Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 104

Tác giả: Diêp Phi Dạ

QUYẾT ĐỊNH CỦA CÔ
Không biết qua bao lâu, Trình Thanh Thông mơ mơ hồ hồ ở trong giấc mộng cảm giác được có người vào trong phòng, cô theo bản năng mở mắt một chút, liền nhìn thấy Tần Dĩ Nam đứng ở bên giường, đang cởi cà-vạt.
Cơn buồn ngủ nhất thời tiêu tán sạch sẽ, Trình Thanh Thông giống như là bị người điều khiển, thân thể theo bản năng cứng đờ lên, tay cô giấu ở trong chăn đệm nắm chặt khăn trải giường, đáy mắt nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam lộ ra tràn đầy phòng bị.
Lúc Tần Dĩ Nam kéo cà vạt xuống, thuận tay ném ở trên nửa cái giường trống không, dư quang khóe mắt lơ đãng chạm đến ánh mắt của Trình Thanh Thông.
Anh hơi dừng một chút, chậm rãi quay đầu nhìn về phía cô.
Vừa rồi Tần Dĩ Nam luôn đứng quay lưng về phía Trình Thanh Thông, cô không thấy rõ dung nhan của anh, theo mặt của anh chống ở tầm mắt của cô, cô mới phát hiện tóc anh rối loạn, sắc mặt rất khó coi, vành mắt đen sậm, mi tâm mang theo mỏi mệt nhăn lại lợi hại, giống như là gặp phải chuyện phiền toái gì đó.
Ở trong ấn tượng của Trình Thanh Thông, Tần Dĩ Nam luôn là loại bộ dáng ôn tồn lễ độ, rất ít khi lôi thôi lếch thếch giống như bây giờ.
Trình Thanh Thông nhíu mày, trên mặt chợt hiện lên một chút kinh ngạc, đáy lòng xuất hiện ra loại khủng hoảng khi nhìn thấy Tần Dĩ Nam, chợt bị không hiểu và nghi hoặc hơi áp xuống một chút.
Rạng sáng Tần Dĩ Nam nhận điện thoại vội vàng rời đi, cho tới bây giờ mới trở về, hơn nữa còn làm chính mình đến mỏi mệt không chịu nổi như vậy... Anh là gặp phải phiền toái gì sao?
Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam, mấp máy môi, tràn ngập kinh ngạc, lại không dám hỏi ra miệng.
Tần Dĩ Nam chỉ nhìn lướt qua Trình Thanh Thông, liền chuyển tầm mắt đi, giơ tay lên cởi cúc áo sơ mi.
Có lẽ là bởi vì biết cô tỉnh, Tần Dĩ Nam thường dùng dư quang khóe mắt bay về phía trên người Trình Thanh Thông một chút.
Trình Thanh Thông giống như là hóa đá, mắt cũng không nháy một cái nhìn anh chăm chú.
Tần Dĩ Nam bị ánh mắt bình tĩnh của Trình Thanh Thông nhìn đến có chút không tự nhiên, anh nhăn mi tâm một chút, theo bản năng bước đi, đi tới nhà vệ sinh, vừa đi chưa được hai bước, điện thoại di động bị anh thuận tiện để ở trên giường liền vang lên.
Tần Dĩ Nam dừng bước lại, đứng đưa lưng về phía Trình Thanh Thông hai giây, xoay người trở về bên giường, không đi nhìn Trình Thanh Thông, trực tiếp cúi người lấy điện thoại di động, nhìn thoáng qua biểu hiện cuộc gọi, là trợ lỳ gọi tới, anh hơi cúi khép mí mắt, không gấp gáp nghe, mà là cầm điện thoại di động đi ra khỏi phòng ngủ chính, mới nhấn tiếp nghe.
Vào lúc anh đóng cửa, Trình Thanh Thông nằm ở trên giường nghe thấy tiếng anh tận lực hạ thấp giọng truyền tới: "Như thế nào? Liên lạc với Chu tổng chưa..."
Theo cửa bị đóng lại, trong phòng ngủ quay về yên tĩnh.
Trình Thanh Thông hơi động thân thể bảo trì tư thế nghiêng người nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam vào lúc nãy, trở mình nằm thẳng ở trên giường, nhìn trần nhà chăm chsu, cả trái tim không khỏi không kiên định lên.
Trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, Tần Dĩ Nam tuyệt đối là gặp phải phiền phức lớn gì đó.
Cô biết, Tần Dĩ Nam hoàn toàn không cần cô bận tâm, nhưng sau khi anh lừa đi từng chút một tâm cô, cô liền trở nên không khống chế được.
Trình Thanh Thông cắn cắn khóe môi, cuối cùng vẫn lặng lẽ vén chăn lên, xuống giường, nhẹ chân nhẹ tay đi đến cửa phòng ngủ, cẩn thận vặn tay nắm cửa một chút, kéo cửa ra một khe nhỏ.
Tần Dĩ Nam đứng ở trên ban công phòng khách, tiếng nói rất nhỏ hơi truyền tới đây.
"... Tận lực thôi, thật sự liên lạc không được, cũng không việc gì, tôi đã làm xong dự tính xấu nhất..."
Dự tính xấu nhất?
Tay nắm cửa của Trình Thanh Thông bất giác dùng thêm một chút sức lực, lúc nghe thấy tiếng của Tần Dĩ Nam lần nữa, cô lập tức ngừng thở, tập trung tinh thần lắng nghe.
"... Cùng lắm chính là tuyên bố công ty phá sản thôi... Tiền không còn có thể kiếm lại, không có gì ghê gớm ... Về phần khoản vay ngân hàng, tôi sẽ nghĩ biện pháp khác... Không phải còn có căn nhà và xe sao?"
Tuyên bố công ty phá sản?
Công ty Tần Dĩ Nam gặp phải vấn đề gì, lại có thể đến mức phải tuyên bố phá sản?
Đang lúc trong đầu óc Trình Thanh Thông nghi hoặc không thôi, Tần Dĩ Nam cúp điện thoại.
Trình Thanh Thông vội vàng lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhanh chóng chạy về trên giường nằm xong.
Ngoài phòng an tĩnh rất lâu, Trình Thanh Thông mới nghe thấy tiếng bước chân của Tần Dĩ Nam, chẳng qua không phải đi tới phòng ngủ chính, mà là phương hướng phòng sách.
Theo cửa phòng sách bị đẩy ra rồi đóng lại, cả căn phòng lại rơi vào loại yên tĩnh mới vừa rồi.
Lúc này Trình Thanh Thông mới nhanh chóng tìm điện thoại di động, gọi cho một dồng nghiệp ở bộ phận thương vụ có quan hệ rất tốt với cô khi cô còn ở xí nghiệp Tô thị.
Có lẽ người đồng nghiệp đó đã ngủ, qua một hồi lâu, mới tiếp nghe: "Alo?"
"Xin lỗi nha, muộn như vậy rồi mà còn quấy rầy cậu..."
"Thanh Thông?" Có lẽ lúc người đồng nghiệp nghe điện thoại không nhìn biểu hiện cuộc gọi, nghe đến giọng nói, kinh ngạc hỏi lại một tiếng, sau đó lại mở miệng: "Sao thế? Hơn nửa đêm gọi điện thoại cho tớ, có chuyện gì gấp sao?"
"Ừ... Tớ là muốn hỏi cậu về chuyện của Tần Dĩ Nam..."
"Tần Dĩ Nam? Chồng cậu hả?"
Người đồng nghiệp đó không hề biết cô và Tần Dĩ Nam đã ly hôn, còn coi Tần Dĩ Nam như chồng của cô, Trình Thanh Thông cầm điện thoại di động, tạm dừng một lát, không giải thích quá nhiều, chỉ là nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, liền nhanh chóng đi vào chủ đề: "Có phải công ty của anh ấy xuất hiện phiền toái gì không?"
"Tớ cũng không đặc biệt rõ ràng tình huống cụ thể, nhưng ngày hôm qua tớ có nghe người ta nói, có thể là đầu tư của công ty chồng cậu gặp phải một chút phiền toái..." Người đồng nghiệp ở trong điện thoại dừng một chút, lại nói: "... Như vậy đi, tớ đi hỏi thăm tình huống một chút, lát nữa sẽ gửi tin tức về cho cậu nha?"
"Được."
"Chỉ là hiện tại hơi trễ, không nhất định có thể nghe ngóng được, trễ nhất trước mười giờ sáng ngày mai."
"Cám ơn cậu nha."
...
Điện thoại vừa cắt đứt chưa đến một lát, Trình Thanh Thông còn chưa kịp để điện thoại di động xuống, liền nhận được cuộc gọi của người đồng nghiệp.
"Thanh Thông, thật trùng hợp, đúng lúc tớ có một bạn học đi làm ở công ty chồng cậu còn ngủ, tớ liền hỏi anh ta một chút, cậu biết Chu Vĩ không? Hắn ta là người đầu tư của công ty chồng cậu, sản phẩm công ty chồng cậu làm xong rồi, chỉ chờ hắn ta đầu tư vào, kết quả hiện tại không thấy hắn đâu, tạm thời không nói chồng cậu quăng vào đã đập một khoản tiền vào bên trong, nếu như trước thứ hai tuần sau, tiền đầu tư chậm chạp không tới, như vậy tớ đoán chừng, công ty chồng cậu có thể liền phải tuyên bố phá sản, lúc trước anh ta mở công ty, có lẽ có mượn tiền ở ngân hàng, cho nên, tình huống có chút phiền toái..."
Trình Thanh Thông nghe đến đó, liên tưởng đến những lời mình vừa nghe lén lúc Tần Dĩ Nam nghe điện thoại, nhất thời rõ ràng nguyên nhân hậu quả.
Lúc trước khi Tần Dĩ Nam xây dựng công ty, cô và anh còn chưa ly hôn, chuyện anh mượn tiền từ ngân hàng, cô cũng có biết .
Nếu chuyện đầu tư không thể giải quyết, khoản tiền kia đủ khiến cho Tần Dĩ Nam táng gia bại sản mắc nợ chồng chất...
Trình Thanh Thông bị Tần Dĩ Nam trở về đêm khuya đánh thức, cũng không còn chút buồn ngủ, mà Tần Dĩ Nam vào phòng sách, cũng không có đi ra ngoài nữa.
Trình Thanh Thông nghĩ, trong công ty anh phát sinh biến cố lớn như vậy, anh nhất định đang bận rộn làm việc thêm giờ đi?
Khó trách vừa rồi lúc anh đứng ở bên giường, cởi cà vạt, sắc mặt thoạt nhìn uể oải mệt mỏi như vậy.
Anh là sau khi ra khỏi nhà từ rạng sáng, đến hiện tại vẫn luôn không nghỉ ngơi ư? Vậy anh đã ăn gì chưa?
Trình Thanh Thông càng nghĩ, đáy lòng liền càng lo lắng, cô không ngừng lăn qua lộn lại ở trên giường, đến cuối cùng, cô nhịn không được ngồi dậy, cầm điện thoại di động lên, nhìn thoáng qua thời gian, ba giờ rạng sáng.
Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm tối đen ngoài cửa sổ một lát, vén chăn lên xuống giường, cô đi nhà vệ sinh một chuyến, sau khi đi ra, đứng ở bên giường dừng một lúc lâu, cuối cùng vẫn không yên lòng, giả vờ thành bộ dáng khát nước, đi ra phòng ngủ chính.
Cửa phòng sách đóng chặt, Trình Thanh Thông hoàn toàn không biết bộ dáng ở bên trong của Tần Dĩ Nam, cô đứng ở giữa phòng khách, nhìn cửa phòng xa ở nơi xa xa, nhìn sững sờ, vẫn luôn không thể lấy hết dũng khí đi tới phòng sách.
Hiện tại, đáy lòng anh nhất định sẽ rất khó chịu đi, một mình anh ở bên trong... Có phải đang một mình khổ sở ở trong bóng tối không?
Trình Thanh Thông thật rất muốn đi vào bồi Tần Dĩ Nam, nhưng cô nghĩ đến chán ghét và ghét bỏ của anh với cô, sợ là sau khi cô vào trong, sẽ càng khiến cho tâm tình anh hỏng bét hơn thôi?
Trình Thanh Thông nghĩ tới đây, đáy mắt thoáng hiện lên một chút ảm đạm, tay cô hơi trảo vạt áo một chút, xoay người đi vào trong phòng bếp.
Trình Thanh Thông biết, Tần Dĩ Nam không hiếm lạ, nhưng cô vẫn mở tủ lạnh ra, lấy một chút nguyên liệu nấu ăn đơn giản từ bên trong, nấu một tô mì, đánh một quả trứng gà vào trong, sau đó lại rót một tách cà phê, đặt ở trong khay, bưng đi đến cửa phòng sách.
Trình Thanh Thông cúi người để cái khay ở trên mặt đất, sau đó đứng lên, nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, cũng không nói lời nào, liền nhanh chóng bước đi, đi về phía phòng ngủ chính.
Trình Thanh Thông vừa đóng cửa lại, liền nghe thấy tiếng vang cửa phòng sách mở ra.
Qua khoảng một phút, cửa phòng sách nhẹ nhàng đóng lại, lúc này Trình Thanh Thông mới đưa cửa phòng ngủ lặng lẽ kéo ra một khe hở, nhìn lướt ra ngoài.
Cửa phòng sách vẫn là bộ dáng khép kín, cái khay cô để ở trước cửa phòng, đã không thấy nữa.
Anh chán ghét cô cũng không sao, cô có thể làm cho anh không nhìn thấy cô, chỉ cần anh không ghét bỏ đồ cô làm chịu ăn là tốt rồi.
...
Tần Dĩ Nam không về phòng ngủ chính suốt cả đêm, Trình Thanh Thông bởi vì lo lắng cho anh nên ngủ không ngon suốt cả đêm.
Sáng sớm, Tần Dĩ Nam về phòng đổi một bộ quần áo, rửa mặt đơn giản, liền rời khỏi nhà đi công ty.
Sau khi anh đi không bao lâu, Trình Thanh Thông liền mở to mắt ra, xuống giường đi đến phía trước cửa sổ, cô luôn nhìn đến khi xe Tần Dĩ Nam biến mất ở cửa tiểu khu, mới xoay người đi ra phòng ngủ chính, đến phòng sách.
Cửa phòng sách không khóa, Trình Thanh Thông chuyển tay nắm cửa một chút, liền đẩy cửa ra.
Bên trong đập vào mặt là mùi khói nồng đậm, Trình Thanh Thông giơ tay lên che mũi một chút, mới cất bước đi vào.
Đóng cửa lại, cô quan sát phòng sách một vòng, sau đó liền đi đến trước bàn sách rộng rãi, phía trên chất đủ kiểu văn kiện và tư liệu.
Trình Thanh Thông ngốc ở xí nghiệp Tô thị nhiều năm như vậy, chỉ là lơ đãng lật xem một lượt những văn kiện kia, liền hiểu được Tần Dĩ Nam đây là chuẩn bị vứt bỏ đầu tư của Chu Vĩ, kéo đầu tư mới ở trong ba ngày còn sót lại, mà những tư liệu kia, đều là một ít tư liệu của công ty Phong Đầu.
Đối với công ty Phong Đầu, Trình Thanh Thông không hiểu nhiều, nhưng ở trong những tư liệu của Tần Dĩ Nam, cô lại nhìn thấy một cái tên mà mình quen thuộc.
Kim Trạch.
Lúc trước, lúc cô đi làm ở xí nghiệp Tô thị, đã từng quen biết với anh ta, còn xem như quen thuộc với nhau.
Thẳng đến khi ngoài cửa truyền tới tiếng của mẹ Trình, Trình Thanh Thông mới nhanh chóng để phần văn kiện về Kim Trạch kia xuống, đi ra cửa phòng sách.
Bởi vì vội vàng, Trình Thanh Thông không cẩn thận đánh rơi một túi văn kiện trên bàn sách.
Túi văn kiện không có đóng kín miệng, tài liệu bên trong rơi ra, lúc Trình Thanh Thông ngồi xổm người xuống nhặt từng cái lên, mới biết, đó đâu phải là tư liệu, mà là giấy chứng nhận bất động sản và bảng giá của bất động sản.
"Tiền không có thì có thể kiếm lại, không có gì ghê gớm ... Về phần khoản vay ngân hàng, tôi sẽ nghĩ biện pháp khác... Không phải còn có nhà và xe sao?"
Những câu Tần Dĩ Nam gọi điện thoại nói vào tối hôm qua, chợt bay vào trong tai Trình Thanh Thông, tay nắm văn kiện của cô bỗng dưng liền run một chút.
Tần Dĩ Nam đây là ý tứ đã chuẩn bị muốn liên lạc với môi giới, bán căn nhà đi sao?
Trình Thanh Thông lần lượt lật xem nhưng tư liệu kia một lần, cô và Tần Dĩ Nam từng làm vợ chồng một năm, ban đầu khi Tần Dĩ Nam kết hôn với cô, tuy rằng không phải bởi vì tình yêu, nhưng cũng vẫn thẳng thắn một năm một mười tài sản của anh với cô, lúc đó anh còn biểu thị có thể điền tên cô ở trên chứng nhận bất động sản kia, lúc đó cô vốn hổ thẹn bởi vì lừa gạt anh, đâu còn dám dính đến tài sản của anh, cho nên mãnh liệt cự tuyệt, tính khí anh ôn hòa, cũng không có ép buộc cô, sau đó liền cho cô một tấm chi phiếu.
Dưới danh nghĩa của anh có ba căn hộ, danh nghĩa cha mẹ có hai căn, tổng cộng là năm căn... Lại có thể viết tất cả ở trong những tài liệu này... Cho nên anh không đơn thuần là tính toán bán căn nhà của mình, đến chỗ ở của cha mẹ cũng muốn cùng bán luôn sao? Cũng đúng, xuất hiện chuyện lớn như vậy, cha mẹ anh chỉ có một đứa con là sao, sao có thể không phân ưu thay anh?
Tối hôm qua cô còn đang suy nghĩ, nếu kéo không được đầu tư, anh phải đối mặt là cục diện táng gia bại sản, không nghĩ tới hôm nay cô liền nhìn đến một màn như vậy...
Bởi vì sốt ruột bán ra, cho nên giá cả căn nhà thấp hơn giá thị trường rất nhiều, năm căn hộ tự nhiên cũng là một khoản tiền rất lớn, chỉ là vẫn còn cách khoản vay ngân hàng một chút chênh lệch...
Những chênh lệch kia... Sợ là Tần Dĩ Nam làm cả đời, cũng đều khó còn khởi nghiệp lại được... Có lẽ bởi vì sau khi anh chậm chạp không trả được khoản vay, sẽ còn phải đối mặt với xử phạt trách nhiệm hình sự.
"Thanh Thông? Thanh Thông?"
Mẹ Trình tỉnh lại, đoán chừng là đi phòng ngủ chính, không nhìn thấy cô ở đó, liền gọi tên cô.
Trình Thanh Thông "dạ" một tiếng, nhét những bất động sản kia vào lại bên trong túi văn kiện, đặt ở trên bàn sách, trước khi cô rời đi, nhịn không được nghiêng đầu, nhìn thoáng qua những tư liệu công ty Phong Đầu kia.
-
Ban ngày Trình Thanh Thông thật sự là cố gắng chống đỡ tinh thần, theo mẹ đi dạo Di Hòa viên.
Đi ra từ Di Hòa viên, chỉ mới ba giờ chiều, Trình Thanh Thông thật sự không có tâm tư gì lưu lại ở bên ngoài, nói dối cô có chút không thoải mái, cùng mẹ Trình trở về nhà.
Trên đường về nhà, Trình Thanh Thông từng cầm lấy điện thoại di động nhiều lần, mỗi lần đều là nhìn chằm chằm tên "Kim Trạch" một lúc lâu, sau đó liền nhét điện thoại di động vào trong túi xách.
Xe taxi ngừng ở cửa tiểu khu Tần Dĩ Nam, lúc Trình Thanh Thông và mẹ Trình cùng đi thang máy lên lầu, Trình Thanh Thông lại lấy điện thoại di động ra một lần nữa.
Xe taxi ngừng ở cửa tiểu khu Tần Dĩ Nam, lúc Trình Thanh Thông và mẹ Trình cùng đi thang máy lên lầu, Trình Thanh Thông lại lấy điện thoại di động ra một lần nữa.
Giống như lúc trước, Trình Thanh Thông vẫn nhấn mở tên "Kim Trạch".
Vào lúc cô chần chừ chưa quyết, thang máy đến tầng chỗ ở của Tần Dĩ Nam.
Mẹ Trình dẫn đầu đi ra thang máy, thấy Trình Thanh Thông còn đứng sững sờ ở bên trong, nhịn không được thúc giục hỏi: "Thanh Thông, con đang suy nghĩ gì vậy?"
Trình Thanh Thông hoàn hồn, nhanh chóng đi ra khỏi thang máy, lấy chìa khóa ra mở cửa nhà của Tần Dĩ Nam.
Lúc mẹ Trình đổi giày, Trình Thanh Thông đứng ở cửa không vào trong, cô nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động âm thầm cắn răng, giống như hạ quyết định gì đó, nhấn tin nhắn, gõ vài cái ở trên bàn phím, gửi qua cho Kim Trạch.
"Kim tổng, tôi là Trình Thanh Thông, xin hỏi hiện tại ngài có tiện không? Có thể gọi điện thoại không?"
Trình Thanh Thông gửi tin nhắn đi, rất nhanh liền được hồi đáp: "Có thời gian, chỉ là nếu có chuyện gì, tôi càng hy vọng có thể gặp mặt tán gẫu với em."
Trình Thanh Thông đã sớ biết, cô gửi tin nhắn cho Kim Trạch, sẽ nhận được trả lời như vậy.
Trình Thanh Thông nuốt ngụm nước miếng, tiếp tục soạn một dòng tin nhắn: "Vậy hôm nay hoặc ngày mai lúc nào thì Kim tổng ngài có thời gian? Chúng ta gặp mặt tán gẫu."
Kim Trạch: "Thanh Thông, em tìm tôi thì lúc nào tôi cũng có thời gian, vậy hiện tại đi, em ở nơi nào? Tôi đi đón em."
Trình Thanh Thông nhìn thoáng qua mẹ, cúi đầu, gõ mấy chữ: "Kim tổng, ngài nói địa chỉ đi, tôi đi tìm ngài."
Kim Trạch không lại khách khí với Trình Thanh Thông, trực tiếp gửi một địa chỉ hội sở tới.
Trình Thanh Thông đáp một từ "ừ", thu hồi điện thoại di động, đứng ở cửa không vào phòng, mở miệng nói với mẹ Trình: "Mẹ, công ty của con tạm thời có chút chuyện, bảo con đi qua đó một chuyến, một mình mẹ ở nhà một chút, có thể không?"
...
Trình Thanh Thông ngồi xe taxi một lát, liền nhìn thấy trợ lý Kim Trạch ở hội sở.
"Trình tiểu thư, cô tới rồi?" Trợ lý Kim Trạch lễ phép tôn trọng chào hỏi một tiếng với Trình Thanh Thông, liền đưa tay ra hiệu xin mời vào trong hội sở.
Trình Thanh Thông kéo khóe môi với trợ lý Kim Trạch một chút, không lên tiếng, bước đi, bước vào cửa xoay tròn.
Trên dọc đường, trợ lý Kim Trạch không có bất kỳ trò chuyện gì với Trình Thanh Thông, hai người bảy quẹo tám rẽ ở trong hành lang hội sở nhiều lần, mới dừng lại ở trước một cửa gỗ thật màu đỏ.
Trợ lý Kim Trạch gõ cửa một cái, thấp giọng nói với bên trong: "Kim tổng, Trình tiểu thư đến."
Qua khoảng vài giây, bên trong truyền tới một đạo âm thanh trầm ổn: "Cho cô ấy đi vào đi."
Lúc này trợ lý Kim Trạch mới đẩy cửa ra, đứng ở một bên, khách sáo nói với Trình Thanh Thông: "Trình tiểu thư, mời vào."
Trình Thanh Thông nhẹ mím môi một chút, giơ chân lên, bước từng một bước vào phòng bao.
Trình Thanh Thông vừa đi vào trong chưa tới nửa mét, cửa phía sau liền bị trợ lý Kim Trạch đóng lại.
Tâm Trình Thanh Thông hơi run rẩy một chút, bước chân bảo trì ổn định, đi về phía Kim Trạch ngồi ở trên ghế dựa khắc hoa ở bên trong.
Vào lúc Trình Thanh Thông còn cách Kim Trạch hai mét xa, ngừng lại, lễ phép khách khí mở miệng chào hỏi: "Kim tổng, chào ngài."
Kim Trạch nghe được tiếng của cô, không có gấp ngẩng đầu nhìn cô, mà là bưng nước đã nấu sôi, không nhanh không chậm pha một ấm trà, sau đó rót cho mình một tách, tư thế thanh thản nhấp một ngụm, mới dựa vào ở trên ghế, "ừ" một tiếng với Trình Thanh Thông, nói: "Em tới rồi?"
"Ừ." Trình Thanh Thông ngẩng đầu, rất nhanh nhìn thoáng qua người đàn ông trước mặt, khẽ lên tiếng.
"Ngồi đi." Kim Trạch chỉ ghế dựa trước mặt mình một chút, sau đó bưng bình trà, rót hai tách trà.
Trình Thanh Thông không lên tiếng, động tác ôn hoãn kéo ghế dựa ra, ngồi xuống.
Kim Trạch đẩy một tách trà bên trong đến trước mặt cô, ngữ khí ôn hòa: "Nếm thử xem, mấy ngày trước lúc đi Hàng Châu, người bạn mới cho trà Long Tĩnh, mùi vị rất tốt."
"Cám ơn." Trình Thanh Thông nâng chung trà lên, nhấp một ngụm tượng trưng.
Kim Trạch cười, không để ý dè dặt và xa cách của cô, bưng tách trà của mình lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó liền giống như là bàn chuyện nhà, rất nhàn nhã mở miệng nói: "Thanh Thông, suy nghĩ một chút, chúng ta đại khái cũng sắp không gặp mặt một năm rồi đi?"
Trình Thanh Thông kéo khóe môi một chút: "Vâng."
Kim Trạch thưởng thức tách trà, chậm rãi nói: "Chỉ là nói đi thì nói lại, đây là lần đầu tiên em chủ động tìm tôi?"
Trình Thanh Thông rủ tầm mắt xuống, không lên tiếng.
Kim Trạch cười khẽ một tiếng, không tiếp tục lượn quanh ở trên đề tài này, anh đặt tách trà xuống, dựa vào ở trên ghế, nhìn chằm chằm gò má Trình Thanh Thông quan sát một lát, một kim thấy máu mở miệng nói: "Nói đi, tới tìm tôi để hỗ trợ cái gì?"
Kim Trạch dứt khoát, khiến cho Trình Thanh Thông có vẻ hơi lúng túng, chẳng qua cô rất nhanh liền ổn định vẻ mặt, câu chữ thong dong trấn định nói: "Là như vậy, Kim tổng, tôi muốn tìm ngài, kéo một khoản đầu tư."
Kim Trạch giống như là biết cô sẽ mở miệng nói những lời này, ánh mắt yên tĩnh bưng bình trà, lại rót một tách trà: "Tần tổng Tần Dĩ Nam xí nghiệp Tần thị sao?"
Anh lại trực tiếp lần nữa, khiến cho Trình Thanh Thông nghẹn lời một chút.
Kim Trạch vẫn là bộ dáng lãnh đạm, ngữ khí mở miệng nói chuyện, với anh mà nói, tùy tính giống như tán gẫu khí trời hôm nay không tệ lắm: "Nếu như bàn về chuyện của anh ta, em trước làm thủ tục ly hôn với anh ta, rồi lại tới nói chuyện tiếp với tôi."
Trình Thanh Thông kéo căng khóe môi, cúi đầu, nhẹ giọng đáp: "Tôi đã ly hôn với anh ấy."
Kim Trạch nghe được những lời này, trước là bỗng ngây ngẩn, sau đó liền kéo môi cười : "Ly hôn rồi..."
Dừng một chút, Kim Trạch lại hỏi: "Ly hôn rồi, em còn giúp anh ta? Thích anh ta à?"
Trình Thanh Thông vẫn cúi thấp đầu xuống, không lên tiếng.
Kim Trạch đối mặt với sự trầm mặc của Trình Thanh Thông, cũng không tức giận, tự ý tiếp tục mở miệng, chẳng qua ngữ khí lại biến thành giải quyết việc chung: "Về tình huống công ty của anh ta, tôi có nghe nói, bảo tôi đầu tư, có thể, chỉ là Thanh Thông, tôi có điều kiện, em cũng biết mà."
Anh ta nói không sai, điều kiện của anh ta, cô đã sớm biết vào ba năm trước.
Năm nay có lẽ Kim Trạch cũng đã ba mươi bốn, ba mươi lắm tuổi rồi, anh bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn chỉ là bộ dáng ba mươi tuổi, chính là thời gian quyến rũ nhất của một người đàn ông.
Anh là công ty Phong Đầu nổi danh trong vòng thương nghiệp, hiện nay hơn phân nửa sản phẩm ở trên thị trường, gần như đều có thể nhấc lên một chút quan hệ với công ty của anh, đến cả xí nghiệp Tô thị cũng có không ít hạng mục là hợp tác với anh.
Cũng chính là bởi vì những hợp tác kia, cô và anh mới quen biết nhau.
Anh có một đứa con gái, là người vợ đã ૮ɦếƭ của anh để lại.
Sở dĩ anh chú ý đến cô, là bởi vì mặt cô và vợ của anh được có chút giống nhau.
Cho nên, điều kiện của anh rất đơn giản, chính là ở cùng một chỗ với anh.
Là ở cùng một chỗ với anh, không phải kết hôn... Ba năm trước, anh từng cố ý nhắc lại với cô ý tứ "ở cùng một chỗ với anh" .
Anh biểu thị vợ của anh chỉ có thể là một mình vợ của anh, mà cô, sở dĩ anh nói ra yêu cầu như thế, là bởi vì cô có thể cho anh ảo giác vợ anh vẫn còn trên đời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc