DỰ CẢM KHÔNG TỐT
Cảnh sát đem thuật lại cặn kẽ tình huống một lần, có thể là bởi vì cuối cùng đã giải quyết xong vụ án này, tâm tình không tệ, sau cùng trước khi cúp điện thoại, còn nói một câu với Tống Thanh Xuân: "Chúc mừng, Tống tiểu thư, từ giờ trở đi cô có thể không cần phập phồng lo sợ nữa."
Sáng sớm nghe được tin tức này, tâm tình Tống Thanh Xuân cũng tốt hơn nhiều, cô cười tít mắt đáp một tiếng "Cám ơn", sau đó liền vui rạo rực cúp điện thoại.
Nhìn thoáng qua thời gian, bảy giờ sáng, Tống Thanh Xuân chỉ mới ngủ hai tiếng, bị cú điện thoại kia của cảnh sát khiến cho hoàn toàn không buồn ngủ, cô rời giường rửa mặt, xuống lầu chuẩn bị xong bữa sáng, sau đó gọi Tô Chi Niệm.
Thời điểm ăn sáng, Tống Thanh Xuân nói lại với sát với Tô Chi Niệm về cuộc gọi tới của cảnh sát.
Từ đầu đến cuối Tô Chi Niệm không tiếp chuyện, sắc mặt bình thản ngồi ở chỗ đối diện cô, cử chỉ tao nhã, trầm mặc không tiếng động ăn bữa sáng.
"... Trước đây tôi từng thấy nội dung phim fan biến thái trong TV, nhưng tôi vẫn cảm thấy đó chỉ là tồn tại trong truyền hình, không nghĩ đến trong hiện thực cũng có... Mặc kệ như thế nào, chuyện đều đã qua, cuối cùng tôi cũng được giải phóng ..."
"Gần đây tôi thật sắp ngột ngạt hỏng rồi, tôi quyết định ngày mai tôi sẽ đi đến công ty làm việc lại, đợi lát nữa tôi phải ăn mặc chải chuốt thật đẹp, sau đó đi dạo phố..."
Tống Thanh Xuân nói đến đây, liền đếm trên đầu ngón tay những vật gần đây mình muốn mua ở trên điện thoại di động.
"... POLA mới nhất dùng rất tốt, còn có kem dưỡng mắt, còn có túi xách Dior mới..."
Tô Chi Niệm luôn rủ lông mi, chậm rãi nâng mí mắt, nhìn về phía cô gái đối diện.
Cô dùng ngón tay xanh miết trắng nõn đếm đồ, mặt mày mang theo kích động và vui sướng, trong miệng phát ra tiếng nói, giống như chim sơn ca vậy, êm tai linh động.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm hình ảnh trước mắt, nhìn một lúc, lặng yên không một tiếng động yên lặng than thở một hơi dưới đáy lòng, sau đó liền rũ mắt xuống, dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết cháo trong chén, mở miệng nói với cô câu nói đầu tiên sau khi rời giường sáng nay: "Chín giờ công ty có một cuộc họp, đi trước."
"Hả?" Tống Thanh Xuân đang ở nơi đó hưng phấn nói líu ríu, bị lời nói bỗng nhiên ném tới của Tô Chi Niệm làm cho sững sờ, chờ đến khi cô lấy lại tinh thần, đang lúc chuẩn bị "ừ", Tô Chi Niệm đã đứng dậy, đi ra phòng ăn.
Tống Thanh Xuân lấy thìa, quấy cháo trong chén, mượn cửa phòng ăn mở ra, có thể nghe thấy tiếng vang Tô Chi Niệm lên lầu, xuống lầu, ngay sau đó chính là cửa nhà bị đóng lại, âm thanh xe khởi động.
Vẫn luôn chờ đến tiếng xe biến mất không còn tăm hơi, tầm mắt Tống Thanh Xuân mới chậm rãi hướng về phía đối diện của mình, nhìn chằm chằm cái chén Tô Chi Niệm đã dùng kia, mi tâm nhẹ nhàng nhăn lại.
Là ảo giác của cô sao? Vừa rồi Tô Chi Niệm, giống như có chút không đúng.
Thôi, không nghĩ nữa, dù sao anh luôn luôn như vậy mà, tính cách âm tình bất định, không hiểu ra sao cả...
Tống Thanh Xuân nghĩ một lúc, cũng không nghĩ ra được không đúng chỗ nào, liền lắc lắc đầu, cúi đầu húp cháo.
Nhưng mà tâm tình, lại kém xa vui vẻ vừa rồi.
Ăn xong bữa sáng, trở lại lên lầu, tâm tình Tống Thanh Xuân càng suy sụp.
Cô cho rằng là do kỳ sinh lý, không nghĩ quá nhiều, đối diện gương trang điểm đơn giản một chút, liền xách túi, ra khỏi cửa.
Không biết có phải đã lâu không đi dạo phố hay không, hôm nay lực chiến đấu của Tống Thanh Xuân đặc biệt mạnh mẽ, mãi đến hơn năm giờ tối mới trở về nhà.
Phụ nữ luôn như vậy, mặc kệ tâm tình có bao nhiêu không tốt, sẽ luôn bị mua mua mua chữa khỏi.
Thời điểm Tống Thanh Xuân xách túi lớn túi nhỏ lên lầu, trong miệng còn khẽ hát nhẹ nhàng, hoàn toàn không còn ngột ngạt lúc rời khỏi cửa vào buổi sáng.
Thời gian còn sớm, cô ngồi xếp bằng ở trên giường, lần lượt mở bao bì chiến lợi phẩm của hôm nay, sau đó bày ra một hình vẽ rất tốt, sau khi chụp một tấm hình đặt ở trong vòng bạn bè, mới đưa từng thứ trở về vị trí cũ.
Lăn qua lăn lại xong, đã 6 giờ rưỡi, Tống Thanh Xuân rửa tay, đi phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
Thời điểm bận rộn, thật cũng không có cảm giác gì quá lớn, chờ đến khi bận xong rồi, Tống Thanh Xuân đi ra phòng bếp, nhìn bóng đêm đã hoàn toàn tối đen ngoài cửa sổ, loại suy sụp vào lúc rời đi vào buổi sáng lại lần nữa tràn ngập trong lòng.
Trong phòng rất an tĩnh, loại an tĩnh này khiến cho tâm tình của cô càng thêm không tốt.
Trước đây một mình cô ngây ngốc ở trong biệt thự lớn như vậy không ít lần, cô cũng không cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng hôm nay, cô nhìn biệt thự trang hoàng nguy nga lộng lẫy, nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Cô lấy điều khiển từ xa, mở truyền hình, bên trong vừa lúc đang phát bộ phim cổ trang cô nóng lòng theo dõi vào gần đây.
Rõ ràng trong truyền hình diễn là nội dung bộ phim cô rất mong đợi, nhưng cô xem lại không nâng lên nổi một chút hăng hái, đến cuối cùng, ngược lại cảm thấy nội dung bộ phim có chút nhàm chán.
Âm thanh ti vi bị cô mở đến thật lớn, cô lại cảm thấy gian phòng so với an tĩnh lúc trước, càng lộ ra quạnh quẽ, càng không vừa mắt.
Tống Thanh Xuân buồn bực ném điều khiển từ xa ở một bên, sau đó tầm mắt liền rời khỏi ti vi, khi đảo qua đồng hồ rơi trên đất, mới phát hiện đã tám giờ rưỡi.
Tám giờ rưỡi, sao Tô Chi Niệm còn không trở về nhà?
Theo ý tưởng này chợt hiện trong đầu óc cô, cô cũng ý thức được vì sao vừa rồi mình lại cảm thấy biệt thự không vừa mắt.
Là anh không ở nhà... Thật ra trong thời gian ngắn trước đây, lúc anh ở nhà mỗi ngày, anh và cô đang chiến tranh lạnh, giữa bọn họ cũng không có giao lưu gì... Cho nên anh không ở đây, đối với cô mà nói không có ảnh hưởng gì, nhưng sao cô lại cảm thấy như vậy không hài lòng chứ?
Tống Thanh Xuân càng nghĩ càng thấy tâm tình kiềm nén, cô thở dài một hơi, sau đó liền đứng lên, lấy điện thoại di động, vừa thường xuyên chú ý thời gian, vừa bắt đầu không ngừng đi lại giữa gian phòng.
Tám giờ bốn mươi, chỉ mới qua mười phút, Tống Thanh Xuân lại cảm thấy lâu vô cùng.
Cô cũng không biết rốt cuộc mình đang giựt kinh phong cái gì, lại nhấn WeChat của Tô Chi Niệm, cô giơ tay lên, đánh một câu lên phía trên, lại không gửi đi, cầm điện thoại di động, tiếp tục đi tới đi lui quanh phòng, thời điểm kim chỉ phút sắp đến gần 50, Tống Thanh Xuân âm thầm cắn cắn răng, cầm điện thoại di động, nhìn chằm chằm câu nói mình đã đánh, nhìn một lúc, liền nhấn phím gửi.
-
Tối hôm qua Tô Chi Niệm nằm ở trên giường, nghe động tĩnh Tống Thanh Xuân đang lăn qua lộn lại ở gian phòng sát vách, suốt cả đêm đều ngủ không ngon.
Buổi sáng lúc làm việc, anh không thể nào tĩnh tâm được.
Mới bắt đầu anh cho rằng là do quyết định muốn xa lánh Tống Thanh Xuân của mình gây ra, nhưng chờ đến buổi trưa, tâm anh bắt đầu trở nên hoảng hốt, khiến cho máu trong cơ thể anh đều bắt đầu gợn sóng lên theo.
Loại hoảng hốt này khiến cho anh có một loại dự cảm rất không tốt, giống như là ám chỉ chuyện lớn nào đó sắp phát sinh.
Thậm chí anh còn cẩn thận kiểm tra tình huống gần đây của công ty mình và xí nghiệp Tống thị, tất cả vận chuyển đều rất bình thường.
Không phải công ty? Vậy sẽ là cái gì?
...
Tô Chi Niệm nghĩ đến mẹ của mình.
Lúc anh học đại học, liền ở tách ra với mẹ, nhưng mỗi tuần sẽ luôn đi thăm bà một lần.
Từ đêm giao thừa đến nay, trong thời gian gần ba tuần, anh chưa từng đi qua chỗ mẹ một chuyến.
Mỗi nửa năm anh đều sẽ sắp xếp cho mẹ kiểm tra sức khỏe một lần, trước đó không lâu báo cáo kiểm tra sức khỏe của bà vừa đưa đến phòng làm việc của anh, các hạng chỉ tiêu đều không có vấn đề gì...
Nghĩ tới đây, Tô Chi Niệm còn cố ý lục ra báo cáo kiểm tra sức khỏe của mẹ, sau khi xác nhận không có vấn đề, đáy lòng của anh vẫn có một chút không ổn định.
Hoảng hốt như vậy, hoàn toàn không có tâm làm việc, Tô Chi Niệm ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn rời khỏi công ty, lái xe đi biệt thự của mẹ.
Thời điểm Tô Chi Niệm đến, vừa lúc lúc chạng vạng tối, mặt trời chiều ngã về tây, chiếu ra một mảnh màu hồng trong vườn.
Mở cửa là nữ giúp việc anh mới tới để chăm sóc mẹ, thấy anh tới đây, đặc biệt vui mừng, chào hỏi với anh, liền nhanh chân chạy lên lầu: "Phu nhân, phu nhân, thiếu gia trở về ."
Trong chốc lát, anh liền thấy mẹ tươi cười đầy mặt đi xuống từ trên cầu thang.
Đã lâu không gặp, khó tránh sẽ bị mẹ vây quanh nói dông dài một lúc, lúc nữ giúp việc chuẩn bị cơm tối, mẹ còn thăm dò hỏi một câu: "Buổi tối ăn ở đây đi?"
Tô Chi Niệm gật gật đầu, sau đó khuôn mặt mẹ liền mừng rỡ đứng dậy đi phòng bếp, cách tiếng máy hút khói, anh nghe thấy mẹ ở trong phòng bếp dặn dò nữ giúp việc làm thức ăn, đều là món anh thích ăn.
Trong phòng khách chỉ có một mình anh, trong truyền hình trước mặt đang chiếu phim hoạt hình, anh không nói gì lấy điện thoại di động ra, tùy ý tìm kiếm, lúc nhấn vào vòng tròn bạn bè WeChat, mắt vừa liếc nhìn liền thấy nội dung Tống Thanh Xuân gửi vào vòng tròn bạn bè vào một phút trước.
"Kết quả chiến đấu hôm nay, hì hì hi..."
Phía dưới là một tấm hình, là chụp từ trên giường của cô, đồ trang điểm các loại nhãn hiệu, trang sức, còn có túi xách và quần áo.
Anh theo quán tính giơ tay lên muốn khen ngợi một chút, đầu ngón tay còn chưa chạm vào điện thoại, anh liền nghĩ tới quyết định vào tối hôm qua, chần chờ một lát, cuối cùng vẫn thu ngón tay trở về.
Cơm chiều chuẩn bị rất thịnh soạn, thức ăn đầy một bàn, gần như đều làm một lần những món ăn anh yêu thích.
Cơm nước xong, nữ giúp việc bưng trái cây lên, Tô Chi Niệm lấy cây tăm ghim một khối táo, lúc vừa mới chuẩn bị nhét vào trong miệng, liền nghe thấy điện thoại di động đinh đông một tiếng.
Anh nhét táo vào trong miệng, vừa nhai vừa lấy điện thoại di động ra.
Quả táo chua chua ngọt ngọt, rất là ngon miệng, nhưng lúc anh xem được nội dung trong điện thoại, mùi vị chua ngọt của quả táo trong miệng đều biến mất, giống như nhai sáp.
Là Tống Thanh Xuân gửi tới WeChat, chỉ là mấy chữ đơn giản.
"Anh còn đang bận à? Lúc nào thì về nhà?"
Về nhà... động tác Tô Chi Niệm nhai táo ngừng lại, ánh mắt nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động trở nên đăm chiu.
"Chi Niệm, sao lại không ăn?" Mẹ thấy anh không động một lúc lâu, đẩy dĩa đựng trái cây tới trước mặt anh một cái, nhẹ nhàng nhắc nhở.
"À." Tô Chi Niệm hoàn hồn, tiếp tục ghim một khối táo, điện thoại di động trong lòng bàn tay theo động tác của anh lại chấn động một cái, anh vô thức nghiêng đầu nhìn thoáng qua, vẫn là tin tức WeChat cô gửi tới: "Tôi đã làm xong cơm chiều." Phía sau, còn tặng kèm một khuôn mặt tươi cười.
Tô Chi Niệm nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, từ đầu đến cuối không nhấn trả lời, qua một hồi lâu, anh nhẹ khép mí mắt một chút, nhét miếng táo vào trong miệng, khuôn mặt lãnh đạm liền chuyển điện thoại di động về chế độ yên lặng, nhét vào trong túi áo.
-
Mãi cho đến 9:30, Tống Thanh Xuân vẫn không đợi được Tô Chi Niệm trả lời.
Mãi cho đến 9:30, Tống Thanh Xuân vẫn không đợi được Tô Chi Niệm trả lời.
Tâm tình của cô vốn đã không tốt lắm, giờ trở nên càng khó chịu đè nén, cô không hề đi tới đi lui quanh biệt thự nữa, mà là trực tiếp cuộn tròn ở trên ghế sofa, nhìn chăm chú điện thoại di động.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thời điểm mười giờ, điện thoại di động không có động tĩnh, bên ngoài nhà cũng hoàn toàn yên tĩnh, không có âm thanh xe lái vào đây.
Không biết có phải bởi vì kỳ sinh lý hay không, một chút cảm xúc không tốt cũng sẽ bị khuếch đại lên rất nhiều lần, mắt Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm avatar Wechat của Tô Chi Niệm, không hiểu tại sao lại ửng đỏ lên.
Cô hít một hơi, để điện thoại di động xuống, nghiêng đầu nhìn về phía tối đen ngoài cửa sổ, nhìn nhìn, khóe mắt có một giọt lệ, không chịu khống chế lăn xuống.
Mãi cho đến mười một giờ, cuối cùng ngoài cửa sổ truyền tới tiếng xe, tiếp theo là ánh đèn xe xa thoáng qua thủy tinh.
Tống Thanh Xuân đột nhiên nhảy xuống từ trên ghế sofa, mang lung tung dép lê, liền chạy tới cửa.
Cô đẩy cửa ra, đúng lúc bắt gặp Tô Chi Niệm bước xuống từ trên xe.
Cô chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà đơn bạc, khí lạnh bên ngoài đông lạnh khiến tiếng nói của cô có chút run lên: "Tô Chi Niệm, anh trở về?"
Tô Chi Niệm không lên tiếng, đóng cửa xe, bước bước chân đi vào phòng.
Tống Thanh Xuân đóng cửa lại, hỏi Tô Chi Niệm đang đổi giày: "Anh đói không? Có muốn ăn chút gì không? Tôi giúp anh hâm..."
Chữ "nóng" cuối cùng của Tống Thanh Xuân còn chưa nói xong, ngữ khí Tô Chi Niệm liền rất đạm mở miệng cắt đứt lời nói của cô: "Không cần."
"Vậy cà phê thì sao?"
Tô Chi Niệm thuận tay ném chìa khóa xe ở trên kệ để đồ bên cạnh, không quay đầu nhìn lại cô, nói tiếp một câu: "Không cần."
Ngừng một lát, anh lại mở miệng, ngữ khí vẫn là đạm mạc không có bất kỳ cảm xúc nào: "Có chút mệt mỏi, chuẩn bị ngủ."
Nói xong, anh liền cất bước, đi tới cầu thang.
Tống Thanh Xuân chờ đến khi trên lầu truyền tới tiếng đóng cửa, mới thu tầm mắt trở về từ trên cầu thang đã sớm không còn bóng dáng của Tô Chi Niệm.
Cô vốn lộ ra vui sướng bởi vì anh trở về, trong nháy mắt liền tiêu tán.
Cô đứng ở chỗ cửa rất lâu, mới đi tới phòng ăn, cô còn chưa ăn cơm chiều, đối mặt với một bàn thức ăn, không có chút xíu khẩu vị.
Cô trực tiếp phủ lên những dĩa kia một màng bảo vệ, bỏ vào trong tủ lạnh, liền trở về trên lầu.
Tối hôm qua cô chỉ ngủ hai tiếng, nằm ở trên giường, phát ngốc rất lâu, mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tô Chi Niệm đã không ở nhà.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm phòng ngủ sạch sẽ vắng vẻ của anh, sững sờ một thời gian rất lâu, mới trở về phòng ngủ thay quần áo, xuất phát đi công ty.
-
Hôm nay Tô Chi Niệm hoảng hốt càng lợi hại, đến mí mắt cũng luôn nhảy không ngừng.
Loại dự cảm không tốt kia càng ngày càng mãnh liệt, khiến cho tâm tình ngột ngạt của anh trở nên càng thêm buồn bực, ngay cả hỏa khí cũng lớn hơn không ít, cho tới trưa, người tới phòng làm việc của anh, gần như mỗi một người đều bị anh không tức giận soi mói một trận, thế cho nên buổi chiều, mỗi một người đều không dám xuất hiện ở trong văn phòng của anh.
Mí mắt nhảy khiến anh tâm phiền ý loạn, hung hăng ném hợp đồng trong tay, dựa vào trên ghế làm việc, nhắm mắt dưỡng thần.
Có thể là do liên tục không ngủ ngon hai đêm, vừa nhắm mắt lại, buồn ngủ lại có thể thật sự đột kích, ngủ thi*p đi.
Anh còn mơ một giấc mộng đẹp, trong mộng anh và Tống Thanh Xuân rất vui vẻ tay trong tay nằm ở trên một bãi cỏ rải đầy ánh mặt trời.
Cô và anh không có bất kỳ trò chuyện nào, thỉnh thoảng nhìn nhau cười một tiếng, lại đủ để ấm áp lòng người.
Cô và anh không có bất kỳ trò chuyện nào, thỉnh thoảng nhìn nhau cười một tiếng, lại đủ để ấm áp lòng người.
Trên mặt anh có thể cảm giác rõ ràng được ấm áp chiếu tới từ ánh mặt trời kia, lòng bàn tay nắm tay cô cũng đều ra một tầng mồ hôi mỏng manh, anh chẳng những không có buông ra, ngược lại đổi thành tư thế mười ngón tay giao nhau.
Hình ảnh kia thật tốt đẹp, khiến cho anh hận không thể mỉm cười đắm chìm ở trong giấc mộng, vĩnh viễn không tỉnh lại.
Nhưng mơ một lúc, Tống Thanh Xuân nằm ở bên cạnh anh đột nhiên phát ra một trận tiếng kêu rên thống khổ.
Anh ghé mắt nhìn lại, thấy váy trắng cô mặc trên người, đã bị máu nhiễm đỏ một nửa.
Anh kích động đứng dậy, kiểm tra toàn thân cô một lần, lại không tìm được vết thương nào.
Anh muốn ôm cô đứng dậy đi bệnh viện, nhưng cô giống như là nặng ngàn cân, anh ôm thế nào cũng ôm không lên được.
Đỏ tươi vẫn đang chảy không ngừng từ trong cơ thể cô.
Mi tâm cô cau chặt, đáy mắt của anh tràn ngập thống khổ, màu máu trên mặt lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được chảy ra.
Anh liều mạng gọi tên cô, nhưng mí mắt cô lại chậm rãi bắt đầu rủ xuống, thẳng đến khi khép kín, tay cô nắm lấy anh liền mất đi toàn bộ sức lực, rơi xuống từ trong lòng bàn tay anh.
Anh rõ ràng cảm giác được thân thể ấm áp của cô, ở trong tích tắc đó, trở nên vô cùng lạnh buốt.
...
Tô Chi Niệm đột nhiên liền tỉnh lại từ trong mộng, sắc mặt anh trắng bệch không có chút xíu huyết sắc, hô hấp dồn dập, bộ иgự¢ nhấp nhô, ngay cả ngay đáy mắt luôn lãnh đạm trấn định, đều che kín một tầng kinh hoảng và khi*p sợ chằng chịt.
Anh thở sâu mấy hơi, mới chuyển con ngươi, đánh giá hoàn cảnh chung quanh một vòng.
Ánh mặt trời yên tĩnh ngoài cửa sổ, đúng lúc xuyên qua cửa sổ sát đất rộng lớn sáng ngời chiếu lên trên người anh, anh nắm ghế làm việc, trong lòng bàn tay phủ đầy mồ hôi ướt nhẹp.
Anh ở trong phòng làm việc của mình, tất cả vừa rồi, chỉ là một giấc mộng của anh...
Tô Chi Niệm thở phào nhẹ nhõm, giơ cổ tay lên, nhìn thoáng qua thời gian, ba giờ rưỡi chiều, anh nằm mơ chỉ mới qua hai mươi phút.
Anh ngồi ở trên ghế làm việc một lúc, thời điểm đứng dậy, phát giác hai chân của mình mềm đến thậm chí có chút đứng không vững.
Anh âm thầm ổn định thân thể, đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ thủy tinh chiếu lên tòa nhà cao tầng và đô thị phồn hoa, anh mới hậu tri hậu giác phát hiện, chính mình lại bị giấc mộng vừa rồi dọa đến toát ra một thân mồ hôi lạnh, toàn bộ quần áo ướt đẫm.
Anh sẽ thường xuyên nằm mơ thấy cô, nhưng chưa bao giờ mơ thấy cô gặp phải nguy hiểm, đây vẫn là lần đầu tiên... Hơn nữa cảnh tượng giấc mơ rất chân thật...
Giấc mơ vừa rồi, chẳng lẽ là đang ám chỉ anh, Tống Thanh Xuân có nguy hiểm?
Mi tâm Tô Chi Niệm căng thẳng, nghĩ cũng nghĩ không ra liền lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gọi một cú điện thoại cho Tống Thanh Xuân.
Điện thoại vang nhiều tiếng đều không có người nhận nghe, dự cảm không tốt khiến cho trong lòng anh càng thêm kích động, anh vô thức cầm áo khoác lên, vội vàng đi tới cửa phòng làm việc, lúc anh giơ tay lên, đang chuẩn bị kéo cửa phòng làm việc ra, điện thoại tiếp thông, bên trong đầu tiên là truyền tới một tiếng ngáp nặng nề, sau đó tiếng nói buồn ngủ ௱ôЛƓ lung của Tống Thanh Xuân truyền tới ngay sau đó: "Alo?"
Đây là đang ngủ bị anh đánh thức sao? Tô Chi Niệm ngừng bước chân, còn chưa mở miệng, liền nghe thấy Tống Thanh Xuân ngáp hỏi: "Sao vậy?"
Xem ra cô cũng không có chuyện gì... lòng lo lắng của Tô Chi Niệm cuối cùng cũng rơi xuống, sau một lúc lâu, trầm giọng đáp cô một câu "Buổi tối làm cháo yến mạch", sau đó liền cúp điện thoại.
Tống Thanh Xuân nghe tiếng tút tút tút trong điện thoại, có chút không thể tưởng tượng nổi đưa điện thoại di động đến trước mặt, xác nhận hai lần, mới dám tin tưởng, Tô Chi Niệm vừa mới thật sự gọi điện thoại tới.
"Đùa giỡn lãnh khốc cái gì, tắt điện thoại gấp gáp như vậy, không lễ phép..." Tống Thanh Xuân vểnh môi, than thở một câu, liền để điện thoại di động ở một bên, duỗi thắt lưng, hoạt động một chút, bởi vì liên tục hai ngày đều không ngủ ngon, thân thể thật sự chịu không nổi, buổi trưa liền nằm sấp ở trên bàn làm việc ngủ bù.
Cho dù anh chỉ là ném cho cô sáu chữ "Buổi tối làm cháo yến mạch", nhưng cũng làm cho tâm tình rẫu rĩ không vui từ tối hôm qua của cô liền trở nên vui vẻ dễ chịu hơn rất nhiều, thậm chí còn hát ca, mở máy vi tính ra, đi xử lý công việc chưa động vào chút nào vào hôm nay.
Thời điểm xử lý đến một nửa, Tống Thanh Xuân đứng dậy đi phòng trà nước rót cho mình một ly cà phê, trở về ngồi ở trên ghế làm việc, vui vẻ bưng cà phê, vừa uống, còn vừa cầm điện thoại di động lên, nhìn chằm chằm tên Tô Chi Niệm ở trên ghi chép trò chuyện mấy lần.
-
Xem ra là anh quá khẩn trương, chỉ là giấc mộng mà thôi... Lại nói không phải ngày đó cục cảnh sát đã gọi điện thoại tới, nói anh chàng chuyển phát nhanh đó đã nhận hết tội rồi ư?
Tô Chi Niệm cầm điện thoại di động, trầm tư một lúc, sau đó liền thuận tay ném áo khoác ở trên ghế sofa bên cạnh, đi trở về trước bàn làm việc, nhập mật mã máy vi tính vào, tiếp tục xử lý các mail đã liên tục chưa giải quyết cả một ngày hôm nay, nhưng xử lý còn chưa được mười phút, mí mắt anh lại lần nữa nhảy lên kịch liệt, trái tim vốn đã ổn định, lại bắt đầu hốt hoảng, hơn nữa tình huống lần này còn mãnh liệt hơn lúc trước, tốc độ tim đập nhanh đến mức khó mà tin nổi, giống như là sẽ phá đường mà ra vào bất cứ lúc nào.
Tô Chi Niệm dừng công việc lại, giơ tay lên đè lại mí mắt vẫn luôn nhảy của mình, trong đầu lần nữa hiện ra giấc mộng vừa rồi.
Dù là đã nói điện thoại với cô, biết cô không có việc gì, nhưng sao vẫn có cảm giác không tốt như vậy?
Mi tâm của Tô Chi Niệm không kìm hãm nổi liền nhíu lại, ngay cả khóe môi cũng hơi kéo căng lên theo.
Rốt cuộc là xuất hiện vấn đề ở đâu?
Tô Chi Niệm nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra khác thường ở đâu, nhưng tâm tình lại hỏng bét giống như buổi sáng, cũng không bình tĩnh làm việc được nữa, cuối cùng dứt khoát tan tầm sớm, trở về nhà.
-
Buổi tối Tô Chi Niệm lại nằm mơ .
Giống như giấc mơ buổi trưa ở văn phòng, lúc đầu hình ảnh rất tốt đẹp, nét mặt Tống Thanh Xuân tươi cười như hoa, khiến cho anh say mê.
Nhưng vào thời khắc ấm áp nhất, hình ảnh liền nghịch chuyển.
Lần này Tô Chi Niệm nằm mơ, không phải Tống Thanh Xuân không hiểu ra sao cả toàn thân liền bắt đầu đổ máu, mà là cô đứng ở trên một đường cái rất vắng vẻ, không có một chút chú ý đến một chiếc xe phía sau cô đang nhanh chóng lái tới.
Anh đứng ở ven đường, thấy một màn này, vừa vẫy tay với cô, vừa dùng hết toàn lực hô cẩn thận, nhắc nhở cô né tránh, nhưng cô giống như là mất đi thính giác, yên tĩnh đứng ở chỗ cũ, nhìn anh không nhúc nhích.
Mắt thấy xe sắp ᴆụng vào cô, anh không nghĩ gì liền bổ nhào về phía cô.
Khoảng cách giữa anh và cô hơi xa, nhưng không biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì, vào khoảnh khắc xe sắp ᴆụng phải thân thể cô, anh đột nhiên đưa tay ra, liền dùng sức đẩy cô ra, sau đó cảm giác được cả người mình bị xe ᴆụng bay. Ở giữa không trung, anh thấy cô bị anh đẩy ra, ngã ngồi ở trên đường cái, sau đó, anh liền ngã nặng nề xuống mặt đất cứng rắn.
Nỗi đau xé rách tim gan trong tưởng tượng còn chưa truyền tới, Tô Chi Niệm đột nhiên mở to mắt, ngồi dậy từ trên giường.
Anh há to miệng thở hổn hển, đánh giá hoàn cảnh chung quanh một vòng, thấy là bài trí quen thuộc, biết chính mình giống như buổi trưa, lại gặp ác mộng.
Đồ ngủ toàn thân của anh đều bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, trên trán có giọt mồ hôi không ngừng lăn xuống theo gò má.
Hơi thở anh bất ổn dựa vào ở trên đầu giường, vẫn luôn chờ đến khi tâm tình nhấp nhô bất định khôi phục bình thường, mới cầm điện thoại di động lên, nhìn thoáng qua thời gian, hai giờ rạng sáng.
Anh lại bừng tỉnh từ giấc mơ lần nữa, hoàn toàn không còn buồn ngủ, vén chăn lên, xuống giường, đi đến phòng tắm tắm rửa, tùy ý tìm một bộ quần áo ở nhà khoác lên, liền đi ra phòng ngủ.
Ban đêm rất yên tĩnh, anh rõ ràng nghe thấy tiếng hít thở ngủ rõ ràng của Tống Thanh Xuân, kéo dài đều đặn.
Đầu tiên anh xuống lầu rót cho mình một ly nước ấm, sau khi uống hết một hơi, mới trở về trên lầu, anh không về phòng ngủ của mình, mà là nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa phòng ngủ sát vách ra.
Trong gian phòng của cô chỉ mở một chiếc đèn ngủ mờ nhạt, có lẽ là trong đêm khuya đã cung cấp đủ khí ấm, cô đá rơi hơn phân nửa chăn mền, điện thoại di động để ở bên tai, đèn tín hiệu thỉnh thoảng sáng một chút.
Tô Chi Niệm trước đắp kín chăn giúp cô, sau đó nhẹ nhàng cầm điện thoại di động bên tai cô đặt ở trên tủ đầu giường bên cạnh, rồi mới ngồi ở cạnh giường, đưa tay ra vuốt ve gò má của cô, nhìn chằm chằm dung nhan ngủ say giống như đang suy nghĩ đưa mắt nhìn của cô.
Từ buổi trưa hôm nay đến bây giờ, trong mười hai tiếng ngắn ngủn, anh lại có thể mơ hai cơn ác mộng về cô.
Chỉ là giấc mơ đầu tiên là cô gặp chuyện không may, thứ hai là vì anh cứu cô nên gặp chuyện không may.
Hơn nữa thần kỳ nhất là trong giấc mơ, khi anh thấy cô gặp phải nguy hiểm, ý nghĩ đầu tiên là muốn khống chế ý niệm của cô, để cho cô né tránh, nhưng không biết vì sao, trong một khắc kia, siêu năng lực của anh mất hiệu lực, dù anh phí nhiều sức lực hơn nữa, cô vẫn hờ hững lạnh nhạt đứng tại chỗ, về sau anh chỉ có thể buông tha, đi khống chế tài xế, kết quả cũng giống như vậy, xe không có giảm tốc độ, cũng không có thay đổi phương hướng, từ đầu đến cuối thẳng tắp ᴆụng vào cô
Mấy ngày nay đáy lòng anh luôn có một loại cảm giác khác thường, hiện tại lại liên tục gặp hai cơn ác mộng, đây có phải là đại biểu ám chỉ nào đó không?
Ám chỉ anh, Tống Thanh Xuân vẫn sẽ có nguy hiểm tính mệnh, mà anh sẽ vì cô mà xuất hiện ngoài ý muốn?
Cho nên hai ngày này anh hoảng hốt không thôi, không phải bởi vì công việc, không phải bởi vì mẹ, cũng không phải bởi vì cô, mà là bởi vì chính anh?
Tô Chi Niệm nghĩ tới đây, làn môi lặng yên không một tiếng động dùng sức mím một chút, tay để ở trên mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve mặt mày cô.
Nếu như tất cả mọi chuyện thật sẽ giống như dự cảm trong lòng anh, vào lúc cô gặp phải nguy hiểm, anh bằng lòng không chút do dự dùng chính mình tới đổi lấy an toàn của cô.
Mặc kệ cuối cùng anh có kết cục như thế nào, chỉ cần cô sống, chỉ cần cô tốt, liền được rồi...
Đáy mắt Tô Chi Niệm nhìn Tống Thanh Xuân chăm chú, giống như có từng sợi ấm áp không oán không hối vờn quanh nơi đáy mắt, ở trong tích tắc này liền trở nên mềm mại, ánh mắt của anh càng trở nên thâm thúy, khóe môi đều nổi lên một chút cười nhạt như có như không theo.
-
Hôm sau, Tô Chi Niệm vẫn ra cửa rất sớm, đi công ty.
Bận rộn tới trưa cũng không thể ngừng lại, mãi cho đến hai giờ chiều mới ăn cơm trưa.
Buổi chiều Dior mở buổi họp báo sản phẩm mới, mời anh tham gia, cho nên cũng không kịp thở, cơm nước xong, liền trực tiếp xuất phát đi hội trường phía đông thành phố.
Bởi vì lượng công việc quá nhiều, Tô Chi Niệm thường xuyên sẽ ở trong xe xử lý một ít văn kiện, không biết là do mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt, hay là do giao thông Bắc Kinh hôm nay đặc biệt tắc nghẽn, anh luôn không say xe, nhìn chằm chằm máy vi tính chưa tới mấy phút, lại nổi lên buồn nôn.
Anh đóng máy vi tính, ném ở trên chỗ trống bên cạnh, dựa vào ở trên lưng xe, nhắm mắt để giảm bớt.
Anh vốn không buồn ngủ, nhưng lại bị lay động vừa đi vừa dừng của xe làm tiến vào giấc ngủ.
Lần thứ ba, anh lại gặp ác mộng.
Gần như là giống hệt với ác mộng tối hôm qua, vẫn là xe lái tới phía cô, anh gọi cô thế nào, cô cũng không phản ứng, ngược lại còn mỉm cười với anh, anh có siêu năng lựccó thể khống chế người, nhưng dùng như thế nào đều không hiệu quả, cuối cùng thời điểm anh xông lên, rõ ràng xe đều sắp ᴆụng vào cô, nhưng cô lại vẫn bị anh đẩy ra vào thời khắc mấu chốt đó...
Lần này anh vừa bị đánh bay, bên tai liền truyền tới một tiếng kêu dịu dàng: "Tô tổng? Tô tổng?"
Tô Chi Niệm đột nhiên mở to mắt, thấy Trình Thanh Thông ngồi ở ghế xe trước quay đầu, khuôn mặt lo lắng nhìn anh.
"Tô tổng, ngài không có việc gì chứ?" Trình Thanh Thông rút mấy tờ khăn giấy, đưa tới.
Tô Chi Niệm lắc lắc đầu, không lên tiếng, nhận lấy khăn giấy, xoa xoa mồ hôi lạnh trên mặt.
Có lẽ là Trình Thanh Thông đoán được anh gặp ác mộng, muốn hỏi lại không có can đảm hỏi, cuối cùng lấy một bình nước khoáng đưa cho anh.
"Cám..." Tô Chi Niệm mở miệng, tiếng nói có vẻ hơi khàn khàn, anh vừa nói một chữ liền nặng nề hắng giọng một tiếng, sau đó bổ sung một chữ "ơn", vặn mở nắp bình, uống một hơi nước.
Trong xe khôi phục an tĩnh, Tô Chi Niệm nắm bình nước khoáng, nghiêng đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, giống như là đang suy nghĩ gì đó.
Trình Thanh Thông ngồi ở phía trước, thường xuyên qua kính chiếu hậu liếc anh một cái, sắc mặt anh rất tái nhợt, đáy mắt tràn ngập một tầng quan tâm và lo lắng không nên có.
Trong ngày thường, lúc Tô Chi Niệm tham dự hoạt động tương tự, dù không nói gì, nhưng dựa vào một thân quý khí và tư thế, lại đủ để đối phó thành thạo điêu luyện cảnh tượng như vậy.
Nhưng hôm nay anh, rất hiển nhiên có chút tư tưởng không tập trung, nhiều lần người khác chào hỏi anh, anh đều đang thất thần.
Nếu không phải Trình Thanh Thông bên cạnh anh làm việc thông minh, sợ là hôm nay anh sẽ náo ra không ít chật vật và lúng túng.
Cách thời gian buổi họp báo bắt đầu còn hai mươi phút, Tô Chi Niệm có chút không muốn tiếp tục ứng phó, liền mang Trình Thanh Thông đi về phía ban công vắng vẻ.
Lúc còn cách ban công khoảng hai mươi mét, Tô Chi Niệm bị lão tổng SW ngăn lại.
Hai người bưng ly rượu, khách sáo hàn huyên một trận, sau đó lão tổng SW mới giới thiệu với anh người đang đứng bên cạnh mình.
Đó là một người quen cũ, hoàn toàn không cần lão tổng SW giới thiệu.
P/s: bạn nào muốn đọc trước liên hệ : tttukidmh@gmail.com
"Tô tổng, đây là nhân viên đắc ý nhất của tôi, Tần Dĩ Nam, Tần tổng giám."
Sau khi lão tổng SW giới thiệu xong, khuôn mặt Tần Dĩ Nam ôn hòa giơ giơ ly rượu trong tay về phía Tô Chi Niệm: "Tô tổng, đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp." Tô Chi Niệm nâng cổ tay cầm ly rượu lên, khách sáo xa cách đáp lại bốn chữ.
"Hóa ra các người quen biết nhau?" Lão tổng SW hỏi.
"Chúng tôi là bạn học cao trung." Tần Dĩ Nam đáp lời.
Lão tổng SW: "Hóa ra thế giới này lại nhỏ như vậy..."
...
Mấy người đứng tán gẫu một vài lời nói không quan trọng, điện thoại di động của lão tổng SW đột nhiên vang lên, ông ta nói một câu xin lỗi, đi qua một bên nghe điện thoại.
Lão tổng SW rời đi, khiến cho không khí có vẻ hơi cứng đờ, Tần Dĩ Nam không có ý trực tiếp mở miệng nói rời đi, do đó liền tùy ý tìm một đề tài: "Ngày đó, ở công ty TW, may mà có anh, Tống Tống mới không xảy ra chuyện gì."
Anh nói chính là chuyện Tô Chi Niệm xuất hiện đúng lúc, khống chế anh chàng chuyển phát nhanh, anh ta cúi khép mí mắt, không lên tiếng.
Tuy rằng Tần Dĩ Nam và Tô Chi Niệm quen biết nhiều năm, nhưng tình cảm vẫn luôn không sâu, càng huống chi anh cũng không phải người ngu, có thể cảm giác được Tô Chi Niệm không thế nào thích mình, cho nên sau khi anh ta trầm mặc, anh khó tránh có chút lúng túng, nở nụ cười, sau đó mới lấy cớ rời đi: "Tô tổng, nếu ngài bận gì thì làm đi, bên đó tôi còn có người bạn..."
"Tần tiên sinh." Lời của Tần Dĩ Nam còn chưa nói hết, Tô Chi Niệm đột nhiên mở miệng cắt đứt lời nói của anh.
Tần Dĩ Nam nhìn anh, không thốt ra.
Trình Thanh Thông đang nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam lại nghĩ sang chuyện khác, người đàn ông này có chút quen mặt, giống như là từng gặp qua ở nơi nào... Cô còn không nghĩ ra, liền nhận được ánh mắt của Tô Chi Niệm, ở cùng anh nhiều năm như vậy, trong nháy mắt cô liền hiểu ý tứ của anh, lập tức mỉm cười mở miệng nói: "Xin lỗi, Tô tổng, tôi muốn đi nhà vệ sinh một chuyến."
Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, đôi mắt Trình Thanh Thông tiếp tục quét qua Tần Dĩ Nam, sau đó vào lúc xoay người, đột nhiên nghĩ đến, không phải Tần Dĩ Nam chính là người đàn ông khóc mà mình nhìn thấy ở trước phòng vệ sinh ở Kim Bích Huy Hoàng vào mấy ngày trước đây ư?
Ngày đó anh chán chường như vậy, cùng với dáng vẻ đường đường ôn nhuận nho nhã vào hôm nay, quả thực là giống như hai người, khó trách lúc đầu cô không nhận ra được.
Chờ đến sau khi Trình Thanh Thông đi xa, Tô Chi Niệm mới mở miệng nói với Tần Dĩ Nam: "Tần tiên sinh, có thể làm phiền anh mấy phút không?"
Tần Dĩ Nam có chút bất ngờ khi Tô Chi Niệm nói với mình như vậy, sững sờ một lát, mới gật đầu, nói: "Đương nhiên có thể."
"Bên kia?" Tô Chi Niệm bưng ly rượu, chỉ chỉ ban công mình vốn đang muốn đi đến.
"Được." Tần Dĩ Nam đáp ứng một tiếng, làm một tư thế mời đi trước với Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm cũng không quá khách khí với Tần Dĩ Nam, dẫn đầu giơ chân lên đi qua, Tần Dĩ Nam lấy hai ly rượu đỏ trên cái khay người phục vụ đúng lúc bưng đi qua, đuổi theo.
Cửa ban công đã đóng, lộ ra đặc biệt an tĩnh, là địa phương tốt để nói chuyện.
Tần Dĩ Nam đi đến đứng ở hàng rào bảo vệ, bên cạnh Tô Chi Niệm, đưa ly rượu đỏ mình bưng tới về phía anh: "Đổi một ly đi."
Tô Chi Niệm cúi đầu nhìn thoáng qua ly rượu sắp trống không, lắc lắc đầu: "Tôi không uống rượu."
Tần Dĩ Nam bỗng chốc ngây ngẩn, mới nhìn chằm chằm cẩn thận ly rượu của Tô Chi Niệm, phát hiện đó không phải rượu cocktail trong suốt, mà là nước sôi vô sắc vô vị.
Tần Dĩ Nam cũng không nhiều lời, đặt một ly rượu ở trên bàn tròn bên cạnh, sau đó bưng một ly rượu khác lên, uống một hớp lớn, thấy bộ dáng Tô Chi Niệm vẫn trầm mặc không nói, do đó liền mở miệng: "Tô tổng, ngài tìm tôi có chuyện gì không?"
Tô Chi Niệm giống như là không nghe thấy lời nói của Tần Dĩ Nam, vẻ mặt trước sau như một lãnh đạm nhìn chằm chằm trước mặt, dáng dấp kia giống như đang suy xét mở miệng như thế nào.
Tính cách Tần Dĩ Nam vẫn luôn rất tốt, cũng không có thốt ra thúc giục, chỉ là bưng ly rượu, rất có kiên nhẫn chờ đợi.
Quá khoảng năm phút, cuối cùng Tô Chi Niệm cũng thu tầm mắt trở về, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tần Dĩ Nam, sau đó bưng ly rượu trong tay lên, nuốt nước lọc chỉ còn một ngụm ở bên trong vào bụng, rồi mới mở miệng, nói: "Tôi muốn nói với anh chuyện có liên quan với Tống Thanh Xuân."
Lúc Tô Chi Niệm nói ra ba chữ "Tống Thanh Xuân" kia, rõ ràng thấy vẻ mặt ôn nhuận nhu hòa của Tần Dĩ Nam cứng đờ rõ ràng, mi tâm anh bất giác nhẹ chau lại một chút, sau đó liền rơi xuống trên ngón tay nắm ly rượu của Tần Dĩ Nam, có lẽ là quá dùng sức, đầu ngón tay trở nên hơi trắng bệch.
Anh ta và Tống Thanh Xuân làm sao vậy?
Tô Chi Niệm nhẹ nhàng khép mí mắt một chút, giống như rất vô ý chuyển tay đặt trên hàng rào ᴆụng vào cánh tay của Tần Dĩ Nam.
Tống Tống... Từ mấy ngày trước đây ở "Kim Bích Huy Hoàng", sau khi không chỉ nghe một lần mấy chữ "cô thích anh" ở trong đối thoại tranh cãi của cô và Đường Noãn, mấy ngày nay anh thường xuyên nghĩ đến cô, rồi lại thường xuyên khiến cho chính mình nhanh chóng quên cô.
Lúc trước, anh gần như mỗi ngày đều sẽ gửi vài WeChat với cô, hỏi thăm cô ăn cơm chưa, nhưng mấy ngày nay, anh nhiều lần quen cầm điện thoại di động lên nhấn WeChat của cô, đánh lời nói quan tâm, cuối cùng lại không gửi đi.
Đêm đó, cùng lúc với nhận thức của anh về Đường Noãn lật đổ, Tống Thanh Xuân cũng cho anh chấn động rất mãnh liệt... Anh chưa từng nghĩ đến, cô thích anh , dù cho tới bây giờ, chuyện đã qua nhiều ngày, anh vẫn cảm thấy có chút giống như là đang nằm mơ.
Những năm nay, anh ở trước mặt cô, không chỉ một lần hỏi thăm từng ly từng tí về Đường Noãn, cũng không chỉ một lần nói với cô mình rất thích Đường Noãn, càng không chỉ một lần biểu lộ ra tình yêu với Đường Noãn ở trước mặt cô... Nếu anh biết cô thích mình, anh tuyệt đối sẽ không làm như vậy...
Mấy ngày nay anh thời thời khắc khắc đều đang nhớ đến chuyện trước đây, càng nghĩ anh càng có chút không biết nên đối mặt với cô như thế nào.
Anh chưa từng nghĩ đến muốn tổn thương cô, nhưng lại tổn thương cô sâu nhất.
Hóa ra, ngày đó ở "Kim Bích Huy Hoàng", thời điểm Tống Thanh Xuân và Đường Noãn tranh cãi, Tần Dĩ Nam cũng ở đó... Cho nên, những năm gần đây, cô vô số lần nổi lên dũng khí muốn tỏ tình, lại vô số lần đều không nói ra lời tỏ tình, nhưng vẫn là bị Tần Dĩ Nam biết ...
Tô Chi Niệm cảm giác có một luồng đau nhức từ từ tỏa ra từ sâu trong đáy lòng.
P/s: bạn nào muốn đọc trước liên hệ : tttukidmh@gmail.com
Con người đều là ích kỷ, anh cũng không ngoại lệ, biết rõ cô thích anh ta, nhưng lại không bằng lòng cho anh ta biết cô thích anh ta, bởi vì sợ, sợ một khi tình cảm của cô bị anh ta biết được, bọn họ sẽ biến thành cục diện không thể tiếp tục...
Sau khi Tần Dĩ Nam trầm mặc thật lâu, mới quay đầu nhìn thoáng qua Tô Chi Niệm, đánh vỡ an tĩnh ngắn ngủi trên ban công: "Tống Tống thế nào?"
Ánh sáng nơi đáy mắt Tô Chi Niệm sáng tối chập chờn, qua một hồi lâu, anh mới mở miệng nói: "Gần đây bởi vì chuyện của Tống thị, tôi và cô ấy tiếp xúc có chút thường xuyên, gần đây cô ấy gặp phải rất nhiều phiền toái, cộng thêm Tống Thừa không ở đây, cô ấy trôi qua không hề thoải mái giống như khi nhìn vào..."
Bình tĩnh xem xét, Tần Dĩ Nam cảm giác không sai, Tô Chi Niệm chính xác là không thích anh ta, càng có thể nói bởi vì uống dấm, bởi vì ghen tị, bởi vì anh ta liên tiếp khiến cho Tống Thanh Xuân khổ sở, anh có chút căm thù anh ta.
Nhưng mình liên tục mơ thấy hai cơn ác mộng, khiến cho anh cảm giác thật rất hỏng bét... Tống Thừa ૮ɦếƭ, còn có anh ở đây, nếu anh xảy ra chuyện ...
Cho nên dù anh nhìn Tần Dĩ Nam không vừa mắt hơn nữa, nhưng anh ta lại là người duy nhất trên đời này mà anh có thể nghĩ đến, người có thể thật tâm đối tốt với cô.
Càng huống chi, Tần Dĩ Nam biết cô thích anh ta, cũng không có gì không tốt , dù sao có vài lời thề, Tần Dĩ Nam có thể cho, mà cả đời anh đều không thể cho.
"... Có mấy lần, tôi thấy cô ấy len lén trốn khóc một mình..."