Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 116

Tác giả: Diêp Phi Dạ

ANH VÀ EM GẶP NHAU VÀO LÚC THƠ ẤU
Thời gian trôi qua cùng em, là tỏ tình tốt nhất tôi dành cho em.
-
Tô Ức Đình, nhũ danh: Tiểu hạt vừng.
Lục Kiều Sâm, nhũ danh: Tiểu bánh mật.
-
Chương 1: Anh và em gặp nhau vào lúc thơ ấu
-
Tô Ức Đình và Lục Kiều Sâm quen biết trên tiệc sinh nhật của ba bào thai nhà họ Đường, là Đường Niệm Cố, Đường Niệm Khuynh, Đường Niệm Thành.
Lục Kiều Sâm sáu tuổi, Tô Ức Đình năm tuổi.
Lục Kiều Sâm và Đường Niệm Cố, Đường Niệm Khuynh, Đường Niệm Thành là bạn học cùng lớp nhà trẻ, đã sớm quen biết, cho nên khi Tô Ức Đình đến, không khí bốn người chung ᴆụng rất hòa hợp.
Trong bốn người, chỉ có Đường Niệm Khuynh là bé gái, nhìn thấy Tô Ức Đình, đặc biệt cao hứng, lập tức ngọt ngào chào hỏi với Tô Ức Đình.
Tô Ức Đình có Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân theo, tuy rằng có chút sợ người lạ, nhưng nhìn thấy Đường Niệm Khuynh hoạt bát đáng yêu luôn cầm lấy đồ chơi chia cho mình, vẫn rất nhanh làm bạn tốt với cô.
Trong ba bào thai nhà họ Đường, tính khí lão đại Đường Niệm Cố trầm ổn nhất, ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng trò chơi gần năm mươi mét vuông, chơi trò chơi chạy bằng điện, lúc mẹ Cố Khuynh Thành gọi mình chào hỏi, ngẩng đầu, khách khí cười một cái với Tô Ức Đình, thân sĩ mở miệng nói: "Hoan nghênh cậu tới nhà tớ làm khách."
Tô Ức Đình lễ phép trả lời câu: "Cám ơn."
Đường Niệm Cố lại cười một tiếng, không nói chuyện, cúi đầu tiếp tục đắm chìm ở trong trò chơi của mình.
Bốn người bạn nhỏ, hai người thân thiện, Tô Ức Đình rất nhanh liền dung nhập vào cuộc sống của mọi người.
Đường Niệm Thành nghịch ngợm gây chuyện nhất, bắt nạt không ít bạn nhỏ ở trong nhà trẻ, bị giáo viên nhà trẻ nói cho phụ huynh.
Chơi đến gần buổi trưa, Đường Niệm Thành bắt đầu hư hỏng, không ngừng trêu chọc Tô Ức Đình và Đường Niệm Khuynh.
Đều là đứa bé mấy tuổi, không có phân chia nam nữ quá khắc sâu, trêu chọc tới trêu chọc đi, Tô Ức Đình, Đường Niệm Khuynh và Đường Niệm Thành đánh nhau.
Cho dù Tô Ức Đình và Đường Niệm Khuynh là hai người, nhưng lại bù không được lực đạo của Đường Niệm Thành, vào lúc Đường Niệm Thành không nhẹ không nặng cầm lấy xếp gỗ đập hai bé, lão đại Đường Niệm Cố đang chơi trò chơi liền quăng máy chơi game ra, nhanh chóng đứng dậy bảo vệ em gái Đường Niệm Khuynh ở phía sau, mà Lục Kiều Sâm từ khi Tô Ức Đình vào phòng đồ chơi, chưa từng nói chuyện cũng không chuyển động, luôn ngồi ở trước cửa sổ sát đất đọc sách cũng bỗng nhiên ném sách cầm trong tay tới đây, đúng lúc đập vào xếp gỗ Đường Niệm Thành ném về phía mặt Tô Ức Đình bay sang một bên.
Tô Ức Đình sợ hãi không thôi bị dọa đến đặt ௱ôЛƓ ngồi lên thảm trải sàn bên cạnh, tức giận trừng mắt nhìn Đường Niệm Thành một cái, sau đó cô liền nghiêng đầu nhìn về phía sách rơi ở trước mặt mình, cô còn chưa kịp xem rõ chữ trên bìa sách, liền có một cái tay nhặt nó từ trên mặt đất lên, cô thuận theo cái tay nhìn theo một đường đi lên, nhìn thấy một khuôn mặt như vẽ, khi bé trai tiếp xúc đến tầm mắt của cô, vẻ mặt trên mặt không biến hóa quá lớn, chỉ là động tác cầm lấy sách chuẩn bị xoay người đi liền dừng lại một chút, giống như là đang do dự cái gì, sau một lát, lên tiếng hỏi: "Không bị dọa chứ?"
Tô Ức Đình lắc đầu, nói "Cám ơn" .
Lục Kiều Sâm khẽ gật đầu, đứng tại chỗ một lát, sau đó liền đi trở về phía trước cửa sổ, mở sách ra, tiếp tục xem.
Tô Ức Đình thuận theo bước chân Lục Kiều Sâm, tầm mắt chuyển động theo.
Thẳng đến rất nhiều năm sau, cô vẫn nhớ đến một màn kia, ánh nắng yên tĩnh, chiếu lên người bé trai non nớt, dung nhan tuấn mỹ của anh giống như là vương tử trong truyện cổ tích, yên tĩnh ngồi ở phía trước cửa sổ sáng ngời xem một quyển sách.
Quyển sách kia, ba chữ tên sách, trước đây cô chỉ nhận thức hai chữ, là 《 tây X ký 》.
Lần thứ hai Tô Ức Đình gặp Lục Kiều Sâm là nửa năm sau, ở trên du thuyền, theo cha mẹ tham gia một bữa tiệc tối.
Nếu không phải là mẹ nhắc nhở, Tô Ức Đình đã suýt nữa quên mất bé trai từng "Anh hùng cứu mỹ" mình.
Ba bào thai nhà họ Đường tới hai người, Đường Niệm Khuynh bởi vì thân thể không tốt, không tới đây, cho nên trên du thuyền quen biết với Tô Ức Đình, chỉ có một cô gái là cô.
Phòng trên du thuyền không nhiều, sau buổi cơm trưa, đứa bé nhỏ tuổi đều cần nghỉ trưa, cho nên chỉ có thể hai đứa bé một gian phòng.
Tô Ức Đình bởi vì đã từng bị Đường Niệm Thành bắt nạt ở nhà họ Đường, cự tuyệt ngủ chung một phòng với Đường Niệm Cố và Đường Niệm Thành giống Đường Niệm Cố như đúc, cho nên cuối cùng chọn tới chọn lui, Tô Ức Đình chỉ có thể miễn cưỡng lựa chọn ngủ chung với Lục Kiều Sâm
Lục Kiều Sâm vẫn là dáng dấp mà Tô Ức Đình gặp vào lần đầu tiên, một khuôn mặt tươi cười không buồn không vui, khi nghe được Tô Ức Đình nói muốn ngủ chung với mình, quay đầu nhìn Tô Ức Đình một cái, đối mặt với chỉ thị cha nói mình mang Tô Ức Đình đi nghỉ ngơi, không có chút xíu không tình nguyện, gật đầu một cái, trượt xuống ghế ngồi, đi đến trước mặt Tô Ức Đình, nói một câu: "Đi thôi."
Tô Ức Đình quay đầu nhìn thoáng qua Tống Thanh Xuân, chờ đến sau khi Tống Thanh Xuân gật đầu, cô mới học bộ dáng Lục Kiều Sâm, cũng tuột xuống từ trên ghế, sau đó đuổi theo Lục Kiều Sâm.
Lục Kiều Sâm ngừng bước chân một chút, nghiêng đầu nhìn Tô Ức Đình một cái, anh luôn không thích người lạ ᴆụng vào mình, không có hất tay nhỏ của Tô Ức Đình ra, chỉ là thả chậm bước chân, tùy ý cô kéo vạt áo của mình, cùng vào gian phòng.
Hai người đắp một cái chăn, cùng ngủ trưa.
Lúc ăn cơm trưa, Tô Ức Đình uống rất nhiều nước trái cây, cho nên lúc ngủ trưa, mơ một giấc mơ, mơ thấy chính mình muốn tìm toilet, sau đó sau khi tìm được, liền đi vệ sinh, kết quả phát hiện dưới thân ướt sũng, cô liền mơ mơ màng màng mở to mắt ra, sau đó nữa cô sờ sờ dưới thân, lúc này mới ý thức được chính mình lại đái dầm, đứa bé năm tuổi đã biết xấu hổ, nhất thời liền luống cuống nhỏ giọng khóc lên.
Lục Kiều Sâm là bị tiếng khóc của Tô Ức Đình đánh thức, anh còn nhỏ tuổi, học biểu tình người lớn, nhăn mày ngồi dậy, không hiểu ra sao nhìn cô gái khóc hoa lê đẫm mưa một chút, lại nhìn vết nước ướt sũng trên giường, nhất thời hiểu rõ.
Bởi vì bị Lục Kiều Sâm nhìn thấy mình đái dầm, Tô Ức Đình khóc càng lợi hại.
Lục Kiều Sâm hung hăng vặn mi tâm lại, sau đó nhìn chung quanh một chút, liền nhảy xuống giường, tốn sức kéo Tô Ức Đình vào nhà vệ sinh, sau đó cầm máy sấy lên, sấy khô váy ngủ ướt nhẹp cảu Tô Ức Đình, sau đó lại bưng nước, tưới nước ở trên quần ngủ của mình, lúc này mới rút khăn giấy, vụng về mà lại nhu thuận lau nước mắt trên mặt Tô Ức Đình, giống như tiểu đại nhân, an ủi cô nói: "Đừng khóc, không có việc gì, tớ cam đoan sẽ không có ai biết."
Tô Ức Đình nghe được câu này, rưng rưng nhìn Lục Kiều Sâm, mang theo một chút mong mỏi hỏi: "Thật?"
"Thật!" Trên mặt non nớt của Lục Kiều Sâm tràn ngập cam đoan.
Tô Ức Đình nín khóc cười.
Mi tâm nhăn lại của Lục Kiều Sâm liền giãn ra.
Hai đứa bé vừa đi ra từ nhà vệ sinh, Tống Thanh Xuân và Kiều An Hảo liền kết bạn đi vào gian phòng.
Kiều An Hảo mắt sắc lợi hại, bỗng chốc liền nhìn thấy vết nước trên giường, lập tức hỏi hai đứa bé: "Ai đái dầm?"
Tô Ức Đình khẩn trương cúi đầu, còn chưa kịp mở miệng, Lục Kiều Sâm đứng ở bên cạnh cô liền lên tiếng: "Thực xin lỗi, mẹ, là con."
Mặc kệ sau này trôi qua bao nhiêu năm, chỉ cần Tô Ức Đình nhắc tới Lục Kiều Sâm với người khác, trong đầu cô nghĩ đến trước tiên mãi mãi cũng là chuyện này.
Có lẽ chính là bắt đầu từ lúc đó, Tô Ức Đình phụ trách gây họa, Lục Kiều Sâm phụ trách chịu tội thay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc