Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 117

Tác giả: Diêp Phi Dạ

THỜI NIÊN THIẾU, ANH BỒI CÔ TRƯỞNG THÀNH
Năm Tô Ức Đình bảy tuổi, trở thành bạn học cùng trường với Lục Kiều Sâm.
Lục Kiều Sâm năm hai, Tô Ức Đình năm nhất, lớp hai người ở hai tòa nhà dạy học khác nhau, cách nhau 100m, nhưng Tô Ức Đình lại thường xuyên vào lúc nghĩ giữa tiết, ở chỗ hành lang trước cửa lớp mình, nhìn thấy thân ảnh Lục Kiều Sâm, mỗi lần nhìn anh, trong tay anh đều sẽ cầm lấy đủ kiểu quà vặt nhỏ, bởi vì hai người quen biết, Lục Kiều Sâm luôn sẽ chia cho cô một ít quà vặt.
Thế giới của trẻ con, ngây thơ đơn giản, những quà vặt kia, liền giống như mỗi một viên mật đường, luôn ngọt vào đáy lòng Tô Ức Đình, cô và Lục Kiều Sâm, có lẽ chính là bắt đầu hoàn toàn quen biết từ lúc đó, sau khi tan học, lúc chờ không được phụ huynh tới đón, hai người sẽ luôn kết bạn cùng chơi đùa ở trên sân thể dục.
Vào năm lớp một của Tô Ức Đình, không cẩn thận cầm lấy cục đá đập hư thủy tinh tầng dạy học, là Lục Kiều Sâm gánh trách nhiệm, sau đó Lục Kiều Sâm bị giáo viên trừng phạt quét dọn sân thể dục một tuần, còn bị gọi phụ huynh, yêu cầu 200 đồng phí sửa chữa.
Vào năm lớp hai của Tô Ức Đình, cuộc thi cuối kỳ không có thi tốt, Tô Ức Đình sợ về nhà bị mẹ mắng, trốn tránh ở trong phòng học không dám ra ngoài, cuối cùng là Lục Kiều Sâm giúp cô giải quyết vấn đề khó. Lục Kiều Sâm xé bài thi của cô, nói với Tống Thanh Xuân - mẹ Tô Ức Đình là anh không cẩn thận đánh mất bài thi của Tô Ức Đình, còn lời thề son sắt nói với Tống Thanh Xuân, Tô Ức Đình thi đứng nhất lớp. Tống Thanh Xuân rất cao hứng, nhưng mà cao hứng đó chỉ duy trì trong thời gian trên đường về nhà, bởi vì Lục Kiều Sâm không biết, Tô Chi Niệm - ba Tô Ức Đình có siêu năng lực, Tô Ức Đình bởi vì ác ý giấu giếm, tối đó bị Tống Thanh Xuân cho đối diện tường suy ngẫm hai tiếng.
Vào năm lớp ba của Tô Ức Đình, phòng học của Lục Kiều Sâm dời đến tầng dạy học gần sân thể dục, xuyên qua cửa sổ, Lục Kiều Sâm đúng lúc có thể xem rõ cảnh sân thể dục. Chiều thứ tư, là thời gian Lục Kiều Sâm tự học, Tô Ức Đình học lớp thể dục ở trên sân thể dục, lúc Tô Ức Đình chạy bộ, té ngã trên đất, anh ném 乃út trong tay xuống, chạy nhanh ra khỏi phòng học, bất chấp câu hỏi của giáo viên phía sau, vọt tới sân thể dục, lúc nhìn thấy Tô Ức Đình ngã không nghiêm trọng, anh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, phía sau liền truyền tới tiếng răn dạy thầy chủ nhiệm cảnh cáo anh không tôn trọng giáo viên, một mình chạy ra khỏi phòng học.
Vào năm lớp bốn của Tô Ức Đình, cô không cẩn thận trật thương chân, Lục Kiều Sâm cõng cô đi rất xa. . .
Vào năm lớp năm của Tô Ức Đình, Lục Kiều Sâm học trung học cách hai cây số.
Vào năm lớp sáu của Tô Ức Đình, là Lục Kiều Sâm vòng đường xa, đi xe đạp đưa đón tan học.
Tô Ức Đình học trung học, vẫn là cùng một trường với Lục Kiều Sâm, lần này lớp của hai người, không còn là phân bố ở trên hai tòa nhà dạy học khác nhau nữa, mà là ở cùng một tòa nhà.
Lục Kiều Sâm lầu ba, Tô Ức Đình lầu bốn.
Đứa bé học sơ trung, tiếp xúc sự vật mới mẻ càng ngày càng nhiều, biết vật cũng càng ngày càng nhiều, nam sinh và nữ sinh không giống như là tiểu học xen lẫn ở cùng một chỗ nữa.
Đại đa số đều là nam sinh chơi với nam sinh, nữ sinh chơi với nữ sinh, ngoại trừ hoạt động tập thể, gần như là nam nữ sinh không có giao tiếp gì quá nhiều, mà trong ngày thường chỉ cần có nam sinh và nữ sinh nào thân mật một chút, luôn sẽ bị truyền ra một ít "vụ tai tiếng nhỏ" .
Sau đó, Lục Kiều Sâm và Tô Ức Đình quen biết nhiều năm liền bị rất nhiều người lặng lẽ nói xấu.
Tô Ức Đình là ở nửa học kỳ đầu của sơ trung năm nhất, lúc trốn học với người cùng bạn, bạn ngồi cùng bàn vô cùng thần bí hỏi cô, Lục Kiều Sâm lầu dưới có phải là bạn trai cô không, cô mới biết chính mình bị mọi người truyền ra "vụ tai tiếng nhỏ" lâu như vậy.
Lúc đó cô còn chưa hiểu rõ ý tứ "Bạn trai" là gì, không hiểu ra sao nhìn chằm chằm bạn ngồi cùng bàn, chớp mắt mấy cái, sau đó ngây ngốc trả lời một câu: "Bạn trai là gì?"
Bạn ngồi cùng bàn bị cô làm cho im lặng, một bộ dáng giáo viên nhỏ, phổ cập khoa học "Thiên trường địa cửu" "Ái hận tình cừu" cho cô.
Bạn ngồi cùng bàn nói thao thao bất tuyệt, Tô Ức Đình nghe đến mơ mơ màng màng, cuối cùng bạn ngồi cùng bàn nói mệt mỏi, trực tiếp ôm từ trong ngăn kéo ra nhiều quyển tiểu thuyết của "Diệp Phi Dạ", đưa cho Tô Ức Đình, bày ra một bộ dáng tiễn đồ dệ rời núi, lời thề son sắt nói: "Cậu xem những sách này xong rồi, thì cái gì cũng hiểu."
Thần kỳ như vậy sao?
Tô Ức Đình cổ quái nhìn chằm chằm khuôn mặt nắm chắc của bạn ngồi cùng bàn, chần chừ một lát, nhận lấy sách.
Trở về nhà, viết xong bài tập, tắm rửa xong, bò lên trên giường, Tô Ức Đình nghĩ đến sách bạn ngồi cùng bàn cho mình, thuận tay rút ra một quyển sách, lật xem.
Không nghĩ tới, vừa xem chính là suốt cả đêm, ngày hôm sau Tô Ức Đình, ở trong phòng học mệt mỏi muốn ngủ, lúc nằm sấp ngủ ở trên bàn trong tiết tự học, còn bị giáo viên chỉ đích danh đứng mười phút.
Tô Ức Đình dùng thời gian một tuần, xem xong rồi một quyển của Diệp Phi Dạ, sau đó dùng thời gian năm ngày, lại xem xong thêm một quyển của Diệp Phi Dạ. . . Lại sau đó, Tô Ức Đình liền bị bạn ngồi cùng bàn kéo vào trong thế giới tiểu thuyết, mặc kệ là sách thực hay là sách điện tử, luôn có thể xem đến cực kỳ vui vẻ.
Cô gái đều thích mơ mộng, thích tình yêu lãng mạn, thích bạch mã vương tử tao nhã.
Xem nhiều tiểu thuyết, mộng này liền sẽ trở nên càng thêm khắc sâu.
Tô Ức Đình dần dần bắt đầu ảo tưởng chính mình sẽ phát sinh câu chuyện tình yêu với nam sinh như thế nào.
Tưởng tượng ra mộng đẹp đó, vừa mơ mộng đó chính là hơn một năm, thẳng đến năm sơ tam kia, cuối cùng Tô Ức Đình cũng gặp gỡ được "Tình nhân trong mộng" của mình.
Lục Kiều Sâm trong "Vụ tai tiếng bạn trai nhỏ" năm đó của cô đã lên cao trung, lại tách ra ở trường học khác với cô một lần nữa.
Năm đó lần đầu tiên cô tới nguyệt sự, vóc dáng giống như măng mùa xuân sau cơn mưa, bộ dáng phát triển lên một cái, иgự¢ cũng giống như bóng hơi thổi phồng, bỗng nhiên liền lớn lên.
Năm đó lúc còn một tháng nữa tới cuộc thi, cô ở trên hoạt động trường học tổ chức cho học sinh, gặp gỡ Lương Dương mặc một áo sơ mi trắng, tươi mát sạch sẽ giống như một cơn gió xuân.
Lương Dương theo đuổi Tô Ức Đình.
Một phong thơ tình màu lam nhạt, chữ viết giống như người của anh ta, tươi mát vui mắt, hành văn tốt giống như là thơ ca.
Bỗng chốc liền công kích Tô Ức Đình đến mức không hề có chút lực chống đỡ, trái tim thiếu nữ bỗng chốc cỏ dại lan tràn, chỉ là do dự một ngày, liền quyết định buổi tối hồi đáp cho Lương Dương một phong thư, đáp ứng kết giao với anh ta.
Lá thư đó còn chưa viết, trong đầu Tô Ức Đình liền ảo tưởng vô số loại câu chuyện tình yêu sẽ phát sinh giữa mình và Lương Dương.
Bởi vì cha mẹ ngăn cản, hai người quyết tuyệt bỏ trốn, không cẩn thận gặp tai nạn xe cộ sinh ly tử biệt. . . Tóm lại, những cảnh cô đã xem ở trong tiểu thuyết, cô đều đổi vai chính thành cô và Lương Dương, ảo tưởng một lần.
Tô Ức Đình thuận lý đi cùng Lương Dương.
Vào lúc hai người tan học, sẽ lén lút hẹn hò trong rừng cây nhỏ ở trường học, mỗi lần Lương Dương đều sẽ tặng cho cô một ít món quà vặt nhỏ đáng yêu, kém xa quà vặt ngon nhập khẩu Lục Kiều Sâm cho cô, nhưng Tô Ức Đình lại cảm thấy những quà vặt kia giống như là từng đóa hoa hồng xinh đẹp, đáng yêu kiều diễm.
Lục Kiều Sâm là sau khi Tô Ức Đình và Lương Dương kết giao ba ngày, biết được Tô Ức Đình đang nói yêu đương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc