NGƯỜI HÈN HẠ ĐỀU CÓ NGÀY GẶT HÁITống Thanh Xuân nhìn chằm chằm trần nhà, im lặng suy nghĩ rất lâu, sau đó mới bóc xuống mặt nạ trên mặt, đi vào toilet rửa sạch mặt, cầm di động, bắt đầu gọi điện thoại.
-
Lúc Tô Chi Niệm tắm rửa, nghe được tiếng tin nhắn nói chuyện của Tống Thanh Xuân, được một nữa, lại bị cắt đứt.
Anh lau khô tóc, nằm vật xuống trên giường, vừa mới chuẩn bị tắt đèn, liền nghe được ở phòng cách vách, truyền đến âm thanh nhỏ vụn, như là đang giữ điện thoại, sau đó có âm thanh đô đô vang lên, vang được một lúc mới có người nghe, bên trong truyền đến một giọng nữ xa lạ: “Ừ?”
“Chị Khương, là em, Thanh Xuân.” Tống Thanh Xuân ôn hòa báo tên, sau đó mới nói xin lỗi: “Xẩu hổ quá, trễ như vậy còn gọi điện thoại cho chị, không ảnh hưởng gì chứ?”
“Không...” giọng nữ trong điện thoại chần chờ một lúc, lại hỏi: “Em có chuyện gì sao?”
“Là như vậy, mấy nghệ sĩ dưới trướng của chị, gần đây có tin tức gì không...”
“Cô Tống, thật ngại quá, hiện giờ tôi đang có chút việc, rất không tiện, để lúc nào tôi gọi lại cho cô.” Sau đó điện thoại liền bị cúp không chút lưu tình.
Tô Chi Niệm nghe được cuộc đối thoại của Tống Thanh Xuân rõ ràng, lông mày liền cau lại.
Cô đây là.... gọi điện thoại cho người khác, có thể muốn đưa tin nóng một chút sao?
Trong đầu anh còn chưa nghĩ hết, liền nghe được cô lại bấm một số điện thoại khác.
“Trương Đạo, tôi là Tống Thanh Xuân, gần đây có chụp tấm hình mới nào hay không...”
“Vâng, xin hỏi cô là ai? Tín hiệu nơi này của tôi không tốt lắm... đô đô đô...” điện thoại lại bị cắt đứt lần nữa.
...
Sau khi Tống Thanh Xuân gọi liên tiếp vài cú điện thoại, không phải không ai nghe, mà là giống như hai người trước đó đều bị cắt đứt, thậm chí lúc người cuối cùng cúp điện thoại, miệng vẫn còn nhẹ giọng than thở một câu: “Hiện giờ Tống gia chẳng có cái gì, còn muốn tìm tôi lấy tin tức sao?”
Sau khi cắt đứt cuộc điện thoại này, trong phòng ngủ của Tống Thanh Xuân vô cùng yên tĩnh, qua rất lâu, mới truyền ra giọng nói sâu xa của Tống Thanh Xuân: “Có cái gì đáng ngại, thành quả hai năm đều bị Đường Noãn đoạt mất rồi, còn để ý hiện giờ đầu đề bị cô ta chiếm mất? Không sao, không phải là bị cô ta chơi khăm lần đầu, Tống Thanh Xuân không có Tống gia, cái gì cũng không phải rồi!”
Tuy cô đang an ủi bản thân, nhưng Tô Chi Niệm có thể nghe ra được sự mất mác trong giọng nói của cô.
Thành quả hai năm qua của cô đều bị Đường Noãn đoạt mất rồi?
Bên tai anh lúc đó, khi anh tắm, chính là giọng của Đường Noãn.
“Cũng không phải tin tức gì cực kỳ yêu sách, chỉ là tin tức có liên quan đến Hạ Qúy.”
“Thanh Xuân, cô thì sao? Tin tức của cô là cái gì?”
Tô Chi Niệm lờ mờ hiểu rõ, đây là Đường Noãn bỏ đá xuống giếng vào Tống Thanh Xuân, vẫn còn không quên thời khắc nhục nhã sao?
Mặt mày anh hơi buông lỏng, có cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp người anh, sau một giây anh liền xốc chăn lên, xuống giường, đi tới trước tủ âm tường, lấy điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra.
Tô Chi Niệm khởi động máy, nhấn vào danh bạ, bên trong chỉ có một số điện thoại, anh nhấp một cái, sau đó soạn tin nhắn, gửi đi.
-
Trước kia những người đó đồng ý bán tin cho cô, đều là vì nể mặt Tống Thừa, bây giờ Tống Thừa đã ૮ɦếƭ, Tống gia lại suy tàn, tình người lúc ấm lúc lạnh, mọi người trốn cô còn không kịp.
Lợi ích con người đều tác động lẫn nha, Tống Thanh Xuân hiện giờ, không mang lại bất kỳ lợi ích nào cho bọn họ, đương nhiên bọn họ cũng chẳng muốn lãng phí sức lực và tình người trên người cô.
Đây là thói thường của con người...
Tuy đạo lý này đã biết, nhưng trong thâm tâm cô vẫn không tránh được có chút thiếu sót.
Phải biết rằng những người cô vừa mới gọi điện thoại liên hệ đó, trước kia, đều là những bạn bè quan trọng bên cạnh cô...
Tống Thanh Xuân đặt điện thoại di động ở dưới gối, sau đó ôm chăn, cuộn người mình lại, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn mãi, cô lại nghĩ đến chuyện anh mình tự sát, đáy mắt lại dâng lên một tầng hơi nước.
Nếu Tống Thừa còn sống, chắc chắn anh sẽ vừa mắng cô ngu dốt, vừa đi giải quyết vấn đề giúp cô rồi...
Tống Thanh Xuân giơ tay lên, xoa xoa nước mắt rơi xuống, sau đó lại nghe được tiếng “leng keng” của di động, cầm lên, nhìn thấy một dãy số quen thuộc.
Cô chỉ quen thuộc với những chữ số này, còn chủ nhân của có, là ai cô cũng không biết.
Lần đầu tiên số điện thoại này gửi tin nhắn đến, là vào lễ giáng sinh của bốn năm trước.
Ngày nào đó Tống Thừa đặc biệt bay từ nước ngoài về, Tần Dĩ Nam đồng ý cùng cô và Tống Thừa ra ngoài ăn Tết, kết quả Tần Dĩ Nam cũng giống như sinh nhật của cô hôm qua, bị Đường Noãn gọi đi, sau đó lỡ hẹn.
Ngay lúc đó, tâm tình của cô xuống rất thấp, trở về trong nhà, tắm rửa xong, liền nhận được tin nhắn của số điện thoại này, chỉ có năm chữ đơn giản: “Lễ giáng sinh vui vẻ.”
Cô gửi lại một ký tự “?”, không có ai trả lời.
Lúc ấy cô đang học năm nhất, không thiếu nam sinh theo đuổi cô, cô tưởng rằng là một người ái mộ nào đó, nên không hề nghĩ nhiều.
Lần thứ hai cô nhận được tin nhắn của số điện thoại này, là vào đầu hè, sau đó một năm rưỡi.
Đó là lần thứ ba cô thi khảo sát Anh ngữ cấp bốn, trước khi vào phòng thi, cô nhận được một tin nhắn: “Cố lên.”
Ngay lúc đó cô vẫn dùng chiếc điện thoại trước kia, bởi vì trong điện thoại còn đủ tin nhắn, cô cũng không xóa đi, cho nên cô liếc mắt một cái liền thấy lại số điện thoại đó, sau đó trong lòng càng trở nên nghi ngờ.
Ví như là có người theo đuổi cô, không nên cách một năm rưỡi mới gửi tin nhắn cho cô chứ?
Trước khi cô tắt máy tiến vào phòng thi, gửi lại một tin nhắn: “Xin hỏi, bạn là ai?’
Cô thi xong đi ra, mở máy đầu tiên, cũng không nhận được tin nhắn, nhưng cô lại nhớ kỹ 11 chữ số này.
Lần thứ ba là lúc cô học năm thứ tư, đi phỏng vấn đài truyền hình trung ương.
Cô cực kỳ khẩn trương, trước khi tiến vào trong công ty, cô hít sâu nhiều lần, sau đó vừa bước vào liền nhận được tin nhắn của dãy số này, vẫn là nội dung rất đơn giản: “Em có thế.”
Ngày đó, cô phỏng vấn rất thành công, được đài truyền hình trung ương thu nhận, sau khi đi ra, cô gọi một cú điện thoại vào dãy số đó, là trạng thái tắt máy.
Sau khi cô bắt đầu cuộc đời phóng viên, trước sau luôn thu được nhiều tin nhắn từ dãy số này.
Nhắc tới cũng khéo, mỗi một lần tin nhắn gửi đến, nội dung của nó đều có thể giúp cô giải quyết vấn đề đang đối mặt.
Cô rất tò mò chủ nhân của số điện thoại này là ai, cố ý đi tra số điện thoại, nhưng không thể tra được.
Tống Thanh Xuân thu hồi suy nghĩ của mình, nhấn vào tin nhắn, nội dung rất đơn giản, chỉ có bốn chữ, nhưng bốn chữ ngắn gọn này, lại khiến ánh mắt của cô lóe lên ánh sáng.
Quả thực là rơm rạ cứu mạng của cô, thuốc hay đúng lúc!
Chỉ cần cô có tin nhắn này, thứ hai tuần sau, cô có thể dễ dàng đánh bại Đường Noãn.
Ngón tay nắm lấy di động của Tống Thanh Xuân, bởi vì kích động, hơi có chút run rẩy, qua một lúc lâu sau, cô mới cúi đầu, gửi lại một tin nhắn với nội dung đã được hỏi rất nhiều lần : “Xin hỏi, bạn là ai?”
Bây giờ giống như trước kia, tin nhắn gửi qua, giống như đá chìm đáy biển, không có trả lời.
Tống Thanh Xuân chăm chú nhìn màn hình điện thoại, đợi sau một lúc lâu, cô biết chủ nhân của dãy số nãy vốn sẽ không trả lời lại, nhưng vẫn cố chấp gửi tiếp một tin nhắn: “Cuối cùng thì bạn là ai?”
Trong một hai năm này cô đã từng đổi điện thoại nhiều lần, nhưng mỗi lần đều sao nội dung tin nhắn của dãy số này sang điện thoại mới.
Lúc này cô ôm một tia hy vọng trả lời, chờ đợi có chút nhàm chán, liền đọc lại một lần những tin nhắn mà dãy số này đã nhắn cho mình từ đầu đến giờ.
Tan vỡ tiếp xuống, hai người nhắn tin cho nhau, cũng chỉ mới hơn hai mươi tin, trong đó hơn nửa là cô hỏi anh là ai.
Mỗi tin nhắn của anh, đều là câu chữ đơn giản rõ ràng, đi thẳng vào vấn đề, như là sợ nói nhiều cái gì đó, liền bị nnguowif khác phát hiện anh là ai vậy.
Trước kia cô là thiên kim tiểu thư của Tống gia cao cao tại thượng, cuộc sống của cô muôn màu muôn vẻ, quang vinh chói lọi, bên cạnh cô luôn có người vây quanh thật giả ngớt miệng khen ngợi.
Cái lúc đó cô không phải không tò mò về dãy số này, nhưng chỉ là thời kỳ ngắn ngủi, qua đi, liền vứt ra sau đầu.
Nhưng là hiện tại, bạn bè chung quanh cô chỉ còn đếm được trên đầu ngón ta, trong đó không hề thiếu những người cô đã từng giúp họ xong rồi, nhưng là hiện giờ cô đi tìm bọn họ xin giúp đỡ, bọn họ có thể trốn thì trốn, có thể đẩy thì đẩy, chỉ mong sao quan hệ với cô giống như người xa lạ.
Từ trước đến nay cô nghe qua rất nhiều lời êm tai, nhưng lúc này, đêm khuya yên tĩnh, cô nghĩ đến mấy tháng qua Tống gia gặp biến cố, nhìn những tin nhắn buồn tẻ không có cảm xúc gì của dãy số này, trong lòng không hiểu sao lại có chút cảm động.
Thật ra trên thế giới này... lúc cô nghèo túng... cô cũng không phải thật sự bị bỏ rơi...
Cho tới bây giờ cô cũng không phải người kiên cường, cho tới nay, đều sống dưới sự bảo vệ của Tống Mạnh Hoa và Tống Thừa, nhưng là hiện thực làm cho cô không thể không trở nên kiên cường.
Cô từng hèn mọn đứng ở dưới công ty của Tô Chi Niệm lâu như vậy, đợi anh hết ngày này đến ngày khác, cô cũng từng vì để tìm được đầu tư cho Tống thị, mặc cho đối phương vũ nhục như thế nào, thậm chí còn vì Tống thị, xem bản thân như hàng hóa mà thực hiện giao dịch.
Cô nhìn cực kỳ không cần, nhưng là trong lòng vẫn rất khổ sở, nhiều lần khi cô không ngủ được một mình trong đêm yên tĩnh, sẽ cảm thấy vô cùng cô đơn.
Nhưng là, tin nhắn này, giờ khắc này, khiến cô cảm thấy ấm áp.
Loại ấm áp này, khiến tâm trạng của cô trở nên mềm mại hơn nhiều, cô thủy chung nhìn mãi cũng không thấy màn hình di động có tin nhắn trả lời, trầm tư một chút, sau cùng lại gửi một tin nhắn qua: “Cảm ơn.”
Mặc kệ bạn là ai, mặc kệ tới cùng bạn có mục đích gì, tôi đều cực kỳ cảm ơn, cảm ơn bạn trong lúc hắc ám nhất, không để tôi phải tuyệt vọng như thế.
-
“Xin hỏi bạn là ai?”
“Tới cùng bạn là ai?”
“Cảm ơn.”
Đây là lần đầu tiên... Anh gửi tin nhắn cho cô, cô vậy mà gửi lại những ba tin.
Tô Chi Niệm đứng trước giá sách, nhìn chăm chú điện thoại di động, nhìn ba tin nhắn đứt quãng kia rất lâu, mới tắt máy điện thoại, một lần nữa bỏ lại vào trong ngăn kéo, khóa lại.
Tống Thanh Xuân nhận được tin nhắn, vừa rạng sáng ngày thứ hai đã bò dậy, cô chuẩn bị xong bữa sáng cho Tô Chi Niệm, để lại một mảnh giấy ghi chép, rồi vội vàng ra cửa, mới vừa lên xe taxi, điện thoại trong túi liền vang lên.
Tống Thanh Xuân cầm điện thoại, nhìn thấy màn hình hiển thị “Anh Dĩ Nam”, vẻ mặt hơi cứng lại, nhìn chăm chú màn hình di động hồi lâu, mới bấm nút nghe: “Anh Dĩ Nam.”
Tần Dĩ Nam ở đầu bên kia điện thoại đang ăn bữa sáng, miệng có vài thứ bên trong, mở miệng chỉ có một chữ Tống, liền dừng lại cúi xuống, đợi sau khi nuốt xong, mới nói lần nữa: “Tống Tống, thực xin lỗi.”
Tống Thanh Xuân biết Tần Dĩ Nam đang ám chỉ ngày sinh nhật của cô hôm đó, anh lỡ hẹn, cho dù việc đã qua một ngày hai đêm, nhưng là nhớ tới, trong lòng cô vẫn có chút đau đớn.
“Tống Tống, ngày đó không phải là anh cố ý, anh có chút việc, ᴆụng phải một người bạn cũ, mới bị chậm trễ, thật sự anh có nghĩ muốn điện thoại cho em, nhưng là điện thoại bị hỏng, cho tới giờ anh mới vừa lấy được điện thoại mới, nhét sim vào...” Tần Dĩ Nam nói một lượt, lại nói một tiếng áy náy: “Tống Tống, thật sự rất xin lỗi.”
Nếu là lúc bạn thực sự thích một người, bạn liền biết được ba chữ rất xin lỗi kia có bao nhiêu đả thương người.
Bởi vì ba chữ kia là dùng khổ sở của bạn đổi lấy.
Tống Thanh Xuân cực kỳ không thích nghe được ba chữ kia từ trong miệng của Tần Dĩ Nam, nhưng là những năm gần đây, cô thường xuyên nghe được.
Tống Thanh Xuân cúp mi mắt xuống, sau đó mới cố gắng để cho giọng nói nhẹ nhàng, mở miệng nói: “Không sao, anh Dĩ Nam...”
“Thật sự không sao? Đừng gạt anh chứ...”
“Không có ...”
Thật sự làm sao cô có thể không sao, chỉ là trên miệng thì cô nói là không sao mà thôi.
Tống Thanh Xuân sợ bị anh nghe ra được khổ sở của bản thân, lập tức lại mở miệng, trong giọng nói mang theo vài phần ngây thơ: “Thế nhưng, anh Dĩ Nam, em vẫn muốn quà sinh nhật của em.”
“Đó là đương nhiên, chẳng những cho em quà sinh nhật, còn muốn mời em ăn bữa tiệc lớn.”
“Được, đến lúc đó khẳng định sẽ hung hăng trừng trị anh một trận.” Tống Thanh Xuân nói xong nửa đùa, nhưng là ánh mắt lại ảm đạm đi rất nhiều.
Mỗi lần đều là như thế này, chỉ cần cô giả bộ không sao cả tha thứ cho anh, anh liền thật sự cho rằng cô không sao.
Ngay cả chính cô cũng không rõ ràng, là mình ngụy trang quá tốt, hay là anh vốn không hiểu.
Có lẽ anh biết, chỉ là anh không hiểu cô, chỉ hiểu Đường Noãn mà thôi.
Ngón tay cầm di động của cô hơi tăng thêm sức, chần chừ một lúc, vẫn nhẹ giọng mở miệng hỏi: “Anh Dĩ Nam, ngày sinh nhật của em đó, anh gặp bạn cũ... Không phải là Đường Noãn chứ?”
“Làm sao em biết?” Tần Dĩ Nam kinh ngạc hỏi lại một câu, sau đó anh nghĩ có thể Đường Noãn và Tống Thanh Xuân là bạn học, không đợi cô trả lời, liền nói tiếp: “Là Đường Noãn nói cho em sao? Ngày đó cô ấy bị trật chân, anh đưa cô ấy đi bệnh viện... Người trong bệnh viện rất nhiều, đợi đến lúc từ bệnh viện trở về, cũng đã 5 giờ rồi...”
Thật ra Tống Thanh Xuân chỉ là thuận miệng hỏi, cô thật sự không muốn biết ngày đó, giữa Tần Dĩ Nam và Đường Noãn tới cùng đã xảy ra chuyện gì, vì thế liền lên tiếng ngắt lời Tần Dĩ Nam mà nói: “Anh Dĩ Nam... Em có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Em hỏi đi.” Qua điện thoại, Tống Thanh Xuân nghe thấy tiếng anh đang uống gì đó.
Tống Thanh Xuân tạm dừng một lúc, mới mở miệng hỏi: "Anh Dĩ Nam, có phải anh vẫn thích Đường Noãn không?"
Tần Dĩ Nam dường như không ngờ Tống Thanh Xuân lại đột nhiên hỏi anh vấn đề này, sửng sốt trong phút chốc, mới dừng uống nước lại, anh giống như đang rất nghiêm túc suy nghĩ, qua một lúc, mới nói: Đúng vậy.
Tống Thanh xuân lặng im.
Giọng Tần Dĩ Nam nhiễm chút nhu tình, theo làn sóng điện, từ từ truyền đến: "Thật ra, mấy năm nay, anh vẫn không quên được cô ấy."
Tay Tống Thanh xuân cầm di động, sức lực rất lớn, cô nín thở khoảng một phút đồng hồ, mới miễn cưỡng cong môi lên: "Vậy anh Dĩ Nam, anh cần phải cố lên!"
Tần Dĩ Nam không nói chuyện, chỉ là ở trong điện thoại trầm thấp nở nụ cười một tiếng.
Tống Thanh Xuân vội vàng tìm cái cớ, cúp điện thoại, sau đó đáy mắt cố nén ẩm ướt, liền hóa thành nước mắt, từ hai gò má lăn xuống.
Thật ra ở ngày sinh nhật cô, thấy Đường Noãn gửi tin nhắn đến, thì biết Tần Dĩ Nam vẫn còn thích Đường Noãn.
Nhưng từ khi trong miệng Dĩ Nam nghe được thừa nhận, cô vẫn khó chịu, có chút không có cách nào thừa nhận.
Lúc còn rất nhỏ, cô không biết cái gì là tình yêu, chỉ biết cô rất muốn cả đời ở với anh Dĩ Nam cùng một chỗ, cho dù về sau cô chuyển nhà, cô không thể mỗi ngày gặp anh Dĩ Nam, cô khóc đến rất đau lòng, nhưng lại không muốn quên.
Cô lên trung học, cô đem Tần Dĩ Nam trở thành mối tình đầu của mình, cô ảo tưởng mình nhanh lớn lên một chút, gả cho anh, cho dù cô thi tốt nghiệp trung học xong, khi rốt cuộc lấy hết dũng khí chuẩn bị đi tìm anh tỏ tình, từ trong miệng anh nghe thấy anh thích Đường Noãn, cô khổ sở, nhưng cô vẫn không muốn bỏ qua.
Trong bão tuyết, cô nhìn anh đối tốt với Đường Noãn, cô thấy anh uống rượu vì Đường Noãn, thấy anh mua quà tặng cho Đường Noãn... Cô miễn cưỡng cười vui vẻ, ở dưới đáy lòng, vẫn không muốn quên đi.
Về sau anh đi bộ đội, anh mất liên lạc với Đường Noãn, anh khổ sở, cô ở trong điện thoại cùng anh buồn, nhưng anh không biết, thật ra đáy lòng cô có chút vui mừng, cô cho rằng mình rốt cục có hi vọng, cô đối mặt với nhiều người đàn ông bên cạnh ưu tú như vậy, không có bất kỳ dao động gì, chỉ toàn tâm toàn ý chờ anh từ trong bộ đội trở về, trong vài năm chờ đợi kia, cô cũng không muốn buông tay.
Rốt cục cô chờ anh trở về, anh nói cho cô biết, anh vẫn thích Đường Noãn, cô cho rằng mình sẽ giống như trước, cố chấp không chịu buông tay.
Nhưng cô lại phát hiện, đáy lòng mình vậy mà bắt đầu mờ mịt, chẳng lẽ thật sự vẫn muốn cô thích anh Dĩ Nam như vậy sao? Có phải cô nên buông tay rồi không? Nhiều năm như vậy, cô vẫn ở phía sau lưng anh, cô thật có chút mệt mỏi...
-
Thứ hai, chín giờ sáng, đài truyền hình TW đúng giờ mời dự họp hội nghị.
Trưởng đài một bước tiến vào phòng họp, thì mang theo chút không vui mở miệng hỏi: "Tin tức ngày hôm qua, làm sao ít đi một phần? Là ai còn chưa nộp bài?"
Trong phòng hội nghị không ai lên tiếng.
Trưởng đài nghiêng đầu nhìn thoáng qua thư ký, thư ký vội vàng mở ra máy tính, quét qua bản ghi chép một lần: "Tống Thanh Xuân."
"Tống Thanh Xuân..." Trưởng đài vừa gọi tên Tống Thanh Xuân, vừa nhìn một vòng người ngồi bàn hội nghị bên cạnh, thấy một chỗ trống, mi tâm nhất thời nhăn lại: "Tống Thanh Xuân đâu?"
Quá một lúc lâu, mới có người nhỏ giọng nói một câu: "Tống Thanh Xuân còn chưa đến."
"Tại sao vậy, chẳng lẽ cô ấy không biết tiền lệ vào sáng thứ hai sao?"
Vẻ mặt trưởng đài không hài lòng quay đầu nói với thư ký: "Gọi điện thoại cho cô ta, xem xem cô ta đang làm gì?"
"Vâng" thư ký lại vội vàng cầm điện thoại di động lên, vuốt ấn số điện thoại của Tống Thanh Xuân, tiếng chuông vang lên hồi lâu vẫn không có người nghe.
Thư ký tiếp tục gọi, vẫn không ai nghe, lúc này mới quay về phía trưởng đài lắc đầu một cái: "Không liên lạc được."
Sắc mặt trưởng đài khó coi tới cực điểm.
Thư ký lại hỏi: "Hay là đợi cô ấy một lát?"
"Đợi gì mà đợi, trực tiếp họp!"
. . . . . .
"Fan của Hạ Quý rất lớn, ở trên mạng mọi người đối với hôn nhân của anh ta đều suy đoán sôi sùng sục, lúc này Đường Noãn lấy được tin tức của anh ta, đây tuyệt đối là một tin tức mang tính bùng nổ, cho nên lần này, trang đầu của chúng ta vẫn là tin tức của Đường Noãn. . . . . ."
Giọng của trưởng đài vừa nói tới đây, cửa phòng họp liền bị đẩy ra.
Mọi người nhao nhao ghé mắt nhìn qua, thấy Tống Thanh Xuân thở hổn hển đứng ở cửa.
Có lẽ là cô đã chạy rất nhanh, tóc rối loạn, trên trán còn có một lớp mồ hôi mỏng.
"Xin lỗi, tôi tới muộn." Hơi thở của Tống Thanh Xuân chưa yên liền nói một câu xin lỗi, đi tới trước mặt trưởng đài, khom người cúi xuống, sau đó đôi tay đưa lên một cái usb: "Trưởng đài, đây là của tin tức của tôi."
Trưởng đài liếc cái usb một cái, như thể không nghe thấy lời nói của Tống Thanh Xuân, trực tiếp quay đầu, tiếp tục cuộc họp: "Chúc mừng Đường Noãn, lần này lại có tin đăng trên trang đầu, hi vọng những người khác có thể học tập cô ấy."
Sau đó, trong phòng họp vang lên một tràng vỗ tay.
Đường Noãn ung dung tự nhiên vểnh môi cười, chỉ khi tầm mắt của cô ta tiếp xúc với ánh mắt của Tống Thanh Xuân, trên mặt chợt lóe lên một tia giễu cợt.
Tống Thanh Xuân giả vờ như không thấy, chỉ đưa tay lên, sửa lại một chút tóc tai đang rối loạn, tiến lên nói bên tai trưởng đài: "Trưởng đài, làm phiền ngài xem tin tức của tôi."
"Vậy thì lần sau đi họp phải đến đúng giờ." Trưởng đài không chút khách khí đáp lại Tống Thanh Xuân một câu, sau đó ngưng lại động tác vỗ tay.
Mọi người cũng rối rít ngừng theo.
"Được rồi, nếu như không có việc gì, cuộc họp hôm nay đến đây. . . . . ."
Cái tin tức này là cô vừa mới lấy được cách đây một tiếng đồng hồ, cô chỉ sợ cuộc họp kết thúc, mới liều mạng chạy tới công ty, kết quả trên đường gặp phải kẹt xe, cô chỉ đành một đường chạy hết tốc lực trở lại.
Tin tức này của cô tuyệt đối có thể ςướק đi trang đầu tiên của Đường Noãn, cô không thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này.
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, liều mạng mở miệng, cắt đứt lời nói của trưởng đài: "Trưởng đài, hôm nay tôi lấy được một tin tức rất hay, tôi hi vọng ngài trước tiên có thể xem một chút, sau đó hãng xác định trang đầu của hôm nay."
Lần này trưởng đài còn chưa kịp mở miệng, Đường Noãn đang ngồi ung dung liền bĩu môi, mang theo vài phần khinh miệt mở miệng: "Tống Thanh Xuân, cô đang nói... tin tức của cô so với tin tức của tôi còn có tính bùng nổ hơn sao? Vậy tôi có thể hỏi cô một chút không, tin của cô là về người nào vậy?”
Tống Thanh Xuân thật sự không muốn tiếp chuyện Đường Noãn, nhưng cô nhìn thấy trưởng đài nhìn về phía mình, vì vậy liền không thể làm gì khác hơn đành trả lời: "Hạ Quý."
Đường Noãn như thể nghe được truyện cười liền nhếch miệng cười ra tiếng: "Vậy thật là trùng hợp, tin tức của tôi cũng là Hạ Quý, chỉ là tôi không biết, có cái tin tức gì có thể so với tin về hôn nhân của Hạ Quý có tính bùng nổ hơn, càng có thể chiếm trang đầu?"
Tống Thanh Xuân tự động bỏ qua châm chọc của Đường Noãn, hướng về phía trưởng đài, lần nữa đưa usb trong tay mình ra: "Trưởng đài, ngài xem sẽ biết."
"Trưởng đài, ngài hẳn là không muốn lãng phí thời gian của mọi người chứ?" Đường Noãn căn bản không cho trưởng đài bất kỳ cơ hội phản ứng nào, mở miệng hỏi.
"Đường Noãn, đừng nói là cô sợ trưởng đài sau khi xem tin tức của tôi sẽ bỏ đi tin tức của cô chứ?" Tống Thanh Xuân nghiêng đầu, dứt khoát hỏi ngược lại.
Đường Noãn cười lạnh: "Nói đùa gì thế? Sao tôi phải sợ? Tin tức về Hạ Quý chắc chắn sẽ là tin bùng nổ nhất"
"Cô chắc chắn tin tức của cô là bùng nổ nhất sao?" Tống Thanh Xuân không nhanh không chậm hỏi ngược một câu, sau đó nở nụ cười ý vị sâu xa với Đường Noãn, liền quay đầu vừa nhìn về phía trưởng đài, giơ usb trong tay nói: "Tin tức trong tay tôi tuyệt đối là tin bùng nổ nhất về Hạ Quý, hơn nữa còn là tin độc nhất, tôi bảo đảm sau khi tin tức này truyền ra, tuyệt đối sẽ khiến cho sóng to gió lớn, nếu như trưởng đài không tin, không sao, ngài có thể tiếp tục chọn tin tức của Đường Noãn đưa lên trang đầu, tôi nghĩ, tin trong tay tôi đây, còn rất nhiều đài muốn, nói không chừng tôi còn có thể dựa vào tin tức này đi sang đài khác kiếm một chức vị cao hơn."
Tống Thanh Xuân nói hơi quá lên, khiến trưởng đài cũng có vẻ có chút do dự: "Tống Thanh Xuân, cô chắc chắn như vậy, vậy tôi xem tin tức của cô rồi quyết định có chọn anh ta lên trang đầu không?"
"Đương nhiên." Tống Thanh Xuân không chút nào khiêm tốn trả lời: "Không chỉ ngài sau khi xem sẽ chọn anh ta lên trang đầu mà tất cả các đài sau khi xem xong cũng sẽ chọn anh ta lên trang đầu."
Trưởng đài nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, nhìn ước chừng mười giây đồng hồ, rốt cuộc vươn tay nhận lấy usb trong tay cô, sau đó cắm vào trong máy vi tính, đeo tai nghe lên xem.
Cả phòng họp rơi vào yên tĩnh.
Tống Thanh Xuân nhìn lướt qua Đường Noãn một cái, thấy cô ta thủy chung là một bộ cao cao tại thượng, dáng vẻ như trong lòng đã có dự tính, môi cô khẽ nhếch, sau đó nhìn về phía trưởng đài.
Đợi ước chừng năm phút đồng hồ, trưởng đài rốt cuộc cởi ống nghe xuống, nhìn người trong phòng làm việc một lượt, sau đó liền rút usb của Tống Thanh Xuân ra, cầm trong tay, nói: "Trang đầu tiên tuần này dùng tin tức của Tống Thanh Xuân đi."
Không khí trong phòng họp ngưng đọng ước chừng một phút, mọi người mới nhao nhao nghiêng đầu, nhìn về Đường Noãn.
Đường Noãn nhìn thấy ánh mắt của mọi người, mới phản ứng được rốt cuộc trưởng đài nói những gì, sắc mặt của cô nhất thời trở nên có chút khó coi, lập tức đứng lên, nói: "Trưởng đài. . . . . ."
"Tin tức lần này của Tống Thanh Xuân thật sự rất trấn động." Trưởng đài hướng về phía Đường Noãn phất phất tay, ý bảo cô không cần phải nói cái gì nữa, sau đó cũng rất kích động đem nội dung trong usb đưa cho trưởng bộ phận lập kế hoạch: "Trở về dùng tốc độ nhanh nhất viết một bài tin tức ra ngoài, chúng ta phải trong thời gian ngắn nhất, đưa tin tức này truyền ra."
Trưởng đài nói xong, nhìn về phía Tống Thanh Xuân, vẻ hó chịu khi cô đến muộn trên mặt hoàn toàn biến mất: "Thanh Xuân, quả nhiên là cô lợi hại, đã rất lâu rồi TW chưa có cái tin tức nào giật gân như vậy!"
Tống Thanh Xuân cười tới rạng rỡ mặt mày: "Cám ơn trưởng đài!"
Trưởng đài cười híp mắt gật đầu một cái, sau đó nói một câu"Tan họp" rồi dẫn đầu đứng dậy, rời khỏi phòng họp.
Tống Thanh Xuân lúc này mới nhìn về phía Đường Noãn, Đường Noãn vừa vặn cũng nhìn lại cô, đáy mắt cô ta lộ ra mấy phần không phục.
Tống Thanh Xuân không nhanh không chậm nháy mắt hai cái, mới cong khóe môi lên, trả lại cô ta nụ cười khinh miệt khi nãy.
Sau đó, Tống Thanh Xuân thấy rõ sắc mặt Đường Noãn đen lại, cánh môi run run.
Tống Thanh Xuân biết, ngày đó Đường Noãn trở về công ty của mình, trong khoảnh khắc ςướק đi nhân mạch của mình, đáy lòng sảng khoái bao nhiêu thì hiện tại buồn bực bấy nhiêu, còn cô, khi đó tuyệt vọng cỡ nào thì hiện tại hả giận cỡ nấy!
*
Tan họp xong thì bận rộn một hồi, đợi đến khi Tống Thanh Xuân có thể hít sâu một hơi đã là mười một giờ trưa.
Lúc Tống Thanh Xuân đến phòng trà nước rót một ly cà phê, thuận tiện rẻ vào toilet một chuyến.
Tống Thanh Xuân vừa đi đến phòng kế* góc trong cùng, vẫn chưa đưa tay kéo cửa thì cánh cửa bên cạnh lại bị người đẩy ra, Tống Thanh Xuân theo bản năng xoay đầu sang lại nhìn thấy Đường Noãn đi từ bên trong ra.
(* phòng kế/phòng riêng: trong toilet nữ đều có mỗi phòng nhỏ để đi ý, từng phòng như thế gọi là phòng kế/phòng riêng đấy)
Nhắc tới cũng khéo, gần đây cô và Đường Noãn đã chạm mặt nhau hai lần, mà hai lần đều là ở toilet.
Tống Thanh Xuân đi ra khỏi phòng kế, Đường Noãn vẫn chưa rời đi, đứng ở trước bồn rửa tay nghe điện thoại.
Đường Noãn nhìn qua cái gương trước mặt nhìn thấy Tống Thanh Xuân đi đến gần mình, tận lực nâng cao âm thanh chút: "Dĩ Nam, hôm nay em xe đã đi bảo hành, muốn đến thành Nam phải ngồi xe điện ngầm, rất phiền toái, bằng không hôm khác..."
Lại là chiêu này, mỗi lần Đường Noãn không chiếm được chỗ tốt từ cô đều sẽ lôi Tần Dĩ Nam ra.
Cô ta không thấy phiền, cô thấy có chút phiền thay cô ta...
Tống Thanh Xuân mặt không đổi sắc mở vòi nước, rất nhanh rửa taym cách tiếng nước chảy, cô lại nghe thấy giọng nói nhu mì điềm đạm của Đường Noãn: "Được rồi, vậy anh tới đón em... Tối nay có thể em sẽ tăng ca, cho nên e rằng phải đến bảy giờ... Vậy được, lúc anh tới nhớ mang cho em một ít hạt dẻ..."
Tống Thanh Xuân vừa chuẩn bị tắt vòi nước rời đi, thì nghe thấy Đường Noãn nói một câu "Hẹn gặp lại".
Đường Noãn cúp điện thoại, xoay người nhìn về phía Tống Thanh Xuân đang rút khăn giấy, đợi đến khi cô lâu khô tay thì mới đột nhiên mở miệng: "Tống Thanh Xuân, cô thật đúng là rất lợi hại đấy!"
Tống Thanh Xuân xem lời giễu cợt của Đường Noãn thành tán dương, khẽ mỉm cười với cô ta, "Cảm ơn."
Làm sao Đường Noãn không biết Tống Thanh Xuân là đang cô ý, cười nhạt một tiếng: "Tống Thanh Xuân, cô cũng đừng đắc ý, dù sao phóng viên ghi chép trang đầu của đài phát thanh TW bây giờ vẫn là tôi! Vị trí nữ biên tập viên này, tỷ lệ phần thắng của tôi lớn hơn cô."
"Đừng sốt ruột, đây chỉ là tạm thời mà thôi." Tống Thanh Xuân thong thả ung dung giơ tay lên ném khăn giấy trong tay vào thùng rác, quay đầu lại nhìn vào Đường Noãn, cực kỳ bình tĩnh, giống như trình bày lại chuyện không đáng giá được nhắc tới, chậm giọng nói: "Không bao lâu nữa, tôi vẫn là phóng viên ở TW có hi vọng trở thành nữ biên tập viên nhất."
Đường Noãn bị Tống Thanh Xuân làm cho nghẹn lại một chút, sau đó mới giống như đột nhiên sực hiểu ra cái gì đó, nhìn Tống Thanh Xuân từ trên xuống dưới một lượt, tiếp theo thì hừ một tiếng cười nói: "Tống Thanh Xuân, có phải cô đã làm chuyện mờ ám gì không, mới trong thời gian ngắn như vậy đã khiến cho trưởng đài mới nhìn năm phút liền quyết định làm tin tức trang đầu? Hơn nữa tin tức lại là mùa hè..."
Đường Noãn càng nói nét mặt càng chắc chắc: "... Khó trách cô dám chắc như thế, bản thân có thể trở thành nữ biên tập viên TW, hóa ra là bám lấy cành cao gì ha..."
"Cô yên tâm, nếu quả thật tôi có bản lĩnh đó, bám được cành cao nào, chuyện thứ nhất tôi làm tuyệt đối là nghĩ mọi cách đào thải Đường Noãn cô ra khỏi TW!"
Tống Thanh Xuân nói xong thì liếc Đường Noãn một cái, xoay người đi về phía cửa toilet.
Đi được hai bước, Tống Thanh Xuân lại cảm thấy trong lòng có chút ngột ngạt liền ngừng lại.
Mặc dù cô và Tô Chi Niệm thật sự ký một hợp đồng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng quan hệ tin tức này, cô không phải dựa vào thủ đoạn mờ ám nào để làm.
Trước kia lúc Tống thị hưng thịnh, Đường Noãn thua cô, nói cô dựa vào gia thế, hiện tại Tống thị sa sút, Tống Thanh Xuân cô thắng, Đường Noãn nói cô dựa vào nhan sắc...
Mặc dù cô biết, thanh giả tự thanh, nhưng bị Đường Noãn đặt chuyện vu oan vô căn cứ như vậy, cơn tức này Tống Thanh Xuân thật sự nuốt không trôi.
Tống Thanh Xuân đưa lưng về phía Đường Noãn đứng yên nửa phút, đột nhiên xoay người đi trở lại trước mặt Đường Noãn, đầu tiên là cô liếc nhìn mặt Đường Noãn một cái, sau đó là dời tầm mắt xuống đôi giày cao gót hơn mười cm cô ta đang mang: "Đường Noãn, tôi nghe nói cô bị trật chân?"
Đường Noãn có chút khó hiểu Tống Thanh Xuân đột nhiên nói câu này là có ý gì, vẻ mặt cô ta bình tĩnh nhìn Tống Thanh Xuân, không lên tiếng.
"Nếu chân đang bị trật mà còn mang giày cao gót như vậy, vậy chắc hẳn là khỏi rồi ha..." Tống Thanh Xuân cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Đường Noãn, không chút lưu tình vạch trần: "Xem ra bản lĩnh của cô cũng chỉ có như vậy, có bản lĩnh giả trật chân lừa Tần Dĩ Nam, sao lại không có bản lĩnh làm trật chân thật đi? Chẳng lẽ cô không sợ tối nay lúc Tần Dĩ Nam tới tìm cô, nhìn thấy cô đi giày cao gót cao như vậy sẽ biết rõ cô đang nói dối?"
"Cho nên, Đường Noãn, mau chóng sang siêu thị bên cạnh mua giày đế bằng đi, nếu không uổng công cô muốn giả cũng giả không được!"
"Đương nhiên, tôi có lòng tốt nhắc nhở cô, không cần cảm ơn tôi đâu!"
Tống Thanh Xuân nói xong, cong môi rực rỡ rực rỡ với Đường Noãn, sau đó thì chuẩn bị quay người đi, nhưng vừa bước một bước, trong đầu Tống Thanh Xuân đột nhiên hiện lên lời của của Tần Dĩ Nam hôm trước gọi điện thoại cho mình, vì vậy lại quay đầu nhìn về phía Đường Noãn, tiếp tục không nể tình lật tẩy: "Ngày đó trên dọc đường Tần Dĩ Nam đưa cô đi bệnh viện, điện thoại bị mất, là bị cô trộm lấy đi, ném rồi hả?"
Tống Thanh Xuân không đợi Đường Noãn mở miệng thì tiếp tục nói tiếp: "Cô đừng nói với tôi là bảo tôi đưa ra bằng chứng, mánh lới lừa dối này cô chơi bao nhiêu năm qua, chúng ta đều biết rõ trong lòng, không phải sao?
"Cho nên, Đường Noãn, lúc tôi thắng cô, cô đừng lúc nào cũng nói tôi có bối cảnh gia đình nên dựa vào gia đình, lúc không có gia đình nói tôi bán rẻ nhan sắc, những lời nói như vậy luôn khiến cho người ta có một cảm giác là cô đang ghen ghét với người khác đấy, biết không?"
"Thật ra, cô thật sự không cần ghen ghét tôi, cô xem vừa rồi tôi vạch trần cô hai điểm thì có thể nói ra một vấn đề..." Tống Thanh Xuân nhìn thẳng vào hai mắt Đường Noãn, ánh mắt trở nên có chút sắc bén, gằn từng chữ nói: "Ở phương diện trơ trẽn, Tống Thanh Xuân tôi thật sự không sánh bằng Đường Noãn cô, cam bái hạ phong!"
Đường Noãn tùy theo lời của Tống Thanh Xuân mà nắm chặt hai tay, móng tay được cô ta tu sửa vẽ móng bấm mạnh vào trong lòng bàn tay.
Lúc cô ta nghe cô nói câu sau cùng, cuối cùng không nhịn được nữa chợt giơ tay lên quất về phía mặt của Tống Thanh Xuân.
Đường Noãn ra tay vô cùng bất ngờ, tốc độ lại rất nhanh khiến Tống Thanh Xuân trở tay không kịp, làm cô hoàn toàn không có thời gian phản ứng cùng trốn tránh.
Mắt thấy tay Đường Noãn sắp ᴆụng đến mặt của Tống Thanh Xuân, Tống Thanh Xuân theo bản năng nhắm mắt lại, cô cảm nhận rõ có sức gió đánh về phía má trái của mình, sau đó bên tai vang lên âm thanh cái tát vang dội.
"Bốp..."
Âm thanh rất trong trẻo, vô cùng sắc bén chói tai ở trong toilet yên tĩnh này.
Trong nháy mắt Tống Thanh Xuân nghe thấy âm thanh này, trái tim cũng ngừng đập theo.
Cô nhắm mắt lại ước chừng nửa phút mới thao bản nâng giơ tay lên che má trái của mình.
Đang trong ấn tượng của cô, đừng nói là bị đánh, ngay cả số lần bị mắng cũng không quá ba lần.
Nhưng bây giờ, cô Đường Noãn như vậy đánh một bạt tai trắng trợn như vậy.
Hơn nữa nghe âm thanh kia, cũng khiến cô cảm thấy đau...
Một nổi khuất nhục và tức giận không có cách nào nói nên lời chạy thẳng từ lòng bàn chân lên đầu của cô, иgự¢ cô bắt đầu phập phồng sau đó Tống Thanh Xuân đột nhiên mở mắt ra, trong mắt mang theo vài phần tức giận, không hề nghĩ ngợi giơ tay lên phản kích lại lên lại Đường Noãn: "Đường Noãn, cô..."
Lời chửi mắng Tống Thanh Xuân còn chưa nói xong, cả người cô giống như bị mặc định, trong nháy mắt bất động tại chỗ.
Cô nhìn chằm chằm vào Đường Noãn không có chút phản ứng ở trước mặt, qua một hồi lâu, cô mới khẽ chớp mắt một cái, sau đó lại chớp mắt, tin chắc mình không nhìn lầm, lúc này mới mang theo vài phần kinh ngạc quay đầu nhìn về phía cái gương.
Tống Thanh Xuân buông tay che má trái xuống, cô nhìn rõ hai má của mình, trắng nõn trơn bóng, hoàn toàn không có dấu vết bị đánh, còn Đường Noãn đứng bên cạnh, trên má phải có năm dấu tay, rõ ràng vô cùng, có lẽ cô ta dùng toàn bộ sức lực, những dấu tay kia đã bầm tím.
Đôi mắt to đen nhánh của Tống Thanh Xuân nhìn qua tấm gương, từ má phải của Đường Noãn sang má trái của mình, sau đó lại từ má trái của mình chuyển về má phải Đường Noãn, qua lại hồi lâu nhiều lần, đầu óc mới chậm rãi chuyển động.
Ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Không phải Đường Noãn ra tay đánh cô sao? Tại sao trên mặt Đường Noãn lại có dấu tay? Còn trên mặt cô lại không hề gì?
Đây có phải là đang nằm mơ không?
Tống Thanh Xuân không nhịn được giơ tay lên, vuốt vuốt má trái của mình, không hề cảm nhận được chút đau đớn nào, điều này nói rõ vừa rồi cô không bị đánh.
Trong toilet này, hiện tại chỉ có hai người cô và Đường Noãn, cô có thể hết sức khẳng định chắc chắn cùng chính xác vừa rồi mình không có ra tay, cho nên... một tát trên mặt Đường Noãn, là do chính cô ta tự đánh lên.
Coi như sau khi cô ta tự mình ra tay, sợ gây lớn chuyện, muốn thu tay lại vậy cũng không thể tự mình đánh mình chứ?
Hơn nữa, một cái tát này, cô cũng không thể tát cô ta nha?
Cô nghĩ mãi nghĩ không ra, sau lại chuyển cái tát có sức lực lớn như vậy sang trên mặt mình?
Chẵng lẽ Đường Noãn có bệnh tâm thần? Nhưng, nhìn cô ta hình như rất bình thường mà...
Chẳng lẽ đây là câu nói trong truyền thuyết, kẻ hèn hạ ắt có trời phạt?
Trong đầu Tống Thanh Xuân hiện lên rất nhiều ý nghĩ, nhưng ý nghĩ nào cũng đều khiến cô nghĩ không ra tại sao lúc Đường Noãn đáng cô lại đánh ngược lại cho mình một tát.
Đường Noãn đứng nguyên tại chỗ tròn hai phút mới sực tỉnh giơ tay lên, ᴆụng ᴆụng mặt của mình, sau đó cô ta cảm nhận được một trận đau đớn tan lòng nát dạ, tiếp đó miệng cũng theo bản năng liệt một chút, rồi quay đầu nhìn về phía gương.