THẺ MIỄN PHÍ TRỌN ĐỜITrình Thanh Thông đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt Tô Chi Niệm như đi mua một gói thuốc lá để quét thẻ số tiền mua được một căn nhà, thiếu chút nữa thì chảy nước mắt.
Cô vốn tưởng rằng bản thân dính được chút ánh sáng của BOSS lớn, đến cửa hàng nổi tiếng xa xỉ khen không dứt miệng, làm ra vẻ từng từng trải va chạm nhiều. Nhưng không nghĩ tới giả vờ không được, ngược lại bị đả kích!
---
Ngày 25 tháng 12 là lễ Giáng sinh, mười một giờ sáng trong văn phòng tổng giám đốc, Tô Chi Niệm vừa ngắt điện thoại.
Anh cho rằng ngày hôm qua quẹt thẻ mua “Trấn điếm chi bảo” đã là giới hạn “Hành vi đáng khinh” mà anh có thể làm. Nhưng anh không nghĩ tới lúc nửa giờ trước, anh thế mà gọi điện thoại đến Kim Lăng, làm một việc càng “Hành vi đáng khinh” cực độ hơn.
Tô Chi Niệm dựa vào ghế làm việc, nhìn “Trấn điếm chi bảo” mà mình mang theo từ Hongkong về, nghĩ lại nội dung mà lúc nãy mình vừa nói chuyện với ông chủ Kim Lăng qua điện thoại.
Thì ra, về phương diện đàn ông tiêu tiền cho phụ nữ không cần thầy dạy cũng biết, vốn bản tính trời sinh.
Nhưng chỉ có khác nhau ở chỗ, người khác có thể dụ dỗ một đám phụ nữ, còn anh chỉ dụ dỗ cho một người phụ nữ mà thôi.
Tô Chi Niệm lấy lại tinh thần gửi tin nhắn qua cho Tống Thanh Xuân, nhắc cô đêm nay gặp ở Kim Lăng.
Có lẽ Tống Thanh Xuân đang nghịch di động, trả lời tin nhắn rất nhanh: “Đã biết, anh Tô.”
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm vào ba chữ “Anh Tô” (Trong tiếng Trung ba chữ là 苏先生 = Tô tiên sinh) một lúc, sau đó đưa điện thoại để lại lên bàn làm việc. Trong thoáng chốc như tỉnh táo lại, cầm chuột khởi động tập trung tinh thần vào làm việc.
---
Trước khi tan sở, công ty TW bỗng nhiên phải dự một cuộc hội nghị, Tống Thanh Xuân đành phải gửi tin nhắn qua cho Tô Chi Niệm, nói có thể mình sẽ đến trễ một chút.
Họp được một nửa, Tống Thanh Xuân mới nhận được tin nhắn trả lời của Tô Chi Niệm, chỉ có một chữ: “Ừm.”
Họp xong đã bảy giờ, Tống Thanh Xuân vội vội vàng vàng dọn dẹp tài liệu, từ trong phòng họp hấp tấp chạy tới.
Lúc Tống Thanh Xuân chạy đến trước thang máy, đúng lúc cửa thang máy vừa đóng, cô vội ấn nút mở sau đó vào bên trong thì nhìn thấy Đường Noãn.
Mái tóc lúc đầu của cô ta màu đen, nhuộm thành màu nâu thành cuốn lọn lớn, vừa khéo che được chỗ thiếu hụt đường nét trên khuôn mặt cô ta, trở thành khuôn mặt trái xoan đầy đặn. Hơn nữa trang điểm vô cùng tinh xảo, thoạt nhìn xinh đẹp hơn trước rất nhiều.
Hôm nay là lễ Giáng sinh, chắc buổi tối cô ta có hẹn cho nên mới trang điểm tỉ mỉ như vậy.
Dọc theo đường thang máy xuống dưới, Tống Thanh Xuân và Đường Noãn không ai nói chuyện với ai. Đến lầu một cửa thang máy mở ra, lúc Tống Thanh Xuân vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài thì di động trong tay vang lên.
Tống Thanh Xuân nhìn thoáng qua số hiện thị trên màn hình, ấn nút nghe máy: “Anh Dĩ Nam?”
Đường Noãn giẫm trên đôi giày cao gót hơn mười phân đang chuẩn bị ra khỏi thang máy, lúc nghe được ba chữ kia bước chân hơi khựng lại.
“Cảm ơn anh hôm nay đã gửi quà tặng Giáng sinh cho em, em rất thích….. Lễ Giánh sinh vui vẻ…. Gặp lại, anh Dĩ Nam.”
Đường Noãn không đợi Tống Thanh Xuân cúp máy đã tiếp tục cất bước rời đi.
Khi Tống Thanh Xuân chạy ra đến cửa chính công ty, nhìn thấy Đường Noãn lên một chiếc BMW màu đỏ, mở cửa cho cô ta là một người đàn ông thoạt nhìn có phần hơi lớn tuổi.
Nhưng đó là cuộc sống riêng tư của Đường Noãn, không quan hệ gì với cô…. Tống Thanh Xuân nhanh chóng chạy tới ven đường đón taxi báo đi tới Kim Lăng.
Có thể là vì lễ Giáng sinh, buổi tối nhiều người hẹn hò, kẹt đường rối tinh rối mù.
Lúc Tống Thanh Xuân đến Kim Lăng đã hơn tám giờ.
Vị trí là Tô Chi Niệm đặt, sáng nhắn tin cho cô đã báo ở phòng nào.
Đã ba tháng Tống Thanh Xuân không tới Kim Lăng, vừa bước tới đại sảnh thiếu chút nữa cô cho rằng mình đến nhầm chỗ.
Kim Lăng vừa mới sửa chữa, trước kia cũng đã nguy nga lộng lẫy khiến người ta nhìn mà líu cả lưỡi, bây giờ lại càng xoa hoa không gì sánh được.
Tống Thanh Xuân báo số phòng ở quầy lễ tân, bồi bàn nho nhã lễ phép dẫn cô lên lầu hai.
Tô Chi Niệm đặt phòng có cái tên đặc biệt lịch sự tao nhã - “Đình Mẫu Đơn,” hình như muốn làm nổi bật tên này, trước cửa còn cố ý đặt hai chậu hoa mẫu đơn. Trong mùa đông lạnh có thể chăm sóc nở xinh đẹp ướƭ áƭ như thế này, Kim Lăng quả thật đúng là tốn vốn đầu tư.
Bồi bàn dẫn Tống Thanh Xuân tới cửa rồi rời đi, Tống Thanh Xuân tự mình đẩy cửa vào, Tô Chi Niệm mặc một chiếc áo sơ mi trắng, dáng vẻ đặc thù ngồi đang trên chiếc ghế khắc hoa nghe điện thoại.
Tống Thanh Xuân đóng cửa, trước tiên nhìn quanh một vòng bên trong, mới bước chân đi tới trước bàn ăn.
Bên trong điều hòa nhiệt độ mở hơi cao, Tống Thanh Xuân vừa đi vào một phút đã nóng đổ mồ hôi trán. Cô ϲởí áօ khoác, cố gắng kéo chiếc ghế nặng trịch đối diện Tô Chi Niệm rồi ngồi xuống.
Chắc Tô Chi Niệm tới đây được một lúc rồi, trà trên mặt bàn đã lạnh.
Lúc cô ngồi xuống anh nghiêng đầu liếc cô một cái, sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại. Trong miệng là một đống từ ngữ buôn bán.
Thật ra lúc học đại học, Tống Mạnh Hoa muốn cô học quản lý kinh doanh, sau khi tốt nghiệp thì thuận thế tiến vào công ty Tống thị, giúp đỡ Tống Thừa. Tiếc rằng cô thật sự không có hứng thú với mấy thứ kia, vừa nghe tới cái gì mà tỉ lệ phần trăm, cái gì mà doanh số lợi nhuận thì đầu óc căng hết cả lên.
Nhưng cũng may giọng Tô Chi Niệm mặc dù lạnh lùng nhưng âm sắc dễ nghe nên ngược lại trong lòng người nghe cảm thấy rất thoải mái.
Tống Thanh Xuân yên lặng hiểu lòng người ngồi nghe một lát rồi quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Bên trong đèn mở rất sáng, cửa sổ biến thành gương, từ trên cửa sổ Tống Thanh Xuân có thể thấy rõ ràng rành mạch vẻ mặt của Tô Chi Niệm.
Khuôn mặt tinh tế, cánh mũi cao ngất, mái tóc cắt ngắn để lộ sự già dặn, dùng keo xịt tóc chải dựng lên, lộ ra trán rộng đầy đặn. Trong phòng ngọn đèn màu vàng ấm dịu nhẹ, chiếu lên người anh khiến anh thoạt nhìn giống như một bức họa sau khi đã được chải chuốt chỉnh sửa.
May mắn anh chưa vào làng giải trí, nếu không bây giờ món thịt tươi ngon này đoán chừng phải khóc đến choáng váng đầu óc trong toilet rồi… Lúc Tống Thanh Xuân đang miên man suy nghĩ, Tô Chi Niệm chợt vươn ngón tay thon dài gõ lên bàn trước mặt cô.
Tống Thanh Xuân vội vàng lấy lại tinh thần, thấy một tay Tô Chi Niệm đẩy thực đơn tới trước mặt cô. Sau đó tiếp tục gõ nhẹ lên mặt bàn, ý bảo cô nhìn xem muốn ăn gì. Sau đó liền dời tầm mắt đi tiếp tục nghe điện thoại, xem cô như người không khí.
Lúc đầu hẹn bảy giờ, đổi thành tám giờ, Tống Thanh Xuân vô cùng đói bụng. Cô cầm thực đơn lên theo bản năng tìm món mình thích ăn, sau đó lúc nhìn thấy bảng giá, suýt chút nữa phun ra một câu thô tục.
Không chơi đùa thế này đâu, anh sửa sang thì sửa sang, vì sao còn điều chỉnh giá toàn bộ thức ăn lên tới 30%.
Tống Thanh Xuân âm thầm sờ Ϧóþ tiền của mình, sau đó chậm rãi khép thực đơn lại.
Cô quyết định không gọi món ăn, Tô Chi Niệm gọi gì thì cô ăn cái đó. Dù sao cũng ít hơn so với hai người cùng gọi đồ ăn chứ? Có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm….
Tống Thanh Xuân đợi đến lúc Tô Chi Niệm tắt điện thoại, lập tức đẩy menu đến trước mặt anh rồi nói: "Anh Tô, tôi mời anh ăn cơm, hay là anh gọi món đi."
Tô Chi Niệm nhìn Tống Thanh Xuân một lúc, không từ chối, đầu tiên gọi nhân viên phục vụ đi vào, sau đó cầm menu lên, bắt đầu nhìn.
Thoạt nhìn Tống Thanh Xuân rất bình tĩnh, hoàn toàn không ngại Tô Chi Niệm gọi món gì, nhưng anh mắt của cô lại cứ liếc nhìn về phía menu trong tay Tô Chi Niệm.
Vì thế, cô vẫn chưa ý thức được, chân của Tô Chi Niệm ở dưới gầm bàn đã chạm phải chân cô.
Chân chạm chân, làm cho Tô Chi Niệm đọc được suy nghĩ dưới đáy lòng của Tống Thanh Xuân: Anh ta không gọi tôm hùm đấy chứ, mặc dù mình cũng rất thèm, nhưng mà món kia... Rất đắt nha... May quá, may quá, anh ta đã lật trang...
Tống Thanh Xuân đang cố gắng bình tĩnh trở lại, trong lúc đó Tô Chi Niệm đã lật trang menu kia lại, chỉ vào món tôm hùm, dùng giọng nói lạnh nhạt dặn dò nhân viên phục vụ: "Hai phần."
Tròng mắt Tống Thanh Xuân suýt nữa rơi xuống, cô dừng lại nửa phút, dưới đáy lòng sôi trào như dời sông lấp biển: Ngày chó...
Lời lẽ thô tục của Tống Thanh Xuân còn chưa kịp mắng chửi xong, Tô Chi Niệm đã đọc được suy nghĩ của cô, bỗng nhiên anh ngẩng đầu lên, liếc nhìn Tống Thanh Xuân một cái, biết rồi mà vẫn cố hỏi: "Có thể không?"
Ngay lập tức Tống Thanh Xuân cười tươi đến lông mày cong cong, khuôn mặt mềm mại đáng yêu mạnh mẽ lắc đầu, đặc biệt lớn tiếng nói: "Có thể, anh Tô, anh muốn ăn món gì, cứ gọi thoải mái, tôi đều đồng ý hết."
Nhưng dưới đáy lòng cô lại nghiến răng nghiến lợi nói: Có được hay không, anh đều gọi phải không? Tô Biến Thái! Có gọi thì gọi một phần là được rồi, gọi hai phần luôn, anh có cần ác như vậy không?
Tô Chi Niệm đè xuống sự vui vẻ dưới đáy mắt, gật nhẹ đầu về phía Tống Thanh Xuân, đúng là bắt đầu "Cứ gọi thoải mái": "Cái này, cái này, còn có cái này nữa..."
No ૮ɦếƭ anh đi! Anh ta tuổi con heo sao? Sao lại tham ăn như vậy! Còn gọi, gọi con em anh á... Lúc đầu Tống Thanh Xuân còn chửi bới hai câu dưới đáy lòng, nhưng mắng đến câu cuối cùng, cô nhìn thấy tay Tô Chi Niệm không ngừng chỉ lên menu, thì ủ rũ hoàn toàn, cô cảm giác bản thân mình giống như con bọ cánh cam đang tan nát cõi lòng mảnh như thủy tinh... Làm sao đây? Cô muốn khóc à, ngày đó đầu bị ngấm nước sao? Sao có thể mới Tô Biến Thái đi ăn cơm cơ chứ, Tô Biến Thái đúng là biến thái, nhanh chóng chỉ hết tất cả các món trong menu ra, mời làm gì vậy chứ? Trái tim cô đau nhức mệt mỏi, không bao giờ yêu nữa, từ nay về sau, cô không bao giờ đến Kim Lăng ăn cơm, hu hu hu...
Ngay tại lúc Tống Thanh Xuân cảm thấy bản thân mình tuyệt vọng nhất, Tô Chi Niệm cũng lật đến trang chọn đồ uống, chỉ lên chai Lafite năm 82.
Tống Thanh Xuân cảm thấy nụ cười trên mặt mình đã có chút chua.
Lần đâu tiên trong đời cô, cảm giác được thế giới này tràn ngập hung ác với cô.
Cô giống như cõi lòng thủy tinh của con bọ cánh cam đang tan vỡ thành từng mảnh nhỏ, bây giờ cô không có cả hơi sức để thở nữa, cô nghĩ mình chỉ có thể yên lặng như vậy, nhưng run rẩy một chút, cô không thể ngồi yên được, sau khi ăn bữa ăn này xong, cô đoán là mình sẽ phải ỉu xìu ghi nợ rồi, từ bây giờ đến ngày lãnh lương còn cách hai mươi ngày, trong lòng thấy thật mệt mỏi...
Tống Thanh Xuân muốn khóc, nhưng cô vẫn cố gắng liều mạng cười, thậm chí lúc Lafite 82 được đưa lên, cô vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, rót cho Tô Chi Niệm một ly rượu, sau đó trịnh trọng cám ơn Tô Chi Niệm một lần nữa.
Tống Thanh Xuân cảm thấy mình thật dối trá, rõ ràng cô đang muốn đạp ૮ɦếƭ Tô Chi Niệm, nhưng mà vẫn tươi cười nâng chén với anh ta.
Đã đến nước này, tên cũng đã lên cung, Tống Thanh Xuân vẫn lựa chọn tiếp tục dối trá, hưởng thụ tốt rượu ngon trong đêm Lễ Giáng Sinh này.
Giá cả ở Kim Lăng rất cao, cũng có lí của nó, tay nghề của đầu bếp ở đây, không tìm được từ để khen ngợi nữa.
Tống Thanh Xuân có thể chất ăn mãi không mập, nên cô hoàn toàn không phải sợ mình sẽ bị mập vì ăn quá nhiều, vì vậy, cô thoải mái ăn.
Lúc người ta có tâm trạng không tốt, thường dùng thức ăn ngon để an ủi chính mình, vì vậy khi trong quá trình ăn, cô cảm thấy trái tim thủy tinh bị Tô Chi Niệm đâm nát cũng không đau đến mức như vậy, nhưng sau khi ăn no thỏa mãn, tâm trạng tốt đẹp không duy trì được lâu... Phải tính tiền.
Tống Thanh Xuân đợi đến lúc phục vụ mang hóa đơn lên, dưới đáy lòng đã đại khái tính ra giá cả bữa ăn này rồi, sau đó loay hoay xem bản thân có đem đủ tiền đi không, dù có phải hao tổn bao nhiêu trong kho tiền nhỏ của mình, cũng phải trả hết.
Phục vụ nhanh chóng cầm hóa đơn quay lại bàn ăn, cô ấy tươi cười đứng cạnh bàn ăn, nhẹ nhàng nói: "Xin hỏi, ai tính tiền ạ?"
Tống Thanh Xuân rất muốn để cho Tô Chi Niệm tính tiền, nhưng vẫn dối trá giả bộ nhiệt tình, ςướק lấy hóa đơn: "Tôi tính tiền."
Sau đó, Tống Thanh Xuân cúi đầu xem giá, 1-2-3-4... Tống Thanh Xuân đếm đến con số cuối cùng, hai tay đã run rẩy, sáu món ăn kia, vậy mà chỉ một chai rượu đã chiếm đến một nửa tiền, sợ rằng cả kho tiền nhỏ kia của mình không giữ lại được đồng nào nữa rồi!
Tống Thanh Xuân nén giọt máu đang nhỏ trong lòng, cười yếu ớt với cô phục vụ một cái, sau đó cầm điện thoại, kiểm tra lại tiền của mình, rất nhanh tra được, cô mở túi ra, cầm chi phiếu đưa cho phục vụ, lúc đưa tiền thì cô phục vụ cũng đưa cho cô một tấm thẻ, nói: "Tiểu thư, đêm nay là lễ Giáng Sinh, cửa hàng chúng tôi có một hoạt động, tất cả mọi người dùng cơm ở chỗ chúng tôi, đều có một cơ hội rút thăm, sẽ có một giải nhất, sẽ được một tấm thẻ miễn phí suốt đời, cô có thể thử vận may một chút, sau đó rồi tình tiền."
Đối với hoạt động rút thưởng, chưa bao giờ Tống Thanh Xuân đặt niềm tin vào đó, bởi vì từ bé đến lớn, cô chưa từng trúng được một lần.
À! Không đúng, cô đã trúng thưởng một lần, được một cái bánh bông đường, bị Tống Thừa ςướק rồi ăn mất.
Trong lòng Tống Thanh Xuân muốn bỏ qua việc cào thẻ, nhưng nhìn đến ánh mắt thân thiện của nhân viên phục vụ, có chút không đành lòng từ chối, vì vậy cô đặt lại chi phiếu ở trên bàn, lấy một đồng tiền xu ra, cà loa qua.
Tống Thanh Xuân có cảm giác mình sẽ thấy chữ "Chúc bạn may mắn lần sau", nên không nhìn vào phần đó, sau khi cạo xong, lúc cầm lên đưa cho phục vụ, Tống Thanh Xuân chỉ liếc qua một cái, sau đó dừng hẳn lại, cô chớp mắt mấy cái, dừng ánh mắt lại, dùng tay dụi mắt, sau đó đôi tay Tống Thanh Xuân run run đưa tấm thẻ đến trước mặt phục vụ: "Phiền cô một chút, nói cho tôi biết, tôi trúng thưởng rồi sao?
Phục vụ nghiêng đầu nhìn, sau đó dùng ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen ghét nhìn Tống Thanh Xuân rồi nói: "Chúc mừng cô, tiểu thư, vận may của cô thật tốt, vậy mà cào được giải nhất, đây chính là giải thưởng thẻ miễn phí cả đời của cửa hàng chúng tôi, đợi lát nữa tôi sẽ đưa thẻ cho cô, bắt đầu từ đêm nay, khi cô đi đến Kim Lăng ăn cơm, chỉ cần đưa tấm thẻ đó ra, sẽ không cần phải trả tiền..."
Tống Thanh Xuân nghe xong lời nói của người phục vụ, tiếp tục nhìn ba chữ "Giải nhất" mấy lần, lúc này mới tin tưởng, mình thật sự trúng giải nhất...
Bàn tay nắm thẻ cào trúng thưởng của Tống Thanh Xuân, bởi vì vô cùng hưng phấn, có chút run rẩy, cô quay đầu, nhìn về phía Tô Chi Niệm, ánh sáng trong mắt sáng ngời: "Tô Chi Niệm, anh có nghe hay không? Tôi trúng giải, là giải nhất!"
Tô Chi Niệm...Lúc cô tìm anh nhờ tiếp nhận vị trí CEO của Tống thị, anh từng nói với cô một câu: "Tôi và cô quen thuộc tới mức có thể gọi thẳng tên họ sao?"... Từ sau khi đó, cô liền đổi giọng gọi anh là "Tổng giám đốc Tô" hoặc "Ngài Tô".
Về việc bảo trì khoảng cách với anh, từ trước đến nay cô luôn có thể làm được tốt nhất.
Cho dù anh biết, lúc này, bởi vì trúng thưởng cô mới bật thốt lên tên của anh, nhưng anh vẫn không kiềm chế được, lúc nghe được ba chữ "Tô Chi Niệm", cả người khẽ cứng ngắc một chút.
Tống Thanh Xuân quá mức kích động, không nhận thấy mình đã lỡ miệng, cũng không cảm nhận được sự khác thường của Tô Chi Niệm.
Sao cô có thể không kích động?
Vận may cả đời này của cô, có lẽ tất cả đều tích tụ mà bộc phát trong tối hôm nay.
Tới lúc cô rốt cuộc cũng nhận được tấm thẻ miễn phí cả đời màu đen tinh xảo từ tay người phục vụ thì còn đặc biệt khoe khoang lắc lắc hai lần trước mặt Tô Chi Niệm, sau đó, vừa nãy cô còn đang đau khổ vì chuyện tính tiền, lúc này, muốn bao nhiêu hào phóng liền có bấy nhiêu, mở miệng nói: "Ăn no chưa? Chưa no tiếp tục gọi, tôi thanh toán!"
Sau khi ăn xong, Tống Thanh Xuân đứng dậy đi toilet, Tô Chi Niệm xuống ga ra dưới tầng hầm lấy xe.
Bởi vì trúng giải, tâm tình Tống Thanh Xuân cực kỳ tốt, trong miệng còn khẽ hát bài hát hoàn toàn không đúng giai điệu.
Cô vừa kéo mở cửa toilet liền nghe tiếng nôn mửa truyền đến từ bồn rửa mặt phía ngoài, Tống Thanh Xuân đi ra, thấy một bóng người quen thuộc, ghé vào trên bồn rửa tay màu vàng lấp lánh, nôn đến thiên hôn địa ám.
Cô không cần nhìn mặt anh ta, chỉ cần bóng lưng cô cũng có thể nhận ra, đó là Tần Dĩ Nam.
--- ------ -------
Hôm nay Tần Dĩ Nam hẹn ăn cơm với khách hàng ở "Kim Lăng".
Lúc anh ta đến, khách hàng còn chưa tới, vì vậy đứng ở cửa Kim Lăng chờ, kết quả chưa chờ được khách tới, lại trước tiên chờ được Đường Noãn.
Anh ta theo đuổi Đường Noãn rất nhiều năm, mặc dù cô ta chưa từng đồng ý làm bạn gái anh ra, nhưng mà trong nhiều năm như vậy, anh ta và Đường Noãn còn từng có chút mâu thuẫn.
Mặc kệ những mâu thuẫn hoặc lớn hoặc nhỏ kia, cuối cùng người nhượng bộ, trước tới nay vẫn luôn là anh ta.
Từ ngày đầu tiện thích Đường Noãn, anh ta cũng biết cô ta có không ít thiếu sót, nhưng anh ta cảm thấy những chuyện đó đều không có ảnh hưởng gì quá lớn, cô gái tùy hứng một chút, kiêu căng một chút, ích kỷ một chút cũng đáng yêu hơn.
Huống chi, nếu như một người đàn ông thật sự thích một cô gái, những thiếu sót kia cũng có thể biến thành ưu điểm.
Anh ta cũng biết, Đường Noãn kiêu ngạo, quan hệ với những cô gái khác không quá tốt, anh ta cũng từng nghe cô ta châm chọc những cô gái kia, bởi vì thích, cho nên dung túng, mỗi lần nghe được, cũng chỉ cười một chút, sau đó vẫn thuận thế an ủi cô ta.
Chỉ là, chuyện cô ta vu oan cho Tống Thanh Xuân đẩy cô ta xuống nước cũng đã chạm đến ranh giới cuối cũng của anh ta, cần phải biết, Tống Thanh Xuân chính là em gái nhỏ anh ta cưng chiều từ bé đến lớn, anh ta thà rằng mình phải chịu uất ức cũng sẽ không khiến Tống Thanh Xuân chịu dù chỉ một chút uất ức.
Lúc còn đi học, Tống Thanh Xuân bị người ta ức Hi*p, thường thường anh ruột là Tống Thừa cũng còn chưa gấp, bản thân anh ta, người từ trước đến nay luôn dịu dàng thân thiện lại sẽ trở mặt trước tiên.
Cho nên sau chuyện ở Câu Lạc Bộ Kinh Thành, anh ta vẫn luôn không liên lạc với Đường Noãn, Đường Noãn cũng không còn liên lạc với anh ta, sau đó, ước hẹn cùng nhau trải qua đêm Giáng Sinh từ rất nhiều ngày trước truyện của lê*quý$đôn( của hai người cũng ngâm nước.
Đường Noãn bước xuống từ một chiếc BMW màu đỏ, cô ta ăn diện đặc biệt rực rỡ, bởi vì đến lễ Giáng Sinh, "Kim Lăng" cố ý bày một cây thông Noel cao khoảng năm mét trước cửa nhà hàng, xuyên thấu qua ánh đèn màu rực rỡ, anh ta có thể nhìn thấy Đường Noãn đứng bên cạnh xe, cười cực kì sáng lạn với người ngồi ở ghế lái.
Đó là một người đàn ông, đoán chừng sắp bốn mươi tuổi.
Trên đường hai người bước về phía cửa "Kim Lăng", Đường Noãn và người đàn ông trung niên kia vẫn luôn cười cười nói nói, lúc đi đến trước mặt anh ta cô ta mới nhìn thấy anh ta.
Tầm mắt của cô ta không hề dừng lại trên mặt anh ta dù chỉ mọt giây, giống như nhìn thấy một người không có chút quan hệ vậy, nhanh chóng dời đi tầm mắt, sau đó lại cười tươi với người đàn ông kia, bước qua bên cạnh anh ta.
Sau khi cô ta đã đi xa, anh ta mới xoay người nhìn cô ta một cái, người đàn ông trung niên kia vươn tay, hữu ý vô tình ôm hông cô ta, cô ta không tránh né, cũng không cự tuyệt.
Phòng anh ta đặt, cửa sổ hướng về phía đại sảnh tầng một, anh ta vừa vặn có thể thấy cô ta đang ăn cơm ở tầng một.
Suốt thời gian ăn cơm người đàn ông trung niên kia đều rót rượu cho cô ta, cô ta không cự tuyệt, một ly tiếp một ly uống..., ăn một bữa cơm, không thiếu bị người đàn ông trung niên kia ăn đậu hũ.
Nếu là ngày trước, có thể anh đã sớm lao xuống, trực tiếp kéo cô ta đi, nhưng lần này anh ta không nhúc nhích, nhưng mà tâm tình vốn không tệ của anh ta, lại bởi vì nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trở nên hỏng bét tới cực điểm, sau đó vốn đã chuẩn bị rất nhiều nội dung để bàn bạc với khách hàng, thậm chí cũng quên sạch, cuối cùng còn khiến khách hàng rất không vui, rời đi, còn lại một mình anh ta, vô cùng phiền não uống rượu.
Uống mãi uống mãi, Tần Dĩ Nam ngoại trừ cảm thấy sự nung đốt khó chịu trong dạ dày cũng không còn cảm giác nào khác, anh ghé vào bồn rửa nôn một lúc lâu, cho đến khi trong bụng hoàn toàn bị vét sạch, nghe thấy một giọng nói mềm mại truyền đến từ phía sau: "Anh Dĩ Nam?"
Tần Dĩ Nam trì độn một lúc lâu mới chậm rãi đứng thẳng, anh ta nhìn chằm chằm tấm gương trước mặt, liếc mắt nhìn người phía sau, xác định hồi lâu, cũng không nhận ra là ai, liền chậm rãi xoay người, kết quả chân còn chưa kịp đứng vững người liền ngã xuống mặt đất.
Tống Thanh Xuân vội vàng tiến tới, vươn tay đỡ Tần Dĩ Nam, sau đó liền ngửi thấy mùi rượu xông vào mũi, mi tâm theo bản năng nhíu một cái: "Anh Dĩ Nam, sao anh lại uống nhiều rượu vậy?"
"Cô là ai..." Giọng Tần Dĩ Nam không rõ ràng, đột nhiên lại bắt đầu nôn.
Trong bụng anh ta không có gì cả, chỉ nôn khan, Tống Thanh Xuân chỉ nghe âm thanh kia thôi cũng cảm thấy khó chịu thay anh ta.
Tần Dĩ Nam nôn xong, người không còn sức lực dựa vào bả vai Tống Thanh Xuân, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở hổn hển.
Bộ dạng anh như vậy, nhất định là không thể nào về nhà một mình, mà cô cũng không thể bỏ lại một mình anh ở đây....
Tống Thanh Xuân trầm tư một lát, cuối cùng vẫn lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tô Chi Niệm.
--- ------ ------ ----
Tô Chi Niệm dừng xe trước cửa chính "Kim Lăng", lúc chờ Tống Thanh Xuân, anh còn nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, quan sát hộp quà để bên cạnh ghế lái phụ.
Không đợi Tống Thanh Xuân, lúc Tô Chi Niệm vừa nghe Tống Thanh Xuân đang làm gì, lại nhận được cuộc gọi cô điện thoại tới.
Tô Chi Niệm cho là Tống Thanh Xuân gặp chuyện rắc rối gì, nhanh chóng lắng nghe, anh còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, bên kia liền truyền đến giọng nói của cô: "Anh Tô, tôi có thể không ngồi xe của anh để về nhà không?"
Tô Chi Niệm nhăn trán, trong điện thoại Tống Thanh Xuân hơi dừng lại một chút, lại cẩn thận mở miệng nói tiếp: "Hiện tại vẫn còn sớm, còn có tàu điện ngầm, tôi muốn ngồi tàu điện ngầm về nhà. . . . . ."
Tô Chi Niệm không đợi cô nói hết lời, liền cầm điện thoại, ấn nút tắt.
Trong xe trở nên tĩnh lặng, Tô Chi Niệm rủ mi, im lặng ngồi ở chỗ ngồi của tài xế, cũng không nhúc nhích.
Qua một hồi lâu , anh mới nghiêng đầu, nhìn về phía ánh đèn sáng chói nơi cửa chính của "Kim Lăng", anh cố nghe xuyên qua những âm thanh hỗn độn kia, nghe Tống Thanh Xuân nói: "Làm phiền anh có thể giúp tôi đưa anh ấy lên xe không?"
Cô có lẽ đang nói chuyện cùng nhân viên phục vụ, người nhân viên trả lời cô rất cung kính: "Được, thưa cô."
Sau đó, liền không có âm thanh gì nưã, khoảng năm phút sau, Tô Chi Niệm thấy Tống Thanh Xuân cùng một người bồi bàn, đỡ một người từ cửa xoay của "Kim Lăng" đi ra ngoài.
Tô Chi Niệm đợi đến khi ba người đi gần tới ven đường, anh mới thấy rõ ràng người bọn họ đang đỡ, dáng người cao, tay anh cầm tay lái, dùng lực một chút, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Cho nên cô gọi điện thoại nói với anh, không về nhà cùng anh, thì ra là gặp Tần Dĩ Nam…
Cô đứng trước “Kim Lăng”, đã kêu xe, trước xe anh khoảng 20 mét, một chiếc taxi ngừng lại.
Người bồi bàn giúp cô đỡ Tần Dĩ Nam vào trong xe..
Tống Thanh Xuân lấy một ít tiền boa từ trong túi, đưa cho người bồi bàn, đỡ Tần Dĩ Nam ra ngoài, chắc là mất không ít hơi sức, cô mở miệng nói cảm ơn, thở gấp: "Cám ơn anh nhé."
Người bồi bàn nhận lấy tiền boa, cũng nói một câu "Cám ơn", sau đó cô liền ngồi vào trong xe taxi, đóng cửa lại.
Đèn sau của chiếc xe lóe lên một cái, rồi chậm rãi lái về phía đường chính.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm xe taxi kia đi được một khoảng cách xa, mới vội vàng đạp chân ga, đi theo.
Xe taxi dừng ở một nhà trọ , Tô Chi Niệm cũng ngừng theo, khoảng cách cỡ 20 mét.
Anh có thể nghe một cách rõ ràng, Tống Thanh Xuân ngồi trong taxi, hỏi người lái xe bao nhiêu tiền, sau đó trả tiền, còn nhờ người lái xe giúp một tay, đỡ Tần Dĩ Nam xuống xe.
Không có người bồi bàn, chỉ có một mình cô đỡ lấy Tần Dĩ Nam, hiển nhiên có chút kiệt sức.
Tần Dĩ Nam bước chân không yên, mặc dù anh ta không mập, nhưng vóc dáng không thấp, nhiều lần, cô suýt nữa té ngã trên đất.
Tô Chi Niệm đợi đến khi bóng dáng của Tống Thanh Xuân cùng Tần Dĩ Nam biến mất ở cửa nhà trọ, mới từ trong xe bước xuống, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đứng trong đêm gió rét.
Lúc này đã gần 11 giờ, bởi vì lễ Giáng Sinh, cả thành phố vẫn còn náo nhiệt.
Bên tai Tô Chi Niệm có rất nhiều âm thanh, câu nói yêu thương, tiếng khóc em bé, nơi xa có tiếng pháo nổ, tiếng cười vui của bạn bè. . . . . . Nhưng mà, cũng không bằng hơi thở không ổn định của Tống Thanh Xuân khi đỡ Tần Dĩ Nam vào thang máy, đưa anh ta ra khỏi thang máy, kéo vào trong nhà, âm thanh thật chói tai.
Lúc vào nhà, Tần Dĩ Nam va chạm vào nơi nào đó, Tống Thanh Xuân khẽ la lên một tiếng: "Anh Dĩ Nam, cẩn thận!"
Sau đó tiếng bước chân lộn xộn, tiếng đẩy cửa, tiếng vang phát ra của người bị đặt ở trên giường, còn có tiếng thở dài của Tống Thanh Xuân.
Mặc dù nhìn anh không thấy phía trong nhà của Tần Dĩ Nam, nhưng từ âm thanh huyên náo trong phòng, anh nhận ra có thể Tống Thanh Xuân cởi giầy cho Tần Dĩ Nam, đắp chăn lên, sau đó đi lấy khăn lông trong phòng tắm, lau mặt cho anh ta.
Tần Dĩ Nam không tỉnh táo, ho khan mấy tiếng, mơ mơ màng màng lầm bầm một câu "Khát nước", ngay sau đó là tiếng bước chân vội vã của Tống Thanh Xuân chạy ra khỏi phòng ngủ, tiếng rót nước, sau đó đợi đến khi Tống Thanh Xuân trở lại phòng ngủ, cô nhẹ nhàng nói: "Anh Dĩ Nam, nước đây."
Giúp anh ta uống nước xong, Tống Thanh Xuân phải đi vào phòng bếp, bởi vì Tô Chi Niệm nghe giống như có tiếng của máy ép trái cây, sau đó, cô trở về phòng ngủ: "Anh Dĩ Nam, uống chút nước dưa hấu nhé? Giải rượu , sẽ thoải mái hơn một chút."
Có lẽ là vì uống nước xong lại uống tiếp nước dưa hấu, Tần Dĩ Nam tỉnh một chút, giọng nói có chút khàn khàn: "Tống Tống."
Dừng lại chốc lát, Tần Dĩ Nam còn nói: "Làm phiền em rồi."
"Anh Dĩ Nam, anh khách sáo với em làm gì?" Tống Thanh Xuân nói, bày ra một nụ cười: "Anh Dĩ Nam, anh uống nhiều rượu như vậy, chắc chắn không thoải mái, mau ngủ đi, em đi nấu cháo cho anh, sáng mai anh nhớ ăn..., nếu không nhất định dạ dày sẽ rất khó chịu."
"Ừ." Tần Dĩ Nam đáp một tiếng, sau đó là tiếng bước chân Tống Thanh Xuân đi ra khỏi phòng, đi chưa được mấy bước, liền dừng lại: "Còn nữa, anh Dĩ Nam, em để nước trên tủ đầu giường, nửa đêm anh tỉnh lại, nhất định sẽ khát nước, lúc đó có thể uống."
"Được rồi, Tống Tống, anh không sao, chỉ là uống nhiều quá." Dường như Tần Dĩ Nam khó chịu khi Tống Thanh Xuân dài dòng, kì thực trong giọng nói, cũng có mấy phần dung túng.
Tống Thanh Xuân khẽ cười hai tiếng, Tô Chi Niệm đã nghe thấy tiếng tắt đèn, sau đó cửa phòng ngủ bị đóng lại, rồi tiếng vo gạo. . . . . . Sau đó còn có giọng nói khó chịn của Tần Dĩ Nam: "Tống Tống, anh muốn ăn cháo bí đỏ."
"Được rồi, anh Dĩ Nam. . . . . ."
Tống Thanh Xuân còn chưa nói xong, Tô Chi Niệm liền nghiêng người, kéo cửa xe ra, ngồi xuống.
Anh cũng không cài dây an toàn, đạp chân ga, lao ra ngoài với tốc độ cực nhanh .
Anh không nên tới đây, ở trong lòng của cô, từ trước tới nay Tần Dĩ Nam luôn là người quan trọng nhất.
Cô chăm sóc Tần Dĩ Nam, là từ sự quan tâm trong lòng, còn anh, trước tới nay luôn là người được chăm sóc nhưng không liên quan, chỉ là phục vụ theo giao dịch.
Giống như là, mặc dù mỗi ngày anh về nhà cũng có thể ăn được cơm cô nấu, nhưng mà trong lòng anh lại biết rõ, sở dĩ cô nấu cơm, là bởi vì cô nghĩ nấu cho Tần Dĩ Nam, nên mới đi học cách nấu.
Giống như là, cô làm được món ngon nhất là cháo bí đỏ, bởi vì Tần Dĩ Nam thích ăn món đó. . . . .
Tô Chi Niệm nắm chặt tay lái, bởi vì dùng sức, khớp xương trở nên đau đớn.
Thật ra thì hôm nay anh đã rất vui vẻ, mặc dù anh không thể danh chính ngôn thuận giúp cô thanh toán tiền, nhưng anh suy nghĩ một biện pháp, gọi điện thoại cho ông chủ của "Kim Lăng", sắp xếp một hoạt động trúng thưởng, giúp cô thanh toán.
Không chỉ là lần này, còn có sau này mỗi một lần. . . . . . Không phải cô nói, cô thích ăn ở Kim Lăng sao?
Thích ăn, thì cứ ăn như vậy... Dù sao cô chi tiêu mỗi một tờ giấy, cũng sẽ đưa đến chỗ anh.
Anh ở dưới tình huống cô không biết chuyện, đưa tiền cho cô tiêu xài, cho dù cô không có cảm động, cũng không có cảm ơn, anh vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.
Anh cho rằng tương lai mình cuối cùng có thể nhớ lại, sẽ mỉm cười với lễ giáng sinh, nhưng lại không nghĩ rằng, kết cục của cậu chuyện, còn bi thương làm cho người ta đau lòng.
-
Tô Chi Niệm đã gần năm năm, chưa từng uống nhiều rượu.
Nhớ lần trước say rượu, là sau khi trông thấy bí mật đó vào năm năm trước, trong quán rượu ngâm bảy ngày bảy đêm; lần say rượu nhất, là ngày sinh nhật anh năm năm trước đó... Một lần say rượu đó, anh còn phạm sai lầm, ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ cô.
Năm năm sau, anh một lần nữa uống nhiều rượu.
Lúc từ trong quán rượu đi ra, đã là rạng sáng, anh lảo đảo bước đi, tới trước xe, duỗi tay nhiều lần, mới kéo cửa xe ra, hoa mắt chóng mặt ngồi vào trong xe, lưng dựa vào phía sau xe nheo mắt một lát, mới sờ lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi một cú điện thoại cho tài xế.
Đợi khoảng nửa giờ, ngoài xe vang lên tiếng gõ cửa sổ, mở khóa xe, đợi đến khi người lên xe, mới nhìn rõ, đến không phải là tài xế, mà là thư ký Trình Thanh Thông.
Trình Thanh Thông lên xe trước, từ trong túi ghế sau sờ soạng một chai nước, mở nắp bình, đưa cho Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm uống hai ngụm, đưa chai nước trả lại cho Trình Thanh Thông, giọng nói không có tâm tình hỏi: "Tại sao là cô?"
"Tài xế Trương không có ở Bắc Kinh, mới vừa gọi điện thoại cho tôi." Trình Thanh Thông trung thực khai báo nguyên nhân, sau đó đóng nắp chai nước, lúc đặt chai nước ở chỗ cạnh tài xế, thấy được cái túi xách được đóng gói tinh sảo kia.
Bây giờ đã qua lễ giáng sinh... Quà vẫn còn ở trong xe đại BOSS, đại BOSS uống say khướt, đây là nói, lễ giáng sinh, đại BOSS với "Người giấu ở trong trí nhớ" ầm ĩ không vui sao?
Trình Thanh Thông thất thần trong chốc lát, liền vội vàng im lặng không lên tiếng xoay người, cài giây nịt an toàn, sau đó khi khởi động xe, hỏi một câu: "Tô tổng, đi đâu?"
Tô Chi Niệm nhắm mắt lại, phun hai chữ: "Công ty."
Giọng nói anh quá nhỏ, phát âm rất mơ hồ, Trình Thanh Thông không nghe rõ, đầu tiên cô "Sao?" một tiếng, sau đó lại hỏi một tiếng: "Chỗ nào?"
Lần này trực tiếp không có câu trả lời.
Trình Thanh Thông xuyên qua kính chiếu hậu, liếc mắt nhìn Tô Chi Niệm ngồi trên ghế phía sau, thấy anh không có phản ứng gì, sau đó suy nghĩ một chút, nói: "Về nhà sao?"
Khi nghe hai chữ "Về nhà" này, mi tâm Tô Chi Niệm nhẹ cau lại một cái, có một ảm đạm hiện lên ở giữa lông mày anh, sau đó anh chậm rãi mở mắt ra, giống như nghĩ tới điều gì, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ trở nên có chút mờ mịt, trong miệng rất nhỏ giọng nhẹ nói một câu: "Về nhà? Về nhà..."
Theo lời của anh, mắt của anh tràn lên một tầng tự giễu, tiếp theo nói nhẹ một tiếng "Không trở về nhà, về nhà, cũng không ai quan tâm...", rồi một lần nữa nhắm hai mắt lại.
Lúc đầu giọng anh còn có chút to, Trình Thanh Thông miễn cưỡng có thể nghe được "Về nhà" hai lần, đến mấy chữ phía sau kia, Trình Thanh Thông hoàn toàn nghe không rõ anh nói cái gì.
Nếu không phải xuyên thấu qua kính chiếu hậu, thấy môi của anh đang động, cô còn cho là anh không nói chuyện.
Vẻ mặt Tô Chi Niệm rất nhạt, giống như ngủ thi*p đi, Trình Thanh Thông do dự chốc lát, không nói gì, rồi cho xe chạy về phía nhà anh.
Chương 150: Thẻ miễn phí cả đời (10)
Vẻ mặt Tô Chi Niệm rất nhạt, giống như ngủ thi*p đi, Trình Thanh Thông do dự chốc lát, không nói gì, rồi cho xe chạy về phía nhà anh.
"Người giấu ở trong trí nhớ" không phải đang ở trong nhà của anh sao? Coi như hai người ầm ĩ không vui cái gì, luôn luôn phải gặp mặt, mới có thể giải quyết không phải sao? Đại BOSS tốn nhiều tiền như vậy, tỉ mỉ chuẩn bị "Trấn điếm chi bảo", nếu như không đưa ra ngoài, thật sự là thật là đáng tiếc! Hơn nữa phụ nữ nhận được quà, cũng sẽ rất vui vẻ chứ? Đại BOSS thích cô ấy như vậy, thấy cô vui vẻ, anh cũng sẽ vui vẻ theo...
Trình Thanh Thông nhìn thẳng đường phía trước, nghĩ tới đây, khóe môi cũng theo cong lên.
Không có ai biết, đáy lòng của cô cất giấu một bí mật nhỏ.
Cái bí mật nhỏ đó, chính là về đại BOSS.
Cô thích anh, từ rất nhiều năm trước, lúc phỏng vấn, liền thích anh.
Cho nên cô mới cố gắng làm cho mình trở nên ưu tú, hiểu chuyện, vì để có thể ở lại bên cạnh anh.
Cô biết, người anh yêu không phải là cô, thật ra thì cô chưa từng nghĩ đến nhận được từ anh, cô chỉ muốn lẳng lặng đứng ở phía sau anh, nhìn anh vui vẻ, cô liền vui vẻ, nhìn anh khổ sở, lòng cô sẽ đau, nhìn anh hạnh phúc, cô liền thỏa mãn.
Trình Thanh Thông dừng xe ở cửa biệt thự, không có lái vào, cô xoay người gọi hai tiếng "Tô tổng", Tô Chi Niệm mới chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt của anh có chút mơ hồ, sợ run một lát, mới ý thức đã đến, sau đó nhẹ "Ừ" một tiếng, liền đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Tô Chi Niệm bước đi có chút siêu vẹo, Trình Thanh Thông đi theo xuống xe, muốn đỡ Tô Chi Niệm một cái, lại bị anh vươn tay, cự tuyệt: "Cô về trước đi, sáng mai đến đón tôi."
"Vâng, Tô tổng." Trình Thanh Thông rút tay trở về, đứng ở bên cạnh xe, vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Chi Niệm lảo đảo đi đến cửa nhà, ấn mật mã, vào cửa, mới lên xe, rời đi.
-
Tống Thanh Xuân mười một giờ rưỡi trở về biệt thự, cô nhìn thấy phòng tầng hai đã tối đen, biết Tô Chi Niệm còn chưa trở về.
Buổi tối ăn hơi nhiều, không có buồn ngủ, trong dạ dày vẫn no căng, ôm thái độ muốn tiêu hóa thức ăn, Tống Thanh Xuân chạy ở phòng tập thể thao lầu một trong nửa giờ.
Bên trong phòng rất ấm, đến khi chạy xong, cả người Tống Thanh Xuân đã bị ướt đẫm mồ hôi.
Cô lên tầng tắm nước nóng trước, sau đó lại đi xuống lầu cầm một chai nước trong tủ lạnh, mới vừa mở nắp chai ra, liền nghe thấy điện thoại di động ở trong phòng khách, vang lên tiếng chuông.
Tống Thanh Xuân theo bản năng nhìn đồng hồ treo trên vách tường một cái, đã một giờ sáng, ai gọi điện thoại tới?
Cô vừa buồn bực uống nước, vừa đi đến phòng khách, cầm lên điện thoại di động, liếc mắt nhìn tên người gọi điện tới, sau đó liền nhận nghe: "Anh Dĩ Nam?"
Có lẽ Tần Dĩ Nam vừa ngủ dậy, đã tỉnh rượu, nói từng chữ rõ hơn rất nhiều: "Anh vào phòng vệ sinh, nhớ đến một mình em trở về nhà, không yên lòng, nên gọi điện thoại đến."
-
Cho đến Tô Chi Niệm đứng ở cửa, anh mới chậm chạp phát hiện, mình trở về nhà.
Anh đứng ở cửa một lát, nhưng vẫn đi về phía trướcc một bước, thân thể lung lay một cái, cũng may anh kịp thời vịn vào vách tường, vừa mới chuẩn bị cúi người xuống cỡi giày, thì nghe thấy trong nhà truyền đến một tiếng: "Anh Dĩ Nam?"
Bởi vì say rượu, đầu óc của anh phản ứng có chút chậm, cả người sững sờ một lát, mới ý thức tới đó là tiếng của Tống Thanh Xuân.
Cô đã về nhà sao... Anh vừa nghĩ tới đây, thì nghe thấy trong lời của cô mang theo nụ cười còn nói: "Em đã về đến nhà an toàn."