng mình.
Anh nhìn chăm chú dung nhan của cô, nâng tay dài nhỏ trắng nõn lên, xoa khuôn mặt cô, mang theo tham luyến, mang theo thâm tình, mang theo cẩn thận dè dặt, chậm rãi, nhẹ nhàng, dùng đầu ngón tay xẹt qua mỗi một tấc trên gò má.
Anh nhìn chằm chằm cô, mắt nháy cũng không nháy, giống như là muốn sớm khắc bộ dáng này vào trong máu thịt, liên tục khắc sâu ghi nhớ một lần.
Cuối cùng đầu ngón tay của anh dừng lại ở khóe môi cô, ánh mắt ôn nhu của anh nhiễm lên đau đớn nặng trĩu.
Anh rất muốn có thể luôn luôn ở cùng cô như vậy, cho dù giống như trước đây, ở dưới tình huống cô hoàn toàn không biết...
Khóe môi của anh, lộ ra một chút nụ cười bi thương như có như không, sau một lúc lâu, anh liền nhanh chóng rút tay ra từ trên mặt của cô.
Sau đó khuôn mặt cô bị anh khống chế ý thức dừng lại một chút rồi nhanh chóng giật mình, thần trí trở về lần nữa.
Cô nghiêng đầu, khóe môi treo một chút nụ cười nhạt, lên tiếng nói xong tiếng hỏi anh "hở?" vừa rồi.
Đáy mắt Tô Chi Niệm, khôi phục lạnh bạc và lạnh nhạt trước sau như một, anh nhìn cô, không có bất kỳ tình cảm gì mở miệng, nói: "Ngủ ngon."
Anh gọi cô, hóa ra là muốn nói với cô ngủ ngon?
Mặt mày Tống Thanh Xuân cong cong một chút, ngôn ngữ linh động: "Ngủ ngon."
Anh nhìn chăm chú miệng cười như hoa của cô, khóe môi cũng khắc chế không được tăng lên một chút, sau đó mở miệng: "Chín giờ còn phải ra cửa đi làm, mau lên lầu tranh thủ nghỉ ngơi một lúc đi."
"Ừ." Tống Thanh Xuân gật đầu, trả lời một câu: "Anh cũng giống vậy."
Tô Chi Niệm gật đầu, không nói gì.
Tống Thanh Xuân xoay người, thời điểm vừa mới chuẩn bị chạy về trong phòng, giống như là nghĩ đến cái gì, lại quay đầu hỏi: "Hình như xế chiều hôm nay, xí nghiệp Tống thị có hoạt động, anh đi không?"
"Tôi có vài chuyện khác, có thể không đi."
Cô vốn nghĩ, nếu anh đi, thuận đường mang cô cùng đi qua... Tống Thanh Xuân có chút tiếc nuối "à" một tiếng, sau đó chỉ chỉ cửa nhà: "Vậy tôi đi vào trước ."
Tô Chi Niệm "ừ" một tiếng, đứng ở chỗ cũ, thấy thân ảnh của cô biến mất ở cửa, nghe âm thanh cô chạy bịch bịch bịch lên lầu, mở miệng lần nữa, nói một lần: "Đình Đình, ngủ ngon."
Là ngủ ngon, không phải chào buổi sáng.
Anh ngủ ngon, không phải là ngủ ngon.
Anh ngủ ngon, là wanan, anh yêu em, yêu em.
-
Tống Thanh Xuân trở lại phòng ngủ, thời điểm ૮ởเ φµầɳ áo, trong lúc lơ đãng, ᴆụng đến lông cổ áo của mình, có hơi ướt.
Giống như là chất lỏng gì đó rơi xuống.
Kỳ quái... Chẳng lẽ vừa rồi bên ngoài có sương mù sao?
Tống Thanh Xuân nhíu mày, đầu ngón tay tiếp tục chà hai cái trên nơi ẩm ướt kia, sau đó cô không biết là xảy ra chuyện gì, đáy lòng không hiểu sao nổi lên một chút đau đớn sắc bén.
Cho dù chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, nhưng lại đau khiến cho cô không thể thở nổi một lúc lâu.
Là ảo giác của cô sao? Có phải vừa rồi từng có chuyện gì phát sinh đúng không? Nhưng vì sao cô không có chút xíu ấn tượng?
-
Tô Chi Niệm không lừa Tống Thanh Xuân, hôm nay xí nghiệp Tống thị có hoạt động, anh không thể đi, là thật sự có việc.
Chẳng qua chuyện này không phải chuyện làm ăn sắp xếp từ trước, mà là chuyện tạm thời quyết định trên đường anh lái xe chở Tống Thanh Xuân về nhà vào sáng nay.
Tô Chi Niệm không vào phòng, mà là trực tiếp đi bộ đến cửa hàng ăn sáng gần đó, mua cháo và bánh bao về nhà.
Anh không có khẩu vị, chỉ mua một phần của cô, để ở trong hộp giữ nhiệt, anh sợ cô không biết, dán một tờ giấy ở trên cửa tủ lạnh.
Anh tắm một trận, đổi một thân âu phục mới, soi gương chuyên tâm thắt cravat xong, mới đi ra phòng ngủ.
Trước khi xuống lầu, anh quẹo đến gian phòng của cô, đứng ở mép giường cô đang ngủ say khoảng mười phút, rời đi, xuống lầu, lái xe đi công ty.
Dùng thời gian khoảng hai tiếng, cuối cùng đều xử lý xong văn kiện chưa xử lý chất đống vào lúc trước, sau đó triệu tập tầng cao công ty, mở một cuộc họp dài đến ba tiếng.
Cuộc họp kết thúc, đã là một giờ chiều.
Trình Thanh Thông ôm văn kiện, trên đường đi theo Tô Chi Niệm trở về khu tổng giám đốc, hỏi: "Tô tổng, bữa trưa ngài muốn ăn cái gì? Hôm nay phòng ăn công ty, có làm..."
Trình Thanh Thông nhấn mở IPAD, còn chưa báo tên món ăn, Tô Chi Niệm liền cắt đứt lời nói của cô: "Cô xem rồi gọi đi."
Sau đó anh liền đẩy cửa vào phòng làm việc.
Để đảm bảo chắc chắn, Trình Thanh Thông chọn cho Tô Chi Niệm một ít món ăn anh ăn nhiều lần nhất ở công ty.
Tô Chi Niệm ăn xong cơm trưa, trực tiếp gọi Trình Thanh Thông đi vào thu dọn, ở trước khi cô rời đi, anh mở miệng nói: "Đợi lát nữa tôi muốn đi ra ngoài một chuyến, cô trực tiếp để văn kiện ở trong phòng làm việc của tôi, buổi tối tôi sẽ tới đây xử lý."
"Vâng, Tô tổng."
Sau khi Trình Thanh Thông rời đi, Tô Chi Niệm dựa vào ghế làm việc ngồi khoảng mười phút, đứng dậy mặc áo khoác, lấy chìa khóa xe, trực tiếp đi cầu thang đến bãi đỗ xe dưới đất.
Tô Chi Niệm lái xe khoảng hơn một giờ tiếng, quẹo vào trong một đồn cảnh sát, anh dừng xe xong, làm đăng ký, sau đó có một cảnh sát trẻ tuổi mang anh vào trong một gian phòng tương đối gần đó.
"Tô tiên sinh, người ngài muốn gặp ở bên trong."
Tô Chi Niệm lạnh nhạt gật đầu một cái, sau đó đẩy cửa ra, đi vào.
Đây là gian phòng tạm giam phạm nhân, ánh sáng không tốt, khiến cho người ta có một loại cảm giác rất âm trầm, cộng thêm không có người tới quét dọn, mùi bên trong cực kỳ khó ngửi.
Anh chàng chuyển phát nhanh cố gắng Gi*t Tống Thanh Xuân ở trong công ty TW, bị còng tay, ngồi ở trên ghế.
Cậu ta chỉ mới vào đây hơn hai mươi ngày, người gầy đi vài vòng, râu ria đều dài ra, xem ra già hơn rất nhiều, chẳng qua trên mặt cậu ta - nơi bị anh đám, hiện tại vết bầm tím cũng chưa hoàn toàn tiêu tán.
Tô Chi Niệm nhìn thoáng qua ghế dựa đối diện anh chàng chuyển phát nhanh, có chút bẩn, anh có chút ghét bỏ nhíu mày, không ngồi, mà là trực tiếp đi đến trước mặt anh chàng chuyển phát nhanh, thẳng đến khi chân anh đã ᴆụng phải chân cậu ta, mới ngừng lại.
Anh nhìn xuống anh chàng chuyển phát nhanh từ trên cao, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Cậu là fan của Hạ Quý?"
Có lẽ lần trước anh chàng chuyển phát nhanh bị anh đánh nên hơi sợ, sợ anh động thủ lần nữa, khi nghe được vấn đề của anh, không có bất kỳ do dự gì liền gật mạnh đầu, nói: "Đúng."
Tô Chi Niệm không sốt ruột mở miệng hỏi vấn đề thứ hai, mà là sau khi mượn ᴆụng chạm của mình với chân anh chàng chuyển phát nhanh, xác định cậu ta không có bịa chuyện, mới tiếp tục hỏi: "Bởi vì Tống Thanh Xuân đưa tin tức Hạ Quý hút thuốc phiện ra ngoài ánh sáng, cho nên cậu mới muốn Gi*t cô ấy?"
Anh chàng chuyển phát nhanh gật đầu, nói: "Đúng."
"Đêm giao thừa, Tống Thanh Xuân bị người đẩy từ trên thuyền xuống trong hồ nước công viên Bắc Hải, cũng là cậu làm?"
Lần này anh chàng chuyển phát nhanh do dự một chút, mới nói: "Đúng."
Sau khi trong lòng cậu ta giống như đang do dự, mới nói chữ này... Chẳng lẽ cậu ta đang nói dối?
Tô Chi Niệm nhẹ chau mi tâm lại một chút, biểu tình trở nên hơi nghiêm túc, nhìn thẳng chăm chú mắt anh chàng chuyển phát nhanh, lại lặp lại hỏi một lần: "Thật là cậu làm?"
Tuy rằng ngữ khí của Tô Chi Niệm không khác gì với lời nói vừa rồi, nhưng lúc hỏi đến cuối cùng, ngữ điệu của anh hơi chìm xuống một chút, khiến cho người ta có một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ, khiến cho mắt anh chàng chuyển phát nhanh lơ lửng không cố định, từ đầu đến cuối đều không dám đi nhìn anh.
Dù anh ta không có mở miệng nói chuyện, nhưng Tô Chi Niệm vẫn đọc được ý nghĩ chân thật từ trong đáy lòng anh ta: "Vì sao anh ta muốn hỏi mình như vậy? Vậy có phải anh ta biết chuyện Bắc Hải không phải mình làm không?"
Cậu ta quả nhiên đang nói dối... đáy mắt Tô Chi Niệm có lệ khí xông ra, ngữ khí của anh lạnh buốt và chắc chắn, mở miệng nói: "Ngày đó ở Bắc Hải, tôi biết không phải là cậu, hơn nữa tôi cũng biết, một loạt nguy hiểm Tống Thanh Xuân gặp phải vào lúc trước, cũng không phải cậu làm, vì sao cậu lại muốn ôm những chuyện này lên trên người mình? Thành thật khai báo, là ai an bài cậu làm như vậy..."
Trừ bỏ câu nói đầu tiên, lời nói khác đều là phán đoán của Tô Chi Niệm.
Anh biết chính mình hỏi cũng vô ích, bởi vì anh chắc chắn sẽ không lấy được sự thật từ trong miệng của anh chàng chuyển phát nhanh này, nhưng sẽ biết từ trong lòng cậu ta.
Tùy Tô Chi Niệm ngờ vực vô căn cứ chất vấn, anh cảm nhận được tâm tình anh chàng chuyển phát nhanh trở nên hơi dao động.
"Sao anh ta lại biết chuyện này không phải do mình làm? Hơn nữa anh ta lại làm sao biết, mình là bị người sai khiến?"
"Chẳng lẽ kế hoạch của anh Khôn đã bị bọn họ biết ?"
"Không đúng, không phải nói xong rồi ư, chỉ cần mình nhận tội, bọn họ liền sẽ lơ là thiếu cảnh giác, sau đó mới có thể có biện pháp khác hạ thủ với đại tiểu thư nhà họ Tống sao?"
"Mặc kệ, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, dù sao anh Khôn đã đồng ý với mình, chỉ cần mình ở nơi này một mực chắc chắn mọi chuyện đều là mình làm, qua hôm nay, sau khi chuyện thành công, 100 vạn sẽ liền đến tài khoản của vợ mình, cho nên nơi này của mình không xuất hiện ngoài ý muốn liền tốt rồi, nếu như là chỗ bọn anh Khôn xuất hiện ngoài ý muốn, vậy không có quan hệ gì với mình..."
Anh chàng chuyển phát nhanh nghĩ tới đây, vừa mới chuẩn bị giả vờ khuôn mặt mờ mịt, đáp lại Tô Chi Niệm, nhưng cậu ta còn chưa nâng mí mắt nhìn anh, người đàn ông đột nhiên dùng một cước đá bay cậu ta ra khỏi ghế dựa đang ngồi.
Đầu cậu ta đánh mạnh lên tường, đau đến cậu ta hoa cả mắt, chờ đến khi cậu ta phục hồi tinh thần lại, trong gian phòng tạm giam của cậu ta, đã không còn người đàn có tướng mạo kinh người kia.
-
Qua hôm nay, sau khi chuyện thành công...
Suy nghĩ tràn ngập trong đầu Tô Chi Niệm đều là câu nói này, anh hoàn toàn không để ý cảnh sát đang nói chuyện với mình, nhanh chóng lao ra đồn cảnh sát, nôn nóng lên xe, sau đó vừa khởi động xe, vừa lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tống Thanh Xuân.
Điện thoại vang rất nhiều tiếng, đều không kết nối được, cho đến cuối cùng, Tô Chi Niệm nghe đến bên trong truyền tới giọng nữ máy móc từ di động: "Thực xin lỗi, số điện thoại ngài gọi, tạm thời không có người tiếp nghe, xin gọi lại sau."
Điện thoại vang rất nhiều tiếng, đều không kết nối được, cho đến cuối cùng, Tô Chi Niệm nghe đến bên trong truyền tới giọng nữ máy móc từ di động: "Thực xin lỗi, số điện thoại ngài gọi, tạm thời không có người tiếp nghe, xin gọi lại sau."
Giống như là có vật gì đó hung hăng đè lên trái tim của Tô Chi Niệm, nặng đến khiến máu toàn thân anh đều ngừng chảy xuôi.
Anh dùng một tay khống chế tay lái, run đến đặc biệt lợi hại, anh đạp lút cần ga, nhanh chóng nhảy lên ra khỏi đồn cảnh sát, một tay khác cầm điện thoại di động, run lẩy bẩy nhấn tên cô lần nữa, gọi điện thoại.
Giống như vừa rồi, điện thoại vang rất nhiều tiếng, nhưng từ đầu đến cuối đều không được nhận nghe.
Tô Chi Niệm cảm giác được trái tim mình đang nhanh chóng co rút lại, một loại khi*p sợ không cách nào nói thành lời nhanh chóng bò đầy phía sau lưng, anh nghĩ cũng không nghĩ liền quẹo cua ở giao lộ trước mặt, lái đến công ty Tống Thanh Xuân.
Mới vừa đi hai trăm mét, đột nhiên Tô Chi Niệm lại nghĩ tới, buổi sáng Tống Thanh Xuân từng hỏi mình một câu, hôm nay xí nghiệp Tống thị có hoạt động, anh có thể tham dự hay không...
Hoạt động kia từng được anh phê duyệt ...
Tô Chi Niệm giơ cổ tay lên, nhìn thoáng qua thời gian, ba giờ rưỡi chiều, đúng lúc xí nghiệp Tống thị đang trong buổi hoạt động... Cho nên hiện tại cô hẳn là sẽ không ở công ty, mà là ở hiện trường hoạt động của xí nghiệp Tống thị.
Hoạt động lần này của xí nghiệp Tống thị làm đặc biệt lớn, địa điểm là do Phương Nhu - chị dâu Tống Thanh Xuân đặt, đã chọn một hội sở tư nhân ở ngoại ô phía đông, đúng lúc là hướng ngược lại với công ty TW anh đang đi vào bây giờ.
Hiện tại anh đang chạy ở trên đường cao tốc, muốn quay đầu, ít nhất còn khoảng năm km...
Tô Chi Niệm hoàn toàn không cho mình quá nhiều thời gian suy xét, trực tiếp quay đầu xe, dọc theo một đường xe khẩn cấp bên hông, không tuân theo quy định tăng tốc đi ngược chiều.
Tô Chi Niệm biết rõ chính mình cách Tống Thanh Xuân có chút xa, dù thính lực của anh vượt qua người thường rất nhiều lần, cũng sẽ không nghe thấy âm thanh của Tống Thanh Xuân, nhưng trên đường anh lái đến hội sở ở ngoại ô phía đông, vừa không ngừng liên tục gọi điện thoại cho cô, vừa đặt lực chú ý ở bên tai, xuyên qua đủ loại đủ kiểu âm thanh ồn ào mất trật tự, đi tìm kiếm âm thanh của cô.
Lúc chạy đến S50 (tên đường cao tốc) ở phía đông, tuy Tô Chi Niệm không nghe được âm thanh của Tống Thanh Xuân, nhưng lại nghe được âm thanh có liên quan đến xí nghiệp Tống thị.
Âm thanh kia cách anh rất xa, âm thanh nhỏ đến mức miễn cưỡng mới có thể nghe rõ.
"Hiện tại các người thành công tiến vào hội trường hoạt động xí nghiệp Tống thị chưa?"
Đây là giọng nói của một người đàn ông, rất thô cuồng, tiếng phổ thông cũng không phải đặc biệt tiêu chuẩn, hẳn là đang gọi điện thoại, sau khi tiếng nói của hắn rơi xuống, liền có tiếng nói dB nhỏ hơn truyền tới: "Anh Khôn, tụi em đã thành công tiến vào hội trường ."
Anh Khôn? Vừa rồi ở đồn cảnh sát, trong lòng anh chàng chuyển phát nhanh đó nghĩ cũng là cái tên này... Lúc đó cậu ta còn nói, qua hôm nay, sau khi chuyện thành công... Đây là nói, bọn họ còn chưa bắt đầu hành động? Tống Thanh Xuân tạm thời còn chưa xảy ra chuyện?
Tim nhấc đến cổ họng của Tô Chi Niệm cuối cùng hơi ổn định một chút, anh vừa tăng tốc lái tiến về phía trước, vừa càng thêm tập trung tinh thần đi nghe điện thoại của anh Khôn kia.
"Ghi nhớ, lần này nhất định phải thành công, hơn nữa theo tôi được biết, Tô tổng trước đó luôn luôn ở bên cạnh đại tiểu thư nhà họ Tống đó, hôm nay không ở đây. MD, trước kia anh ta cứ giống như vệ sĩ, mỗi ngày không có giây phút nào là không vây quanh bên cạnh đại tiểu thư nhà họ Tống, làm hại chúng ta hoàn toàn không có cơ hội hạ thủ, thừa dịp lần này anh ta không ở đây, ngàn vạn lần đừng xảy ra sơ suất gì nữa, có nghe hay không?"
"Đã biết, anh Khôn, anh yên tâm, lần này cam đoan sẽ thành công... Anh Khôn, em không nói với anh nữa, hiện tại có cơ hội, đại tiểu thư nhà họ Tống giống như muốn ở một mình, chờ tin tốt của tụi em." Sau đó điện thoại liền bị cắt đứt, bên tai Tô Chi Niệm nghe được chỉ còn lại tín hiệu báo bận "tút tút tút".
Tống Thanh Xuân muốn ở một mình, bọn họ chuẩn bị hạ thủ... Nếu cô không xảy ra chuyện gì, tại sao không có nhận điện thoại của anh, là hiện trường hoạt động quá loạn không nghe được tiếng chuông, hay là chế độ im lặng?
Đầu óc Tô Chi Niệm vừa nhanh chóng vận chuyển, vừa lại gọi điện thoại cho Tống Thanh Xuân lần nữa.
Vang khoảng năm tiếng, điện thoại vẫn không được người tiếp nghe.
Tô Chi Niệm nhăn nhăn mi tâm, hiện tại quan trọng nhất là phải tìm một người, trói chặt Tống Thanh Xuân, không nên để cho một mình cô đơn độc chạy loạn... Quan hệ của nhà họ Tần và nhà họ Tống vẫn luôn rất tốt, xí nghiệp Tống thị có hoạt động, Tần Dĩ Nam khẳng định sẽ tới tham gia... Tô Chi Niệm nghĩ tới đây, quyết định nhanh chóng cúp điện thoại, tìm số điện thoại của Tần Dĩ Nam, gọi tới.
Điện thoại của Tần Dĩ Nam vừa vang hai tiếng, liền được tiếp nghe, pha lẫn âm thanh hỗn loạn truyền tới từ trong hội trường, Tô Chi Niệm nghe được một tiếng: "alo..." của anh ta
Anh hoàn toàn không cho anh ta có cơ hội tiếp tục khách sáo, gọn gàng cắt đứt lời nói của anh ta, hỏi: "Gặp Tống Thanh Xuân không?"
"Gặp ..." Lời của Tần Dĩ Nam còn chưa nói xong, liền bị Tô Chi Niệm lần nữa ૮ưỡɳɠ éρ chặt đứt: "Gặp lúc nào?"
Tần Dĩ Nam nghĩ khoảng ba giây đồng hồ, đáp: "Khoảng mười phút trước..."
"Hiện tại cô ấy có nguy hiểm." Tô Chi Niệm giành lời nói với Tần Dĩ Nam lần thứ ba.
"Hả?" Tần Dĩ Nam bị Tô Chi Niệm ném đến câu nói này, làm cho không hiểu ra sao, sững sờ một lát, mới phản ứng được, tiếp tục hỏi: "Sao anh biết?"
"Anh đừng quản làm sao tôi biết ..." Tô Chi Niệm đáp lại xong hai chữ này, giống như là biết Tần Dĩ Nam tiếp tục muốn hỏi mình cái gì, giành trước tiếp tục mở miệng nói: "... Hiện tại tôi không có thời gian giải thích nhiều với anh, hiện tại chuyện quan trọng nhất của anh là, nhanh chóng đi tìm cô ấy, theo sát cô ấy, nhanh lên một chút!"
Đây vẫn là lần đầu tiên Tần Dĩ Nam nhìn thấy Tô Chi Niệm dùng nghiêm túc thái độ như vậy nói chuyện với mình, anh bất giác liền nuốt nghi ngờ của mình xuống trong bụng, nghiêm túc đáp: "Được, tôi biết, hiện tại tôi liền đi tìm cô ấy, đợi lát nữa sẽ điện thoại lại cho anh."
-
Tần Dĩ Nam không bịa chuyện, vào mười phút trước, anh thật ở cùng một chỗ với Tống Thanh Xuân.
Lúc đó trong tay Tống Thanh Xuân bưng một ly champagne thêm đá, vừa chào hỏi xong với người ta, quay người liền gặp mặt anh, sau đó bộ dạng của cô liền giống như anh nhìn thấy vào lúc trước, cười tít mắt, dùng ngữ điệu mềm mại hô một tiếng: "Anh Dĩ Nam." với anh
Nếu anh không biết cô thích anh, anh nhất định sẽ rất tự nhiên cười một tiếng với cô, sau đó bước bước chân đi về phía cô.
Thật ra trước khi anh tới hội trường, liền nghĩ tới mình chắc chắn sẽ gặp được cô, chỉ là trong lòng anh vẫn còn chưa làm tốt chuẩn bị đối mặt với cô, liền không có dấu hiệu nào gặp phải cô.
Thế cho nên anh có chút luống cuống nắm ly rượu, đứng tại chỗ nửa phút, cũng không có phản ứng gì, cuối cùng vẫn là cô chân thành bước bước chân, đi đến trước mặt anh, thanh tú xinh xắn lắc lắc tay ở trước mặt anh: "Anh Dĩ Nam, anh phát ngốc gì vậy?"
Phản ứng đầu tiên sau khi anh hoàn hồn, chính là rủ tầm mắt xuống trước, lặng im khoảng mười giây, mới ngẩng đầu, kéo một nụ cười nhạt với cô: "Tống Tống."
Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam tán gẫu rất nhiều, Tống Thanh Xuân còn oán trách hiện tại đã lập xuân nhiều ngày như vậy, thời tiết còn lạnh đến muốn mệnh.
Tần Dĩ Nam thuận theo đề tài của cô, không có chút xíu không kiên trì tán gẫu với cô.
Trên đường đi có người gọi Đường Noãn, lúc cô ta đi về phía người kia, đúng lúc đi qua bên cạnh Tần Dĩ Nam và Tống Thanh Xuân.
Thật ra ban đầu Tần Dĩ Nam không có chú ý đến Đường Noãn, là Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm một phương hướng ngây người trước, anh mới bất giác nhìn qua theo tầm mắt của cô, sau đó Đường Noãn và ánh mắt của anh liền không tiếng động chạm vào nhau.
Cô ta mặc một váy dài lộ vai chấm đất màu nude, thể hiện ra hết toàn bộ vóc người xinh đẹp, cô ta trải qua trang điểm tỉ mỉ, xinh đẹp làm rung động lòng người.
Từ một đêm ở "Kim Bích Huy Hoàng" kia, sau khi Tần Dĩ Nam nghe được đối thoại tranh cãi củaTống Thanh Xuân và Đường Noãn, liền không có chủ động đi tìm Đường Noãn nữa, đương nhiên, Đường Noãn cũng chưa từng tìm anh.
Hai người cứ như vậy cắt đứt liên hệ, thật ra tính xuống, cũng chỉ mới một tuần lễ, nhưng lúc này, Tần Dĩ Nam nhìn khuôn mặt rõ ràng đã từng quen thuộc đến trong xương tủy, lại cảm thấy xa lạ giống như là không gặp cách một thế kỷ.
Tầm mắt Đường Noãn, chỉ dừng lại trên người anh ba giây, liền lãnh đạm dời đi, giẫm giày cao gót, cao ngạo đi qua từ trước mặt anh.
Biểu tình trên mặt Tần Dĩ Nam rất lãnh đạm, vẫn chờ đến khi không nghe được tiếng giày cao gót của Đường Noãn, mới giống như không có việc gì thu tầm mắt trở về, sau đó liền thấy Tống Thanh Xuân tâm sự nặng nề nhìn anh.
Kế tiếp, Tần Dĩ Nam và Tống Thanh Xuân lại tán gẫu, Tống Thanh Xuân liền bắt đầu có vẻ hơi tư tưởng không tập trung, thậm chí còn nhiều lần muốn nói lại thôi cắt đứt lời nói của Tần Dĩ Nam, cô giống như là có chuyện gì muốn nói cho anh biết, nhưng tầm mắt lại liếc nhìn về phía Đường Noãn nhiều lần, nhưng từ đầu đến cuối đều không nói ra, cuối cùng ngược lại chính mình tùy tiện lấy cớ, muốn rời đi.
Đáy lòng Tần Dĩ Nam giống như gương sáng, biết rõ bộ dáng ngập ngừng ấp úng như vậy của Tống Thanh Xuân là vì sao, nhưng anh cũng hiểu rõ cô nói không nên lời, là sợ bản thân anh khổ sở.
Cho nên anh không có ngăn cản cô, tùy ý cô rời đi, anh nhìn bóng lưng của cô, trong nháy mắt đột nhiên nghĩ rõ ràng chuyện không nghĩ rõ trong mấy ngày nay.
Tống Thanh Xuân biết rõ rất nhiều chuyện, nhưng lại chưa bao giờ nói cho anh, chẳng qua là sợ hủy đi tốt đẹp trong lòng anh.
Cho nên anh hoàn toàn không cần rối rắm sau khi biết cô thích anh, phải dùng bộ dạng như thế nào để đối mặt với cô.
Ngày đó, lúc cô tranh cãi với Đường Noãn, nói là từng thích... Một chữ từng, đại biểu đã qua, nếu là đã qua, anh cần gì phải nhắc lại?
Cho nên biện pháp tốt nhất, chính là anh cũng như trước đây, vẫn coi cô như em gái quan trọng nhất trong tính mạng, mà chuyện cô từng thích anh, anh liền xem như chưa bao giờ biết.
Tần Dĩ Nam nghĩ thông suốt, đáy lòng giống như rơi xuống một tảng đá lớn, nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lúc chào hỏi với người đi qua trước mặt mình, tươi cười đều thoải mái hơn rất nhiều.
Anh uống xong rượu đỏ trong tay, đi về phía người phục vụ không xa, vừa mới chuẩn bị đổi một ly mới, kết quả liền có một cái tay, lấy đi trước ly rượu anh muốn kia.
Tần Dĩ Nam phản xạ có điều kiện quay đầu, thấy Đường Noãn ngẩng đầu, mí mắt cũng không chớp một chút rót ly rượu kia vào trong bụng.
Nếu đổi lại trước đây, Tần Dĩ Nam thấy Đường Noãn như vậy, khẳng định sẽ vươn tay ra ngăn cản.
Nhưng hôm nay Đường Noãn đều uống sạch sẽ khô ráo ly rượu kia, Tần Dĩ Nam vẫn an tĩnh không có chút xíu cử động.
Đường Noãn nhăn mi tâm lại một chút, lần nữa bưng ly rượu thứ hai.
Đường Noãn nhăn mi tâm lại một chút, lần nữa bưng ly rượu thứ hai.
Dư quang khóe mắt cô ta vừa liếc về phía Tần Dĩ Nam, vừa nâng ly rượu đưa tới bờ môi lần nữa.
Giống như vừa rồi, thẳng đến khi cô ta uống sạch ly rượu này, Tần Dĩ Nam cũng không có chút xíu phản ứng.
Đường Noãn âm thầm Ϧóþ lòng bàn tay, lúc để ly rượu trống không lên cái khay của người phục vụ, cố ý ra vẻ bộ dáng không cẩn thận, trẹo chân một cái, liền ngã vào trong lòng Tần Dĩ Nam.
Cô ta cảm giác được rõ ràng thân thể người đàn ông cứng đờ, yên lặng khoảng nửa phút, tay chậm rãi giơ lên.
Cô ta biết, một thời gian trước anh không liên hệ với cô ta, là bởi vì nói xin lỗi cô ta nhiều lần, nhưng từ đầu đến cuối cô ta đều không để ý anh, anh đùa giỡn tính khí, hiện tại chỉ cần cô ta hơi dùng chút thủ đoạn, anh liền sẽ mềm lòng chịu thua với cô ta... Kế tiếp khẳng định anh sẽ ôm lấy eo của cô ta, quan tâm ôn nhu hỏi cô ta, có bị thương chỗ nào không?
Đường Noãn vùi mặt ở trong иgự¢ Tần Dĩ Nam, nâng lên một nụ cười tràn đầy tự tin, chỉ là nụ cười của cô ta còn chưa hoàn toàn nở rộ mở, tay người đàn ông đã rơi ở trên bờ vai cô ta, kéo cô ta ra từ trong lòng của anh.
Nụ cười trên mặt Đường Noãn, đã biến mất hầu như không còn, có chút không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Dĩ Nam.
Tần Dĩ Nam giống như là không có chú ý đến ánh mắt cô ta, sắc mặt xa cách đưa tay ra, bưng một ly rượu đỏ, sau đó không nói một câu, liền muốn xoay người rời đi.
"Tần Dĩ Nam!" Đường Noãn đột nhiên mở miệng gọi tên Tần Dĩ Nam, sau khi hô xong, cô ta mới ý thức được, đây giống như là lần đầu tiên trong những năm gần đây, cô ta đánh vỡ cục diện bế tắc khi cô ta và Tần Dĩ Nam đang náo không vui.
Bước chân Tần Dĩ Nam dừng một chút, vừa mới chuẩn bị xoay người, điện thoại di động trong túi đột nhiên liền chấn động lên.
Anh không hề dừng lại một chút nào liền lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua biểu hiện cuộc gọi, lại có thể là Tô Chi Niệm, vẻ mặt anh hơi kinh ngạc một chút, nhanh chóng tiếp nghe.
"Alo..."
"Gặp Tống Thanh Xuân không?"
"Gặp ..."
"Gặp lúc nào?"
"Khoảng mười phút trước..."
"Hiện tại cô ấy có nguy hiểm."
"Hả?" Tần Dĩ Nam bất giác bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Tống Thanh Xuân quanh hội trường
"Sao anh biết ?" Anh vừa nói chuyện với Tô Chi Niệm, vừa đi về phía Tống Thanh Xuân vừa rời đi, chỉ là anh đi còn chưa được hai bước, Đường Noãn liền dẫn đầu vượt qua anh, chắn ở trước mặt anh.
"Anh đừng quản làm sao tôi biết ... Hiện tại tôi cũng không có thời gian giải thích với anh nhiều như vậy, bây giờ chuyện quan trọng nhất của anh là, nhanh chóng đi tìm cô ấy, ở cùng cô ấy, nhanh lên một chút!"
"Được, tôi biết, hiện tại tôi liền đi tìm cô ấy, đợi lát nữa gọi điện thoại lại cho anh." Tần Dĩ Nam bị lời nói của Tô Chi Niệm làm cho đáy lòng cũng không khỏi khẩn trương lên, anh cúp điện thoại, nhìn cũng không nhìn Đường Noãn một cái, liền vượt qua cô ta chuẩn bị rời đi, nhưng cổ tay lại bị cô ta kéo lại: "Tần Dĩ Nam, anh không nghe thấy tôi gọi anh sao?"
Tần Dĩ Nam đưa lưng về phía Đường Noãn, dùng sức mấp máy môi, một giây sau liền hung hăng ném tay cô ta đi.
Đường Noãn mang giày cao gót, lực đạo của Tần Dĩ Nam hơi lớn, cô ta bị anh ném đến mức liên tiếp lui về phía sau hai bước, nhất thời không đứng vững, ngã rầm trên mặt đất, phát ra một tiếng "á" sắc bén.
Mà thân ảnh Tần Dĩ Nam chỉ dừng một chút, đến đầu cũng không quay lại, thân ảnh nhanh chóng biến mất ở đám người trong hội trường.
Đường Noãn trước là không dám tin tưởng dùng sức Ϧóþ lòng bàn tay, sau đó chờ đến khi đau đớn sắc bén truyền tới, biểu tình mới biến đổi bắt đầu méo mó từng chút một.
Vừa rồi cô ta nghe được tên của Tống Thanh Xuân từ trong điện thoại, mới chắn ở trước mặt anh.
Cô ta chính là không muốn để cho anh đi tìm Tống Thanh Xuân, về sau mới đưa tay ra kéo anh lại.
Nhưng cô ta lại không nghĩ rằng, cho tới nay, Tần Dĩ Nam không dám nói lớn tiếng một câu với cô ta, vừa rồi vì Tống Thanh Xuân, lại có thể тһô Ьạᴏ ném cô ta đii như vậy!
Càng nghĩ, đáy lòng Đường Noãn càng không thăng bằng, cuối cùng, hàm răng đều bị cô ta cắn ken két vang dội.
-
Hội trường hoạt động rất lớn, Tần Dĩ Nam bước nhanh chạy chậm một quanh hội trường một vòng, mệt mỏi đến có chút thở hồng hộc, nhưng cũng không thấy thân ảnh Tống Thanh Xuân.
Anh đến nước miếng cũng không quan tâm nuốt, vừa hỏi thăm người quen thuộc với Tống Thanh Xuân, vừa vội vàng bắt đầu tìm kiếm quanh hội trường lần thứ hai.
Cuối cùng vẫn là Tống Mạnh Hoa nói với Tần Dĩ Nam, nói Tống Thanh Xuân đi phòng vệ sinh.
Tần Dĩ Nam đến câu "Cám ơn" cũng không nói với Tống Mạnh Hoa, liền bước nhanh chạy đi phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh của hội sở không phân biệt nam nữ, mỗi một cái đều là độc lập.
Tần Dĩ Nam hoàn toàn không có thời gian để ý tới lời đồn, lần lượt gõ cửa, vừa nói xin lỗi, vừa xác định người ở bên trong có phải là Tống Thanh Xuân hay không.
Cuối cùng mười hai phòng vệ sinh độc lập đều bị Tần Dĩ Nam tìm xong toàn bộ, vẫn không có tìm được Tống Thanh Xuân.
Điện thoại trong túi lần nữa chấn động lên, là Tô Chi Niệm gọi tới, anh còn chưa tiếp thông, dư quang khóe mắt liền xuyên qua cửa một phòng vệ sinh đúng lúc mở ra, nhìn đến trên bồn rửa tay bên trong đặt một cái túi xách.
Túi xách kia có chút quen thuộc, giống như là từng thấy qua ở đâu...
Bước chân của Tần Dĩ Nam hơi dừng một chút, trầm tư một lát, đến điện thoại cũng không lo tiếp, liền giẫm chân đi vào.
Anh cầm túi xách kia lên, càng cảm thấy quen thuộc, đáy lòng mơ hồ giống như là đoán được cái gì, nhanh chóng mở túi xách ra, sau đó lục lọi bên trong, liền rút ra một cái giấy chứng minh thư, từ trên giấy chứng minh thư thấy được gương mặt quen thuộc của Tống Thanh Xuân.
Tần Dĩ Nam lập tức ngẩng đầu, đánh giá phòng vệ sinh một vòng, toàn bộ đều đóng kín, bên trong rất sạch sẽ, trên bồn rửa tay có vết nước bắn tung toé, nói rõ Tống Thanh Xuân đi vệ sinh xong, rời khỏi nơi này chưa bao lâu...
Tần Dĩ Nam cầm túi xách của Tống Thanh Xuân, nhanh chóng đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Anh đứng ở cửa, nhìn hai bên, bên tay trái là trở về hội trường, phía bên phải có hai cái cửa, một cái là thẳng đến vườn hoa phía sau, một cái khác là con đường khẩn cấp.
Anh tới đây từ hội trường, trên đường đều không nhìn thấy thân ảnh của cô, cho nên chỉ có thể là bên phải.
Nhưng, vườn hoa phía sau và con đường khẩn cấp, cô đi nơi nào?
Tần Dĩ Nam vừa bước nhanh đến bên phải, đầu óc vừa nhanh chóng chuyển động .
Anh đi tới lối giao nhau giữa vườn hoa phía sau và con đường khẩn cấp, liền ngừng lại.
Nếu như Tống Thanh Xuân cảm thấy hội trường ngột ngạt, như vậy rất có thể là đi vườn hoa phía sau hít thở không khí trong lành...
Huống chi nơi phòng vệ sinh này có thể có người tới bất cứ lúc nào, cho dù là thật có người muốn xuống tay với cô, cũng không dễ hành động lắm...
Tần Dĩ Nam nghĩ tới đây, liền cất bước đi tới cửa vườn hoa phía sau, chỉ là anh đi còn chưa được hai bước, lại đột nhiên ngừng lại, chậm rãi quay đầu, tầm mắt rơi xuống phía dưới góc phải của con đường khẩn cấp.
Anh nhìn chằm chằm nơi đó khoảng mười giây, liền xoay người quay trở về, sau đó ngồi xổm người xuống, chậm rãi nhặt lên từ trên mặt đất một cái lắc tay sáng lóng lánh.
Lắc tay này, anh không thể quen thuộc hơn được... Là món quà sinh nhật năm ngoái anh đặc biệt mời người định chế để tặng cho cô... Bây giờ lại bị ném ở nơi này...
Mà lắc tay hoàn hảo không chút tổn hại, không có bất cứ vết tích bị kéo đứt nào, điều này nói rõ không phải không cẩn thận rơi trên mặt đất ...
Cũng chính là nói, sợi lắc tay này là bị người tháo xuống, mà người này, rất có thể chính là Tống Thanh Xuân.
Túi xách của cô ở nhà vệ sinh, lắc tay ở cửa con đường khẩn cấp... Một thứ thì có thể nói là cô sơ ý quên, nhưng hai thứ thì sao?
Tần Dĩ Nam nhìn sợi lắc tay trong lòng bàn tay, tốc độ tim đập không khỏi bắt đầu tăng tốc.
Chẳng lẽ là thật như anh vừa mới nghĩ, sợi lắc tay này là Tống Thanh Xuân cố ý bỏ ở nơi này?
Chẳng lẽ hiện tại cô, đã gặp phải bất trắc? Mà lắc tay này là ám hiệu cô để lại cầu cứu?
Để ở cửa con đường khẩn cấp, nói rõ cô đi là con đường khẩn cấp?
Tần Dĩ Nam đột nhiên đứng lên từ dưới đất, dốc sức đẩy cửa con đường khẩn cấp đóng kín ở trước mặt ra, nhanh chóng xông vào trong.
Lại là cục diện hai chọn một, lên lầu và xuống lầu...
Có lắc tay ở cửa con đường khẩn cấp, lần này Tần Dĩ Nam cố ý lưu ý mặt đất, sau đó ở trên bậc thang thứ ba đi xuống lầu, lại thấy ánh sáng lấp lánh.
Tần Dĩ Nam bước nhanh đi lên trước, khom người nhặt lên, là một bông tai đồng bộ với lắc tay đó, ánh sáng là phát ra từ kim cương phía trên.
Tần Dĩ Nam không có dừng lại chút nào, trực tiếp ba chân bốn cẳng nhanh chóng chạy xuống dưới lầu, mỗi khi anh đến một cái cửa, đều sẽ nhìn mặt đất một vòng, phát hiện không có gì khác thường, cứ tiếp tục chạy xuống dưới lầu, mãi cho đến bãi đỗ xe tầng hai, Tần Dĩ Nam phát hiện một bông tai khác trong bộ trang sức anh tặng cho Tống Thanh Xuân.
Điều này nói rõ Tống Thanh Xuân bị mang vào tầng bãi đỗ xe dưới đất này?
Tần Dĩ Nam không dám có bất kỳ lơi lỏng gì, trực tiếp kéo lối thoát hiểm ra, chạy vào bãi đỗ xe.
Diện tích bãi đỗ xe dưới đất cũng không lớn, đại đa số chỗ đỗ xe đều có xe.
Nếu như Tống Thanh Xuân thật là bị người ૮ưỡɳɠ éρ mang đến nơi này, như vậy rất có thể cũng đã bị ૮ưỡɳɠ éρ mang lên xe, hơn nữa xe khẳng định sẽ lấy tốc độ nhanh nhất, lái ra khỏi hội sở...
Tần Dĩ Nam cau chặt mi tâm, chẳng qua trầm tư hai giây, liền bắt đầu chạy đến vị trí không có xe.
Đến mỗi một chỗ, anh đều tìm kiếm trên mặt đất trước.
Trong bãi đậu xe vắng vẻ, tiếng bước chân anh chạy băng băng, quanh quẩn không ngừng.
Tần Dĩ Nam vẫn chạy từ khu A đến khu C, cuối cùng từ trên mặt đất chỗ đỗ không có xe giữa xe Audi và xe Benz, tìm đến thứ cuối cùng trong bộ trang sức mình tặng cho Tống Thanh Xuân: Dây chuyền.
Chuyện càng giống như phán đoán của Tần Dĩ Nam, đáy lòng của anh càng khẩn trương.
Tô Chi Niệm nói, Tống Thanh Xuân có nguy hiểm, mà ở một thời gian trước, cô gặp phải bất trắc quá nhiều lần như bậy, mỗi một lần đều trực tiếp hướng về tính mạng của cô ... Cho nên, nếu như một khi Tống Thanh Xuân bị mang ra khỏi hội sở, như vậy rất có thể chính là cục diện dữ nhiều lành ít!
Tần Dĩ Nam cảm giác được trong nháy mắt này, máu toàn thân anh giống như là đông lại, anh nắm những trang sức mình nhặt được ở trên đường, tạm dừng khoảng ba giây đồng hồ, liền cất bước chạy đến xe của mình, sau đó nhanh chóng mở cửa xe, đến dây an toàn cũng không lo cài, liền hung hăng dùng một cước giẫm ga, nhanh chóng vọt ra ngoài.
Lúc đi qua cửa ra của bãi đỗ xe, Tần Dĩ Nam cố ý dừng xe lại, hỏi nhân viên làm việc: "Trong vòng hai mươi phút, xe chỗ đỗ xe khu C lái ra mấy chiếc?"
Nhân viên làm việc đến ghi chép đều không kiểm tra, trực tiếp đáp: "Hơn nửa này nay, trừ bỏ anh, thì chỉ có một chiếc xe tải lái ra."