Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 111

Tác giả: Diêp Phi Dạ

VÔ TÌNH GẶP GỠ
Tần Dĩ Nam ở cửa tiểu khu Lan Đình Hoa Viên, luôn chờ đến trời sáng, cả một buổi tối, anh cũng không thấy chiếc Maserati kia lái ra từ trong tiểu khu.
Cô ra từ Lan Đình Hoa Viên, lại trở lại Lan Đình Hoa Viên, còn có thêm một người đàn ông... Cho nên, thật giống như những lời nói chuyện phiếm anh nghe được ở trên bàn cơm, cô không phải gả cho phú hào, chính là được người...
Năm chữ “Bao dưỡng ℓàм тìин nhân” này, cuối cùng Tần Dĩ Nam cũng không thể phán đoán lên trên người Trình Thanh Thông.
Thà cô gả cho người khác làm vợ, anh cũng không nguyện cô đi vào loại cục diện hèn mọn kia.
Chỉ là, cô có cuộc sống mới, nhưng anh thì sao?
Tần Dĩ Nam suốt đêm không ngủ, mắt đỏ đáng sợ, anh nhìn chằm chằm mặt trời mới lên ở ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt mờ mịt.
Anh giống như là một pho tượng, bảo trì một biểu tình, trầm mặc rất lâu, mới thu tầm mắt trở về, sau đó khởi động xe, khống chế tay lái, vững vàng rời đi.
Họp xong, Tần Dĩ Nam không ở lại Thượng Hải quá lâu, trực tiếp đi sân bay, ngồi máy bay, trở về Bắc Kinh.
Từ phi trường quốc tế Bắc Kinh về đến trong thành phố, đã là bảy giờ chạng vạng, tài xế hỏi anh đi đâu, anh ngồi ở trong xe, nhìn cảnh đêm ánh đèn lộng lẫy của thành phố Bắc Kinh, nghĩ một lát, nói: Nhà.
Trở về nhà, Tần Dĩ Nam đổi giày, liền đi thư phòng, anh kéo ngăn kéo ra, chạm hộp gấm và giấy ly hôn đặt ở bên trong, cuối cùng ngón tay liền lấy giấy trắng nhăn nheo được gấp thành một khối vuông nhỏ ở một bên.
Anh mở ra, nhìn “Dĩ Nam” “Thực xin lỗi” đầy trang, hốc mắt không khống chế nổi liền nóng lên, đỏ lên từng chút một.
Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve chữ của cô, cuối cùng khi đầu ngón tay ngừng ở câu “Nếu như nói với anh, em từng làm chuyện rất có lỗi với anh, anh có thể tha thứ cho em không? Sẽ, hay là sẽ không?” kia, có một giọt nước mắt từ khóe mắt của anh, chậm rãi đập xuống, nhỏ ở trên giấy, bôi nhòe 乃út tích màu đen.
Anh tha thứ cho cô, anh không trách cô, nhưng cô đã bắt đầu cuộc sống mới rồi...
Cô là bị anh tổn thương thấu tâm đi? Cho nên mới sẽ ở cùng một chỗ với người khác.
Vậy anh thì sao? Anh luôn nghĩ nửa đời sau phải ở cùng cô, anh tìm cô hai tháng, lại nhận được kết quả như vậy, anh nên trôi qua như thế nào? Anh sẽ giống như cô, lại tìm một người, bắt đầu cuộc sống mới sao?
Tay nắm giấy của Tần Dĩ Nam run rẩy đặc biệt lợi hại, thân thể anh lay động một cái, ngã ngồi ở trên ghế làm việc.
Anh giơ tay lên, che khuôn mặt mình lại, nước mắt ướt sũng, từ giữa ngón tay anh, không ngừng tràn ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh, Tần Dĩ Nam nghĩ đến cuộc sống trong một năm vừa kết hôn của mình và Trình Thanh Thông.
Sau khi anh và cô quen thuộc, cô từng nói với anh rất nhiều rất nhiều ảo tưởng về tương lai. Cô nói, chờ khi nào tủ lạnh trong nhà hư, cô muốn chọn một cái lớn một chút, loại mở hai cửa kia, đựng được nhiều đồ. Cô còn nói, chờ đến tương lai lúc trang hoàng, cô nhất định muốn đặt một cái bồn tắm lớn, có thể tắm rửa mỗi ngày, còn có, cô nói muốn làm một cái bàn sách lớn một chút đặt ở trong phòng sách, như vậy cô cũng có chỗ ngồi rồi...
Thậm chí, trước đó không lâu, trước đó không lâu lúc anh ký hợp tác lớn, anh còn đang suy nghĩ, chờ đến khi anh tìm được cô, anh liền mang cô đi mua biệt thự lớn cô thích, biến những tưởng tượng của cô đều thành thật.
Sao qua chưa đến vài ngày, chỉ trong nháy mắt, giữa anh và cô, sao liền cầu thuộc về cầu, đường thuộc về đường, long trời lở đất, mỗi người đi một ngả rồi chứ?
Cô tốt không?
Nhìn rất tốt.
Anh thì sao?
Anh cũng không tệ đi, tuy rằng công ty từng gặp phải nguy cơ, nhưng lại biến nguy thành an, sản phẩm thuận lợi lên dây chuyền, lợi nhuận càng ngày càng nhiều, một tháng này còn ký nhiều hợp đồng lớn, qua không bao lâu nữa, có lẽ anh liền có thể tiến thân vào trong vòng thương trường tân quý của khu vjwc Bắc Kinh, đến lúc đó, bên cạnh anh sẽ có không ít danh viện chen lấn áp sát vào...
Cho nên, anh và cô đều rất tốt... Nhưng sao anh cảm thấy, rất tốt của anh và cô lại chướng mắt như vậy? -
Quá một mùa xuân, lại qua một mùa xuân nữa, vào lúc lại là một mùa xuân về hoa nở, chờ đến sau khi Tần Dĩ Nam bận rộn xong, đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn ánh nắng ngả về tây, rút người ra từ trong công việc bận rộn, lúc ổn định tinh thần thưởng thức mặt trời lặn, mới đột nhiên phát giác, qua thêm mấy ngày nữa, chính là sinh nhật ba mươi tuổi của mình.
Sinh nhật ba mươi tuổi?
Năm anh và Trình Thanh Thông tách ra, anh đã qua sinh nhật 28 tuổi như thế nào... Anh rõ ràng nhớ được, năm sinh nhật đó, anh là vượt qua ở trong bệnh viện, cô chẳng hề biết ngày đó là sinh nhật anh, vẫn là lúc Tống Tống tới bệnh viện tặng quà cho anh, cô mới biết được, cô không có chuẩn bị quà sinh nhật, sau khi tiễn Tống Tống đi, trở lại phòng bệnh, nhẹ nhàng nói một câu “Sinh nhật vui vẻ” với anh.
Lúc đó cô nói bốn chữ này, còn khiến anh vui vẻ hơn là nhận quà sinh nhật của Tống Tống, lúc cô dìu anh nằm ở trên giường bệnh nghỉ ngơi, anh phát giác tay cô rất lạnh, lần đầu tiên anh chủ động nắm chặt tay cô, ngay chính anh cũng không hiểu rõ lúc đó đáy lòng mình sinh ra tâm che chở với cô như thế nào.
Cũng là vào ngày đó, anh biết, cô tới bên cạnh anh, là một âm mưu, một lừa dối.
Từ sau năm anh ở Thượng Hải nhìn thấy Trình Thanh Thông kia, đến hiện tại, đã qua một năm lẻ sáu tháng, anh cũng chưa từng gặp gỡ cô.
Hóa ra, trong lúc bất tri bất giác, thoáng chớp mắt, anh và cô lại mỗi người đi một ngả thời gian dài như vậy
Trong một năm lẻ sáu tháng này, anh trôi qua vẫn tính là bình tĩnh, công ty phát triển thuận lợi hơn trong tưởng tượng rất nhiều, tháng trước đưa ra thị trường ở nước Mỹ, trong vòng một tháng ngắn ngủn, cổ phần công ty trở mình ba lần, trước mắt giá trị con người anh cao đến chính anh cũng không dám tưởng tượng nỗi.
Năm trước, mẹ bị ốm một trận, ở bệnh viện một tháng, sau khi khỏi hẳn già đi rất nhiều, sau khi xuất viện thường xuyên bắt đầu đốc thúc anh xem mắt kết hôn.
Anh luôn không thế nào tiếp nhận đề tài này, người khác chỉ xem anh là công việc bận rộn, không có thời gian suy xét đại sự cả đời, chỉ có chính anh biết, cho dù đã qua một năm rưỡi, cho dù sớm vào một năm rưỡi trước đây tận mắt nhìn thấy cô bắt đầu cuộc sống mới, nhưng anh vẫn không thể nào buông xuống được, không nghĩ tới muốn cưới bất kỳ người phụ nữ nào ngoài Trình Thanh Thông.
Trong hơn một năm này, hơn nửa thời gian của anh đều là vượt qua trong đi công tác, trong bảy mươi phần trăm hơn nửa thời gian còn lại, đều đang làm việc.
Thời gian anh về nhà ở ít càng thêm ít, nhất là trong đầu năm ngoái, anh mua một căn nhà mới, sau đó ngôi nhà của anh và cô đó, trên cơ bản anh đều chưa từng trở về qua.
Anh biết, anh là đang sợ hãi, cho nên, hơn một năm này, anh tận lực khiến cho chính mình rất mệt mỏi, bởi vì mệt mỏi đến cực hạn, thì sẽ không nghĩ tới gì nữa.
Không nghĩ đến, liền giống như là thật quên mất.
Cũng giống như là, trong lòng anh có một vết sẹo máu tươi đầm đìa, không ᴆụng vào, liền giống như là thật sẽ không đau.
À, đúng rồi, anh còn đổi xe, tốt hơn chiếc Maserati nhìn thấy cô ngồi vào hơn một năm trước đây rất nhiều.
Cuộc đời của anh hoàn mỹ hết thuốc chữa.
Nhưng mà, chỉ có một mình anh biết, đó chỉ là mặt ngoài, cuộc đời của anh đã sớm tràn ngập thê lương, đầy rẫy vết thương.
-
Hai năm trước, lúc Trình Thanh Thông nhận chức ở “Khách sạn Tứ Quý”, có thuê một gian phòng ở Bắc Kinh.
Lúc đó cô, chưa từng nghĩ đến rời khỏi Bắc Kinh, vốn cho rằng để cho tiền thuê nhà rơi xuống thấp nhất, ký là hợp đồng hai năm.
Trên hợp đồng có quy định, không thể trả phòng thuê trước và cho thuê lại, cho nên trong hai năm Trình Thanh Thông ngốc ở Thượng Hải, căn nhà này luôn không thể trả.
Thời gian như nước chảy, mắt thấy liền đến thời gian trả phòng, một tháng trước Trình Thanh Thông đã liên lạc với chủ cho thuê.
Sở dĩ lựa chọn lúc này, là bởi gì mấy ngày qua, Kim Trạch ở nước Mỹ muốn tới Bắc Kinh một chuyến, cô cần theo anh tham dự một tiệc tối, cho nên dứt khoát vào lúc Kim Trạch đặt vé cho cô, cô để cho anh ta đặt trước một tuần, thừa dịp anh ta chưa đến Bắc Kinh, cô trước trả phòng cho thuê, dọn dẹp đồ mình để lại ở Bắc Kinh, thuận tiện giải quyết thủ tục trả phòng, chờ đến khi anh ta đến Bắc Kinh, hai người tụ họp, làm xong công chuyện của anh ta, sẽ cùng về thượng hải.
Trình Thanh Thông ngồi là chuyến bay sớm, cô không đi ở khách sạn, mà là trực tiếp trở về căn nhà mình thuê, dùng một buổi chiều, quét sạch sẽ cặn nhà rất lâu không có người ở.
Chờ đến khi tất cả đều thu dọn thỏa đáng, Trình Thanh Thông đã rất mỏi mệt không chịu nổi, nhưng cô lại không có chút xíu buồn ngủ, cô đứng ở trước cửa sổ, nhìn thành phố quen thuộc mà xa lạ ngoài cửa sổ, sau khi trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn trở về phòng, đổi một bộ quần áo, cầm lấy ví tiền, ra cửa.
Trình Thanh Thông không có nơi đặc biệt muốn đi, chỉ là tùy tiện ra ngoài dạo chơi.
Rời đi gần hai năm, về Bắc Kinh lần nữa, tuy rằng rất nhiều nơi nhìn giống như trước đây, nhưng lại đã có thay đổi rất lớn.
Đến mỗi một nơi cô từng quen thuộc, luôn bảo tài xế xe taxi dừng lại, cách cửa sổ xe nhìn sững sờ rất lâu, sau đó lại cho tài xế tiến về phía trước.
Xe taxi vòng thành phố Bắc Kinh, lái lung tung không có mục đích gần hai tiếng, cuối cùng liền vòng đến cửa “Kim Bích Huy Hoàng“.
Kim Bích Huy Hoàng, như tên của nó, cho dù cô không ở Bắc Kinh thời gian dài như vậy, nó đổi phong cách trang hoàng, nhưng vẫn là bộ dáng Kim Bích Huy Hoàng.
Lúc Trình Thanh Thông nhìn đến bốn chữ “Kim Bích Huy Hoàng” đèn neon lấp lánh này, chuyện cũ giống như là thủy triều, bỗng chốc bao phủ cô, cô nghĩ cũng không nghĩ liền cho tài xế xe taxi ngừng xe.
Cô trả tiền xe, đẩy cửa xe ra xuống xe, đến gần cửa chính Kim Bích Huy Hoàng một khoảng cách, sau đó dừng bước lại, ngẩng đầu, nhìn tòa nhà cao tầng, ngơ ngẩn thất thần.
Lần đầu tiên gặp gỡ anh ở nơi này, anh cũng không có chú ý đến cô, lần đó anh tựa vào trên vách tường cửa phòng rửa tay, khuôn mặt bi thương giống như thất tình.
Lần thứ hai gặp gỡ anh ở nơi này, cô giúp đại BOSS ký xuống một phần hợp đồng, chính mình uống say rượu, mơ mơ màng màng đến gần nhà vệ sinh, đến người cũng không thấy rõ, liền té ngã ở trong lòng người đó, anh thuê cho cô một gian phòng, còn đút cho cô uống nước xong, không có giống người khác thừa cơ làm chút chuyện xấu nào, rất thân sĩ rời đi.
Lần thứ ba gặp gỡ anh ở nơi này, anh uống say rượu, cô thuê cho anh một gian phòng, cũng là bắt đầu từ một đêm đó, vận mệnh của anh và cô chính thức quấn quýt ở một chỗ.
Ngẫm nghĩ cẩn thận, câu chuyện của anh và cô, là bắt đầu ở “Kim Bích Huy Hoàng” này.
Chờ đến khi Trình Thanh Thông phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện đáy mắt của mình chứa đầy nước mắt.
Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, hung hăng ép nước mắt xuống, vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi, dư quang khóe mắt, lại từ trong đại sảnh “Kim Bích Huy Hoàng”, thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Toàn thân Trình Thanh Thông cứng đờ, qua vài giây, mới chậm rãi xoay đầu qua, rơi hết ánh mắt ở trên thân ảnh kia.
Là anh, thật là anh!
Cô không nghĩ tới, sau thời gian dài như vậy, lần đầu tiên cô trở về Bắc Kinh, liền vô tình gặp gỡ anh!
Trình Thanh Thông không dám tin tưởng mắt mình, cô liều mạng nháy mắt rất nhiều lần, mới xác định chính mình không nhìn lầm, sau đó nước mắt vừa rồi thật vất vả mới áp chế xuống được, liền không có dấu hiệu nào mà rơi xuống.
Dĩ Nam, anh có biết, trong thời gian dài như vậy, em ở trong đêm khuya, ảo tưởng có thể gặp lại anh bao nhiêu lần không?
Quanh chung quanh Tần Dĩ Nam rất nhiều người quần áo giày da, mọi người đứng ở trong Kim Bích Huy Hoàng, bắt tay nói tạm biệt.
Trình Thanh Thông mặc cho nước mắt không ngừng chảy xuống, con ngươi đen nhánh của cô, cũng không nhúc nhích nhìn Tần Dĩ Nam chăm chú.
Trong hai năm qua, cô không ít lần nhìn thấy hình ảnh của anh từ trên tin tức, cô cũng từ trên hình ảnh đó, nhìn ra được, anh thành thục ổn trọng hơn rất nhiều.
Nhưng lúc này ở trong hiện thực thật sự chạm mặt như vậy, cô mới phát hiện, anh và anh trước đây khác nhau rất lớn. Tuy rằng anh vẫn là bộ dáng ôn nhuận nho nhã, nhưng lại nhiều hơn một phần cảm giác thâm trầm khiến cho người đoán không ra, điều này làm cho anh một thân chính trang, càng phát ra tràn ngập mị lực.
Người ở ngưỡng của Kim Bích Huy Hoàng dần dần tản đi, chỉ còn lại Tần Dĩ Nam và một cô gái trẻ tuổi, hai người vai sóng vai đi tới ven đường.
Anh cách cô càng ngày càng gần, gần đến mức lúc Trình Thanh Thông có thể nghe thấy giọng nói ôn hòa của anh với cô gái đó, cô mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, vội vàng xoay người, vừa lau sạch sẽ nước mắt trên mặt mình, vừa nghĩ cũng không nghĩ liền bước nhanh chạy đến ven đường.
Cô chạy trốn quá gấp, không lưu ý đến phía sau mình có một cột đá cao nửa mét, không cẩn thận một chút liền vấp ở phía trên, chật vật ngã rầm trên mặt đất.
Đau đớn sắc bén khiến cho Trình Thanh Thông hít vào một hơi, cô sợ bị Tần Dĩ Nam ở nơi không xa phía sau phát hiện được mình, vùng vẫy vừa định đứng lên từ trên mặt đất, bỗng nhiên bên cạnh liền truyền tới một giọng nói ôn trầm quen thuộc: “Tiểu thư, cô vẫn ổn chứ?”
Trình Thanh Thông cúi đầu, nhất thời động cũng không dám nhúc nhích một chút.
Tóc cô che lấp mặt cô, Tần Dĩ Nam không thấy rõ ràng dung mạo của cô, anh ngồi xổm người xuống, bắt lấy cánh tay cô, dìu đỡ cô đứng lên, anh vừa định quan tâm hỏi cô một câu “Có thể đi không?”, liền ngửi được mùi hương thoang thoảng in sâu đậm trong trí nhớ của anh từ trên người cô, toàn thân anh chợt run rẩy một chút, lúc này mới tập trung tinh thần quan sát cô, chẳng qua chỉ vài giây, anh liền đột nhiên giống như rõ ràng cái gì, kéo thân thể cô đang luôn trốn tránh anh đến trước mặt anh.
Cho dù cô cúi đầu, anh chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt nhỏ của cô, anh vẫn vừa nhìn liền nhận ra cô: “Thanh Thông?”
Thanh Thông?
Hai chữ này, là tên cô, nhưng lúc chui vào trong tai cô, suýt nữa đã kích thích nước mắt cô tuôn ra lần nữa.
Cô đã sắp không nhớ không rõ bao lâu rồi, bao lâu rồi không có người gọi cô là Thanh Thông... Nếu không phải lúc này anh gọi tên cô, đến chính cô cũng đã cho rằng chính mình tên là Hiểu Ngâm, không phải tên Thanh Thông rồi.
Trình Thanh Thông dùng sức nắm chặt quả đấm, móng tay bấm rách lòng bàn tay cô, cô cũng không có cảm giác được đau đớn.
Cô cúi đầu, hít sâu một hơi, sau đó mới ngẩng đầu, bình tĩnh đối diện tầm mắt của Tần Dĩ Nam.
Cô trước giờ cũng không biết, mình lại có kỹ xảo biểu diễn tốt như vậy, cô rõ ràng nhớ anh thành si, nhớ anh thành bệnh, bây giờ nhìn thấy anh, đau trong Ⱡồ₦g иgự¢ đã sớmdời sông lấp biển, nhưng cô lại nâng môi cười nhạt với anh, cười bình thường như nước: “Thật trùng hợp, không nghĩ tới sẽ gặp được anh ở nơi này.”
Tần Dĩ Nam nhíu mày lại một chút, nhìn khuôn mặt cô chăm chú, trì độn một hồi lâu, mới đưa tầm mắt về phía quần bò bị rách lúc co ngã xuống, có vết máu nhàn nhạt thấm ra: “Đi bệnh viện khám một chút?”
Trình Thanh Thông bỗng chốc ngây ngẩn, mới biết anh nói là cái gì.
Anh đây là đang quan tâm cô sao? Nhưng anh biết không? Hiện tại cô, sợ nhất chính là quan tâm của anh, nó càng khiến cô khó chịu hơn châm chọc khiêu khích kia.
Trình Thanh Thông cho rằng chính mình sẽ hỏng mất, cô không nghĩ tới, chính mình lại còn là cười nhạt mở miệng: “Không cần, không có gì đáng ngại, chờ lát nữa tôi bôi thuốc lên phía trên là được.”
Chờ đến khi cô nói xong lời này, cô suýt nữa không thể không vỗ tay ở trong đáy lòng, cô giả vờ thật giỏi.
Chẳng qua, cô biết, chính mình giả vờ có bao nhiêu khổ cực, cô rất sợ ngay sau đó cảm xúc của mình mất khống chế, cô giãy thoát cánh tay của mình từ trong lòng bàn tay anh, lui về sau một bước, kéo dài khoảng cách với anh, áp chế cay đắng nơi đáy lòng, lại cười với anh: “Cái đó, nếu không còn chuyện gì, tôi đi trước.”
Trong lòng bàn tay trống không, khiến cho mi tâm Tần Dĩ Nam nhăn càng thêm lợi hại.
Anh trầm mặc, khiến cho Trình Thanh Thông có chút luống cuống, do dự có nên cứ như vậy xoay người rời đi không.
May mà cô gái trẻ tuổi đi sóng vai với Tần Dĩ Nam đó đã mở miệng: “Dĩ Nam?”
Tần Dĩ Nam hoàn hồn, trước nhìn Trình Thanh Thông thật sâu một cái, mới xoay người đi về phía cô gái đó.
Đó là bạn gái anh mới kết giao sao?
Bọn họ cách cô một khoảng cách, tiếng nói chuyện của Tần Dĩ Nam và cô gái đó rất nhỏ, cô không nghe rõ.
Trình Thanh Thông chỉ có thể nhìn chằm chằm hình ảnh bọn họ trò chuyện, yên tĩnh nhìn hai giây, sau đó liền nhanh chóng dời tầm mắt đi, không nói một tiếng bước bước chân khập khiễng cà nhắc, đi tới ven đường.
Trình Thanh Thông vừa đi đến ven đường, còn chưa đưa tay ra chặn xe taxi, Tần Dĩ Nam liền đuổi tới: “Em ở nơi nào? Tôi tiễn em.”
Theo tiếng nói anh rơi xuống, một chiếc xe chậm rãi ngừng ở trước mặt anh và cô.
“Không cần đâu...” Trình Thanh Thông lễ phép cự tuyệt, vừa nói phân nửa, Tần Dĩ Nam liền tự ý kéo cửa xe ra, ôm cô lên, nhét vào trong xe, theo sau anh cũng đi cúi người ngồi lên xe theo, lại lặp lại lời vừa mới hỏi một lần nữa: “Em ở nơi nào?”
Trình Thanh Thông nhìn ra, Tần Dĩ Nam cố chấp, cô cắn cắn khóe môi, cuối cùng vẫn không thể cãi lại anh, báo địa điểm.
Tần Dĩ Nam không lên tiếng, chỉ là xuyên qua kính chiếu hậu, đưa cho tài xế một ánh mắt, tài xế theo hướng dẫn, khởi động xe, chạy lên đường.
Bên trong xe rất an tĩnh, chỉ có âm thanh hướng dẫn không ngừng vang lên, vào lúc máy hướng dẫn nói còn khoảng một ngàn meters sẽ tới mục đích, Tần Dĩ Nam một đường trầm mặc, bỗng nhiên mở miệng: “Em... hơn một năm này, sống tốt không?”
Trình Thanh Thông luôn bảo trì nụ cười, mặt cô cũng sắp cười đến cứng đờ, khi nghe đến câu hỏi của Tần Dĩ Nam, cô phí rất nhiều sức lực, mới mở miệng đáp: “Rất tốt, anh thì sao?”
Chỉ là một câu hỏi thăm bình thường, lại khiến cho Tần Dĩ Nam trầm mặc lại, qua thật lâu sau, anh mới thong thả mở miệng nói: “Tạm được thôi.”
Trình Thanh Thông cười một chút, không lên tiếng.
Bên trong xe rơi vào hoàn toàn yên tĩnh một lần nữa.
Tần Dĩ Nam thấy xe ngừng ở cửa tiểu khu, hơi kinh ngạc một chút.
Không phải cô sống trong biệt thự rất xa hoa ở Thượng Hải ư? Sao lại sống trong một kiểu nhà cũ nát như vậy ở Bắc Kinh? Chẳng lẽ cô chia tay với người đàn ông ở Thượng Hải? Trở về Bắc Kinh?
Đáy lòng Tần Dĩ Nam hiện ra một chút kinh hỉ, anh nhìn chằm chằm Trình Thanh Thông một lát, nói: “Anh đưa em vào trong nhé.”
Trình Thanh Thông kinh ngạc một chút, vội vàng lắc đầu: “Không cần...”
“Không việc gì...” Tần Dĩ Nam nhìn chân Trình Thanh Thông chăm chú: “... Căn nhà này không có thang máy đúng không, chân em thoạt nhìn rất nghiêm trọng, đi thôi, anh đưa em lên lầu, liền rời đi ngay.”
Nói xong, Tần Dĩ Nam dẫn đầu bước đi, vào tiểu khu.
Trình Thanh Thông tạm dừng ở cửa tiểu khu một lát, kéo chân có chút đau, đi theo.
Tần Dĩ Nam biết Trình Thanh Thông theo ở phía sau, cố ý thả chậm bước chân, chờ đến sau khi cô cách mình gần một chút, mới hỏi: “Căn nhà?”
Trình Thanh Thông chỉ một phương hướng, không lên tiếng.
Tần Dĩ Nam quay đầu, nhìn chằm chằm chân cô, không nói một lời liền đứng đến trước mặt cô, vào lúc cô chưa kịp phản ứng, cúi người bồng cô lên.
Cái ôm của anh, vẫn giống như trong ký ức của cô.
Ấm áp mà lại khiến người an tâm.
Hốc mắt Trình Thanh Thông bỗng dưng nóng lên, đầu liền càng thấp lợi hại hơn một chút.
Cô không dám để cho chính mình nghĩ quá nhiều, bởi vì cô sợ, cô suy nghĩ nhiều, liền không rời khỏi được cái ôm của anh.
Lần này cô trở về, lấy đồ xong liền đi, cho nên mặc kệ anh đối với cô như thế nào, cô đều phải khống chế tốt chính mình.
Hiện tại cô, hoàn toàn không có quyền lợi làm chủ cho mình cái gì.
Vào hơn một năm trước đây, lúc cô làm ra lựa chọn, anh và cô liền đã không có kết quả gì nữa.
Tần Dĩ Nam ở dưới hồi đáp của Trình Thanh Thông, ngừng ở cửa nhà cô thuê.
Anh để cô xuống, cô cầm chìa khóa, mở cửa, sau đó đưa ra tay bật đèn trong phòng, mới xoay người, nói với anh câu: “Cám ơn.”
Anh không lên tiếng, tầm mắt lại nhìn vào trong nhà cô.
Cô thấy anh không có bất kỳ ý tứ rời đi nào, cũng không tiện trực tiếp đuổi anh đi, chần chờ một lát, lễ phép mở miệng: “Đi vào ngồi đi.”
Trong nhà đã không có người ở hơn một năm, ngoại trừ nước, hoàn toàn không có đồ có thể uống nào khác.
Cho nên Trình Thanh Thông trực tiếp đưa cho Tần Dĩ Nam một chai nước suối.
Tần Dĩ Nam nói một tiếng cám ơn, vặn mở nắp chai, uống hai ngụm.
Từ khi anh vào phòng, vẫn luôn quan sát gian phòng của cô, lưu ý đến trong nhà không lớn của cô, ngoại trừ đồ của cô, hoàn toàn không có vết tích người khác ở.
Chẳng lẽ anh vừa mới phán đoán là đúng?
Tần Dĩ Nam để chai nước suối, rất là lơ đãng lên tiếng: “Về Bắc Kinh khi nào?”
“Buổi sáng hôm nay.”
“À...” Tần Dĩ Nam dừng lại một chút, lại hỏi: “... Đây là căn nhà hôm nay vừa thuê?”
“Không phải, là thuê năm ngoái, lần này trở về, là tới trả nhà.”
Trả nhà? Hóa ra là anh nghĩ sai...
Đáy mắt Tần Dĩ Nam xẹt qua một chút ảm đạm, anh trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Vậy lúc nào thì đi?”
Trình Thanh Thông trả lời thành thật: “Cuối tuần đi.”
Tần Dĩ Nam khẽ gật đầu, không lên tiếng, tầm mắt lại hướng về ngoài cửa sổ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc