TỜ GIẤY
Lần này Tần Dĩ Nam đến một chút phản ứng cũng cho nữ phục vụ, anh đứng sững sờ ở trong thang máy một lúc lâu, mới mất hồn mất vía đi ra, bước chân anh hỗn loạn đi đến ngưỡng cửa chính khách sạn Tứ Quý, nhìn ánh nắng sáng ngời trên đường phố, đầu óc đần độn thành một đoàn.
Trình Thanh Thông đã nghỉ việc năm ngày, Trình Thanh Thông rời khỏi Bắc Kinh...
Vào mấy ngày ban đầu anh và cô ly hôn, anh cũng từng có tâm tình buồn bực như vậy, nhưng lúc đó, anh biết cô ở Bắc Kinh, thậm chí còn có mấy lần, anh ngồi ở trong xe thấy cô đứng ở ven đường chờ xe taxi.
Nhưng hiện tại, anh bỗng nhiên nhận được tin tức, cô rời khỏi thành phố này...
Trong đầu óc Tần Dĩ Nam bỗng nhiên liền hiện ra, hình ảnh đêm đó Trình Thanh Thông ngồi xổm ở bên cạnh mình, thì thào nói nhỏ, trên mặt cô treo tươi cười, đáy mắt lại chứa đầy lệ.
Lúc đó cô thoạt nhìn giống như là bị bi thương lướt qua.
Lúc đó, đáy lòng anh còn không khỏi khủng hoảng, vào lúc đầu ngón tay cô rời khỏi má anh, anh có một loại ảo giác kích động, cho rằng cô muốn hoàn toàn rời khỏi từ trong thế giới của anh.
Hóa ra đó không phải ảo giác của anh, mà là thật...
Lúc đó cô, đã làm xong thủ tục nghỉ việc.
Lúc đó cô, cũng đã quyết định rời khỏi Bắc Kinh xong rồi đi.
Lúc đó cô, nói liên miên cằn nhằn nhiều lời với anh cả một đêm như vậy, là đang nói lời chào tạm biệt cuối cùng với anh đi.
Khó trách ngày hôm sau, anh tiễn mẹ Trình xong, đưa cô đến cửa khách sạn Tứ Quý, lúc cô xuống xe, ánh mắt nhìn anh cổ quái như vậy, lúc cô nói “gặp sau”, đáy mắt hình như có ánh sáng nước mắt lóe lên.
Hóa ra... Cô nói gặp sau, không phải gặp sau, mà là không gặp lại nữa.
Tần Dĩ Nam há to miệng, vội bước đi, chạy từ cửa khách sạn Tứ Quý đến phía ven đường.
Trên đường đi anh ᴆụng phải một người, anh đến câu thực xin lỗi cũng không lưu lại, liền tiếp tục chạy lên phía trước, khiến cho người bị anh ᴆụng, mắng anh một câu có bệnh.
Anh quên anh đã gọi tài xế tới trước, anh đứng ở ven đường, lung tung chận một chiếc taxi, liền trực tiếp báo địa chỉ trong nhà.
Vội vội vàng vàng trở về nhà, Tần Dĩ Nam đến giày cũng không đổi, liền bắt đầu lục tung tìm đồ.
Anh không biết chính mình đang tìm cái gì, anh chính là vẫn luôn tìm, từ dưới ghế sofa phòng khách, tìm đến tủ chứa đồ trong phòng bếp, thậm chí anh còn nằm sấp ở trên mặt đất, tốn công xem phía dưới tủ lạnh.
Anh đi phòng ngủ phụ, anh lại đi phòng ngủ chính, anh gần như đều lật lộn ngược đồ ở trong nhà, nhưng cô đi thật sạch sẽ, không lưu lại thứ nào, đến vật dụng hàng ngày mua tới cũng đều mang đi hoàn toàn.
Duy trì tìm kiếm, khiến cho Tần Dĩ Nam mệt mỏi thở hồng hộc, anh đứng ở trong một vùng hỗn loạn, luống cuống một lúc lâu, mới đi đến phòng sách lật tìm.
Những năm gần đây, sách anh thu thập được, gần như bị anh ném ở cùng một chỗ, văn kiện trên bàn sách của anh, vứt khắp nơi, anh đều đổ vật trong ngăn kéo ra, sau đó anh nhìn thấy giấy ly hôn, và một cái hộp gấm.
Lúc trước anh thề ૮ɦếƭ cũng phải có được giấy ly hôn, bây giờ đây rơi ở đáy mắt của anh, lại đâm đau hốc mắt anh
Anh giống như là nhìn thấy thứ gì đó rất kinh khủng, lảo đảo lui về sau hai bước, lại không cẩn thận bị vấp một thứ gì đó trên đất, sau đó liền chật vật ngồi xổm ở trên mặt đất.
Đau đớn khiến cho anh hơi nhắm lại mắt, vật cứng dưới thân đâm anh có chút đau, anh lại không có gấp lên, mà là xoay đầu, nhìn về phía ghế sofa tròn ở một bên.
Anh nhìn thấy bên trong, có một giấy trắng vò thành một đoàn.
Tần Dĩ Nam nghĩ cũng không nghĩ tới liền ngồi dậy, dời mở ghế sofa, ở trong một mảnh tro bụi, nhặt đoàn giấy dơ dáy bẩn thỉu đó lên.
Mở giấy trắng ra, chữ xinh đẹp của Trình Thanh Thông rơi vào tầm mắt của anh.
“Dĩ Nam, thực xin lỗi... Dĩ Nam... Dĩ Nam...”
Đầy trang đều là tên của anh, ngẫu nhiên phía sau sẽ đi theo một từ “Thực xin lỗi”, thật sự không có nội dung gì đáng xem, nhưng Tần Dĩ Nam vẫn xem xong cẩn thận những chữ kia, sau đó anh còn nhìn thấy dòng chữ rất nhỏ ở giữa đó: “Anh nói, nếu như em nói với anh, em từng làm qua một chuyện rất có rất có lỗi với anh, anh có thể tha thứ cho em không? Sẽ, hay là sẽ không?”
Sẽ, hay là sẽ không?
Nhìn từ màu sắc chữ viết, giống như là rất lâu trước kia...
Anh vội vàng về nhà như vậy, chỉ là muốn tìm ở trong nhà một chút đồ cô lưu lại, nhưng anh không nghĩ tới, anh có thể tìm đến, chính là một tờ giấy tràn ngập xin lỗi như vậy.
Cho nên, chữ trên tờ giấy này, là đang nói với anh, lúc Trình Thanh Thông gả cho anh làm vợ, cô liền nghĩ tới muốn nói câu “Thực xin lỗi” với anh, thẳng thắn với anh những chuyện cô từng kia, chỉ là cô luôn lo lắng, lo lắng anh không tha thứ cho cô, cho nên chậm chạp không dám mở miệng?
Cho nên, trong thời gian dài như vậy, thật ra cô luôn đều sống ở trong hổ thẹn và bất an, đúng không?
Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm tờ giấy kia rất lâu rất lâu, mới chuyển dời tầm mắt, anh nhìn trần nhà chăm chú, cả người ở trong chớp mắt này, trở nên đặc biệt an tĩnh.
Nếu là lúc trước, lúc trước cô thật thẳng thắn với anh, anh sẽ tha thứ cho cô chứ?
Sẽ...
Anh nghĩ, anh sẽ.
Nhưng lúc trước cô, sao lại không thẳng thắn với anh chứ?
Là sợ hãi sao?
Bởi vì lưu ý, mới sợ hãi sao?
Vậy anh thì sao? Lúc trước vì sao anh lại tức giận như vậy? Là bởi vì cô giấu giếm? Hay là bởi vì cô lừa dối?
Nghiệt nợ giữa anh và cô, là cô mở nút, anh chỉ là ăn miếng trả miếng trở về, anh thừa nhận lúc trước anh ra tay tàn nhẫn, không lưu cho cô chút đường sống, cũng không lưu cho mình chút đường sống
Trước giờ anh đều không phải là người tâm ngoan thủ lạt, cho dù lúc trước Đường Noãn lừa dối anh như vậy, sau khi anh biết chân tướng, cũng chỉ là phong khinh vân đạm nhất đao lưỡng đoạn mà thôi.
Chỉ riêng Trình Thanh Thông... Đến ngay cả chính anh cũng không biết, lúc trước chính mình, vì sao sau khi nhìn rõ đến bí mật trong microblog của cô, lại cừu hận và phẫn nộ như vậy!
Thời gian dài như vậy, anh chưa bao giờ dám nghĩ tới vì sao mình sẽ làm như vậy, bởi vì mẹ Trình tới, khiến cho sau khi anh và cô ly hôn có giao nhau, anh thường xuyên làm ra một vài chuyện anh không khống chế được, anh chưa bao giờ dám nghĩ tới nguyên nhân.
Cho tới giờ khắc này, sau khi trong lòng anh thoáng hiện qua nhiều nghi vấn như vậy, anh cũng không tránh né nữa, mà là nghiêm túc suy nghĩ lên.
Nếu anh vào lúc vừa mới kết hôn, biết cô lừa anh, anh sẽ làm như thế nào?
Anh nghĩ, anh sẽ bình tĩnh hòa nhã ngồi cùng một chỗ với cô, nói ly hôn, nói kết thúc.
Nhưng mà, anh là sau tám tháng cô một tấc cũng không rời ở bên cạnh chăm sóc anh, mới biết cô lừa anh.
Tuy rằng hôn nhân của cô và anh là có con mới cưới, không có bất kỳ cơ sở tình cảm nào, nhưng lúc đó anh nằm ở trên giường bệnh, mặc kệ vết thương trên người mang tới bao nhiêu đau đớn, vào lúc cô thủ thỉ thù thì quan tâm anh, anh sẽ luôn yên tĩnh trở lại như kỳ tích vậy.
Có rất nhiều lần, cô ngồi ở trên ghế sofa yên tĩnh đọc sách, anh nghỉ trưa tỉnh lại, nhìn cô dưới ánh mặt trời yên xuyên qua cửa sổ, anh sẽ không cầm lòng nổi mà mỉm cười.
Trong thời gian nằm viện đó, thật rất buồn tẻ vô vị, nhưng lại là quãng thời gian yên ả nhất trong cuộc đời của anh.
Cho tới giờ khắc này, anh cũng chưa từng hoài nghi mình lúc đó là thật tâm, anh là thật sự chỉ sai một tí tẹo như thế, liền động tình với cô.
Anh thừa nhận anh từng che chở Đường Noãn, thay vì nói lúc trước anh chấp niệm với Đường Noãn, không bằng nói chấp niệm của anh chỉ là cô gái mượn sách truyền thơ tốt đẹp ở trong tuổi trẻ với anh.
Anh thừa nhận anh từng động tâm với Tống Tống, nhưng loại động tâm kia, càng thiên về phía tình thân, anh có thể vì cô ấy làm hết thảy mọi chuyện, nhưng lại sẽ không cưỡng cầu cô cái gì.
Chỉ là, bạn biết không?
Lúc đó Trình Thanh Thông cho anh là loại cảm giác như thế nào?
Cô cho anh một loại cảm giác muốn trôi qua cả đời như vậy.
Cả đời, chữ dài đăng đẳng, lúc anh theo đuổi Đường Noãn, cũng chưa từng nói sẽ thích cô ấy cả đời, lúc anh đau lòng Tống Tống bằng lòng kết hôn với anh, cũng không nghĩ tới có thể chăm sóc cô cả đời.
Nhưng mà, anh lại nghĩ đến “cả đời” với Trình Thanh Thông.
Lúc đó anh, cảm thấy chính mình thật tìm được cô gái chân chân chính chính để trôi qua cả đời này.
Lúc đó anh, còn cảm thấy Tống Tống nhận được hạnh phúc, anh có thể an tâm quên mất cô, sống trôi qua cả đời.
Tuy rằng lúc đó anh, không xác định anh đối rốt cuộc tình cảm của cô là như thế nào, cảm động cũng là tình cảm, nhưng anh đối với cô là thật sự tràn ngập mong đợi với tương lai.
Nhưng mà, bạn có nghĩ đến sao?
Tốt đẹp bạn nhìn thấy, tất cả là biểu hiện giả dối.
Hôn nhân của bạn, là một trận lừa dối, bạn từng uể oải chán nản khổ sở vì không cẩn thận mất đi đứa bé, nhưng lại chỉ là một trận cười nhạo...
Cô gái mà bạn quyết định muốn trôi qua cả đời, là bởi vì người đàn ông khác, tới lừa dối bạn.
Anh đương nhiên hận... Anh cực kỳ hận, cả đời này anh chưa từng hận và giận một người như vậy.
Anh đương nhiên sẽ không dễ dàng để cho cô sống tốt, anh muốn để cho cô nếm được gấp bội, cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Cho nên anh liền đối tốt với cô, tốt gấp bội, anh thờ ơ lạnh nhạt cô lún xuống từng chút một ở trong tốt đẹp giả tưởng anh cho cô, trong lòng anh có chỉ là cười lạnh và mong đợi.
Cuối cùng anh được như ước nguyện, người phụ nữ miệng đầy lời nói dối bụng đầy tâm cơ đó, cuối cùng mang vết thương chồng chất rời khỏi trong sinh mệnh của anh.
Anh thắng, anh nên cao hứng...
Nhưng anh không sảng khoái như trong tưởng tượng vậy, anh không nhìn thấy cô còn tốt, vừa thấy được cô, tính khí của anh liền sẽ không khống chế được.
Anh vốn là một người tốt tính khí... Tại sao lại bị cô ảnh hưởng mãnh liệt như vậy?
Cho tới bây giờ anh mới biết, lúc anh bố cục từng chút một dụ dỗ cô, anh cũng bị chính bố cục của mình dụ dỗ.
Có lẽ trong lòng anh sớm đã rõ ràng, chỉ là anh luôn không muốn để cho chính mình đi hiểu rõ, bởi vì anh sợ hối hận, hối hận tất cả chuyện mình làm, anh luôn gắng gượng, cho tới hôm nay, nghe được cô ở trong thành phố này, gắng gượng của anh hoàn toàn sụp đổ.
Cho tới nay, không phải cô đang khó chịu, mà là anh đang khó chịu.
Suy nghĩ trong lòng anh, không giống như dự tính của anh, anh không tiếp nhận được trái ngược như vậy, anh còn chưa vượt qua được ranh giới trong đáy lòng kia.
Tống Thanh Xuân thích Tô Chi Niệm, anh uống dấm, nhưng anh không ngại, thậm chí anh còn thật tâm chúc bọn họ có thể bên nhau vĩnh viễn không chia lìa cả đời.
Nhưng Trình Thanh Thông thích Tô Chi Niệm, anh để ý... Anh để ý hơn ai hết, anh không thể chịu đựng nổi cô là vì một người đàn ông khác tới lừa dối mình, anh cho rằng đó là tự tôn của mình đang bị quấy phá, cho tới giờ khắc này, anh mới rõ ràng, lúc đó anh là đang ghen.
Cho nên, khi anh nhìn thấy cô ngồi xổm người xuống, hèn mọn mà lại cung kính đặt dép lê cho Smith, đáy lòng liền khó chịu.
Cho nên, lúc anh ở khách sạn Tứ Quý nhìn thấy cô lễ phép xa cách chào hỏi anh, tính khí liền táo bạo.
Cho nên, lúc cô tìm tới công ty anh, xin anh giúp đỡ, sau khi anh châm chọc khiêu khích cô, rồi lại nhịn không được đuổi theo cô nói giúp cô.
Cho nên, sau khi mẹ Trình tới, anh tận trung tận hiếu như vậy, anh cho rằng chính mình là đang diễn kịch tốt, thật ra chỉ có chính anh biết, anh là chân tâm thật ý đối tốt với mẹ Trình.
Cho nên, khi cô ôm gối nói đi ngủ ghế sofa, anh mới phẫn nộ, lúc nhìn thấy bộ dáng cô ủy khuất cầu toàn, là như vậy phát điên.
Cho nên, sau khi cô rời đi, anh luôn nghĩ đến cô...
Phản ứng cảm xúc của anh, càng biểu hiện chân thật ý nghĩ sâu ở trong nội tâm của anh.
Liền giống như là lúc trước, cử động anh vung tay về phía sông đào bảo vệ thành, nhìn như là ném nhẫn vào sông, thật ra anh chỉ là ném một đồng tiền xu.
Chỉ là tốc độ quá nhanh, cô không thấy rõ ràng mà thôi.
Lúc đó, vì sao anh lại làm như vậy? Là anh chính mình không chịu đi nghĩ nhiều.
Tần Dĩ Nam từ từ đặt tờ giấy bị vò thành nhiều nếp nhăn đó xuống, đứng lên, lảo đảo đi đến bên cạnh bàn sách, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nhặt giấy ly hôn và hộp gấm lên.
Mở hộp gấm ra, cái nhẫn kết hôn bên trong kia, sáng rực rỡ, hào quang đâm mắt anh sinh đau.
Bên lỗ tai anh bỗng nhiên liền giống như là bị hạ ma chú, đột nhiên vang lên bài hát cô từng nghe mà anh vô tình nghe được ở trong xe vào tối hôm qua.
“Tôi nghĩ tôi còn phải tiếp tục nỗ lực, nghe xong tình ca có thể không vỡ đê, những hồi ức tình yêu rục rịch ngóc đầu dậy kia, sẽ khiến cho nhớ thương đến khóc lên.”
“Khi tôi nghĩ tới em, có một loại tuyệt vọng nản lòng, luôn vì một bóng lưng tương tự của ai đó ở đầu, khiến cho nhìn không được mà thương tâm.”
Tuyệt vọng nản lòng... Cô cũng nghe được khổ sở từ trong bài hát này ư? Tuyệt vọng nản lòng... Là anh cho cô sao?
Ngón tay cầm hộp gấm của Tần Dĩ Nam hơi run rẩy lên.
“Khi tôi lại nghĩ đến em, nguyên nhân tôi không tránh né, luôn cho rằng có thể phủ định tình yêu của em, nhưng đêm không ngủ được, tôi lại nhớ đến em.”
Luôn cho rằng có thể phủ định tình yêu của em, nhưng đêm không ngủ được, tôi lại nhớ đến em.
Anh từng luôn dùng những âm mưu cô đối với anh, tới phủ định yêu thích thật lòng phía sau của anh.
Anh cho rằng như vậy, anh liền sẽ không áy náy với chuyện phải làm.
Nhưng mà, anh lại ở trong nhiều đêm ngủ say như vậy, không ngừng nghĩ đến cô, lại nghĩ đến cô... -
Bảy ngày, trôi qua rất nhanh, lại rất chậm.
Căn nhà Kim Trạch an bài cho Trình Thanh Thông, là tiểu khu cao cấp nổi tiếng ở Thượng Hải, đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy tia sáng tràn ngập sông Hoàng Phổ.
Giang Cảnh đến ban đêm, đặc biệt xinh đẹp, mặc kệ là ánh đèn lộng lẫy, hay là đèn đuốc suy yếu, đều rất xinh đẹp.
Trong nhà Kim Trạch an bài, có một thím giúp việc, chuẩn bị đặc biệt thịnh soạn một ngày ba bữa cho Trình Thanh Thông.
Thím giúp việc còn nói với Trình Thanh Thông, nếu như cô muốn ra ngoài, cô có thể sắp xếp tài xế.
Sắc mặt Trình Thanh Thông bình đạm nói không cần.
Là thật không cần, bởi vì dù cô không ra ngoài, mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều quần áo trang sức và túi xách mới tung ra thị trường đưa đến căn nhà của cô.
Những nhãn hiệu kia, đều là ra nổi tiếng và quý giá, kiểu dáng đều rất xinh đẹp, nhưng lại không giống như thứ Trình Thanh Thông thích.
Trình Thanh Thông có nhìn thấy tấm hình người vợ đã mất của Kim Trạch, là ba năm trước, khi lần đầu tiên anh ta đề xuất giao dịch, đã đưa cho cô xem.
Tuy rằng cô không mua nổi nhãn hiệu đắt tiền như vậy, nhưng bởi vì thường xuyên giao tiếp với người có tiền, cho nên liếc mắt liền nhận ra người vợ đã mất của Kim Trạch mặc những nhãn hiệu nào.
Mà những thứ Kim Trạch phái người đưa đến trong nhà, đúng lúc trùng khớp với những nhãn hiệu người vợ trong hình của anh ta đã mặc.
Đồ Kim Trạch đưa, đại đa số Trình Thanh Thông đến xem cũng không xem, trực tiếp cho thím giúp việc dỡ bỏ đóng gói, đặt ở phòng thay quần áo.
Trình Thanh Thông nghĩ, những thứ đó của Kim Trạch, nhìn như là đưa cho cô, thật ra là đưa cho người vợ trong ký ức của anh ta đi, mà cô chỉ là một thế thân, đúng lúc có thể giúp anh giải trí mà thôi.
Kim Trạch chẳng những cho Trình Thanh Thông một số lớn tiền, trả lại cho cô cuộc sống áo cơm không lo, tuy rằng cô rất rõ ràng tình cảnh của mình, dù cô không xài một phân tiền của Kim Trạch, cô cũng rửa không sạch danh “Tình nhân” bị dán lên mình, nhưng cô vẫn không bằng lòng xài, mỗi ngày đều ở trong phòng, ăn không ngồi rồi đeo tai nghe nghe nhạc.
Bài hát mà cô thường xuyên nghe sau khi Tần Dĩ Nam và cô ly hôn.
Giang Mỹ Kỳ hát 《 Anh lại nhớ đến em 》.
Mỗi ngày cô thật sự là quá rảnh, thời gian ngẩn người, còn lâu hơn thời gian đi ngủ.
Cho nên, cô có rất nhiều rất nhiều thời gian, dùng để nhớ nhung.
Đến cuối cùng, chính cô cũng không biết rốt cuộc mình tưởng tượng đến cuộc sống lúc này của Tần Dĩ Nam bao nhiêu lần.
Có lúc cô sẽ nghĩ đến mỉm cười nhàn nhạt, cũng có lúc cô sẽ nghĩ đến ngơ ngẩn sững sờ, mặc kệ cô nghĩ chính mình thế nào, đến cuối cùng, cuối cùng cô đều sẽ nghĩ tới, mặc kệ hiện tại Tần Dĩ Nam trôi qua tốt hay xấu, cuối cùng đều không có quan hệ gì với cô, sau đó cô liền sẽ khóe mắt nhiễm ướƭ áƭ, sau đó một mình len lén lặng lẽ rơi lệ ở sau lưng thím giúp việc.
Nếu như có thể, Trình Thanh Thông thật rất hy vọng thời gian cứ ngừng ở bên trong nhớ nhung của mình.
Cuộc đời này của cô chưa từng khát vọng bức thiết giống như hiện tại vậy, thời gian có thể chậm một chút.
Nhưng mặc kệ cô khát vọng bao nhiêu, sáng bảy ngày này, vẫn là biến thành hoàng hôn, như là nước chảy, chậm rãi lướt qua.
Có thể là bởi vì, hôm nay chính là ngày Kim Trạch nói muốn trở về, ban đêm Trình Thanh Thông ngủ đến không đặc biệt an ổn, sáng sớm liền tỉnh lại, lúc cầm điện thoại di động lên xem thời gian, lại nhìn thấy tin nhắn Kim Trạch gửi tới.
Nói anh đã đăng ký, buổi tối khoảng sáu giờ rưỡi, liền tới nơi.
Điện thoại di động hiện tại cô dùng, là lúc cô đến Thượng Hải, người tài xế đón cô đã đưa cho.
Mã số cũng đổi thành số Thượng Hải.
Thật ra dù Kim Trạch không chuẩn bị những thứ này cho cô, chính cô cũng sẽ chuẩn bị.
Vào khoảnh khắc cô đáp ứng điều kiện của anh, liền chú định tất cả đều đã vô duyên với Bắc Kinh, cho nên ngay từ lúc cô lên máy bay, sau khi gửi cho Tần Dĩ Nam tin nhắn đã lấy hết đồ vật đi, liền đã gạch bỏ dãy số Bắc Kinh.
Đầu óc vốn còn có chút mê man của Trình Thanh Thông, bởi vì tin nhắn của Kim Trạch, đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cô nhìn chăm chú điện thoại di động rất lâu, mới ngồi dậy, dựa vào ở trên đầu giường, ôm chăn mền, nhìn bóng đêm còn tối om ngoài cửa sổ, ngây ngốc lên.
Thím giúp việc giống như mấy ngày hôm trước, chuẩn bị ăn uống lúc đúng giờ.
Trình Thanh Thông lại khác mấy ngày hôm trước rất lớn, tuy rằng phần lớn thời gian cô vẫn là dùng để ngẩn người, chỉ là tâm trạng rõ ràng không yên, khi thì nắm chặt quyền, tiết lộ kích động và bất an nơi đáy lòng cô.
Thời gian một ngày này, trôi qua rất nhanh, Trình Thanh Thông còn chưa chuẩn bị tốt, mặt trời chiều đã nghiêng về tây.
Thím giúp việc vừa đi phòng bếp chuẩn bị bữa tối, chuông cửa liền vang lên.
Thím giúp việc từng nói với cô, căn nhà này, là Kim Trạch mua từ rất nhiều năm trước, cũng chưa từng công khai với bên ngoài, cho nên biết địa chỉ, ít càng thêm ít.
Đại đa số, ngoại trừ Kim Trạch tới đây, sẽ không có người khác quấy rầy.
Cho nên, hiện tại người nhấn chuông cửa khẳng định là chủ nhân căn nhà này...
Trình Thanh Thông ngồi ở trong phòng khách, dùng sức mím môi một chút, đứng lên, vừa mới chuẩn bị đi mở cửa, cửa liền đã bị người nhập mật mã vào, kéo ra, giẫm chân đi vào nhà.
Kim Trạch vẫn là bộ dáng áo mũ chỉnh tề kia, anh đứng ở chỗ cửa nhà, vừa ϲởí áօ khoác, vừa nhìn Trình Thanh Thông chăm chú, nhìn cô đứng ở cạnh ghế sofa giống như là người đần độn, sững sờ bất động, liền nhăn mày lại, hơi chỉ chỉ tủ giày: "Dép lê."
Trình Thanh Thông "à" một tiếng, tiếp tục ngừng tại chỗ hai giây, mới nhanh chóng đi đến trước mặt Kim Trạch, mở tủ giày ra, lấy từ bên trong một đôi dép lê, quy quy củ củ bày ra ở trước mặt Kim Trạch.
Kim Trạch đổi dép, liền đi tới tủ rượu, anh lấy rượu đỏ mở ra trước, cùng với một ly đế cao, lúc rót rượu, nhìn thấy Trình Thanh Thông còn đửng ở chỗ cửa nhà, liền lại lên tiếng: "Nước tắm."
Trình Thanh Thông giống như máy móc, gật đầu mạnh đầu với anh hai cái, liền chạy vào phòng ngủ chính.
Qua khoảng hai mươi phút, Trình Thanh Thông đi ra từ bên trong, đứng xa xa ở cửa phòng ngủ chính, nhẹ giọng nói: "Nước tắm xả xong rồi."
Kim Trạch nhìn thoáng qua Trình Thanh Thông, không lên tiếng, bưng ly rượu, uống một hơi cạn sạch non nửa ly rượu còn lại, sau đó để ly xuống, liền đạp bước chân, đi vào phòng tắm của phòng ngủ chính.
Lúc Kim Trạch ϲởí áօ sơ mi ra, chợt nhớ tới mình chưa lấy quần áo ở nhà đã đi vào, liền gọi một câu với ngoài cửa: "Hiểu Ngâm."
Trình Thanh Thông không phản ứng.
Kim Trạch lại gọi một câu "Hiểu Ngâm", cô mới đột nhiên phản ứng được, anh đây là đang gọi cô.
Hiểu Ngâm là tên người vợ đã mất của Kim Trạch, cô là thế thân của vợ anh, anh từng nói với cô, ở trước mặt của anh, cô phải làm bóng dáng vợ của anh, chỉ là vừa rồi cô nhất thời không thích ứng mà thôi.
Trình Thanh Thông vội vàng "vâng" một tiếng, sau đó liền nghe thấy giọng nói của Kim Trạch lại truyền tới: "Phòng thay quần áo, lấy giúp anh bộ đồ ngủ."
Dừng một chút, Kim Trạch lại nói: "Bộ màu xanh đó."
Vừa vào phòng thay quần áo, Trình Thanh Thông liền nhìn thấy bộ đồ ngủ màu xanh mà Kim nói kia, đã rất cũ, giáp ranh đều mài mòn.
Thím giúp việc đã sớm biết hôm nay anh sẽ tới đây, ngày hôm qua cố ý lấy bộ đồ ngủ này ra giặt.
Trình Thanh Thông còn buồn bực, Kim Trạch có tiền như vậy, quần áo này đã cũ thành như vậy, sao anh ta vẫn còn mặc?
Tuy rằng cô không nói ra, nhưng có lẽ là thím giúp việc nhìn ra nghi hoặc trong lòng cô, nói với cô, quần áo đó là Kim phu nhân đã mua cho Kim Trạch khi vẫn còn sống.
Trình Thanh Thông ôm đồ ngủ, lúc bước vào phòng tắm, Kim Trạch đã lột sạch quần áo, ngâm ở trong hồ tắm lớn có thể chứa được hơn vài người, may mà bên trong đã thả bọt tắm, che chắn hơn nửa cái thân thể của anh, nhưng mà dù là như vậy, Trình Thanh Thông vẫn đỏ mặt không dám ngẩng đầu, đặt quần áo xuống, liền vội vàng rời khỏi phòng tắm.
Kim Trạch tắm rửa đi ra, thím giúp việc liền đã chuẩn bị xong bữa tối.
Ăn cơm tối xong, thím giúp việc thu dọn đồ xong, biết điều rời khỏi nhà Kim Trạch.
Trong nhà lớn ba trăm mét vuông, bỗng chốc chỉ còn lại hai người Kim Trạch và Trình Thanh Thông, Trình Thanh Thông càng khẩn trương hơn.
Sợ là Kim Trạch đi công tác vài ngày, cộng thêm bay đường dài, hơi mệt một chút, chỉ vừa qua mười giờ, liền mở miệng nói với Trình Thanh Thông: "Đi ngủ thôi."