Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 11

Tác giả: Diêp Phi Dạ

NỤ HÔN NHẤT THỜI XÚC ĐỘNG
Vốn đứng yên trên ban công, bỗng nhiên anh bước về phòng ngủ, sải bước đi về phía cánh cửa.
Tô Chi Niệm mở cánh cửa ra, anh đi đến gần cô gái đang đứng ở đầu bậc thang, anh không đợi cô quay đầu lại, đã khống chế cô, làm cho cô bất động tại chỗ.
Anh bước đến trước mặt cô, hơi cúi đầu xuống, dừng mắt trên mặt cô.
Đáy mắt anh có một tia kì dị, ngay sau đó hô hấp cũng bắt đầu trầm xuống.
Lông mi thật dài của anh chớp một cái, ngón tay thon dài giữ đầu cô, nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên môi cô.
Trong nháy mắt, mọi thứ âm thanh xung quanh đều biến mất, xung quanh anh chỉ có sự mềm mại ngọt ngào của cô.
Anh dùng sức cọ xát môi cô, dùng ngón tay đỡ đầu cô, rất run rẩy, nhưng anh không lùi bước, cạy mở hàm răng của cô, dây dưa thật sâu với chiếc lưỡi mềm mại.
Rõ ràng anh hôn đến lửa nóng mãnh liệt như vậy, nhưng lại khiến người khác thấy được ảo giác đau xót tuyệt vọng.
Anh kiên quyết chiếm đoạt môi cô, chậm chạp không muốn tách ra.
Anh vòng qua cánh tay cô, dùng sức ngày càng mạnh, giống như hận không thể vò nát cô ở trong thân thể mình.
Anh hôn cô một lúc lâu, sức lực mới chậm dần lại, anh thở hổn hển, chậm rãi rời khỏi môi cô, chăm chú nhìn ánh mắt cô, đáy mắt anh, vẫn chưa thoát khỏi sự mê loạn.
Trên khuôn mặt anh tuấn kia, không che dấu sự kích tình, gợi cảm khiến cho người ta có cảm giác hít thở không thông.
Tay anh đang giữ ót cô, không kìm lòng được mà chuyển lên mặt, nhẹ nhàng vuốt ve gò má non mềm của cô.
Hơi thở nóng hổi của anh phun lên mặt cô, nhìn ánh mắt cô, tràn ngập ra tình yêu mãi không tan.
"Đình Đình..." Lòng bàn tay của anh, nhiều lần vuốt ve đôi mắt cô, nhẹ nhàng gọi tên của cô, xen lẫn sự đau đớn tột cùng.
"Đình Đình..." Anh lại gọi tên cô, sau đó nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cúi xuống hôn môi cô, bỗng nhiên anh thả cô ra, nhanh chóng quay người, đi về phòng ngủ.
__
Trong khoảnh khắc Tô Chi Niệm đóng lại cánh cửa kia, Tông Thanh Xuân ở trên bậc thang nháy mắt mấy cái, quay đầu về phía phòng ngủ của Tô Chi Niệm, nhìn thấy cánh cửa vẫn đóng kín, trán cô nhăn lại.
Thật kì quái... Rõ ràng cô vừa nghe tiếng mở cửa...
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, một lúc sau cô mới đưa ánh mắt rời khỏi, dời ánh mắt xuống, cô nhìn thấy đĩa nhỏ và hộp thuốc vẫn ở chỗ cũ, trán càng nhăn hơn.
Chẳng lẽ vừa rồi cô nghe nhầm?
Tống Thanh Xuân mang vẻ mặt buồn bực nghiêng đầu nghĩ một lúc, sau đó quay đầu lại, đi xuống lầu một.
Lúc sắp vào trong nhà hàng, Tống Thanh Xuân vươn tay lên sờ mặt, kì quái, sao mặt cô lại sưng lên như vậy?
Còn có môi nữa, có chút kì lạ... Ngón tay Tống Thanh Xuân lại đặt lên môi mình... Cô suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nói được là kì lạ ở chỗ nào, sau đó bước vào nhà hàng.
Cả bữa cơm, Tống Thanh Xuân thấy không yên lòng, mất hồn suốt buổi, không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, rõ ràng cô có cả giác lúc đó mình nghe thấy tiếng Tô Chi Niệm mở cửa phòng, nhưng lúc cô quay đầu lại nhìn, cửa phòng vẫn đóng...
Tống Thanh Xuân suy nghĩ đến nhức đầu cũng không nghĩ ra được một lời giải thích hợp lý, cuối cùng dứt khoát dùng sức lắc lắc đầu, bỏ qua những suy nghĩ này.
-
Tô Chi Niệm đứng dựa vào cửa phòng ngủ rất lâu, mới giơ tay lên sờ sờ môi của mình.
Tuy rằng khoảng cách anh hôn môi cô đã qua một đoạn thời gian rất dài, nhưng trên môi dường như vẫn còn loáng thoáng lưu lại hương vị và nhiệt độ của cô.
Cô ở trong biệt thự của anh nhiều ngày như vậy, tuy rằng anh và cô không ngủ chung phòng, nhưng những lúc trong đêm khuya yên tĩnh, anh rõ ràng có thể nghe thấy tiếng hít thở của cô.
Đối với những người phụ nữ khác, anh thật sự không bị kích động về phương diện đó, nhưng ở trước mặt cô, anh thế nhưng lại là một người đàn ông bình thường, cho nên mỗi khi đến lúc đó, trong cơ thể anh sẽ nhảy lên một ngọn lửa nhỏ.
Có lúc, cảm giác kích động đó sẽ mãnh liệt không kềm chế được, nhưng anh thà đi phòng tắm để tắm nước lạnh hoặc là ở trên sân phơi hóng gió đêm cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ muốn đi chạm vào cô.
Cho dù mới vừa rồi, anh thật sự suýt nữa đánh mất lý trí, vừa xông ra đã cứ như vậy mà hôn hít cô, nhưng trong nháy mắt khi anh kéo cửa ra, anh chỉ còn sót lại một tia lý trí khiến anh nghĩ cách khống chế cô.
Khi anh hôn cô, tuy rằng tự đáy lòng rất rung động, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác xót xa.
Chẳng qua anh cũng chỉ dựa vào Siêu Năng Lực bẩm sinh của bản thân, biểu diễn một tiết mục lừa mình dối người mà thôi.
Vở kịch qua đi, còn sót lại sau khi tỉnh táo chính là nỗi đau càng sâu hơn.
Anh không có tư cách hôn cô như vậy, vào năm năm trước, khi anh vô ý nhìn thấy rõ bí mật đó thì anh đã đánh mất những tư cách này rồi.
Có nằm mơ anh cũng muốn đối xử tốt với cô, nhưng mà anh lại chỉ có thể đối xử tốt với cô trong mơ, ngay cả lời nói ôn hoà bình thường nhất anh cũng chỉ nói cho cô nghe khi chỉ có một mình.
-
Tần Dĩ Nam về Bắc Kinh đã nửa tháng, nhưng vẫn chưa có dịp chào hỏi với bạn bè cũ, cho nên dứt khoát chuẩn bị một bữa tiệc vào ngày mười lăm này, hẹn những người đã từng quen biết đến giờ vẫn còn liên lạc tụ tập một bữa.
Tần Dĩ Nam chuẩn bị bữa tiệc này có hơi đột ngột, trong sáng ngày hôm đó, Tông Thanh Xuân mới nhận được điện thoại của anh ta.
Mặc dù Tống Thanh Xuân đã hạ quyết tâm quên đi Tần Dĩ Nam, nhưng cũng không đại biểu cô và Tần Dĩ Nam vì vậy nhất đao lưỡng đoạn(cắt đứt quan hệ), từ đó về sau cả đời không qua lại với nhau.
Vứt bỏ những thứ tình yêu sầu triền miên này, Tần Dĩ Nam vẫn một người quan trọng trong sinh mệnh của cô, thứ tình cảm này là tình cảm từ nhỏ lớn lên cùng nhau không có quan hệ máu mủ lại đồng thời giống như tình thân.
Cho nên khi Tống Thanh Xuân nhận được lời mời của Tần Dĩ Nam, cô do dự một chút nhưng sau đó vẫn đồng ý.
Sở dĩ do dự, là bởi vì thời gian Tần Dĩ Nam tổ chức tiệc là tám giờ rưỡi tối, mà thời gian đó Tống Thanh Xuân lại không làm chủ được.
Cúp điện thoại của Tần Dĩ Nam điện, Tống Thanh Xuân liền bắt đầu nghĩ tới mình phải xin nghỉ như thế nào với Tô Chi Niệm.
Thật ra thì trong một tuần nay, ngày nào Tô Chi Niệm cũng đều trở về ở trong biệt thự, thời gian trước tính cách của anh rất kỳ lạ nhưng mấy ngày nay, tính khí ngược lại tốt đến không có chỗ chê, ngay cả ngày hôm trước, khi cô múc cho anh chén canh không cẩn thận ᴆụng bị đổ, dính ướt ống tay áo của anh, lúc ấy cô bị sợ đến mức tim cũng muốn nhảy ra khỏi cổ, vội vàng nói chừng mấy tiếng thật xin lỗi anh, ai ngờ một người lúc nào cũng thích sạch sẽ như anh lại không cần thay quần áo khác đã đi rồi, giống như một người không có chuyện gì vậy, cầm khăn giấy xoa xoa ống tay áo, cứ tiếp tục ăn cơm, không chỉ như thế, sau khi anh ăn vài miếng, còn ra hiệu vào chỗ ngồi đối diện anh, ý bảo cô ngồi xuống ăn chung với anh.
Ngay lúc đó cô sợ Tô Chi Niệm tức giận còn không kịp, làm gì có lá gan mà không nghe theo lời anh?
Nhìn thấy anh ra hiệu, cô lập tức kéo ghế ra ngồi xuống phía đối diện.
Từ sau ngày hôm đó, hai người đều bắt đầu ăn cơm như vậy, chỉ cần khi nào Tô Chi Niệm ăn cơm ở nhà thì anh và cô cùng ăn chung.
Nhưng cho dù Tô Chi Niệm cao cao tại thượng đã trở nên tốt hơn đi nữa thì đối với chuyện xin nghỉ này, đáy lòng Tống Thanh Xuân vẫn có chút thấp thỏm.
Bữa tiệc của Tần Dĩ Nam diễn ra vào lúc tám giờ tối, sau khi tan việc, Tống Thanh Xuân vẫn về biệt thự trước Tô Chi Niệm như cũ.
Tống Thanh Xuân về phòng ngủ trước, thả túi xuống, sau đó dạo một vòng quanh lầu hai mới biết Tô Chi Niệm vẫn chưa về.
Cô cầm điện thoại di động, đi từ lầu trên xuống lầu dưới, vòng qua vòng lại mấy vòng trong phòng khách, sau đó mới lấy hết dũng khí bấm vào số điện thoại của Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân nghe từng tiếng “Tu tu” trong điện thoại, trái tim cũng căng thẳng theo, sau khi vang lên chừng ba bốn tiếng, đường giây điện thoại mới được nối, truyền đến giọng nói rõ ràng lạnh nhạt của Tô Chi Niệm: "Sao vậy?"
Tống Thanh Xuân dùng sức nắm chặt điện thoại, cắn môi dưới im lặng trong chốc lát, mới nhẹ giọng mở miệng: "Anh Tô, em muốn nói với anh một chuyện được không?"
"Ừm." Ở đầu bên kia điện thoại, Tô Chi Niệm lạnh nhạt đáp một tiếng, không đợi Tống Thanh Xuân mở miệng nói tiếp, giọng nói không nóng không lạnh của anh lại truyền đến: "Chờ tôi về nhà rồi hãy nói."
Sau đó điện thoại bị cắt đứt không chút lưu tình(nhẫn tâm).
Chỉ để gọi được một cú điện thoại đã tiêu hao rất nhiều dũng khí của Tống Thanh Xuân, cô tuyệt đối không dám gọi cú thứ hai.
Nhưng mà, Tô Chi Niệm nói chờ anh về nhà rồi hãy nói. . . . . . Mỗi ngày, thời gian anh về nhà đều không ổn định, mà ít nhất cô phải ra cửa lúc tám giờ, nếu như đến mười hai giờ anh mới về nhà thì bữa tiệc của anh Dĩ Nam, cô khỏi cần đi luôn rồi. . . . . .
Không dám gọi điện thoại lần thứ hai, Tống Thanh Xuân cắn ngón tay đấu tranh một lát, sau đó thận trọng gửi cho Tô Chi Niệm một tin nhắn: "Anh Tô, em có thể hỏi anh một chút, mấy giờ anh về đến nhà không?"
Rất nhanh, trên màn hình điện thoại của Tống Thanh Xuân hiện câu “Tin nhắn đã được gửi”, Tống Thanh Xuân biết Tô Chi Niệm đã thấy được tin nhắn, sau đó nhìn chằm chằm màn hình điện thoại không chớp mắt.
Đợi khoảng chừng hai phút, Tống Thanh Xuân cũng không nhận được câu trả lời của Tô Chi Niệm.
Anh nhìn thấy tin nhắn rồi mà cũng không trả lời cô, đây rõ ràng là không muốn để ý tới cô mà. . . . . .
Tống Thanh Xuân nhất thời có chút ảo não ngồi trên ghế sa lon.
-
Lúc Tống Thanh Xuân gọi điện thoại tới, Tô Chi Niệm đang mệt mỏi dựa lưng trên ghế xe nhắm mắt dưỡng thần vì đã bận rộn cả ngày .
Khi chuông điện thoại di động vang lên, mi tâm của anh khẽ nhíu lại, giống như bị người khác làm phiền đến nghỉ ngơi của bản thân nên anh lấy điện thoại di động ra với mấy phần không vui, nhìn thấy mấy chữ hiển thị cuộc gọi đến thì trên mặt của anh rõ ràng có chút kinh ngạc chợt lóe lên, cả người hơi dừng lại một lát rồi mới ấn nút nghe máy.
Anh vốn dĩ muốn hỏi Tống Thanh Xuân có chuyện gì trong điện thoại, nhưng nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, chỉ còn mười phút nữa đã về đến nhà nên trả lời cô một câu đơn giản rồi sau đó cúp điện thoại, thuận tay ném điện thoại di động qua chỗ ngồi bên cạnh rồi tiếp tục nhắm hai mắt lại.
Một phút chưa trôi qua, điện thoại di động lại vang lên tiếng “Ting ting”, là tin nhắn tới.
Mi tâm Tô Chi Niệm giật giật, cũng không thèm mở mắt ra xem.
Trình Thanh Thông đang ngồi bên ghế cạnh tài xế, khi nghe câu nói ‘Chờ tôi về nhà rồi hãy nói’ của Tô Chi Niệm, cũng đã bắt đầu thầm giật mình.
Ngày trước, ông chủ lớn chỉ đơn giản là một người điên cuồng làm việc, thường xuyên lôi kéo cô làm thêm giờ, nhưng trong khoảng một tuần gần đây, mỗi ngày vừa đến thời gian tan tầm đều về nhà đúng giờ.
Cô vốn đang buồn bực không biết tại sao đại BOSS bỗng dưng đổi tính, hiện tại nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, thấy Tô Chi Niêm gửi tin nhắn trên điện thoại di động cho người tên "Người giấu trong hồi ức" thì trong nháy mắt liền hiểu rõ tất cả.
Cô quả nhiên đoán không sai, người tên “người giấu trong hồi ức” đó chính là người trong lòng của đại BOSS, hơn nữa cô ấy bây giờ còn đang ở trong nhà của đại BOSS...
Trong lúc Trình Thanh Thông đang miên man suy nghĩ vấn đề, cô nhìn thấy Tô Chi Niệm cầm điện thoại lên, có lẽ là đang nhìn tin nhắn đó, anh vậy mà lại chăm chú nhìn hồi lâu, hơn nữa lúc đó mặt mày đều phủ một chút dịu dàng không dễ gì để cho người ta thấy được.
Cô vừa nhìn thoáng qua nội dung tin nhắn đó, một câu rất bình thường: "Anh Tô, tôi có thể hỏi anh mấy giờ về đến nhà không?"
Chỉ với hai từ “Anh” và “Tô” này là có thể nhìn ra được, cô gái gửi tin nhắn cho anh cũng không thân thiết với anh lắm, thậm chí là hơi xa lánh.
Nếu như bất cứ người nào, thấy người mình thích dùng cách thức như vậy nói chuyện với mình, đáy lòng đều cũng khó chịu chứ? Nhưng vì sao cô lại thấy được chút thỏa mãn trên người đại Boss?
Rốt cuộc cần phải yêu một người bao nhiêu, hoặc là, bị người mình yêu đó không coi trọng bao nhiêu, cho nên lúc nhận được tin nhắn bình thường của người đó mới có thể coi như trân bảo?
Xe đã vào tiểu khu, không quá một phút đồng hồ, là có thể đến biệt thự của Tô Chi Niệm.
Đúng là Tô Chi Niệm đã hồi thần, nhưng vẫn thấy Tô Chi Niệm nhẹ nhàng gõ hai chữ trên bàn phím rồi gửi đi.
-
Lúc Tống Thanh Xuân đang do dự mình có nên tiếp tục không sợ ૮ɦếƭ gọi điện thoại cho Tô Chi Niệm hay không thì, điện thoại di động của cô lại vang lên tiếng chuông báo tin nhắn, cô vội vàng cầm lấy di động, thấy Tô Chi Niệm gửi tin nhắn tới: "Ngay bây giờ."
Lúc Tống Thanh Xuân mới vừa xem hết hai chữ này, cô chỉ thấy bên ngoài nhà truyền đến tiếng xe.
Tống Thanh Xuân theo bản năng đứng lên, xuyên qua cửa sổ thấy Tô Chi Niệm đang xuống xe.
"Thật đúng là đủ ngay bây giờ..." Tống Thanh Xuân nhỏ giọng nói thầm một câu, ngay lập tức chạy về phía cửa.
Tô Chi Niệm vừa mới giẫm lên bậc thang, nghe được câu "Thật đúng là đủ ngay bây giờ ..." kia của Tống Thanh Xuân, không nhịn được hơi hơi bật cười.
Nhưng vẻ mặt này của anh duy trì còn chưa tới một phút đồng hồ, cửa phòng đã bị Tống Thanh Xuân mở ra.
Trên mặt Tô Chi Niệm lập tức khôi phục vẻ lạnh nhạt trước sau như một, anh thản nhiên liếc mắt nhìn nụ cười chói lọi của Tống Thanh Xuân một cái, Đối mặt với câu "Anh Tô, anh đã trở lại?" của cô, một chút phản ứng cũng không cho, liền bước vào phòng.
Tống Thanh Xuân ân cần phục vụ Tô Chi Niệm đổi giày, giúp anh treo áo khoác lên trên giá, vừa mới định hỏi anh có muốn uống chút gì hay không thì, Tô Chi Niệm lại ném cho một câu: "Nói đi, chuyện gì?"
Sau đó anh lại dùng thái độ lạnh nhạt ngồi ở trên ghế sa lon, cầm lấy điều khiển từ xa ở bên cạnh, mở TV.
Tống Thanh Xuân đứng yên ở bên cạnh, nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm quay mặt nhìn vào TV, xem chỉ chốc lát, sau đó mới nhỏ giọng mở miệng nói: "Anh Tô, tôi muốn xin anh nghỉ một ngày."
Tầm mắt Tô Chi Niệm vẫn dừng lại ở trong TV như cũ, tay anh không ngừng ấn điều khiển từ xa, thay đổi khoảng bảy tám kênh, mới giật giật môi: "Thời gian, địa điểm, nguyên nhân."
Anh hỏi tỉ mỉ như thế để làm gì? Cũng không phải học sinh tiểu học viết xin phép?
Tống Thanh Xuân nói thầm một câu, nhưng vẫn thành thành thật thật nói ra toàn bộ: "Tám giờ tối nay, ở câu lạc bộ Kinh Thành, anh Dĩ Nam trở về từ Bắc Kinh mở một bữa tiệc."
Anh Dĩ Nam... Lúc Tô Chi Niệm nghe được ba chữ kia, ngừng động tác ấn điều khiển từ xa lại.
Anh Dĩ Nam... Lúc Tô Chi Niệm nghe thấy ba chữ kia, động tác ấn romote dừng lại.
Từ khi cô tiến vào biệt thự của anh cho tới nay, hẳn là lần đầu tiên mở miệng nói xin nghỉ với anh nhỉ?
Lần đầu tiên xin nghỉ... là vì Dĩ Nam... Tầm mắt của Tô Chi Niệm có chút lạnh.
Tống Thanh Xuân chờ một hồi, thấy Tô Chi Niệm chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình TV không có bất kỳ phản ứng nào, vì vậy lại lên tiếng: "Anh Tô, có thể chứ?"
Tô Chi Niệm tựa như không nghe thấy giọng của cô, không hề nháy mắt tiếp tục nhìn đăm đăm vào ti vi.
Trong phòng lâm vào bầu không khí yên tĩnh, trong lúc Tống Thanh Xuân do dự mình có nên mở miệng dò hỏi Tô Chi Niệm lần nữa không, đầu của người đàn ông đột nhiên xoay chuyển, tầm mắt chậm rãi dời đến trên người cô.
Ánh mắt anh rất bình tĩnh, không có chút nhấp nhô cùng dao động nào, chỉ bình tĩnh nhìn cô, rõ ràng trong đáy mắt anh không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng Tống Thanh Xuân lại cảm thấy trong đáy mắt anh dường như ẩn dấu lời nói mà cô không hiểu.
Tô Chi Niệm đưa mắt nhìn cô hồi lâu vẫn không lên tiếng, trong lòng Tống Thanh Xuân càng khẩn trương hơn, lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi.
Trong lúc Tống Thanh Xuân cảm thấy mình có thể không có khả năng xin nghỉ, đôi môi quý giá của Tô Chi Niệm rốt cục cũng động: "Nghỉ mấy giờ?"
Đây là anh chuẩn tấu cho nghỉ sao?
Trong mắt Tống Thanh Xuân có ánh sáng bốc lên, lông mi cong cong nhìn Tô Chi Niệm nhấp nháy mấy cái, đầu óc mới hơi chuyển động, tám giờ ba mươi bắt đầu vô tiệc, có lẽ mười một giờ ba mươi có thể kết thúc nhỉ, nhưng cô muốn tám giờ ra cửa...
"Bốn..." Tống Thanh Xuân còn chưa nói xong đã sửa lại lời: "Ba giờ..."
Cô dừng lại một chút, không nắm chắc được chủ ý tiếp tục bổ sung thêm một giọng điệu chủ thứ ở phía sau: "... Nhé?"
Ánh sáng trong mắt cô như một thanh đao bén nhọn đâm vào trong trái tim Tô Chi Niệm khiến anh phát đau.
Cô thật sự rất muốn đi tham gia yến tiệc với Tần Dĩ Nam sao? Cho nên lúc cô xin anh nghỉ ánh mắt mới có thể trở nên sáng ngời như vậy?
Tô Chi Niệm theo bản năng xoay đầu, tránh né ánh mắt của Tống Thanh Xuân, cánh môi cũng theo đó mà dùng sức mím chặt lại.
Cử động này của anh khiến Tống Thanh Xuân cảm thấy như có một áp lực nặng như núi, tựa như cô rất sợ Tô Chi Niệm đổi ý, lại vội vàng mở miệng nói: "Anh Tô, nếu ba giờ hơi nhiều... Vậy hai giờ... Hai giờ không được thì cũng có thể..."
Tống Thanh Xuân xem Tô Chi Niệm vẫn không phản ứng như cũ, thầm cắn răng, mang theo vài phần thỏa hiệp lại nói: "Vậy nửa giờ... Anh Tô, nửa giờ là ít nhất rồi... Tôi đi về ít nhất cũng tốn một giờ..."
"Mười hai giờ." Tô Chi Niệm bỗng dưng mở miệng ngắt lời Tống Thanh Xuân.
"Hả?" Tống Thanh Xuân có chút không hiểu ngừng nói, nhìn về phía Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm dùng sức nắm chặt romote, giọng nói rất bình thản, "Trước mười hai giờ, phải về nhà cho tôi!"
Mười hai giờ?
Còn mười phút nữa là đến bảy giờ, nói cách khác, cho cô nghỉ năm giờ?
Trên mặt Tống Thanh Xuân đầu tiên là hiện lên vẻ không thể tin, sau đó giống như trúng số, vô cùng vui mừng mở miệng nói: "Cảm ơn anh Tô!"
Tống Thanh Xuân không để ý chút nào tới việc Tô Chi Niệm coi nhẹ mình, vui vẻ cười nói tiếp: "Anh Tô, buổi tối anhmuốn ăn gì không?"
"Tôi giúp anh mua một ít đồ ăn bán bên ngoài, được không?"
"Anh muốn ăn bữa cơm tây, đồ ăn Trung Quốc, bữa ăn cho ngày, hay là những thứ khác?"
Tô Chi Niệm quay đầu, nhìn về phía điện thoại di động đã lấy ra, đang nghiên cứu đồ ăn Tống Thanh Xuân mua bên ngoài, trên mặt của cô luôn tươi cười rực rỡ, đáy mắt đen nhánh, sáng chói.
Bởi vì cô có thể gặp Tần Dĩ Nam, cho nên mới vui vẻ kích động như vậy sao?
"Tô tiên sinh, nếu không ăn đồ ăn Trung Quốc đi? Món ăn Quảng Đông, món cay Tứ Xuyên, món Hồ Nam, món ăn Bắc Kinh, anh muốn loại nào?"
"Món ăn Quảng Đông đi, buổi tối ăn thanh đạm một chút vẫn tốt hơn. . . . . ."
Tống Thanh Xuân còn chưa nói xong, Tô Chi Niệm đột nhiên ném cái điều khiển tivi trong tay vào trên khay trà, phát ra một âm thanh thanh thúy.
Tống Thanh Xuân sợ tới mức ngậm miệng lại, từ trên điện thoại di động ngẩng đầu lên, thấy Tô Chi Niệm đứng lên, đi tới trước mặt cô.
Vừa rồi cô nói sai cái gì sao? Sắc mặt của anh trở nên khó nhìn như vậy? Không phải anh lại muốn lên cơn chứ?
Đáy lòng Tống Thanh Xuân thấp thỏm nghĩ tới, vẻ mặt nhìn về phía Tô Chi Niệm yếu ớt cười lên.
Trong đôi mắt trong suốt đen nhánh của cô mang theo chút lấy lòng vàcầu xin, còn mơ hồ cất giấu vẻ bất an.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm ánh mắt của cô chỉ trong chốc lát, sau đó liền nhàn nhạt dời tầm mắt đi, giống như là đè nén tức giận phập phồng trong Ⱡồ₦g иgự¢, nhìn chằm chằm một chiếc đèn trên tường trước mặt nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn không hề nói gì, liền cất bước, lướt qua Tống Thanh Xuân bên cạnh, đi về phía cầu thang.
-
"Mình mặc bộ váy này, còn cái váy này thì sao ta?"
"Ừ. . . . . . Cái này cũng không tệ. . . . . ."
“Được rồi, vẫn là cái váy đầu tiên đẹp hơn. . . . . ."
Tô Chi Niệm ngồi ở trong thư phòng, nghe Tống Thanh Xuân ở trong phòng ngủ của cô vừa thử quần áo, vừa lầm bầm lầu bầu nói, không kìm chế được vò mát phần văn kiện trên bàn thành một đoàn, dùng sức nắm vào lòng bàn tay.
Anh biết rõ Tống Thanh Xuân vì đi tham gia bữa tiệc với Tần Dĩ Nam, nhất định sẽ tỉ mỉ ăn mặc, nhưng anh vẫn đợi lúc Tống Thanh Xuân xuống lầu, tìm cớ đi tới ban công, nhìn cô sau khi ăn mặc tỉ mỉ.
Bên trong cô mặc một chiếc váy dài màu tím, bên ngoài khoác một cái áo giữ ấm màu trắng, dưới chân mang một đôi giày cao gót cao hơn mười mấy cm, bước chân lại bước vô cùng nhẹ nhàng.
Mặc dù anh chỉ có thể nhìn một bên gò má của cô, nhưng lại càng rõ ràng từ trên mặt cô thấy được nụ cười tràn đầy vui vẻ, còn có khuôn mặt được trang điểm vô cùng xinh đẹp.
Tô Chi Niệm dùng sức nắm lan can trên ban công, kìm chế mình đang muốn lao xuống lâu, túm cô trở lại, không cho phép cô đi tham gia yến hội với Tần Dĩ Nam.
Trước khi cô ra cửa, đã sớm kêu xe, xe sẽ chờ ở cửa biệt thự, cô một đường chạy nhanh tới, không có chút do dự và chần chờ mở cửa xe, ngồi xuống.
Anh cứng ngắc đứng ở trên ban công, trơ mắt nhìn xe chạy đi, mãi cho đến khi biến mất, trong ánh mắt anh có chút nhàn nhạt đau thương nổi lên, tâm cũng đi theo từng chút từng chút lọt vào trong bóng tối.
Cô cứ rời đi như vậy, làm việc nghĩa không được chùn bước, ngay cả một câu tạm biệt, thậm chí một lần quay đầu lại, cũng không có cho anh.
Thật ra anh không muốn để cho cô đi tham gia yến hội với Tần Dĩ Nam.
Cô đi, anh không vui, cô ở lại, cô không vui.
Nếu là giữa anh và cô, chỉ có thể có một người vui vẻ, như vậy nhất định người đau lòng kia, chỉ có thể là anh.
Không biết đứng ở đây bao lâu, Tô Chi Niệm nghe được bên trong thư phòng truyền tới tiếng chuông điện thoại.
Anh thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt đi về thư phòng, cầm điện thoại di động lên, nhìn thoáng qua hiển thị cuộc gọi đến, bấm nút nghe.
Tô Chi Niệm còn chưa kịp lên tiếng, trong điện thoại liền truyền đến giọng của Đường Nặc nhiệt tình nói: "Tô Chi Niệm, tối nay có rảnh không?"
Tô Chi Niệm dù muốn hay không liền trực tiếp quăng hai chữ: "Không rãnh."
"Cậu đừng trêu chọc tôi... vừa rồi tôi mới đi qua công ty cậu, thư ký nói cho tôi biết, cậu về nhà. . . . . . Cậu nói ngoài công ty và ở nhà, thời gian còn lại có phải đang ở trên xe hay không? Nếu cứ như vậy nữa, sẽ xảy ra vấn đề đó. . . . . ."
Tô Chi Niệm đối mặt với Đường Nặc tốn công tốn sức thao thao bất tuyệt, lần này liền nói lười phải trở về, trực tiếp đưa điện thoại di động từ bên tai cầm xuống, chuẩn bị cúp điện thoại.
". . . . . . Tổng giám đốc Lương mới từ Hongkong trở lại, cố ý ở câu lạc bộ Kinh Thành làm một ván. . . . . ."
Câu lạc bộ Kinh Thành. . . . . . Năm chữ này, khiến động tác muốn cúp máy của Tô Chi Niệm ngừng lại.
". . . . . . Tô Chi Niệm, chuyện đứng đắn, cái người này, cậu cũng đã một tháng không tụ họp với mọi người rồi? Tổng giám đốc Lương cố ý giao cho tôi, nhất định phải kêu cậu ra, đây không phải là anh ta vẫn luôn muốn hợp tác với cậu sao? Thậm chí nghĩ muốn đề cao. . . . . ."
"Mấy giờ?" Tô Chi Niệm đưa điện thoại di động giơ lên bên tai lần nữa, không mặn không nhạt hỏi.
"Tám giờ. . . . . ." Giọng nói của Đường Nặc có chút hưng phấn: "Đây là cậu đồng ý tới buổi họp sao? Thế nào? Tôi đang ở gần nhà cậu, có cần tôi lái xe đi vòng qua đón cậu hay không?"
Tô Chi Niệm nhàn nhạt"Ừ" một tiếng, để điện thoại xuống.
Đường Nặc tới rất nhanh, Tô Chi Niệm vừa thay một bộ quần áo, chỉ nghe thấy lầu dưới truyền đến tiếng chuông cửa.
Tô Chi Niệm vừa thắt cà vạt, vừa đi xuống lầu, sau đó một tay mở cửa.
Lúc Tô Chi Niệm đổi giày, Đường Nặc nhìn vào trong nhà một cái, sau đó tầm mắt giống như là dính nhựa cao su, nhìn chằm chằm tủ giày bên cạnh.
Tô Chi Niệm mang giày xong, lạnh nhạt nhìn Đường Nặc nói một câu"Đi thôi" , sau đó thấy Đường Nặc thế nhưng một chút phản ứng cũng không có, liền hơi nhíu mày một cái, theo tầm mắt của anh ta nhìn lại, thấy một đôi giày cao gót, ngã trái ngã phải vứt ở trên đất.
Nghĩ đến là Tống Thanh Xuân lúc vừa ra cửa, mang thử giày, không gom lại, sau đó liền bị Đường Nặc thấy được. . . . . .
"Có đi hay không?" Tô Chhi Niệm tiếp tục hỏi một câu, thấy Đường Nặc còn chưa có phản ứng, trực tiếp bước ra cửa phòng, dùng sức đóng sầm cửa lại, không cho Đường Nặc nhìn.
Đường Nặc hoàn hồn, giống như là phát hiện ra vùng đất mới, ngạc nhiên mở miệng: "Tô Chi Niệm, trong nhà của cậu có phụ nữ hả?"
Tô Chi Niệm không để ý tới Đường Nặc, kéo cửa bên ghế phụ ra, ngồi xuống.
Đường Nặc vội vàng cũng đi theo ngồi vào trong xe: "Nhất định là có phụ nữ ở, có đúng hay không? Bằng không tại sao lại có giày cao gót?"
Đường Nặc là điển hình hoa hoa công tử, kết giao với nhiều phụ nữ, không có một trăm cũng có tám mươi người: "Hơn nữa giày này, vừa nhìn đã biết là cô gái trẻ tuổi mang, cho nên, khẳng định không phải thím Tôn . . . . . . Thành thật khai báo, rốt cuộc là ai?"
Đường Nặc chạy xe, lúc quay đầu xe, trong lúc vô tình nghĩ tới một khả năng, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Tô Chi Niệm một cái: ". . . . . . Có phải Tống Thanh Xuân hay không?"
Luôn đối mặt Đường Nặc hỏi thăm, Tô Chi Niệm không nói gì, lúc nghe đến ba chữ "Tống Thanh Xuân" này, đột nhiên lên tiếng: "Nói bậy đủ rồi, liền đàng hoàng lái xe."
Quả nhiên là Tống Thanh Xuân . . . . . . Cũng đúng, ở trên thế giới này, người phụ nữ có thể có quan hệ, dính líu với Tô Chi Niệm, cũng chỉ có thể là Tống Thanh Xuân.
Đường Nặc im lặng được một lúc, đột nhiên lại lên tiếng hỏi một câu: "Cậu và Tống Thanh Xuân. . . . . . Có phải tro tàn lại cháy rồi không hả ?"
Tro tàn lại cháy…. Những lời này của Đường Nặc là sai rồi.
Anh và Tống Thanh Xuân còn chưa kịp bốc cháy, đã bị anh phát hiện ra một bí mật hoàn toàn dập tắt nó, cho nên tro tàn lại cháy, từ đâu mà nói thế được chứ?
Giữa anh và cô, cho tới bây giờ đều chỉ một mình bên anh tình nguyện.
Đường Nặc đợi lúc lâu cũng chưa nghe được chút động tĩnh gì, không nhịn được xuyên qua kính chiếu hậu, liếc mắt nhìn Tô Chi Niệm. Thấy người đàn ông nghiêng người thò đầu ra ngoài, đáy mắt tràn đầy đau đớn sâu sắc dường như không tan đi được.
---
Câu lạc bộ Kinh Thành mấy năm trước từng xây dựng lại, mua toàn bộ mảnh đất xung quanh, thiết kế thành từng ngôi biệt thự nhỏ độc lập.truyện của bên djendanlequydon.com
Tần Dĩ Nam đặt là biệt thự số 8, lúc Tống Thanh Xuân đến còn chưa tới tám giờ rưỡi, nhưng trong biệt thự đã tụ tập không ít người.
Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Tần Dĩ Nam và Tống Thừa cũng vừa là bạn học, nên những người đêm nay Tần Dĩ Nam mời, gần như đều quen biết Tống Thanh Xuân. Mọi người thấy cô tiến vào, ồn ào chào hỏi cô.
Tống Thanh Xuân ϲởí áօ khoác ra để vào tủ giữ đồ, sau đó liền đứng trong góc nhỏ nhìn về phía đám đông.
Tần Dĩ Nam ngây ngốc trong bộ đội ba năm, dáng đứng của anh ta thẳng tắp hơn người bình thường rất nhiều, cho nên Tống Thanh Xuân liếc mắt một cái là nhìn thấy anh ta trong đám người.
Anh ta mặc một thân âu phục màu đen, trong tay giơ một ly thủy tinh chân cao, trò chuyện cùng người khác, trên mặt hàm chứa nụ cười. Lúc nói chuyện cùng người khác, vẻ mặt anh ta thoạt nhìn rất chăm chú, thỉnh thoảng còn phối hợp gật đầu.
Tần Dĩ Nam như vậy, thoạt nhìn rất dịu dàng, ánh sáng đèn thủy tinh ấm áp lẳng lặng chiếu lên người anh ta, tôn lên sự dịu dàng ấm áp của anh ta.
Tống Thanh Xuân đã buông bỏ được, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn một hồi lâu mới hạ mí mắt, điều chỉnh cảm xúc một chút. Nhận một ly rượu đỏ từ bồi bạn bên cạnh, giẫm giày cao gót chầm chậm đi về phía Tần Dĩ Nam.
“Anh Dĩ Nam.” Tống Thanh Xuân đứng cách người Tần Dĩ Nam tầm hai mét, nhẹ nhàng lên tiếng gọi tên anh ta.
Tần Dĩ Nam nghiêng đầu nhìn thấy Tống Thanh Xuân thì lập tức nhe răng cười với, sau đó nghiêng đầu thấp giọng nói câu xin lỗi với người đang nói chuyện cùng bản thân mình, chạm cốc rượu uống một mạch mới gật đầu một cái rồi đi về phía Tống Thanh Xuân.
Tần Dĩ Nam và Tống Thanh Xuân chạm cốc, tiếp tục cùng nhau uống rượu, gọi tên cô: “Tống Tống.”
Tống Thanh Xuân mỉm cười, cũng giơ ly rượu theo, cô còn chưa kịp uống, Tần Dĩ Nam đã vươn tay chặn cô lại, mở miệng mang theo chút dạy dỗ như trước, “Không cho em uống rượu.”
Nói xong Tần Dĩ Nam liền rút ly đế cao trong tay Tống Thanh Xuân, vẫy tay với bồi bàn cách đó không xa, sau đó rút một ly nước trái cây từ trên khay bồi bàn mang tới, nhét vào trong tay Tống Thanh Xuân: “Em uống cái này.”
Lúc Tần Dĩ Nam rút ly để cao của Tống Thanh Xuân, tay chạm phải đầu ngón tay của cô, Tống Thanh Xuân như bị điện giật, đáy lòng đột nhiên run rẩy. Mãi đến lúc Tần Dĩ Nam cầm nước trái cây đưa tới trước mặt cô, cô mới hồi phục lại tinh thần, có chút không hài lòng mở miệng: “Anh Dĩ Nam, em cũng không phải là con nít, có thể uống được rượu rồi.”
“Vậy cũng không được, rượu rất lạnh, không tốt cho bao tử.” Lời nói của Tần Dĩ Nam dịu dàng như cũ, nhưng biểu cảm lại như là người lớn dạy dỗ đứa bé.
Tống Thanh Xuân cong môi, có chút không tình nguyện nhận lấy rồi uống một ngụm.
Lúc này trên mặt Tần Dĩ Nam lại lộ vẻ tươi cười lần nữa: “Như vậy mới ngoan.”
Nói xong, Tần Dĩ Nam như là nhớ tới gì đó, lấy một hộp gấm từ trong túi xách ra, đưa cho Tống Thanh Xuân.
“Cái gì vậy?” Tống Thanh Xuân nghi hoặc hỏi thăm dò một câu, thấy bộ dáng Tần Dĩ Nam chỉ cười không nói gì, vươn tay nhận lấy. Mở ra bên trong chính là một chiếc lắc tay nhỏ bé, làm bằng thủ công khéo léo, mặt trên gắn kim cương trang trí, dưới ánh đèn thủy tinh chiếu xuống, chiết xạ ra ánh sáng chói mắt.
“Thích không?” Giọng điệu Tần Dĩ Nam ấm áp hỏi một tiếng, rồi mới giải thích: “Đây là quà anh mua tặng sinh nhật cho em, vẫn luôn muốn đưa cho em nhưng mà chưa gặp em được, nghĩ đêm nay em tới đây, cố ý mang tới cho em luôn.”
“Thích.” Tống Thanh Xuân cười đáp lại một câu, rồi đặt ly nước trái cây sang một bên, cầm lắc tay đeo vào cổ tay mình.
Cái chốt mở hơi nhỏ, Tống Thanh Xuân cài mấy lần cũng chưa cài vào được, Tần Dĩ Nam nhìn có chút sốt ruột, nói một câu “Đưa anh.” Sau đó liền đặt ly rượu xuống giúp Tống Thanh Xuân móc vào.
“Cảm ơn anh Dĩ Nam.” Tống Thanh Xuân giơ cổ tay lên, nhìn lắc tay sau đó quơ quơ cánh tay về phía Tần Dĩ Nam: “Nhìn đẹp không?”
“Đẹp lắm.” Tần Dĩ Nam vừa nói xong, bên cạnh liền vang lên tiếng người phụ nữ Tống Thanh Xuân vừa quen thuộc nhưng cũng rất chán ghét: “Dĩ Nam.”
Tống Thanh Xuân buông thõng tay xuống, bưng ly nước trái cây bên cạnh, không lên tiếng nữa.
“Em tìm anh lâu rồi mới thấy anh, vừa mới điện thoại cho anh, anh cũng không nghe.” Đường Noãn đi tới bên người Tần Dĩ Nam, không coi ai ra gì nói mấy câu, mới giả vờ vừa nhìn thấy Tống Thanh Xuân, cười mở miệng nói: “Thanh Xuân cũng ở đây à.”
Tống Thanh Xuân nghe thấy Đường Noãn gọi tên mình, lúc này mới nhìn về phía cô ta, trái lương tâm cong môi lên, chào hỏi cô ta một tiếng: “Đường Noãn.”
Đường Noãn chứng kiến Tống Thanh Xuân nhìn mình, cố ý dựa sát vào người Tần Dĩ Nam hơn, sau đó tầm mắt liền rơi xuống phần cổ tay của Tống Thanh Xuân, nhìn chằm chằm lắc tay Tần Dĩ Nam vừa mới đeo cho cô lúc nãy, sau đó lại nhìn thoáng qua hộp gấm Tống Thanh Xuân đang cầm trong tay, mới mở miệng hỏi: “Lắc tay rất xinh đẹp, là Nam vừa tặng à?”
Tống Thanh Xuân không nói tiếp đề tài này nữa, cô biết đây là mánh khóe Đường Noãn quen dùng, tuyệt đối cô ta đã thấy Tần Dĩ Nam nói chuyện với mình, tặng đồ cho mình nên mới đi tới.
Thế nhưng Tần Dĩ Nam nghiêm túc trả lời câu hỏi của Đường Noãn: “Ừ, mấy ngày hôm trước là sinh nhật Tống Tống, anh mua đồ tặng cô ấy.”
“Cái vòng tay này rất xinh đẹp, nhưng nhãn hiệu này em chưa từng thấy qua….” Đường Noãn quay đầu, liếc mắt nhìn Tần Dĩ Nam một cái, Tần Dĩ Nam tiếp tục đáp: “Đây là anh đặc biệt tìm người thiết kế, trên thị trường không bán.”
“Khó trách thoạt nhìn độc đáo tinh xảo như vậy, lúc tới sinh nhật em, anh cũng tặng em một cái nhé.” Đường Noãn mang theo vài phần làm nũng nói.
“Được.” Tần Dĩ Nam khẽ cười đồng ý.
“Em thích đá quý nhiều một chút, tốt nhất là phải đá quý nhiều màu….”
“Được.”
“Nếu có thể chế tác đầy đủ, tiện thể giúp em làm bông tai và vòng cổ….”
“Được.” Đối với yêu cầu của Đường Noãn, Tần Dĩ Nam đồng ý không chút do dự.
Tống Thanh Xuân biết, Đường Noãn nói ra những yêu cầu này với Tần Dĩ Nam, cũng không phải thật sự nói cho Tần Dĩ Nam nghe, mà là nói ra để cho Tống Thanh Xuân nghe.
Cô ta muốn khoe khoang trước mặt cô là Tần Dĩ Nam rất tốt với cô ta.
Giống như hồi còn học đại học, Tần Dĩ Nam mua cho cô một chiếc váy, cô ta cũng muốn, nhưng lại bảo Tần Dĩ Nam mua cho cô ta thêm một đôi giày cao gót cho đồng bộ.
Đơn thuần chỉ là như thế này, thật ra cô cũng không chán ghét cô ta nhiều như vậy, nhưng mà căn bản Đường Noãn không phải muốn những quà tặng đó, mà chỉ vì muốn so đo với cô, Tần Dĩ Nam mua váy cùng giày cho cô ta, cuối cùng bị cô ta không thèm nhìn tới, liền đưa cho người khác…
Việc như vậy, Đường Noãn làm nhiều lần… Thậm chí có lần Tần Dĩ Nam mua cho cô ta một chai nước khoáng, cô ta cũng muốn, chai nước đó cũng giống như váy cùng giày kia, bị cô ta bỏ không thương tiếc, chẳng qua quần áo cùng giày là cho người khác, còn chai nước khoáng bị cô ta quăng vào thùng rác.
Cho nên nhiều năm kinh nghiệm như vậy, Tống Thanh Xuân tin tưởng, hôm nay Đường Noãn muốn quà tặng như vậy trước mặt cô, sợ là món đó cũng bị vứt như cũ.
Tống Thanh Xuân nhìn Tần Dĩ Nam đang cười nuông chiều nhìn Đường Noãn, đáy lòng lập tức buồn bã, lúc cô chuẩn bị nói chuyện với Đường Noãn, cô ta đã giành nói trước: “Anh Dĩ Nam, chúng ta qua bên kia chào hỏi anh Chương Tử đi.”
Anh Chương Tử là người lúc Tống Thừa còn sống, trừ Tần Dĩ Nam ra, là người bạn tốt nhất của cô.
“Ừ.” Tần Dĩ Nam cười gật đầu, sau đó xoay người rời đi, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, nói với Tống Thanh Xuân một câu: “Tống Tống, không được uống rượu.”
“Biết rồi.” Tống Thanh Xuân bày ra bộ mặt chán ghét biểu cảm của Tần Dĩ Nam.
Tần Dĩ Nam dịu dàng nở nụ cười, vươn tay sửa sang lại sợi tóc bay loạn của cô, sau đó vỗ đầu cô một cái: “Đi thôi.”
Giọng nói của anh cùng động tác, giống như khi còn nhỏ, bị Tống Thừa bắt nạt đến khóc, anh sẽ dỗ cô như vậy.
Thật ra trước kia, cô thích nhất anh dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, rồi vỗ đầu cô, bởi vì mỗi khi như vậy, cô đều cảm thấy bản thân có một loại cảm giác được che chở cưng chiều.
Cho tới bây giờ, cô mới thấy, giọng nói cùng động tác này là dỗ dành con nít, bên trong cử chỉ yêu thương không phải là thương yêu.
Nhiều năm như vậy, cô không hiểu sự việc, bây giờ cô mới hiểu, Tần Dĩ Nam luôn xem mình là em gái.
Có một số việc, biết sớm một chút còn hơn là biết rõ, nhưng mà lúc biết rõ, vẫn làm cho người ta có chút đau khổ.
Tống Thanh Xuân cố gắng tươi cười, phất phất tay với anh, vội vàng xoay người rời đi.
Cô đi chưa được hai bước, chợt nghe giọng nói của Đường Noãn truyền đến: “Dĩ Nam, em muốn ăn gì đó, anh đi với em nhé.”
“Ăn lòng nhé?”
“Có không thế? Hay để đầu bếp của em làm?”

Có lẽ bởi vì Tống Thanh Xuân, đêm nay Đường Noãn mới dám cãi lại Tần Dĩ Nam, nếu không ghét ăn cay, thì cũng là bánh ngọt quá ngọt không thể ăn, hoặc là nhờ Tần Dĩ Nam pha cà phê cho mình.
Thực ra Tống Thanh Xuân cũng không chú ý đến quan hệ giữa Đường Noãn và Tần Dĩ Nam nhiều đến vậy, chỉ là Đường Noãn muốn cho cô xem, làm sao cô có thể tránh?
Tống Thanh Xuân nhìn Tần Dĩ Nam vội vàng kêu một bàn ăn cho Đường Noãn, ..l3,qU-Y.d0n chính chủ...dường như cũng chưa được cô ta dùng qua, đáy lòng nổi lên một tia khổ sở không nói nên lời.
Cho dù, cho dù cô không thương Tần Dĩ Nam… Cho dù, cho dù cô xem Tần Dĩ Nam là anh trai… Cô cũng không chịu được Đường Noãn phá hư sự quan tâm của anh với cô.
Cuối cùng Tống Thanh Xuân nhịn không được, liền đi tới tủ chứa đồ, cầm áo khoát, đi ra biệt thự, hít thở không khí,…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc