ỦY KHUẤT CẦU TOÀN CHO AI XEM?
Lực đạo của anh bỗng chốc trở nên càng thô cuồng, cô đau đến toàn thân đang phát run, anh không chút để ý, điên cuồng mà tàn bạo giày vò cô, luôn giày vò đến chính mình kết thúc, sau đó liền khẩn cấp vội vã rời đi từ trên người cô.
Anh nhìn cũng không nhìn cô một cái, trực tiếp xoay người, bước dài bước vào phòng tắm.
Mùa hè, bên trong phòng mở máy điều hòa, rời đi ôm ấp của Tần Dĩ Nam, Trình Thanh Thông nhịn không được rùng mình một cái.
Thân thể cô anh bị giày vò đến đau đớn dữ dội, không dám thở mạnh nằm liệt ở trên giường một lúc lâu mới tỉnh lại.
Cô kéo chăn mền, che đậy ở trên thân mình, nhẹ nhàng nghiêng thân, cuộn tròn lên, lúc này mới cảm giác thân thể không khỏe hơi giảm đi một chút.
Trong phòng tắm không gián đoạn truyền tới tiếng nước chảy ào ào.
Trình Thanh Thông biết, Tần Dĩ Nam đang tắm rửa.
Anh đây là muốn rửa đi mùi vị và nhiệt độ cơ thể của cô lây dính ở trên người anh sao?
Ánh mắt Trình Thanh Thông tối đi, nếu không thì còn là gì? Ngoại trừ cái này, còn có khả năng khác sao?
Phải biết, lúc anh muốn cô, cô không khống chế được gọi anh Dĩ Nam, liền bị anh lạnh buốt vô tình trào phúng trả lời như vậy... Ở dưới tình huống như thế, anh cũng có thể bảo trì oán hận với cô...
Cũng giống như là vừa rồi, anh vừa kết thúc, kích tình còn chưa hoàn toàn rút đi, liền rời khỏi từ trên người cô, anh nhanh chóng lùi đi như vậy, giống như cô chính là một công cụ phát tiết của anh.
Trình Thanh Thông nhịn không được lại cuộn tròn thân thể một chút, nước mắt không khắc chế được lăn từ khóe mắt đến trên khăn trải giường.
Chính xác là như vậy, trong cả quá trình anh muốn cô, không mang theo một chút tình cảm, lực đạo mạnh càng giống như là giày vò và trả thù.
Chẳng qua anh chỉ là quá chán ghét cô, mới sẽ dùng phương thức trực tiếp nhất, cho cô sỉ nhục thẳng thắn nhất.
Nước mắt nơi khóe mắt Trình Thanh Thông, càng chảy càng nhiều, vào lúc cô sắp không khống chế được khóc ra tiếng, tiếng nước trong phòng tắm liền ngừng lại, cửa bị kéo ra, Tần Dĩ Nam đi ra từ trong phòng tắm.
Trình Thanh Thông vội vàng cắn chặt góc chăn, ổn định hô hấp, vừa len lén chảy nước mắt, vừa vùi mặt ở trong chăn đệm, lặng lẽ giơ tay lên xoa xoa.
Tóc Tần Dĩ Nam rất ngắn, cầm lấy máy sấy sấy đơn giản hai cái, liền đi về phía giường lớn.
Theo bước chân tới gần của anh, thân thể Trình Thanh Thông càng căng càng chặt, cô không dám đi nhìn Tần Dĩ Nam, dựa vào trực giác, cô biết anh ngừng ở bên giường khoảng vài giây, mới đưa tay ra, dốc sức kéo mở chăn mền hỗn loạn.
Tần Dĩ Nam vừa kéo một cái, đệm chăn rộng hai mét, trực tiếp mở ra ở trên giường.
Anh mở chăn mền trống không ở nửa bên giường ra, nằm lên, lúc đắp chăn, tay ᴆụng tới góc chăn, có chút ướt.
Tần Dĩ Nam nhăn mi tâm một chút, ngón tay vuốt ve ở phía trên, sau đó giống như là hiểu rõ cái gì, quay đầu, liền nhìn về phía Trình Thanh Thông.
Mượn ánh đèn ngủ mờ nhạt của gian phòng, Tần Dĩ Nam liếc mắt liền nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của Trình Thanh Thông, cho dù cô gái cực lực muốn ngăn cản chính mình rơi lệ, nhưng đáy mắt vẫn tụ đầy hơi nước, nước mắt không chịu khống chế một giọt tiếp một giọt rơi xuống.
Tim Tần Dĩ Nam giống như là bị vật gì đó hung hăng va chạm một chút, thân thể anh nhẹ nhàng run rẩy một chút, sau đó vẻ mặt liền hơi sững sờ lên.
Qua khoảng nửa phút, anh mới phản ứng được chính mình lại có thể thất thần, hầu kết lăn lộn lên xuống hai cái, khóe môi bỗng dưng kéo căng, sắc mặt chợt khó coi đến cực hạn: "Trình Thanh Thông, cô khóc cái gì mà khóc? Không phải cô rất thích đưa lên cửa bị người ngủ sao?"
Đưa lên cửa bị người ngủ... Anh là đang giễu cợt chuyện lúc trước cô vì đại BOSS, thừa dịp anh say rượu, trèo lên giường anh ư?
Câu nói này liền giống như một con dao sắc, ở dưới tình huống Trình Thanh Thông không phát hiện chút nào, liền im lặng không tiếng động xé иgự¢ cô ra, sau đó lưỡi dao sắc bén hung hăng ghim vào trong trái tim cô khiến máu tươi đầm đìa.
Lúc trước cô nghĩa vô phản cố vì người đàn ông mình ngưỡng mộ khi còn trẻ, dùng hết tất cả.
Nhưng chưa từng nghĩ đến, lúc trước cô phấn đấu quên mình, lại thành νũ кнí giễu cợt của anh.
Nhưng cô oán được ai?
Đó là cô không oán không hối cam tâm tình nguyện đi làm , là cô có lỗi với anh trước, cho nên cô liền phải nhận lấy hậu quả...
Đối mặt với khinh thường sỉ nhục của Tần Dĩ Nam, Trình Thanh Thông cắn cắn môi dưới, rũ mắt xuống, im lặng không lên tiếng.
Bộ dáng giống như con dâu nhỏ bị khinh bỉ này của cô, chọc cho Tần Dĩ Nam càng trở nên táo bạo hơn, không chút lưu tình lại lên tiếng chế nhạo cô: "Thế nào? Hẳn sẽ không quên lúc trước chính mình không biết xấu hổ ૮ởเ φµầɳ áo, trèo lên giường tôi như thế nào chứ? Nếu lúc trước cũng đã làm chuyện hạ tiện như vậy, hiện nay lại giả vờ ra một bộ dáng ủy khuất cầu toàn cho ai xem? Muốn nhận được sự đồng tình của tôi sao? Trình Thanh Thông, cô tỉnh lại đi, cô cảm thấy tôi sẽ đồng tình với cô? Nhiều nhất, tôi chính là dùng cô để tiêu khiển giải trí thôi..."
Tần Dĩ Nam nói đến đây, môi cười khẽ một tiếng, mang theo vài phần ác ý mở miệng nói tiếp: "... Chẳng qua, ngược lại cô, giống như vẫn là còn có chút ý tứ với tôi... Tôi cũng đã đối với cô như vậy, vào lúc tôi chạm vào cô, cô còn có thể trầm luân ở trong đó, gọi tên tôi... A... Thật là chưa từng gặp qua người phụ nữ nào không biết xấu hổ như cô vậy..."
Tay Trình Thanh Thông bất giác nắm chặt đệm chăn, trong mắt vốn không ngừng chảy xuôi nước mắt, bỗng nhiên liền ngừng lại, cô sợ anh tiếp tục nói tiếp, con ngươi ướƭ áƭ đen nhánh hỗn loạn chuyển mấy cái, liền run rẩy môi, nhỏ giọng mở miệng, giọng nói mang theo một chút đáng thương: "Anh, ngày mai anh còn phải đi làm, sớm, đi ngủ sớm một chút đi... Tôi, tôi đi tới, chỗ đó ngủ..."
Cô vội chỉ ghế sofa một chút, liền chuyển đến mép giường.
Tần Dĩ Nam thật là cực kỳ hận Trình Thanh Thông, hận không thể nhìn cô đau không muốn sống cả đời, cho nên mỗi lần gặp cô, liền nghĩ tất cả biện pháp nhục nhã cô, nhưng sau khi thật nhục nhã được cô, đáy lòng của anh chẳng những không có chút xíu thoải mái, ngược lại trở nên càng thêm nổi giận, anh thấy cử động cô luống cuống tay chân chuyển về phía mép giường, cực kỳ giận dữ liền nắm lấy cái gối khác, hung hăng ném xuống đất.
Trình Thanh Thông bị cử động của anh làm kinh hãi đến dừng ở cạnh giường, động cũng không dám động một chút.
Tần Dĩ Nam lạnh lẽo rét buốt nhìn lướt qua Trình Thanh Thông đứng cứng đờ ở bên giường, hung dữ mở miệng nói: "Không phải muốn đi ngủ ghế sofa sao? Còn đứng ở chỗ này làm cái gì? Chờ tôi mời cô lên giường?"
Trình Thanh Thông giống như là điện giật, nhanh chóng xông về phía ghế sofa, bước chân của cô rất hỗn loạn.
Trên đường đi, khi đi qua cái gối bị anh ném, còn cúi người nhặt lên.
Vọt tới trước sô pha, cô cũng không buông gối ra, chỉ là ôm chặt vào trong иgự¢, nằm ở trên ghế sofa.
Ghế sofa không lớn, chỉ dài một mét sáu, cô cuộn tròn ở phía trên, một đoàn nho nhỏ, lại có thể để trống ra một khoảng rất lớn.
Cô không lấy chăn mền, chỉ kéo một tấm mền rất mỏng che ở trên người, không biết là khóc, hay là lạnh, cách chăn mỏng, Tần Dĩ Nam nhìn thấy thân thể cô, đang không ngừng run rẩy.
Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm một màn kia, yên tĩnh nhìn một lát, động môi, lại luôn không hề nói gì, dùng sức kéo chăn lên một chút, che kín đầu, ngủ thi*p đi.
Sáng ngày hôm sau, lúc Trình Thanh Thông tỉnh lại, Tần Dĩ Nam và mẹ Trình đã ngồi ở phòng ăn, ăn bữa sáng.
Tối hôm qua khóc quá nhiều, mắt cô sưng lợi hại, ra ngoài sợ mẹ Trình hỏi, Trình Thanh Thông ở trong phòng rửa tay, cầm lấy nước lạnh tẩm ướt khăn lông, đắp lạnh rất lâu, còn trang điểm mắt đậm một chút, đeo lên cặp kính mắt, mới ra khỏi phòng ngủ.
Tần Dĩ Nam đã ra cửa đi làm, Trình Thanh Thông ăn bữa sáng, giúp mẹ thu dọn xong bàn ăn, sau đó cùng mẹ ra cửa.
Đây là lần thứ hai mẹ tới Bắc Kinh, sau khi Trình Thanh Thông tới Bắc Kinh.
Lần đầu tiên là bởi vì hôn sự của cô và Tần Dĩ Nam, lúc đó mọi người đều đang chuẩn bị lễ cưới, Trình Thanh Thông không thể dẫn mẹ đi chơi thật tốt, lần này mẹ tới đây, Trình Thanh Thông đã sắp xếp trước.
Cô trước mang mẹ đi Cố Cung (chỉ Cố Cung thời Thanh, ở Bắc Kinh Trung Quốc), thẳng đến hai giờ chiều mới đi ra từ Cố Cung, sau đó cô mang mẹ đi ăn vịt quay Bắc Kinh, buổi chiều đi dạo ở Vương Phủ Tĩnh, mãi cho đến năm giờ, hai người mới trở về nhà.
Sau khi Trình Thanh Thông đặt quần áo mua cho mẹ và ba ở phòng khách, đi theo mẹ đến siêu thị gần đó, mua một ít thức ăn trở về, rồi giúp mẹ bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Vừa chuẩn bị bữa tối không lâu lắm, Tần Dĩ Nam liền tan tầm trở về nhà.
Ở trước mặt mẹ Trình, Tần Dĩ Nam luôn đều là bộ dáng tôn kính hiếu thuận kia, anh thấy mẹ Trình đang bận rộn ở phòng bếp, liền để chìa khóa xe xuống, về phòng đổi một thân quần áo thoải mái, rửa tay một chút, liền vào phòng bếp vừa giúp rửa rau, vừa cắt rau.
Phòng bếp vốn không lớn, bên trong chen ba người, không gian có vẻ càng nhỏ đi một chút.
Bởi vì chuyện tối ngày hôm qua, Trình Thanh Thông tận lực cách xa Tần Dĩ Nam, mặc dù như thế, cô vẫn thường sẽ ᴆụng chạm đến Tần Dĩ Nam.
Tần Dĩ Nam làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, biểu hiện cực kỳ hoàn mỹ, nhưng nhẹ nhàng ung dung trên mặt Trình Thanh Thông lại dần dần có chút chống đỡ không được, cô sợ còn ở trong phòng bếp, sẽ lộ ra dấu vết, liền tìm lung tung một cớ muốn đi nhà vệ sinh, rời khỏi phòng bếp.
Một mình Trình Thanh Thông đứng ở trong phòng khách, có thể nghe thấy các loại tiếng vang truyền tới trong phòng bếp, âm thanh máy hút khói, âm thanh cắt rau, tiếng nước chảy ào ào, tiếng cười vui vẻ của mẹ, còn có Tần Dĩ Nam mở miệng gọi một tiếng mẹ tự miệng.
Bầu không khí rõ ràng rất tốt, nhưng Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm dần dần trở nên tối đen ngoài cửa sổ, vẻ mặt ngược lại càng lúc càng mờ mịt.
...
"Thanh Thông, con đứng ngốc ở trước cửa sổ, nhìn cái gì vậy? Còn không qua đây bưng thức ăn." Cửa phòng bếp bị kéo ra, bên trong truyền tới tiếng la của mẹ Trình.
Trình Thanh Thông vội vàng thu hồi tinh thần, "Vâng" một tiếng, dối diện cửa sổ điều chỉnh tốt vẻ mặt, mới xoay người, treo nụ cười không có sơ hở, đi đến phòng bếp.
Rõ ràng là mẹ Trình muốn nấu cơm cho Tần Dĩ Nam, kết quả lại đổi thành Tần Dĩ Nam đang xào rau.
Mẹ Trình vừa nhìn thấy Trình Thanh Thông đi vào, liền đưa thức ăn đã múc xong cho Trình Thanh Thông, ra hiệu cô đặt lên trên bàn ăn.
Chỉ có ba người, bữa tối lại chuẩn bị cực kỳ thịnh soạn, năm món ăn một canh.
Mẹ Trình và Trình Thanh Thông ngồi ở trước bàn ăn trước, chờ tới khi Tần Dĩ Nam bưng một món ăn cuối cùng đi đến trước bàn ăn, mẹ Trình lập tức nói Tần Dĩ Nam nhanh chóng ngồi xuống, sau đó nói với Trình Thanh Thông: "Thanh Thông, múc canh đi."
"Để con." Tần Dĩ Nam giành trước một bước lấy cái vá trong nồi canh, sau đó liền đưa một cái tay khác ra, đi lấy chén.
Vào lúc mẹ phân phó, Trình Thanh Thông đã duỗi tay về phía bát sứ.
Tay Tần Dĩ Nam, không nghiêng không lệch đặt ở trên tay cô.
Trình Thanh Thông giống như bị điện giật, tay hung hăng run rẩy lên một chút, bất giác liền buông bát ra.
May mà Tần Dĩ Nam phản ứng nhanh hơn cô, dù là nâng bát sứ, mới tránh được chuyện rơi xuống đất.
Mẹ Trình ngồi ở một bên, nhìn thấy một màn này, cho rằng là Trình Thanh Thông không cầm chắc bát, nhịn không được liền lải nhải lên: "Thanh Thông, con nghĩ cái gì vậy? Cầm cái bát cũng không cầm được."
Trình Thanh Thông áp chế dao động nơi đáy lòng, giống như làm nũng bĩu môi với mẹ Trình.
Tần Dĩ Nam múc xong một chén canh, dùng hai tay bưng lên, đặt ở trước mặt mẹ Trình.
Mẹ Trình chuyển tầm mắt từ trên người Trình Thanh Thông đến trên mặt Tần Dĩ Nam, cười khanh khách mở miệng nói: "Thanh Thông - đứa bé này, cứ trẻ con như vậy, chân tay vụng về, gây cho con không ít phiền toái rồi đúng không."
Tần Dĩ Nam cười lắc lắc đầu, tiếp tục múc một chén canh, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Trình Thanh Thông, tiếp lời nói của mẹ Trình: "Cô gái ngốc một chút rất tốt, chọc cho người ta thích."
Mẹ Trình nhất thời vui vẻ ra mặt: "Dĩ Nam, Thanh Thông con bé này, sớm muộn gì cũng sẽ bị con làm hư."
Tần Dĩ Nam chỉ cười không nói múc cho mình một chén canh ngồi xuống, sau khi bưng uống một ngụm, nhìn thấy Trình Thanh Thông đứng lên lúc được mẹ Trình dặn dò múc canh, vẫn còn đang đứng bất động, mi tâm nhíu lại một chút, ôn hòa mở miệng nói: "Thanh Thông, sao em vẫn còn đứng? Ngồi xuống ăn cơm đi."
Thanh Thông... Anh gọi cô là Thanh Thông...
Trình Thanh Thông phản xạ có điều kiện nhìn về phía Tần Dĩ Nam.
Biểu tình trên mặt người đàn ông là một mảnh dịu dàng, nhưng ánh mắt của anh, lại không có nhìn cô.
Cô thật đần độn, biết rõ lúc anh ở trước mặt mẹ cô, luôn đều diễn rất hoàn mỹ, cô lại còn tim đập thình thịch vào một khắc anh gọi cô là "Thanh Thông".
Trình Thanh Thông áp chế mất mác nơi đáy lòng, nỗ lực duy trì vẻ tự nhiên trên mặt, ngồi xuống, cô nhanh chóng cúi đầu, uống một ngụm canh.
Mùi vị rất quen thuộc...
Ở trong thời gian cô "Mang thai" và "Sảy thai" đó, anh bồi bổ thân thể cho cô, mỗi ngày đều sẽ thay đổi biện pháp nấu canh cho cô uống.
Lúc cô gả cho anh, anh đã rất biết nấu cơm, nhưng anh sẽ không nấu canh nhiều, đoán chừng là sợ cô uống phiền, liền mua rất nhiều thực đơn canh dinh dưỡng về, mỗi ngày đều sẽ rút ra một thời gian học tập ghi chép.
Mỗi một dạng canh anh nấu cô đều thích uống, thích uống chính là canh gà anh nấu hôm nay...
Anh cũng biết cô thích uống, có một lúc, mỗi ngày đều sẽ nấu cho cô, loại mùi vị kia, cô quen thuộc đến xâm nhập xương tủy, dù đã mấy tháng không có uống, lúc này uống lại, cô vẫn là một ngụm liền biết, canh này xuất phát từ tay anh...
Trong cổ họng Trình Thanh Thông giống như là bị thứ gì đó chặn lại, ngậm canh trong miệng, làm thể nào cũng không nuốt trôi.
Mắt cô, chua xót lợi hại, đầu ngón tay bưng chén canh, cũng đã nhẹ nhàng run rẩy lên.
Cũng khó trách anh sẽ hận cô như vậy, anh cũng đã từng là chân tâm thật ý đối tốt với cô.
Ban đầu, là cô lãng phí tốt đẹp của anh.
Giống như tối hôm qua ăn cơm ở Kim Lăng, mẹ Trình và Tần Dĩ Nam luôn tán gẫu không ngừng, Trình Thanh Thông luôn bảo trì mỉm cười, chỉ là ngẫu nhiên thêm vào một đề tài.
Ti vi trong phòng khách đang bật, lúc sắp ăn cơm xong, trong ti vi truyền tới quảng cáo về tã giấy trẻ con, lúc đó đúng lúc không một ai nói chuyện, tiếng cười bé cưng ở trong phòng có vẻ đặc biệt đột ngột.
Mẹ Trình quay đầu, nhìn về phía ti vi, đứa bé mập mạp mũm mĩm bên trong, bò qua bò lại, cười đến đặc biệt xán lạn, bà bỗng dưng liền than thở một tiếng, có chút tiếc nuối và xin lỗi mở miệng với Tần Dĩ Nam.
"Dĩ Nam, thật ra có mấy lời, mẹ đã sớm muốn nói với co, chỉ sợ là đâm vào chỗ thương tâm của con, vẫn luôn kìm nén, không mở miệng..."
Mẹ Trình dừng một chút, lại than thở một tiếng, mới nói tiếp: "... lúc trước Thanh Thông, nó không cẩn thận té ngã ở trong công ty, ngã mất đứa bé, không phải nó cố tình ... Phụ nữ mang thai lần đầu tiên, bởi vì không có kinh nghiệm, khó tránh sẽ có sơ suất... Mẹ biết, mẹ là mẹ của Thanh Thông, sẽ nghiêng về con của mình một chút, nhưng không còn đứa bé, nó cũng sẽ rất khó chịu, con đừng trách nó... Thật ra mẹ luôn rất sợ con trách nó..."
Trình Thanh Thông nghe lời nói của mẹ, đầu nhịn không được cúi thấp xuống.
Cô dùng sức nắm đũa, liều mạng khống chế xúc động hận không thể đứng dậy tông cửa xông ra của mình.
Cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ, âm mưu lúc trước của cô, lại khiến cho mẹ bận tâm vì cô như vậy...
Trong phòng an tĩnh khoảng nửa phút, Tần Dĩ Nam mới mở miệng, ngữ khí vẫn là loại âm điệu ôn nhu như nước kia: "Mẹ, mẹ nói gì vậy, sao con có thể trách Thanh Thông, là con không tốt, con nên phải bồi ở bên cạnh cô ấy. Thật ra cô ấy có thai, con liền nên phải để cho cô ấy không đi làm, ở trong nhà nghỉ ngơi ..."
Nghe những lời nói kia của Tần Dĩ Nam, Trình Thanh Thông cảm giác mặt mình đều đẫ nóng lên.
"Con có thể nghĩ như vậy, mẹ liền yên tâm ..." Ngữ khí của mẹ Trình, nhẹ nhàng một chút: "... Chẳng qua hai con còn trẻ, cố gắng nỗ lực sẽ vẫn có đứa bé, đợi lần sau Thanh Thông có thai, dù sao hiện tại mẹ đã về hưu, rảnh không có việc gì, mẹ sẽ tới chăm sóc nó..."
Tần Dĩ Nam cười không có chút giả dối: "Được rồi, có mẹ tới chăm sóc, vậy thì thật là không có gì tốt hơn."
Mẹ Trình cũng cười ra tiếng theo, không khí trong phòng lại hòa hoãn xuống.
Người già, khó tránh nói nhiều, rõ ràng còn chưa mang thai, mẹ Trình lại lải nhải với Tần Dĩ Nam một ít đồ cần chuẩn bị và chú ý về trẻ con.
Tần Dĩ Nam không có chút xíu thiếu kiên nhẫn, kiên nhẫn mà lại khiêm tốn phối hợp tán gẫu với mẹ Trình.
Mãi cho đến khi cơm nước xong, lúc mẹ Trình thu dọn bàn ăn, bỗng nhiên giống như là nghĩ đến cái gì, dặn dò Trình Thanh Thông thu dọn chén đũa, đứng lên, trở về phòng ngủ mình đang ở kia.
Nhắc tới đứa bé, không thể nghi ngờ là đã kéo chuyện Trình Thanh Thông đã từng đùa giỡn xoay quanh Tần Dĩ Nam ra ngoài.
Mẹ Trình vừa rời đi, nụ cười trên mặt Tần Dĩ Nam liền biến mất sạch sẽ, thậm chí hơi thở tỏa ra quanh thân anh cũng đều trở nên hơi đông lạnh.
Trình Thanh Thông khẩn trương không dám thở mạnh một chút, cẩn thận dè dặt thu dọn chén đũa, vào lúc cô ôm đĩa đi vào phòng bếp, mẹ Trình đi ra từ trong phòng ngủ, trong tay cầm một cái túi rất cao cấp.
Trình Thanh Thông không đóng cửa phòng bếp, mở vòi nước ra, lúc rửa đĩa, nghe thấy mẹ Trình nói với Tần Dĩ Nam: "Dĩ Nam, đây là một chút tâm ý của mẹ và ba con, tặng cho con, con đừng ghét bỏ."
"Mẹ, mẹ đang nói gì vậy, đồ mẹ và ba cho con, sao con có thể ghét bỏ? Lại nói, phải là con mua đồ cho mẹ và ba con, đâu thể để cho hai người mua cho con chứ?"
"Sao lại không thể mua, con cưới Thanh Thông nhà chúng ta, chính là con trai của mẹ và ba con, đối với con của mình, có gì để luyến tiếc chứ... Dĩ Nam, mẹ và ba con không ở Bắc Kinh, Thanh Thông toàn dựa vào sự chăm sóc của cô, nếu nó làm cái gì không đúng, con liền bao dung một chút..."
Trình Thanh Thông không đi nghe mẹ Trình và Tần Dĩ Nam tiếp tục tán gẫu nữa, chỉ cúi đầu, vừa rửa chén, nước mắt vừa tách tách rơi xuống.
Lúc Trình Thanh Thông đi ra từ trong phòng bếp, Tần Dĩ Nam đã không còn ở phòng khách, mẹ Trình ngồi ở trên ghế sofa đang xem ti vi.
Lúc Trình Thanh Thông ngồi ở trên ghế sofa, theo mẹ Trình xem ti vi, chú ý đến cửa phòng sách chưa hoàn toàn đóng kín, có ánh đèn sáng ngời truyền ra.
Ở trong quá trình quảng cáo giữa phim truyền hình, mẹ Trình đi phòng ăn cắt một ít trái cây, đựng lên hai cái dĩa, đưa một cái trong đó cho Trình Thanh Thông, ra hiệu cô đi đưa cho Tần Dĩ Nam.
Thật ra Trình Thanh Thông có chút sợ đơn độc đối mặt với Tần Dĩ Nam, nhưng cô lại sợ mẹ nhìn ra chút manh mối, chỉ có thể giả vờ thành người giống như không có việc gì, nhận lấy dĩa đựng trái cây, đứng lên, đi về phía phòng sách.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa một cái, bên trong truyền tới một tiếng "mời vào", đẩy cửa ra, Trình Thanh Thông nghe thấy giọng nói của Tần Dĩ Nam, trầm thấp truyền tới từ trên ban công phòng sách: "Thật sự rất xin lỗi, vốn tối nay là muốn qua tham gia bữa tiệc, nhưng bởi vì tạm thời có việc, không thể đi, hôm nào tôi nhất định mời anh ăn cơm... Được, vậy trước cứ như vậy đi, gặp sau."
Tần Dĩ Nam cúp điện thoại, nghiêng đầu nhìn lướt qua vào phòng Trình Thanh Thông, cũng không nói một câu, liền nhanh chóng rút tầm mắt, nhấn ở trên điện thoại di động vài cái, lại gọi một cú điện thoại ra ngoài: "Không phải xế chiều hôm nay có cuộc họp chưa kịp mở sao? Anh sắp xếp đến buổi sáng ngày mai, còn có... Mấy phần tư liệu tôi chưa xem xong kia, lát nữa anh gửi tới mail của tôi một chút, bây giờ tôi xem..."
Trình Thanh Thông nhẹ nhàng đặt dĩa đựng trái cây ở trên bàn viết, liền rời khỏi phòng sách của Tần Dĩ Nam, cô vừa đóng cửa lại, còn chưa hoàn toàn đóng kín, nghe thấy Tần Dĩ Nam trong phòng, hạ thấp giọng nói, giống như là sợ bị người nghe thấy, nói trong điện thoại: "... Mấy ngày gần đây có thể có chút không tiện, tạm thời chuyển công việc của tôi ra sau đi..."
Ngón tay nắm tay nắm cửa của Trình Thanh Thông hơi gia tăng một chút sức lực.
Tần Dĩ Nam là bởi vì mẹ cô tới, cho nên mới trì hoãn rất nhiều công việc sao?
Công ty của anh vừa mới mở không lâu, rất nhiều khách hàng vẫn chưa duy trì ổn định... Vừa rồi cô đi vào, anh chính là đang nói xin lỗi với khách hàng đã hẹn xong ăn cơm đêm nay ư?
Trình Thanh Thông nhẹ nhàng mím môi một chút, dừng ở cửa một lát, liền trở về đến trên ghế sofa, tiếp tục xem ti vi với mẹ.
Mẹ Trình có thói quen ngủ sớm dậy sớm, không giống Trình Thanh Thông và Tần Dĩ Nam có thể thức đêm. Chín giờ ba mươi, phim truyền hình mẹ Trình theo dõi vừa kết thúc, bà lập tức đứng dậy, trở về phòng ngủ.
Trình Thanh Thông thừa dịp mẹ Trình tắm rửa, đi phòng bếp hâm nóng một ly sữa tươi, trong quá trình chờ sữa tăng nhiệt độ, Trình Thanh Thông nhấn mở điện thoại di động, đặt hai phiếu suối nước nóng.
Lúc Trình Thanh Thông bưng sữa tươi đi phòng ngủ mẹ Trình, mẹ Trình vừa tắm rửa xong, đi ra từ trong phòng tắm.
Trình Thanh Thông cầm lấy máy sấy, trước sấy khô tóc cho mẹ, sau đó mới đưa ly sữa tươi cho mẹ Trình: "Mẹ, ngày mai chúng ta không đi Di Hòa viên ..." (Di Hoa viên: lâm viên cổ điển nổi tiếng Trung Quốc, ở phía Tây ngoại ô Bắc Kinh. Nó nguyên là vườn hoa và hành cung của vua chúa nhà Thanh. Năm 1750 vua Càn Long cho khởi công xây dựng Thanh Y viên ở đây. Năm 1860 bị liên quân Anh Pháp thiêu huỷ. Trước khi Quang Tự lên chấp chính, Từ Hi đã dùng kinh phí hải quân rất lớn để tu sửa lại, năm 1888 đổi tên như ngày nay. Năm 1900 liên quân 8 nước xâm lược Bắc Kinh và đã tàn phá Di Hoà Viên, năm 1903 tiến hành trùng tu. Di HoàViên do Vạn Thọ Sơn, Hồ Côn Minh hợp thành, diện tích khoảng 4350 mẫu Trung Quốc, mặt nước chiếm khoảng 3/4 diện tích khu vườn. Hiện nay là một thắng cảnh du lịch nổi tiếng)
"Hả?" Mẹ Trình nuốt một ngụm sữa tươi, có chút nghi hoặc nhìn về phía Trình Thanh Thông.
Tần Dĩ Nam trở về phòng ngủ lấy tư liệu, sau khi đi ra khỏi phòng sách, đúng lúc đi qua phòng ngủ phụ.
Cửa phòng ngủ phụ không khóa, anh nghe thấy giọng nói trầm ấm của Trình Thanh Thông, truyền ra từ bên trong: "Dĩ Nam có một người bạn, mở một thôn núi suối nước nóng nghỉ dưỡng ở vùng ngoại thành, cho Dĩ Nam hai tấm vé vào cửa suối nước nóng, vừa rồi lúc con đưa dĩa đựng trái cây cho Dĩ Nam, anh ấy đưa cho con, ngày mai chúng ta đi vùng ngoại thành ngâm nước nóng đi, không khí phong cảnh bên đó đều rất tốt, chúng ta có thể ở chỗ ấy hai ngày rồi trở về..."