MỸ NAM AN TĨNH
Từ đầu đến cuối anh đều là loại mặt đơ kia, ngũ quan tinh xảo đặt trên hình dáng đường cong hoàn mỹ, giống như một tác phẩm nghệ thuật quỷ 乃úa thần đao, cho dù trên mặt anh không có biểu lộ ra biểu tình gì, nhưng vẫn mang theo lực hấp dẫn trí mệnh, khiến cho người ta nhìn, liền không dời tầm mắt đi được.
Thời điểm anh phê duyệt văn kiện, mi tâm khi thì nhăn lại, khi thì giãn ra; lúc anh ra quyết định với nhân viên trước mặt, ngón tay thỉnh thoảng sẽ chuyển động 乃út rất nhanh hai cái liền ký tên, thỉnh thoảng cũng sẽ nâng lên theo thói quen đề ép huyệt thái dương một chút; thời điểm anh lật xem văn kiện, động tác sẽ rất thong thả, tầm mắt rất rõ ràng theo động tác của chính mình, chuyển từ trang trước đến trang kế tiếp; hành động ký tên của anh nước chảy mây trôi, một mạch liền thành.
Tống Thanh Xuân từng thấy bộ dáng làm việc của rất nhiều người, nhưng cô lại chưa từng gặp qua một người, vào lúc làm việc có thể có ý nhị như thế.
Hóa ra, ở trên đời này, lại có một loại người, nhất cử nhất động đều phong tình, tràn ngập dụ hoặc.
Bên trong phòng làm việc vốn đều là tiếng nói chuyện, lại hoàn toàn biến mất bên tai cô, cô nhìn Tô Chi Niệm chăm chú, dần dần nhìn đến ngẩn ngơ.
Không biết qua bao lâu, có thể Tô Chi Niệm là nghĩ đến Tống Thanh Xuân, cũng có thể là chú ý đến tầm mắt của cô, khi để một phần hợp đồng vừa ký xong lên bàn, ánh mắt bay về phía Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân tiếp xúc đến tầm mắt của anh, theo bản năng rũ mắt xuống, mang theo vài phần vội vàng lấy một tạp chí từ trong túi Trình Thanh Thông xách tới, giả bộ đang xem.
Cô nhìn chằm chằm tạp chí, nhìn hồi lâu, cũng không xem vào trong lòng một chút nội dung nào, bên tai rõ ràng có nhiều tiếng nói đang bàn luận về vấn đề tiền bạc linh tinh, nhưng rơi vào trong tai của cô chỉ có tiếng nói của Tô Chi Niệm.
Tiếng nói chuyện của anh rất lãnh đạm, ngữ điệu của anh, khiến cho người ta có một loại rất mát lạnh nhàn nhạt, không hề phập phồng, không có cảm xúc, nhưng lại dễ nghe đến mức khiến cho người ta có một loại ảo giác đang nghe âm thanh tuyệt vời.
ai mún đọc trước liên hệ : tttukidmh@gmail.com nhé
Nghe đến cuối cùng, những hình ảnh màu sắc rực rỡ trên tờ giấy trước mặt Tống Thanh Xuân, ở trong đáy mắt của cô, đều lắc lư biến thành bộ dạng lúc Tô Chi Niệm làm việc.
Khi Trình Thanh Thông vào phòng làm việc lần nữa, bưng tới cho cô một ly trà sữa, Tống Thanh Xuân mới kéo suy nghĩ thất thần kia lại, mang theo vài phần hoảng hốt "ừ?" một tiếng với Trình Thanh Thông.
"Đây là đường, nếu như cô cảm thấy không ngọt, có thể tự mình thêm." Trình Thanh Thông không có chút thiếu kiên nhẫn, tính khí rất nhu hòa tiếp tục lặp lại lời nói của mình một lần.
"Cám ơn." Tống Thanh Xuân nói một tiếng cám ơn, mới phát hiện, lúc này trong phòng làm việc của Tô Chi Niệm chỉ còn lại ba người là anh và cô, còn có Trình Thanh Thông, người vừa nói chuyện, chẳng biết đều đã đi hết từ lúc nào.
"Đừng khách khí." Mặt mày Trình Thanh Thông cong cong, sau đó trước khi rời đi, còn mang bữa sáng Tống Thanh Xuân ăn còn dư lại ra khỏi phòng làm việc.
Hiệu quả cách âm của phòng làm việc Tô Chi Niệm đặc biệt tốt, bên trong chỉ còn lại hai người anh và cô, ngoài trừ tiếng ông ông phát ra từ máy làm sạch không khí, không còn tạp âm gì khác.
Ở trong biệt thự của Tô Chi Niệm, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm không ít lần chung sống an tĩnh như vậy, nhưng chẳng biết vì sao, lúc này đáy lòng của cô lại nổi lên một luồng khẩn trương nhỏ.
Cô cắn môi lật xem tạp chí, dư quang khóe mắt thường xuyên bay đến trên người Tô Chi Niệm ở dưới tình huống chính cô cũng không phát hiện.
Tô Chi Niệm rất trầm tĩnh, bận lâu như vậy, giống như không biết mệt mỏi, còn đang hết sức chăm chú xử lý những văn kiện chất đống trên bàn làm việc.
Không hề có người bàn chuyện công việc với anh nữa, trong im lặng mang theo dụ hoặc, cực kỳ giống "Mỹ nam an tĩnh" trong ảo tưởng trái tim của tất cả thiếu nữ.
Đều nói lúc đàn ông chăm chỉ làm việc sẽ có mị lực nhất, cô vẫn luôn không tin, cho tới giờ khắc này, cô hoàn toàn tin.
Suy nghĩ cẩn thận một chút, Tô Chi Niệm thật sự chính là bạch mã vương tử trong lòng phụ nữ.
Anh tuấn, nhiều tiền, còn có được một đôi chân dài chân dài trong phim Hàn, mặc âu phục vào liền quý khí bức người, mặc thường phục vào lại đẹp trai mê người... Nếu như lại phối với bối cảnh gia đình giàu có, đó vẫn thật là nam chính sắp đặt trong tiểu thuyết online.
Chẳng qua đáng tiếc là, thân thế Tô Chi Niệm không phức tạp, thậm chí còn có chút tang thương, gia đình đơn thân, mẹ còn từng bệnh nặng một trận vào thời cao trung, ngày trôi qua rất nghèo khó, cho nên anh liền gánh vác trọng trách gia đình rất sớm. Cô nhớ được trong một năm anh ở nhà họ Tống, thường xuyên sẽ nhận vài việc trên mạng để kiếm thêm thu nhập...
Trong đầu Tống Thanh Xuân nghĩ ngợi lung tung rất lâu, phát hiện Tô Chi Niệm lại vẫn còn là bộ dáng ổn đinh chuyên chú làm việc giống như thái sơn.
Lực chú ý của anh cũng không khỏi quá tập trung đi? Lại có thể tập trung làm công việc khô khan vô vị như vậy...
Dáng vẻ này của anh, chững chạc đàng hoàng, thanh đạm cao nhã, phát huy vô cùng tinh tế "Khí chất cái đẹp".
Tống Thanh Xuân đột nhiên nghĩ đến, bản thân đã từng thấy một đoạn văn ở trên mạng.
【 cái gọi là khí chất cái đẹp, chính là: Trước mặt toàn bộ mọi người tôi là chính nhân quân tử, một mình thì sắc - phôi - lưu - manh. Mặc vào âu phục nghiêm túc làm việc, ϲởí áօ sơ mi ra nghiêm túc làm - yêu, dùng một vạn loại thể - vị - ngủ - với một người phụ nữ.】
Tuy rằng lời nói này có chút trực tiếp, nhưng để ở trên người Tô Chi Niệm, thật là thích hợp hơn hết.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, bắt đầu nhịn không được hiếu kỳ, anh lãnh đạm khắc chế như vậy, nếu là càn rỡ bốc cháy lên, sẽ là bộ dáng gì.
Anh rõ ràng mặc âu phục quy quy củ củ, cà-vạt thắt nghiêm túc, ngay cả cúc áo chỗ cổ tay đều cài lên toàn bộ, nhưng trong đầu Tống Thanh Xuân lại nghĩ về mấy ngày trước đây, lúc vô ý tiến vào phòng ngủ của anh, thấy hình ảnh anh không có mặc quần áo...
Cảm thấy da thịt oánh nhuận, bộ иgự¢ bền chắc mạnh mẽ, xúc cảm bóng loáng tinh tế...
Tầm mắt Tống Thanh Xuân không kìm lòng nổi liền dao động từ trên mặt Tô Chi Niệm đến trước иgự¢, bụng, và trên hai đùi lớn của Tô Chi Niệm, cuối cùng tầm mắt liền dừng lại quần tây, giày da, đầu ngón tay và trên cổ chân trắng nõn lộ ra kia của anh.
Quả thực là tính cảm đoạt tính mạng người, không biết nếu như lúc anh muốn làm chuyện kia với phụ nữ, sẽ tỏa ra hơi thở trí mệnh như thế nào...
Cô từng có một lần với anh, nhưng lúc đó cô quá sợ hãi, quá khủng hoảng, hoàn toàn không biết rốt cuộc trong quá trình phát sinh chuyện gì, cho nên Tống Thanh Xuân chỉ có thể dựa vào mơ mộng để suy nghĩ...
Anh và phụ nữ hôn môi, anh hôn cần cổ phụ nữ, trên khuôn mặt lạnh lẽo lãnh đạm của anh phủ kín tình dục, anh phát ra tiếng kêu rên, trên da thịt trơn bóng trắng nõn của anh che kín mồ hôi...
Tống Thanh Xuân nghĩ đi nghĩ lại, tốc độ tim đập càng nhanh hơn, trong cơ thể nổi một luồng hơi nóng lên theo, khiến cho cổ họng cũng có chút khô khốc.
Đang lúc Tống Thanh Xuân mơ mộng đến hình anh Tô Chi Niệm bị một phụ nữ đè ép ở dưới thân trêu đùa, Tô Chi Niệm đột nhiên khép văn kiện trong tay lại, để 乃út ký tên xuống, nhìn sang phương hướng Tống Thanh Xuân đang ngồi.
Đã chín giờ năm mươi lăm phút, còn năm phút nữa thì người phụ trách SR sẽ đến, anh cần chuẩn bị sớm đi xuống lầu tiếp đãi ... Chẳng qua trước khi rời đi, Tô Chi Niệm muốn dặn dò Tống Thanh Xuân hai câu, nếu như anh phải bận rộn quá lợi hại, buổi trưa sẽ không thể ăn cơm với cô, muốn ăn cái gì có thể tìm Trình Thanh Thông, lại nếu như cô cảm thấy nhàm chán, muốn tìm một người tán gẫu, cũng có thể bảo Trình Thanh Thông đi vào nói chuyện với cô... Chỉ là Tô Chi Niệm vừa hắng giọng một cái, gọi một chữ: "Thanh..." trong tên cô
Tống Thanh Xuân liền giống như là bị điện giật, toàn thân giật mình một cái, một giây sau liền rủ đầu xuống, cuốn quyển tạp chí trong tay, sau đó giống như là đang kinh hoảng, bỗng chốc đứng lên từ trên ghế sofa.
"Tôi muốn đi toilet!" Cô hốt ha hốt hoảng ném mấy chữ, sau đó cũng không chờ Tô Chi Niệm nói với cô nhà vệ sinh ở đâu, người đã nhanh chân chạy ra khỏi phòng làm việc.
Trình Thanh Thông vừa mới chuẩn bị gõ cửa, cửa liền bị kéo ra, ngay sau đó liền thấy Tống Thanh Xuân vọt ra từ bên trong, cô ấy sững sờ, vừa định lên tiếng gọi Tống Thanh Xuân, Tống Thanh Xuân liền xoay người, chạy tới phòng trà nước bên cạnh.
Trình Thanh Thông buồn bực nhíu mày, nhìn về phía Tô Chi Niệm, cô còn chưa mở miệng nói chuyện, Tô Chi Niệm liền mở miệng trước: "Đợi lát nữa cho JURRY theo tôi đi tiếp đãi người phụ trách SR, cô đi theo cô ấy."
Trình Thanh Thông tự nhiên biết "Cô ấy" trong miệng Tô Chi Niệm chính là cô gái xinh đẹp anh mang tới phòng làm việc vào hôm nay.
Khuôn mặt cô dịu dàng gật đầu, nói: "Vâng, Tô tổng."
Tô Chi Niệm đứng lên, vừa sửa sang lại quần áo hơi nhăn bởi vì ngồi quá lâu, vừa dùng ngữ điệu lạnh nhạt dặn dò với Trình Thanh Thông: "Nhớ trông chừng cô ấy, đừng để cô ấy ra khỏi khu vực này."
"Vâng, Tô tổng."
"Nếu như bữa trưa tôi không kịp về, cô nhớ đặt cơm cho cô ấy..." Tô Chi Niệm dừng một chút, lại nói: "Đặt đồ ăn của Kim Lăng, hiện tại liền đi đặt đi, đúng lúc có thể đưa đến vào mười hai giờ, cô ấy thích ăn là..." Tô Chi Niệm liên tiếp nói nhiều món ăn, sau đó giống như là lại nghĩ tới điều gì, không cảm thấy phiền toái chút nào bổ sung tiếp một câu: "Buổi trưa cô cùng ăn với cô ấy, cô ấy không thích ăn cơm một mình."
"Tô tổng, tôi đã biết."
Lúc Tô Chi Niệm đi qua trước người Trình Thanh Thông, bước chân ngừng lại: "À, đúng rồi, mấy ngày nay là kỳ sinh lý của cô ấy, đừng cho cô ấy ăn đồ lạnh, nhất là kem ly trong phòng trà nước của công ty, đừng để cho cô ấy ăn."
"Đã biết, Tô tổng."
"Hôm nay nếu như công việc của cô thật sự quá bận, an bài cho người khác, ở cạnh cô ấy." Tô Chi Niệm đi về trước hai bước, vẫn cảm thấy có chút không yên lòng, dứt khoát trực tiếp an bài nhân viên đắc lực nhất của mình ở bên cạnh Tống Thanh Xuân hoàn toàn.
"Vâng, Tô tổng."
Tô Chi Niệm đứng một lát, thật cảm thấy không còn gì để dặn dò, cuối cùng cất bước mang JURRY rời đi.
-
Cô thật là điên, lại có thể tưởng tượng hình ảnh Tô Chi Niệm và một người phụ nữ lên giường khi ở trong phòng làm việc của anh, hơn nữa còn nghĩ đến rõ ràng như vậy...
Tống Thanh Xuân đến quần cũng không cởi, trực tiếp ngồi ở trên nắp bồn cầu, vỗ lên mặt rất nóng của mình, thở dài thở sâu nhiều lần, mới khiến cho trái tim nhỏ nhảy đến lợi hại của hơi bình thản được một chút.
Cô cố ý dây dưa ở trong toilet rất lâu mới ra, chậm rì rì trở lại phòng làm việc của Tô Chi Niệm, thấy người đó đã không ở đây, lúc này cuối cùng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trong phòng làm việc chỉ có một mình Tống Thanh Xuân, từ buổi sáng tới đây, cô vẫn luôn chưa từng thưởng thức qua nơi này.
Phẩm vị của Tô Chi Niệm giống như con người của anh, đơn giản nhưng không mất khí thế, trang trí phòng làm việc nhìn như rất bình thường, lại lộ ra tinh xảo khắp nơi.
Diện tích phòng làm việc của anh rất lớn, trước cửa sổ sát đất còn đặt một cây đại thụ đến đỉnh nóc nhà, phía dưới có một xích du, có lẽ là dùng làm bài trí, vẫn luôn chưa từng có người ngồi, mới tinh.
Hình ảnh như vậy, nhìn có chút quen thuộc, Tống Thanh Xuân đi lên trước, đưa tay ra vuốt ve xích đu một chút, nghiêng đầu nghĩ một lát, lại không nghĩ ra rốt cuộc là đã nhìn thấy ở nơi nào, cô ngồi ở trên ghế dựa treo lay động một lát, liền đi qua bàn làm việc của Tô Chi Niệm, ngồi ở trên ghế làm việc của anh, xoay hai vòng, liền cầm 乃út ký tên anh để trên bàn lên, rất nặng, xúc cảm lại rất tốt. Tống Thanh Xuân nhịn không được tìm một tờ giấy trắng, học bộ dáng ký tên của Tô Chi Niệm, viết lung tung mấy chữ ở phía trên, sau đó liền đặt 乃út xuống, đi đến trước tủ sách cách phía sau khoảng ba mét, văn kiện bày biện phía sau thủy tinh hết sức chỉnh tề, còn đặt rất nhiều sách về kinh tế nổi tiếng trong và ngoài nước, phía dưới là từng loạt ngăn tủ, Tống Thanh Xuân tùy tiện kéo lần lượt, lại không nghĩ rằng, lúc kéo đến tầng thứ bảy, thậm chí có một cái ngăn tủ bị kéo ra theo.
Tống Thanh Xuân ngẩn ra, bất giác muốn đẩy lên, kết quả ánh mắt lại không chịu khống chế nhìn lướt qua bên trong, nhưng lại có thể nhìn thấy bên trong chất đủ kiểu hộp quà.
Hơn nữa từ những dấu hiệu trên hộp quà kia, có thể thấy được, có không ít đều là cùng một nhãn hiệu thế giới.
Trời ạ... Tô Chi Niệm có sở thích sưu tầm quà tặng sao? Hơn nữa còn sưu tầm xa xỉ như vậy, giá cả những vật này, ước chừng tính toán một chút, giá trị ít nhất cũng là tám con số đi?
Tống Thanh Xuân có chút tò mò bên trong đựng là vật gì, nhịn không được lấy một hộp gấm phía trên ra, mở ra, phát hiện là bộ trang sức, ở dưới ánh đèn thủy tinh trong văn phòng chiếu xuống, kim cương sáng rực rỡ, vô cùng tinh xảo.
Thật xinh đẹp... Tống Thanh Xuân nhịn không được lấy một lắc tay, đo trên cổ tay mình, phát hiện kích thước lại có thể hoàn toàn thích hợp.
Chẳng qua sao trước giờ cô chưa từng thấy qua nhãn hiệu trang sức này?
Tống Thanh Xuân lật phía sau hộp, nhìn thoáng qua tên, sau đó liền mở baidu lên tìm tòi một chút, mới biết, đây lại có thể là một tiệm cũ chuyên môn làm thủ công trăm phần trăm ở Hồng Kông.
Nếu ngày nào đó cô đi Hồng Kông, nhất định phải đi dạo một chút... Lúc Tống Thanh Xuân đang suy nghĩ, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, Trình Thanh Thông đi vào.
Tống Thanh Xuân vội vàng lấy lắc tay đeo trên cổ tay xuống, để lại vào trong hộp gấm, sau đó đóng ngăn tủ lại.
Xoay người, cô lúng túng nở nụ cười với Trình Thanh Thông, giải thích: "Tôi đang ở tủ đọc sách, không cẩn thận kéo ra, nhìn thấy."
Trình Thanh Thông đáp lại cô một nụ cười không có việc gì, sau đó nói: "Tôi đã đặt xong cơm trưa, đoán chừng cần nửa tiếng sau mới đưa đến, hiện tại cô muốn uống chút gì không?"
"Không cần, cám ơn." Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu, quay đầu, nhìn thoáng qua ngăn tủ đựng đầy quà tặng đó, nhịn không được có chút tò mò hỏi: "Trình tiểu thư, những thứ đó, là Tô Chi Niệm mua về sưu tầm sao?"
"Không phải." Trình Thanh Thông nghĩ đến dặn dò của Tô Chi Niệm với mình, thấy Tống Thanh Xuân có ý tứ tán gẫu, liền chỉ chỉ ghế sofa, sau khi ngồi xuống với cô, mới nói tiếp: "Những thứ kia đều là quà tặng Tô tổng đã mua."
"Quà tặng?" Khuôn mặt Tống Thanh Xuân lộ vẻ kinh ngạc, có chút không dám tin tưởng hỏi: "Những thứ kia đều là quà tặng Tô Chi Niệm đã mua?"
"Đúng vậy." Trình Thanh Thông theo lý thường khẽ gật đầu, những món quà kia, đều là Tô tổng chọn lựa vào ngày lễ tết những năm này, nhưng mỗi lần mua về, lại không tặng ra ngoài, cuối cùng đều rơi vào trong ngăn kéo kia.
Cô chính là thấy những món quà này, mới biết, hóa ra người đàn ông mà mình ngưỡng mộ đã có người trong lòng .
Nhưng năm này, trên cơ bản lúc anh làm việc, cô đều là một tấc cũng không rời bên cạnh anh, mà thời gian anh làm việc nhiều hơn ở nhà rất nhiều, nhưng cô lại chưa từng gặp qua người trong lòng Tô Chi Niệm một lần.
Cô vẫn luôn rất hiếu kỳ, rốt cuộc là cô gái như thế nào, mới có thể làm cho Tô Chi Niệm cố chấp không hối hận như thế.
Loại hiếu kỳ này, không phải ghen tị, cũng không phải không cam tâm, mà chỉ đơn thuần là muốn biết, tình cảm của thần tượng trong lòng mình, thuộc về nơi nào.
Trên thế giới này, có một loại thích, không cần phải đạt được, mà là hy vọng anh có thể nhận được hạnh phúc của anh.
Cho nên vào rất nhiều năm trước, dù cô chưa từng nhìn thấy người trong lòng của anh, nhưng dưới đáy lòng đã âm thầm mong ước bọn họ có thể trăm năm hảo hợp, bạc đầu chẳng xa nhau.
Hôm nay khi cô đi ra từ phòng vệ sinh, khi biết đại BOSS lại có thể dắt một người phụ nữ tới công ty, đáy lòng cô là rất vui mừng.
Cô gái mà nam thần của cô yêu, đó là nữ thần của cô, cuối cùng cô có thể nhìn thấy nữ thần vẫn luôn sống ở trong thế giới hiếu kỳ của cô rồi, sao cô có thể không vui mừng?
Cho dù Trình Thanh Thông đã từng đánh giá Tống Thanh Xuân nhiều lần, lúc này ngồi đối diện cô ấy, cô vẫn nhìn chăm chú tinh tế tỉ mỉ mặt mày của cô ấy, ngắm nhìn tinh tế thưởng thức một lát, sau đó khuôn mặt mỉm cười mở miệng tiếp lời vừa nói: "... Đều là quà Tô tổng mua."
Nghi ngờ giữa lông mày của Tống Thanh Xuân càng nhiều hơn: "Nhưng mà, nếu đều là quà tặng, vậy không phải là nói cần tặng ra ngoài ư? Vì sao không tặng ra ngoài, lại đều ở trong ngăn kéo này?"
"Chuyện này thì tôi cũng không rõ lắm..." Trình Thanh Thông lắc lắc đầu với Tống Thanh Xuân, đây cũng là vấn đề buồn bực nhiều năm qua của cô.
Đối với câu trả lời này của Trình Thanh Thông, Tống Thanh Xuân tìm được đồng minh, cô rất tán đồng khẽ gật đầu theo: "Cũng đúng, mạch não của Tô Chi Niệm không có giống như người thường, có nhiều khi anh ta làm đều là những chuyện không hiểu ra sao cả, có thể làm hiểu ý nghĩ của anh ta mới là lạ!"
Trình Thanh Thông cười một tiếng, không có lên tiếng.
Trước mặt ngồi là chánh cung nương nương, cô có thể tùy tiện mắng đại BOSS sao, cô cũng không dám.
Trong lúc tán gẫu vừa rồi, Tống Thanh Xuân biết tên Trình Thanh Thông.
Thanh Xuân, Thanh Thông, nghe lên, có chút giống chị em.
Tống Thanh Xuân không khỏi có cảm tình với cô thư ký này, cô uống một ngụm trà sữa, mang theo vài phần bát quái nhìn chằm chằm Trình Thanh Thông, hỏi: "Những quà tặng kia của Tô Chi Niệm, nên phải là mua cho một người đi?"
Tống Thanh Xuân thấy Trình Thanh Thông gật đầu, tiếp tục hỏi trọng điểm: "Vậy cô có biết, những quà tặng kia của anh ta, đều là mua cho ai không?"
Đại BOSS đều dẫn cô tới công ty, đây nhất định là nói rõ, đại BOSS và cô đã tu thành chính quả đi.
Vậy còn phải hỏi sao? Những quà tặng kia, tự nhiên là mua cho cô đó...
Trình Thanh Thông giống như là nghe được chuyện rất buồn cười, mím môi cười, ánh mắt nhìn sang Tống Thanh Xuân, nói: "Tống tiểu thư, cô thật biết nói đùa, chuyện này mà cô cũng không biết ư?"
"Tống tiểu thư, cô thật biết nói đùa, chuyện này mà cô cũng không biết ư?"
"Sao tôi có thể biết?" Tống Thanh Xuân chớp chớp mắt với Trình Thanh Thông, nâng lên một nụ cười, học ngữ khí cô ấy vừa mới nói: "Trình tiểu thư, cô mới là thật sự đang nói giỡn, nếu như tôi biết, sao còn hỏi cô?"
Hàm ý trong lời vừa rồi của Trình Thanh Thông, thật ra chính là đang nói với Tống Thanh Xuân, những món quà kia của Tô Chi Niệm chính là mua cho Tống Thanh Xuân, cô vốn tưởng rằng Tống Thanh Xuân sẽ hiểu, không nghĩ tới vẻ mặt của cô ấy lại thành thật và giải thích rằng chính cô thật sự không biết.
Hóa ra cô gái mà đại BOSS thích, lại có thể ngốc nghếch và đáng yêu như vậy...
Trình Thanh Thông vừa nghĩ tới đây, Tống Thanh Xuân liền mở miệng lần nữa: "Trình tiểu thư, tôi và cô không giống nhau, tôi không phải đều ở bên cạnh Tô Chi Niệm mỗi ngày, cho nên tôi thật không biết rất nhiều chuyện của anh ta."
Nói xong, Tống Thanh Xuân tiến đến trước mặt Trình Thanh Thông, thần bí nhỏ giọng, hỏi: "Nếu như cô biết, liền nói với tôi, rốt cuộc là ai, đẹp không?"
Tôi và cô không giống nhau, tôi không phải đều ở bên cạnh Tô Chi Niệm mỗi ngày... Nếu như cô biết...
Trình Thanh Thông nghe được lời nói này của Tống Thanh Xuân, đáy lòng nhịn không được đánh trống lên.
Nghe lời nói này, sao lại khiến cho cô cảm thấy có chút mùi vị giống như là tra xét vậy chứ...
Chẳng lẽ vừa rồi là cô hiểu sai ý?
Tống tiểu thư không phải ngốc nghếch, mà là cô ấy thật cho rằng những quà tặng này là đại BOSS mua cho phụ nữ khác? Hiện tại sở dĩ cô ấy truy hỏi mình như vậy, thật ra là muốn tìm hiểu rốt cuộc đại BOSS từng thích ai từ trong miệng mình?
Đây thật sự là hiểu lầm cực lớn, cô cũng không thể để cho giữa đại BOSS và Tống tiểu thư xuất hiện hiềm khích gì...
Trình Thanh Thông nhất thời liền lắc lắc đầu với Tống Thanh Xuân, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: "Tống tiểu thư, tôi tuyên bố trước, những năm này, Tô tổng chỉ từng thích một người, hơn nữa tôi ở bên cạnh anh ấy thời gian dài như vậy, chưa từng thấy qua anh ấy có bất kỳ liên quan với bất kỳ người phụ nữ nào, đừng nói có ái muội, ngay cả đơn độc tán gẫu đều ít đến có thể xem nhẹ không tính..."
Cô cũng biết những năm này Tô Chi Niệm chỉ thích một người, cự tuyệt phụ nữ khác ở bên ngoài ngàn dặm, hiện tại cô muốn biết chính là, Đình Đình mà Tô Chi Niệm thích đó, rốt cuộc tên gọi là gì...
Tống Thanh Xuân nhịn không được cắt đứt lời nói của Trình Thanh Thông, ngữ khí hơi hơi gấp truy vấn: "Cô mau nói với tôi, rốt cuộc là ai?"
Thấy Tống Thanh Xuân gấp gáp, Trình Thanh Thông càng lo lắng theo, cô càng chắc chắn, Tống Thanh Xuân này là hiểu lầm Tô Chi Niệm, cô liền cố gắng thanh minh với Tống Thanh Xuân rốt cuộc Tô Chi Niệm giữ mình trong sạch bao nhiêu, chuyên nhất chung tình, trực tiếp rõ ràng mở miệng nói với Tống Thanh Xuân: "Tống tiểu thư, những quà tặng kia của Tô tổng, đều là mua cho..."
Đôi mắt Tống Thanh Xuân mở thật to, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Trình Thanh Thông, hết sức chăm chú chờ trọng điểm phía sau của cô.
Nhưng mà không khéo là, Trình Thanh Thông mới nói đến thời khắc quan trọng nhất, điện thoại di động cô đặt ở trên mặt bàn liền vang lên.
Là Tô Chi Niệm gọi tới.
Những năm này dưỡng thành tố dưỡng chuyên nghiệp, khiến cho khi Trình Thanh Thông thấy biểu hiện cuộc gọi đến, mắt đều không chớp một cái liền đưa tay ra nhận điện thoại, ngữ điệu cung kính hô một tiếng: "Tô tổng."
"Vâng, được." Trình Thanh Thông vừa nghe điện thoại, vừa đứng lên, cô chỉ chỉ cửa phòng làm việc với Tống Thanh Xuân, sau đó làm một khẩu hình xin lỗi, liền giẫm giày cao gót, đi ra ngoài.
Qua khoảng nửa tiếng, Trình Thanh Thông mới quay trở lại phòng làm việc của Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân thấy cô đi vào, lập tức buông một nửa tạp chí ra trong tay xem, lung tung đẩy ra đồ trên ghế sofa bên cạnh mình, ra hiệu Trình Thanh Thông ngồi.
Trình Thanh Thông vừa mới ngồi vững, Tống Thanh Xuân liền mở miệng ra theo: "Tô Chi Niệm mua những món quà kia cho ai?"
Trình Thanh Thông dùng sức cầm điện thoại di động trong lòng bàn tay, tránh né tầm mắt mong đợi lóe lên của Tống Thanh Xuân, lơ đãng cắn môi một chút, sau đó trên mặt lại chất đầy nụ cười dịu dàng khách sáo, không nhanh không chậm mở miệng, nói: "Những món quà kia, đương nhiên là đều là mua cho người Tô tổng thích nha!"
Lời thừa, cô cũng biết là mua cho người Tô Chi Niệm thích!
Tống Thanh Xuân âm thầm oán thầm dưới đáy lòng một chút, mới hơi khiến cho ngữ khí của mình lộ ra không quá nôn nóng mở miệng, hỏi: "Tôi biết là cho người anh ta thích, tôi là nói, người anh ta thích là ai?"
Khuôn mặt Trình Thanh Thông vô tội lắc lắc đầu với Tống Thanh Xuân: "Chuyện này tôi không biết, Tô tổng không thích người khác tìm hiểu chuyện riêng của anh ấy, cũng không có nói chuyện riêng của anh ấy với tôi."
"Như vậy sao..." Đáy mắt Tống Thanh Xuân tràn đầy tiếc nuối, giọng nói cũng trở nên suy sụp hơn rất nhiều: "Tôi còn cho rằng cô biết chứ..."
Cô biết, nhưng đại BOSS vừa mới gọi điện thoại cho cô, lúc bảo cô gửi bưu kiện giúp anh, nói một câu với cô, bảo cô đừng nói lung tung về chuyện tình cảm của anh với cô ấy.
Tuy rằng ngữ khí anh nói chuyện rất nhạt, chỉ là đơn giản mấy chữ, nhưng đi theo anh lâu như vậy, cô liền biết, trong mấy chữ kia bao hàm đầy cảnh cáo.
Trình Thanh Thông thấy Tống Thanh Xuân mất mác, đáy lòng trở nên hơi hổ thẹn, cô cúi đầu, hơi an tĩnh trong chốc lát, mới ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân cười nói một câu rất rõ ràng, cố gắng hóa giải không khí ngột ngạt một chút: "Nhưng mà, tuy rằng tôi không biết người Tô tổng thích là ai, nhưng tôi biết, người đó đối với Tô tổng mà nói, khẳng định rất quan trọng."
Không biết có phải là do mong đợi bị hụt hẫng hay không, Tống Thanh Xuân có vẻ hơi thiếu hăng hái với lời nói của Trình Thanh Thông, cô hơi kéo khóe môi một chút, tùy tiện "ừ" một tiếng, đáp qua loa lấy lệ.
Không khí có vẻ lại hơi ngưng trệ, Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân một lát, sau đó đột nhiên nghĩ đến một chuyện cũ nào đó, nhịn không được liền mở miệng: "Vào một mùa đông khoảng hai năm trước, tôi và Tô tổng đi nước Mỹ công tác, ngày đó nước Mỹ rơi tuyết lớn, khách hàng vốn muốn gặp bởi vì có việc, hoãn lại đến ngày hôm sau, cho nên tôi liền theo Tô tổng làm việc trong khách sạn, ngày đó tâm tình Tô tổng rất không tốt, buổi tối một mình ở trong phòng ăn khách sạn uống rất nhiều rượu, tôi dìu đỡ anh trở về phòng, trong miệng anh luôn gọi Đình Đình."
P/s: ai mún đọc trước inbox : tttukidmh@gmail.com nhé
Trình Thanh Thông nói đến đây, trên mặt hiện ra chút đau lòng: "Lúc đó tôi có chút không phúc hậu, ỷ vào Tô tổng say rượu, liền hiếu kỳ, hỏi anh một câu, Đình Đình là người anh thích sao? Cô biết anh ấy trả lời tôi như thế nào không?"
Tống Thanh Xuân hứng thú, nghiêng đầu, nhìn thẳng mắt Trình Thanh Thông.
Trình Thanh Thông nở nụ cười nhạt, tầm mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ sát đất, trở nên hơi mơ hồ, khoảng ba giây đồng hồ sau, mới nói: "Anh ấy nói, không phải, cô ấy không phải người tôi thích nhân, cô ấy là người tôi yêu sâu đậm."
Yêu sâu đậm và thích... Đều là biểu đạt tình cảm của một người với một người khác, nhưng có thể thích là bởi vì hứng thú, mà yêu sâu đậm lại là một đời.
Tống Thanh Xuân há to miệng, nhìn tầm mắt Trình Thanh Thông, rõ ràng là đã giật mình.
Khóe môi Trình Thanh Thông nâng lên, khuôn mặt trầm mặc, giống như trong đầu đang nhớ lại hình ảnh lúc trước, qua rất lâu, cô mới tiếp tục mở miệng, thanh tuyến trở nên đặc biệt mềm mại: "Dù là anh ấy say, tôi cũng không dám hỏi anh nhiều, cho nên tôi đắp kín mền cho anh, liền muốn rời đi, nhưng bởi vì uống rượu, anh ấy có chút khó chịu, nhắm mắt lại nằm ở trên giường, lại mơ hồ không rõ nói thêm một câu."
"Câu nói kia, dù là qua nhiều năm như vậy, tôi vẫn nhớ rõ ràng như cũ, anh ấy nói..." Tầm mắt Trình Thanh Thông vốn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ sát đất, đột nhiên quay đầu, đối diện mắt Tống Thanh Xuân: "... Anh ấy nói, cô ấy là người mà tôi nhớ mãi không quên, hàng năm không quên."
Nhớ mãi không quên, hàng năm không quên.
Tống Thanh Xuân luôn cho rằng, câu nói hay nhất của Tô Chi Niệm là tam sinh hữu hạnh gặp gỡ em, sinh thời cưới được em.
Cô không nghĩ tới, hóa ra anh còn từng nói tám chữ rung động lòng người như vậy.
Đây rõ ràng là câu chuyện không liên quan với cô, nhưng tâm cô vẫn bị xúc động thật sâu.
Sau khi xúc động, cô lại có thể phát hiện chỗ mềm mại sâu nhất bên иgự¢ trái của mình, có một chút không thoải mái rất nhỏ rất nhỏ nhặt...
Nhớ mãi không quên, hàng năm không quên.
Tình cảm sâu đậm bao nhiêu, mới có chấp niệm nặng như vậy?
Nhưng vì sao anh không chịu để cho cô nói với cô ấy, người anh thích chính là cô ấy chứ?
Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân một lúc lâu, nhịn không được lần nữa dời tầm mắt đi.
Trong phòng làm việc rơi vào hoàn toàn yên tĩnh.
Hai cái cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đều có tâm sự riêng ngồi ở trên ghế sofa, không tiếp tục trò chuyện.
Không biết qua bao lâu, điện thoại di động của Trình Thanh Thông đột nhiên vang lên, là đồ ăn mua ở Kim Lăng đến.
Cô đi xuống lầu nhận đồ ăn mua ở ngoài, dựa theo dặn dò của Tô Chi Niệm, cùng ăn cơm trưa với Tống Thanh Xuân.
Sau bữa ăn, cô đi nhà vệ sinh một chuyến, sau khi đi ra, quẹo vào phòng trà nước, rửa một ít trái cây, thời điểm vào phòng làm việc lần nữa, lại có thể thấy Tống Thanh Xuân vùi ở xích đu trong góc khuất của Tô Chi Niệm, ngủ thi*p đi.
Trình Thanh Thông để dĩa đựng trái cây xuống, đi vào trong phòng nghỉ ngơi của Tô Chi Niệm, lấy một cái mền, khi vừa mới chuẩn bị cầm phủ thêm cho Tống Thanh Xuân, Tô Chi Niệm đẩy cửa vào.
"Tô tổng..." Trình Thanh Thông ép giọng rất nhỏ.
Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, liền nhìn về phía ghế sofa, không thấy Tống Thanh Xuân, mi tâm nhăn một chút, thốt ra: "Cô ấy đâu?"
Trình Thanh Thông chỉ chỉ chỗ xích đu: "Tống tiểu thư ngủ ."
P/s: ai mún đọc trước inbox : tttukidmh@gmail.com nhé
Tô Chi Niệm nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân ngủ say liền ngẩn ra.
Anh cũng không nháy mắt, nhìn chằm chằm hình ảnh kia, nhìn rất lâu, mới đưa tay ra, nhận lấy tấm mền trong tay Trình Thanh Thông: "Để tôi."
"Vâng, Tô tổng." Trình Thanh Thông dừng một chút, biết điều lại mở miệng nói: "Tôi đi ra ngoài trước."
"Đợi một chút." Trong khoảnh khắc Trình Thanh Thông xoay người, Tô Chi Niệm mở miệng gọi cô, sau đó nhỏ giọng, nói: "Có chuyện gì, cho mọi người chờ đến xế chiều rồi tới tìm tôi sau."
Trình Thanh Thông "Vâng" một tiếng, tầm mắt bay về phía Tống Thanh Xuân, đại BOSS đây là sợ người vào vào ra ra, quấy rầy giấc ngủ của Tống tiểu thư đi.
Tô Chi Niệm không nói gì, lấy tấm mền, đi về phía Tống Thanh Xuân.
Trước khi Trình Thanh Thông đóng cửa, lại nhìn thoáng qua trong phòng làm việc, cô nhìn thấy Tô Chi Niệm nhẹ chân nhẹ tay tới gần xích đu, cực kỳ dịu dàng phủ tấm mền lên trên người cô gái, anh nhìn cô chăm chú, khuôn mặt đặc biệt ôn nhu, đầu ngón tay của anh còn nhẹ nhàng nâng lên, vuốt ve gò má của cô, mang theo nồng đậm thương tiếc và yêu thương.
Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm một màn kia, hoảng hốt một lúc lâu, mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.
-
Tối hôm qua sau khi Tống Thanh Xuân nói với Tô Chi Niệm không cần anh mắc nợ, nằm ở trên giường lo lắng rất lâu mình ở nhà một mình có thể gặp phải nguy hiểm hay không, thế cho nên ngủ hơi trễ, sáu giờ sáng liền bò dậy, cho nên buổi trưa buồn ngủ đột kích, khiến cho cô ngủ có chút sâu.
Trong giấc mộng, không biết là có phải bởi vì buổi sáng nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm quá lâu hay không, lại có thể mơ thấy hình ảnh anh mặc áo sơ mi nghiêm túc làm việc.
Về sau trong mộng cụ thể phát sinh chuyện gì, cô không nhớ rõ, hình ảnh Tô Chi Niệm vốn sạch sẽ và an tĩnh làm việc, đột nhiên phong cách chuyển một cái, trở nên hơi kiều diễm, ngón tay thon dài tinh xảo của anh giơ lên chỗ cổ áo, không nhanh không chậm kéo mở cà-vạt, sau đó liền bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, sau đó nữa, tay anh liền duỗi về phía thắt lưng...
Giấc mơ của cô có chút hỗn loạn, không có tính nối liền, một giây trước còn đang ૮ởเ φµầɳ áo, một giây sau liền biến thành hình ảnh Tô Chi Niệm tắm rửa, dòng nước chảy xuống theo bộ иgự¢ bền chắc của anh, hình ảnh nhục cảm đến trí mạng...
Ngay sau đó hơi nước che tầm mắt của cô lại, chờ đến khi cô ở trong mộng, thời điểm có thể nhìn rõ mọi thứ lần nữa, Tô Chi Niệm đã dựa vào ở trên đầu giường, chăn mền chỉ che đến bên eo, lộ ra đường nét hoàn mỹ nửa người trên...
Trong mộng vốn chỉ có một mình anh, mơ đến cuối cùng, không biết xuất hiện một người phụ nữ từ chỗ nào, sau đó hình ảnh trở nên vô cùng kích tình. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ xem qua hình ảnh hạn chế, nhưng sẽ có vài hình ảnh rõ ràng trong manga Nhật và tiểu thuyết trên mạng, sau đó mặt nam chính trong một ít cảnh tượng trong ký ức của cô đều biến thành Tô Chi Niệm...
Ban đầu những hình ảnh kia đều là an tĩnh không tiếng động, nhưng mà, đến cuối cùng, bên tai cô lại có thể nghe thấy tiếng thở dốc ái muội, lông mi run run, người liền tỉnh lại, sau đó mới phát hiện, quanh thân hoàn toàn yên tĩnh, ánh mặt trời yên tĩnh ngoài cửa sổ.
Hình ảnh như vậy, an nhàn khiến cho người ta say mê.
Tống Thanh Xuân lờ đờ uể oải vùi trong xích đu, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ rất lâu, con ngươi mới di chuyển, nhìn về xung quanh, sau đó tầm mắt liền rơi lên Tô Chi Niệm ngồi ở trước bàn máy tính, trầm tĩnh chuyên chú đang làm việc bận rộn.
Anh trở về khi nào?
Tống Thanh Xuân động thân thể, mới phát hiện trên người mình lại được khoác một tấm mền.
Là Tô Chi Niệm khoác sao?
Cô ánh mắt, lại phiêu hướng anh.
Ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua cửa sổ sát đất rộng lớn, yên tĩnh chiếu lên người anh, anh rũ lông mi nhìn văn kiện chăm chú, dài mà cong, lưu lại bóng râm xinh đẹp ở chỗ hốc mắt.
Da thịt của anh, ở dưới ánh mặt trời, phơi bày ra cảm giác trong suốt.
Một màn như vậy, chính là một bức tranh.
Rõ ràng buổi sáng cô vừa nhìn chằm chằm anh rất lâu, lúc này nhìn lần nữa, phát hiện lại vẫn có thể thật sự mạnh mẽ kinh diễm đến chính mình.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, hốt hoảng một lúc lâu, sau đó mới hậu tri hậu giác nghĩ đến giấc mơ mình mơ thấy trong lúc ngủ trưa.
Trong mộng cũng có hình ảnh xinh đẹp khi anh làm việc.
"Á..." Tống Thanh Xuân thất thanh khẽ hô một tiếng, sau đó liền giơ tay lên che miệng của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng chốc liền trở nên đỏ rực, bên tai cũng nóng lên theo.
Trời ạ, cô không chỉ là mơ thấy hình ảnh anh làm việc, còn có...
Những cảnh tượng kinh diễm sau đó trong giấc mơ giống như pha quay chậm thong thả phát hình ra, xẹt qua từng màn trong đầu cô.
Tô Chi Niệm đang xem một phần văn kiện, số liệu xuất hiện một vài vấn đề, thời điểm anh đang tìm nguyên nhân, đột nhiên bên tai liền truyền tới tiếng "á" rất nhỏ.
Mi tâm anh nhăn lại một chút, sau đó liền giống như là đoán được cái gì, ngẩng đầu, nhìn về phía Tống Thanh Xuân, liền chạm vào tầm mắt cô đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tô Chi Niệm nhìn cô chăm chú vài giây, để 乃út trong tay xuống, lãnh đạm mở miệng, nói: "Tỉnh rồi?"
Cô gái giống như là không nghe thấy lời nói của anh, ánh mắt nhìn chằm chằm thẳng về phía anh, không có chút xíu phản ứng.
Tô Chi Niệm nhăn mi tâm lại, cho rằng cô là vừa tỉnh ngủ, còn chưa phục hồi tinh thần lại, do đó lại mở miệng: "Có muốn uống chút gì không? Tôi bảo thư ký mang vào..."
Tô Chi Niệm nói xong, liền đưa tay ra, ấn lên điện thoại trên bàn, đầu ngón tay của anh còn chưa ᴆụng tới nút loa thoại rảnh tay, liền chú ý đến mặt Tống Thanh Xuân đỏ lợi hại.
Nhiệt độ trong phòng vừa phải, cô cũng chỉ là đắp một tấm mền mỏng, không đến mức nóng thành như vậy... Chẳng lẽ là cảm mạo?
Tô Chi Niệm trầm tư một lúc, liền để văn kiện xuống, đứng lên đi tới đối diện Tống Thanh Xuân.
Anh đứng ở trước mặt của cô, thấp giọng mở miệng, hỏi: "Chỗ nào không thoải mái à?"
Cô giống như là bị điểm huyệt đạo, vẫn không có phản ứng gì, mà khuôn mặt nhỏ nhắn giống như là đỏ càng lợi hại hơn, giống như đều sắp nhỏ ra máu.
Sẽ không phải là số chứ?
Tô Chi Niệm theo bản năng liền đưa tay ra, kiểm tra trán Tống Thanh Xuân.
Hơi nóng, nhưng không hề sốt... Vẫn tốt... Tô Chi Niệm vừa mới chuẩn bị lén thở phào một hơi, liền đột nhiên xuyên qua tay chân ᴆụng chạm, đọc được ý nghĩ mang theo vài phần kích động nơi đáy lòng cô gái: Trời ạ, mình điên rồi sao? Buổi sáng nghĩ ngợi lung tung thì thôi đi, trong mộng rồi mà vẫn còn có thể nghĩ ngợi lung tung!
Buổi sáng nghĩ ngợi lung tung? Trong mộng nghĩ ngợi lung tung? Nghĩ ngợi lung tung cái gì?
Mi tâm tĩnh đạm của Tô Chi Niệm giật giật, động tác vốn muốn rút tay đi liền dừng lại.
"Mình lại có thể mơ thấy hình ảnh anh ta tắm rửa! Mình cũng chưa từng nhìn thấy anh ta tắm rửa mà..."
Theo suy nghĩ hiện lên ở đáy lòng Tống Thanh Xuân, Tô Chi Niệm hơi híp mắt, anh... anh ta là ai?
"Chẳng qua, hình như thân hình Tô thích sạch sẽ ở trong mộng vẫn rất tốt..."
Đáy mắt nhíu lại của Tô Chi Niệm thoáng hiện một chút kinh ngạc.
Chỉ là anh còn chưa kịp tiêu hóa chút kinh ngạc này, anh liền bị suy nghĩ kế tiếp nơi đáy lòng Tống Thanh Xuân làm cho hoàn toàn chấn động.
Trong đáy lòng cô, lại có thể, lại có thể nghĩ đến anh làm chuyện yêu với một người phụ nữ, hơn nữa còn nghĩ đến rất tinh tế, đến mức có cả tư thế cơ thể... Thậm chí còn có cảnh tượng chảy mồ hôi, cùng với tiếng dốc ái muội khiến cho người ta mặt đỏ tim đập...
Tô Chi Niệm cảm giác được thân thể của mình đều trở nên hơi cứng đờ, máu đều bắt đầu chảy ngược.
"Chẳng qua, không thể không thừa nhận, những hình ảnh kích tình giữa anh và người ở trong mộng kia, thật vẫn là rất mê người..."
Người khác, ai muốn làm những chuyện này với người khác? Đây là gì hả, đầu cô nghĩ đến đều là một đống chuyện lộn xộn lung tung...
Tô Chi Niệm có chút nổi nóng muốn xoay người rời đi, chỉ là anh còn chưa kịp hành động, đáy lòng cô gái lại xuất hiện ý nghĩ mới.
"A, sao mặt Tô biến thái cách mình gần như vậy? Lúc nhìn xa đã rất đẹp, kết quả nhìn gần, càng đẹp hơn... Quả thực là ba trăm sáu mươi độ không góc ૮ɦếƭ, đẹp đến không có bạn bè, soái đến không khép chân lại được..."
Soái đến không khép chân lại được. . .