Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 33

Tác giả: Diêp Phi Dạ

ĐẾN TRỞ MẶT CŨNG KHÔNG CÒN SỨC
Soái đến không khép chân lại được. . .
Dù gặp phải chuyện gì, Tô Chi Niệm vẫn luôn bình tĩnh thong dong, nhưng khi đọc được bảy chữ này dưới đáy lòng của Tống Thanh Xuân, tay dán trên trán cô đột nhiên hung hăng run cầm cập một chút, sau đó một 乃úng máu suýt nữa phun trực tiếp ra ngoài từ trong miệng của anh.
Ai có thể nói với anh, những từ hình dung này anh nghe cũng chưa từng nghe qua, rốt cuộc cô đã học được từ nơi nào?
Thời điểm tay Tô Chi Niệm run lên, khiến cho đầu của Tống Thanh Xuân cũng lắc lư theo một chút, suy nghĩ của cô vốn đang như đi vào cõi thần tiên, nháy mắt bị kéo lại, sau đó liền cảm giác được có lòng bàn tay ấm áp đang dán trên trán mình, cô giật mình một giây, giống như là hiểu rõ chuyện gì, định thần nhìn lại, quả nhiên liền thấy dung nhan điên đảo chúng sinh của Tô Chi Niệm.
Hóa ra, dung nhan vừa phóng đại ở đáy mắt cô không phải cô ảo tưởng ra, mà là chẳng biết từ lúc nào, Tô Chi Niệm đã thật sự đi đến trước mặt cô ... Trời ạ, vừa rồi cô còn thèm nhỏ dãi khuôn mặt xinh đẹp của anh một lúc lâu...
Đáy lòng Tống Thanh Xuân thổi qua câu nói "Soái đến không khép chân lại được" mà mình vừa nghĩ một lần nữa, sau đó liền cảm giác được đốt nóng trên mặt bắt đầu nhanh chóng khuếch tán, lan tràn khắp toàn thân.
Cô rõ ràng tất cả chuyện vừa rồi đều là một mình cô lén lút mơ mộng, Tô Chi Niệm sẽ hoàn toàn không thể biết được.
Nhưng cô không biết mình đây có tính là có tật giật mình hay không, giờ này khắc này, thời điểm đối mặt với anh, lúng túng khẩn trương đến mức muốn mệnh, giống như là kẻ trộm bị bắt tại chỗ.
Tống Thanh Xuân liên tục nuốt nhiều ngụm nước bọt, mới miễn cưỡng làm cho mình phát ra tiếng nói: "Sao, sao vậy?"
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân hai giây, mới không nhanh không chậm mở miệng, nói: "Không có gì, thấy mặt em đỏ như vậy, cho rằng em phát sốt."
Tống Thanh Xuân bị ánh mắt kia và câu mặt đỏ này của anh khiến cho bản thân càng thêm băn khoăn bất an, cô cảm giác được tốc độ tim đập của mình nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, thậm chí cô cũng không dám tùy tiện chuyển động chút nào, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm của cô đều trở nên hơi chột dạ, khiến cho ngữ điệu nói chuyện cũng run rẩy lên: "Tôi, tôi không phát sốt, chỉ là ngủ hơi nóng..."
Nói xong, Tống Thanh Xuân liền chột dạ cúi đầu, né tránh tầm mắt Tô Chi Niệm.
"Là như vậy sao?" Tô Chi Niệm giống như là cố ý, nhẹ nhàng hỏi ngược một câu, sau đó tay còn càng thêm dùng sức dán lên trán cô.
Tống Thanh Xuân bị anh hỏi ngược lại liền càng không đủ sức lực, cô mở miệng muốn tự nhiên đáp lại câu "Đúng vậy", nhưng chỉ nói một chữ "Đúng", liền nghẹn lại.
Cô không biết có phải là mình suy nghĩ quá nhiều hay không, vẫn luôn cảm thấy không khí có chút quái dị, giống như... giống như ý nghĩ trong đáy lòng của mình đều bị anh nhìn thấu...
Càng nghĩ như vậy, Tống Thanh Xuân càng bất an, ánh mắt nhìn chằm chằm đầu gối của mình, bắt đầu bay loạn bốn phía, bay bay, liền dừng lại ở trên eo Tô Chi Niệm...
Nơi đó giống như có chút khác với bình thường... Giống như có vẻ hơi phồng lên?
Lúc Tô Chi Niệm sờ đầu Tống Thanh Xuân, hơi cúi người, trên eo vừa lúc kề bên chân của cô, trong lòng cô vừa dần hiện ra ý nghĩ này, liền cảm giác được chỗ đầu gối của mình có xúc giác cứng rắn...
Suy nghĩ của Tống Thanh Xuân nhất thời ngừng lại, tuy rằng cách hai tầng quần áo, cô vẫn cảm giác được nhiệt độ... Cô ngạc nhiên một lát, mới hiểu rõ ra, khó trách sẽ phồng lên tới, hóa ra là nơi đó của Tô, Tô thích sạch sẽ có, có...
Tô Chi Niệm ngẩn người, lại ngẩn người, sau đó không đợi cô nghĩ xong, liền đột nhiên xoay người rời đi.
Tống Thanh Xuân bị phản ứng của Tô Chi Niệm làm cho cả kinh ngẩng đầu, chẳng qua chênh lệch ngắn ngủn vài giây, người nào đó đã đi đến trước cửa phòng nghỉ ngơi, anh đẩy cửa ra, không hề dừng lại một chút nào đi vào trong, sau đó trở tay đóng cửa lại, phát ra tiếng "rầm" vang dội.
Sao anh mới nói đến một nửa với cô liền rời đi rồi?
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm cửa khép kín, có chút buồn bực nhíu mày lại, sau đó suy nghĩ vừa mới bị Tô Chi Niệm cắt đứt, lại nối tiếp một lần nữa.
Tô, Tô thích sạch sẽ, lại có thể, vừa mới có, có, phản, ứng, ...
Mặt Tống Thanh Xuân nóng càng lợi hại, lúc này Tô Chi Niệm rõ ràng không ở văn phòng, nhưng cô vẫn có một chút không biết phải làm sao rủ đầu xuống, tay nắm lấy tấm mền nhịn không được gia tăng sức lực, sau một lúc lâu mới buông ra, sau đó lại nắm chặt. Cô giống như là đang do dự cái gì, lặp lại động tác như thế rất nhiều lần, sau đó mới đưa tay ra, chậm rãi rơi vào nơi Tô Chi Niệm vừa chạm qua, giống như là bị điện giật, vừa ᴆụng vào, ngón tay lập tức rụt trở về, ngừng vài giây, cô lần nữa run tay rơi xuống chỗ đó, lần này cô không có thu tay về, mà là an tĩnh ngừng ở trên đó một hồi lâu, ngón tay mới dùng sức từng chút nắm lấy quần bò, liền xúc động lên, giống như là có ý đồ muốn cứng rắn đào xúc động nào đó lên.
Tô Chi Niệm vào phòng nghỉ, vẫn luôn không ra, trong phòng làm việc an tĩnh rối tinh rối mù, loại không khí kỳ lạ kia chậm chạp không tiêu tán.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng làm việc được im lặng đẩy ra, Tống Thanh Xuân theo bản năng nhìn lại, thấy Trình Thanh Thông tận lực thả chậm bước chân, giống như sợ giày cao gót phát ra âm thanh, nhẹ chân nhẹ tay đi vào.
Trình Thanh Thông thấy trước bàn làm việc không có một bóng người, hơi ngẩn ra, liền quay đầu nhìn về phía xích đu, cô nhìn thấy Tống Thanh Xuân tỉnh lại, thân thể kéo căng liền buông lỏng, bước chân cũng bước tự nhiên hơn rất nhiều: "Tống tiểu thư, Tô tổng đâu?"
Tống Thanh Xuân vừa định trả lời, cửa phòng nghỉ ngơi liền bị kéo ra, Tô Chi Niệm thần tình lạnh nhạt đi ra từ bên trong, tầm mắt trực tiếp rơi ở trên người Trình Thanh Thông: "Chuyện gì?"
Lời nói đến bờ môi của Tống Thanh Xuân bị tiếng nói vang lên của Tô Chi Niệm hung bạo nghẹn ở chỗ cổ họng, đốt nóng thật vất vả mới tan đi trên mặt cô lại dâng lên một lần nữa, cô nhìn cũng không dám nhìn Tô Chi Niệm, vội vàng xoay mặt đang hướng về phía Trình Thanh Thông ra ngoài cửa sổ.
Trình Thanh Thông nhanh chóng chuyển tầm mắt từ Tống Thanh Xuân đến Tô Chi Niệm, nói: "Tô tổng, hiện tại ngài có cuộc họp, mọi người cũng đã ở trong phòng hội nghị chờ ngài ."
Tô Chi Niệm "Ừ" một tiếng, giống như Tống Thanh Xuân hoàn toàn không tồn tại, dư quang khóe mắt đều không bay về phía cô, liền sải bước đi tới cửa phòng làm việc.
Trình Thanh Thông bị biểu hiện quá đỗi lạnh nhạt của Tô Chi Niệm làm cho sững sờ, bất giác nhìn thoáng qua chỗ Tống Thanh Xuân, biểu hiện của cô gái và đại BOSS gần như là giống nhau như đúc, gương mặt lãnh đạm, mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ý tứ giống như hoàn toàn không có nhìn về phía đại BOSS.
Tô Chi Niệm đi ra khỏi cửa, đột nhiên nghĩ đến mình quên mang tài liệu cuộc họp, anh đến đầu cũng không quay lại, chỉ là lạnh nhạt ném một câu "Lấy một vài văn kiện trên bàn làm việc của tôi", liền bước ung dung trầm tĩnh rời đi.
Trình Thanh Thông lấy văn kiện, thời điểm đi ra khỏi phòng làm việc, Tô Chi Niệm đã vào phòng họp.
Trong lúc Trình Thanh Thông xử lý công việc, thấy Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân ở chung giống như người lạ, trong đầu theo bản năng dần hiện ra ý nghĩ, hai người náo loạn không vui, đang chiến tranh lạnh.
Đáy lòng cô nghĩ, lúc này tâm tình đại BOSS tuyệt đối cực kỳ hỏng bét, có lẽ không cẩn thận một chút, liền sẽ chọc hỏa lên thân.
Cho nên, trước khi Trình Thanh Thông đẩy cửa phòng họp ra, xuyên qua thủy tinh bên cạnh, lén lút liếc nhìn vào trong trước, phát hiện vẻ mặt Tô Chi Niệm có chút rét lạnh, cô càng khẳng định phán đoán của mình, cả người trở nên đặc biệt cẩn thận, ngay cả một loạt cử chỉ đẩy cửa đi về phía Tô Chi Niệm cũng lộ ra đặc biệt cẩn thận dè dặt.
Lúc Trình Thanh Thông còn cách Tô Chi Niệm một khoảng cách lớn, liền ngừng lại, cô duỗi thẳng cánh tay, giao văn kiện cho Tô Chi Niệm: "Tô tổng, văn kiện ngài muốn."
Tô Chi Niệm không có phản ứng, mí mắt đều không kéo một chút.
Anh quá đỗi im lặng như vậy, khiến cho Trình Thanh Thông càng khẩn trương, chỉ khi đại BOSS có tâm tình hỏng bét cực độ, mới sẽ bày ra tư thế như vậy.
Cô đến thở cũng không dám thở mạnh, liền nhanh chóng lùi hai bước, ngồi ở trên chỗ ngồi bên cạnh của mình, thuận thế còn len lén chuyển ghế dựa cách Tô Chi Niệm xa một chút.
Cuộc họp bắt đầu đúng giờ, giám đốc bộ phận tài vụ là người phát biểu đầu tiên, Trình Thanh Thông nắm 乃út, đáy lòng nghĩ, đây là người đầu tiên ᴆụng lên họng súng vào hôm nay rồi... Thỉnh thoảng khi tâm tình đại BOSS không tốt, người đầu tiên kia mãi mãi cũng là người thảm nhất...
Nhưng mà, ngoài dự liệu của Trình Thanh Thông là giám đốc bộ phận tài vụ thao thao bất tuyệt nói hai mươi phút, đừng nói Tô Chi Niệm cho giám đốc bộ phận tài vụ một chữ, ngay cả một ánh mắt cũng không có.
Đại BOSS như vậy có chút quá khác thường... Chẳng lẽ đây là sự yên tĩnh trước cơn bão táp? Đợi lát nữa sẽ có đáng sợ hơn?
Trình Thanh Thông nơm nớp lo sợ cầm 乃út lên, làm ghi chép cuộc họp.
Kế tiếp theo thứ tự là mỗi một tầng cao, lục tục phát biểu, mãi cho đến cuối cùng đến phiên Tô Chi Niệm phát biểu, bộ dáng anh vẫn an tĩnh không tiếng động.
Trong phòng họp rơi vào một trận yên tĩnh, cũng như trước đây, có người không ngừng bắt đầu ra hiệu ánh mắt với Trình Thanh Thông, ý bảo cô đi nhắc nhở một chút.
Trình Thanh Thông là thật sự không dám, nhưng cũng không thể bỏ mặc cả phòng họp bận rộn, lãng phí thời gian vô ích, do đó liền cố gắng dũng cảm, quay đầu, gọi Tô Chi Niệm một câu: "Tô tổng?"
Tô Chi Niệm vẫn không có phản ứng, Trình Thanh Thông chỉ hảo hơi tăng cao âm điệu lên một chút, liên tục gọi hai lần: "Tô tổng? Tô tổng?"
Tô Chi Niệm động mí mắt, cuối cùng có dấu hiệu hoàn hồn, vào lúc Trình Thanh Thông chuẩn bị nói với anh một câu "Tô tổng, ngài có còn gì muốn nói không?", cô nhìn thấy trên khuôn mặt vốn lạnh nhạt của Tô Chi Niệm lại có thể chậm rãi hiện lên chút màu hồng.
Trình Thanh Thông giống như là bị kinh sợ, trong nháy mắt biểu tình ngây người, cô hơi mở miệng ra, liên tục chớp mí mắt nhiều lần nhìn Tô Chi Niệm, thậm chí còn âm thầm véo chính mình một chút, xác nhận mình không có nhìn lầm, tâm tình giống như dời sông lấp biển, kịch liệt dao động lên.
Cô không nhìn lầm chứ? Đại BOSS lại có thể đỏ mặt?
Theo ý nghĩ thành hình của cô, cô tận mắt thấy lỗ tai Tô Chi Niệm biến thành màu đỏ sậm từng chút một.
Chẳng lẽ anh vừa mới, nhìn cũng không thèm nhìn Tống tiểu thư một lần, nghiêm mặt đi ra phòng làm việc, không phải do tâm tình không tốt, mà là đang thẹn thùng?
Trời ạ, quen biết đại BOSS lâu như vậy, hiện tại cô mới phát hiện, hóa ra anh lại là thuộc tính kiêu ngạo!
Dù sao Tô Chi Niệm cũng ở trên thương trường bày mưu nghĩ kế rung chuyển trời đất nhiều năm, cho dù lúc đang mở cuộc họp, hoàn toàn không tập trung, nhưng cũng không đến nỗi làm cho mình xấu mặt, cho nên anh rất nhanh liền ý thức được Trình Thanh Thông vừa gọi mình, sau đó liền thu hồi tinh thần, lần lượt quét các tinh anh trong phòng họp một lần, thấy mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm, liền rõ ràng đây là đều đang chờ anh phát biểu, cho dù vừa rồi anh hoàn toàn không biết những người này nói gì, nhưng vẫn bình tĩnh nói một chút tiếng phổ thông tốt đẹp, sau đó không đợi mọi người có phản ứng, trực tiếp ném hai chữ "Tan họp", liền đứng dậy, dẫn đầu rời khỏi phòng họp trước.
Trình Thanh Thông ôm văn kiện, đi ra từ phòng họp, còn chưa vào khu tổng giám đốc, liền xuyên qua thủy tinh, thấy Tô Chi Niệm đứng ở cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.
Những người trong khu tổng giám đốc có lẽ đều đang bận việc, không ở trong phòng làm việc.
Một tay Tô Chi Niệm cắm vào túi, một tay kia nâng lên một chút, lại để xuống, sau đó lại nâng lên, vẫn luôn lặp lại hai động tác này.
Trình Thanh Thông nhíu mày, có chút không hiểu anh đây là đang làm gì, do đó liền giẫm giày cao gót, không hiểu ra sao đi tới. Cô vừa bước vào khu vực tổng giám đốc, lúc đang chuẩn bị hô một tiếng "Tô tổng", Tô Chi Niệm giống như là ý thức được có người tới đây, đột nhiên chuyển tay đang giơ lên đến trước mắt mình, giả vờ bộ dáng xem thời gian, nhìn chăm chú hai giây, sau đó liền bình tĩnh đẩy cửa ra, thoạt nhìn đi vào rất tự nhiên.
Thẳng đến khi cửa phòng làm việc đóng lại, Trình Thanh Thông mới phản ứng được, Tô Chi Niệm vừa mới đứng ở cửa, không ngừng nâng tay thả tay là có ý tứ gì.
Hóa ra, anh là muốn vào phòng làm việc, nhưng lại có chút ngượng ngùng, đang lặp lại do dự... Sau đó khi phát hiện có người tới, liền giả vờ bộ dáng xem thời gian...
Nhớ lại hình ảnh vừa rồi, khóe môi Trình Thanh Thông liền không nhịn được giương lên, đại BOSS thật sự là thuộc tình kiêu ngạo cao nhất, quả thực là kiêu ngạo đến phun trào!
-
Mở cuộc họp xong đã là năm giờ chạng vạng.
Đêm nay Tô Chi Niệm có một bữa tiệc quan trọng, ở "Kim bích huy hoàng" .
Nếu Tô Chi Niệm không tới công ty, Trình Thanh Thông vẫn thật không có cách nào mời được anh, nhưng hôm nay anh đến, suy nghĩ vì đại cục công ty, Trình Thanh Thông vẫn quyết định đi thử một lần.
Lúc năm giờ rưỡi, Trình Thanh Thông gõ cửa phòng làm việc Tô Chi Niệm.
Nghe được "Vào" của Tô Chi Niệm, Trình Thanh Thông mới đẩy cửa ra, cô không sốt ruột vào trong, mà là đứng ở cửa, trước quan sát tình huống bên trong một chút.
Đại BOSS ngồi ở trước bàn làm việc, đang phê duyệt văn kiện, Tống tiểu thư ngồi ở trên ghế sofa, đang xem điện thoại di động.
Hai người đều làm ra vẻ trấn tĩnh, nhưng từ tay nắm 乃út bởi vì dùng sức khiến khớp xương nhô ra của Tô Chi Niệm và ngón tay không ngừng cuốn tạp chí của Tống Thanh Xuân, có thể thấy được, đáy lòng hai người đều không trấn tĩnh.
Trình Thanh Thông vừa đi vào trong, vừa chú ý đến dư quang khóe mắt của Tô Chi Niệm liếc nhìn về phía Tống Thanh Xuân một chút, chỉ là khi tiếp xúc đến cô gái, sẽ thu hồi tầm mắt ngay lập tức, mà Tống Thanh Xuân thừa dịp khi lật tạp chí, nâng mí mắt nhìn tấm kính trước mặt một chút, cô nhìn chằm chằm ảnh ngược của Tô Chi Niệm trên kính vài giây, liền cắn môi một chút, đỏ mặt, có chút vội rủ đầu xuống.
Hai người rõ ràng không có bất kỳ giao lưu nào, nhưng hình ảnh như vậy, khiến cho Trình Thanh Thông không khỏi cảm thấy tốt đẹp đang nảy mầm.
Hai người rõ ràng không có bất kỳ giao lưu nào, nhưng hình ảnh như vậy, khiến cho Trình Thanh Thông không khỏi cảm thấy tốt đẹp đang nảy mầm.
Cô đứng ở trước bàn làm việc của Tô Chi Niệm, liền có chút không nhẫn tâm mở miệng, đánh vỡ dịu dàng lúc này.
Tô Chi Niệm giống như phát hiện sau khi Trình Thanh Thông vào phòng làm việc đã trầm mặc quá lâu, lúc ký tên xong đặt văn kiện xuống, thuận thế liếc cô một cái.
Trình Thanh Thông tiếp xúc đến tầm mắt của Tô Chi Niệm, lập tức hồi thần, mở miệng nói: "Tô tổng, tám giờ đêm nay, ngài có một bữa tiệc ở kim bích huy hoàng."
Tô Chi Niệm lần nữa lấy một phần văn kiện mới, lúc nghe được câu này, động tác hơi chậm lại, sau đó rất không chút đếm xỉa mở văn kiện ra, hơi rủ mi mắt xuống, ngữ khí lãnh đạm đáp: "Bỏ đi."
"Nhưng mà, Trương tổng Thụy Tư cũng đi, năm trước ngài đã đáp ứng, hạng mục chúng ta phải khởi động vào tháng sau, Trương tổng có đầu tư ..." Lời nói của Trình Thanh Thông còn chưa nói hết, liền nhận được tầm mắt Tô Chi Niệm ném tới, không nóng không lạnh, rất là bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa một cổ lực lượng cường đại, nháy mắt khiến cho cô không dám tiếp tục nói nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Dựa theo thường ngày, ᴆụng tới tình huống như vậy, bình thường Trình Thanh Thông đều là nhanh chóng rời đi, nhưng lần này, cô lại đứng ở chỗ cũ không động, Tô Chi Niệm nhìn chăm chú văn kiện trầm tư hai giây, liền lại lặng lẽ bay tầm mắt đến bên Tống Thanh Xuân, con ngươi đen nhánh nhẹ nhàng chuyển hai cái, liền đánh bạo, tiếp tục mở miệng, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà, Tô tổng, buổi trưa tôi và Tống tiểu thư tán gẫu, có nói cho cô ấy biết đêm nay có thể phải đi kim bích huy hoàng, cô ấy rất vui vẻ, còn nói đã lâu chưa đi , vừa khéo có thể cùng đi qua chơi đùa..."
Động tác lật văn kiện của Tô Chi Niệm bỗng dưng ngừng lại, qua khoảng một giây đồng hồ, liền nâng mí mắt, nhìn về phía Trình Thanh Thông.
Đáy mắt của anh không có biểu lộ ra cảm xúc gì, Trình Thanh Thông không hiểu rõ Tô Chi Niệm là tin tưởng hay là đang nghi ngờ chất vấn, đầu tiên cô có chút khẩn trương nắm quả đấm, sau đó liền linh quang chợt lóe, phản ứng rất nhanh lại mở miệng nói: "Tô tổng, không tin anh hỏi Tống tiểu thư..."
Nói xong, Trình Thanh Thông liền quay đầu, gọi một câu: "Tống tiểu thư?"
Từ lúc Tô Chi Niệm họp xong rồi về phòng làm việc, tinh thần cả người luôn luôn không tập trung, từ đầu cô liền không nghe thấy rốt cuộc vừa rồi Trình Thanh Thông nói cái gì với Tô Chi Niệm, hiện tại đột nhiên nghe được Trình Thanh Thông gọi tên mình, có chút mờ mịt ngẩng đầu, "Hả?" một tiếng.
"Tống tiểu thư, buổi trưa, không phải cô nói cho tôi biết, cô muốn đi kim bích huy hoàng sao?" Trình Thanh Thông vừa khí định thần nhàn tóm tắt lời nói vừa rồi của mình một lần, vừa thừa dịp khi Tô Chi Niệm không chú ý đến nháy mắt ra hiệu với Tống Thanh Xuân.
Cô từng nói qua muốn đi kim bích huy hoàng vào lúc nào?
Tống Thanh Xuân bất giác nghĩ đáp "Không có", kết quả lại thấy Trình Thanh Thông bày ra tư thế nhờ cậy mình, liền nuốt lời nói trở vào, cô mơ hồ đoán được đây rốt cuộc là tình huống như thế nào, liền thuận theo ý tứ của Trình Thanh Thông, "ừ" một tiếng, sau đó lại nhỏ giọng nói một chữ "đúng".
"Cho nên, Tô tổng..." Lời nói cố gắng tiếp tục khuyên nhủ của Trình Thanh Thông còn chưa nói ra, Tô Chi Niệm liền lãnh đạm mở miệng: "Biết, bảo tài xế chuẩn bị xe vào lúc bảy giờ, cô đi ra ngoài trước đi."
Trình Thanh Thông yên lặng rời đi, trong phòng làm việc quay về an tĩnh, Tô Chi Niệm tiếp tục bận rộn giống như trước, còn Tống Thanh Xuân cúi đầu, nhìn như đang xem tạp chí, tâm lại loạn cả lên.
Tuy rằng cô không biết rốt cuộc vừa rồi Trình Thanh Thông và Tô Chi Niệm tán gẫu cái gì, nhưng cô từ trong phản ứng của Trình Thanh Thông, có thể đoán được, có lẽ buổi tối Tô Chi Niệm có bữa tiệc, ở kim bích huy hoàng, anh không muốn đi , sau đó Trình Thanh Thông liền nói cô muốn đi, còn hỏi cô là có phải hay không.
Cô thật không nghĩ tới, hoặc có lẽ hoàn toàn sẽ không dám suy nghĩ, ý nghĩ của mình sẽ tạo thành ảnh hưởng với Tô Chi Niệm.
Cô đối mặt với nháy mắt ra hiệu của Trình Thanh Thông, chỉ thuần túy là không muốn dỡ bỏ sân khấu của cô ấy, khiến cô ấy lưu lại ấn tượng xấu trước mặt ông chủ của mình.
Nhưng cô không nghĩ tới, Tô Chi Niệm lại có thể thật đổi chủ ý, đồng ý đi kim bích huy hoàng...
Anh là thấy cô muốn đi, mới đồng ý sao?
Nếu đổi lại trước đây, đáy lòng cô khẳng định sẽ cảm thấy ấm áp, ngọt ngào, nhưng hiện tại, bên trong ấm ngọt lại pha lẫn từng sợi phiền muộn và mất mác.
Anh là bởi vì một đêm say rượu nhiều năm trước nên cảm thấy mắc nợ, mới đối với cô nhân nhượng như thế, hay là bởi vì cảm thấy gần đây cô bị người đuổi Gi*t quá mức đáng thương mới dung túng như thế? Hoặc là, hai nguyên nhân đều có hoặc nhiều hoặc ít...
Nhưng mặc kệ là loại nguyên nhân nào, cốt khí và tôn nghiêm nói với cô, cô không nên tiếp nhận đối tốt của anh.
Bởi vì, ở trên đời này, không có một người phụ nữ nào sau khi bị một người đàn ông cường bạo, sẽ bằng lòng tiếp nhận mắc nợ và bố thí của anh.
Thật ra ngày đó, lúc cô hỏi anh, anh có phải là người cô muốn tìm hay không, những câu nói kia của anh liền giống như là một cái bạt tai vang dội, hung hăng ném ở trên mặt cô.
Anh cho cô khuất nhục, ngày đó cô nên không cần chần chờ trở mặt với anh, kiêu ngạo nói với anh, cô khinh thường đối loại bố thí tốt đẹp đó của anh, cô nên phải giống như năm năm trước, một dao cắt đứt với anh, không còn liên quan, để cho anh lăn xa khỏi thế giới của cô.
Nhưng mà, cô không có, cho dù mấy ngày trước đây cô vẫn luôn đang trốn tránh anh, tận lực bớt nói với anh, nhưng từ đầu đến cuối cô lại không trở mặt với anh, thậm chí vào hôm nay, lúc anh mang cô tới công ty, cho cô ngốc ở phòng làm việc của anh, cô cũng không xoay người rời đi...
Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô lại không thể tâm ngoan thủ lạt với anh giống như trước đây, ngay cả oán hận xâm nhập cốt tủy bị anh đoạt trong sạch vào lúc trước cũng nhạt hơn rất nhiều, thậm chí, thậm chí, hiện tại đến sức lực trở mặt với anh cũng không có.
Sao cô lại biến thành như vậy? Cô lại đang cố kỵ cái gì mà không dám trở mặt với anh? Hoặc là nói, không đơn thuần là cố kỵ, càng là sợ...
-
Bảy giờ, Trình Thanh Thông lại tới phòng làm việc nhắc nhở một lần.
Thời điểm Tô Chi Niệm đứng dậy đi lấy áo khoác, tay bất giác duỗi về phía áo khoác của Tống Thanh Xuân, anh vừa ᴆụng tới áo khoác của cô, đột nhiên liền nghĩ đến lúc cô tỉnh dậy vào buổi trưa, trong đầu nghĩ những lộn xộn lung tung kia, sắc mặt có chút dừng lại, ngón tay liền thu trở về, sau đó đưa lưng về phía Tống Thanh Xuân, mặc áo khoác, liền dẫn đầu đi ra khỏi phòng làm việc.
Một đường thang máy đi xuống, từ đầu đến cuối Tô Chi Niệm đều nhìn thẳng trước mặt, không liếc mắt nhìn Tống Thanh Xuân.
Bãi đỗ xe dưới đất, tài xế đã khởi động xe xong, thấy đám người Tô Chi Niệm ra ngoài, lập tức xuống xe, mở cửa xe.
Trình Thanh Thông ngồi ở ghế lái phụ, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm ngồi song song ở phía sau xe.
Hai người tâm ý tương thông đều tận lực dựa vào chỗ cửa sổ xe.
Ngay cả như vậy, không gian xe hơi rất nhỏ, vẫn khiến cho hai người dựa vào có chút gần.
Tô Chi Niệm có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng như có như không không ngừng bay tới từ phía Tống Thanh Xuân.
Anh thật vất vả mới bức ép được tâm mình lặng như nước, đã lần nữa rục rịch ngóc đầu dậy.
Sở dĩ anh cự tuyệt phụ nữ ở bên ngoài ngàn dặm, thật ra nguyên nhân chủ yếu vẫn là một năm tám tuổi kia, anh bị mẹ đưa vào bệnh viện tâm thần, người phụ nữ trung niên chăm sóc anh đã có những ý đồ không an phận với anh gây ra .
Từ thời niên thiếu, anh ở trong đêm tối, không chỉ một lần mơ đến cảnh tượng một đêm đêm.
Thật ra người phụ nữ trung niên kia cũng không có sỉ nhục gì anh, tay bà ta chỉ ᴆụng chạm đến phía sau lưng anh, thậm chí ngay cả môi mang theo mùi là lạ của bà ta cũng chỉ rơi ở cánh tay và trên bờ vai của anh liền bị anh khống chế ý niệm đánh lên vách tường hôn mê bất tỉnh.
Sở dĩ sự kiện kia tạo thành bóng ma trong tuổi thơ anh, là bởi vì lúc da thịt của anh và bà ta chạm vào nhau, anh đọc được một chút ý nghĩ xấu xa và bẩn thỉu từ đáy lòng của bà ta.
Cho nên dù người phụ nữ đó chẳng hề làm gì anh cả, nhưng tuổi thơ của anh vẫn bị dọa đến, cảm thấy chính mình rất bẩn, thế cho nên duy trì rất nhiều năm, mỗi ngày anh đều muốn tắm rửa nhiều lần, cho dù tới bây giờ, anh vẫn thích sạch sẽ đến mức khiến cho người ta giận sôi.
Cho dù anh không thể chịu đựng nổi phụ nữ tới gần, nhưng những năm nay bởi vì yêu cầu công việc, anh cố nén ghê tởm ở đáy lòng, ít ít nhiều nhiều vẫn có chút giao tiếp với phụ nữ.
Cho dù điểm giao tiếp này rơi ở đáy mắt của người khác, có thể coi như là xem nhẹ không tính, nhưng ở trong thế giới của anh, đã là cực hạn, bởi vì bọn họ không biết, lúc anh có giao tiếp với những người phụ nữ kia, mặc kệ bọn họ có bao nhiêu xinh đẹp, có bao nhiêu thông tuệ, có bao nhiêu ôn nhu, ở đáy mắt đàn ông được khen ngợi rất nhiều, anh chỉ cần nắm tay với bọn họ, đáy lòng liền sẽ biểu hiện ra cảm giác chán ghét và ghê tởm, anh hận không thể lập tức rút tay mình đi, không có ai biết, anh bí mật lấy rượu sát trùng sát tay bao lâu, mới bình ổn loại không thoải mái ở đáy lòng kia.
Lúc bị ép bắt tay với bọn họ, ít ít nhiều nhiều sẽ đọc được một ít ý nghĩ nơi đáy lòng bọn họ, có kinh diễm, có thích, đương nhiên cũng có một chút ý niệm nhớ nhung rõ ràng...
Thậm chí có một lần, ý nghĩ đáy lòng người phụ nữ biểu hiện ra trần trụi, nhìn chằm chằm mắt anh, trên miệng nói anh rất dịu dàng hào phóng nói anh rất tốt, đáy lòng lại nghĩ muốn ngủ với anh một đêm... Lúc đó anh liền mất dáng vẻ, bất chấp người nhìn xung quanh, lập tức hất tay cô ta ra, xoay người rời đi, thậm chí còn suýt nữa nhịn không được, tại hiện trường phun ra.
Nhưng hôm nay, anh đọc được từ đáy lòng Tống Thanh Xuân những ảo tường còn muốn thái quá lộn xộn lung tung hơn ý nghĩ của những người phụ nữ kia, anh chẳng những không có chút chán ghét và ghê tởm, ngược lại còn bị cô làm cho có chút rục rịch ngóc đầu dậy, miên man bất định.
Đương nhiên, anh vẫn có chút không vui bởi vì cô ảo tưởng chính là anh làm chuyện kia với người phụ nữ khác.
Anh biết cô không có ý tứ quyến rũ anh, nhưng cô như vậy, lại càng đốt lửa hơn là câu dẫn anh.
Chỉ là anh không nghĩ tới, phản ứng của thân thể anh lại bị cô nhận biết được.
Khi anh đọc được khi*p sợ từ đáy lòng cô, trong đầu óc của anh thoáng hiện qua một ý nghĩ đầu tiên chính là kinh ngạc, theo sau chính là không biết phải làm sao, thẹn thùng không biết phải làm sao.
Anh biết, cô sẽ không biết anh biết đáy lòng cô đang nghĩ cái gì, nhưng anh vẫn có chút không biết nên đối mặt ra sao.
Cho nên phản ứng đầu tiên của anh chính là chạy trối ૮ɦếƭ.
Cả một buổi chiều, anh đều không dám đi nhìn cô.
Không nhìn cô, khi anh mở cuộc họp, suy nghĩ còn bay bay, liên tiếp thất thần.
Anh nghĩ nếu như nhìn cô, anh sợ là phải ở trong phòng vệ sinh, tắm nước lạnh cả một buổi chiều.
Tô Chi Niệm nhẹ nhàng lắc đầu, thanh lọc toàn bộ những ý nghĩ trong đầu mình, anh nhắm mắt lại, dựa vào ở trên lưng xe, bắt đầu đếm đếm, cố gắng để cho mình thanh tâm quả dục một chút, nhưng mà, đếm đếm, không biết xảy ra chuyện gì, chữ số Ả Rập lại bị đếm thành "Soái đến không khép chân lại được".
Soái đến không khép chân lại được...
Bảy chữ này, quả thực liền giống như là một ma chú, cả buổi chiều hôm nay, thỉnh thoảng liền chui vào trong óc của anh, làm hại buổi chiều lúc anh ký tên, còn ký ba chữ "Tô Chi Niệm" thành "Soái đến không khép chân lại được".
Tô Chi Niệm cảm thấy mình có thể là bị Tống Thanh Xuân truyền nhiễm, lại có thể giống như cô, đầu óc cũng nghĩ đến đồ lộn xộn lung tung, chỉ là vai nữ chính của anh không phải phụ nữ khác, mà là cô.
Khô nóng quen thuộc, lần nữa trải rộng toàn thân, vào lúc này khứu giác của anh trở nên đặc biệt linh mẫn, tràn ngập toàn bộ đều là mùi hương của cô, anh nhịn không được giơ tay lên, kéo cà-vạt của mình, nhưng mà cổ khô nóng kia vẫn không có cách gì hòa dịu, thậm chí ý nghĩ trong đầu óc anh trở nên càng thêm không có hạn cuối, soái đến không khép chân lại được, soái đến khiến cô... không khép chân lại được sao?
Hô hấp của Tô Chi Niệm hơi hơi cứng lại, sau đó thừa dịp mình còn chưa thất thố, nghĩ cũng không nghĩ tới giơ tay lên, ấn cửa sổ xe xuống.
Mùa đông gió lạnh, thổi tới vù vù, không đầy một lát liền thổi tan ấm áp trong xe, cũng miễn cưỡng thổi bình ổn lửa khô trong cơ thể của Tô Chi Niệm.
-
Bảy giờ ở thành phố Bắc Kinh, là thời gian hỗn loạn nhất.
Bình thường lộ trình từ công ty đến kim bích huy hoàng chỉ hai mươi phút, lại dùng một tiếng mới đến.
Người muốn tụ họp vào đêm nay đều đã đến đông đủ, đoàn người Tô Chi Niệm vừa ngồi xuống, người phục vụ lập tức bắt đầu mang thức ăn lên.
Người một bàn, đoán chừng tiếp xúc không ít với Tô Chi Niệm, mọi người thấy Trình Thanh Thông ngược lại không quá ngoài ý muốn, tự nhiên quen thuộc chào hỏi một tiếng, sau đó liền rơi lực chú ý ở trên người Tống Thanh Xuân, đáy mắt mang theo một chút kinh ngạc.
Có lẽ là thấy Tô Chi Niệm chậm chạp không có ý tứ muốn mở miệng giới thiệu, có người vào lúc mời rượu, nhịn không được hỏi một câu: "Vị này chính là?"
"Họ Tống." Tô Chi Niệm giống như là không muốn nhiều lời, chỉ là nói ra một cái họ, đến tên cũng không nói, thẳng đến chạm ly xong, sau khi uống rượu xong, anh mới lại bổ sung một câu: "Một người bạn, không phải người công ty của tôi."
Ngữ khí anh nói lời này rất nhạt, hoàn toàn không mang theo bất kỳ thành phần ái muội gì, nhưng Trình Thanh Thông ngồi bên cạnh Tống Thanh Xuân lại biết tâm ý trong lời nói này của Tô Chi Niệm.
Ở trong vòng tròn thương trường này, rất nhiều công ty đều sẽ cố ý thông báo tuyển dụng một ít nhân viên trẻ tuổi xinh đẹp, không yêu cầu bọn họ quá thông minh có nhiều khả năng, chỉ cần ở thời điểm mang ra ngoài bàn công việc, sẽ biết đầy đủ làm nũng, biết dỗ nhân, biết uống rượu.
Dù sao đại đa số, mọi người đều là dễ dàng sinh ra cảm tình với thứ gì đó xinh đẹp.
Đương nhiên loại nhân viên xinh đẹp này, cũng liền lòng hiểu mà không nói, trở thành đối tượng trêu chọc của mọi người trên bàn rượu.
Đại BOSS trả lời như vậy, không thể nghi ngờ là đang nói với mọi người, Tống tiểu thư không phải là người mà bọn họ có thể tùy tiện nói giỡn.
Phía sau ba câu không nặng không nhẹ như vậy của anh, thật ra che giấu bảo vệ dày đặc của anh với cô ấy.
Sợ là trên thế giới này, cũng chỉ có Tống tiểu thư, mới có thể khiến cho anh để ý như vậy thôi.
Ăn cơm xong, Trương tổng làm chủ, mở hai căn phòng bao, mấy BOSS tập hợp ở trong phòng bao một đánh bài, những người khác ở phòng bao bên cạnh ca hát.
Tống Thanh Xuân uống không ít đồ uống ở trên bàn cơm, vừa vào phòng bao với Trình Thanh Thông không bao lâu, liền hơi muốn đi toilet.
Trước khi tách ra, Tô Chi Niệm thừa dịp Tống Thanh Xuân không chú ý, từng cố ý dặn dò Trình Thanh Thông phải theo sát Tống Thanh Xuân, cho nên khi Tống Thanh Xuân mở miệng nói với cô muốn ra ngoài một chút, Trình Thanh Thông không chần chờ chút nào buông bắp rang bơ trong tay ra, cùng đi ra khỏi phòng bao.
Không khéo là, nhà vệ sinh chỉ còn một chỗ trống, Tống Thanh Xuân dùng trước.
Lúc cô đi ra, Trình Thanh Thông vừa vào một phòng kế khác, Tống Thanh Xuân nói một câu "Chờ cô ở bên ngoài " với Trình Thanh Thông, liền ra khỏi nhà vệ sinh trước.
Tống Thanh Xuân rửa tay xong, rút khăn tay, lúc đang chuẩn bị lau tay, đúng lúc xuyên qua cửa gương nhà vệ sinh trước mặt, nhìn thấy một người quen thuộc.
Dù người kia chỉ cho cô một bóng lưng, cô vẫn rất dễ dàng nhận ra được, là Đường Noãn đã không gặp một thời gian.
Cô ta mặc một váy màu đỏ bó sát người, miễn cưỡng che khuất cặp ௱ôЛƓ, đang là mùa đông cực lạnh, hai bắp chân dài cũng chỉ mang tất chân mỏng manh.
Cô ta đang ôm một người đàn ông, không coi ai ra gì hôn môi sục sôi ngất trời.
Mà người đàn ông đó, không phải là Tần Dĩ Nam.
Bọn họ hôn đến rất nhập thần, tay người đàn ông kia vốn đang dao động sau lưng cô ta, đã dò thám đến phần dưới váy ngắn, mò vào bên trong.
Đường Noãn "ưm" một tiếng, sau đó liền ngừng hôn môi với người đàn ông kia, tay ôm cổ anh ta rơi xuống dưới, đè lại làn váy sắp bị người đàn ông vén lên của mình, thấp giọng nũng nịu một câu "Chán ghét", chọc cho người đàn ông kia nở nụ cười trầm thấp, dán bên tai cô ta, không biết thì thầm cái gì, cô ta cười khẽ giơ tay lên, mang theo vài phần muốn cự tuyệt còn hoàn nghênh vỗ bờ vai anh ta: "Được, đừng náo, đợi buổi tối giải tán rồi, anh chờ em."
"Được." Người đàn ông kia mổ hôn hai gò má của cô ta, mới buông tay ôm eo cô ta ra, "Được rồi, em về phòng bao trước đi, anh đi nhà vệ sinh."
Nói xong, anh ta còn dùng sức vỗ ௱ôЛƓ cô ta một cái.
Bạn nào muốn đọc trước liên hệ : tttukidmh@gmail.com
Theo hai người tách ra, lúc này Tống Thanh Xuân mới nhìn rõ người hôn môi với Đường Noãn, lại là một người đàn ông trung niên.
Cùng với người đàn ông đi tới nhà vệ sinh, tầm mắt của Đường Noãn cũng chuyển tới đây theo, khi cô ta thấy Tống Thanh Xuân, ánh mắt dừng một chút, sau đó giống như là không phát sinh chuyện gì, tiếp tục cười tít mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên kia, mãi cho đến khi người đàn ông kia vào nhà vệ sinh, trong nháy mắt, nụ cười trên mặt cô ta mới thu hồi, sau đó tầm mắt lạnh lẽo rét buốt quét về phía Tống Thanh Xuân, cách gương đối diện với cô ba giây, liền bày ra một vẻ mặt đến chào hỏi cũng lười đáng đánh đòn, giẫm giày cao gót, chậm rãi bước chân rời đi.
Chỉ là Đường Noãn đi còn chưa được hai bước, Tống Thanh Xuân đột nhiên liền dùng sức ném khăn giấy trong tay vào trong bồn rửa tay, bước nhanh đuổi theo, sau đó chặn ở trước mặt Đường Noãn, trong mắt nhìn chằm chằm cô ta lóe lên lửa giận, ngay cả âm điệu mở miệng cũng mang một chút tức giận: "Đường Noãn, cô có biết cô mới vừa làm gì hay không? Cô xứng đáng để anh Dĩ Nam đối tốt với cô như vậy không?"
Dù Tống Thanh Xuân và Đường Noãn không có những ân ân oán oán kia, dù cô chưa bao giờ từng thích Tần Dĩ Nam, chỉ bằng cô và Tần Dĩ Nam cùng nhau lớn lên từ nhỏ, một màn vừa rồi liền đủ khiến cho cô lửa giận ngút trời .
Cô gần như không hề dừng lại một chút nào liền tiếp tục mắng Đường Noãn: "Đầu cô không phải bị lừa đá chứ, lại có thể làm ra chuyện ghê tởm như vậy!"
"Cô là bạn gái của anh Dĩ Nam, nhưng cô lại hôn môi ở ban ngày ban mặt với người đàn ông khác, còn hèn hạ ti tiện nói với người ta, đêm nay đi với anh ta. Đường Noãn, rốt cuộc cô hạ tiện bao nhiêu, quá thiếu đàn ông à, có thể làm người không có hạn cuối như vậy, cô cũng không sợ gặp báo ứng ư? Cô..."
"Tống Thanh Xuân." Có lẽ ở dưới sự phẫn nộ, Tống Thanh Xuân đã nói quá khó nghe, chính Đường Noãn cũng có chút nghe không vô, đột nhiên liền lạnh giọng cắt đứt lời nói của cô: "Chẳng lẽ cô không cảm thấy cô có chút lo chuyện bao đồng sao? Tôi yêu như thế nào, tôi yêu và ngủ với đàn ông nào, có liên quan với cô ư?"
"Sao cô lại phạm tiện như vậy, không có quan hệ gì với tôi, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không khoan dung cô có lỗi với anh Dĩ Nam." Tống Thanh Xuân căm tức nhìn Đường Noãn, đáy mắt thoáng hiện một chút ác liệt.
Đường Noãn chế nhạo cười khẽ một tiếng: "Thế nào? Thấy tôi gánh danh hiệu bạn gái của Tần Dĩ Nam, nhưng lại ôm ôm ấp ấp tình chàng ý thi*p với người đàn ông khác, nên đau lòng à? Tống Thanh Xuân, cô thật sự buồn cười, không phải cô nói cô không yêu Tần Dĩ Nam ư? Nếu cô không yêu, vậy sao cô còn phải kích động như thế, chẳng lẽ trước đó cô luôn đang miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, thật ra đáy lòng của cô vẫn rất yêu anh ta?"
"Đường Noãn, cô bớt ở chỗ này níu lấy chuyện tôi từng thích anh Dĩ Nam không buông, dù cho tôi chưa từng thích anh Dĩ Nam, nhưng nếu tôi vừa nhìn thấy hình ảnh như thế, tôi vẫn sẽ xông qua đây chặn cô lại!" Trong nháy mắt, ánh mắt Tống Thanh Xuân trở nên hơi nghiêm túc đứng đắn, cô trầm mặc một lát, ngữ khí mở miệng lần nữa không còn kích động như vừa rồi: "Đường Noãn, rốt cuộc cô có thích anh Dĩ Nam không?"
"Nếu như cô đơn thuần chỉ bởi vì chán ghét tôi, mới luôn bám lấy Tần Dĩ Nam không buông, như vậy hiện tại tôi nói cho cô biết, cô thật sự không cần phải làm như vậy..."
"Không cần sao? Tôi thấy bộ dáng giận không thể nuốt như vậy của cô, tôi cảm thấy rất cần thiết nha..." Đường Noãn cúi đầu, thưởng thức móng tay mình đã làm tỉ mỉ, mở miệng lời nói đặc biệt lười nhác: "Còn có, không phải cô vẫn luôn hỏi tôi, có thích Tần Dĩ Nam hay không ư? Tôi có thích anh ta hay không, năm năm trước tôi còn chưa nói đủ rõ ràng với cô sao? Chẳng lẽ cô còn muốn để tôi lặp lại lần nữa với cô ư?"
Nói xong, cô ta liền một chữ không rơi lặp lại nguyên lời nói năm năm trước với Tống Thanh Xuân: "Tống Thanh Xuân, tư vị bị người khác đoạt đồ đi như thế nào?"
"Nói thật cho cô biết, tôi không thích Tần Dĩ Nam, nhưng anh ta thổ lộ với tôi, tôi lại không có cự tuyệt anh ta, cô có biết tại sao không?"
Đường Noãn nói đến đây, đáy mắt mơ hồ có hận ý nổi lên, ngữ khí trong miệng cô ta vốn không chút đếm xỉa, liền nhiễm lên mùi vị nghiến răng nghiến lợi: "Bởi vì cô thích anh ta, cho nên tôi muốn bám lấy anh ta, tôi muốn để cho cô nhìn thấy, người đàn ông cô yêu, rốt cuộc bị tôi đùa bỡn trong lòng bàn tay như thế nào."
"Nói thật cho cô biết, năm năm qua, tôi chưa từng thích Tần Dĩ Nam..." Sau khi Đường Noãn nói đến đây, đáy lòng hơi co giật một chút, nhưng mà một giây sau cô ta liền nghĩ đến ngày Tống Thanh Xuân bị anh chàng chuyển phát nhanh ám sát, hình ảnh Tần Dĩ Nam một bộ dạng phấn đấu quên mình liền muốn xông lên chắn dao cho cô, tâm cô ta lại trở nên cứng rắn, khiến cho ngữ điệu cũng trở nên hết sức chắc chắn: "... chưa từng thích anh ta một chút nào."
-
Gần đây tâm tình của Tần Dĩ Nam, thật là đủ hỏng bét.
Anh thật vất vả mới dỗ được Đường Noãn vui vẻ, nhưng giờ lại chiến tranh lạnh với anh, cũng đã qua gần một tuần lễ, anh dùng hết tất cả biện pháp, cô vẫn không có dấu hiệu muốn hòa hảo với anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc