Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 16

Tác giả: Diêp Phi Dạ

KHOẢNG CÁCH NGẮN NHẤT GIỮA THẬT LÒNG VÀ ĐAU LÒNG
Cô ấy đang nói chuyện với ai vậy?
Ấn đường Tô Chi Niệm hơi hơi nhíu lại rồi giãn ra, lảo đảo đổi giày xong mới loạng choạng đi vào phòng khách, liền thấy trong tay cô cầm một chiếc điện thoại di động.
Thì ra là đang gọi điện thoại.... Dù cho não bộ Tô Chi Niệm phản ứng chậm chạp không đoán được Tống Thanh Xuân đang gọi điện cho ai thì anh cũng đã biết người đang nói chuyện điện thoại với cô là ai rồi.
"Anh Dĩ Nam, anh đã uống nhiều rượu như vậy rồi. Chúng ta cũng không cần nói nhiều nữa. Nghỉ ngơi sớm một chút thôi."
Thân thể Tô Chi Niệm cứng đờ, bước chân bỗng nhiên cứng lại ngay tại chỗ.
Tần Dĩ Nam.... Thì ra là cô ấy đang gọi điện cho Tần Dĩ Nam.... Cô cự tuyệt đi nhờ xe của anh, chỉ vì đưa Tần Dĩ Nam về nhà. Cô đã chăm sóc Tần Dĩ Nam ổn thỏa, nhưng khi về đến biệt thự của anh, thì vẫn còn gọi điện cho người kia....
Lửa giận từ đáy lòng Tô Chi Niệm nhanh chóng dâng lên ngùn ngụt, thiêu đốt khiến anh cảm thấy vô cùng chua xót.
Anh bình tĩnh nhìn Tống Thanh Xuân, thấy trên cô nở nụ cười ấm áp nhu hòa, giọng điệu lị ngọt ngào, dịu êm, lại mang theo sự ngây thơ:
"Em biết rồi, anh Dĩ Nam. Em cũng sắp đi ngủ rồi...."
Chợt Tô Chi Niệm nắm chặt quả đấm, anh cảm thấy nơi иgự¢ trái quặn lại, trướng đau giống như có thể bất chợt nổ tung khiến anh cực kỳ khó chịu.
Anh nhìn chằm chằm nụ cười như hoa nở của cô, chợt hơi híp mắt lại, khống chế tay cầm điện thoại của cô rồi bỗng nhiên buông ra.
"Ừm.... Gặp lại, anh Dĩ Nam.... Ngủ...." Giọng nói của Tống Thanh Xuân trầm nhẹ, đang chuẩn bị chữ "Ngon" cuối cùng thì tay cầm điện thoại di động đột nhiên thả lỏng, điện thoại di động từ trong lòng bàn tay cô rơi thẳng tắp xuống, đập thật mạnh lên sàn đá cẩm thạch.
Tống Thanh Xuân phục hồi lại tinh thần trong nháy mắt, đầu tiên là cô mơ hồ nhìn lại bàn tay trống không, sau đó mới cúi đầu, thấy màn hình điện thoại di động thế mà lại hoàn toàn vỡ vụn, mà đầu dây bên kia điện thoại cũng đã bị cắt ngang.
Là do ban nãy cô bị run tay sao? Sao lại đem điện thoại quăng xuống đất được?
Tống Thanh Xuân nhíu mày, lúc khom lưng nhặt điện thoại di động, khóe mắt vô tình quét ra phía sau lưng mình thì bắt gặp một người đứng đó từ bao giờ.
Toàn thân Tống Thanh Xuân giật nảy cả lên, sau đó liền xoay người sang, thì thấy Tô Chi Niệm đang mím chặt môi đứng cách mình chừng nửa mét.
Anh về nhà từ lúc nào vậy chứ? Thế mà lại đứng sau lưng cô không nói tiếng nào, quả thực là muốn hù ૮ɦếƭ người mà....
Tống Thanh Xuân hít một hơi, mới bình ổn được tâm tình, lúc này mới chú ý đến sắc măt của Tô Chi Niệm quả thật không được đẹp mắt, đôi mắt không có nửa điểm nhiệt độ đang nhìn chằm chằm cô, lạnh đến dọa người.
Bất giác, Tống Thanh Xuân nuốt nước miếng một cái, nỗ lực đè ép cảm giác khẩn trương trong lòng, cắn nhẹ môi nhìn về phía Tô Chi Niệm, cẩn thận mở miệng, chào hỏi:
"Tô tiên sinh, anh về rồi sao?"
Tô Chi Niệm ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn chằm chằm vào cô không chớt mắt lấy một cái.
Buổi tối, lúc cô và anh ta ăn cơm, vẫn còn hoàn hảo bình thường mà, sao bây giờ lại thành như vậy rồi?
Tống Thanh Xuân bị Tô Chi Niệm nhìn đến mức bất an trong lòng, cô bất giác nắm chặt tay lại, miễn cưỡng cười với anh một cái, còn nói:
"Tô tiên sinh, anh muốn uống gì không?\'\'
Tô Chi Niệm vẫn không có phản ứng, nhưng rõ ràng là Tống Thanh Xuân cảm thấy con ngươi của anh ta đột nhiên co lại, rồi hơi thở bén nhọn ập về phía cô, khiến hô hấp của cô đột nhiên trở nên căng thẳng, giọng nói cũng hơi hơi run lên:
"Nếu không thì anh đi tắm trước đi nha? Hay là để tôi đi lấy nước nóng cho anh?"
Tống Thanh Xuân nói xong, chờ một lát mà Tô Chi Niệm vẫn không có ý muốn mở miệng nói chuyện, liền lui hai bước về phía sau, lách qua anh, đi lên lầu.
Nhưng lúc cô lui về sau, chân vừa mới đặt xuống, đột nhiên Tô Chi Niệm vươn tay ra, bắt lấy cổ tay cô, dùng sức kéo cả người cô đến trước mặt anh.
Tống Thanh Xuân bất ngờ trước hành động của Tô Chi Niệm, trái tim cô bỗng nhiên bị dọa giật này một cái, gần như muốn ngừng đập luôn.
Cả người cô còn chưa kịp ý thức đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, thậm chí là ngay cả một câu, một tiếng cô cũng chưa nói ra, thì đầu đã bị bàn tay kia của anh giữ chặt lấy, sau đó môi anh vừa cậy mạnh vừa hung ác chận môi cô lại.
Trong nháy mắt, đại não của Tống Thanh Xuân trống rỗng. Mắt cô trợn tròn, sững sờ nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm gần ngay trước mắt, hàng mi nét mày xinh đẹp như họa hơi mờ ảo đang sát rạt.
Môi của anh vừa nóng bỏng vừa mềm mại, lại dùng hết hơi sức toàn thân, áp chặt vào môi cô.
Tay anh nắm lấy cổ tay cô, rồi từ từ dời đến hông, mang theo sức lực như muốn nghiền nát cô ra, liều mạng áp vào иgự¢ anh.
Anh không nói tiếng nào cạy môi cô ra, hung hăng quấn lấy môi cô, dùng sức ʍúŧ lấy.
Anh không giống như là đang hôn cô, mà giống như đang thổ lộ cảm xúc nào đó ẩn sâu nơi đáy lòng vậy. Anh hôn càng lúc càng mạnh mẽ, vẻ mặt cũng dần trở nên càng hung ác.
Cho đến khi Tống Thanh Xuân cảm thấy đầu lưỡi truyền đến cảm giác đau đớn tê dại, lông mi thật dài của cô run lên, đại não mới kinh ngạc mà vận động, qua hồi lâu, cô mới ý thức được rốt cục là chuyện gì đang xảy ra.
Tô Chi Niệm mà lại hôn cô.... Đáy tim Tống Thanh Xuân mạnh mẽ run lên hai cái, sau đó mới hậu tri hậu giác ngửi thấy mùi rượu nồng nặc quanh thân mình.
Anh uống rượu sao?
Trong đầu Tống Thanh Xuân vừa hiện lên bốn chữ này, ngón tay cũng liền run lên.
Chính là buổi tối vào năm năm trước kia, cũng giống như bây giờ vậy, anh uống say, đột nhiên lại hôn hít cô, sau đó cô liền bị anh cường hành yếu thế.... Tối nay chẳng lẽ....
Cơn ác mộng giống như được tái diễn. Khuôn mặt động tình của Tống Thanh Xuân đột nhiên mất đi huyết sắc, toàn thân cô đều run rẩy cả lên, cô giơ tay lên đẩy anh ra theo bản năng.
Giống như là anh cảm nhận được sự kháng cự của cô, nên vừa dùng sức hôn, lại vừa dùng tay bắt lấy cổ tay cô.
Cô muốn tránh thoát, đầu cố né ra, nhưng rốt cục cũng không thoát được đôi môi anh. Ấn đường anh khẽ nhíu lại, mang theo ý không cho cự tuyệt, dùng tay Ϧóþ chặt hai má cô, tay còn lại thì hung hăng giữ chặt cổ cô, ép cô không cách nào nhúc nhích được, rồi sau đó lại áp môi chận môi cô lại.
Thân thể của anh và cô dán thật sát, thật chặt lại với nhau. Mặc dù cách hai tầng áo, nhưng cô vẫn có thể tinh tường cảm thấy thân thể của anh nóng bỏng, nóng đến mức toàn thân cô run lẩy bẩy.
Năm năm trước.... Năm năm trước, cũng giống như vậy, thân thể anh nóng hổi, nụ hôn của anh giống như muốn nuốt sống cô, sau đó anh liền xé nát quần áo cô....
Kí ức trong đầu Tống Thanh Xuân còn chưa ổn định, môi của Tô Chi Niệm đã rơi xuống cổ cô, thẳng một đường hạ xuống.
Môi của cô run run, đáy lòng nhất thời vô cùng hoảng hốt, giống như năm năm về trước, cô bất giác khẩn cầu anh:
"Tô Chi Niệm, anh buông tôi ra.... Tô Chi Niệm, anh đừng như vậy mà...."
Rất nhiều tiếng cô cầu xin anh, nhưng anh giống như một câu cũng không nghe được, chỉ dùng sức cắn - hôn - lên da thịt của cô.
Một loại khó chịu và tê dại không thể khống chế, từ đôi môi của anh truyền khắp toàn thân của cô, khiến đáy lòng cô càng thêm hoảng sợ, cô muốn chạy trốn theo bản năng, có lẽ là sức lực anh nắm lấy cổ tay cô hơi buông lỏng, tay cô bỗng vùng ra được, sau đó dùng sức đẩy anh ra, giống như chạy trối ૮ɦếƭ, xoay người liền vội vàng chạy tới phía sau.
Phản ứng của anh rất nhanh, cô còn chưa chạy được hai bước, cổ tay lại một lần nữa bị anh bắt lấy, sức lực của anh rất lớn, giống như là muốn bẻ gãy cổ tay cô, đau đớn truyền đến tận xương.
Cô còn chưa tỉnh lại từ trong đau đớn thì, người đã bị anh hung hăng khẽ kéo về phía sau, nặng nề ném ở trên ghế salon bên cạnh, sau đó trên người cô nặng trĩu, người bị anh gắt gao đặt ở dưới thân.
Sức nặng toàn thân của anh gần như đều giao cho cô, loại cảm giác nặng trĩu này, khiến cô nhớ đến đêm năm năm về trước, hoàn toàn lặp đi lặp lại, trong khoảng khắc đó môi của anh hạ xuống trên cổ của cô, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, cô bắt đầu liều d/đ’lơq;d mạng giãy giụa, nhưng lực đạo của cô đối với anh mà nói, không chút tác dụng, anh nắm bả vai của cô, gia tăng thêm lực đạo hôn môi của cô.
Tống Thanh Xuân không tránh né được, chỉ có thể giống như ban nãy, mở miệng cầu xin anh: "Tô Chi Niệm, anh buông ra... Anh đừng như vậy... Tô Chi Niệm, anh uống say rồi... Anh tỉnh lại đi, đừng như vậy..."
Đột nhiên, bên tai của cô, truyền đến một giọng nói khàn khàn, toàn thân cô bỗng cứng đờ, ngay sau đó cũng cảm giác được trước иgự¢ của mình chợt lạnh, đôi môi nóng bỏng của anh, đã hạ xuống trên иgự¢ của cô...
Giống như năm năm trước, loại tuyệt vọng quen thuộc này, mạnh mẽ bao vây cô, nước mắt của cô bỗng dưng tràn ra khỏi hốc mắt, cô cũng d/đ’l/q’d chẳng quan tâm kiêu ngạo và tôn nghiêm nơi đáy lòng, miệng vốn là giọng khẩn cầu, biến thành cầu xin, giọng điệu run rẩy đáng thương: "Tô Chi Niệm, xin anh đừng như vậy, xin anh, tôi cầu xin anh... xin anh..."
Cô giống như, chỉ không ngừng lặp lại "Xin anh, van xin anh", nghĩ đến sau này, giọng của cô đều mang theo nghẹn ngào, nước mắt giống như dây ngọc trai đứt đoạn, d.♡đ€l¤q:d lã chã rơi xuống, cho đến lúc cuối cùng, không biết là cô không còn sức, hay là hoàn toàn tuyệt vọng, trong miệng hoàn toàn không còn tiếng vang, ngay cả thân thể vốn đang kháng cự, cũng theo đó yên tĩnh trở lại.
Lúc ngón tay thon dài của Tô Chi Niệm lướt qua bên hông cô, mới cảm giác được cô không thích hợp, anh ngẩn người trong chốc lát, mới chậm rãi ngẩng đầu, đã thấy anh mắt cô vô thần nhìn chằm chằm trần nhà, có nước mắt không ngừng chảy ra.
Trán anh cau lại, anh bỗng Ϧóþ chặt lấy cằm của cô, đối diện với khuôn mặt của cô.
Ánh mắt của anh rất lợi hại, đáy mắt có lửa giận dữ dội không ngừng bốc lên.
Cô chỉ hơi tiếp xúc với ánh mắt của anh, đã vội vàng rũ mắt xuống, môi cánh hoa của cô run lợi hại, như là đang lẩm bẩm chuyện gì, nhưng nó lại bị tiếng nức nở che đi.
Anh nhìn khuôn mặt hoa lê đẫm mưa của cô trước mặt mình hồi lâu, ánh mắt mới chậm rãi dời xuống đất, anh thấy quần áo của cô không chỉnh tề, trán nhăn lại, sau đó mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng, ban nãy bản thân bị rượu và tức giận chi phối, rốt cuộc đã làm gì cô.
Môi cánh hoa của cô lại giật giật, phát ra tiếng rất nhỏ, nhưng lúc này đây thông qua tiếng nức nở của cô, anh nghe rõ những gì cô đang nói: "Xin anh, van xin anh..."
Cô nói hết sức bất lực, chỉ là vô ý thức khẽ đọc những lời này, giống như mất hồn lạc phách vậy.
Tô Chi Niệm sửng sốt trong nháy mắt, sau một lúc lâu anh lại nghe thấy cô lẩm bẩm nói nhỏ: "Xin anh, xin anh đừng như vậy, xin anh. . . . . ."
Toàn thân Tô Chi Niệm hung hăng run lên một cái, tinh thần đang say rượu bỗng chốc tỉnh táo hẳn.
Anh nhìn chằm chằm vào cơn thịnh nộ nơi đáy mắt cô, bắt đầu im hơi lặng tiếng mất đi từng chút từng chút một, cho đến cuối cùng biến mất hầu như không còn.
Lúc này anh mới mới chậm chạp chú ý tới suy nghĩ trong đáy lòng cô, khủng hoảng, chống cự, tuyệt vọng, bất lực. . . . . . Còn có một câu. . . . . ."Chẳng lẽ mình lại bị anh ta cưỡng Hi*p giống như năm năm trước sao?"
Chẳng lẽ mình lại bị anh ta cưỡng Hi*p giống như năm năm trước sao?
Những lời này giống như một thanh dao bén nhọn, hung hăng đâm vào trái tim Tô Chi Niệm, giày xéo trái tim anh thành những mảnh vụn nhỏ.
Ánh mắt anh chợt trở nên ảm đạm, con ngươi nhanh chóng co rúc lại, một giây tiếp theo, cả người chợt từ trên người cô, lui về phía sau đến mấy bước mới ngừng lại giống như chạm phải điện.
Anh không nên về nhà, nếu như anh không về, cùng lắm cũng chỉ có mình anh đau lòng, khổ sở trong phòng làm việc. . . . . . Sau khi anh trở về, thấy cô gọi điện thoại, lúc cô nói những lời đó sẽ nghĩ cô quan tâm đến Tần Dĩ Nam, sau đó anh sẽ ghen tỵ, sẽ hâm mộ, sẽ phẫn nộ. . . . . . Sẽ không khống chế được cảm xúc mà bản thân anh đã đè nén nhiều năm.
Cô vẫn còn đang nức nở, tóc dài bên tai cũng bị nước mắt thấm ướt, bên trong căn phòng an tĩnh, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nức nở yếu ớt của cô: "Xin anh, cầu xin anh. . . . . ."
Qua một hồi lâu, giống như cô mới ý thức được anh đã rời khỏi cô, thân thể cô chợt cuộn tròn lên, nhích gần lại phía trrong sô pha, dùng sức lấy quần áo bị anh xé nát che giấu bản thân mình lại.
Phản ứng của cô như vậy khiến đáy lòng buồn buồn của anh nhói lên một cái, anh tới bên cạnh sô pha theo bản năng, khom người xuống đưa tay về phía cô.
Anh muốn lau nước mắt giúp cô, muốn nói tiếng thật xin lỗi với cô. . . . . .
Nhưng anh mới chỉ đưa tay về phía cô một chút, cô liền giật mình hoảng sợ sự đến gần của anh, đôi mắt to ướt nhẹp mang theo phòng bị liếc nhìn anh, giống như sợ anh sẽ xuông lên tiếp tục chuyện lúc nãy, đến khi không thể d/đ/l’q;d lui vào trong sô pha được nữa nhưng cô vẫn dùng sức chui vào, ngay cả thân thể vốn đang cuộn tròn cũng đã co lại thành một viên tròn, thân thể run rẩy càng thêm lợi hại, trên mặt tái nhợt hiện đầy lo lắng, thoạt nhìn rất điềm đạm đáng yêu.
Tô Chi Niệm bỗng dưng dừng động tác lại, anh nhìn chằm chằm vào đáy mắt cô, hiện đầy đau thương và thống khổ, còn có chút bất đắc dĩ.
Tay của anh ngừng lại một lúc lâu giữa không trung, cuối cùng từ từ nắm thành quyền, cứng ngắc thu lại, rũ xuống hai bên cơ thể.
Anh đứng bên cạnh ghế sofa, cúi thấp đầu nhìn cô một lúc lâu, cánh môi giật giật, giống như đang muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì hết, chỉ lui hai bước về phía sau, nhắm hai mắt lại, sau đó xoay người sải bước rời đi.
Nửa đêm ngoài trời, không khí rất lạnh khiến Tô Chi Niệm vốn dĩ đã tỉnh rượu hơn phân nửa do nước mắt của Tống Thanh Xuân thì bây giờ đã hoàn toàn tỉnh lại.
Anh đứng bên mái hiên, dưới đèn đường mờ nhạt, nghe bên trong nhà thỉnh thoảng truyền tới tiếng nức nở đứt quãng, trái tim cũng vừa căng vừa đau theo, anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn ánh đèn cửa sổ bên cạnh, cánh môi dùng sức mấp máy, cuối cùng vẫn là cất bước đi ra khỏi cửa biệt thự.
-
Trình Thanh Thông lái xe đi ra một đoạn rất xa mới phát hiện "Trấn Điếm Chi Bảo" vẫn còn ở trên ghế lái phụ, cô do dự một chút, cuối cùng vẫn là quay đầu xe chạy vòng trở lại.
Cô nói hết sức bất lực, chỉ là vô ý thức khẽ đọc những lời này, giống như mất hồn lạc phách vậy.
Tô Chi Niệm sửng sốt trong nháy mắt, sau một lúc lâu anh lại nghe thấy cô lẩm bẩm nói nhỏ: "Xin anh, xin anh đừng như vậy, xin anh. . . . . ."
Toàn thân Tô Chi Niệm hung hăng run lên một cái, tinh thần đang say rượu bỗng chốc tỉnh táo hẳn.
Anh nhìn chằm chằm vào cơn thịnh nộ nơi đáy mắt cô, bắt đầu im hơi lặng tiếng mất đi từng chút từng chút một, cho đến cuối cùng biến mất hầu như không còn.
Lúc này anh mới mới chậm chạp chú ý tới suy nghĩ trong đáy lòng cô, khủng hoảng, chống cự, tuyệt vọng, bất lực. . . . . . Còn có một câu. . . . . ."Chẳng lẽ mình lại bị anh ta cưỡng Hi*p giống như năm năm trước sao?"
Chẳng lẽ mình lại bị anh ta cưỡng Hi*p giống như năm năm trước sao?
Những lời này giống như một thanh dao bén nhọn, hung hăng đâm vào trái tim Tô Chi Niệm, giày xéo trái tim anh thành những mảnh vụn nhỏ.
Ánh mắt anh chợt trở nên ảm đạm, con ngươi nhanh chóng co rúc lại, một giây tiếp theo, cả người chợt từ trên người cô, lui về phía sau đến mấy bước mới ngừng lại giống như chạm phải điện.
Anh không nên về nhà, nếu như anh không về, cùng lắm cũng chỉ có mình anh đau lòng, khổ sở trong phòng làm việc. . . . . . Sau khi anh trở về, thấy cô gọi điện thoại, lúc cô nói những lời đó sẽ nghĩ cô quan tâm đến Tần Dĩ Nam, sau đó anh sẽ ghen tỵ, sẽ hâm mộ, sẽ phẫn nộ. . . . . . Sẽ không khống chế được cảm xúc mà bản thân anh đã đè nén nhiều năm.
Cô vẫn còn đang nức nở, tóc dài bên tai cũng bị nước mắt thấm ướt, bên trong căn phòng an tĩnh, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nức nở yếu ớt của cô: "Xin anh, cầu xin anh. . . . . ."
Qua một hồi lâu, giống như cô mới ý thức được anh đã rời khỏi cô, thân thể cô chợt cuộn tròn lên, nhích gần lại phía trrong sô pha, dùng sức lấy quần áo bị anh xé nát che giấu bản thân mình lại.
Phản ứng của cô như vậy khiến đáy lòng buồn buồn của anh nhói lên một cái, anh tới bên cạnh sô pha theo bản năng, khom người xuống đưa tay về phía cô.
Anh muốn lau nước mắt giúp cô, muốn nói tiếng thật xin lỗi với cô. . . . . .
Nhưng anh mới chỉ đưa tay về phía cô một chút, cô liền giật mình hoảng sợ sự đến gần của anh, đôi mắt to ướt nhẹp mang theo phòng bị liếc nhìn anh, giống như sợ anh sẽ xuông lên tiếp tục chuyện lúc nãy, đến khi không thể d/đ/l’q;d lui vào trong sô pha được nữa nhưng cô vẫn dùng sức chui vào, ngay cả thân thể vốn đang cuộn tròn cũng đã co lại thành một viên tròn, thân thể run rẩy càng thêm lợi hại, trên mặt tái nhợt hiện đầy lo lắng, thoạt nhìn rất điềm đạm đáng yêu.
Tô Chi Niệm bỗng dưng dừng động tác lại, anh nhìn chằm chằm vào đáy mắt cô, hiện đầy đau thương và thống khổ, còn có chút bất đắc dĩ.
Tay của anh ngừng lại một lúc lâu giữa không trung, cuối cùng từ từ nắm thành quyền, cứng ngắc thu lại, rũ xuống hai bên cơ thể.
Anh đứng bên cạnh ghế sofa, cúi thấp đầu nhìn cô một lúc lâu, cánh môi giật giật, giống như đang muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì hết, chỉ lui hai bước về phía sau, nhắm hai mắt lại, sau đó xoay người sải bước rời đi.
Nửa đêm ngoài trời, không khí rất lạnh khiến Tô Chi Niệm vốn dĩ đã tỉnh rượu hơn phân nửa do nước mắt của Tống Thanh Xuân thì bây giờ đã hoàn toàn tỉnh lại.
Anh đứng bên mái hiên, dưới đèn đường mờ nhạt, nghe bên trong nhà thỉnh thoảng truyền tới tiếng nức nở đứt quãng, trái tim cũng vừa căng vừa đau theo, anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn ánh đèn cửa sổ bên cạnh, cánh môi dùng sức mấp máy, cuối cùng vẫn là cất bước đi ra khỏi cửa biệt thự.
-
Trình Thanh Thông lái xe đi ra một đoạn rất xa mới phát hiện "Trấn Điếm Chi Bảo" vẫn còn ở trên ghế lái phụ, cô do dự một chút, cuối cùng vẫn là quay đầu xe chạy vòng trở lại.
Cô đưa đại BOSS về nhà là muốn làm cho anh ta vui vẻ, có lễ vật lại càng dễ giải quyết mâu thuẫn hơn, không phải sao?
Cuối cùng Tô Chi Niệm cũng đã đi đến cửa chung cư, lúc Trình Thanh Thông chuẩn bị rẽ ngoặt thì lại nhìn về phía dưới ánh đèn đường ở cửa tây có một bóng người quen thuộc.
Trình Thanh Thông vội vàng kiểm soát tay lái, tiếp tục đi thêm một đoạn ngắn về phía trước.
Lúc gần tới, Trình Thanh Thông mới nhìn rõ, người này đúng là Tô Chi Niệm.
Anh cầm trong tay một chai nước khoáng đã uống hơn một nửa, dựa lưng vào cột đèn đường, dường như rất khó chịu, anh nhắm mắt lại, ánh đèn nhàn nhạt chiếu thẳng vào khuôn mặt anh, nổi bật lên ngũ quan tuấn mỹ kinh động lòng người, nhưng nhìn vào vẻ mặt của anh, cô lại một lần nữa thấy được cái loại bi thương dày đặc ẩn hiện.
Trình Thamh Thông hoảng hốt vội phanh xe, sao đại BOSS lại không về nhà chứu? Sao giờ này còn đứng một mình ở chỗ này? Hơn nữa lỗ tai anh đều lạnhn buốt đến mức nổi lên một mảnh hồng, hẳn là đã ở bên ngnoafi một thời gian khá lâu rồi.
Chẳng lẽ anh về nhà nhưng bị "người tồn tại trong ký ức" đuổi ra ngoài?
Trình Thanh Thông nghĩ tới đây, vội vàng xuống xe, vừa mới chuẩn bị mở cửa xe, đưa "Trấn điếm chi bảo" Giao cho Tô Chi Niệm thì đã nghe thấy âm thanh của Tô Chi Niệm chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía cô, anh tỏ vẻ không hiểu sao cô lại ở đây, mi tâm khẽ nhíu lại.
Trình Thanh Thông vội nói: "Tô tổng, tôi đã ở đây nãy giờ rồi, chỉ là muốn chở anh trở về."
Nói xong Trình Thanh Thông liền kéo cửa xe kế bên tay lái kéo ra, cô còn chưa lấy "Trấn điếm chi bảo" từ trong túi ra thì Tô Chi Niệm đã cầm bình nước khoáng trong tay ném vào trong thùng rác một bên, kéo cửa sau xe ra, khom người ngồi vào, nhàn nhạt ra lệnh: "Về công ty."
Trình Thanh Thông dừng một chút sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Chi Niệm, mặt mày anh có chút lạnh nhạt, hiển nhiên là tâm trạng đang rất tệ.
Cô không nói thêm gì, cắn cắn cánh môi nói một chữ "Vâng" sau đó ngay lập tức thu hồi "Trấn điếm chi bảo" vào trong túi.
Xe ngừng ở dưới công ty, Trình Thanh Thông quay đầu, nhỏ giọng nhắc nhở một câu: "Tô tổng, đến rồi."
Tô Chi Niệm thu hồi tầm mắt đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, khẽ gật đầu rồi mở cửa, xuống xe.
Trình Thanh Thông nhìn bóng dáng Tô Chi Niệm bước vào công ty, do dự một chút rồi xuống khỏi xe, gọi: "Tô tổng."
Tô Chi Niệm dừng lại, quay đầu nhìn phía cô mà không nói gì.
Trình Thanh Thông cầm theo túi quà bên cạnh ghế lái, đi tới trước mặt Tô Chi Niệm: "Tô tổng, đồ của ngài."
Tô Chi Niệm dừng một lát, vươn tay nhận lấy, sau đó anh xoay người đi về phía cửa, lúc sắp đi đến cửa xoay tròn, Tô Chi Niệm dường như đột nhiên nhớ ra gì đó, ngừng bước chân, quay đầu nhìn Trình Thanh Thông sắp lên xe, hô một tiếng: "Trình Thanh Thông..."
Trình Thanh Thông đứng ở cửa xe, hỏi: "Tô tổng, ngài còn có gì cần phân phó sao?\'\'
"Cô mua một chiếc điện thoại di động, muốn hình thức..." Tô Chi Niệm nói được một nửa, đột nhiên ngừng lại.
Dừng một lát, anh lại nói: "Thôi, không cần mua..."
Trên mặt anh dường như có chút tự giễu, cảm thấy bản thân vừa mới làm một chuyện vô nghĩa, cúi đầu nói một câu: "Dù sao cô cũng không hi..."
Cuối cùng chữ "hiếm" Còn chưa nói hết, Tô Chi Niệm ý thức được bản thân đang nói nhảm, liền im miệng.
Trên mặt của anh toàn là mỏi mệt, nhìn vào một chiếc đèn đường xa xa, một hồi lâu mới nhàn nhạt mở miệng: "Cô về nhà đi."
Sau đó liền bước vào cửa xoay tròn.
Lưng của anh thẳng tắp, nhưng Trình Thanh Thông lại nhìn thấy sự cô đơn dày đặc đang bao vây lấy anh, cô biết anh đang không vui, lòng của cô cũng theo đó mà đau nhói, cô mở cửa xe, gia tăng một ít sức lực.
-
Tô Chi Niệm không biết bản thân đã yên tĩnh tại trên ghế làm việc bao lâu rồi, giơ tay lên đè vào bụng, bởi vì uống rượu mà có chút đau dạ dày, tầm mắt chậm rãi nhìn tới túi quà một bên.
Anh nhìn chằm chằm túi quà thất thần trong chốc lát, sau đó mở hộp quà ra, đều là trang sức, ngọn đèn ở trong phòng chiếu xuống lộng lẫy đến chói mắt, lọt vào mắt anh không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác đau nhức, theo bản năng anh đặc biệt mở mắt nhìn vài đó, sau một giây vì không giữ được bình tĩnh mà đóng nắp hộp lại, đứng lên, đi tới ngăn tủ một bên, kéo ra ngăn kéo đầu tiên, tùy tay ném hộp quà vào đó.
Ngăn kéo này rất lớn, rất sâu, bên trong đủ loại hộp quà khác nhau, dường như là đều phải nhồi nhét đầy cả ngăn kéo.
Anh nhìn chằm chằm những hộp quà mới cũ, lớn nhỏ, màu sắc khác nhau, trên mặt hiện ra một chút chua xót.
Mấy năm nay, anh là tổng giám đốc như thế nhưng luôn nhìn xem cô muốn cái gì, anh liền lập tứuc sai thưu ký đi mua về, nhưng khi mua về anh lại không tặng, hoặc là ném cho thưu ký, hoặc là bị anh vứt bỏ tại đây.
Anh đã tưởng mình đối với cô rất tốt, nhưng anh không thể.
Giống như là... Trong lòng anh luôn luôn hiểu rõ, lúc mình biết cái bí mật kia vào năm năm trước thì anh với cô đã không có khả năng, nhưng trong năm năm kia, anh cấm bản thân không được nghe giọng nói của cô, không được chú ý động thái của cô, biết được cô vui vẻ hay khổ sở còn lập tức có cảm giác giống như cô, nhờ người làm số điện thoại nặc danh, gửi tin nhắn cho cô, thậm chí lúc anh biết Tống Thừa tự sát, anh liền xuất hiện bên cạnh cô đầu tiên, suốt cả một ngày đi theo nhìn cô khóc đến thương tâm muốn ૮ɦếƭ, rồi lúc Tống thị có nguy cơ, cả lúc cô còn chưa tìm đến anh thì anh đã điều tra tư liệu về Tống thị rồi.
Anh không nên cùng cô ký cái hợp ước kia, để cho cô vào ở nhà anh. Nhưng là anh muốn được nhìn thấy cô, đó là biện pháp duy nhất anh có thể nghĩ đến để có thể nhìn thấy cô.
Anh luôn cố gắng hết mình để bản thân không vì cô mà khổ sở, đúng là khoảng cách gần nhất giữua đau lòng và thật lòng, yêu càng nhiều thì trong lòng anh sẽ xuất hiện càng nhiều vết máu đàm đìa.
Đình Đình, Đình Đình, Đình Đình...
-
Nếu không phải có một lần Tô Chi Niệm say rượu suýt nữa ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ Tống Thanh Xuân, cô đã suýt quên mất, lúc ban đầu cô cùng Tô Chi Niệm ký hợp đồng, anh đã nói với cô một câu: "Cô, chỉ là người vừa vặn đi ngang qua, tôi chỉ sử dụng như một vật tiện lợi mà thôi."
Hàm ý sau câu nói kia là gì, không phải cô không hiểu, cho nên mấy ngày đầu lúc cô đến ở biệt thự anh, không đêm nào cô ngủ ngon, không dám ngủ say, chẳng qua sau này anh luôn không ᴆụng tới người cô, cô mới dần dần yên tâm.
Sau lần say rượu này, Tống Thanh Xuân lại bắt đầu mỗi ngày nhùng nhằng đến bảy giờ tối mới về nhà, buổi tối khẩn trương đến mức thật sự không nhịn được nữa mới có thể thi*p đi, hơn nữa còn ngủ rất nhẹ, một tiếng động nhỏ thôi cũng khiến cô choàng tỉnh, sau đó bật dạy chạy đến trước cửa sổ xác định không phải anh trở về thì lại sợ hãi nằm lại trên giường lần nữa, sau đó nằm rất lâu mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Nhưng từ sau chuyện say rượu lần đó, ngược lại Tô Chi Niệm vẫn luôn không về nhà.
Trong ngày thường, hai người đều không điện thoại tới lui chứ đừng nói chi là náo loạn lớn đến như vậy, nếu không phải ngày thứ hai của kỳ nghỉ Nguyên Đán hai người đúng lúc gặp nhau, thì cô và anh thật sự giống như năm năm trước, sau khi cãi nhau dữ dội xong thì anh ném cho cô một tờ chi phiếu, sau đó chuyển ra khỏi nhà cô, trong một đêm cắt đứt tất cả liên lạc.
Thật ra Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm cũng không thể gọi là đúng lúc gặp nhau, ở ngày thứ hai của ngày nghỉ tết Nguyên Đán, trước khi Tống Thanh Xuân ra cửa biết ngay mình sẽ gặp Tô Chi Niệm.
Ngày thứ hai của kỳ nghỉ Nguyên Đán là tiệc trăm ngày của con hội trưởng hội học sinh thời cấp ba.
Nếu nói ai có thể tụ tập bạn học cấp ba sau nhiều năm không gặp thì Tống Thanh Xuân nghĩ, có lẽ chính là vị hội trưởng hội học sinh này.
Lúc đi học, nhân duyên của hội trưởng rất tốt, sau khi tốt nghiệp, mọi người đường ai nấy đi, chỉ riêng cậu ta là vẫn luôn liên lạc với mọi người, sau đó lúc kết hôn, bạn học cấp ba tới hơn phân nữa, hiện tại tổ chức tiệc trăm ngày, lại trúng ngày nghỉ, bạn học cấp ba hễ còn ở Bắc Kinh phát triển thì gần như đều tới dự, nếu không phải trên cửa khách sạn treo bảng "Tiệc trăm ngày" thì Tống Thanh Xuân cảm thấy đây giống tiệc họp mặt bạn bè hơn.
Tống Thanh Xuân đến hơi sớm, cô nhìn những bạn học ngày thường liên lạc với mình ngồi cùng một bàn, trước khi tiệc rượu bắt đầu, Tần Dĩ Nam đến, trước kia Tần Dĩ Nam cũng ở trong hội học sinh nên mối quan hệ xưa nay tốt không có chỗ nào chê được, tặng một bao lì xì cực dày, sau đó đi vòng qua chỗ cô, chào hỏi cô một tiếng.
Tần Dĩ Nam vừa mới ngồi xuống bàn cùng bạn bè thì Tô Chi Niệm và Đường Nặc bước vào khách sạn.
Lúc đầu Tống Thanh Xuân không chú ý tới cửa, cô bạn ngồi cùng bàn học cấp ba ở bên cạnh tinh mắt phát hiện, cô bạn cùng bàn này lúc đi học say mê rất nhiều ngôi sao, Châu Kiệt Luân, Tạ Đình Phong, Lưu Đức Hoa, F4, nhưng trong lòng cô bạn này lại say mê Tô Chi Niệm nhất, lúc đi học cô bạn này nói chuyện với cô, sáu câu thì hết năm câu nhắc tới Tô Chi Niệm, lúc này cô bạn đó đã làm vợ người ta, làm mẹ của hai đứa con, chợt nhìn thấy Tô Chi Niệm thì vẫn giống như trái tim thiếu nữ, cực kỳ kích động nắm tay cô, vừa lắc vừa mê đắm nói: "Tô Chi Niệm đến rồi, nam thần của tớ đấy, đã nhiều năm không thấy vậy mà hoàn toàn không suy tàn, vẫn đẹp trai như vậy..."
Lúc Tống Thanh Xuân nghe thấy ba chữ "Tô Chi Niệm", vẻ mặt có hơi cứng ngắc một chút, cũng chẳng quan tâm đến cánh tay bị cô bạn nắm đến phát đau, qua một hồi lâu, tầm mắt mới dời về phía cửa.
Nét mặt anh vẫn lạnh nhạt như trước, tây trang chỉnh tề, nút áo và caravat cài rất có quy tắc, hoàn toàn khác với Đường Nặc cởi ba nút áo trong mùa đông lạnh ngắt.
"A a a a a... Anh ấy nhìn về phía chúng ta kìa!" Cô bạn có chút kích động gào lên, âm điệu rất lớn, nhưng sắc mặt Tống Thanh Xuân lại không ổn miễn cưỡng cười gượng với cô ấy, sau đó im lặng không nói quay đầu lại, tránh tầm mắt của Tô Chi Niệm.
Bàn Tống Thanh Xuân ngồi và bàn Tô Chi Niệm ngồi có khoảng cách rất xa, cộng thêm một đám bạn náo loạn tưng bừng cười cười nói nói, cả tiệc rượu ăn ăn uống uống, mặc dù nay Tống Thanh Xuân không phóng khoáng như ngày xưa nhưng cũng coi như là tự nhiên.
Tiệc rượu xong, đợi thông gia cùng đồng nghiệp liên tục rời đi, hội trưởng cố ý mời bạn học cấp ba vào phòng bài, đánh mấy ván bài.
Trước khi lên lầu đánh bài, không biết là ai đột nhiên đề nghị, nói muốn chụp ảnh lưu niệm.
Tiệc rượu trăm ngày, hội trưởng mời nhi*p ảnh gia chuyên nghiệp, có sẵn dụng cụ ở đây, mọi người đều tán thành đề nghị này, vì vậy dưới sự an bài của hội trưởng, một đám người cả trai lẫn gái dựa theo chênh lệch chiều cao xếp thành hai hàng.
Chiều cao của Tống Thanh Xuân chưa tính là cao nhất trong đám nữ sinh nhưng cũng không xem là thấp nhất, nhưng hôm nay lúc ra cửa cô cố ý chọn đôi giày cao gót hơn 10cm, cho nên liền bị xếp ở hàng thứ hai.
Bên cạnh Tống Thanh Xuân đầu tiên là anh Chương Tử, bởi vì do Tống Thừa, nên cô và Chương Tử rất quen thuộc, hai người còn cười nói mấy câu.
Một đám người lộn xộn hơn nửa ngày, mới miễn cưỡng sắp xếp được đội hình.
Nhi*p ảnh gia điều chỉnh xong tiêu cự, trong thời gian để mọi người chuẩn bị, Chương Tử bên cạnh Tống Thanh Xuân không biết bị ai đột nhiên kéo đi, sau đó bên cạnh cô liền đổi người.
Tống Thanh Xuân buồn bực chuyển đầu qua, không ngờ lại nhìn thấy Tô Chi Niệm.
Diễn cảm của người đàn ông rất nhạt, nhìn thẳng về phía trước, không liếc nhìn cô lấy một cái, nhưng ngay cả như vậy, thân thể Tống Thanh Xuân vẫn có chút cứng ngắc, bước chân theo bản năng như có như không xê dịch ra ngoài, muốn kéo khoảng cách với Tô Chi Niệm một chút.
"Ba, hai..." Theo lời của nhi*p ảnh gia, tất cả mọi người hô "Ya" một tiếng, bởi vì có Tô Chi Niệm ở bên cạnh nên Tống Thanh Xuân hơi mất tự nhiên, khóe môi chỉ hơi nhếch lên, lúc nhi*p ảnh gia hô "Một", Tô Chi Niệm đứng bên cạnh Tống Thanh Xuân không biết bị ai dùng sức đẩy một cái, thân thể anh không ổn định, bất cẩn ᴆụng phải Tống Thanh Xuân, anh sợ cô té nên không hề nghĩ ngợi giơ tay lên ôm lấy bả vai cô, thân thể cô cứng ngắc lại, lập tức ngẩng đầu lên, còn anh vừa đúng lúc cúi đầu xuống, bốn mắt ᴆụng thẳng vào nhau, vừa vặn camera liên tục vang lên mấy tiếng "tách tách".
Đến khi chụp ảnh xong, mọi người lập tức giải tán, lúc này Tống Thanh Xuân mới hoàn hồn, cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, giãy khỏi tay Tô Chi Niệm ôm lấy vai mình, vội vàng cất bước rời đi.
Trong tiệc rượu, tất cả mọi người đều uống, uống ít hay uống nhiều đều có rượu vào trong người, cho nên lúc đánh bài ai nấy đều rất hào hứng, bầu không khí trong phòng tưng bừng náo nhiệt.
Lúc đầu Tống Thanh Xuân không chơi, đứng ở bên cạnh bàn Chương Tử và Tần Dĩ Nam nhìn bọn họ đánh bài một lát, sau đó cùng một bạn nữ đi toilet, lúc trở lại, Tống Thanh Xuân bị cô bạn ngồi cùng bàn gọi lại, "Thanh Xuân, tớ có chút chuyện phải ra ngoài, cậu thay tớ một lát nhé."
Cô bạn vừa nói vừa không quan tâm cô có đồng ý hay không liền kéo cánh tay cô, kéo cô đến trước một cái bàn gần cửa sổ, sau đó dụng lực ấn cô xuống một ghế trống trước bàn mạt chược.
"Hiện tại mình là nhà cái, thẻ đánh bạc ở chỗ này, còn đây là xúc xắc để ném..." Cô bạn giải thích qua loa một chút, nhét xúc xắc vào trong lòng bàn tay cô, sau đó thì vỗ vỗ vai cô, chạy đi.
Lúc này Tống Thanh Xuân mới nắm lấy xúc xắc, quét nhìn người đánh bài với mình, sau đó tầm mắt liền dừng lại ở trên thân người mà mấy ngày nay cô sợ nhất, cô vốn chuẩn bị ném xúc xắc lại nắm chặt trong lòng bàn tay.
Tô Chi Niệm.
Anh ngồi ở bên tay trái của cô, Đường Nặc ngồi đối diện với cô.
Đường Nặc đang nói chuyện với anh, bởi vì trong phòng quá ồn nên thân thể của anh hơi nghiêng về phía Đường Nặc một chút.
Đường Nặc đang hút thuốc, nửa gương mặt của anh ẩn trong khói thuốc lượn lờ, tuy nhiên vẫn không ảnh hưởng đến khí chất của anh, hoàn toàn cao nhã yên lặng lạnh nhạt, sạch sẽ mê người như trước.
Không biết Đường Nặc đang nói chuyện thú vị gì mà phát ra từng tiếng cười nhẹ.
Còn ánh mắt của anh lúc nào cũng lạnh nhạt, cho dù Đường Nặc nói đến lúc kích động nhất cũng chỉ là khẽ động mí mắt, khiến cho hơi thở sâu lắng nhàn nhạt trở nên vô cùng tinh tế.
Hội trưởng hội học sinh ngồi ở bên phải Tống Thanh Xuân, anh ta đang nghe điện thoại, miệng anh ta luôn nói "bảo bối" "tiểu tâm can", biết ngay là anh ta đang quan tâm đến con trai quý mới vừa đầy trăm ngày của mình.
Hội trưởng nhìn cô rất lâu không nhúc nhích, vươn tay gõ gõ mặt bàn trước mặt cô, thúc giục nói: "Thanh Xuân, ngây ra đó làm gì thế, ném xúc xắc đi!"
Tống Thanh Xuân bị gọi thì hoàn hồn trở lại, nhìn hội trưởng khẽ cười một cái, Đường Nặc nghe thấy tiếng thì quay đầu qua, anh ta ngậm lấy điếu thuốc hít thật sâu một hơi, sau đó kẹp điếu thuốc gõ nhẹ tro thuốc vào trong gạt tàn, mới cười tủm tỉm mở miệng chào hỏi Tống Thanh Xuân một tiếng: "Em gái lớp dưới."
Đường Nặc, Tần Dĩ Nam và Tống Thừa là học cùng một khóa, lúc học cấp ba là bạn đá bóng với nhau, mỗi lần thấy cô đều sẽ hô một tiếng "em gái lớp dưới", cho dù sau này thành tích thi tốt nghiệp trung học không tốt ở lại học cùng lớp Tô Chi Niệm, biến thành cùng khóa với cô nhưng vẫn gọi cô như trước.
Đường Nặc vừa dứt lời, Tô Chi Niệm cũng quay đầu nhìn cô một cái.
Có lẽ vừa rồi lời Đường Nặc nói khiến tâm tình của anh trở nên tốt nên ánh mắt cũng không lạnh như ngày thường, cộng thêm đặc hiệu của ánh sáng trong phòng bài ngược lại khiến anh có chút giống công tử nhà giàu dịu dàng như ngọc.
Nhưng cho dù như vậy, Tống Thanh Xuân tiếp xúc với ánh mắt của anh, trái tim vẫn rút chặt lại, tay vốn muốn ném xúc xắc lại đột nhiên căng cứng, cô cố gắng nỗ lực áp chế thấp thỏm trong lòng, miễn cưỡng cười một tiếng với Đường Nặc: "Đàn anh Đường, đã lâu không gặp."
Sau đó cô hơi khựng lại, mới ném xúc xắc.
Tô Chi Niệm theo động tác của cô, thu hồi tầm mắt lành lạnh, mặc dù cô đang cố gắng che dấu nhưng anh vẫn nhìn ra được, cô thận trọng và bất an.
Nhiều năm trước Đường Nặc là một người nói nhiều, nhiều năm sau vẫn không thay đổi, hôm nay là tiệc trăm ngày của con trai yêu quý nên hội trưởng có uống hơi nhiều, trong quá trình đánh bài, hai người liên tục nói chuyện không ngừng, bầu không khí cũng vui vẻ rộn rã.
Tống Thanh Xuân duy trì một tư thế cầm cự ngồi tới cùng, vì không để cho mình lộ vẻ quá mức khẩn trương nên cô ép mình đặt toàn bộ lực chú ý lên trên con cờ.
Nhưng mà, hơi thở tươi mát độc đáo trên người Tô Chi Niệm tùy theo động tác của anh mà như có như không bay vào trong hơi thở của cô, khiến cho tâm tình của cô từ đầu đến cuối đều không có cách nào bình tĩnh lại.
Cô chỉ vui mừng có cái là, hôm nay vận may của Tống Thanh Xuân bạo phát, ngoại trừ lúc đầu đàn anh và Đường Nặc thắng hai ván ra thì còn lại gần như là cô thắng tất cả, hơn nữa còn là pháo điểm Tô Chi Niệm.
"Em gái lớp dưới, lợi hại lắm, thắng liền mười tám ván, tôi và hội trưởng đại nhần bị đánh đến ra tương rồi!" Bắt đầu ván mới, lúc Đường Nặc xếp bài thì trêu chọc hai câu, đuôi khóe mắt còn liếc về phía Tô Chi Niệm một cái.
Tô Chi Niệm không muốn đồng ý ý tứ của Đường Dạ chút nào, anh nhàn nhã dựa vào thành ghế, dùng một cái tay sờ bài, để ý bài, sau đó cầm lấy một quân bài, ném quân "Nhị Đồng" ra ngoài.
Theo bản năng Tống Thanh Xuân nâng mí mắt liếc nhìn Tô Chi Niệm đang ngồi bên trái, tay sờ sờ mép con bài gần nhất, lời định nói lại bị cô nuốt xuống.
Cô đúng là lại hồ rồi. . . . . . anh vẫn cầm quân pháo. . . . . .
Đường Dạ ngược lại rất không sợ ૮ɦếƭ, nói một câu ý vị sâu xa: "Tô Chi Niệm, tâm trạng anh hôm nay không được tốt hả?”
Tô Chi Niệm thật sự là giống như đang không có tâm trạng, đánh bài thời gian dài như vậy mà anhkhông thể thắng nổi một trận thì coi như xong, còn tay cầm quân pháo. . . . . . ý tưởng trong đầu Tống Thanh Xuân còn chưa xác định, Tô Chi Niệm đã ném ra một quân "Nhị Đồng" , sau đó anh còn nghiêng đầu nhìn cô một cái, thấy hồi lâu mà cô vẫn không có động tĩnh gì, liền quay đầu lại, cầm mạt chược trong tay, lật qua lật lại ở trong lòng bàn tay, thỉnh thoảng gõ nhẹ lên mặt bàn, phát ra tiếng vang răng rắc.
Đến phiên Đường Dạ rút bài, tay vội vàng, miệng cũng không chịu nhàn rỗ nhìn Tô Chi Niệm nói một câu: "Tô Chi Niệm, nếu anh thua thì sẽ chỉ còn lại quần cộc nhỉ?"
Đánh bài đa số không phải thắng vì tiền mà là tâm tình, Tô Chi Niệm thua liền hơn mười ván, nhưng trên mặt lại không có điểm nào cho thấy anh không vui, thậm chí nghe Dường Dạ nhạo báng như thế thì chỉ là nhẹ nhàng gạt gạt lông mày, sau đó đợi đến khi hội trưởng và Tống Thanh Xuân cũng đã ra bài thì anh lại một lần nữa không nhanh không chậm ném một quân "Nhị Đồng" .
Một quân bài, anh đã ném "Nhị Đồng" ba lượt liên tục, cho cô thêm ba lượt pháo, nếu là cô cứ ở đây không ù bài, lát nữa sẽ khó mà ù được. . . . . . Tống Thanh Xuân cắn cắn môi dưới, hơi đắn đo một lát đem quân bài trước mặt đẩy tới, nhỏ giọng nói: "Tôi lại ù rồi."
Đường dạ rướn cổ lên, nhìn lướt qua Tống Thanh động tình bài, dùng cánh tay ᴆụng ᴆụng một bên tô chi niệm: "Tô chi niệm, tiền trên người ngươi có đủ hay không? Nói cho ngươi biết, xuống lầu quẹo trái, đi về phía trước 300m, có một xây dựng ngân hàng. . . . . ."
Đường Dạ còn chưa nói hết, Tô Chi Niệm liền lấy tiền từ trong ví ra, móc một xấp tiền thật dầy, bỏ trước mặt Tống Thanh Xuân, câu nói đầu tiên giữa anh và cô mấy ngày nay là: "Đếm đi, xem còn thiếu bao nhiêu?"
Mặc dù Tống Thanh xuân vẫn đang luôn thắng, nhưng là chơi không lớn, Tô Chi Niệm cho tiền dư dả, để chuẩn bị cho thời điểm Tống Thanh Xuân hơn lui về, Tô Chi Niệm nói câu thứ hai: "Để trước ở chỗ của cô đi . . . . ."
Tống ThanhXuân cầm lấy tiền sửng sốt, sau đó lại nghe thấy anh nhàn nhạt bổ sung thêm một câu: "Để sau này tính chung một lượt luôn."
. . . . . .
Chơi đã lâu nên có chút khát nước, Đường Dạ gọi nhân viên phục vụ lấy ra mấy chai RiO Kê Vĩ Tửu. Hội trưởng không chút khách khí trước cầm lên một chai.
Đường Dạ cầm một chai màu hồng, bật nắp rồi đưa cho Tống Thanh xuân một chai.
Tống Thanh Xuân cầm lấy, nhẹ giọng nói một tiếng: "Cám ơn."
Đường Dạ bật thêm một chai đưa cho Tô Chi Niệm, Tô Chi Niệm lắc đầu.
"Không uống cả cái này sao?Tô Chi Niệm, không phải là tửu lượng của anh quá kém đó chứ?Uống cái này không sao đâu, số ghi độ cồn khá thấp có thể bỏ qua không tính, uống không say. . . . . ."
Có lẽ là nhìn ý tứ Tô Chi Niệm thật sự không có muốn uống, Đường Dạ mới lẩm bẩm đôi câu, sau đó uống một hớp rồi nhìn người ngồi ở phía đối diện, Tống Thanh xuân: "Tiểu sư muội, hôm nay thắng nhiều tiền như vậy, buổi tối có phải nên mời chúng ta ăn cơm hay không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc