HỒI ỨC
Tần Dĩ Nam khẽ gật đầu, không lên tiếng, tầm mắt lại hướng về ngoài cửa sổ.
Cổ mong mỏi bắt đầu khởi động ở đáy lòng anh khi ở cửa tiểu khu, bỗng chốc bị tất cả mất mác nồng đậm bao phủ.
Cô không phải trở về, mà là trở về mang đi những thứ lưu lại ở Bắc Kinh thôi.
Đây là nói, từ nay về sau, cô sẽ không về Bắc Kinh nữa sao?
Anh còn cho rằng, cuối cùng khoảng cách giữa anh và cô có cơ hội kéo gần rồi, nhưng mà không ngờ tới, chân tướng còn tàn nhẫn cách xa hơn trong tưởng tượng của anh.
Sợ là cô trả phòng rồi rời đi lần này, có thể là cả đời, hai người cũng khó mà có thể chạm mặt đi?
Tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ của Tần Dĩ Nam, trở nên ảm đạm không có ánh sáng.
Trình Thanh Thông rất sợ chính mình không chống đỡ được ở trước mặt Tần Dĩ Nam, luôn đang cưỡng chế cảm xúc, anh không nói lời nào, cô cũng không mở miệng.
Hai người cứ ngồi yên tĩnh như vậy, trong phòng trầm mặc không có chút xíu tiếng vang.
Qua rất lâu, Tần Dĩ Nam kéo tầm mắt từ ngoài cửa sổ về: “Thời gian không còn sớm, anh nên đi.”
Trình Thanh Thông nghe thấy tiếng của anh, vẻ mặt vốn có chút mờ mịt, lập tức biến thành mỉm cười mềm mại, cô đứng lên, nhỏ giọng nói: “Em tiễn anh.”
Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm dung nhan mỉm cười của Trình Thanh Thông vài giây, “ừ” rất nhẹ một tiếng, dẫn đầu bước đi, đi về phía cửa.
Ra cửa, quẹo trái, khoảng năm mươi mét là đầu hành lang, Trình Thanh Thông ở sau lưng Tần Dĩ Nam, bảo trì khoảng một mét, đưa anh đến đầu hành lang, dừng bước.
Tần Dĩ Nam đứng đưa lưng về phía Trình Thanh Thông vài giây, mới chậm rãi xoay người, mắt đen nhánh thâm thúy, nhìn qua đối diện đôi mắt trong suốt của Trình Thanh Thông, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp mở miệng: “Gặp lại sau.”
Thân thể Trình Thanh Thông, đã bắt đầu không khống chế nổi mà run rẩy lên, đáy mắt cô chua xót lợi hại, cô nhìn Tần Dĩ Nam không dám nháy mắt, rất sợ vừa không cẩn thận, nước mắt liền rơi xuống, cô dùng hết khí lực toàn thân, hơi giương cong khóe môi với Tần Dĩ Nam, mở miệng âm điệu giống như anh, bình đạm tự nhiên: “Gặp lại sau.”
Sau khi tiếng nói cô rơi xuống, anh nhìn chằm chằm mặt mày cô, nhẹ mím môi một chút, không hề nói gì xoay người, giơ chân lên, xuống một nấc thang, nhưng lúc chân còn lại bước xuống phía dưới, động tác anh hơi chần chờ một chút, cuối cùng vẫn rơi xuống, sau đó thong dong ổn trọng xuống một nấc thang lại một nấc thang, thẳng đến chỗ rẽ ngoặt, bóng dáng của anh biến mất ở trước mắt cô, anh cũng không quay đầu liếc mắt nhìn cô một lần.
Mắt Trình Thanh Thông nhìn thẳng tắp chăm chú hư không trước mặt, nghe tiếng bước chân Tần Dĩ Nam xuống lầu, càng ngày càng nhỏ, cho đến cuối cùng không nghe được nữa, đèn cả tòa nhà sáng lên theo bước chân của anh đều tắt hết toàn bộ, cô vẫn giống như là người đần độn, bảo trì tư thế lúc Tần Dĩ Nam xoay người, không hề nhúc nhích một chút.
Cô không dám động, cô sợ cô động một chút, cô sẽ không ngửi được hơi thở anh lưu lại khi vừa đứng ở chỗ này.
Không biết qua bao lâu, nước mắt vẫn là chảy xuôi xuống từ khóe mắt.
Theo gò má cô, một đường trượt đến khóe miệng của cô, mùi vị cay đắng, bỗng chốc đánh tan ngụy trang cô vẫn liều mạng duy trì sau khi cô bất ngờ không kịp phòng bị vô tình gặp gỡ anh.
Cô nhất thời mất đi khí lực toàn thân, mềm nhũn ngã ngồi ở trên mặt đất hành lang bẩn thỉu dơ dáy, nước mắt giống như là con sông vỡ đê, tí tách lăn xuống.
Dĩ Nam, em không nghĩ tới, lúc sinh thời, em còn có thể gặp lại anh một lần.
Anh biết em nhớ anh bao nhiêu không?
Anh biết em vô tình gặp gỡ anh như vậy, đáy lòng sẽ vui vẻ bao nhiêu không?
Dĩ Nam, thời gian dài như vậy, em chưa bao giờ quên đi anh.
Nhưng mà, Dĩ Nam, anh lại có biết không? Em chỉ có thể làm cho chính mình đứng ở nơi rất xa, coi anh - người quen thuộc nhất thành một người lạ.
Em chỉ có thể, len lén yêu anh, len lén nhớ anh, len lén chúc anh trôi qua tốt hơn, sau đó giống như hiện tại, len lén khóc vì anh.
-
Tần Dĩ Nam đi ra từ trong tiểu khu, chờ khi tài xế ở trong xe vừa nhìn thấy bóng dáng anh, liền lập tức xuống xe giúp anh kéo cửa ra, chờ ở bên cạnh xe.
Trên đường Tần Dĩ Nam đi về phía xe, đưa ra tay sờ sờ túi, muốn tìm điếu thuốc hút, lại phát giác điện thoại di động không ở trong túi, anh nhăn mày lại, xoay người nhìn cửa tiểu khu phía sau một cái, sau đó liền dựa theo đường cũ quay trở lại.
Chờ đến khi Tần Dĩ Nam giẫm bậc thềm, đi đến tầng thứ ba, Ⱡồ₦g иgự¢ chấn động một cái, anh mới phát hiện điện thoại di động bị anh đặt ở trong một cái túi khác, không phải rơi ở trong nhà Trình Thanh Thông như anh nghĩ.
Anh dừng bước lại, không lên trên, mà là ngẩng đầu, nhìn lầu bốn một cái, sau đó đứng một lát, liền xoay người.
Anh vừa mới chuẩn bị bước đi xuống dưới, lại nghe đến trên lầu truyền tới tiếng nức nở rất nhẹ, anh đột nhiên liền dừng lại, nghe cẩn thận một lát, phân biệt ra đó là âm thanh của Trình Thanh Thông.
Cô đang khóc... Có lẽ sợ bị người nghe thấy tiếng khóc, nên áp chế rất thấp, ngẫu nhiên mới sẽ có một tiếng khóc ngắn ngủi truyền ra.
Tần Dĩ Nam kéo căng khóe môi một chút, giống như bị người khống chế, ma xui quỷ khiến liền xoay người, lại đi lên lầu hai bước, sau đó quẹo khúc quanh, mượn ánh đèn mờ vàng của hành lang, nhìn thấy cô gái ngồi xổm ở trên đầu hành lang.
Một mình cô đáng thương tội nghiệp ngồi liệt ở trên mặt đất dơ bẩn, đầu chôn ở giữa hai chân, bờ vai không ngừng run rẩy. Hình ảnh như thế, khiến cho tâm Tần Dĩ Nam giống như bị vật gì đó hung hăng nắm lấy, dùng sức cầm lấy, đau đến thân ảnh anh hung hăng lay động hai cái, cả người suýt nữa ngã xuống từ trên cầu thang.
Vị trí hiện tại của cô, vẫn đứng ở chỗ lúc cô tiễn anh rời đi.
Tiếng khóc của cô nghe có chút khàn khàn, nhất định là khóc được một lát rồi.
Anh rời đi rồi trở về, thời gian cũng chỉ mới mười phút, cho nên đây là nói, anh vừa đi, cô liền khóc sao?
Cả lầu đều rất an tĩnh, ngoại trừ tiếng khóc nức nở nghẹn ngào nhỏ vụn của cô, thì không còn bất kỳ tiếng vang nào khác.
Sao cô lại khóc?
Anh rất muốn chạy lên phía trước, kéo cô, lau nước mắt cho, nhẹ giọng dỗ dành cô.
Nhưng anh nghĩ tới, hiện tại cô và anh không có chút liên quan gì nhau, có lẽ lúc này cô đau lòng khóc lóc, không có liên quan gì với anh...
Tay buông xuống bên người Tần Dĩ Nam lặng lẽ nắm thành quả đấm, sắc mặt anh trắng bệch nhìn thân thể mảnh khảnh run rẩy của cô một lúc lâu, cuối cùng vẫn không có lên phía trước, mà là chậm rãi xoay người, lặng yên không một tiếng động rời đi.
...
Vô tình gặp gỡ Trình Thanh Thông, cũng không có xáo trộn cuộc sống của Tần Dĩ Nam.
Anh vẫn là mỗi ngày bận đến rối tinh rối mù, mở không hết cuộc họp, xem không xong văn kiện, bàn không hết hợp tác.
Chỉ là anh vẫn có một ít thay đổi, trước đây anh cũng nghĩ đến cô, nhưng công việc có thể ức chế được nhớ nhung của anh, sau đêm gặp mặt cô, lúc anh đang làm việc, thường sẽthất thần, nghĩ cô ở Bắc Kinh làm cái gì, nghĩ đến hình ảnh đêm đó cô khóc bi thống như vậy, sau đó tâm liền bắt đầu đau đớn theo.
Cùng một thành phố, anh lại chưa từng đi tìm cô, cô cũng không tới tìm anh, anh và cô cũng không ngẫu nhiên gặp lại nữa.
Một tuần lễ, rất nhanh liền trôi qua.
Sáng sớm ngày sinh nhật Tần Dĩ Nam, Trình Thanh Thông nhận được điện thoại của Kim Trạch, nói với cô, mười một giờ tối đó anh ta sẽ đến Bắc Kinh, chỉ là, bởi vì buổi tối muốn hẹn gặp một khách hàng, thời gian rất muộn, tạm thời không gặp mặt cô.
Kim Trạch còn nói với cô, bảo cô hôm nay thu dọn đồ xong, buổi sáng ngày hôm sau sẽ có người tới giúp cô mang hành lý đi, buổi trưa theo anh ta tham gia một bữa tiệc, buổi chiều bọn họ trở về Thượng Hải.
Cúp điện thoại, tối hôm qua Trình Thanh Thông ngủ rất trễ, nhưng không buồn ngủ chút nào.
Cô phát ngốc ở trên giường một lát, vén chăn lên xuống giường, đi đến phía trước cửa sổ, nhìn thành phố Bắc Kinh vào sáng sớm, đầu ngón tay viết ở trên kính "Dĩ Nam, sinh nhật vui vẻ" rất nhiều lần, mới khẽ thở dài một hơi, xoay người đi nhà vệ sinh.
Rửa mặt xong, Trình Thanh Thông liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Luôn giày vò đến một giờ chiều, cô chỉnh sửa tất cả hành lý xong, đặt ở trên ban công phòng khách.
Buổi sáng ngày mai, Kim Trạch mới sẽ triệu kiến cô, cũng chính là nói, hiện tại cô còn có thời gian tự do là một buổi chiều và một buổi tối.
Mà sau khi một đêm này qua đi, cô đi lần này, sợ là cả đời này, cũng sẽ không có cơ hội trở về Bắc Kinh lần nào nữa.
Trình Thanh Thông yên tĩnh nhìn chằm chằm những hành lý đã đóng gói tốt kia một lát, liền lấy túi, đổi giày ra cửa.
Trình Thanh Thông không biết chính mình nên đi nơi nào, đứng mờ mịt ở cửa tiểu khu một lát, lúc nhìn thấy một chiếc xe trống, liền đưa tay ra ngăn lại.
Ngồi lên xe, cô nói địa chỉ với tài xế xe taxi.
Tài xế xe taxi vừa nghe, vẻ mặt trên mặt lập tức trở nên hơi do dự.
Trình Thanh Thông lấy ví tiền, rút một xấp tiền rất dày, đưa cho tài xế xe taxi, tài xế xe taxi giãy giụa một lát, cuối cùng đồng ý.
Xe lái đủ hai tiếng mới đến mục đích, Trình Thanh Thông không cho tài xế xe taxi lái xe đi lên, mà là ngừng ở ven đường, cô xin tài xế xe taxi chờ mình, sau đó một mình xuống xe, dọc theo quốc lộ uốn lượn, đi lên núi.
Cô đi đủ bốn mươi phút, mới đến trên đất trống giữa sườn núi.
Hiện tại sắc trời còn sớm, mặt trời còn chưa rơi xuống, Trình Thanh Thông ngửa đầu, nhìn bầu trời trời xanh mây trắng, mơ mơ hồ hồ cảm giác chính mình, giống như nhìn thấy bầu trời đầy sao vào một đêm hai năm trước.
"Nhắm mắt lại."
"Thế nào? Làm đến thần bí như vậy?"
"Em nhắm mắt lại trước đi."
"Được rồi, có thể mở to ... Thích không? ... Thế nào? Sao đang êm đẹp lại khóc?"
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, một đêm đó, một trận lừa gạt anh bố trí cho cô, lại sẽ là thời khắc tối đẹp nhất trong cuộc đời này của cô.
Trình Thanh Thông sợ tài xế xe taxi chờ thiếu kiên nhẫn, đứng khoảng nửa tiếng, liền xuống núi.
Về đến trên xe, cô trước nói một tiếng "Cám ơn" với tài xế xe taxi, liền bảo tài xế xe taxi về thành phố.
Xe taxi vừa lái đi chưa đến một lát, liền có một chiếc xe màu đen đắt tiền lái tới, sau đó rẽ ngoặt, chạy lên núi.
Chiếc xe kia vững vàng ngừng ở giữa sườn núi, mở mui xe, Tần Dĩ Nam ngẩng đầu, nhìn về phía mặt trời chiều đã rơi xuống một nửa, ánh sáng chân trời trở nên hơi mờ tối.
Hôm nay là sinh nhật anh, buổi tối vốn là muốn trở về bên cha mẹ ăn cơm, buổi chiều ngồi ngồi ở trong phòng làm việc, không biết xảy ra chuyện gì, liền nghĩ đến cô.
Đêm đó tán gẫu với cô hai câu, biết cô sẽ rời đi vào ngày mai.
Ngày mai... Dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng chờ đến khi cô liền sắp rời đi, Tần Dĩ Nam phát hiện chính mình vẫn có một chút tiếp nhận không được.
Nhất thời, không có bất kỳ tâm tư làm việc nào, phát ngốc ở trong phòng làm việc rất lâu, liền cầm lấy chìa khóa xe, rời khỏi công ty, lái xe lung tung không có mục đích, lái lung tung quanh thành Bắc Kinh, càng chuyển tâm càng hoảng, cuối cùng liền lái đến nơi này.
Dù đã qua hai năm, anh còn nhớ rõ ràng được, sau khi anh muốn cô ở nơi này, hình dạng đỏ mặt e lệ rụt rè của cô.
Cô không biết đó là một trận lừa gạt, cô ngu đần hỏi anh: "Cái đó... Vừa rồi anh, vì sao sẽ cùng em..."
Anh cười nhạt cưng chiều đáp: "Cô gái ngốc, em nói xem?"
Cô không lên tiếng, anh liền mở miệng: "Còn không hiểu? Vậy anh hỏi em, Thanh Thông, em thích anh sao?"
Cô kích động đến cực hạn: "Em không biết."
Lúc đó anh, chỉ coi mình là đang diễn kịch, cho tới giờ khắc này, thăm lại chốn xưa, anh mới biết, lúc cô cho anh đáp án này, anh sở dĩ có thể diễn tiếc nuối và thất vọng giống như thật vậy, là bởi vì anh là thật sự đang thất vọng và tiếc nuối: "Không biết? Là không thích đi?"
"Không, không phải ..."
Không khí bỗng chốc trở nên ái muội đến cực điểm, cô thẹn thùng nhàn nhạt hỏi anh: "Vậy còn anh? Anh thích em sao?"
Anh trả lời như thế nào?
Anh nói: "Em đoán đi?"
Anh còn nói: "Thích... Rất thích... Cho nên, em bằng lòng ở cùng một chỗ với anh, qua cả đời sao?"
Lúc đó anh, ít nhiều gì cũng có chút hư tình giả ý đi?
Nếu như thời gian chảy ngược, anh khẳng định sẽ chân tâm thật ý, thành tâm thành ý nói câu này với cô: "Thích... Rất thích... Cho nên, em bằng lòng ở cùng một chỗ với anh, qua cả đời sao?"
Nếu như thời gian có thể chảy ngược, ngày hôm sau anh tuyệt đối sẽ không mang cô đi cục dân chính làm giấy ly hôn.
Nếu như thời gian có thể chảy ngược...
Chỉ tiếc, thời gian sẽ không chảy ngược, cuối cùng anh và cô đã bỏ lỡ, phân chia chân trời.
Tần Dĩ Nam chuyển điện thoại di động sang chế độ tĩnh âm, ai gọi điện thoại tới cũng không tiếp, một mình anh ở trên sườn núi, luôn ngốc đến mặt trăng kéo lên, ánh sao đầy trời vô cùng lộng lẫy, mới lái xe, xuống từ trên núi.
Về đến trong thành phố, đã là mười một giờ khuya, anh không về nhà, mà là đi tới cửa tiểu khu của Trình Thanh Thông.
Anh ở trong xe ngồi yên tĩnh một thời gian rất dài, cuối cùng không xuống xe, cũng không vào tiểu khu, càng không có đi tìm cô theo ý nghĩ ở đáy lòng.
Thật ra tìm thì có thể thế nào? Giống như người bạn cũ chào tạm biệt nhau sao? Có ý nghĩa không?
Cuối cùng cô cũng không còn lại người nào đó của Tần Dĩ Nam anh.
Tính toán cẩn thận, Tần Dĩ Nam đã có nửa năm chưa từng tới căn hộ anh và Trình Thanh Thông từng ở vào lúc trước.
Anh an bài người, mỗi ngày đều tới quét dọn, nhưng sau khi anh đẩy cửa ra, vẫn có một loại cảm giác vắng vẻ tịch mịch nhào tới trước mặt.
Anh kéo thân thể mỏi mệt, vào phòng sách, anh khóa trái cửa, lấy giấy ly hôn và nhẫn từ trong ngăn kéo, còn có tờ giấy duy nhất cô lưu lại ở trong nhà anh.
Anh yên tĩnh nhìn chằm chằm ba vật kia, nhìn rất lâu rất lâu, mới cúi đầu nhìn về phía lòng bàn tay của mình.
Anh đã từng nắm tay cô, dắt đi như thế nào, anh đã vứt bỏ cô ra sao?
Ngày mai từ biệt, có phải từ nay về sau sẽ không có cách nào gặp nhau nữa không?
Nghĩ tới đây, đáy mắt Tần Dĩ Nam thấm ra một giọt lệ, vành mắt anh đỏ lên móc bật lửa ra, lúc vừa mới chuẩn bị đốt tờ giấy kia đi, điện thoại di động trong túi bỗng nhiên vang lên.
Nghĩ tới đây, đáy mắt Tần Dĩ Nam thấm ra một giọt lệ, vành mắt anh đỏ lên móc bật lửa ra, lúc vừa mới chuẩn bị đốt tờ giấy kia đi, điện thoại di động trong túi bỗng nhiên vang lên.
Tần Dĩ Nam ngừng động tác trên tay, lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua biểu hiện cuộc gọi, sau đó tiếp nghe.
Anh vừa mới chuẩn bị hô một tiếng "Tống Tống", bên trong lại truyền tới một tiếng nói ngọt ngào ngây thơ: "Dĩ Nam thật lâu... Thật lâu..."
Đó là tiếng của tiểu hạt vừng, bé đã hơn hai tuổi, có vài chữ chưa nói rõ ràng, ví dụ cậu, bé sẽ luôn gọi thành thật lâu.
"Tiểu hạt vừng, sao muộn như vậy mà còn chưa ngủ?"
"Vừa về nhà..." Tiếng nói non nớt của tiểu hạt vừng vừa đáp xong, lại nói một câu không hiểu ra sao cả: "... Cháu nhìn thấy lâu... mẹ lâu ..."
Bé hơi nói vấp một chút, Tần Dĩ Nam cho rằng bé nói là "Mẹ của cậu", chính là mẹ anh, anh cười ấm giọng hỏi: "Vậy bà ngoại có cho cháu ăn ngon không?"
"Không phải bà ngoại, là mẹ lâu..."
Mẹ lâu là cái gì? Dĩ Nam không hiểu nhăn mày lại, vừa mới chuẩn bị ôn nhu nhu khí hỏi tiểu hạt vừng, trong điện thoại liền truyền tới tiếng nói nhẹ nhàng đơn giản của Tống Thanh Xuân: "Được rồi, tiểu hạt vừng, con nên đi ngủ, ba mang con đi ngủ, mẹ nói chuyện với cậu Dĩ Nam, được không?"
"Dạ được." Tiểu hạt vừng ngoan ngoãn trả lời một câu, sau đó dựa theo dặn dò của Tống Thanh Xuân nói vào điện thoại: "Dĩ Nam thật lâu, gặp lại sau!"
"Tiểu hạt vừng, gặp lại sau..." Cách điện thoại, Tần Dĩ Nam nghe thấy âm thanh Tô Chi Niệm vừa dỗ tiểu hạt vừng, vừa ôm cô rời đi, sau đó anh lại nghe thấy tiếng vang bước chân của Tống Thanh Xuân, qua khoảng một phút, bên Tống Thanh Xuân hoàn toàn yên tĩnh, sau đó giọng nói ôn nhuyễn của cô mới truyền tới: "Anh Dĩ Nam, sinh nhật vui vẻ."
"Cám ơn." Tần Dĩ Nam đáp.
"Anh Dĩ Nam..." Tống Thanh Xuân gọi tên anh ở trong điện thoại liền ngừng lại, giống như không biết nên mở miệng như thế nào.
Tần Dĩ Nam không lên tiếng, yên tĩnh chờ đợi.
Qua khoảng nửa phút, Tống Thanh Xuân lại nói: "Anh Dĩ Nam, mẹ lâu trong miệng tiểu hạt vừng, không phải bác gái Tần, là..."
Dừng một chút, Tống Thanh Xuân một tiếng trống tăng khí thế nói xong: "... Trình Thanh Thông, khuya hôm nay lúc em và Chi Niệm mang tiểu hạt vừng ra ngoài ăn cơm, gặp mặt cô ấy."
Tần Dĩ Nam và Tống Thanh Xuân lớn lên với nhau từ nhỏ, anh rất ít khi nghe thấy cô dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy nói chuyện với anh, tim anh bỗng dưng lộp bộp một chút, một loại dự cảm hết sức không tốt tràn ngập trong lòng.
Trực giác nói với anh, lời tiếp theo Tống Thanh Xuân nói với anh, khẳng định là một vài chuyện không muốn người biết.
Anh chợt có chút sợ hãi, sợ hãi không hiểu, đầu ngón tay cầm điện thoại di động của anh khẩn trương khu nắm mép di động, qua một hồi lâu, anh mới "ừ" một tiếng, ngữ khí nghe như rất là bình đạm, thực ra đáy lòng sớm đã đảo lộn thành một mảnh, lên tiếng nói: "Chuyện gì? Tống Tống, em nói đi."
"Anh Dĩ Nam ... anh biết... Trình Thanh Thông, cô ấy..." Không biết Tống Thanh Xuân là muốn nói lời khó mở miệng, hay là sợ Tần Dĩ Nam không chịu đựng nổi đả kích, ngập ngừng ấp úng: " ... Hiện tại cô ấy ở cùng một chỗ với ai không?"
Cô càng như vậy, Tần Dĩ Nam liền càng khẩn trương nôn nóng, cô vừa dứt lời, anh liền khẩn cấp vội vã lên tiếng hỏi: "Ai?"
Cho dù anh và cô đã vô duyên, nhưng mà, cô đang ở cùng một chỗ với anh, anh càng muốn biết hơn ai hết.
Trong điện thoại, Tống Thanh Xuân trầm mặc một hồi lâu, mới mở miệng, giọng nói cô rất nhẹ, nhưng câu chữ nói ra, lại giống như là đạo sấm sét lớn, đinh tai nhức óc: "Kim Trạch."
Kim Trạch?!
Rõ ràng là cái tên mà Tần Dĩ Nam không thể quen thuộc hơn thậm chí cho tới bây giờ, anh còn thường xuyên gặp gỡ chủ nhân cái tên này, nhưng khi Tống Thanh Xuân phun ra hai chữ này, cả người anh hoàn toàn ngu muội, biểu tình ngẩn ngơ cầm điện thoại di động, giống như là hoàn toàn không biết người Tống Thanh Xuân nói là ai.
Tống Thanh Xuân chờ một lúc lâu, cũng không đợi được Tần Dĩ Nam lên tiếng, mở miệng lần nữa, lặp lại lời nói vừa rồi một lần: "Kim Trạch, CEO đầu tư Kim Dực."
Kim Trạch là người cứu công ty anh trong lúc nước sôi lửa bỏng vào lúc trước, mà Trình Thanh Thông lại ở cùng một chỗ với Kim Trạch...
Tâm vốn đã rất đảo lộn của Tần Dĩ Nam, đã hoàn toàn hỗn loạn.
Tuy rằng đến bây giờ, anh chỉ vừa mới nghe mở đầu, nhưng anh đã trở nên sợ hãi đến cực hạn, anh sợ hãi lời nói tiếp theo trong miệng Tống Thanh Xuân, tương tự với tình huống anh phán đoán trong đầu.
Hô hấp anh nặng nề, khiến cho Tống Thanh Xuân biết anh đang nghe cô nói chuyện, cũng biết lúc này cảm xúc của anh rất không ổn định, cô cho anh khoảng nửa phút tiêu hóa, mới yên tĩnh mở miệng nói: "Anh Dĩ Nam, em nghe Chi Niệm nói, Kim Trạch vào mấy năm trước đã quen biết Thanh Thông, lúc đó anh ta liền có chút ý nghĩ với Thanh Thông, chỉ là Thanh Thông không đáp ứng mà thôi... Nhưng vào hơn một năm trước đây, công ty anh xuất hiện nguy cơ, trùng hợp là, lúc đó Thanh Thông luôn không thích Kim Trạch lại ở cùng một chỗ với Kim Trạch, mà Kim Trạch lại đầu tư cho anh... Cho nên... Anh Dĩ Nam... Anh không thấy sự trùng hợp này quá kỳ quái ư?"
Nếu không phải Tô Chi Niệm có siêu năng lực, người khác cũng không biết, Tống Thanh Xuân thật rất muốn thẳng thắn nói với Tần Dĩ Nam, tất cả chuyện này không phải trùng hợp, mà là thật sự, trước đây Trình Thanh Thông chính là vì đầu tư của công ty anh, ủy thân cho Kim Trạch.
Chỉ là những thứ này đều là đêm nay cô ngẫu nhiên gặp Trình Thanh Thông ở trong trung tâm thương mại, lúc hai người nói chuyện phiếm, Tô Chi Niệm đưa cho cô ấy một ly nước, đầu ngón tay hai người không cẩn thận chạm vào nhau, Tô Chi Niệm đọc được từ đáy lòng cô ấy, chứ cô ấy không thể nào trực tiếp nói ra.
Tống Thanh Xuân sợ cô nói như vậy, sẽ không có được bất kỳ tác dụng nào, cô trầm tư một lát, lại nói: "... Anh Dĩ Nam, trước đây Chi Niệm từng nói với em, Kim Trạch xài một giá tiền lớn, mua một người phụ nữ, em nghĩ, có thể chính là Thanh Thông... Anh vẫn là đi điều tra thêm đi..."
Lời của Tống Thanh Xuân còn chưa nói hết, điện thoại liền bị Tần Dĩ Nam gọn gàng cắt đứt.
Đầu ngón tay cầm điện thoại di động của anh, run rẩy đặc biệt lợi hại, anh nhấn trên màn hình mấy cái, mới nhấn đế số điện thoại của trợ lý, gọi đi.
"Giúp tôi tra một ghi chép trò chuyện và ghi chép tin nhắn của một số điện thoại vào hơn một năm trước..."
Nói xong, Tần Dĩ Nam liền báo số điện thoại Trình Thanh Thông dùng lúc ở Bắc Kinh dùng, bây giờ đây đã gạch bỏ được hai năm.
Sau khi Tần Dĩ Nam cúp điện thoại, hoàn toàn không biết nên hình dung tâm tình giờ phút này của mình ra sao.
Trong cơ thể anh hiện ra một cổ ý nghĩ yếu đuối, anh muốn lùi bước, muốn không biết gì hết, muốn gọi điện thoại cho trợ lý đừng truy xét nữa.
Bởi vì, trực giác của anh nói với anh, chân tướng sự tình, có lẽ sẽ nghiêm trọng đến mức khiến cho anh không thể chịu đựng nổi.
Có thể là do thời gian quá lâu, qua đủ nửa tiếng, trợ lý mới điện lại, nói với anh, đã gửi ghi chép trò chuyện và ghi chép tin nhắn đến mail của anh.
Tần Dĩ Nam nhẹ "ừ" một tiếng, nhấn cúp điện thoại, anh dùng sức cắn răng, ổn định hô hấp nhìn chằm chằm máy vi tính, đứng cứng đờ một lúc lâu, mới kéo ghế làm việc ra ngồi xuống.