Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 113

Tác giả: Diêp Phi Dạ

KẾT CỤC
Bật máy tính lên, nhập mật mã vào, vào lúc đầu ngón tay Tần Dĩ Nam tiếp xúc trên cửa sổ liền dừng lại một chút, mới nhấn mở hòm thư, nhập tài khoản và mật mã vào, tiến vào trang chủ.
Nơi hộp thư màu đỏ đó biểu thị "1", nhắc nhở anh vừa mới tiếp nhận một mail mới.
Thật ra Tần Dĩ Nam nhìn như ôn hòa khiêm tốn, nhưng can đảm trong xương lại là đặc biệt lớn, thẳng thắn mà nói, đến ngay cả chính anh cũng không biết rốt cuộ mình sợ cái gì.
Nhưng mà hiện tại, đáy lòng của anh lại tràn ngập khủng hoảng mãnh liệt.
Anh chần chờ một hồi lâu, mới nhấn mở bức mail, tải xuống, sau đó trượt đi thanh lăn, xem ghi chép trò chuyện của Trình Thanh Thông.
"Kim tổng, tôi là Trình Thanh Thông, xin hỏi hiện tại ngài có tiện không? Có thể gọi điện thoại sao?" Đó là ngày thứ hai, sau khi công ty anh xảy ra chuyện, Trình Thanh Thông gửi cho Kim Trạch.
Kim Trạch: "Có thời gian, chỉ là nếu có chuyện gì, tôi càng hy vọng có thể gặp mặt em nói chuyện."
Trình Thanh Thông: "Vậy Kim tổng, ngài hôm nay và ngày mai khi nào thì ngài có thời gian đâu? Chúng ta gặp mặt nói chuyện."
Kim Trạch: "Thanh Thông, em tìm tôi, lúc nào tôi cũng có thời gian, liền hiện tại đi, em ở nơi nào? Tôi đi đón em."
Trình Thanh Thông: "Kim tổng, ngài nói địa chỉ đi, tôi đi tìm ngài."
Kim Trạch: "Golden Age."
...
Trình Thanh Thông: "Điều kiện của anh, tôi đáp ứng."
Điều kiện? Cô đáp ứng điều kiện gì của Kim Trạch?
Kim Trạch: "Số chứng minh thư."
Mười tám con số Trình Thanh Thông trả lời Kim Trạch, Tần Dĩ Nam không thể quen thuộc hơn nữa, là số chứng minh thư của cô.
Kim Trạch: "Tôi đặt vé máy bay cho em, chuyến bay buổi trưa ngày mai, bay đến Thượng Hải, đến sân bay sẽ có người đón em."
"Chỉ cần em được người tôi phái đi đón được, anh ta sẽ lập tức gọi điện thoại cho tôi, nhận được điện thoại, tôi sẽ lập tức phân phó ngân hàng chuyển tiền cho Tần Dĩ Nam."
Trình Thanh Thông: "Tôi biết rồi."
Kim Trạch: "Tối ngày mai tôi bay đi nước Pháp, một tuần sau trở về Thượng Hải, trong thời gian một tuần này, chỉ cần em không rời khỏi Thượng Hải, tùy em làm gì cũng được, ngày mai người đón em sẽ đưa cho em một tấm thẻ, tiền bên trong tùy tiện xài. Ngoài ra, tôi sẽ sắp xếp một chỗ ở cho em ở Thượng Hải, hết một tuần sau, tôi sẽ đi qua, em chuẩn bị cho tốt."
...
Đây là ghi chép đối thoại của Trình Thanh Thông và Kim Trạch vào buổi chiều hôm sau, đêm hôm đó, Kim Trạch gửi lại cho Trình Thanh Thông một tin nhắn.
Là hợp đồng đầu tư anh và anh ta ký kết.
Chụp cột ký tên rành mạch rõ ràng, tên anh và tên của Kim Trạch, ở song song cùng một chỗ.
...
Tuy rằng chỉ là một ít tin nhắn đơn giản, tuy rằng anh không biết rốt cuộc anh ta và cô gặp mặt đã nói những gì, nhưng anh lại hiểu hết thảy.
Đau đớn không có cách gì tin tưởng, rồi lại không thể không tin... Các loại cảm xúc phức tạp, giống như là thủy triều cuộn trào mãnh liệt bao phủ Tần Dĩ Nam.
Anh cảm giác trái tim của mình, giống như bị vét sạch, máu tươi liên tục không ngừng chảy ra ngoài, khắp toàn thân giống như là che kín rất nhiều lưỡi dao sắc bén, cạo xương lột da, từng cơn đau đớn, ăn mòn thể xác và tinh thần của anh.
Đau đến cuối cùng, máu toàn thân Tần Dĩ Nam giống như đông lại, không còn tri giác.
Trên màn ảnh máy vi tính, số lượng đối thoại không nhiều, anh nhìn liên tục rất nhiều lần, xem đến cuối cùng, đầu óc anh đều trở nên không còn tỉnh táo, mắt vừa đau lại trướng, anh khó chịu đến mức vừa chỉ nhẹ nhàng chuyển động một chút, nước mắt liền giống như trời mưa.
Lúc công ty anh xuất hiện nguy cơ, anh thật sự là đã dự tính đến trường hợp xấu nhất.
Nhưng đó chẳng hề đại biểu anh buông tha, anh vẫn nỗ lực nghĩ muốn đi phấn đấu lần cuối cùng.
Khi anh nhận được điện thoại của đầu tư Kim Dực, trong lòng anh kéo lên một chút hy vọng, anh không ngủ không nghỉ đi chỉnh sửa văn kiện suốt đêm, buổi chiều ngày hôm sau anh đến nơi hẹn đúng giờ đi gặp Kim Trạch, sau khi anh sảng khoái ký xuống hợp đồng với anh ta, anh cho rằng là sản phẩm của mình đánh động anh ta, lúc đó anh không tránh được có chút đắc chí nho nhỏ. Sau đó sau khi anh và Kim Trạch tách ra, anh liền mời tầng cao công ty đi KTV chúc mừng, thậm chí anh còn vui sướng đến khẩn cấp vội vã về nhà chia sẽ thành tựu của anh với cô.
Cho tới bây giờ, anh mới biết, hóa ra đâu phải là anh có bản lĩnh?
Những thành tựu kia của anh, là một người phụ nữ, dùng hèn mọn và khuất nhục, thậm chí cả đời để đổi lấy.
Những năm gần đây, sự nghiệp của anh phát triển không ngừng, anh càng lúc càng có tiền, anh được càng ngày càng nhiều người chú ý, anh trôi qua quang vinh chói lọi, đã từng khinh thường những người vây chuyển thành đoàn đoàn xung quanh anh hôm nay, mỗi lần ở trong bữa tiệc, anh sẽ bị vô số cô gái trẻ tuổi xinh đẹp khen tặng ám chỉ, cha mẹ luôn lấy làm tự hào vì anh...
Tất cả mọi người đều khen anh vận khí tốt, khen anh có thể ưu tú...
Rất nhiều khi, ngay cả chính anh cũng cảm thấy vận khí anh thật tốt, bây giờ nhìn lại, anh đâu phải là vận khí tốt, anh chỉ là có được tình yêu của một người phụ nữ ngu ngốc mà thôi.
Mà người phụ nữ ngu ngốc đó thì sao?
Khi anh được người người chú ý, cô lại đang trôi qua ngày bẩn thỉu nhất tối tăm nhất không chịu nổi nhất.
Nhiều ngày như vậy, cô đã chịu đựng từng ngày như thế nào?
Ở trong đêm khuya đen nhánh, có phải cô giống như hôm nay anh nhìn thấy vô số lần, một mình len lén khóc lóc không?
Thiên đường của anh, là cô vào địa ngục đổi lấy.
Khó trách một đêm trước khi cô rời khỏi anh, ngồi xổm ở bên cạnh giường anh, nói liên miên cằn nhằn nhiều lời như vậy, khó trách ánh mắt cô nhìn anh đêm đó bi thương như vậy.
Hóa ra, lúc đó cô, đáy lòng lại là khổ sở như vậy...
Tần Dĩ Nam không khắc chế được khóc ra tiếng, anh giơ tay lên, hung hăng cắn chặt cánh tay.
Đời này của anh cũng không có mất khống chế khóc lên giống như hiện tại.
Anh liều mạng mà cắn cánh tay, cắn đến máu tươi chảy xuôi ra, nước mắt của anh cũng không có ngừng, vẫn tùy ý chảy xuống.
Khóc đến cuối cùng, tâm tình Tần Dĩ Nam ngược lại đã chậm rãi bình tĩnh lại, anh nằm sấp ở trên bàn, bờ vai run lên từng cái, chậm rãi khôi phục bình thường.
Trong thư phòng rất an tĩnh, đầu óc anh lại đặc biệt tỉnh táo, anh chưa bao giờ khẳng định muốn đi làm một chuyện như hiện tại vậy.
Sau khi anh nghĩ xong, liền lập tức giơ tay lên, gõ lách cách lên máy vi tính, anh gõ rất lâu, mới ngừng lại, sau đó in nội dung của mình đánh xuống, nhìn tỉ mỉ một lần, liền trực tiếp đóng dấu xuống, đựng những tờ giấy kia vào trong một cái túi văn kiện trống không, mang ra khỏi phòng sách, quẹo đi nhà vệ sinh, rửa mặt, soi gương chỉnh sửa dung nhan của mình, vừa gọi điện thoại bảo trợ lý liên hệ luật sư, vừa phân phó anh ta tra ra hiện tại Kim Trạch ở nơi nào.
-
Kim Trạch bận xong trở lại khách sạn Tứ Quý, vừa mới chuẩn bị ૮ởเ φµầɳ áo đi tắm rửa, chuông cửa liền vang lên.
Anh ta cho rằng là phục vụ sinh đưa rượu đỏ anh ta gọi tới, không nhanh không chậm đi qua mở cửa, kết quả lại nhìn thấy Tần Dĩ Nam đứng ngoài cửa, anh ta bỗng chốc ngây ngẩn, mới mở miệng: "Tần tổng."
Mắt Tần Dĩ Nam nhìn lại Kim Trạch, nhẹ nhàng nháy hai cái, không lên tiếng, cũng không đợi Kim Trạch nói mời vào, giày da màu đen tự ý nâng lên, bước lên trên thảm trải sàn mềm mại trong phòng chỉ định đặc biệt.
Kim Trạch tạm dừng ở cửa một lát, đóng cửa, xoay người đi vào phòng khách.
Kim Trạch vừa định lễ phép hỏi thăm Tần Dĩ Nam "Muốn uống chút gì không", Tần Dĩ Nam lại dẫn đầu ném túi văn kiện cầm ở trong tay lên trên bàn trà: "Kim tổng, xin lỗi, muộn như vậy mới tới quấy rầy ngài, chỉ là hiện tại tôi hy vọng ngài rút ra chút thời gian, xem xong phần văn kiện này."
Kim Trạch bị một loạt cử động của Tần Dĩ Nam làm cho có chút không hiểu ra sao cả, anh nhìn Tần Dĩ Nam đứng ở cạnh ghế sofa, đánh giá một lát, sau đó dùng tay ra hiệu "mời ngồi" với Tần Dĩ Nam, tự mình liền ngồi trước ở trên ghế sofa, lấy tập văn kiện trên mặt bàn, cởi bỏ túi, rút giấy bên trong ra.
Tần Dĩ Nam không khách khí với Kim Trạch, thoải mái hào phóng ngồi ở trước mặt anh.
Trong phòng rất an tĩnh, chỉ có tiếng vang lúc Kim Trạch lật xem văn kiện thỉnh thoảng truyền tới.
Càng xem, mi tâm Kim Trạch nhăn càng chặt, mãi cho đến khi văn kiện lật xem đến cuối cùng, Tần Dĩ Nam rút một cây 乃út từ túi trong ra, đẩy đến trước mặt Kim Trạch: "Nếu như Kim tổng không có vấn đề gì, có thể trực tiếp ký tên, tôi đã an bài trợ lý gọi luật sư, đang chờ ở đại sảnh khách sạn, chỉ cần ngài ký tên, tôi liền lập tức cho luật sư lên lầu, tới làm chứng rõ ràng, sau đó phần văn kiện này về mặt pháp luật, sẽ có hiệu lực ngay tại chỗ."
Kim Trạch rủ lông mi, lại qua loa lật văn kiện lần nữa, sau đó ném văn kiện ở trên bàn, rất có tư thế tựa vào trên ghế sofa, nhìn chằm chằm dung mạo ôn nhuận tuấn nhã của Tần Dĩ Nam, quan sát tỉ mỉ một lát, liền cười nhẹ ra tiếng: "Tần tổng, ngài xác định đầu óc của ngài, hiện tại là tỉnh táo sao?"
"Không..." Kim Trạch không đợi Tần Dĩ Nam hồi đáp, liền lại tự ý mở miệng: "... Tần tổng, tôi có thể hỏi một câu, hiện tại rốt cuộc ngài đang diễn cái tuồng gì không? Hơn nửa đêm chạy đến khách sạn tôi ở, chỉ vì đưa cho tôi mấy chục triệu tiền vốn? Chuyện tốt như vậy, tôi không dám ký, cho nên Tần tổng... Ngài trước nói điều kiện này ra đi, tôi nghe thử một chút, rồi mới suy xét tiếp."
Tần Dĩ Nam giống như là đang chờ Kim Trạch hỏi câu nói này, anh ta vừa dứt lời, anh liền tự nhiên thanh thản mở miệng: "Trình Thanh Thông."
Kim Trạch ngẩn người, giống như đột nhiên không phản ứng kịp, lặp lại tên của Trình Thanh Thông một lần: "Trình Thanh Thông?"
"Đúng, là Trình Thanh Thông." Khuôn mặt Tần Dĩ Nam chắc chắn cho Kim Trạch đáp án khẳng định: "Điều kiện của tôi, chỉ có ba chữ kia, Trình Thanh Thông."
Mọi người đã trải qua thương trường đều là người thông minh, có một số việc không cần nói rõ ràng, Tần Dĩ Nam chỉ nhắc đến tên Trình Thanh Thông, Kim Trạch liền biết, Tần Dĩ Nam biết một vài chuyện anh vốn không nên biết.
Kim Trạch rủ lông mi, nhìn lướt qua văn kiện trên bàn, lặng im hai giây, bỗng nhiên liền cười trầm thấp ra tiếng: "Tần tổng, tôi vẫn thật không nhìn ra, ngài lại là loại người si tình, vì một người phụ nữ, lại nói ra điều kiện mê người như vậy."
"Không mê người, sao sẽ đánh động được Kim tổng." Tần Dĩ Nam vẫn là bộ dáng văn nhã kia, ngữ khí tĩnh đạm không có bất kỳ nhấp nhô gì: "Kim tổng là người thông minh, người trong vòng đều biết, trước giờ Kim tổng không làm mua bán lỗ vốn, mà hợp đồng này của tôi, sợ là cả đời Kim tổng chỉ gặp một mua bán đền tiền như vậy đi? Càng huống chi, Kim tổng, mấy tháng này, không phải luôn cảm thấy rất hứng thú với cổ phần xí nghiệp Tần thị tôi sao? Hiện tại thứ ngài muốn nhất, đã bày ở trước mặt của ngài, tôi nghĩ, Kim tổng, ngài không có đạo lý cự tuyệt chứ?"
"Đứng ở góc độ một người thương nhân tới phân tích chuyện này, tôi thật sự là không có đạo lý gì để cự tuyệt, chẳng qua, tôi muốn nói là..." Kim Trạch dừng một chút, mới chậm rãi mở miệng: "... Thật ra, Tần tổng và tôi là người một đường, đều là coi Trình Thanh Thông như công cụ giao dịch, không phải sao? Chỉ là Tần tổng mạnh tay hơn tôi, chịu cầm lấy tất cả công ty tới đổi một người phụ nữ..."
"Không, tôi và Kim tổng không giống nhau... Xem như vào hơn một năm trước đây, Kim tổng đáp ứng điều kiện Trình Thanh Thông, nhưng cũng không nghĩ tự mình đầu tư tiền thất bại, nếu không vào lúc ký hợp đồng với tôi, Kim tổng cũng sẽ không quy định cứng nhắc ký rõ ràng chi tiết như vậy, không phải sao? Kim tổng thật sự là một thương nhân, mà tôi không phải..." Tần Dĩ Nam nói đến đây, chậm rãi quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, anh giống như là đang suy nghĩ gì đó, qua một hồi lâu, mới lần nữa rơi tầm mắt ở trên người Kim Trạch: "... Tôi không có coi Trình Thanh Thông như hàng hóa, tôi cầm lấy phần văn kiện này tới tìm Kim tổng, không phải muốn Kim tổng nhường Trình Thanh Thông cho tôi, tôi cầm lấy phần văn kiện này tới tìm Kim tổng, chỉ là muốn Kim tổng trả lại tự do cho Trình Thanh Thông."
Kim Trạch bỗng chốc ngây người, anh ta không thể tưởng tượng nổi nhìn Tần Dĩ Nam một lúc lâu, mới bật cười lắc đầu, giống như là nghe đến một chuyện buồn cười, nói: "Tôi không hiểu sai chứ? Tần tổng táng gia bại sản, vì chính là đổi lấy tự do cho một người phụ nữ?"
Nếu như không phải được giáo dưỡng nhiều năm, Kim Trạch thật rất muốn buột miệng nói ra một câu với Tần Dĩ Nam, có phải đầu óc anh bị lừa đá rồi không.
"Đúng vậy, chỉ là đơn giản như vậy." Tần Dĩ Nam hồi đáp đặc biệt thành kính, không có chút do dự và chần chờ nào: "Cho nên, Kim tổng, nếu như ngài không có dị nghị gì, ký tên đi."
Kim Trạch cầm phần văn kiện kia lên, lại lật một lần: "Anh xác định anh không hối hận?"
"Không hối hận." Tần Dĩ Nam chủ động cầm 乃út lên, đưa tới trong tầm tay Kim Trạch.
Kim Trạch nhận lấy, trước khi viết ký tên, lại hỏi một lần: "Tần tổng, tôi hạ 乃út xuống, anh sẽ thật sự hai bàn tay trắng, hơn một năm huy hoàng này của anh liền toàn không còn, anh sẽ giống như trước đây, chỉ là một người nghèo bình thường... Anh nghĩ rõ chưa?"
"Rất rõ ràng."
Kim Trạch nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam hai giây, liền cầm lấy 乃út, soạt soạt viết xuống tên của mình trên giấy.
Theo anh ta viết, Tần Dĩ Nam lấy điện thoại di động ra, gọi luật sư.
Luật sư bên đó đi nhanh như nước chảy, chỉ mười mấy phút, tất cả đều đã giải quyết.
Lúc Tần Dĩ Nam đứng dậy chuẩn bị rời đi với luật sư, Kim Trạch gọi anh lại.
Tần Dĩ Nam dừng bước, đứng ở chỗ cửa phòng khách sạn, khuôn mặt bình tĩnh nhìn Kim Trạch.
Kim Trạch chờ đến sau khi luật sư rời đi, mới đứng lên từ trên ghế sofa, anh nhìn Tần Dĩ Nam, động môi, muốn nói với anh một chuyện, chỉ là lời nói đến bờ môi, vẫn là bị anh nuốt xuống, đổi thành: "Trình Thanh Thông đã ở cùng tôi hơn một năm, thời gian gần hai năm, ở bên cạnh tôi, luôn đang sắm vai một tình phụ, Tần tổng... À, không, hiện tại xí nghiệp Tần thị là của tôi, nên phải gọi anh là Tần tiên sinh, Tần tiên sinh, nếu Trình Thanh Thông bằng lòng ở cùng một chỗ với anh, bắt đầu cuộc sống mới lần nữa, anh xác định, anh sẽ không ghét bỏ cô ấy ư?"
Lần này đổi thành trên mặt Tần Dĩ Nam treo lên vẻ mặt giống như là nghe được chuyện rất buồn cười, anh giống như là nhìn người bệnh thần kinh nhìn thoáng qua Kim Trạch, liên đáp cũng lười đáp vấn đề này của anh, không hề nói gì liền xoay người, kéo cửa ra, đi ra ngoài.
Theo cửa "cách" một tiếng bị đóng lại, cả căn phòng rơi vào trong một mảnh yên tĩnh kỳ lạ.
Kim Trạch duy trì vẻ mặt và tư thế lúc Tần Dĩ Nam rời đi, sau khi nhìn chằm chằm cửa gian phòng thật lâu, mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhìn lướt qua phần văn kiện đặt trên bàn trà kia, sau đó liền cúi người lấy một điếu xì gà ở một bên lên, châm, dùng ngón tay kẹp, bước bước chân không nhanh không chậm, đi đến trước cửa sổ sát đất.
Thành phố Bắc Kinh đêm khuya, đèn đuốc suy yếu, trong thê lương lại hàm chứa một mùi vị khác.
Kim Trạch chậm rãi hít một hơi xì-gà, phun ra một vòng khói xinh đẹp, cách sương khói lượn lờ, chuyện cũ anh không nhớ lại trong những năm gần đây, lại bắt đầu không bị khống chế lan tràn ra.
Không biết bao lâu rồi, không có ai đi ᴆụng chạm tới xuất thân của anh, đến chính anh rất nhiều khi, cũng cho rằng chính mình sinh ra đã là người phú quý.
Thật ra không phải, anh là một người nghèo, từ nhỏ đã mặc không đủ ấm ăn không đủ no, lúc đó anh liền lập chí lớn lên muốn kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, muốn qua ngày áo cơm vô ưu giống như hoàng đế.
Anh có thiên phú, có năng lực, đủ quyết đoán, anh bộc lộ tài năng, giành được kính nể của rất nhiều người, anh cưới Hiểu Ngâm có gia cảnh chênh lệch.
Tính khí Hiểu Ngâm rất dịu dàng, con gái một, đồ cưới cô mang tới là khoản tiền thứ nhất trong sự nghiệp của anh, kết quả bù đến rối tinh rối mù, còn thiếu một khoản tiền lớn.
Căn nhà anh và Hiểu Ngâm ở, là cha mẹ Hiểu Ngâm mua cho, ở dưới danh nghĩa của Hiểu Ngâm, cuối cùng là Hiểu Ngâm ở sau lưng anh, không nói một tiếng bán đi căn nhà, giúp anh trả nợ còn thiếu.
Anh và Hiểu Ngâm chuyển vào ký túc xá tập thể bẩn thỉu dơ dáy.
Có câu nói rất hay, hoạ đến dồn dập phúc đến thì ít.
Hiểu Ngâm mang thai đứa con đầu tiên của bọn họ, lúc đó ấm no của anh và cô cũng thành một vấn đề, đừng nói đến nuôi đứa bé.
Anh muốn để cho Hiểu Ngâm phá bỏ đứa bé, nghĩ chờ điều kiện bọn họ tốt hơn lại muốn đứa bé, nhưng anh không biết nên mở miệng thế nào, kết quả Hiểu Ngâm nhìn thấu tâm anh, chủ động đề xuất đi làm phá thai này.
Bởi vì quá nghèo, Hiểu Ngâm không thể dưỡng tốt thân thể, những năm sau khá hơn một chút nhưng lại không thể mang thai đứa bé.
Mà anh, sự nghiệp càng ngày càng tốt, nhà của anh và Hiểu Ngâm, đổi một cái lại một cái, cho đến cuối cùng vào biệt thự xa hoa ở.
Hiểu Ngâm lại mang thai, nhưng anh rất bận, bận công tác, bận mở rộng sự nghiệp, bận kiếm càng nhiều tiền, bận làm một thương nhân ưu tú, bận tranh bá thương trường, thế cho nên lúc Hiểu Ngâm sinh con gái, anh đều không ở bên người.
Con gái sinh ra, lớn đến ba tuổi, số lần anh gặp con gái và cô rất ít, thời gian anh ở bên họ rất ngắn.
Anh luôn cho rằng kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, chính là yêu thương tốt nhất với bọn họ, thẳng đến lúc một chiếc xe ᴆụng vào con gái chạy đến giữa đường, Hiểu Ngâm chạy lên đi cứu con gái, tử vong tại chỗ, anh mới phát giác, thời gian anh bồi Hiểu Ngâm quá ít quá ít, nhưng mỗi lần anh về nhà, Hiểu Ngâm luôn đối với anh thật tốt.
Anh hoài niệm những tốt đẹp kia, loại tốt đẹp thuần túy đó.
Sau khi Hiểu Ngâm ૮ɦếƭ, trên thế giới này cũng không có một người phụ nữ nào an tĩnh không tiếng động bao dung dung túng anh như vậy nữa.
Cho nên, khi anh nhìn thấy Trình Thanh Thông có dáng dấp tương tự như Hiểu Ngâm, anh liền sinh ra một ý nghĩ rất biến thái.
Anh muốn để cho Trình Thanh Thông trở thành Hiểu Ngâm, anh muốn lúc đêm khuya yên tĩnh ngủ một giấc an ổn đến bình minh sẽ nhìn thấy cô.
Do đó, anh cho Trình Thanh Thông ở căn nhà Hiểu Ngâm ở trước khi ૮ɦếƭ, mặc nhãn hiệu quần áo Hiểu Ngâm thích mặc, dùng đồ nhãn hiệu Hiểu Ngâm thích dùng, xịt nước hoa Hiểu Ngâm thích xịt.
Anh thêu dệt cho mình một giấc mộng hoàn mỹ đến không có thuốc chữa.
Anh cho rằng chính mình có thể mộng cả đời.
Nhưng mà anh có tiền hơn nữa, anh thật sự có thể chế tạo cho mình một giấc mơ, nhưng cuối cùng hiện thực cũng là hiện thực, có lực lượng cường đại, giấc mộng của anh cũng không có dựa theo những sắp xếp của anh.
Thẳng thắn mà nói, hơn một năm trước đây, buổi tối lần đầu tiên anh và Trình Thanh Thông đơn độc ở cùng một chỗ, anh thật sự là muốn ngủ với cô.
Anh không có đạo lý không ngủ, anh là một nhà tư bản, chú trọng đầu tư và hồi báo.
Nhưng đêm đó cô vừa khóc vừa gào, anh lại rất mệt mỏi, cuối cùng không hưng trí, liền rời đi.
Đi nơi đó của cô lần nữa, đã là một tháng sau, lần này anh vẫn luôn không nghĩ muốn buông tha cô, chỉ là cơm tối còn chưa ăn, anh liền nhận được điện thoại trường học quý tộc gọi tới, con gái sẩy chân, ngã xuống từ trên cầu thang, mất máu quá nhiều, máu dự trữ của bệnh viện không đủ, yêu cầu tìm huyết thống phù hợp, tình huống hết sức nguy cấp.
Anh đã mất đi Hiểu Ngâm, anh không thể lại mất đi con gái.
Anh nổi nóng mắng trường học và bệnh viện, sau đó Trình Thanh Thông rất an tĩnh bỗng nhiên mở miệng, nói nhóm máu của cô và con gái anh giống nhau, có thể truyền máu cho con gái anh.
Trình Thanh Thông rút hơn một ngàn milliliter máu, sau khi rút xong, liền sốt cao, sắc mặt trắng bệch, đến đường cũng không thể đi.
Con gái anh được cứu.
Sau đó mộng anh đã sắp đặt tốt, liền xuất hiện sai lầm.
Anh không chạm vào cô, ban đầu anh cho rằng chính mình là cảm kích, nhưng mà thời gian trôi qua một ngày lại một ngày, một tháng, hai tháng, nửa năm, một năm, một năm rưỡi, anh vẫn không có chạm vào cô.
Đến cuối cùng, chính anh cũng không biết, nguyên nhân chân chính mình không chạm vào cô là cái gì.
Anh gọi cô Hiểu Ngâm, anh luôn coi cô như Hiểu Ngâm, nhưng trong lòng anh lại biết rất rõ, cô tên Trình Thanh Thông.
Con gái rất thích cô, cô cũng rất thích con gái, quan hệ của cô và con gái còn tốt hơn quan hệ của anh và con gái rất nhiều.
Con gái gọi cô là dì Trình, vào sinh nhật năm nay, con gái lén lút nói với anh, bé muốn để cho dì Trình di làm mẹ bé, anh nghe được nguyện vọng này của con gái, lại cười gật đầu đáp ứng.
Anh cho rằng anh là cưng chiều con gái, chỉ cần là con gái muốn, anh đều cho.
Anh bắt đầu suy nghĩ, làm sao để cô gả cho anh, sau đó, anh còn chưa kịp hành động, phần văn kiện này của Tần Dĩ Nam liền đưa đến.
Anh ký, anh chưa nhìn văn kiện này một lần, liền thập phần khẳng định chính mình sẽ ký.
Tần Dĩ Nam có nói một câu, nói không sai, anh là một người thương nhân.
Dù anh thật từng có một tia nhớ thương, nhưng sự nghiệp của anh mãi mãi cũng được anh xếp ở vị trí thứ nhất.
Cũng giống như là lúc trước, vì sao anh lại cưới Hiểu Ngâm, trong khi anh từng động tâm với một người phụ nữ khác hơn, nguyên nhân rất đơn giản, điều kiện gia đình Hiểu Ngâm tốt hơn, cô cũng yêu anh sâu đậm hơn.
Hiểu Ngâm thường xuyên nói với anh một câu, cô rất hâm mộ anh, cô hy vọng con gái giống anh, đừng giống cô.
Anh luôn không hiểu, cho tới bây giờ, anh hiểu.
Hiểu Ngâm hy vọng, con gái giống như anh, vạn sự lấy chính mình làm đầu, yêu chính mình nhiều nhất.
Đúng, không sai, anh yêu nhất là chính mình, mỗi một bước trong cuộc đời của anh, mặc kệ đi thế nào, nghĩ trước tiên cũng là chính mình.
Anh hiểu rõ hơn ai hết, anh muốn giữ Trình Thanh Thông ở bên người, nhưng mà, anh càng muốn xí nghiệp Tần thị, mở rộng sự nghiệp huy hoàng của mình.
Kim Trạch ngửa đầu, nhìn lên chiếc máy bay bay qua bầu trời, mặt mày chợt lóe, sau đó lấy điện thoại di động ra, gửi một dòng tin nhắn cho Trình Thanh Thông.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc