Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 29

Tác giả: Diêp Phi Dạ

TẬN CUỐI CUỘC ĐỜI, YÊU SAI MỘT NGƯỜI
Tần Dĩ Nam cũng không miễn cưỡng, cầm chén đặt ở trên tủ đầu giường bên cạnh, thấy Tống Thanh Xuân bởi vì nóng, vươn chân ra, mi tâm nhíu lại, liền lấy chăn mền phủ lên cô lần nữa, mới mở miệng hỏi: "Tống Tống, sao em lại rơi vào trong nước?"
Tống Thanh Xuân nói một lần tiền căn hậu quả chuyện rơi xuống nước với Tần Dĩ Nam, Tần Dĩ Nam càng nghe, sắc mặt càng khó coi, nghe đến cuối cùng, anh mới có chút áy náy đưa tay ra, sờ sờ tóc cô: "Thực xin lỗi, Tống Tống, là anh không bảo vệ em tốt."
"Em không phải là không có việc gì, được người cứu rồi mà?" Tống Thanh Xuân cười dịu dàng với Tần Dĩ Nam.
Sắc mặt Tần Dĩ Nam cũng không bởi vì Tống Thanh Xuân an ủi mà có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp nào, ngược lại mang theo vài phần phẫn nộ nói tiếp: "Anh đã bảo Chương Tử đi báo cảnh sát, em yên tâm, anh khẳng định sẽ nghĩ biện pháp bắt được người đã làm như vậy với em, anh khẳng định sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn!"
"Cám ơn anh, anh Dĩ Nam." Tống Thanh Xuân nói một tiếng cám ơn, sau đó giống như là nhớ ra cái gì đó, hỏi chính sự: "Đúng rồi, anh Dĩ Nam, sao anh biết em rơi xuống nước?"
"Có người gọi điện thoại cho anh." Tần Dĩ Nam trả lời.
Người biết cô rơi xuống nước, ngoại trừ người đẩy cô xuống nước kia, thì chỉ có người cứu cô. Người đẩy cô xuống nước hận không thể khiến cho cô ૮ɦếƭ, không thể gọi điện thoại Tần Dĩ Nam, cho nên sẽ chỉ có thể là người cứu cô... đáy mắt Tống Thanh Xuân lóe ra một tia sáng, có chút kích động hỏi: "Anh Dĩ Nam, là ai gọi điện thoại cho anh? Điện thoại di động của anh đâu? Cho em xem một chút."
Tần Dĩ Nam còn chưa đưa điện thoại di động cho Tống Thanh Xuân, Tống Thanh Xuân đã tự mình đoạt lấy trước, cô tràn ngập mong đợi nhấn mở ghi chép trò chuyện, kết quả thấy, lại là một số điện thoại công cộng.
Tống Thanh Xuân nhất thời bị mất mác bao phủ, cô nhìn chằm chằm dãy số kia một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên lần nữa.
"Anh Dĩ Nam, người điện thoại cho anh, có nói với anh, tên anh ấy là gì không?"
"Không..." Tần Dĩ Nam dừng một chút, lại nói: "Anh ta nói rất ngắn gọn, chỉ nói với anh là em rơi xuống nước, đang ở phía nam bờ hồ, sau đó liền cúp điện thoại."
"À." Tống Thanh Xuân đáp lại một tiếng, không nói chuyện nữa.
Xem ra người bảo vệ cô đó, không hề muốn để cho cô biết anh là ai, nếu không anh sẽ không dùng điện thoại công cộng thông báo cho Tần Dĩ Nam, thậm chí đến lời nói cũng không quá nhiều, liền cúp điện thoại, rất rõ ràng cho thấy sợ bị người ta biết anh là ai...
Sau khi Tần Dĩ Nam nhìn Tống Thanh Xuân qua thật lâu cũng không lên tiếng, lại hỏi một câu: "Sao vậy?"
"Không có gì..." Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu, vừa nói ba chữ, liền truyền tới tiếng đập cửa.
Tống Thanh Xuân ngậm miệng lại, Tần Dĩ Nam nghiêng đầu, hỏi một câu "Là ai", sau đó đứng dậy, đi đến cửa, kéo cửa ra.
Tống Thanh Xuân xuyên qua bờ vai của Tần Dĩ Nam, nhìn thoáng qua ngoài cửa, là đồng nghiệp ở TW có quan hệ tốt với Đường Noãn, đáy lòng cô nhất thời biết, đồng nghiệp tới đây vì chuyện gì, liền nhẹ nhàng thu tầm mắt trở về, sau đó giống như cô phán đoán, nghe được đồng nghiệp kia nói: "Tần tiên sinh, không xong rồi, Đường Noãn đột nhiên đau bụng, đang ở dưới lầu không thể động."
Mi tâm Tần Dĩ Nam nhăn lại một chút, sau đó quay đầu, nhìn Tống Thanh Xuân một cái: "Tống Tống, em chờ anh một chút, anh đi một lát sẽ quay lại."
Sắc mặt Tống Thanh Xuân bình tĩnh "ừ" một tiếng, không có phản ứng quá lớn.
Thật ra, trong đáy lòng cô rõ ràng, rất có thể trên thực tế Đường Noãn không có chuyện gì, chẳng qua cô ta thấy Tần Dĩ Nam chăm sóc cô như vậy, đáy lòng không thoải mái, sử dụng chút thủ đoạn, gọi Tần Dĩ Nam đi thôi.
Tống Thanh Xuân biết, Tần Dĩ Nam này vừa đi, tám chín phần sẽ không trở về nữa, có thể sẽ phái anh Chương Tử tới chăm sóc cô, nhưng cô không nghĩ tới, chỉ vừa qua năm phút, Tần Dĩ Nam liền quay trở về, trong tay còn xách mấy cái gói to, là quần áo mua cho cô.
Tống Thanh Xuân có chút ngoài ý muốn, bỗng chốc ngây ngẩn, liền hỏi: "Đường Noãn cô ấy có sao không?"
"Anh bảo Chương Tử đưa cô ấy đi bệnh viện rồi, em nghỉ ngơi một lát đi, chờ tinh thần tốt rồi, anh sẽ cùng em đi cục cảnh sát báo án, sau đó đưa em về nhà."
-
"Anh bảo Chương Tử đưa cô ấy đi bệnh viện rồi, em nghỉ ngơi một lát đi, chờ tinh thần tốt rồi, anh sẽ cùng em đi cục cảnh sát báo án, sau đó đưa em về nhà."
Tô Chi Niệm nghe được câu này, mới đi ra từ phía sau cây cổ thụ trăm tuổi.
Trên người anh chỉ mặc một áo sơ mi đơn bạc, vải vóc ướt đẫm, bởi vì đứng ở bên ngoài quá lâu, có chút kết sương.
Toàn thân anh cực kỳ lạnh, hàm răng đều đang run lên, nhưng anh không vội vàng trở về trên xe, ngược lại đạp bước chân, chậm rãi đi đến nơi anh kéo Tống Thanh Xuân lên bờ.
Khuôn mặt tĩnh đạm của anh nhìn chằm chằm nơi cô vừa nằm qua, cảnh tượng anh và cô hôn môi, lần nữa xoay quanh trong đầu.
Anh chậm rãi ngồi xổm người xuống, sờ sờ cỏ khô lạnh buốt trên mặt đất, ánh mắt trở nên có chút ấm áp.
Cú điện thoại kia của Tần Dĩ Nam, là anh gọi, cho dù anh hiểu rõ Tần Dĩ Nam thích là Đường Noãn, nhưng anh cũng biết, Tần Dĩ Nam đặc biệt coi trọng Tống Thanh Xuân.
Anh không thể cho cô biết, anh cứu cô, càng không thể cho cô biết, là anh hôn cô, nhưng anh lại không thể bỏ lại mặc kệ cô, cho nên Tần Dĩ Nam là lựa chọn tốt nhất của anh.
Nhưng cuối cùng Tần Dĩ Nam cũng không phải là anh, anh vẫn có chút không yên lòng, vẫn luôn nghe đến Tần Dĩ Nam nói đưa cô về nhà, tâm nhớ mong của anh mới ổn định xuống.
Lại lần nữa kết thúc một trận công việc anh bảo vệ cô khỏi nguy hiểm kích thích, hiện tại anh nên lặng yên không một tiếng động lui thân.
Anh rất yêu cô, nhưng anh đối tốt với cô, mãi mãi cũng chỉ có thể đến đây thôi.
Luôn luôn bảo vệ cô chu toàn, nhưng từ đầu đến cuối đều không thể ở bên cạnh cô.
Bởi vì anh sợ, sợ chính mình một khi bắt đầu quang minh chính đại đối tốt với cô, tình cảm kiềm nén nhiều năm liền sẽ vỡ đê, sẽ sụp đổ.
Không có ai biết, rốt cuộc đáy lòng của anh đang không thể dừng xoay quanh một chấp niệm điên cuồng tiếp cận đến cố chấp như thế nào.
Gặp gỡ cô, là may mắn của anh; yêu cô, là kiếp nạn của anh.
Cõi lòng anh từng tràn đầy hy vọng cho rằng, cô sẽ là ấm áp nhất trong sinh mệnh của anh, nhưng về sau biết được bí mật kia, cho anh biết, ấm áp nhất trong sinh mệnh này, cả đời anh sẽ đều không thể nhận được.
Tận cuối cuộc đời, yêu sai một người.
Cho dù là sai, anh cũng sẽ luôn yêu.
Giống như là một người điên, luôn tự mình nhìn mình yêu sai ở trong thế giới của mình.
Ngọn đèn không xa, phát ra ánh sáng mờ nhạt, chiếu rọi ở trên mặt anh, khiến dung nhan của anh giống như cách một tầng sương mù, khiến cho người ta không thấy rõ vẻ mặt của anh, đầu ngón tay của anh vuốt ve không ngừng trên bãi cỏ khô cô vừa nằm qua, lưu luyến, giống như là muốn vững vàng khắc nụ hôn điên cuồng và nhiệt tình vừa rồi ở trong đáy lòng của anh.
Hồi ức tốt đẹp giữa anh và cô quá ít, anh luôn như vậy, sẽ luôn nhớ, nhớ đến dung nhập vào trong cốt nhục, cả đời đều sẽ không quên.
Bởi vì anh biết, anh sớm muộn cũng phải rời khỏi cô, đến sau này, thế giới anh khô héo, hoang vắng, không hề có sức sống, anh cần những tốt đẹp ít đến đáng thương giữa anh và cô, để chịu đựng trôi qua cuộc sống rất dài kia.
Một trận gió đêm thổi tới, thổi đến toàn thân Tô Chi Niệm đều lạnh đến run lên, ngón tay anh tiếp tục lưu luyến quên về vuốt ve hai cái ở trên bãi cỏ, mới chậm rãi đứng lên, anh xoay người, nhìn ánh sáng tràn ngập mặt hồ, bên trong ảnh ngược đủ kiểu đèn neon, tinh xảo mê người.
Anh dừng lại một lát, khi chuẩn bị rời đi, dư quang khóe mắt lại lơ đãng quét đến một vật gì đó trôi nổi trên mặt hồ, anh bất giác quay đầu lại, mượn ánh đèn chiếu tới từ nơi xa, anh mới nhìn rõ, đó là một hộp quà, ngay ngắn chỉnh tề, gói rất tinh xảo, còn chưa mở ra, chỉ là hộp gói lại giống như bị ngâm nước khiến cho có chút biến dạng.
Là đồ Tống Thanh Xuân rơi vào trong hồ sao?
Tô Chi Niệm nghĩ đến những đối thoại giữa cô và Tần Dĩ Nam mà mình nghe được khi vừa tới công viên Bắc Hải kia.
Nếu như thật là Tần Dĩ Nam tặng cho cô, đối với cô mà nói, chắc hẳn là quà tặng rất trân quý?
Nghĩ đến cô phát hiện quà tặng mất, nhất định sẽ rất đau lòng ...
Tô Chi Niệm trầm tư một lúc, cuối cùng vẫn nhảy vào trong nước lần nữa, nắm lấy cái hộp kia vào lòng bàn tay, chờ đến khi bơi lên bờ, Tô Chi Niệm mới cúi đầu nhìn về phía hộp quà đó.
Hộp gói rất tinh xảo, còn chưa mở ra, chỉ là một tầng giấy đóng gói bên ngoài đã bị ngâm nước quá lâu, có chút biến dạng.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm hộp quà, liền bước bước chân, đi qua bãi đậu xe.
-
Tần Dĩ Nam chờ sau khi bác sĩ tới, kiểm tra Tống Thanh Xuân không có gì đáng ngại, mới mang cô đi cục cảnh sát.
Lúc ghi khẩu cung, điện thoại Tần Dĩ Nam vang nhiều lần, có lần Tống Thanh Xuân phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn thấy, là Đường Noãn gọi tới, Tần Dĩ Nam không nghe, chỉ là nhấn vài cái ở trên màn hình, có lẽ là trả lời vài dòng tin nhắn, sau đó liền chuyển điện thoại di động về chế độ im lặng, để vào trong túi.
Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam ghi xong khẩu cung, đi ra khỏi cục cảnh sát đã là một giờ rạng sáng, đã nói muốn xem pháo hoa đêm khuya ở trên mặt hồ công viên Bắc Hải, nhưng lại bỏ lỡ vì một màn nguy hiểm này.
Giày vò lâu như vậy, Tần Dĩ Nam lo lắng Tống Thanh Xuân đói, lúc đi ngang qua một tiệm ăn nhanh còn chưa đóng cửa trong đêm giao thừa, quay đầu hỏi một câu: "Tống Tống, em đói không? Muốn đi ăn chút gì hay không?"
"Không đói bụng..." Tống Thanh Xuân lắc đầu một chút, liền nói: "... Em có chút mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ ngơi."
"Ừ, được." Tần Dĩ Nam đáp lại một tiếng, tiếp tục nhìn chằm chằm con đường trước mặt, lái xe hết sức chuyên chú.
Bên trong xe an tĩnh một lần nữa, Tống Thanh Xuân xuyên qua cửa sổ xe, nhìn đèn neon không ngừng lùi lại, nghĩ đến có lẽ đêm nay vẫn là lần đầu tiên trong đời, cô cự tuyệt lời mời của Tần Dĩ Nam, thời điểm trước kia, cô chính là hận không thể anh có thể mang cô đi ăn khuya mỗi ngày.
Trở lại nhà họ Tống đã rất muộn, Tống Mạnh Hoa và Phương Nhu cũng đã đi ngủ, Tần Dĩ Nam sợ vào sau khi vào trong sẽ đánh thức hai người, cho nên đưa Tống Thanh Xuân đến cửa nhà, liền lên tiếng nói tạm biệt, trước khi đi, anh có chút không yên lòng, còn nói nhiều dặn dò Tống Thanh Xuân một lúc lâu: "Nhớ uống ly sữa bò nóng, chỉnh điều hòa trong phòng cao lên một chút, đắp kín mền, tuy rằng hiện tại em không có việc gì, nhưng ở trong nước hồ đông lạnh lâu như vậy, có thể nửa đêm sẽ không thoải mái, có lẽ sẽ cảm mạo nóng sốt, đến lúc đó có tình huống gì, nhớ gọi điện thoại cho anh."
Tần Dĩ Nam trở về trên xe, không sốt ruột khởi động xe rời đi, ngược lại là lấy điện thoại di động khởi động máy trước, anh vốn tưởng rằng sẽ thấy Đường Noãn gửi tin nhắn tới hoặc là cuộc gọi nhỡ, không nghĩ tới mở điện thoại di động lên, tiến vào rất nhiều tin nhắn chúc phúc, chỉ không có bất kỳ tin tức gì về Đường Noãn.
Đầu tiên Tần Dĩ Nam gọi cho Đường Noãn một cú điện thoại, không có người nhận nghe, anh nghĩ có lẽ là cô không cao hứng, do đó liền gửi dòng tin nhắn qua: "Bụng còn đau không? Thân thể tốt chút nào chưa?"
Không có hồi đáp.
Tần Dĩ Nam lại gửi một dòng tin nhắn: "Anh đi qua thăm em, được không?"
Vẫn là không có hồi đáp.
Tần Dĩ Nam yên tĩnh trong chốc lát, lần nữa gửi tin nhắn: "Đường Noãn, anh biết em không vui bởi vì em đau bụng, anh không quan tâm em, mà chăm sóc Tống Tống, nhưng Tống Tống đối với anh mà nói, giống như là em gái ruột thịt, rất quan trọng, đêm nay cô ấy phát sinh chuyện như vậy, sao anh có thể bỏ mặc cô ấy. Huống chi, Tống Thừa là anh em tốt nhất trên thế giới này của anh, anh ấy không ở đây, anh khẳng định phải thay anh ấy chăm sóc tốt người em gái này."
Sau khi chờ thật lâu, vẫn không có bất kỳ hồi đáp nào, Tần Dĩ Nam tiếp tục gọi điện thoại qua, phát hiện điện thoại di động của Đường Noãn đã tắt máy, làn môi của anh hơi kéo căng một chút, sau đó liền để điện thoại di động ở trên ghế lái phụ, khởi động xe rời đi.
-
Tống Thanh Xuân về nhà, thật sự rót cho mình một ly sữa bò nóng, sau khi uống xong, tắt đèn lớn, nằm lên giường.
Trải qua chuyện nguy hiểm như vậy, thân thể và tinh thần Tống Thanh Xuân đều rất mệt mỏi, nhưng cô lại không buồn ngủ chút nào.
Ban đêm trầm tĩnh tối đen, thỉnh thoảng truyền tới tiếng pháo trúc từ nơi xa.
Cô nghe những tiếng vang khi thì vang dội khi thì yếu ớt kia, lại nghĩ tới nụ hôn ở trên bãi cỏ công viên Bắc Hải đêm nay.
Rõ ràng đã qua hơn hai tiếng, nhưng cảm giác nụ hôn đó mang đến cho cô vẫn vô cùng rõ ràng.
Trong phòng chỉ có một mình cô, nhưng trên mặt cô vẫn ửng hồng, phiếm nóng, đáy lòng cũng thay đổi, một loại rung động nói không nên lời.
Không phải đáy lòng cô chưa từng rung động, lúc cô từng điên cuồng mê luyến Tần Dĩ Nam, anh sờ đầu cô, tim cô cũng sẽ đập rộn lên, khẩn trương luống cuống.
Nhưng loại rung động kia, lại khác với rung động vào giờ phút này.
Loại rung động này là cảm giác cả đời này cô chưa từng có.
Toàn thân đều trở nên vừa ấm áp vừa mềm yêu theo, đáy lòng mềm giống như là một vũng nước, thậm chí khi cô nghĩ đến đầu lưỡi người đàn ông đó cuốn lấy thật chặt đầu lưỡi cô, thân thể đều nhịn không được, nhẹ nhàng run lên một hồi, bất giác lấy chăn mền, che kín đầu của mình.
Loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu, một người núp trong bóng tối, cô hoàn toàn không biết là ai, thế nhưng có thể cho cô cảm thấy ấm áp, muốn ỷ lại.
Cô thật sự rất muốn biết, người đó là ai...
Tống Thanh Xuân không biết chính mình nghĩ ngợi lung tung bao lâu, điện thoại di động cũ lắp thẻ sim do vừa nhờ người bổ sung đang để ở bên trên giường kia lại đột nhiên vang lên.
Muộn như vậy, ai tìm cô?
Tống Thanh Xuân cầm điện thoại di động lên, thấy là một dòng tin nhắn, cô thuận tay nhấn mở, mới phát hiện, là dãy số điện thoại thỉnh thoảng gửi tin nhắn tới cô trong những năm này, giống như tin nhắn trước đây, câu chữ rõ ràng đơn giản: "Năm mới vui vẻ."
Cô mới vừa xoay quanh người mình quen biết ở trong đầu một lần, cảm thấy mỗi một người đều không giống là người bí mật bảo vệ mình, nhưng hiện tại khi cô nhìn thấy dòng tin nhắn này, đột nhiên liền khóa chặt người lựa chọn.
Số điện thoại di động gửi tới dòng tin nhắn này vẫn giống hai tháng trước, cũng là bốn chữ "Mùa hạ hút độc" .
Nếu không phải hiện tại đột nhiên thu được tin nhắn, cô thật sẽ không liên tưởng đến người này.
Số điện thoại di động này gửi tin nhắn cho mình, mãi mãi đều là tin tức giải vây, cổ vũ, chúc mừng, tuy rằng mãi mãi chỉ là mấy chữ đơn giản, nhưng lại làm cho cô đã từng cảm động, ấm áp ở trong đêm khuya.
Loại cảm giác này và cảm giác người bảo vệ cô đó gần như giống hệt nhau, cho nên người cứu cô, có phải chính là chủ nhân tin nhắn này không?
Chủ nhân tin nhắn vĩnh viễn biết cô cần gì nhất, sau đó dùng tin nhắn trợ giúp cô, điều này nói rõ anh luôn luôn ở sau lưng, lặng lẽ chú ý cô.
Người có thể vào lúc cô gặp phải nguy hiểm, đúng lúc ra tay cứu giúp, khẳng định là thường xuyên làm bạn ở cạnh cô.
Tống Thanh Xuân càng nghĩ, càng cảm thấy khẳng định, cô giơ điện thoại di động, nhanh chóng xóa sạch "Năm mới vui vẻ" đã đánh được một nửa, sau đó đổi một câu nói, gửi qua: "Có phải đêm nay anh ở công viên Bắc Hải cứu được tôi không?"
Giống như những tin nhắn đá chìm đáy biển trước đây, cũng chậm chạp không nhận được hồi đáp.
Tống Thanh Xuân không có giống như thường ngày, chỉ là gửi hai dòng tin nhắn liền từ bỏ.
"Rốt cuộc anh là ai?"
"Tôi muốn gặp anh, có thể không?"
"Vì sao anh luôn muốn bảo vệ tôi, giúp đỡ tôi như vậy?"
"Mấy ngày qua, người cứu tôi đó, nhất định là anh!"
Tống Thanh Xuân gửi đến cuối cùng, không còn là lời nói nghi vấn, mà biến thành ngữ khí chắc chắn.
Nhưng cô lại giống như nói chuyện với không khí, từ đầu đến cuối đều không có đổi lấy được một chữ hồi đáp, cô gọi điện thoại qua, cũng như trước đây, đã là trạng thái tắt máy.
"Anh đối với tôi tốt như vậy, vì sao lại không chịu để cho tôi biết anh là ai?"
Tống Thanh Xuân biết anh sẽ không hồi đáp, nhưng vẫn không ૮ɦếƭ tâm tiếp tục gửi một tin nhắn, sau khi gửi xong, cô liền hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Cô nhìn chăm chú mười một con số trên màn hình điện thoại di động, nhìn rất lâu rất lâu, lâu đến suy nghĩ đều vỡ nát, sau đó mới lần nữa động ngón tay, gõ trên bàn phím điện thoại di động.
"Tôi thật hy vọng có thể nhìn thấy anh, chỉ mong anh bằng lòng."
Tống Thanh Xuân gửi đi dòng tin nhắn này, nghĩ đến anh chậm chạp không muốn gặp chính mình, chẳng lẽ là tự ti? Dáng dấp quá xấu? Hoặc là rất nghèo? Hoặc là tàn tật?
Tống Thanh Xuân cắn ngón tay nghĩ một lát, cảm thấy suy đoán này của mình cực kỳ có khả năng, sau đó cứ tiếp tục gõ bàn phím, soạn tin nhắn: "Anh yên tâm, tôi không phải loại người nông cạn kia, sẽ không bởi vì tướng mạo, tiền tài, hay là bệnh tật, liền xem thường một người nào đó. Huống chi, anh đối với tôi tốt như vậy, tôi cảm ơn anh còn không kịp."
Gửi xong một chuỗi tin tức dài như vậy, Tống Thanh Xuân ngáp một cái, để điện thoại di động ở một bên, nhắm mắt lại vừa nằm không đến một lát, giống như là nghĩ đến cái gì, lại cầm điện thoại di động lên, gửi một dòng tin nhắn qua dãy số đó: "Năm mới vui vẻ."
-
Tô Chi Niệm bưng một ly trà nóng, tư thế tao nhã dựa vào bàn ăn, nghiêm túc xem một lần từng một cái tin nhắn Tống Thanh Xuân gửi tới.
Thật ra anh chính là lo lắng cô có sinh bệnh phát sốt hay không, mới gửi mấy chữ "Năm mới vui vẻ" này để thăm dò, lại không nghĩ rằng cô trả lời tin nhắn nhanh như vậy, xem ra là không có chuyện gì.
Chỉ là không nghĩ tới, cô lại biết được chủ nhân tin nhắn này và người cứu cô là cùng một người...
Tô Chi Niệm luôn nhìn đến khi Tống Thanh Xuân gửi tin nhắn cuối cùng đến, khóe môi mới nhịn không được liền cong lên.
Không phải người nông cạn?
Trong đầu quả dưa kỳ quái đó của cô lại nghĩ gì rồi? Chẳng lẽ cảm thấy anh là một người quái dị? Hoặc là rất nghèo?
Tô Chi Niệm ngẩng đầu lên, đánh giá biệt thự trang hoàng xanh vàng rực rỡ một vòng, sau đó tầm mắt liền rơi xuống trên một món đồ sứ.
Đó là món anh đấu giá chín con số mới có được ở Hồng Kông.
Còn có tướng mạo của anh... Tô Chi Niệm quay đầu nhìn gương chăm chú... Không phát biểu bất kỳ ý kiến nào.
Tô Chi Niệm uống trà nóng xong, hít hít mũi có chút nghẹt, lên lầu, vừa tắt đèn trong phòng ngủ, điện thoại di động trong lòng bàn tay lại vang lên một lần nữa.
Vẫn là tin nhắn cô gửi tới, nội dung giống anh gửi y như đúc, năm mới vui vẻ.
Năm mới vui vẻ, Đình Đình.
Tâm anh, ở tin nhắn này, trở nên vô cùng mềm mại ôn hòa.
-
Liên tiếp suýt ૮ɦếƭ, khiến cho Tống Thanh Xuân trì độn phát hiện, tất cả không phải là ngoài ý muốn, mà là có người làm.
Điều này cũng khiến cho cô không quá dám ra khỏi cửa trong tất cả thời gian tết âm lịch, trên cơ bản sẽ có bạn bè gọi điện thoại tới mời mọc, đều bị cô dùng lời nói dịu dàng cự tuyệt, hiền lành thật thà chuyên tâm ở nhà, chơi cờ, nói chuyện phiếm với Tống Mạnh Hoa, không có chuyện làm thì ngủ nướng, xem phim truyền hình Hàn Quốc.
Chẳng qua trong lúc đó, cô sẽ thỉnh thoảng cầm điện thoại lên, nhấn mười một chữ số của cô điện thoại kia, xem tin nhắn anh gửi cho cô, có lẽ là hành động này quá mức thường xuyên, khiến cho Tống Mạnh Hoa có một lần nhịn không được hỏi cô có phải là đang yêu đương hay không?
Cô lập tức lắc đầu bác bỏ, nhưng không biết vì sao mặt lại trở nên hơi nóng, tốc độ tim đập cũng trở nên hơi nhanh.
Chiều ngày mùng hai, Tần Dĩ Nam tới nhà họ Tống một chuyến, một là chúc tết Tống Mạnh Hoa, hai là nhìn xem Tống Thanh Xuân sau khi rơi xuống nước có khỏe hay không.
Thời gian đều là ở nhà, bởi vì quá nhàm chán, có vẻ hơi lâu, thật vất vả đến buổi chiều mùng bốn, Tống Thanh Xuân nên đi biệt thự Tô Chi Niệm, có thể hít thở không khí bên ngoài, nhưng cô lại trở nên hơi khó xử.
Cô sẽ không lần nữa xuất hiện nguy hiểm ở trên đường đến nhà Tô Chi Niệm chứ?
Tuy rằng cô biết, có người ở sau lưng bí mật bảo vệ mình, nhưng là... chẳng may bảo vệ không kịp, cô ૮ɦếƭ thì sao? Hiện tại cô đã biết có nguy hiểm, dù thế nào cũng phải nghĩ cách phòng bị một chút nguy hiểm chứ...
Tống Thanh Xuân nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy biện pháp tốt nhất chính là có ai đó đưa mình an toàn không việc gì đến cửa nhà Tô Chi Niệm.
Tết âm lịch, tài xế trong nhà không ở đây; xe taxi thì cần phải đi một đoạn đường, đủ để người hành hung hành động; thân thể Tống Mạnh Hoa không tốt, không thể lái xe; chị dâu là một người phụ nữ, gặp phải nguy hiểm hoàn toàn không có tác dụng; Tần Dĩ Nam... Anh là lựa chọn tốt nhất, chỉ là cô không biết bắt đầu từ lúc nào, có chút không muốn làm phiền anh ...
Về phần một vài bạn bè khác, cô không đặc biệt muốn để cho bọn họ biết, cô ở biệt thự của Tô Chi Niệm, làm không cẩn thận sẽ truyền ra một ít đồn nhảm bịa đặt, đến lúc đó truyền vào trong tai Tống Mạnh Hoa, không chừng sẽ chọc ông tức giận!
Tống Thanh Xuân liên tục nghiên cứu nhiều lần từ trên xuống dưới danh bạ điện thoại di động, cuối cùng cô nhìn tới nhìn lui, cảm thấy người đáng tin nhất an toàn nhất, chính là Tô Chi Niệm.
Trong hơn hai tháng này, anh đã giúp cô rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần đều là anh chủ động, hiện tại đổi lại cô chủ động... đáy lòng Tống Thanh Xuân vẫn có một chút khẩn trương, nhưng cô nghĩ đến trước tết âm lịch, thái độ anh đối với mình rất ôn hòa, do đó liền lên dũng khí, gửi một tin wechat qua cho Tô Chi Niệm: "Anh ở đâu?"
Sau khi Tống Thanh Xuân gửi qua, cảm thấy ba chữ kia của mình có vẻ hơi khô cứng, sau đó liền thêm một cái biểu tình "Đáng thương", sau đó cô mới phát hiện, mình lại có thể khẩn trương đến mức trái tim đều kéo căng.
Cô cầm điện thoại di động, không ngừng tới tới lui lui đi trong phòng ngủ, khoảng hơn ba phút, Tô Chi Niệm trả lời cô, chỉ có một dấu chấm hỏi.
"Cái đó", Tống Thanh Xuân gửi qua hai chữ trước, sau đó lại gửi một hàng tuyệt đối im lặng, cuối cùng mới vào chủ đề: "Tôi muốn làm phiền anh một chuyện..."
Phía trên màn hình điện thoại di động biểu hiện "Đối phương đang nhập tin tức vào", một lát sau, trên màn hình lại đi vào một cái dấu chấm hỏi.
Rốt cuộc có biết chơi WeChat không vậy, trừ bỏ dấu chấm hỏi, sẽ không nói cái khác ư? Đáy lòng Tống Thanh Xuân đang oán thầm, biểu tình lại đặc biệt lấy lòng, ngay cả động tác đánh máy cũng có vẻ rất ôn nhu: "Anh nói trước đi, hiện tại anh có rảnh không?"
Lần này, phía trên màn hình điện thoại di động biểu hiện một hồi lâu "Đối phương đang nhập tin tức vào", nhưng lại chậm chạp không có tin tức đi vào.
Chẳng lẽ Tô biến thái sẽ không đánh chữ? Qua một lúc lâu vẫn không gửi ra được một là có hoặc là không có?
Tống Thanh Xuân vừa nghĩ tới đây, điện thoại di động đột nhiên vang lên tiếng chuông, cô nhìn thấy trên màn hình điện thoại báo, biểu hiện ba chữ "Tô biến thái" kia.
Sao mỗi lần cô gửi tin nhắn cho anh, anh đều gọi điện thoại lại cho cô... Chẳng lẽ thật sự như cô nghĩ, đánh chữ chậm? Tay tàn phế à? Tô tay tàn...
Tống Thanh Xuân vừa nói thầm dưới đáy lòng, vừa nhận điện thoại, ngữ điệu muốn bao nhiêu nhu hòa liền có bấy nhiêu nhu hòa "alo" một tiếng.
Tô Chi Niệm bên kia điện thoại, ngữ khí ngược lại bình thản giống như một vũng nước lặng, không mang theo bất kỳ tình cảm gì "ừm" một tiếng, không có chút ý tứ vòng vo với cô, liền gọn gàng hỏi: "Làm phiền tôi chuyện gì?"
Quá trực tiếp, cô còn nghĩ trước hỏi anh năm mới có chuyện gì vui không... Tống Thanh Xuân chỉ có thể kiên trì đến cùng, liền nói điểm chính: "Không phải hôm nay tôi phải đi đến nhà anh ư? Nếu như thuận tiện, anh có thể tới đón tôi một chuyến được không?"
"Không phải hôm nay tôi phải đi đến nhà anh ư? Nếu như thuận tiện, anh có thể tới đón tôi một chuyến được không?"
Tống Thanh Xuân nói xong, mới phát hiện trong lòng bàn tay cầm điện thoại di động của mình khẩn trương đến mức toát hết mồ hôi, cô đổi tay cầm điện thoại, cọ xát tay kia ở trên quần áo, sau đó ý thức được vừa rồi mình nói quá rõ ràng, đang chuẩn bị mở miệng giải thích với Tô Chi Niệm một chút vì sao muốn anh tới đón mình, kết quả cô còn chưa nghĩ ra nói với Tô Chi Niệm gần đây cô gặp phải nguy hiểm như thế nào, trong điện thoại liền truyền tới giọng nói đặc biệt lãnh đạm của anh: "Em ở đâu?"
Tống Thanh Xuân theo bản năng đáp lời: "Em ở nhà."
"Ừ..." Có lẽ là Tô Chi Niệm đang lái xe, đáp lại có chút không để ý, trong ống nghe thỉnh thoảng truyền tới tiếng còi chói tai của xe hơi, sau một lúc lâu, anh lại nói một câu "Biết ", sau đó điện thoại liền bị cắt đứt.
Tống Thanh Xuân nghe tiếng tút tút tút trong điện thoại, sững sờ một hồi lâu, mới chớp chớp mắt với điện thoại đã bị cắt đứt, có chút không thể tưởng tượng nổi tỉnh táo lại.
Tô biến thái đến tiền căn hậu quả vì sao cô muốn anh tới đón cũng không hỏi, liền trực tiếp thẳng thắn cứng rắn đáp ứng như vậy à?
Bắt đầu từ lúc nào, anh trở nên dễ nói chuyện như vậy?
Giống như là từ khi anh vùng ngoại ô phía bắc thành phố đón cô, sau một đêm bọn họ nói chuyện trắng đêm kia, anh liền bắt đầu có chút chuyển biến, cũng là một đêm kia, cô biết tuy rằng bề ngoài anh đối với cô rất lạnh lùng, nhưng đáy lòng lại quan tâm cô ... nhưng mà... vì sao Tô Chi Niệm muốn đối tốt với cô?
Cô từng hận thấu anh, nói lời tàn nhẫn nhất trên đời cho anh nghe, còn đuổi anh ra khỏi nhà cô, vì sao anh còn muốn đối tốt với cô?
Tống Thanh Xuân nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra được một giải thích hợp lý, cô lắc lắc đầu, ném vấn đề này ra sau đầu, sau đó mi tâm liền nhẹ nhàng nhíu lại, sao vừa rồi cô lại gọi anh là Tô biến thái? Còn có tên anh trên điện thoại của cô cũng là Tô biến thái...
Hai tay Tống Thanh Xuân cầm điện thoại di động, ngồi ở cạnh giường, cắn môi dưới, vừa nghĩ, vừa nhấn soạn, sau đó xóa sạch ba chữ "Tô biến thái" kia, đổi thành "Tô mỹ nhân" .
Tống Thanh Xuân nhìn một lát, cảm thấy "Tô tay tàn" càng hay, nhưng đổi thành "Tô tay tàn", lại cảm thấy "Tô máu lạnh" hay hơn, cô phồng má, lại đổi thành "Tô trầm mặc", cô lắc lắc đầu, trên màn hình lại đổi thành ba chữ "Tô nhật ký", nhưng "Tô văn nghệ" cũng không tệ, còn có "Tô kỹ thuật", "Tô toàn tài", "Tô đại bài", "Tô lừa đảo", "Tô nhất nguyên", "Tô mỹ nhân" ...
Những tên này đều rất tốt, nên dùng cái nào đây?
Tống Thanh Xuân gặm ngón tay, do dự rất lâu, cuối cùng làm ra quyết định, cô dứt khoát thừa dịp Tô Chi Niệm còn chưa đến, ghé vào trước bàn sách, dùng 乃út viết mỗi một cái tên kia ở trên giấy, sau đó lần lượt xếp những tờ giấy thành khối vuông nhỏ, để lên bàn, dùng tay làm loạn, thời điểm cô đang chuẩn bị rút thăm làm ra quyết định, điện thoại di động đột nhiên liền vang lên.
Tống Thanh Xuân nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, lại có thể là Tô Chi Niệm gọi tới, cô vội vàng đổi động tác chuẩn bị rút thăm thành nghe điện thoại, cô còn chưa "alo", giọng nói của Tô Chi Niệm liền không lạnh không nhạt theo sóng điện bay vào trong tai: "Đến."
"Tôi ra ngay." Tống Thanh Xuân cúp điện thoại, luống cuống tay chân lấy túi và áo khoác của mình, liền chạy ra ngoài phòng ngủ, vừa chạy đến đầu bậc thang, cô lại quay về.
Cô chạy đến trước bàn sách, nắm loạn một tờ giấy xếp ô vuông trên bàn, sau đó liền xoay người chạy xuống lầu lần nữa.
-
Đêm giao thừa, sau khi Tô Chi Niệm nhảy vào trong hồ cứu Tống Thanh Xuân xong, chẳng những không đi giữ ấm đúng lúc, ngược lại còn mặc quần áo đơn bạc ẩm ướt lạnh buốt ngốc ở bên ngoài gần hai tiếng, tối đó ngủ không bao lâu liền cảm mạo.
Anh lo lắng Tống Thanh Xuân sẽ xảy ra thêm tình huống gì, muốn cảm mạo nhanh tốt một chút, trực tiếp đi bệnh viện truyền nước, còn uống liều thuốc gấp đôi, có thể bởi vì mỗi ngày anh đều là đi sớm về trễ ngây ngốc cả ngày gần như họ Tống, mỗi buổi sáng tỉnh lại, cảm mạo khá hơn một chút, đến buổi tối lại sẽ sốt nhẹ.
Bệnh tình vẫn luôn không ngừng kéo dài tới buổi tối mùng ba tháng giêng, cuối cùng mới hoàn toàn bớt sốt, đêm hôm đó ngâm tắm nước nóng một chút, hung hăng ngủ một giấc, buổi sáng mùng bốn tỉnh lại, trạng thái tinh thần tốt hơn rất nhiều.
Ăn xong bữa sáng, anh mang máy vi tính và mấy phần văn kiện, tìm một quán cà phê cách nhà họ Tống tương đối gần để ngồi ngốc ở đó, cảm mạo còn chưa hoàn toàn hết, chỉ xử lý công việc ba tiếng, cả người liền cực kỳ mệt mỏi, buổi trưa tùy tiện ăn chút gì đó ở trong quán cà phê, muốn dựa vào ghế sofa, ngủ một giấc.
Khoảng bốn giờ, anh đoán Tống Thanh Xuân muốn xuất phát đi biệt thự của anh, liền thu dọn đồ đạc, tính tiền rời khỏi quán cà phê, vừa lên xe, chuẩn bị đi đối diện chỗ tiểu khu nhà họ Tống chờ, điện thoại di động trong túi liền vang lên.
Anh lái xe lên đường trước, mới lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn về đường phía trước, một bên nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động, không nghĩ tới lại có thể là Tống Thanh Xuân gửi tới WeChat.
Bởi vì đang lái xe, có chút bất tiện, anh thuận tay đáp lại một dấu chấm hỏi, sau đó liền thấy cô liên tiếp gửi tới ba tin tức.
Tôi muốn làm phiền anh một chuyện...
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm mấy chữ kia, tay run lên, nháy mắt sững sờ, sau một lúc lâu, anh nhấn mở avatar của Tống Thanh Xuân, sau khi xác định nhiều lần là WeChat của cô, lại lần nữa sững sờ.
Tiếng còi chói tai ở phía sau xe liên tiếp vang lên, đánh thức Tô Chi Niệm.
Đường cái đầu phố, bởi vì anh đang xem điện thoại di động, tốc độ xe rất chậm, đèn xanh lập tức chuyển hồng, xe đi theo phía sau anh thiếu kiên nhẫn, phát ra thúc giục.
Anh nhanh chóng gửi thêm một dấu chấm hỏi cho Tống Thanh Xuân, liền để điện thoại di động ở trên ghế lái phụ, hai tay khống chế tay lái, nhanh chóng lưu loát lái qua giao lộ, sau đó lại cầm điện thoại di động lên, thấy Tống Thanh Xuân gửi tới một câu: "Anh nói trước đi, hiện tại anh có rảnh không?"
Lần này anh không đáp lại WeChat của cô, mà là trực tiếp gọi điện thoại qua.
Cúp điện thoại, chỉ dùng mười phút, anh liền đến cửa tiểu khu nhà họ Tống, lại gọi một cú điện thoại cho Tống Thanh Xuân, sau khi cắt đứt, anh nhấn mở WeChat, liên tục nhìn nhiều lần câu "Tôi muốn làm phiền anh một chuyện..." do cô gửi kia, nhất thời cảm thấy như mộng như ảo, đây là lần đầu tiên cô chủ động tìm anh giúp đỡ từ sau khi cô và anh mỗi người đi một ngả vào năm lớp mười hai kia.
Trước đây, khi anh ở trong nhà cô, cô thường xuyên nói câu nói này với anh.
"Tô Chi Niệm, làm phiền anh một chuyện, cuối tuần này có thể cùng tôi đi dạo phố không?"
"Tô Chi Niệm, làm phiền anh một chuyện, tôi không đón được xe, anh có thể tới chỗ Tây Đan đón tôi không?"
"Tô Chi Niệm, làm phiền anh một chuyện, lúc về nhà, quẹo đến tiệm bánh Nam La, mua một khối bánh ngọt cheese mật ong trở về không..."
"Tô Chi Niệm, làm phiền anh một chuyện..."
-
Tống Thanh Xuân đi ra từ trong tiểu khu, liếc mắt liền thấy xe của Tô Chi Niệm.
Cô đi lên trước, đầu tiên gõ cửa sổ một cái, cửa sổ xe vẫn khép kín như cũ, không có chút xíu dấu hiệu hạ xuống.
Dán vào cửa sổ xe Tô Chi Niệm nhìn trộm, Tống Thanh Xuân dán mặt sát đến trên cửa sổ ghế lái phụ, mới miễn cưỡng thấy Tô Chi Niệm cúi đầu, ngồi ở trên ghế lái, đang xem điện thoại di động.
Cũng không biết nội dung trong điện thoại di động là gì mà có thể hấp dẫn được anh, anh xem hết sức chuyên chú, lông mi dài nửa rũ xuống, trên mặt luôn không có cảm xúc gì, đang nhiễm một tầng ánh sáng nhu hòa như có như không, giống như nhớ lại chuyện tốt đẹp gì đó, tràn ngập thỏa mãn.
Tống Thanh Xuân lại gõ cửa sổ một cái, thấy Tô Chi Niệm vẫn không có phản ứng gì, liền cứ thế đưa tay ra kéo cửa xe, mới phát hiện xe đã khóa lại, cô chỉ có thể lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gọi một cú điện thoại cho Tô Chi Niệm.
Cách cửa sổ xe, Tống Thanh Xuân mơ hồ nghe thấy có tiếng nhạc truyền tới.
Cô nghe được không quá rõ ràng, nhưng vẫn nghe rõ mấy chữ đứt quãng: "Người giấu ở trong trí nhớ của anh... Nếu như gặp nhau trong biển người..."
Tô Chi Niệm không nghe điện thoại, nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, sau đó liền giơ tay lên, nhấn công tắc khóa xe.
Tống Thanh Xuân kéo cửa ra, mới càng nghe rõ ràng tiếng chuông của Tô Chi Niệm một chút: "Người giấu ở trong trí nhớ của anh, có em thì thanh xuân của anh mới tính là hoàn chỉnh, cảm ơn em đã từng nghiêm túc, cho anh biết yêu một người sẽ phải phấn đấu quên mình..."
Bài hát này mặc kệ là làn điệu hay ca từ, đều rất đánh động lòng người, cô bất giác nhìn qua điện thoại di động của Tô Chi Niệm, kết quả mắt cô còn chưa quét đến màn hình của anh, điện thoại liền bị cắt đứt, quay về trang chính, sau đó cô chỉ nhìn thấy sắc mặt anh hờ hững, nhét điện thoại di động vào trong túi.
Tống Thanh Xuân vừa cài dây an toàn, vừa hỏi: "Sao tới nhanh như vậy, vừa rồi khi anh nghe điện thoại, đã ở gần nhà của tôi rồi à."
"Ừ." Tô Chi Niệm đáp lại một tiếng, khởi động xe.
Nhà và công ty của Tô Chi Niệm đều ở khu tây của thành phố, nhà của Tống Thanh Xuân ở khu nam thành phố, đại đa số Tô Chi Niệm đều chạy nhiều ở ba vùng phía bắc thành phố, cô vừa mới chuẩn bị hỏi sao anh lại tới bên này, liền xuyên quá kính chiếu hậu thấy văn kiện và máy vi tính ở chỗ ngồi phía sau xe, do đó liền sửa miệng: "Anh hẹn người bàn công việc bên này à?"
Mới qua năm mới, ai sẽ bàn công việc? Anh tới bên này, còn không phải là vì cô... Tô Chi Niệm tạm dừng một hồi lâu, mới lại "ừ" gật đầu một cái.
"Mới qua năm mới, không phải đều nghỉ phép sao? Sao vẫn bận rộn như thế..." Tống Thanh Xuân nói đến đây, mới chú ý đến sắc mặt Tô Chi Niệm không đặc biệt đẹp mắt.
Sau khi tách ra từ buổi trưa ngày giao thừa, anh và cô cũng chỉ mới không gặp năm ngày, nhưng xem ra mặt anh gầy hơn trước rất nhiều, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, trên trán lạnh nhạt nhiễm một chút bệnh trạng.
Tống Thanh Xuân nhíu nhíu mi tâm: "... Anh sinh bệnh?"
Tô Chi Niệm giống như là không nghĩ tới cô lại có thể nhìn ra mình sinh bệnh, đầu tiên là sững sờ, sau đó mới khẽ gật đầu, lại "ừ" một tiếng.
Sau một lát, Tô Chi Niệm lại mở miệng nói: "Cảm mạo."
"Mùa đông cảm mạo rất không dễ lành, có đi bệnh viện khám chưa? Chích thuốc chưa? Uống thuốc chưa?"
Tống Thanh Xuân hỏi thăm một loạt, có chút ngoài dự liệu của Tô Chi Niệm, anh trễ nửa nhịp, mới xuyên quá kính chiếu hậu nhìn về phía cô.
Quá một hồi lâu, Tô Chi Niệm mới dời tầm mắt đi, nhìn thẳng vào con đường trước mặt, tuyệt đối không chê phiền toái, lần lượt đáp một lần tất cả vấn đề của cô: "Đã đi bệnh viện, truyền nước ba ngày, cũng uống thuốc rồi."
Dừng một chút, Tô Chi Niệm lại bổ sung một câu: "Hiện tại gần khỏe rồi."
"Vậy mà khỏe." Tống Thanh Xuân điều chỉnh tư thế ngồi một chút: "Trong nhà sẽ không có thức ăn đâu? Đợi lát nữa rẽ vào siêu thị một chuyến đi."
"Được." Tô Chi Niệm không có ý kiến.
Tống Thanh Xuân hơi trầm mặc, lại nói: "Sinh bệnh, buổi tối liền ăn thanh đạm một chút nhé?"
Tô Chi Niệm lại đáp một chữ "được".
Tống Thanh Xuân không nói chuyện nữa, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt thành thật nghiên cứu buổi tối ăn cái gì.
Trước mặt đèn đỏ, xe ngừng lại, Tô Chi Niệm quay đầu, xuyên quá kính chiếu hậu yên lặng nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân.
Chẳng bao lâu sau, lúc cô nấu cơm, không còn là anh nói cái gì, cô liền làm cái đó, mà là có ý nghĩ và quyết định của mình? Mà ý nghĩ và quyết định này đều là vì suy nghĩ cho anh.
Đèn đỏ đổi thành đèn xanh, Tô Chi Niệm thu tầm mắt lại, khởi động xe, tiếp tục tiến về phía trước, anh nhìn chằm đường phía trước, ánh mắt như nước trở nên ấm áp xinh đẹp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc