MUỐN CẢ ĐỜI ĐỀU HÒA HỢP NHƯ VẬY
Hai ngày này anh làm việc có chút bận, số lần tìm cô rất ít, mà cô lại tận lực trốn tránh anh, khiến hai người không thể chạm mặt.
Đêm nay, anh hẹn một khách hàng gặp mặt ở Kim Bích Huy Hoàng, trên đường từ công ty tới, anh còn cố ý quẹo đến trong tiệm hoa, đặt một bó hoa, để ở trong xe mình, sau đó gửi cho Đường Noãn một dòng tin nhắn, hỏi cô buổi tối có thời gian không, anh đến tìm cô.
Một bữa cơm, ăn hai tiếng, sau khi dỗ được khách nở gan nở ruột khách hộ tiễn đi, anh lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, rất nhiều tin nhắn gửi đến, chỉ riêng không có của cô, tiếp tục gửi cô một tin nhắn, nhìn chằm chằm màn hình chờ một hồi lâu, cũng không đợi bất kỳ hồi đáp gì, thừa dịp chờ người phục vụ đưa hóa đơn, anh thu hồi điện thoại di động, đi nhà vệ sinh một chuyến.
Lúc đi nhà vệ sinh được một nửa, một người đàn ông trung niên đi vào, liên tục nhìn anh.
Trong phòng vệ sinh chỉ có hai người anh và anh ta, rất nhiều chỗ trống, nhưng anh ta lại cố ý chọn chỗ bên cạnh anh, vừa tháo dây thắt lưng, ánh mắt còn vừa cố ý vô ý bay về phía anh.
Anh bị anh ta nhìn đến có chút buồn bực, vội vàng giải quyết xong, liền sửa sang quần áo một chút, đi tới cửa nhà vệ sinh.
Anh giơ tay lên, vừa đẩy cửa ra, liền nghe thấy có giọng nói quen thuộc truyền tới đây.
"Nếu cô không yêu, vậy sao cô còn phải kích động như thế, chẳng lẽ trước đó cô luôn đang miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, thật ra đáy lòng của cô vẫn rất yêu anh ta?"
Đây là giọng nói của Đường Noãn, nghe ngữ khí của cô có chút không vui, là đang cãi nhau với người ta sao?
Tần Dĩ Nam gần như không chần chờ chút nào liền đi ra nhà vệ sinh, anh đứng ở trước bồn rửa tay công cộng bên ngoài, rửa tay qua loa, rút một tờ giấy, vừa lau, vừa xoay người, mặt ngó về phía hàng hiên.
Anh còn chưa kịp cất bước, liền nghe thấy một tiếng nói còn quen thuộc hơn, không phải Đường Noãn, mà là Tống Thanh Xuân.
"Đường Noãn, cô bớt ở chỗ này níu lấy chuyện tôi từng thích anh Dĩ Nam không buông, dù cho tôi chưa từng thích anh Dĩ Nam, nhưng nếu tôi vừa nhìn thấy hình ảnh như thế, tôi vẫn sẽ xông qua đây chặn cô lại!"
Tôi từng thích anh Dĩ Nam... Mấy chữ này, liền giống như là có một tia chớp, hung hăng đánh xuống đỉnh đầu Tần Dĩ Nam, trong nháy mắt liền khiến cho cả người anh hóa đá tại chỗ, toàn thân cứng đờ không có cách gì nhúc nhích.
Tống Thanh Xuân và Đường Noãn đứng ở trong hành lang rơi vào yên tĩnh ngắn ngủi.
Nhưng Tần Dĩ Nam lại cảm thấy toàn bộ thế giới của mình đều rối loạn, thậm chí ở trong nháy mắt này, anh cảm thấy chính mình càng giống như là nằm mơ.
Chẳng qua ngắn ngủn nửa phút, trong lòng anh lại chợt hiện ra vô số loại cảm xúc, anh còn chưa tiêu hóa xong lời nói vừa rồi của Tống Thanh Xuân, cô liền mở miệng lần nữa, ngữ khí lộ ra đặc biệt nghiêm túc: "Đường Noãn, rốt cuộc cô có thích anh Dĩ Nam không?"
"Nếu như cô đơn thuần chỉ bởi vì chán ghét tôi, mới luôn bám lấy Tần Dĩ Nam không buông, như vậy hiện tại tôi nói cho cô biết, cô thật sự không cần phải làm như vậy..."
Tống Tống đang nói cái gì, sao anh nghe không hiểu lắm, Đường Noãn bám lấy anh, là bởi vì chán ghét cô?
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Bạn nào muốn đọc trước liên hệ : tttukidmh@gmail.com
Mi tâm của Tần Dĩ Nam vừa hơi nhăn lại, giọng nói của Đường Noãn liền vang lên theo: "Không cần sao? Tôi thấy bộ dáng giận không thể nuốt như vậy của cô, tôi cảm thấy rất cần thiết nha..."
"Còn có, không phải cô vẫn luôn hỏi tôi, có thích Tần Dĩ Nam hay không ư? Tôi có thích anh ta hay không, năm năm trước tôi còn chưa nói đủ rõ ràng với cô sao? Chẳng lẽ cô còn muốn để tôi lặp lại lần nữa với cô ư?"
Năm năm trước, sao lại kéo đến năm năm trước?
"Tống Thanh Xuân, tư vị bị người khác đoạt đồ đi như thế nào?"
Tần Dĩ Nam còn chưa nghĩ rõ ràng vấn đề trên, nghi ngờ kế tiếp lại theo sát phía sau hiện ra rồi.
Đoạt đồ đi? Đường Noãn đoạt thứ gì của Tống Tống?
Tần Dĩ Nam cảm thấy giờ này khắc này liền giống như là phim truyền hình diễn đến cao trào nhất, bùng nổ một chuyện tiếp một chuyện, đặc sắc kích thích khiến cho anh thẫn thờ.
"Nói thật cho cô biết, tôi không thích Tần Dĩ Nam, nhưng anh ta thổ lộ với tôi, tôi lại không có cự tuyệt anh ta, cô có biết tại sao không?"
Theo lời Đường Noãn nói, từng màn chuyện cũ giống như màn ảnh lướt nhanh, đang xẹt qua trong đầu Tần Dĩ Nam.
Những năm này, anh không chỉ tỏ tình với cô một lần, mỗi một lần cô đều cúi đầu, khuôn mặt luống cuống nói với anh, cô còn chưa nghĩ đến.
Cô nói cô chưa nghĩ đến, anh liền tin cô chưa nghĩ đến.
Anh chưa từng hoài nghi phía sau cô chưa nghĩ đến, lại có khác ý tứ.
Tần Dĩ Nam không biết rốt cuộc mình đang khẩn trương cái gì, tay anh nắm chặt thành quyền, vò khăn giấy vốn muốn lau tay kia thành đoàn.
Bởi vì cô thích anh ta, cho nên tôi muốn bám lấy anh ta, tôi muốn để cho cô nhìn thấy, người đàn ông cô yêu, rốt cuộc bị tôi đùa bỡn trong lòng bàn tay như thế nào."
Câu nói này liền giống như là một cây dao, không chút lưu tình đâm vào иgự¢ Tần Dĩ Nam, người anh cứng ngắc, hơi hơi lắc lắc.
Đây rõ ràng là giọng nói của Đường Noãn, nhưng sao anh lại cảm thấy xa lạ như vậy chứ?
Liền giống như là lần đầu tiên nghe thấy.
Trong trí nhớ của anh, cho dù cô tức giận hơn, ngữ khí nói chuyện cũng đều là mềm mại vô lực, hoàn toàn không giống như bây giờ vậy, trong mỗi một chữ đều giấu một luồng ác độc và vô tình.
"Nói thật cho cô biết, năm năm qua, tôi chưa từng thích Tần Dĩ Nam..."
Dao đâm vào иgự¢ Tần Dĩ Nam kia, tàn nhẫn vô cùng xoay tròn một chút, anh giống như đã nghe thấy âm thanh máu chảy.
Đau... Thật sự rất đau... Cô gái anh theo đuổi năm năm, bạn gái đương nhiệm của anh, nghĩa chính ngôn từ nói cô chưa từng thích anh.
Lúc anh theo đuổi cô, không phải cô chưa từng cho anh khó chịu, cho tới bây giờ, anh mới phát hiện, những khổ sở kia thì tính là cái gì?
Nhưng mà, đây không phải là khổ sở nhất, khổ sở hơn là câu nói sau đó của cô.
"... chưa từng thích anh ta một chút nào."
Chưa từng thích anh một chút nà ... Nếu vừa rồi trong lòng anh còn tồn tại một tia mong đợi, hiện tại đã thật bị hoàn toàn giội tắt .
"Cho dù tôi không thích anh ta, cô cũng đừng hòng trông chờ tôi có thể buông tha anh ta."
"Bởi vì tôi thích nhìn cô khó chịu, nhìn cô thống khổ, nhìn cô bởi vì tôi đối với anh ta như vậy mà đau lòng!"
"Tống Thanh Xuân, cô đừng trách tôi lòng dạ độc ác như vậy, phải biết kết quả bây giờ của anh ta, đều là do cô ban tặng!"
Tần Dĩ Nam cảm thấy chính mình khẳng định là điên, lại có thể cong môi nở nụ cười vào lúc nghe được Đường Noãn nói những lời này.
Anh từng vui vẻ vì cô gật đầu đáp ứng làm bạn gái anh bao nhiêu, hiện tại anh liền cảm thấy buồn cười bấy nhiêu.
Anh còn cho rằng là năm năm kiên trì bền bỉ của mình cảm động cô ta chứ, hóa ra không phải, không phải... Là cô ta muốn lấy anh làm νũ кнí... Mà đối tượng công kích của νũ кнí này lại là Tống Tống mà anh nhìn từ nhỏ đến lớn... Anh còn từng nói với Tống Tống, anh muốn đối tốt với cô gấp đôi, đối tốt luôn cả phần của Tống Thừa với cô... Kết quả thì sao?
Tần Dĩ Nam càng nghĩ, càng cảm thấy buồn cười, cuối cùng môi đều cười toét ra, lộ ra hàm răng trắng noãn, nhưng hốc mắt của anh, lại dần dần ửng đỏ.
Đường Noãn còn đang nói không ngừng, trước giờ anh đều không cảm thấy mình là người yếu đuối, nhưng hiện tại anh lại không có chút xíu dũng khí nghe tiếp.
Trái tim anh... khẽ co rút đau, đau đến anh có chút đứng không vững, anh liên tục lui về sau nhiều bước, thẳng đến chật vật không chịu nổi dựa vào trên bồn rửa tay, mới miễn cưỡng giữ vững thân thể.
Bởi vì lực đạo thối lui quá mạnh, lúc dựa vào trên bồn rửa tay, ᴆụng vào eo anh, đau đớn như thế, còn thua xa nỗi đau trong lòng anh, nhưng trong chớp mắt này, lại khiến cho đáy mắt anh đột nhiên rơi xuống một giọt lệ.
-
"Tống Thanh Xuân, cô đừng trách tôi lòng dạ độc ác như vậy, phải biết kết quả bây giờ của anh ta, đều là do cô ban tặng!"
"Còn có, hiện tại tôi không có rãnh lãng phí thời gian với cô, nếu cô thật có bản lãnh, cô liền đi tìm Tần Dĩ Nam, nói với anh ta rằng anh ta bị tôi cắm sừng..." Sau khi Đường Noãn nói đến đây, đột nhiên liền cong môi, nở nụ cười chói lọi với Tống Thanh Xuân, cô ta mang theo vài phần trào phúng tiếp tục nhẹ nhàng mở miệng nói: "... Chẳng qua, cho dù cô nói với anh ta, cũng vô dụng thôi, chỉ cần tôi vừa khóc, khẳng định Tần Dĩ Nam - kẻ đần độn kia liền sẽ cúi đầu nhận sai với tôi..."
Nói xong, Đường Noãn liền vòng qua Tống Thanh Xuân, bước bước chân chuẩn bị rời đi.
Chỉ là khi cô ta lướt qua bên cạnh Tống Thanh Xuân, giống như là nghĩ tới điều gì, lại dừng bước: "À, đúng rồi, vừa rồi tôi còn chưa nói xong, Tần Dĩ Nam - kẻ đần độn kia chẳng những sẽ cúi đầu nhận sai với tôi, đoán chừng sẽ còn tin tưởng tôi, là cô đang bịa chuyện nói xấu tôi..."
Tống Thanh Xuân nghe Đường Noãn mở miệng dùng một từ đần độn để hình dung Tần Dĩ Nam, phẫn nộ trong cơ thể càng lúc càng vượng, khiến cho thân thể cô đều bắt đầu run cầm cập lên.
Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt đắc ý trào phúng kia của Đường Noãn, rất muốn phát tiết cổ lửa giận này ra ngoài, nhưng cô bị tức đến không nói ra được một câu, cô nuốt ngụm nước miếng, nghĩ cũng không nghĩ liền giơ tay lên, vung lên mặt cô ta.
Tay cô vừa tới giữa không trung, đột nhiên bụng bởi vì kỳ sinh lý sắp đến, truyền tới một trận đau đớn kịch liệt, khiến cho động tác của cô hơi chậm, cổ tay liền bị Đường Noãn nắm chặt lấy.
Cô dùng sức kéo cánh tay, muốn tránh thoát khống chế của Đường Noãn, nhưng mà bởi vì bụng quá đau đớn, sức lực đánh tới, nhỏ đến có thể xem nhẹ không tính.
Hành động như vậy của Tống Thanh Xuân, khiến cho Đường Noãn bỗng chốc liền nghĩ đến lúc ở trong phòng vệ sinh công ty TW trước đây, cô ta vốn nghĩ đánh cô, kết quả không biết chuyện gì xảy ra, ngược lại chính mình chịu một cái tát.
Lúc đó bởi vì vậy nên cô ta và cô còn phát sinh tranh chấp, Tống Thanh Xuân còn vung cho cô ta một bạt tai ở trước mặt cả phòng làm việc
Tần Dĩ Nam và Tô Chi Niệm đều đối tốt với Tống Thanh Xuân, vốn như vậy đã khiến cho cô ta nghẹn đến phát hỏa, hiện tại Tống Thanh Xuân còn nghĩ đánh cô ta... Thù mới hận cũ, xen lẫn trong cùng một chỗ, khiến cho vẻ mặt Đường Noãn đột nhiên trở nên hơi lạnh lùng thâm trầm.
Theo độc ác chợt lóe lên nơi đáy mắt cô ta, một cái tay khác của cô ta không chần chờ chút nào liền giơ lên cao, đáy lòng có bao nhiêu hận liền dùng bấy nhiêu tát lên mặt Tống Thanh Xuân.
Bụng dưới đau đớn, khiến cho Tống Thanh Xuân chỉ có thể trơ mắt nhìn tay Đường Noãn mang theo lực gió ác liệt ném tới đây, vào lúc tay cô ta sắp đến gần mặt cô, cô theo bản năng nhắm mắt lại.
Nhưng mà, đau đớn trong tưởng tượng lại không có truyền tới, truyền tới lại là một tiếng hô nhỏ phát ra bởi vì đau đớn.
Tiếng hô kia không phải của cô ... Tống Thanh Xuân sững sờ dừng một chút, liền mở to mắt ra, thấy cổ tay Đường Noãn gần sát mặt cô bị một bàn tay nắm chặt lấy.
Đó là một bàn tay sạch sẽ xinh đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, mang theo ma lực khiến người ta động lòng.
Tống Thanh Xuân nhìn chăm chú bàn tay kia vài giây, mới theo cánh tay, một đường dời lên trên, sau đó khuôn mặt động lòng người, điên đảo chúng sinh của Tô Chi Niệm liền nhảy vào đáy mắt.
Anh luôn bình tĩnh lãnh đạm, quanh thân lộ ra khí diễm mạnh mẽ, vẻ mặt âm trầm như có thể dùng từ khủng bố để hình dung, có từng sợi sát khí, mơ hồ di động ở trên trán tinh sảo như vẽ của anh.
Anh giống như là không có phát hiện được cô đang nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn thẳng Đường Noãn, vô cùng sắc bén phun ra hai chữ: "Buông ra!"
Không biết Đường Noãn là bị sự xuất hiện của anh làm cho kinh hãi, hay là bị khí thế của anh dọa đến, cô ta nhìn anh ngơ ngẩn, chậm chạp không phản ứng.
Đáy mắt Tô Chi Niệm có chán ghét rõ ràng chợt lóe lên, anh giống như là mất đi tính kiên nhẫn, hoàn toàn không muốn chờ lâu, lực đạo nắm tay cô ta đột nhiên gia tăng, đau đến mức dung nhan trang điểm tỉ mỉ của cô ta cũng trở nên hơi méo mó, anh hoàn toàn không chờ tiếng kêu đau đớn của cô ta phát ra lần nữa, liền lạnh thấu xương mở miệng lần nữa: "Buông ra!"
Ngữ khí lần này của anh, còn tàn nhẫn hơn lần đầu, lặp lại lần nữa.
Đừng nói là Đường Noãn, ngay cả Tống Thanh Xuân cũng bị kinh hãi đến mức khẽ run rẩy.
Trong nháy mắt, trên mặt Đường Noãn rút sạch huyết sắc, làn môi cô ta run rẩy đặc biệt lợi hại, con ngươi chuyển động hỗn loạn mấy cái, mới trì độn hiểu được Tô Chi Niệm chỉ cái gì, sau đó liền hốt ha hốt hoảng buông cổ tay Tống Thanh Xuân mới vừa vung về phía mình ra.
Đầu ngón tay cô ta chỉ vừa rời khỏi da thịt của Tống Thanh Xuân, Tô Chi Niệm liền đột nhiên hung hăng ném cổ tay cô ta đi.
Động tác của anh dứt khoát và quyết tuyệt, giống như là ném bỏ rác rưởi rất khiến người ghê tởm.
Lực đạo của anh vừa bạo lực và thô lỗ, trực tiếp ném cô ta đến trên vách tường bên trái hành lang.
Đầu cô ta đập mạnh lên, phát ra một tiếng vang "bốp" .
Bạn nào muốn đọc trước liên hệ : tttukidmh@gmail.com
Anh nhắm mắt làm ngơ với âm thanh này, thần thái nhạt nhẽo vô tình giống như cho dù cô ta cứ như vậy bị ᴆụng ૮ɦếƭ, anh cũng sẽ không có một chút mềm lòng.
Thậm chí, dù chỉ nhìn căm tức, anh cũng không bằng lòng lãng phí ở trên người cô ta chút nào, khoảnh khắc anh ném cô ta đii, không có chút xíu chần chờ liền dời ánh mắt đi, cùng với khi anh quay đầu nhìn về phía Tống Thanh Xuân, vẻ mặt cũng trở nên hơi nhu hòa theo: "Sao sắc mặt khó coi như vậy?"
Tống Thanh Xuân còn chưa mở miệng, bụng đột nhiên lại một trận quặn đau, cô bất giác rên khẽ một tiếng, sắc mặt càng trở nên tái nhợt.
"Thế nào?" Tô Chi Niệm hơi nhăn mi tâm lại, một giây sau liền quay đầu, tầm mắt hung ác nhìn về phía Đường Noãn: "Cô làm gì cô ấy?"
Sau đó, lại quay đầu trở lại, khuôn mặt lo lắng nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, ngữ điệu càng trở nên mềm mại hơn, hỏi: "Là bị thương chỗ nào sao?"
"Không..." Tống Thanh Xuân chỉ nói một chữ, liền đau đến hít vào một hơi, giơ tay lên che bụng.
Tô Chi Niệm vừa nhỏ giọng hỏi "Đau bụng?", vừa đưa tay ra cũng do thám đến bụng cô, tay anh ᴆụng phải tay cô, mi tâm nhăn lại càng thêm lợi hại: "Sao tay lạnh như vậy?"
Anh ᴆụng chạm, khiến cho anh đọc được ý nghĩ nơi đáy lòng cô, biết cô đau bụng có bao nhiêu kịch liệt.
"Em nhịn một chút, tôi đưa em đi bệnh viện..." Nói xong, anh liền muốn vươn tay ra ôm cô.
"Không cần..." Tống Thanh Xuân kéo lấy cánh tay của Tô Chi Niệm, ngăn cản động tác của anh, bởi vì đau, lúc cô nói chuyện, hàm răng có chút run lên: "... Tôi là đau..."
Lời của cô còn chưa nói hết, anh đã hiểu ý tứ cô muốn biểu đạt từ trong đáy lòng của cô.
Anh nhớ tới xế chiều hôm qua, anh ở trong thư phòng, nghe thấy cô bởi vì đau bụng kinh mà phát ra tiếng rên, trong lòng nổi lên từng trận không thoải mái. Anh đã sớm biết mấy ngày nay là thời kỳ đặc biệt của cô, anh lại vẫn bởi vì cô muốn đến Kim Bích Huy Hoàng, liền nuông chiều để cô tới đây, anh nên phải tan tầm liền trực tiếp mang cô về nhà nghỉ ngơi ...
"Vậy chúng ta trở về?" Anh ôn nhu mở miệng, dùng ngữ khí thương lượng hỏi.
Tống Thanh Xuân đau đớn, toàn thân mệt lả, hận không thể lập tức nằm cứng đơ ở trên giường, cô nghe được đề nghị của Tô Chi Niệm, theo bản năng muốn gật đầu, nói được.
Nhưng còn chưa mở miệng, cô liền nghĩ đến vừa rồi dọc đường đi đến nhà vệ sinh, Trình Thanh Thông giải thích nói xin lời với mình: "Tống tiểu thư, hôm nay ở trong phòng làm việc của Tô tổng, thật rất xin lỗi, không trải qua sự đồng ý của cô, liền tự tiện nói cô muốn đến Kim Bích Huy Hoàng... Chẳng qua, bữa tiệc đêm nay thật ra quan trọng với Tô tổng..."
Cô vội vàng thu hồi chữ "được" sắp buột miệng thốt lên, lắc đầu nói: "Không cần, tôi uống chút nước nóng là được rồi..."
Tô Chi Niệm thấy rõ ràng những tâm tư nhỏ vừa rồi của cô, không đợi cô nói xong, liền chặn ngang ôm cô lên, đi tới cửa Kim Bích Huy Hoàng, lúc đi qua bên cạnh một người nam phục vụ, anh còn dừng bước lại, dặn dò mấy câu.
Người phục vụ nơi này đều trải qua huấn luyện, hiệu suất làm việc rất cao, Tô Chi Niệm ôm Tống Thanh Xuân vừa đi đến đại sảnh Kim Bích Huy Hoàng, tài xế đã cầm áo khoác của anh và cô chờ ở cửa.
Anh đây là có ý tứ muốn rời đi ư?
Tuy rằng đáy lòng Tống Thanh Xuân không xác định mình đoán đúng hay không, nhưng vẫn vào lúc Tô Chi Niệm buông mình ra, nói một câu: "Để tài xế đưa tôi trở về là được rồi."
Tô Chi Niệm không lên tiếng, trước lấy áo khoác của cô, phủ thêm cho cô, sau đó lúc nhận áo khoác của mình, ngữ khí lãnh đạm dặn dò tài xế một câu: "Anh đợi lát nữa gọi một chiếc xe riêng, đưa Trình thư ký về nhà."
Tài xế: "Vâng, Tô tổng."
Tô Chi Niệm không nói gì thêm nữa, kéo cánh tay Tống Thanh Xuân đi tới phía cửa.
Tài xế đặc biệt biết điều giành đi ở phía trước, giúp kéo cửa xe ghế lái phụ ra.
Vào lúc Tô Chi Niệm khởi động xe, đáy lòng Tống Thanh Xuân vẫn có một chút bất an, cô xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn chằm chằm anh một lát, nhỏ giọng hỏi: "Anh cứ đi như vậy , không có việc gì chứ?"
"Không." Trong lúc Tô Chi Niệm đáp lại, đã giẫm ga.
Từ trong kính chiếu hậu, Tống Thanh Xuân thấy càng lúc càng xa Kim Bích Huy Hoàng, đáy lòng vẫn có một chút không kiên định, cô mấp máy môi, lại hỏi: "Thật không có việc gì sao?"
"Em yên tâm, cho dù là có việc, Trình thư ký cũng có thể dàn xếp." Tô Chi Niệm đáp chắc chắn, giọng nói mang theo chút khẳng định.
"À." Tống Thanh Xuân đáp lại một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Tô Chi Niệm nghiêng đầu, nhìn cô hai lần, cho rằng đáy lòng cô còn đang lo lắng, liền mở miệng lần nữa, nói: "Tôi bỏ ra giá tiền cao như vậy, nuôi cô ta, cũng không phải là nuôi vật trang trí."
Nói đến đây, Tô Chi Niệm nghĩ đến ý nghĩ mình mới vừa đọc được từ đáy lòng Tống Thanh Xuân, hóa ra không phải cô muốn tới Kim Bích Huy Hoàng ... Tô Chi Niệm không tiếng động nhẹ a một tiếng dưới đáy lòng, bổ sung một câu: "Cô ta làm rất tốt!"
Đây rõ ràng là đang khen ngợi, nhưng Tống Thanh Xuân lại luôn thấy khen ngợi nói ra từ trong miệng Tô Chi Niệm có chút là lạ, giống như là mang theo ý vị khác.
Rốt cuộc trong đàu đang suy nghĩ cái gì, Tần Dĩ Nam không hề biết, anh chỉ biết thời điểm mình tỉnh táo lại, có tiếng nức nở đứt quãng truyền tới từ trong hành lang.
Đó là tiếng khóc anh không thể quen thuộc hơn, tiếng khóc của Đường Noãn.
Sao cô lại khóc? Trong lúc anh vừa thất thần, Tống Tống và cô đã phát sinh chuyện gì? Chẳng lẽ là đánh nhau?
Tần Dĩ Nam lập tức bước bước chân, đi tới hành lang, sau đó anh liền nếm được cảm giác sét đánh lần thứ hai vào đêm nay.
Nơi không xa, Đường Noãn vùi ở trong lòng một người đàn ông, đang khóc thương tâm muốn ૮ɦếƭ.
Anh có ấn tượng với người đàn ông kia, chính là người đàn ông trung niên vừa mới luôn nhìn anh ở trong phòng vệ sinh.
Hai người đều không có chú ý đến anh, anh cũng không để cho mình phát ra một chút tiếng vang, đi quấy nhiễu bọn họ, chỉ là dùng ánh mắt chăm chú lẳng lặng nhìn.
Anh đã từng mỗi khi nghe được tiếng khóc này của Đường Noãn, sẽ luôn vô cùng đau lòng đưa tay ra ôm cô vào trong lòng, thủ thỉ thù thì tận lực che chở, nhưng hiện tại, tiếng khóc này liền giống như pha lẫn chế giễu và hai cái mũi khoan, liều mạng chui vào khớp xương của anh, đau đến mức anh gần như cắn nát hàm răng.
Có lẽ là Đường Noãn khóc mệt mỏi, tiếng nức nở dần dần biến mất, người đàn ông trung niên kia đưa tay ra, vỗ lưng cô: "Ngoan, không khóc."
Người đàn ông trung niên đó nói xong, còn bưng mặt cô từ trong lòng anh ta ra, cúi đầu hôn lên giọt lệ trên mặt cô.
Mà cô, không có phản kháng, không có cự tuyệt, tùy ý người đàn ông trung niên kia hôn hít.
Tần Dĩ Nam nắm đốt ngón tay thành quả đấm, răng rắc vang dội, ánh mắt luôn ôn nhuận của anh, trở nên hơi âm lãnh.
Anh nằm mơ cũng không nghĩ tới, trong năm năm qua cô chẳng những chưa bao giờ từng yêu anh, trong năm năm qua chỉ là coi anh như một công cụ, cô ngược lại cho anh bị cắm sừng...
Có thể là người đàn ông trung niên kia cảm thấy ở nơi này lãng phí thời gian hơi nhiều, ôm eo cô, xoay người, rời đi.
"Được, chúng ta trở về ... Đừng khóc, đợi lát nữa bị người ta thấy thì không tốt... Đập đầu chỗ nào? Đêm nay anh sẽ xoa xoa cho em..."
Trong lời nói ám muội của người đàn ông trung niên kia có thâm ý, mà cô chẳng những không có tức giận, ngược lại còn nhích lại trong lòng anh ta, nín khóc cười lẩm bẩm một câu "Chán ghét" .
Giờ phút này Tần Dĩ Nam cảm thấy mình giống như là một người bệnh đột nhiên phát bệnh tim, có thể ngất xỉu bỏ mình bất cứ lúc nào.
Người phụ nữ mà anh một lòng một dạ yêu thương trong những năm này, không chỉ khinh thường tình cảm của anh, còn sỉ nhục chân tình của anh, giẫm đạp tôn nghiêm của anh...
Ở trong nháy mắt này, anh thật sự có chút tò mò, hiếu kỳ anh ở đáy lòng cô, rốt cuộc chiếm phân lượng như thế nào. À, không... làm gì còn có phần lượng, phải nói, anh ở trong đáy lòng cô, rốt cuộc tính là cái gì?
Cô nhìn anh thật lòng thật dạ đối tốt với cô, thoạt nhìn thì tươi cười dịu dàng cảm động, nhưng có phải ở đáy lòng lại đang mắng anh một câu đần độn hay không?
"A a..." Tần Dĩ Nam đột nhiên cười ra tiếng, Đường Noãn và người đàn ông trung niên kia đã không còn nhìn thấy bóng dáng, nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm về phía kia, vẫn luôn cười, vẫn luôn cười...
-
Trình Thanh Thông không biết có phải tối nay mình ăn hải sản quá nhiều hay không, lãng phí thời gian trong nhà vệ sinh có chút lâu.
Lúc cô đi ra từ phòng bên cạnh, vẫn cảm thấy bụng có chút không thoải mái, nghĩ có nên ở lại một lát nữa hay không, kết quả nghĩ đến Tống tiểu thư còn chờ ở bên ngoài , liền thôi, kéo cửa phòng vệ sinh ra, cô còn chưa đi ra, liền nghe thấy một tiếng cười trầm thấp truyền tới.
Tiếng cười kia thật có chút khiến cho người ta khó lọt vào tai, còn khó nghe hơn cả tiếng khóc.
Trình Thanh Thông hoài nghi nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy một người đàn ông đang đứng ổn định ở nơi đó, ánh mắt nhìn thẳng trước mặt.
Cô không dám nhiều chuyện, chẳng qua vội vàng liếc mắt, liền xoay người đi về phía bồn rửa tay.
Cách tiếng nước chảy ào ào từ trong vòi nước, Trình Thanh Thông nghe thấy tiếng cười càng khó nghe hơn tiếng khóc kia càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, nghe đến đáy lòng cô phát run, nhanh chóng đóng vòi nước, lau tay lung tung, liền chuẩn bị nhanh chóng chạy về phía hành lang.
Cô vừa đi đến chỗ giao nhà vệ sinh và hành lang, người đàn ông kia đột nhiên liền ngừng cười, mang theo tự giễu thấp giọng mở miệng: "Đần độn, đúng vậy, tôi chính là một kẻ đần độn..."
Theo lời nói của anh, anh còn giơ tay lên, hung hăng chọc chọc Ⱡồ₦g иgự¢ của mình, sau đó khóe mắt có nước mắt lăn xuống.
Nhưng khóe môi của anh tăng lên càng thêm lợi hại, nước mắt theo gò má của anh, một giọt tiếp một giọt chảy vào trong miệng anh.
Trình Thanh Thông nhìn một màn này, sững sờ một giây, sau đó liền cúi đầu, vội vàng tránh đi từ trước mặt Tần Dĩ Nam.
Lúc ở khúc quanh, cô nhịn không được về sau nhìn thoáng qua, thấy người đàn ông vốn đang đứng kia, chẳng biết đã lùi đến góc tường từ lúc nào, ngồi chồm hỗm trên mặt đất.
Trong hành lang rất an tĩnh, anh không có phát ra một chút âm thanh, nhưng cô lại rõ ràng thấy, bờ vai của anh hơi rung lên, cô biết, đó là đang khóc lóc ẩn nhẫn.
-
Trở lại biệt thự, Tống Thanh Xuân vừa lên lầu, liền trực tiếp ngồi phịch ở trên giường.
Đau đớn nơi bụng dưới của cô dịu hơn lúc ở Kim Bích Huy Hoàng rất nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có trận đau đớn ngắn ngủi truyền tới.
Cô không ngừng lăn qua lộn lại ở trên giường, nhưng mặc kệ cô đổi bao nhiêu tư thế, từ trên xuống dưới từ đầu đến cuối khắp toàn thân đều rất không thoải mái.
Cô buồn bực đạp duỗi chân, sau đó liền nghe thấy tiếng đập cửa, cô còn chưa mở miệng đáp lại, cửa liền bị đẩy ra, một tay Tô Chi Niệm bưng một cái cốc, một tay cầm một cái khăn lông đi vào.
Anh đứng ở bên giường, trước đưa cốc cho cô.
Tống Thanh Xuân miễn cưỡng ngồi dậy từ trên giường, nhận lấy cốc, đã ngửi thấy hương trà gừng.
Anh không rời đi, ngược lại ngồi ở trên mép giường, không rên một tiếng vén chăn lên, vén áo của cô lên.
Toàn thân Tống Thanh Xuân cứng đờ, suýt nữa lắc trà gừng trong cốc ra, cô còn chưa kịp chất vấn anh muốn làm cái gì, trên bụng dưới lạnh buốt của cô, liền truyền tới độ ấm.
Là khăn lông trong tay anh phát ra nhiệt độ, giống như là bên trong bọc vật gì...
Anh giống như là biết nghi ngờ nơi đáy lòng cô, trước đưa tay ra, lần nữa đậy chăn lên, sau đó mới ngữ điệu lãnh nhạt mở miệng giải thích, nói: "Trong nhà không có túi chườm nóng, chỉ hảo dùng túi giấy sữa tươi thích hợp."
"À." Tống Thanh Xuân đáp lại một tiếng, cúi đầu, uống một ngụm trà gừng, lại bổ sung một câu: "Cám ơn."
Tô Chi Niệm "ừ" rất nhẹ một tiếng, một tay đè ép khăn lông để ở trên bụng cô, một tay sửa sang lại góc chăn không đắp kín một chút.
Tống Thanh Xuân cũng không nói thêm cái gì, cúi đầu, yên lặng uống trà gừng.
Chất lỏng âm ấm, thuận cổ họng trượt vào trong bụng, rất nhanh liền khiến cho tay chân lạnh buốt của cô ấm lên.
Nhiệt độ khăn lông dưới bàn tay anh, sưởi ấm cảm giác đau đớn chua xót trong bụng cô, biến mất từng chút một, khiến cho cảm giác khó chịu toàn thân cô cũng chậm rãi tản đi theo
Thân thể thoải mái, khiến cho tinh thần cô trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều, cũng ý thức được trong phòng quá an tĩnh.
Tống Thanh Xuân bưng trà gừng uống một nửa, nghĩ một lúc, tìm một đề tài, đánh vỡ yên tĩnh cả phòng: "Kim Bích Huy Hoàng đó, may mà anh xuất hiện đúng lúc, bằng không tôi chắc là phải bị Đường Noãn - tiểu tiện nhân đó đánh ."
Tô Chi Niệm nâng mí mắt, nhìn về phía cô, không có lên tiếng.
Trong đoạn thời gian Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm ở cùng một chỗ, đã quen với bộ dáng trầm mặc ít nói của anh, cô cũng biết, anh vừa nhìn về phía tầm mắt của cô, liền đại biểu anh đáp lại cô, do đó liền tiếp tục mở miệng nói: "Đường Noãn thật là đổi mới tam quan của tôi, cô ta đã ở cùng một chỗ với anh Dĩ Nam, thế nhưng còn tình chàng ý thi*p với người đàn ông khác, hơn nữa anh nói đi, nếu như người đàn ông đó đẹp trai hơn anh Dĩ Nam, trẻ tuổi hơn anh Dĩ Nam thì cũng thôi đi, nhưng anh biết không?"
Thật ra Tô Chi Niệm rất thích hình thức chung sống như vậy với Tống Thanh Xuân, cô nói lải nhải không ngừng, anh an tĩnh nghe.
Duy chỉ có, anh không thích là, là nghe cô nói về Tần Dĩ Nam.
Thời điểm trước kia, mỗi khi cô nói, có lẽ anh sẽ đứng dậy rời đi, có lẽ cũng sẽ có bộ dáng giống như bận rộn, tránh né không nghe.
Nhưng kể từ sau khi, cô hỏi anh có phải là người anh muốn tìm không, giữa cô và anh liền xa cách rất nhiều.
Cho nên dù lúc này cô nói là anh không muốn nghe, anh vẫn nhẹ nhàng lắc lắc đầu với cô, biểu thị không biết.
Thấy anh đáp lại, ngữ khí Tống Thanh Xuân trở nên càng thêm kịch liệt: "... Đường Noãn cô ta lại có thể tìm là một người đàn ông trung niên, tuổi của người đàn ông đó, lớn thêm mấy tuổi nữa liền thật có thể làm ba cô ta rồi! Anh nói có phải đầu cô ta bị bệnh hay không..."
Tô Chi Niệm xuyên qua tay để ở trên bụng cô, cảm giác được phẫn nộ nơi đáy lòng cô là vì bênh vực kẻ yếu cho Tần Dĩ Nam.
Loại phẫn nộ này, khiến cho khóe môi anh bất giác nhếch lên một chút, tầm mắt nhìn cô chằm chằm, chậm rãi chuyển đến ngoài cửa sổ.
Anh luôn như vậy, tâm là của mình, lại luôn đau bởi vì cô.
Liền giống như là đêm nay lúc anh đánh bài, nghe được cô và Đường Noãn lại lần nữa bởi vì Tần Dĩ Nam phát sinh tranh chấp, rõ ràng cô làm là chuyện làm cho anh đau lòng, nhưng dù anh đau hơn nữa, cũng lo lắng xông qua giúp cô đầu tiên.
Tống Thanh Xuân uống một hớp trà gừng lớn, còn muốn tiếp tục mở miệng, lại chú ý đến chẳng biết từ lúc nào, Tô Chi Niệm đã nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Vẻ mặt của anh có chút hốt hoảng, giống như là đang thất thần, ánh đèn vàng chiếu vào trên mặt anh, giống như là một tầng sương mù mờ mịt, thần bí và dụ hoặc.
Không biết qua bao lâu, Tống Thanh Xuân chớp chớp mắt, lấy lại tinh thần, sau đó trong đáy lòng cô liền hung hăng lộp bộp một chút.
Cả ngày hôm nay, cô lại có thể thường xuyên nhìn chằm chằm anh đến thất thần... Hơn nữa vào lúc vừa rồi, cô còn nói về Đường Noãn một lúc lâu với anh... Quan hệ của anh và cô, rõ ràng sau ngày anh nói với cô, anh đối tốt với cô đều là bồi thường, liền trở nên hơi xa cách...
Cho dù cô không có dũng khí trở mặt với anh, nhưng mà cô cũng không thể sau khi anh nói lời tổn thương tự tôn của cô như vậy, còn không có cốt khí làm như không có chuyện gì phát sinh tán gẫu với anh...
Còn có đêm nay, đêm nay anh ôm cô rời đi từ Kim Bích Huy Hoàng, về nhà rồi anh lại dốc lòng chăm sóc cô như vậy... Anh đối với cô tốt như vậy, chỉ là bồi thường, bình thường mà nói, cô nên phải không cao hứng, nhưng vừa rồi cô lại không có chút xíu không vui lòng nào...
Tất cả ý nghĩ của Tống Thanh Xuân, ở trong nháy mắt này, bỗng nhiên đình chỉ toàn bộ.
Qua rất lâu, cô mới nhìn rõ một sự thật không thể không thừa nhận ở đáy lòng mình.
Anh nói, anh đối tốt với cô, là bởi vì cảm thấy mắc nợ một đêm trước kia, bồi thường cho cô.
Nhưng ngay cả như vậy, cô phát hiện mình lại có thể không có cốt khí như vậy, vẫn muốn anh đối tốt với cô.
Thậm chí, nếu như có thể, cô muốn anh đối tốt với cô cả đời như vậy.
Cả đời...
Sắc mặt Tô Chi Niệm vốn luôn lãnh đạm nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, lúc đọc được ba chữ kia ở đáy lòng Tống Thanh Xuân, giống như là nhận được kích thích gì đó, toàn thân đột nhiên giật mình một cái.
Phản ứng quá lớn của anh đánh thức Tống Thanh Xuân, cô còn không hiểu rõ rốt cuộc là làm sao, anh liền rút đi tay để ở trên bụng cô.
Trọng lượng trên bụng giảm bớt, khiến cho mi tâm Tống Thanh Xuân nhăn nhăn theo, cô hơi nghi hoặc một chút mở miệng, hỏi: "Thế nào?"
Anh giống như là không nghe thấy lời nói của cô, đột nhiên đứng lên, nhìn cũng không nhìn cô một cái, trực tiếp xoay người bước dài rời đi.
"Tô Chi Niệm, anh..." Tống Thanh Xuân vội vàng ngồi dậy từ trên giường, lời nói của cô còn chưa nói xong, cửa phòng ngủ liền bị hung hăng đóng lại, khiến cho lời nói kế tiếp của cô cũng hung bạo nghẹn ở cổ họng.
-
Trên mặt tuấn nhã của Tô Chi Niệm không có chút huyết sắc, anh dùng sức nắm tay nắm cửa, tựa vào trên cửa phòng của cô, vẫn không nhúc nhích.
Anh giống như là đang vùng vẫy cái gì, đứng cứng ngắc rất lâu, cuối cùng vẫn buông tay nắm cửa của cô ra, đi về phía thư phòng.
Anh ngồi ở trước bàn sách, nhìn chằm chằm bức vẽ ở tường đối diện sững sờ hoảng hốt một hồi lâu, mới kéo ngăn kéo bên cạnh ra, rút sổ nhật ký từ bên trong ra.
Anh an tĩnh lật xem nhật ký, vẫn luôn lật đến trang chỗ trống phía sau, mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, cầm 乃út lên, viết một hàng chữ: "Ngày 29 tháng 2 năm 2016, 10:50 tối, trời đầy mây, sương mù dày đặc" .
Ngòi 乃út của anh ngừng trên tờ giấy một hồi lâu, mới dào dạt mênh ௱ôЛƓ viết lên.
"Cách ngày 10 tháng 3, ngày cô rời đi, chỉ còn lại mười ngày."
"Hôm nay, tôi dẫn cô đi công ty, cô phát hiện những món quà không tặng ra ngoài trong ngăn kéo kia, chỉ suýt chút nữa, cô liền biết được những món quà kia là tôi mua cho cô từ trong miệng của thư ký."
"Bữa trưa không có ăn với cô, thời điểm trở về, cô đang ngủ thi*p ở trên ghế xích đu trong phòng làm việc của tôi, tôi nhìn chằm chằm hình ảnh cô tiến vào giấc mộng, một mình ngẩn người rất lâu. Không biết cô có phát hiện hay không, phong cảnh nơi ghế xích đu đó rất quen thuộc, đó là hình ảnh cô từng mơ ước."
"Hôm nay cô nghĩ rất nhiều về tôi, hình ảnh lộn xộn lung tung, cô còn dùng một câu hình dung tôi, khiến cho tôi nghĩ ngợi lung tung cả một buổi chiều. Soái đến không khép chân lại được."
"Buổi tối đi Kim Bích Huy Hoàng, Lục tổng hỏi cô là ai, chỉ nói ra họ của cô, nếu như có thể, đến họ cũng không muốn nhắc tới, có rất nhiều đàn ông trong vòng tròn thương trường này đều không có tình cảm gì, nếu như có thể, tôi hy vọng cả đời cô đều sống ở trong thế giới đơn thuần sạch sẽ."
Thời điểm Tô Chi Niệm viết đến đây, liền ngừng lại, lực đạo anh nắm 乃út bắt đầu gia tăng, anh nhìn tờ giấy chằm chằm, dùng sức mím môi nhiều lần, mới tiếp rơi 乃út xuống.
"Tôi từng vô số lần hy vọng cô có thể có cái nhìn mới với tôi, không cầu thích, chỉ cầu đừng quá chán ghét."
"Nhưng đêm nay, tôi lại có thể đọc được ba chữ kia từ trong đáy lòng của cô."
"Dù cô muốn chỉ là anh có thể đối tối với cô cả đời, dù bí mật năm năm trước đã quyết định tôi chỉ có thể lướt qua cô, quyết định Tô Chi Niệm sẽ vĩnh viến không thể đối tốt với cô cả đời."
"Ba chữ kia, liền giống như là một bạt tai vang dội, hung hăng ném ở trên mặt tôi, trong nháy mắt, khiến cho tôi hoàn toàn tỉnh táo, chạy trối ૮ɦếƭ."
"Cả đời này của tôi và cô, đều khó có thể có cả đời."
"Câu chuyện của tôi và cô, kết cục chỉ sẽ có một..."
Tay nắm ngòi 乃út của Tô Chi Niệm bắt đầu nổi lên run rẩy nhẹ nhàng, ngay cả viết chữ, đều trở nên hơi méo mó.
"... Tôi là cố nhân của cô, cũng không phải người trong câu chuyện của cô."
Lúc Tô Chi Niệm viết xong dấu chấm tròn cuối cùng, không có bất kỳ tạm dừng gì liền để 乃út xuống, khép sổ nhật ký lại.
Trong thư phòng rất an tĩnh, anh dựa vào ghế dựa, nhìn chằm chằm đèn thủy tinh trên trần nhà, rõ ràng nghe thấy tiếng vang đáy lòng của mình co rút lại bởi vì đau đớn.
Cô mong đợi không phải cả đời cùng với anh, không phải cả đời yêu nhau thật sâu với anh, cô mong đợi chỉ là anh đối tốt với tôi cả đời, chỉ một yêu cầu nho nhỏ như vậy, anh lại không thể cho.
Nếu anh có thể cho được, anh cần gì phải dùng một số điện thoại lạ hoắc len lén làm bạn cô trong những năm này?
Nếu anh có thể cho, anh cần gì phải ỷ vào siêu năng lực len lén lau nước mắt cho cô mỗi khi cô khóc trong những năm này?
Nếu anh có thể cho được, anh cần gì phải vào lúc cô hỏi anh có phải là người cô muốn tìm không, tàn nhẫn bác bỏ phán đoán của cô như vậy?
Bởi vì anh không thể đảm đương nổi thế giới của cô, cho nên mới làm bờ vai cho cô... Một bờ vai chỉ dám lặng lẽ để cho cô dựa vào, cũng không dám cho cô biết.
Đáy mắt Tô Chi Niệm có ấm áp đau đớn, cổ họng cũng trở nên hơi nghẹn ngào, anh cảm giác được Ⱡồ₦g иgự¢ giống như là bị vật gì đó hung bạo xé mở, huyết nhục mơ hồ, máu chảy không ngừng.
Anh rất muốn, rất muốn có thể đối tốt cả đời với cô... Nhưng anh không thể trơ mắt nhìn cô đi qua đường của anh.
May mà anh có thuật đọc tâm người khác không có, may mà anh phát hiện tương đối sớm, may mà hết thảy đều có còn cơ hội, may mà cô cũng không có quá động lòng với anh...
Từ ngày mai trở đi, anh không thể không khống chế được đối tốt với cô một lần lại một lần... Không, là từ giờ trở đi...
Thật đáng tiếc, cuối cùng anh và cô chỉ có mười ngày, anh lại không có tư cách càn rỡ.
Đáy mắt đen nhánh thâm thúy của Tô Chi Niệm che kín chua xót đau đớn, anh giơ tay lên che đậy mặt, cả người dựa vào ghế sau càng ngày càng lợi hại.
Ánh đèn thủy tinh rực rỡ trong thư phòng chiếu lên trên thân anh, giống như là bị cảm nhiễm, lộ ra một luồng lãnh đạm ai oán.
-
Tô Chi Niệm đang yên lành lại rời đi, khiến cho Tống Thanh Xuân không hiểu ra sao, tâm tình thật vất vả mới chuyển biến tốt, lại trở nên suy sụp rồi.
Cả đêm cô đều không thế nào ngủ ngon, thân thể nhích tới nhích lui, không ngừng đổi tư thế, mãi cho đến năm giờ sáng sớm mới nhập mộng.
Ngủ không bao lâu, liền bị chuông điện thoại di động đánh thức, Tống Thanh Xuân không ngủ đủ, đầu đau lợi hại, thời điểm nghe điện thoại, cả người đều có vẻ hơi phờ phạc rã rượi.
Điện thoại là cục cảnh sát gọi tới, cảnh sát chỉ là nói hai câu, cả người cô liền hoàn toàn tỉnh táo lại: "Ý tứ của anh là, từ giờ trở đi, tôi sẽ không có nguy hiểm nữa?"
"Đúng, Tống tiểu thư, từ năm trước cô bắt đầu gặp phải nguy hiểm, đến bây giờ đều là một mình Tôn Kiệt làm, anh ta là fan cuồng của Hạ Quý, hơn nữa lúc trước còn đoạt lấy 1808 bao lì xì của Hạ Quý trên microblog, sự yêu thích của anh ta đến mức điên cuồng, cho nên sau khi tin tức Hạ Quý hít thuộc phiện bị cô đưa tin, anh ta liền ghi hận trong lòng, theo dõi quan sát cô gần hai tháng, mới có hành động."