Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 28

Tác giả: Diêp Phi Dạ

NỤ HÔN SÂU SAU KHI CHÌM XUỐNG NƯỚC
Vào lần thứ chín mẹ nhìn về phía điện thoại di động, cuối cùng Tô Chi Niệm cầm điện thoại di động lên, anh vào WeChat, nhấn avatar của Đường Nặc, đang lúc chuẩn bị trực tiếp chuyển anh ta vào danh sách đen, tầm mắt lại dừng ở trên tấm hình cuối cùng anh ta gửi tới.
Ở bên phải tấm hình cuối cùng kia, một cô gái mặc một vái váy dài màu da, khuôn mặt rõ ràng đang treo một nụ cười, đang chạm cốc với người ta.
Tống Thanh Xuân... Cô lại có thể cũng đi tới tiệc mừng năm mới góp vui.
Động tác Tô Chi Niệm muốn chuyển Đường Nặc vào danh sách đen ngừng lại, anh nhìn chằm chằm tấm hình kia rất lâu, sau đó trên màn hình lại đi vào một tin của Đường Nặc: "Thế nào? Người trong tấm hình cuối cùng, có đánh động tâm của cậu không, khiến cho cậu muốn tới đây?"
Tô Chi Niệm không trả lời tin của Đường Nặc, mà là nghiêng đầu, nhìn thoáng qua mẹ ngồi bên cạnh, đang nhìn ti vi chăm chú.
Anh chính xác là bị đánh động ... Chẳng qua, không phải là hoàn toàn vì muốn cùng một chỗ qua năm mới với Tống Thanh Xuân, càng quan trọng hơn là, anh sợ Tống Thanh Xuân sẽ gặp nguy hiểm.
Khoảng thời gian này, ngoại trừ buổi tối anh và cô ở cùng trong một biệt thự, những lúc khác, anh đều đang trông chừng cô ở những nơi cô không nhìn thấy.
Anh sợ cô xảy ra chuyện, địa điểm mỗi ngày làm việc đều từ dời công ty đến quán cà phê đối diện công ty cô.
Mục đích chính là vì có thể tùy thời tùy khắc nghe thấy âm thanh của cô, bảo đảm chắc chắn cô an toàn.
Hôm nay khi anh tới chỗ của mẹ, cố ý đưa cô trở về nhà, nhìn cô vào cửa, sợ chính là ở thời điểm không có anh ở đó, cô sẽ xảy ra tình huống gì đó.
Hiện tại là đêm giao thừa, tất cả mọi người đều đang ở lễ mừng năm mới, mà người trên thuyền nhiều như vậy, có lẽ hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu...
Tô Chi Niệm càng nghĩ may mắn như vậy, đáy lòng lại càng có chút không kiên định, anh nhịn không được lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua mẹ, kết quả anh còn chưa nghĩ ra mở miệng nói với mẹ không thể ở bên bà vào đêm giao thừa như thế nào, mẹ đã mở miệng trước: "Chi Niệm, điện thoại di động của con vẫn luôn vang lên, không phải là có chuyện gì chứ? Nếu như có chuyện, con cứ đi làm việc của con trước đi, không cần ở nơi này với mẹ đâu."
Đêm giao thừa những năm qua, mẹ cũng có cho anh ra ngoài tụ họp với bạn bè, chẳng qua đều bị anh bác bỏ, mà hôm nay, anh nghe được câu nói này của mẹ, hơi trầm mặc một lúc, sau đó khẽ gật đầu, trong giọng nói lãnh đạm lộ ra một chút xin lỗi: "Đường Nặc tìm con, con ra ngoài một chuyến, sẽ trở lại thật nhanh."
"Không cần gấp gáp như vậy, an toàn quan trọng nhất." Mẹ cười tít mắt đứng dậy, lấy một cái áo khoác dầy một chút cho Tô Chi Niệm, tiện thể còn đưa chìa khóa xe cho anh, tiễn anh ra cửa, nhìn anh lên xe, trước khi anh lái xe rời đi, lại dặn dò một câu: "Dọc đường lái xe chậm một chút."
-
Trên ngã tư đường đêm giao thừa, phóng tầm mắt nhìn tới, trong vòng một kilomet đều không thấy được bóng dáng của một chiếc xe.
Lộ trình hơn một tiếng chạy xe trong ngày thường, Tô Chi Niệm chỉ dùng nửa tiếng, liền đến công viên Bắc Hải.
Tô Chi Niệm vừa tìm đến chỗ dỗ xe, xe còn chưa không dừng lại vững vàng, liền bắt giữ được giọng nói của Tống Thanh Xuân từ trong tiếng cười nói vui vẻ ở trong chiếc thuyền không xa: "Cám ơn anh Dĩ Nam."
Tần Dĩ Nam cũng ở đây? Vẻ mặt Tô Chi Niệm hơi lóe lên một chút, động tác lưu loát đỗ xe vững vàng ở trong bãi đậu xe, đang chuẩn bị lấy áo và ví tiền, khi đẩy cửa ra xuống xe, liền nghe thấy giọng nói của Tần Dĩ Nam: "Không mở ra xem thử sao?"
"Về nhà rồi mở cũng giống vậy thôi... Như vậy có thể giữ được một chút thần bí."
Mở quà sao? Tần Dĩ Nam tặng món quà năm mới đã chuẩn bị cho Tống Thanh Xuân?
Tô Chi Niệm đẩy mở cửa xe, trong nháy mắt khí lạnh thổi quét toàn thân, anh nhanh chóng bước ra một bàn chân, bên tai lại nghe thấy lời nói của Tần Dĩ Nam: ""Tống Tống, anh vẫn cảm thấy gần đây em không quá thân thiết với anh, là anh làm sai điều gì vào lúc nào đó, chọc em không vui à?"
Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam không thân rất nhiều sao? Tô Chi Niệm vốn không quá để ý cuộc nói chuyện của hai người, giờ đột nhiên liền hướng lực chú ý để ý sang bên đó rất nhiều, sau đó anh liền nghe thấy ngữ khí Tống Thanh Xuân mang theo vài phần vui đùa nói: "Anh Dĩ Nam, là bởi vì gần đây anh quen bạn gái, nên trở nên đa sầu đa cảm ư?"
Cô hỏi Tần Dĩ Nam xong, rất nhanh liền đổi ngữ khí nói chuyện khác, trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều: "Anh Dĩ Nam, em không có không thân thiết với anh, anh là anh Dĩ Nam của em, sao em sẽ không thân thiết với anh chứ?"
Giống như có lợi khí bén nhọn gì đó hung hăng đâm vào trái tim, trong nháy mắt liền khiến cho Tô Chi Niệm cứng đờ.
Cửa xe mở ra, một nửa thân thể của anh đang ở ngoài xe, một nửa thân thể ở trong xe, gió lạnh thổi tới trên mặt hồ, lạnh thấu xương, nhưng anh lại giống như không cảm giác được lạnh lẽo, vẻ mặt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hồ nước lăn tăn ánh sáng trước mặt mình, còn nghe thấy cô nói.
"Hơn nữa, không phải nói xong rồi ư, anh phải làm anh Dĩ Nam của em cả đời? Chẳng lẽ anh không muốn, nên mới tới nói em không thân thiết với anh?"
Tay nắm áo của Tô Chi Niệm bắt đầu gia tăng lực đạo, bờ môi của anh kéo căng chặt chẽ, đáy mắt chợt lóe lên một chút hỗn loạn vội vàng.
Anh rất muốn khiến cho mình không nghe được âm thanh ở khoảng cách xa như vậy, anh biết, mình chỉ cần không nghe, liền sẽ không khổ sở, nhưng anh không khống chế được, giống như là tự ngược, tiếp tục nghe, hơn nữa lực chú ý để ở trên người Tần Dĩ Nam và Tống Thanh Xuân càng thêm tập trung, anh nghe được đối thoại của bọn họ càng thêm rõ ràng, thậm chi anh có thể cảm nhận ra ngữ khí từ giữa những hàng chữ của bọn họ.
"Nói bậy, sao anh có thể không muốn làm anh Dĩ Nam của em."
"Anh Dĩ Nam, nói chuyện phải giữ lời nha!"
"Anh lừa gạt em lúc nào chưa."
...
Trong chớp mắt này, Tô Chi Niệm liền giống như là mất đi tất cả giác quan, nghe không được bất kỳ âm thanh nào, nhìn không thấy bất cứ hình ảnh gì, không cảm giác được bất cứ độ ấm nào.
Anh liền giống như là một bức tượng đá điêu khắc, giữ nguyên tư thế xuống xe lại không xuống xe, ngơ ngẩn không biết bao lâu, mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, sau đó anh mới cảm giác được, chỗ nào đó trên thân thể đang đau, đau giương nanh múa vuốt, không kiêng nể gì.
Là đau ở nơi nào?
Anh nhẹ nhàng hỏi ngược mình một câu ở dưới đáy lòng, sau đó vẻ mặt đặc biệt bình tĩnh thu nửa người đã lộ ra ngoài cửa xe trở về, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, yên tĩnh ở trong xe. Sau khi ngồi thật lâu, mới có chút mờ mịt đưa tay ra, ấn về phía иgự¢ trái của mình, anh ấn cực kỳ lâu, mới hậu tri hậu giác phản ứng được, hóa ra là trái tim anh đang đau.
Đáy mắt thâm thúy của Tô Chi Niệm dần dần bịt kín một tầng ảm đạm, khóe môi cũng nhiễm một nụ cười khổ.
Anh rất muốn an an tĩnh tĩnh làm người bình thường, xem không hiểu tình yêu thật tâm ở đáy lòng cô, nghe không được cô đối xử rất tốt với một người đàn ông khác, cho rằng nụ cười hư tình giả ý của cô là ấm áp thật lòng thật dạ
Nhưng anh không thể, thế giới của anh không có lừa mình dối người, chỉ có chân tướng tàn nhẫn trần trụi.
Bên tai anh còn đang luẩn quẩn đủ loại âm thanh, có người đang nghe tiết mục cuối năm, tiểu phẩm bên trong rất buồn cười, chọc cho rất nhiều người cười thoải mái.
Thế giới của anh, giờ này khắc này náo nhiệt như vậy, vui mừng như thế, nhưng anh lại rất cô độc.
Đáy mắt Tô Chi Niệm có chút chua xót, anh chậm rãi rủ tầm mắt xuống, tay anh còn để ở Ⱡồ₦g иgự¢, trái tim dưới lòng bàn tay, rất có lực lượng nhảy lên từng nhịp, mỗi lần nhảy một nhịp, liền giống như đang gào thét đau đớn một lần.
Đau đớn này, trước giờ anh đều không thể kêu ra tiếng, chỉ có thể hung hăng, dằn đau đớn xuống thật sâu trong đáy lòng.
-
Mười giờ, thuyền khởi động, tốc độ rất thong thả lái ra giữa hồ Bắc Hải.
Party chính thức bắt đầu, lão tổng Hoa Nặc đứng ở trên sân khấu, lấy microphone, đang nói mở màn.
Tất cả người tham gia party đều cổ động tụ ở đại sảnh, nhiệt tình vỗ tay, hoan hô.
Điện thoại di động trong túi xách của Tống Thanh Xuân đột nhiên chấn động lên vào chính lúc này.
Cô dừng lại động tác đang vỗ tay, lấy điện thoại ra, thấy là điện thoại bàn từ nhà họ Tống gọi tới.
Cô sợ là bên Tống Mạnh Hoa xảy ra tình huống gì, liền lấy điện thoại di động, rời khỏi đại sảnh, bởi vì tầng một quá ồn, cô cố ý giẫm cầu thang, lên tầng hai, cô đi theo hành lang vào nhà vệ sinh yên tĩnh.
Khi Tống Thanh Xuân đang chuẩn bị nghe điện thoại, cửa phòng nhà vệ sinh đột nhiên bị đẩy ra.
Khi Tống Thanh Xuân đang chuẩn bị nghe điện thoại, cửa phòng nhà vệ sinh đột nhiên bị đẩy ra, cô theo bản năng quay đầu ra sau một chút, kết quả còn chưa thấy rõ ràng được gì, đầu liền bị người ta dùng một mảnh vải đen hung hăng trùm lại.
Nguy hiểm đột nhiên xảy ra, thúc đẩy cô theo bản năng muốn mở miệng kêu cứu.
Nhưng người xuất hiện ở nhà vệ sinh phản ứng rất nhanh nhẹn, hoàn toàn không cho cô bất kỳ cơ hội phát ra âm thanh nào, liền cách miếng vải đen, dùng tay hung hăng che miệng cô lại, sau đó kéo thân thể cô ra ngoài phòng vệ sinh.
Đó là một người đàn ông, chắc hẳn là sợ bị người phát hiện, động tác rất gấp, sức lực rất lớn, ra tay hết sức thô lỗ, hai ba cái liền khống chế được tất cả giãy giụa của cô.
Tay hắn che miệng cô, còn đè mũi của cô, khiến hô hấp của cô có chút không thoải mái.
Đôi mắt của cô bị miếng vải đen che kín, toàn bộ thế giới một màu đen kịt, cô không biết người đàn ông này mang mình tới nơi nào, bước chân người đàn ông kéo cô cực kỳ vội vàng, bởi vì party chính thức bắt đầu, tầng hai không có một bóng người, tiếng bước chân của hắn tại đặc biệt rõ ràng chói tai ở trong hành lang yên tĩnh.
Party dưới lầu không ngừng truyền tới tiếng cười đùa hoan hô, Tống Thanh Xuân có thể nghe thấy tiếng hít thở người đàn ông hành hung này rất nặng nề, có lẽ hắn cũng có chút khẩn trương.
Cô vẫn luôn dồn hết toàn lực để cho mình phát ra âm thanh, nhưng bởi vì bị che miệng, chỉ có thể miễn cưỡng phát ra một ít tiếng nghẹn ngào mơ hồ không rõ, âm lượng nhỏ đến đáng thương, những người dưới lầu kia hoàn toàn không nghe được.
Tống Thanh Xuân không biết rốt cuộc người đàn ông này làm gì mình, nhưng cô nghĩ đến những nguy hiểm liên tục phát sinh ở bên cạnh mình trong khoảng thời gian này, mơ hồ hiểu được, sợ là có người đang muốn gây bất lợi cho mình.
Từ đủ loại nguy hiểm cô gặp được, xem ra mục đích người gây bất lợi cho cô rất rõ ràng, muốn lấy tính mạng của cô, chẳng qua bị cô một lần rồi một lần may mắn chạy thoát mà thôi.
Cho nên, sợ là lần này, cô khẳng định cũng sẽ lành ít dữ nhiều!
Tống Thanh Xuân nghĩ vậy, liền bất giác muốn tiếp tục giãy giụa, nhưng cô bị người đàn ông này kéo đến có chút đầu cháng váng điên đảo, không thể nào sử dụng lực đạo được.
Trong đáy lòng cô gấp thành một đoàn, có lẽ người đàn ông kéo cô này đang ở lầu dưới, cô mang giày cao gót, đi đường có chút không ổn định, suýt nữa trẹo chân, một giây sau, người liền bị hắn nâng lên mang ra ngoài, sau đó gió lạnh trực tiếp thổi tới, pha lẫn hơi ẩm, như thế thì Tống Thanh Xuân mới biết, mình là bị hắn mang đến trên sàn tàu.
Dưới lầu đều là người, hắn tuyệt đối không mang cô đi ra được, hắn không hành động ở nhà vệ sinh, lại mang cô đến trên sàn tàu, cho nên, nếu như hắn muốn động thủ, như vậy chỉ có một khả năng, chính là... đẩy cô xuống thuyền!
Cô biết bơi, nhưng hiện tại là mùa đông tháng chạp, hồ nước lạnh thấu xương, một khi cô rơi xuống nước, sợ rằng tứ chi sẽ bị đông cứng trong nháy mắt, đoán chừng chờ không được người tới cứu mình, cô sẽ ngạt thở mà ૮ɦếƭ.
Chờ đến khi thi thể cô được phát hiện, lúc đó tất cả mọi người cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mọi người chỉ sẽ cho rằng là cô sẩy chân rơi xuống nước mà ૮ɦếƭ...
Cô chẳng những sẽ ૮ɦếƭ, hơn nữa còn sẽ ૮ɦếƭ oan...
Đáy lòng Tống Thanh Xuân càng trở nên kinh hoảng vô thố, bản năng muốn sống thúc đẩy cô bất giác nhấn vào nút home ở trên điện thoại di động của mình, bằng vào cảm giác, ᴆụng đến phía dưới bên trái di động, sau đó liền nhấn lung tung phía trên một cái.
Đêm nay cô nhận nhiều cú điện thoại, đều là người tới tham gia party này.
Khi cô nhấn màn hình điện thoại di động, tận lực nhấn phía trên điện thoại di động một cái, cho nên mặc kệ cô nhấn là ai, đều sẽ là người ở trên chiếc thuyền này vào đêm nay, chỉ cần đối phương nhận điện thoại, cô liền có một cơ hội sống...
Trước mắt Tống Thanh Xuân vẫn là một vùng tăm tối, trong quá trình cô đang chờ điện thoại tiếp thông, trái tim đều nâng lên.
Cô dùng sức cầm điện thoại di động, đáy lòng đếm thầm con số, rõ ràng chỉ là chưa đến năm giây, nhưng cô lại cảm thấy lâu giống như là qua một thế kỷ.
Rốt cuộc điện thoại được tiếp nghe, âm thanh tút tút tút lại lộ vẻ đặc biệt đột ngột ở trên boong thuyền tương đối yên tĩnh này, truyền vào trong tai người đàn ông đang kéo cô.
Người đàn ông đột nhiên dừng bước, cô không thấy gì, nhưng cô lại có thể cảm giác đến khí thế hung ác trên người tên đàn ông đó càng mạnh hơn, sức lực hắn đưa tay ra đoạt điện thoại di động của lớn đến dọa người, cạnh bên điện thoại di động ma sát đầu ngón tay của cô cường ngạnh sinh đau.
Theo sau, cô liền nghe thấy âm thanh điện thoại di động bị cắt đứt, ngay sau đó chính là một tiếng "tõm", điện thoại di động rơi vào trong hồ, bắn tung toé lên một đám bọt nước.
Chỉ có một cơ hội sống sót, bị hung bạo cắt đứt như vậy, Tống Thanh Xuân còn chưa hoàn toàn tiêu hóa được, liền bị người đàn ông hung thần ác sát cường ngạnh kéo dài tới bên thuyền, giống như phòng đêm dài lắm mộng, không có chút xíu do dự, liền nhấc người cô lên trên, thả cô qua hàng rào bảo vệ trên sàn tàu, đẩy cô một cái vào trong hồ.
Theo bọt nước thật lớn bay lên từ trên mặt hồ, người đàn ông đẩy Tống Thanh Xuân vào nước không lưu lại quá lâu, nhanh chóng xoay người, vội vàng rời đi.
Động tác cuối cùng của người đàn ông đó gần như là làm liền một mạch, hoàn toàn không cho Tống Thanh Xuân quá nhiều thời gian cảm nhận, chờ đến khi cả người cô rơi xuống nước, theo trọng lực và lực đẩy, không ngừng chìm xuống, khi nước chèn ép lỗ tai cường ngạnh sinh đâu, cô mới hậu tri hậu giác phản ứng được, mình bị người đẩy xuống hồ nước, cô kéo miếng vải đen che trên mặt trước, sau đó vùng vẫy tay chân, muốn nổi lên mặt nước.
Độ ấm của phòng trong khoang thuyền rất cao, Tống Thanh Xuân chỉ mặc một bộ lễ phục, vốn khi ở trên sàn tàu, đã đông lạnh đến tay chân cứng đờ, lúc này rơi vào trong nước lạnh buốt, tay chân càng không nghe theo điều khiển.
Cô gần như là cắn chặt răng, mới khiến cho mình nhô đầu lên từ trong hồ nước, thuyền đã khởi động, đã lái cách vị trí của cô khoảng mười mét, mà lúc này cô ở trong hồ, gần như là không thể bơi đến bên bờ, cô dùng hết khí lực toàn thân, đuổi theo thuyền, còn hắng giọng không ngừng hô "Cứu mạng".
Nhưng thuyền vẫn giữ vững tốc độ lái về phía trước, người trên thuyền không có nhất phát hiện cô vùng vẫy giãy ૮ɦếƭ ở trong hồ.
Hồ nước lạnh buốt, tay chân cô dần dần có chút không thể nhúc nhích, tốc độ bơi lội càng ngày càng chậm, thuyền cách cô càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, đến cuối cùng, cả người cô đều có chút chống đỡ không nổi, bắt đầu chìm xuống nước, cô muốn làm cho mình nổi lên, nhưng nước đã tràn vào miệng cô, cô bị sặc mấy ngụm nước, sau đó nước liền tràn qua mũi cô, sau đó nước liền che qua mắt cô, đầu cô... Chỉ còn tay của cô là có thể đưa lên mặt nước đập hai cái.
Cô dần dần cảm giác được không khí trong phổi càng ngày càng ít, cô không biết là mình bị đông cứng, hay là bị ngộp, sức lực tay chân bắt đầu biến mất, đến ý thức của cô cũng bắt đầu dần dần mơ hồ theo.
Ban đầu cô ở trong nước, còn có thể mơ hồ nghe thấy, tiếng hát và tiếng cười trên party truyền tới từ mặt hồ, đến cuối cùng, cô liền nghe không được gì nữa.
Thật ra Tô Chi Niệm có nghĩ tới rời đi, nhưng lại không yên tâm về Tống Thanh Xuân.
Cũng không phải là anh có thể hoàn toàn xác định đêm nay Tống Thanh Xuân sẽ gặp phải nguy hiểm, dù sao trong khoang thuyền nhiều người như vậy, người Gi*t cô chưa chắc sẽ hành động, rất dễ dàng lộ ra sơ hở.
Nhưng, anh cũng không phải hoàn toàn xác định cô không có việc gì, cho nên cuối cùng anh vẫn lựa chọn ở lại.
Chỉ là anh không có lên tàu, vẫn luôn ngốc ở trong xe.
Bên tai anh có thể nghe thấy rất nhiều loại âm thanh, nhưng từ đầu đến cuối anh đều không có lưu ý những âm thanh kia, suy nghĩ lăn qua lộn lại trong đầu anh đều là đối thoại vừa rồi của Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam.
Không phải nói xong rồi ư, anh phải làm anh Dĩ Nam của em cả đời?
Cả đời... Từ này có bao nhiêu tốt đẹp, nhưng lại làm cho anh nhìn thấy mà đau lòng.
Anh biết, chính mình đây là đang ghen tỵ, ghen tị cô và Tần Dĩ Nam hứa hẹn cả đời.
Biết, biết anh có bao nhiêu mong muốn cũng có thể cùng cả đời với cô không?
Nhưng mà, trong lòng anh rõ hơn người nào hết, anh và cô không thể có cả đời, giữa anh và cô nhất định sẽ không có kết quả.
Nhưng mà, cho dù anh rõ ràng biết tất cả mọi chuyện, anh vẫn sẽ khắc chế không được cảm xúc của mình, uống dấm vì cô, khổ sở vì cô, cũng giống như là khi cô đối tốt với anh, anh khắc chế không được vui mừng, khắc chế không được thỏa mãn.
Đây cũng giống như là một vấn đề khó giải trong cuộc đời của anh, khiến cho anh một lần rồi một lần rơi vào trong vũng bùn không đáy, giãy giụa, tự ngược.
Tô Chi Niệm ngồi yên tĩnh, trên mặt tuyệt sắc xuất trần, dâng lên cay đắng nhàn nhạt.
Anh không biết đắm chìm ở trong bi thương như vậy bao lâu, bên trong xe đột nhiên vang lên chuông điện thoại di động.
"Toàn thế giới chỉ có hai người, vì sao xoay người một cái, liền có thể biến thành người dưng."
Tiếng chuông là một ca khúc, là một chàng trai hát, tiếng hát rất ôn nhuận, lúc đầu Tô Chi Niệm vừa nghe thấy, cũng không có phản ứng gì .
"Giấu người kia ở trong hồi ức, nguyện bây giờ em trôi qua hạnh phúc an ổn..."
Khi anh nghe được những câu này, mi tâm nhẹ nhàng nhăn một chút.
"Nếu như lại gặp nhau vào lúc hoàng hôn, phải chăng em có còn nhớ được ánh mắt của anh..."
Tô Chi Niệm nghe đến đó, cuối cùng lấy lại thần trí từ trong suy tư, tiếng chuông này, là tiếng chuông anh thiết lập riêng cho Tống Thanh Xuân.
Cô lại có thể gọi điện thoại cho anh?
Tim Tô Chi Niệm hung hăng run lên một cái, ngay lập tức bắt đầu tìm kiếm điện thoại di động.
"Giấu người kia ở trong trí nhớ của anh, có em, tuổi trẻ của anh mới xem như hoàn chỉnh, cảm ơn em đã từng nghiêm túc, cho anh biết yêu một người sẽ phấn đấu quên mình..."
Tô Chi Niệm tốn sức lấy điện thoại di động ra từ dưới ghế ngồi, tiếng hát tới đây đột nhiên im bặt, sau đó trên màn hình sáng lên cuộc gọi cắt đứt.
Tô Chi Niệm nhanh chóng mở khóa, gọi lại một cú điện thoại cho Tống Thanh Xuân, điện thoại vừa tiếp thông, liền bị cắt đứt, anh gọi lại, nhưng là "Số điện thoại ngài gọi tạm thời không thể nghe máy".
Điện thoại di động hết pin à? Sao lại đột nhiên cắt đứt chứ?
Mi tâm Tô Chi Niệm nhăn lại một chút, bất giác liền bắt đầu lắng nghe âm thanh của Tống Thanh Xuân, nhưng mà anh tìm một lúc lâu cũng không tìm được âm điệu quen thuộc kia, ngược lại nghe thấy một tiếng "ầm", giống là âm thanh rơi xuống nước, theo sau là tiếng rì rào giọt nước rơi vào mặt nước truyền tới.
Là vật gì rơi vào trong nước sao?
Tô Chi Niệm theo bản năng quay đầu, xuyên qua kính chắn gió, nhìn mặt hồ một chút.
Mặt nước một màu đen kịt, không nhìn thấy gì hết, chỉ có thể nhìn thấy nơi thuyền không xa, đèn Ⱡồ₦g màu đỏ lung lay.
Vào lúc Tô Chi Niệm chuẩn bị lắng nghe âm thanh của Tống Thanh Xuân lần nữa, bên tai anh chui vào một tiếng hô thê lương: "Cứu mạng..."
Là truyền tới từ trên mặt nước, chẳng lẽ tiếng "ầm" vừa rồi là có người rơi xuống nước?
Ý nghĩ trong đầu Tô Chi Niệm còn chưa ổn định, liền nghe thấy một tiếng "Cứu mạng..." lần nữa, lần này Tô Chi Niệm nghe được càng rõ ràng. Trong nháy mắt, sắc mặt anh không còn huyết sắc, nhanh chóng đẩy cửa xe ra, liền nhảy xuống xe, đến xe cũng không khóa, liền chạy tới bờ hồ.
"Cứu mạng... Cứu mạng..." Tiếng kêu cứu không ngừng truyền tới từ trên mặt nước.
Tô Chi Niệm xuống xe, càng lắng nghe cẩn thận.
Người rơi xuống nước, thật sự là Tống Thanh Xuân...
Tô Chi Niệm vọt tới bờ hồ, đôi mắt nhìn hai bên trái phải, sau đó liền kích động nôn nóng chạy tới vị trí thuyền dọc theo bờ hồ, chờ đến khi anh cách gần tiếng hô của cô vừa đủ, liền cởi giày ra, không có chút do dự và chần chờ nào, mí mắt cũng không chớp một cái liền thả người nhảy vào trong hồ, nhanh chóng bơi qua chỗ Tống Thanh Xuân phát ra âm thanh.
Anh có thói quen tập thể hình, mỗi tuần đều sẽ đi bơi hai lần, cũng từng bơi ở trong biển với Đường Nặc, kỹ năng bơi rất tốt, nhưng nhảy vào trong nước hồ lạnh buốt, thân thể anh vẫn nhịn không được run cầm cập một chút, cho dù như thế, lại không có ảnh hưởng đến tốc độ của anh, nhất là khi tiếng cầu cứu của cô càng lúc càng yếu ớt, tốc độ của anh cũng trở nên càng lúc càng nhanh.
Khi anh cách cô khoảng 100 mét, cuối cùng mượn ánh đèn neon nơi xa, thấy bóng dáng của cô trên mặt hồ, lúc đó cô chỉ còn lộ đầu ở trên mặt nước, anh tăng tốc độ, nhưng cô vẫn chìm xuống nước trong lúc anh đang tiến đến gần.
Anh hít sâu một hơi, cũng chìm vào trong nước theo, hồ nước có chút bẩn, ảnh hưởng thị lực nghiêm trọng, anh bơi tới gần vị trí cô khoảng hai mươi mét, cuối cùng thấy toàn thân cô vô lực chìm nổi trôi giạt ở trong nước.
Anh nhanh chóng xông lên trước, kéo hông cô lại, sau đó nổi lên mặt nước, anh thở ra một hơi, mở miệng gọi tên cô, cô nhắm mắt lại, thân thể mềm nhũn tựa vào trên vai của anh, không có chút phản ứng.
Anh không dám ở lại trong nước quá lâu, ôm eo cô, mang cô bơi đến gần bên bờ.
Anh đẩy cô lên bờ trước, rồi mới tự mình trèo lên, anh bơi ở trong nước lâu như vậy, cả người có chút mệt lả, anh cũng không dám chậm trễ chút nào, nhanh chóng đặt thân thể không hề có sức sống của cô ở trên bãi cỏ khô héo bên bờ, đưa tay ra, dùng sức đè bụng cô nhiều lần, mãi cho đến khi miệng cô phun nước ra, anh mới ngừng lại, sau đó ôm nửa trên người cô vào trong lòng, vỗ khuôn mặt của cô, gọi tên "Đình Đình" của cô nhiều lần, thấy cô vẫn không có phản ứng, liền thuận tay dọ thám một chút hơi thở của cô, lại đặt cô ở trên mặt đất một lần nữa, sau đó dùng sức hít sâu một hơi, nghẹn ở trong miệng, cúi đầu, dán lên miệng cô, chuyển từng chút khí vào trong cơ thể cô.
-
Trái tim Tống Thanh Xuân bắt đầu nhảy lên từng chút một, ý thức cũng dần dần hồi phục lại, khi thần trí của cô có chút tỉnh táo, cô cảm giác được đầu tiên chính là trên môi mình giống như dán vật gì đó, mềm mại và lạnh buốt.
Cô còn chưa nhận ra được đó là cái gì, vật dán trên môi liền đột nhiên rời đi, mi tâm cô khẽ động một chút, sau đó lại cảm thấy được vật kia bao trùm lên lần nữa.
Lại không giống như vừa rồi, lần này lại nhiều thêm một loại cảm giác kích thích tê tê dại dại.
Vật gì vậy nha?
Môi cô nhẹ nhàng động một chút, nhịn không được liền thò đầu lưỡi ra, liếm lên...
Loại cảm giác kích thích tê dại kia càng thêm rõ ràng thấu xương, thuận theo đầu lưỡi của cô, nhanh chóng truyền khắp toàn thân cô.
Cô rõ ràng cảm giác được, đầu lưỡi của mình chạm đến cái gì đó mềm mại, từ hơi lạnh bắt đầu trở nên âm ấm.
Kỳ quái... Vật gì sẽ tự động ấm lên?
Tống Thanh Xuân chịu không được quấy nhiễu của thứ mềm mại kia, lại chạm mấy cái, sau đó đầu lưỡi liền dọ thám được một khe hở, hóa ra vật mềm mại này đã tách ra ...
Đầu lưỡi cô tạm dừng một lúc, mang theo vài phần hiếu kỳ, liền cẩn thận dè dặt duỗi vào trong khe hở đó từng chút, độ ấm bên trong càng cao, đầu lưỡi của cô chạm đến hai hàng cứng rắn gì đó đầu tiên, không cẩn thận quét qua một lần, mang theo một trận cảm giác tê ngứa, cô nhịn không được tham luyến quét thêm mấy lần, sau đó cũng cảm giác được độ ấm xung quanh đầu lưỡi càng lúc càng nóng, đến cuối cùng, nóng kinh người, khiến cho đầu lưỡi của cô liền bắt đầu phát run theo, không cẩn thận liền ᴆụng tới một vật trơn trượt gì đó, cô giống như giật điện, toàn thân đều giật mình một cái, sau đó cô liền mơ hồ nghe thấy một tiếng kêu rên ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.
Sao vật mềm mại này còn sẽ phát ra âm thanh?
Tống Thanh Xuân bị cả kinh, theo bản năng muốn rút đầu lưỡi trở về, kết quả đầu lưỡi của cô chỉ là vừa mới rời khỏi một tấc nhỏ, liền bị cô ᴆụng tới một vật trơn trượt dây dưa quấn quanh thật chặt
Một loại cảm giác kích thích kỳ lạ khác, trong nháy mắt thổi quét toàn thân cô, khiến đầu óc cô trống rỗng.
Cô không biết vật ẩm nóng trơn trượt đó quấn quýt dây dưa đầu lưỡi của cô bao lâu, lực đạo mới chậm lại, cô chỉ là cảm thấy đầu lưỡi vừa xót vừa tê, theo bản năng rút về trong miệng mình, kết quả môi răng của cô còn chưa khép lại, thứ âm ấm kia liền theo đầu lưỡi của cô, tiến vào trong miệng cô, lại lần nữa hung hăng cuốn lấy cô.
Lần dây dưa quấn quýt này càng cuồng nhiệt hơn vừa rồi, cô vừa liếm hai cái, thứ mềm mại kia liền hung hăng đè ép lên môi cô, dùng sức vuốt ve .
Cô cảm giác được hô hấp của mình trở nên càng lúc càng gấp, thân thể cũng trở nên càng lúc càng nóng, càng lúc càng mềm, giống như tất cả sức lực trong cơ thể đều bị thứ mềm mại và ấm áp kia dòi lấy.
Trong cơ thể cô dâng lên một loại khát vọng cô chưa bao giờ có, nhưng lại hình dung không ra, chỉ là cô lại không biết chính mình đang khát vọng cái gì, cô chỉ có thể theo bản năng mở miệng ra, mặc cho mềm mại kia muốn làm gì thì làm.
Không biết trôi qua bao lâu, cuối cùng vật ấm áp kia cũng rút khỏi miệng cô, nhưng mềm mại kia vẫn dán chặt chẽ ở môi cô, an tĩnh khoảng nửa phút, lại lần nữa dây dưa trên làn môi cô.
Lần này lực đạo không phải điên cuồng như vừa rồi, ngược lại mang theo vài phần ôn nhu và thương tiếc, khiến cho đáy lòng cô không cầm lòng nổi trở nên ấm áp, trở nên ngọt ngào theo.
Cô bất giác đưa tay ra, vòng lên trên, sau đó liền ôm lấy một vật bền chắc mạnh mẽ, tay sờ soạng ở phía trên một lúc lâu, mới ở trong một mảnh mơ hồ, mơ mơ màng màng nhận ra được, đây giống như là phần eo của đàn ông...
Cái vật ấm mềm vốn rời khỏi trong miệng cô kia, lại lần nữa cạy mở môi - răng cô, kích thích mãnh liệt, khiến cho toàn thân cô kịch liệt run rẩy một chút, sau đó đầu óc của cô mới tiếp tục chậm rãi chuyển động.
Tay cô đang ôm là phần eo của đàn ông, hai phần mềm mại ấm áp ướt trơn trượt cô vừa tò mò cũng là của trên người đàn ông... Đó là...
Trong chớp mắt, tiếng tim đập của Tống Thanh Xuân đột nhiên ngừng đập.
Hóa ra vừa rồi dưới sự thúc giục của lòng hiếu kỳ, cô đã đưa đầu lưỡi ra liếm bờ môi của đàn ông, sau đó khe hở dò thám vào là miệng của đàn ông, hai hàng cứng rắn đã quét qua là hàm răng của đàn ông, mà vật âm ấm trơn ướt đó là đầu lưỡi của đàn ông...
Cho nên, cảm giác kích thích kỳ lạ vừa rồi của cô được tạo thành do cô và một người đàn ông đang hôn môi!
Môi răng người đàn ông bá chiếm mềm mại của cô, hôn đến hết sức nóng bỏng, tiếng vang bên tai cô nghe được chính là phát ra vào lúc hôn môi khiến cho người ta tai đỏ tim đập kia.
Cô nhớ được cô bị người đẩy xuống nước? Sao tỉnh lại liền hôn ai đó rồi? Đây là nói cô không có ૮ɦếƭ? Là người hôn cô đã cứu cô sao? Chẳng lẽ lúc ban đầu cô có được ý thức, là người này đang làm hô hấp nhân tạo cho cô ư? Sau đó lại bị cô...
Mặt Tống Thanh Xuân, nhịn không được trở nên hơi nóng lên, nhưng đầu óc của cô cũng không dừng suy nghĩ.
Cho dù là cô chủ động, vậy cũng là cô bị ngập nước, đầu óc không minh mẫn mới phạm sai, mà sao anh ta có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cứ hôn cô như vậy chứ?
Nhưng nụ hôn người này cho cô rõ ràng rất nhiệt liệt, rất ôn nhu, nhưng lại lộ ra một loại ai oán và cô tịch nói không nên lời.
Loại cảm giác này đặc biệt quen thuộc, giống như là cô từng trải qua ở nơi nào đó, vào lúc nào đó.
Tống Thanh Xuân nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra dược, lại cảm giác được lực đạo nụ hôn của người đàn ông đó chẳng những không có dấu hiệu dừng lại, ngược lại càng thêm thâm nhập, mang một loại chiếm hữu kiên quyết, giống như là muốn mượn nụ hôn này truyền lại cho cô tình cảm kiềm nén nào đó.
Là ai đang hôn cô, hôn cô nhiệt tình như vậy, mang theo ngàn lời vạn ngữ để hôn cô?
Lông mi dài của Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng run rẩy hai cái, mí mắt nhịn không được chậm rãi nâng lên...
Tô Chi Niệm vẫn luôn đắm chìm trong nụ hôn với Tống Thanh Xuân, anh rõ ràng đã hôn đến rất sâu, nhưng lại cảm thấy có chút không đủ, nhịn không được giơ tay lên, kéo đầu cô lại, ý đồ hôn sâu hơn.
Nhưng mà, đầu lưỡi cô vốn luôn rất thuận theo, chợt trở nên hơi cứng đờ, động tác của anh cũng hơi dừng lại một chút, sau đó mới ý thức được cô đã tỉnh táo lại, đáy lòng đang suy nghĩ là ai đang hôn cô?
Thân thể Tô Chi Niệm cứng đờ, dựa vào siêu năng lực của mình, biết cô muốn mở to mắt nhìn anh.
Đáy lòng của anh nhất thời trở nên hơi kích động, trong khoảng khắc mí mắt cô sắp mở to, theo bản năng thúc đẩy khống chế ý niệm của cô, để cho mắt cô lần nữa khép lại.
Anh nhanh chóng tách rời đứng dậy từ trên người cô, nhìn cô nằm trên bãi cỏ một chút, không dừng lại chút nào liền xoay người, sải bước rời đi.
Anh nhịp chân rất vội vàng, giống như là sợ ý thức cô đột nhiên trở về, phát hiện ra anh.
-
Tống Thanh Xuân mở to mắt, thấy lại là bầu trời đêm đen nhánh.
Mi tâm Tống Thanh Xuân nhíu lại, ngồi dậy từ trên bãi cỏ, trong cơ thể còn lưu lại một ít hồ nước, khiến cô ho khan kịch liệt hai tiếng, sau đó phun nước ra, mới nhìn quanh bốn phía, phát hiện chỗ của mình là trên một bãi cỏ lớn, không có một bóng người.
Không đúng, vừa rồi rõ ràng có người dựa vào trên người cô, đang hôn môi với cô, sao cô vừa mở to mắt, đã không thấy người đâu?
Chẳng lẽ đó là một giấc mộng của cô?
Tống Thanh Xuân bất giác giơ tay lên, sờ sờ làn môi của mình, sau đó lúc ᴆụng đến bên trái môi dưới, cảm giác được một chút đau đớn rất nhỏ.
Cô nhớ được, khi cô và người kia hôn mãnh liệt, chính là nơi này, bị anh cắn hôn có chút đau.
Cho nên... Nụ hôn vừa rồi, không phải cô nằm mơ, là thật sự!
Nhưng sao chỉ trong nháy mắt đó, anh liền biến mất không còn tăm hơi?
Hoặc có thể nói, là trong lúc cô hôn mê?
Tống Thanh Xuân lần nữa nhìn xung quanh, còn mở miệng gọi mấy câu "Có ai không?" "Xin hỏi là anh cứu tôi sao?" .
Từ đầu đến cuối không được đáp lại, Tống Thanh Xuân mới hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Toàn bộ quần áo trên người cô đều ướt đẫm, gió lạnh trên mặt hồ thổi tới, đông lạnh đến mức cô nhịn không được nhảy mũi nhiều lần, nhưng cô lại giống như là không cảm giác được lạnh lẽo, nhìn chằm chằm mặt nước, trở nên ngơ ngẩn đi.
Linh cảm của cô quả nhiên là chính xác, quãng thời gian này cô gặp được những lần tìm được đường sống từ trong chỗ ૮ɦếƭ kia, hoàn toàn không phải là cô có vận khí tốt, mà là thật có người yên lặng bảo vệ cô ở sau lưng.
Mà người bảo vệ cô đó, chính là người hôn cô đêm nay.
Nếu không có sự tồn tại của anh, sợ là cô đã ૮ɦếƭ không biết bao nhiêu lần rồi!
Hóa ra cô lại không biết có người như vậy yên lặng không tiếng động bảo vệ phía sau cô.
Cho dù cô không biết tướng mạo của anh, không có nghe thấy tiếng nói của anh, thậm chí cô vừa mới trải qua một trận sinh tử nguy hiểm, nhưng cô lại không có sợ hãi, không có kích động, thậm chí đến nước mắt cũng không có, trong đáy lòng cô có rất nhiều kiên định và yên ổn không nói nên lời.
Nơi này chỉ có một mình cô, nơi trên thuyền không xa, vẫn tràn ngập nói cười vui vẻ, nhưng cô lại không thấy mình cô đơn đáng thương chút nào.
Cô giơ tay lên, vuốt ve làn môi của mình, khóe môi nhịn không được giương lên.
Thuyền dần dần tới gần bờ hồ, Tống Thanh Xuân đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không phát hiện được chút nào.
Thuyền dừng lại ổn, cửa khoang thuyền mở ra, Tần Dĩ Nam vọt ra từ bên trong đầu tiên, tốc độ cực nhanh chạy vội tới trước mặt Tống Thanh Xuân, ngồi cạnh cô, vô cùng nóng nảy gọi một câu: "Tống Tống?"
Tống Thanh Xuân mờ mịt lấy lại tinh thần, cô còn chưa chào hỏi với Tần Dĩ Nam, Tần Dĩ Nam đã chặn ngang ôm lấy cô, sải bước liền quay lại trên thuyền.
"Đây là xảy ra chuyện gì? Sao đang êm đẹp lại rơi xuống nước?"
"Tống tiểu thư, cô vẫn ổn chứ?"
Tần Dĩ Nam không có đáp lại đám người mồm năm miệng mười, chỉ ôm Tống Thanh Xuân, nhanh chóng đi lên tầng hai con thuyền, vừa đi, một vừa nói với mấy người bạn có quan hệ không tệ: "Chương Tử, cậu gọi điện thoại, gọi bác sĩ tới đây, tuy rằng hiện tại nhìn tình huống Tống Tống giống như vẫn tốt, nhưng tôi vẫn có chút không yên tâm."
"Lâm Các, phiền toái cậu đi dặn dò phòng bếp, nấu chút canh gừng, xua lạnh cho Tống Tống."
"Còn có Tôn Nhữ, quần áo này của Tống Tống không thể mặc nữa, cậu đi tiệm gần đó, mua giúp cô ấy vài bộ quần áo tới đây, size S."
Tần Dĩ Nam vừa nói, vừa đẩy một phòng khách ở tầng hai con thuyền ra, sau đó thuận thế nhìn chăm chú vào phòng tắm, nói với hội trưởng hội học sinh cao trung: "Hội trưởng, cậu giúp xả chút nước nóng, toàn thân Tống Tống lạnh muốn ૮ɦếƭ, ngâm tắm nước nóng sẽ khá hơn một chút..."
Tần Dĩ Nam phân phó xong, hoàn toàn không để ý quần áo trên người Tống Thanh Xuân sx tẩm ướt đệm chăn, trực tiếp lấy chăn mền, che phủ cô chặt chẽ, sau đó còn đứng dậy, tìm điều khiển từ xa, chỉnh nhiệt độ máy điều hòa ở giữa cao hơn một chút.
Nước nóng rất nhanh liền xả xong, Tần Dĩ Nam ôm Tống Thanh Xuân vào phòng tắm.
Vào trước khi Tần Dĩ Nam rời đi, Tống Thanh Xuân nhìn thoáng qua người tụ lại ở trong phòng, thấp giọng mở miệng nói một câu với Tần Dĩ Nam: "Anh Dĩ Nam, em không có chuyện gì, anh bảo mọi người tiếp tục đi xuống tầng dưới chơi đi, không cần ở lại chỗ này."
Tần Dĩ Nam khẽ gật đầu, không quên dặn dò cô thêm một câu: "Có chuyện gọi anh, anh coi chừng ở trong phòng."
Sau đó thấy Tống Thanh Xuân gật đầu, mới rời khoit phòng tắm, thuận thế đóng cửa lại.
Tống Thanh Xuân ngâm tắm nước nóng một chút, thân thể hoàn toàn ấm áp, trạng thái tinh thần cũng khá hơn một chút.
Cô đi ra từ trong phòng tắm, người trong phòng đã rời đi hết, cửa đóng, bên trong rất an tĩnh, chỉ có một mình Tần Dĩ Nam ngồi ở trên ghế sofa.
Tần Dĩ Nam nghe được tiếng cửa, lập tức đứng lên, quan tâm hỏi: "Tốt chút nào chưa?"
"Ừ." Tống Thanh Xuân khẽ gật đầu.
"Ngồi tới đây, sấy khô tóc." Tần Dĩ Nam nói, liền đứng dậy lấy máy sấy, cắm nguồn điện.
Tống Thanh Xuân ngồi ở trên ghế sofa, vốn nghĩ tự mình sấy, Tần Dĩ Nam lại không để ý cô, cứ thế giúp cô sấy khô tóc, sau đó lại ôm cô lên, để ở trên giường.
Đệm chăn ướt đẫm được đổi một bộ mới.
Tần Dĩ Nam kéo chăn mền, che ở trên người cô, mới bưng canh gừng đã nấu xong, ngồi ở bên giường, lấy thìa, đút từng ngụm cho Tống Thanh Xuân.
Canh ấm áp vào bụng, Tống Thanh Xuân càng thêm thoải mái hơn một chút, chẳng qua vị gừng gay mũi, Tống Thanh Xuân uống non nửa chén, thân thể đã ra mồ hôi, liền lắc lắc đầu khi Tần Dĩ Nam đưa qua thìa lần nữa: "Anh Dĩ Nam, em không muốn uống."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc