Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 08

Tác giả: Diêp Phi Dạ

TÔ BIẾN THÁI VÀ TÔ KHIẾT NGHIỆN
Nếu là năm năm trước, anh không uống rượu, anh ở trong trạng thái thanh tỉnh, cho dù đối với cô có nhớ nhung nhiều thế nào, anh cũng sẽ không ᴆụng chạm vào cô.
Trình Thanh lau sạch laptop, mới mở miệng muốn nói cho anh, lại nhìn thấy trên mặt anh có vẻ thương cảm.
Cánh môi của cô hơi giật giật, lời sắp nói lại nuốt vào trong bụng.
“Nhưng là có chuyện gì xảy ra với quần áo trên người mình? Không phải Tô biến thái đổi cho mình chứ... Như vậy chẳng phải là bị Tô biến thái thấy hết rồi sao?”
“A...a...a... Không đúng, tóc của mình bị gội rồi, còn có mùi sữa tắm trên người, là mùi của anh ta... anh ta còn giúp mình tắm rửa rồi sao?”
“A...a..a.. Thế không phải anh ra không chỉ nhìn, mà còn sợ soạng nữa?”
“A...A.A....A đúng là dọa người...” theo âm thanh kêu của cô, Tô Chi Niệm nghe thấy tiếng cô bụm mặt, ngay sau đó lại nghe thấy tiếng cô lầm bầm llaauf bầu an ủi: “Tống Thanh Xuân, mày còn ngủ qua với anh ta rồi, già mồm cãi láo cái gì... Đúng... không phải là nhìn vài lần, sờ soạng vài cái thôi sao...”
Tống Thanh Xuân nói đến đây, chợt đột nhiên không có âm thanh gì nữa.
Đáy mắt anh nổi lên chút nghi ngờ, có chút buồn bực sao tự nhiên cô lại dừng lại, anh tập trung tinh thần đợi một lúc, sau đó lại nghe thấy âm thanh có chút thất kinh của cô truyền đến: “Xong rồi! Xong rooif1”
Tô Chi Niệm theo bản năng đưa về phía cửa xe, còn chưa đẩy ra, lại nghe thấy âm thanh như phát điên của cô truyền đến: “Ngày hôm qua vậy mà mình gọi điện thoại cho anh ta, nói muốn xin phép? Muốn dưỡng thai... trời ạ... Tống Thanh Xuân, hình tượng nữ thần của tôi?”
“Thật sự là muốn điên rồi”
“Oa... nói như vậy nghĩa là, mình bị anh ta đưa về nhà?” Âm thanh của cô lập tức trở nên yên ổn hơn rất nhiều, trong giọng nói mang theo chút buồn bực và nghi ngờ: “Nhưng là, làm sao Tô biến thái có thể quan tâm mình? Dựa theo tính cách của anh không phải là ngồi yên không thèm đến sao?”
Âm thanh của cô cực kỳ dịu dàng, gần như thì thầm, nhẹ nhàng rơi vào trong tai anh, khiến tâm trạng của anh trở nên yên lặng giống như một loại kỳ tích.
Lực chú ý của Trình Thanh vẫn dừng lại trên người Tô Chi Niệm, cô nhìn đại boss một giây trước trên mặt còn đầy thương cảm, một giây sau đột nhiên trở nên dịu dàng, trong lòng âm thầm có chút kinh ngạc.
Đại boss tới cùng là suy nghĩ gì thế, muốn nhảy vào?
“A!” Tống Thanh Xuân ở trên lầu yên lặng không đến nửa phút, đột nhiên cả kinh sợ hãi, sau đó có chút không thể tin được, ấp úng nói: “Mình... Mình... Mình vậy mà tối hôm qua lại ói lên người Tô biến thái!”
“Không phải là thật chứ?” Theo lời hỏi lại của cô, Tô Chi Niệm còn nghe được tiếng bước chân của cô, như là vọt vào trong toilet, dường như muốn tìm kiếm dấu vết, thoáng chốc sau, giọng nói của cô mang theo chút nức nở truyền đến: “Mình thật sự nôn lên người Tô biến thái?”
“Xong rồi, xong rồi, lần này thật sự xong rồi, Tô Khiết Nghiện* thích sạch sẽ đến trình độ thượng thừa, đạt tới xuất thần nhập hóa không ai theo kịp, mình vậy mà ói lên người anh ta, có thể nghĩ được anh ta thấy khủng bố thế nào?”
“Lúc trước mình không cẩn thận làm rơi một miếng khoai tây chiên lên giường anh ta, anh ta liền trực tiếp ném mình ra khỏi phòng, sau cùng khi mình tự đề xuất giặt vỏ chăn và khăn trải giường cho anh ta, anh ta mới miễn cưỡng cho cô vào phòng ngủ tiếp... Lần này mình vậy mà nôn ô uế lên người anh ta, không phải anh ta sẽ bắt mình dọn dẹp cả biệt thự này từ trên xuống dưới chứ!”
“Không cần... tất cả liệu có đến...”
Tô Chi Niệm nghe được cô lầm bầm kêu rên, trên mặt không nhịn được quét xuống ý cười.
Ý cười tuy là rất nhạt, dường như không dễ dàng nhận ra, nhưng lại khiến cho khuôn mặt lạnh băng của anh có vẻ vô cùng mềm mại.
Trình Thanh vẫn nhìn Tô Chi Niệm từ nãy đến giờ qua kính chiếu hậu, đột nhiên liền mở to mắt.
Đại boss đang cười sao? A... không xem là cười,càng nói đúng hơn, là có dấu hiệu cười... Nhưng là, phải biết rằng cô theo đại boss lâu như thế, mặc kệ là gặp được chuyện tốt, anh cũng chưa bao giờ cười...
Phải biết rằng trên mạng bình chọn ra, vô cùng nhiều người đều không biết Tô Chi Niệm cười lên sẽ như thế nào.
Trình Thanh Ϧóþ đùi mình một cái, cảm giác đau thấu xương, lúc này mới tin là mình không nhìn lầm, sau đó cô có chút khó ti thầm nghĩ: “Hóa ra đại boss cũng biết cười, mà còn cười rộ lên chắc sẽ kinh người lắm, chỉ là không biết anh cười cho ai... là người anh lưu trong điện thoại đó sao?”
Trình Thanh đang suy nghĩ miên man, đột nhiên Tô Chi Niệm nhàn nhạt nói: “Đến công ty đi.”
Xe khởi động.
Tô Chi Niệm nhìn phong cảnh không ngừng lùi về phía sau qua cửa xe, bên tai vẫn vang vọng lên tiếng của cô, Tô biến thái... Tô Khiết nghiện... Tô khiết nghiện... Tô biến thái...
Nhớ đi nhớ lại, Tô Chi Niệm lại nghĩ đến lần cô đi tìm mình ở Kim Bích Huy Hoàng, lúc Đường Nặc đánh bài, nói với người trong phòng, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm rốt cuộc là quan hệ gì sao? Bọn họ không có quan hệ gì, nếu phải đặt quan hệ lên, đó chính là, Tống Thanh Xuân ở trên thế giới này, từ quá khứ đến hiện tại, là người phụ nữ duy nhất có thể bước chân vào trong lòng Tô Chi Niệm.
Đường Nặc nói rất đúng, chỉ là anh cũng không biết, Tống Thanh Xuân không phải chỉ đi vào thôi, mà là đi vào, đi vào liền không rời đi nữa.
Tống Thanh Xuân và anh là quan hệ gì? Thật sự bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì, nếu là muốn phải đặt lên một tầng quan hệ, Tống Thanh Xuân chính là người được anh giấu ở trong hồi ức.
-
Thật sự không phải cô khoa trương, mà là lúc Tô Chi Niệm ở nhà cô, liền biết người đàn ông này thích sạch sẽ đến mức biến thái như thế nào.
Dựa theo kinh nghiệm trước đó của cô, tối hôm qua cô nôn lên người anh, chắc chắn là đã chọc tức anh.
Trước kia anh nổi giận, cô có thể càng tức giận hơn với anh, sau đó đa số đều là cô không chịu nổi cô đơn, chủ động chạy đi tìm anh nói chuyện.
Nhưng là hiện tại đã khác, hiện tại cô có việc cầu đến anh, Tống thị dựa vào anh, cô cũng không dám trêu chọc anh giận dữ.
Nhỡ đâu anh khó chịu chuyện đó, trở về lăn qua lăn lại cô thì làm sao bây giờ?
Cho nên cô phải nghĩ cách, làm bình ổn sự tức giận của anh.
Tuy cô không biết đêm nay anh có về nhà không, nhưng dường như cả ngày nay cô đều nghĩ cách làm thế nào để cho sự tức giận của anh giảm đi nhỏ nhất.
Một bộ quần áo của anh bị làm thành như thế, sợ là người thích sạch sẽ như anh sẽ không mặc nữa, cô khẩn trương đền cho anh một bộ quần áo, sau đó chủ động nhận sai, như vậy đại loại là biện pháp tốt nhất để làm giảm sự tức giận rồi.
Tống Thanh Xuân tan làm sớm, chạy đến trung tâm thương mại, dựa theo nhãn hiệu mà anh hay mặc từ trong ra ngoài, mua một bộ quần áo.
Đối với Tống Thanh Xuân trước kia mà nói, giá cả chỉ là hời hợt, nhưng đối với cô bây giờ, thật là... quẹt thẻ mà lòng đau như cắt.
Tống Thanh Xuân cầm theo quần áo trở lại biệt thự, lập tức chạy vào trong bếp lăn qua lăn lại chuẩn bị một bữa ăn tối thịnh soạn.
Cho dù trong lòng cô chờ mong đêm nay anh không cần trở về biệt thự, nhưng là cô vừa chuẩn bị xong bữa tối được không quá năm phút, ngoài cửa đã có tiếng xe.
Từ lần trước cô không cẩn thận vẩy cà phê lên người anh, bị anh dạy dỗ một trận, anh không còn quay lại biệt thự, mãi đến tối hôm qua cô lại ói ra người anh, sau đó hôm nay anh liền trở lại rồi...
Trong lòng cô bắt đầu trở nên bất ân, anh có thể vừa vào cửa là đã nổi giận với cô hay không?
Tống Thanh Xuân kiềm chế suy nghĩ muốn chạy trốn kích thích, nhanh chóng đi tới cửa, mở cửa, đặc biệt cung kính mở miệng chào hỏi một tiếng với Tô Chi Niệm vừa xuống xe: “Anh Tô, anh đã trở lại?”
Tô Chi Niệm không nói gì, chỉ nhàn nhạt lườm cô một cái, liền đi vào nhà.
Bên ngoài có tuyết lớn, cho dù Tô Chi Niệm đi từ xe vào trong nhà, chỉ hơn mười mét, đầu vai anh vẫn rơi xuống một lớp tuyết mỏng.
Tống Thanh Xuân bị một ánh mắt kia của anh nhìn đến có chút bất ổn trong lòng, cô nhanh chóng đóng cửa, xoay người nhìn thấy vai của anh có tuyết rơi, lập tức ân cần tiến lên, vươn tay phủi giúp anh.
Tô Chi Niệm đối với hành động của cô, trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Sự im lặng của anh, khiến cô đoán không ra trong lòng anh đang nghĩ gì, cả người lại càng thêm khẩn trương.
Tống Thanh Xuân sợ mình không hầu hạ anh tốt, để cho anh tìm được cái cớ để bới móc, cho nên lúc đem dép lê đặt trước mặt anh, nhìn thấy anh giày anh buộc chặt dây, còn ngồi xổm xuống giúp anh cởi ra.
Tống Thanh Xuân nhắm mắt theo đuôi sau anh vào nhà, cô nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, dè dặt cẩn thận mở miệng: “Anh Tô, cơm chiều đã chuẩn bị xong, anh có muốn ăn luôn không?”
“Ừ.” Tô Chi Niệm dùng giọng mũi lên tiếng, đi vào toilet.
Đây là lần thứ hai cô hầu hạ anh ăn cơm chiều, so với lần đầu tiên vẫn còn ân cần cẩn thận hơn, thậm chí còn gỡ xương cá giúp anh.
Tô Chi Niệm ăn cơm xong, cô lập tức đưa cho anh một tờ khăn giấy.
Anh xoa miệng, nhìn thoáng qua cô, cô sợ tới mức lập tức ngừng thở.
Cô vốn nghĩ là người đàn ông muốn mở miệng nói chuyện, kết quả lại không nghĩ tới anh vậy mà cái gì cũng không nói, trực tiếp đứng lên rời khỏi nhà ăn.
Lúc này cô mới thở ra một hơi, ngồi sững ở trước bàn ăn.
Cô cố gắng ăn cơm chiều và thu dọn nhà bếp lâu nhất có thể, vẫn lề mề đến gần mười giờ, thật sự không thể lề mề được nữa, mới đi vào trong phòng khách.
Tô Chi Niệm đang đứng ở cửa sổ sát đất nghe điện thoại, anh nhận ra cô đi ra ngoài, hơi quay đầu nhìn thoáng qua cô.
Tống Thanh Xuân cảm giác được như có một loại áp lực trầm trọng áp lên đầu cô.
Tô Chi Niệm nghe điện thoại mà nói rất ít, dường như toàn bộ chỉ “Uhm.”
Tống Thanh Xuân cực kỳ hy vọng cú điện thoại này của anh có thể lâu một chút, nhưng cuối cùng điện thoại vẫn bị cắt đứt.
Tô Chi Niệm lấy di động đặt xuống sofa, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, đột nhiên lại nhìn thoáng qua cô, định mở miệng bảo cô đi pha cà phê, kết quả anh còn chưa nói được chữ nào, đột nhiên cô liền chạy lên lầu.
Anh nhíu mày, sau đó ngồi lên sofa, cầm điều khiển mở tivi, lại nghe được tiếng bước chân.
Anh nghiêng đầu, nhìn thấy cô cầm một cái túi lớn, từ trên lầu chạy xuống.
Tống Thanh Xuân dừng lại cách anh khoảng nửa mét, sau đó hai tay đưa chiếc túi đến trước mặt anh: “Anh Tô, đây là đưa cho anh.”
Trên mặt anh không có quá nhiều thay đổi, nhưng lông mi của anh lại hơi run rẩy khi nghe cô nói xong.
Anh cực kỳ bình tĩnh gác chân ngồi trên ghế sofa, nhưng tay nắm điều khiển lại từ từ tăng thêm sức lực.
Anh dừng lại tầm mười giây đồng hồ, mới nâng mí mắt, liếc cô một cái, cố gắng đè xuống cảm xúc của mình, âm thanh cực kỳ nhạt nhẽo mở miệng: “Cái gì thế?”
“Quần áo...” sau khi cô đáp xong, cảm thấy lời nói của mình có chút khó hiểu, vì thế lại nói: “Hôm qua, tôi uống say, ói ra quần áo của anh, đây là tôi cố ý mua cho anh...”
Nói xong, Tống Thanh Xuân còn vươn vươn hai tay ra trước mặt anh.
Mua quần áo cho anh... tầm mắt của anh đặt trên chiếc túi trong tay cô.
Thật ra anh không cần ᴆụng chạm cô, đọc được suy nghĩ trong lòng cô, anh cũng biết, sở dĩ cô mua quần áo cho anh, là vì sợ anh hờn giận chuyện tối hôm qua, lại làm khó Tống thị.
Cô cũng không phải thành tâm thật ý mua, chỉ đơn giản nghĩ muốn mua quà cho anh, nhưng ngay cả là như thế... Tô Chi Niệm vẫn cảm thấy được sâu trong đáy lòng mình, hung hăng run rẩy một phát.
Từng ấy năm đến nay, thu được một món quà đầu tiên của cô..
Tô Chi Niệm chậm chạp không có phản ứng, khiến cô càng thêm khẩn trương, tay cầm túi quần áo đã bắt đầu có mồ hồi.
Cô cắn môi dưới, lập tức thành thật mở miệng nói xin lỗi với anh: “Anh Tô, thực sự xin lỗi, tối hôm qua đều là lỗi của tôi, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau.”
Tô Chi Niệm bị lời giải thích của cô làm cho tỉnh táo lại, anh nâng mắt lên, nhìn cô một lúc, sau đó vươn tay, nhận lấy.
Lúc anh ᴆụng chạm phải đầu ngón tay của cô, trong mặt cô dấy lên một tia sáng.
Anh nhận quần áo của cô, có phải nghĩa là anh nguôi giận rồi không?
Tô Chi Niệm lúc lấy chiếc túi, không cẩn thận ᴆụng vào đầu ngón tay của cô, suy nghĩ trong lòng cô, anh lập tức biết được rõ ràng, sau đó động tác hơi dừng lại.
Cô ý thức được anh dừng lại, nâng mí mắt, vụng trộm liếc anh đánh giá một cái.
Đây là ý gi của Tô khiết nghiện thế? Không phải là nhận quần áo của cô, cũng không chịu hết giận chứ?
Tống Thanh Xuân vội vàng thổ lộ: “Tôi thề, trong chín mươi ngày còn lại ở đây, tuyệt đối sẽ không uống ruowuj1”
Chín mươi ngày... hóa ra không để ý nhiều, từ lúc cô và anh bắt đầu hiệp nghị, đã được mười ngày rồi.
Trong đầu anh không nhịn được liền hiện ra hình anh lúc trước anh ở nhà, nghe được cô ở trong phòng mình, lầm bầm lầu bầu nói: “Còn có 97 ngày, là có thể rời khỏi nơi này rồi...
Hóa ra, số ngày cô còn ở đây, cô có thể nắm rõ như thế.
Trong lòng anh nổi lên một tia chua sót.
Tô Chi Niệm vừa định nhận chiếc túi, xoay tay lại, liền đọc được tâm tư của cô: “Có thể đổi tên Tô biến thái thành Tô im lặng rồi, anh ta không nói gì, rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ anh còn muốn trừng phạt tôi? Chắc không thể...
Tô Chi Niệm cũng chưa để cho cô nghĩ hết, đột nhiên như là nghĩ đến cái gì, nhàn nhạt nói với Tống Thanh Xuân: “Có thể để cho tôi không ngại, thì quét dọn cả căn biệt thự này từ trên xuống dưới một lần đi.”
Chắc là anh không... thật sự để cho mình quét dọn cả căn biệt thự này từ trên xuống dưới một lần đi...
Ý nghĩ bất an này của cô vừa hiện lên, bên tai cô rõ ràng bay tới giọng nói lạnh lẽo của anh: “Để tôi không ngại thì có thể quét dọn cả căn biệt thự một lần đi!”
Tô Chi Niệm nói, dường như giống hệt như cô nghĩ, thế cho nên lúc anh nói xong, cô mờ mịt nhìn anh tầm mười giây, mới thức tỉnh bình thường, sau đó mở to mắt.
Anh vậy mà thật sự để cô dọn dẹp một lần cả căn biệt thự này?
Có lầm hay không? Cô lo lắng cái gì, cái đó sẽ càng tới sao?
Thiệt thòi cô còn mua một bộ quần áo cho anh, quả thực là quá không có nhân tính, Tô biến thái, Tô khiết nghiện, Tô im lặng, Tô máu lạnh...
Tống Thanh Xuân đang kịch liệt oán niệm trong lòng, đột nhiên người đàn ông lạnh lùng mở miệng: “Như thế nào? Không muốn làm à?”
Tống Thanh Xuân lập tức lắc đầu, nhanh chóng thốt ra: “Không có!”
Cô như là sợ anh không tin, lại lặp lại một lần: “Chắc chắn không có.”
Không có mới là lạ! Cũng không động não suy nghĩ một chút, ai muốn dọn dẹp chứ?
Tống Thanh Xuân âm thầm than thở một câu, sau đó cưỡng chế nghiến răng nghiến lợi và không phục trong lòng, vẻ mặt thành thật nhìn anh, cung kính nói với anh lời đảm bảo trái lương tâm: “Anh Tô, anh yên tâm tôi đảm bảo sẽ dọn dẹp sạch sẽ biệt thự này từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.”
Tô Chi NIệm nhìn ánh mắt của cô cực kỳ sâu thẳm, như là thấy được sự bất mãn cô giấu trong lòng, cô cúi đầu, sợ trong mắt mình tiết lộ oán khí.
Thật ra anh không nghĩ là để cho cô dọn dẹp, chỉ là thuận miệng nói như thế, đơn giản là muốn đùa cô một phen, lại không nghĩ được phản ứng của cô gây ngạc nhiên như thế.
Rõ ràng trong lòng đang mắng anh, nhưng trên mặt lại vô cùng vui vẻ.
Từ sau khi anh biết cách đọc được suy nghĩ của người khác, anh thấy quá nhiều người trong ngoài bất nhất, nhưng chỉ có riêng cô, để anh chẳng những không chán ghét, ngược lại còn thấy cô đáng yêu đến cực độ.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm đầu tóc lông lá xù xì của cô, đáy mắt hiện lên ý cười nhạt nhẽo.
Tống Thanh Xuân thấy anh chậm chạp không có phản ứng, không nhịn được nâng mí mắt nhìn anh.
Động tác của cô làm anh thức tỉnh, anh không đợi ánh mắt của cô nhìn thấy, liền ôn hòa “Uhm” một tiếng, xách tủi lớn trong tay đi lên lầu.
-
Tô Chi Niệm ngồi trên ghế làm việc trong thư phòng, mới vừa mở máy tính ra, liền nghe được âm thanh của cô.
Chắc là cô đang giặt khăn lau, cùng với tiếng nước chảy rầm rầm.
“Tô biến thái quả nhiên là vô cùng biến thái! Qủa thực là biến thái đến phát rồ, không hề có nhân tính!” Theo cô nghiến răng nghiến lợi nén giận, Tô Chi Niệm lại nghe được tiếng cô mạnh mẽ ném khăn lau vào trong bồn rửa: “Tục ngữ nói đúng, há miệng mắc quai, bắt người tay ngắn, anh ta đã nhận quần áo của mình, còn không biết xấu hổ bắt mình dọn dẹp vệ sinh... Cuối cùng là có chút nhân tính nào hay không”
Lúc cô giặt khăn lau xong, theo lời nói thầm của cô, anh cũng nghe được tiếng bước chân của cô.
Cô đi vào phòng tập thể thao ở dưới lầu trước, vừa chà lau thứ gì đó, vừa cằn nhằn: “Sớm biết rằng phải quét dọn, đã không mua quần áo cho anh ta, đã lấy xong tiền còn muốn người khác chịu tội...”
“Oa?” đột nhiên Tống Thanh Xuân ngừng lại, như là nhớ tới cái gì đó, sau một khắc , liền vui mừng nói: “Sao mình ngốc như thế, mỗi ngày ở đây đều có người đến dọn dẹp, vốn đã không bẩn, vì sao mình phải thật sự đi dọn dẹp? Chỉ cần giả vờ giả vịt là tốt rồi... Chờ anh ngủ thi*p đi, mình đi ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại, làm sao anh biết được là mình không hề quét dọn?”
“Tống Thanh Xuân, cô quả thực quá thông mình, tôi yêu cô!”
Sau đó anh liền nghe thấy cô “muma chụt chụt” một tiếng, đại khái là hôn ở trên tay, lại bị cô đập vào trên mặt, truyền đến một tiếng “Bốp” rất nhỏ.
Dưới lầu yên lặng tầm một phút, Tô Chi Niệm liền nghe được tiếng ti vi truyền đến.
Chắc là cô sợ bị anh nghe thấy, âm thanh cực kỳ nhỏ, nhưng anh vẫn có thể nhận ra, âm thanh đó phát ra ở trong phòng tập.
Phòng tập không có tivi, chắc là cô xem bằng di động, nghe đối thoại của nhân vật chính ở bên trong, là một bộ phim Hàn.
Thật ra anh cũng không xem mấy thể loại tình cảm triền miên lãng mạn của Hàn quốc, nhưng lại có chút hiểu biết đối với bộ phim này.
Bởi vì nam chính cũng như anh, có siêu năng lực.
Thế nhưng, anh lại có chút khác biệt, nam chính là người ngoài hành tinh, sống gần bốn trăm năm, mà anh là một người trái đất bình thường, sinh lão bệnh tử tuổi thọ hữu hạn.
Tô Chi Niệm tiếp một cuộc họp hội nghị qua webcam, trong lúc họp, lực chú ý của anh thường phiêu diêu xuống dưới lầu.
Cô thi thoảng lại vì tình tiết trong phim lên xuống, mà có vài lời tán thưởng ngắn ngủi.
“Rất đẹp trai!”, “giáo sư quá đẹp!”, ...
“Căn cứ định luật tám tập của phim Hàn, bọn họ chuẩn bị hôn môi sao...”
Sau đó Tống Thanh Xuân hoàn toàn không có âm thanh gì nữa, chắc là đắm chìm trong bộ phim rồi.
“Anh Tô, anh xem đề nghị của tôi thế nào?” Trong máy tính truyền đến tiếng người hỏi anh, anh rủ lông mi, không nói gì, người trong webcam tiếp tục hỏi một câu: “Anh Tô?”
Tô Chi Niệm khẽ nâng đầu, nói một câu “Thật xin lỗi, chờ một chút”, sau đó đứng lên, đi ra thư phòng.
-
Tống Thanh Xuân nằm trên thảm tập yoga trong phòng tập, cầm di động, xem đến mê mẩn.
Trong di động có tiếng nhạc nhỏ vang lên, đột nhiên nam chính ôm nữ chính vào lòng, hôn môi nữ chính...
Tống Thanh Xuân thấy một màn như thế, tâm tình đều đã vô cùng kích động, ngay lúc cô đang tập trung tinh thần xem cảnh khóa môi, đột nhiên nghe được tiếng của anh từ bên ngoài truyền đến: “Tống Thanh Xuân!”
Tay cô mềm nhũn, không cầm được điện thoại, rơi ở trên trán cô, đau đến hít vào một ngụm khí, sau đó nghe thấy tiếng bước chận của anh ngày càng gần.
Tống Thanh Xuân sợ đến mức chẳng quan tâm đến đau đớn trên trán, nhanh chóng tắt video, vội vàng giấu điện thoại ở dưới thảm.
Cô vừa cầm khăn lau, quỳ rạp trên mặt đất, cửa phòng tập liền bị đẩy ra.
Cô vội vàng giả bộ như đang lau chùi, đợi cho cửa hoàn toàn được mở ra, mới đè nặng đáy lòng sợ hãi, ngẩng đầu, nhìn anh một cái.
Ánh mắt anh cực kỳ nhạt nhìn cô, sau đó tầm mắt lại rơi xuống trên thảm yoga.
Tống Thanh Xuân sợ tới mức tim ngừng đập, không phải cô xem ti vi bị anh ta phát hiện chứ?
Tống Thanh Xuân nắm chặt khăn lau trong tay, hao phí sức lực thật lớn, mới miễn cưỡng tìm được giọng của mình: “Anh Tô, anh có chuyện gì sao?”
Tô Chi Niệm dừng giây lát, mới không nhanh không chậm rời mắt từ trên thảm yoga đến trên mặt cô: “Ly cà phê bọt.”
Sau đó tầm mắt lại chăm chú nhìn lên thảm yoga, mới đóng cửa phòng tập, rời đi.
Tống Thanh Xuân thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa mới chuẩn bị đưa tay lên vỗ иgự¢, cửa phòng tập lại đột nhiên bị đẩy ra, cô sợ tới mức vừa mới buông lỏng cảm xúc, lại đột nhiên vội vàng ngừng thở.
“ Không thêm đường và sữa tinh.” Tô Chi Niệm ném xong những lời này, cửa lại “ẦM” một tiếng.
Lần này cô nhìn chằm chằm cửa chừng 3 phút, xác định thật sự anh không đẩy cửa ra nữa, mới khoan khoái nằm lên thảm yoga, vừa vỗ иgự¢, vừa hít ngụm khí.
Cùng Tô biến thái ở cùng một chỗ, quả thực là quá khảo nghiệm tâm lý sức chịu đựng, nói không chừng ngày nào đó, cô sẽ bị anh lăn qua lăn lại đến mắc bệnh tâm thần mất...
Tống Thanh Xuân đợi cho tim mình đập vững vàng, lập tức chạy đến phòng bếp, lấy tốc độ nhanh nhất làm cho anh một ly cà phê không đường sữa, bưng lên thư phòng.
Cửa không khóa, dù anh bận nhưng vẫn ung dung ngồi trước bàn sách, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm màn hình máy tính, bên trong có một người đàn ông đang thao thao bất tuyệt nói Anh văn.
Tống Thanh Xuân đứng ở ngưỡng cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa.
Tô Chi Niệm quay đầu, giơ tay lên, chỉ một vị trí khác bên cạnh máy tính, sau đó tiếp tục nhìn về phía màn hình.
Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng đặt ly cà phê xuống, lặng yên không tiếng động rời đi, lúc cô sắp bước ra cửa, âm thanh của anh truyền đến: “Đợi đã.”
Tống Thanh Xuân cho rằng anh nói chuyện với người bên trong máy tính, đặc biệt hiểu chuyện giúp anh đóng cửa.
“Tống Thanh Xuân...” Cửa vừa được kéo một nửa, cô nghe được tên mình, liền quay đầu, nghe thấy âm thanh của anh không nhanh không chậm truyền đến: “Mười hai giờ đúng tôi sẽ đi ngủ, hiện giờ là...”
Tô Chi Niệm nghiêng đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay: “10:10, cho cô tiếng rưỡi nữa, mười một giờ bốn mươi, tôi đi kiểm tra thành quả dọn dẹp của cô, nếu có một chút không sạch sẽ, đêm nay cô không cần ngủ đâu.”
Không hteer nào, vẫn còn kiểm tra?
Cô vừa rồi đâu có dọn dẹp, tính toán qua loa cho xong, chẳng phải toàn bộ đều bị ngâm nước nóng rồi à?
Tống Thanh Xuân bình tĩnh nhìn Tô Chi Niệm, hoàn toàn há hốc mốc.
Tuy anh nhìn chăm chú màn hình máy tính, nghe đối phương nói chuyện, nhưng ánh sáng trong mắt vẫn luôn đặt trên người cô.
Anh tinh tường có thể thấy trên mặt cô tràn đầy kinh ngạc, sau đó giống như một cô vợ nhỏ tủi thân, vẻ mặt ai oán nhìn anh bĩu môi, sau đó liền không muốn tình nguyện bao nhiêu thì có bấy nhiêu tình nguyện: “A...” một tiếng, vểnh môi, yên lặng đóng cửa, rời đi.
Cách sau đó năm phút đồng hồ, Tô Chi Niệm liền nghe thấy tiếng cô nghiến răng nghiến lợi chửi rủa, liền tục không ngừng truyền đến từ dưới lầu: “Không có nhân tính, đại biến thái! Táng tận lương tâm! Mặt người dạ thú.. hỗn đản...”
“Tô biến thái, Tô khiết nghiện, Tô im lặng, Tô máu lạnh...”
Tô Chi Niệm nghe xong, chợt đột nhiên không nhịn được cười thành tiếng.
Lúc buổi sáng vẫn là Tô biến thái và Tô Khiết nghiện, hiện tại là thành Tô biến thái, Tô khiết nghiện, Tô im lặng, Tô máu lạnh...
Cuối cùng là cô cho anh bao nhiêu cái biệt hiệu?
Người trong webcam, đột nhiên ngừng nói, tạm dừng rất lâu, mới có chút không tin mở miệng: “Trời ạ, tôi không nhìn lầm đi? Anh Tô, anh nở nụ cười rồi?”
Tô Chi Niệm vốn là “Uhm” một tiếng, sau đó liền quay đầu về phía gương, thấy chính mình, mặt mày giãn ra, khóe môi cong lên, vẻ mặt mềm mại ...
Tô Chi NIệm giống như bị điểm huyệt, liền dừng lại.
“Tôi thật sự không nhìn lầm, anh cười...” Trong máy tính lại truyền đến giọng Anh, khiến Tô Chi Niệm tỉnh táo lại, một câu cũng không nói, trực tiếp đưa tay khép lại máy tính, sau đó đứng lên, vội vàng đi đến trước gương.
Anh ở giữa gương, tuy ý cười không rõ ràng như vừa rồi, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy.
Anh cẩn thận nhìn chằm chằm gương rất lâu, mới giơ tay lên, mò mẫm mặt mình.
Lúc anh động chạm đến khóe môi của mình hơi vểnh lên, đầu ngón tay vô cùng run rẩy.
Đúng vậy, anh vậy mà cười... liền ngay cả chính anh đều đã không nhớ rõ, tới cùng đã có bao nhiêu năm, anh chưa cười.
Đừng nói là Jony, cho dù chính anh, nếu không phải nhìn nãy giờ, cũng sẽ nghĩ là mình bị hoa mắt...
Thật ra, anh cũng không thật sự muốn tìm mọi cách làm khó dễ cô như thế.
Chỉ là theo năm năm trước, lúc anh say rượt ngủ với cô, cô hận không thể vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện cùng anh.
Cho dù hiện giờ vì Tống thị, nhất định phải đối mặt với anh, cô cũng chỉ làm tốt những chuyện trong bổn phận, có thể cách xa anh thì càng tốt.
Anh chỉ là muốn có chút trao đổi với cô... nhưng là... anh không nghĩ tới, cô vậy mà khiến anh cười...
Tống Thanh Xuân,... Tống Thanh Xuân, người phụ nữ kia, tới cùng sẽ mang lại vui vẻ cho anh như thế nào... Mới có thể bỏ qua?
-
Tống Thanh Xuân quét dọn xong lầu một, cũng đã mệt mỏi toàn thân, cô lên lầu hai, quét sạch sẽ những nơi không có người ở, sau đó đến thư phòng.
Tô Chi Niệm không ngồi trước bàn làm việc, mà đứng ở ban công bên ngoài.
Tuyết lớn còn đang tuôn rơi trắng xóa, anh chỉ mặc một chiếc áo mỏng, gió lớn thổi qua, có vài bông tuyết rơi lên người anh, anh như là từ đầu đến cuối đều không thấy lạnh, động cũng không thèm động đậy.
Tống Thanh Xuân vừa nằm úp sấp lau sàn nhà, vừa thi thoảng lại nhìn anh một cái, sau đó không nhịn được thầm nghĩ trong lòng: Mùa đông khắc nghiệt, đứng ở bên ngoài, tuyết còn đang rơi, chẳng lẽ không lạnh à?
Tống Thanh Xuân lau được một nửa sàn nhà, đi vào trong toilet giặt khăn một lần, trở ra, To Chi Niệm vẫn đứng bên ngoài chưa vào.
Tống Thanh Xuân lau nốt phần còn lại, ra đến trước thư phòng, lại nhìn thoáng qua ban công, Tô Chi Niệm vẫn không có dấu hiệu muốn vào trong nhà, cô do dự một chút, nhưng cũng chưa nói gì, lặng yên không tiếng động đóng lại cửa phòng, đến phòng ngủ của anh.
Tối hôm qua cô ngủ ở đây, lúc buổi sáng rời đi, không giúp anh dọn giường, loạn đến rối tinh rối mù.
Cô ôm chăn đến bên sofa, chỉnh lại khăn trải giường, nhặt chiếc gối vừa bị mình giẫm lên, sắp lại cho tốt, thuận thế sửa lại, cuối cùng phát hiện có một quyển gì đó lộ ra.
Tống Thanh Xuân tò mò rút ra, mới phát hiện không phải sách, mà là một cuốn sổ.
Tống Thanh Xuân tò mò rút quyển sách ra, mới phát hiện nó thực chất là một cuốn tập.
Xem ra có phần giống nhật kí…
Quyển sổ rất dầy, phong bì xem ra có chút cũ nát, chắc là đã rất lâu rồi.
Tống Thanh Xuân đánh giá qua quyển nhật ký, đáy lòng nổi lên sự nghi hoặc, Tô Niệm không phải là một người như vậy, ngồi viết nhật kí?
Hắn là đàn ông, mà không có tí gì ý vị, thì viết nhật kí cái gì?
Chắc hẳn nhật kí buồn tẻ, vô vị, hôm nay ăn cái gì, hôm nay mua cái gì đó, giống sổ thu chi hơn.
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, không nhịn được cười, sau đó liền quay đầu liếc mắt về cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, do dự một chút, vẫn không giấu được tò mò mà mở ra xem.
Trang thứ nhất, chỉ viết ba chữ: “Tô Chi Niệm”
Ba chữ kia viết cực kỳ tinh tế, nét chữ có chút ngây ngô, so với hiện tại chữ ký rồng bay phượng múa của hắn tuyệt nhiên khác biệt, phỏng chừng quyển nhật ký này là hắn viết từ lâu rồi.
Nhật kí viết hơn nửa cuốn sổ, Tống Thanh Xuân lật xem qua loa, phát hiện chữ viết từ trang thứ nhất cho đến trang cuốn càng ngày càng cứng cáp hơn…
“Thật không nghĩ tới, Tô biến thái kia, qua vào nhiêu năm vẫn duy trì say mê viết nhật ký”Tống Thanh Xuân nhỏ giọng nói thầm một câu, sau đó tay liền lật giở những trang trước.
Tô Chi Niệm trong phòng nghe được ba chữ “Tô nhật ký”,anh trong phút chốc không có chút phản ứng kịp khi nghe ba chữ đó, tầm mắt lại quét xuống một lượt chính hắn cũng chưa phát hiện được.
Cô lại cho anh thêm một cái biệt hiệu sao?
Tô Niệm vẫn còn đang suy nghĩ vẩn vơ, liền nghe thấy âm thanh dịu dàng từ giọng nói của Tống Thanh Xuân truyền đến: “Tam sinh hữu hạnh gặp người, sinh thời cưới được người…”
“Đây là Tô Niệm viết à? Câu thơ đẹp quá…”
Tô Niệm nghe đến đó, mới bỗng nhiên hiểu được Tống Thanh Xuân đang nhìn cái gì, ánh mắt theo bản năng nheo lại, sau đó ngay lập tức rời thư phòng, đi thẳng đến cửa
….
Năm cấp ba, Tống Thanh Xuân không ít lần chép bài tập của Tô Niệm, cô vẫn nhớ mang máng chữ viết của anh, cho nhên khi nhìn nét chữ viết này, liếc mắt một cái có thể phân biệt được là đoạn nhật kí này Tô Niệm viết khi hồi ở đại học.
Trên một trang giấy chỉ có vài mẩu nhật ký, độ dài mỗi bài đều rất ngắn, đặc biệt là trang thứ nhất, chỉ có một câu.
“Tam sinh hữu hạnh gặp người, sinh thời cưới được người”
Thuận theo giọng đọc chậm của chính mình, cô rõ ràng có cảm giác được tim mình cũng đang lỡ mất một nhịp
“Câu thơ đẹp quá…” Tống Thanh Xuân vừa định tiếp tục nói câu gì đó, quyển nhật ký trong tay, đột nhiên bị rơi xuống đất, sau đó cô đứng yên ở bên giường, nhúc nhích cũng không được.
Ước chừng quá mười giây, Tống Thanh Xuân lúc này mới bừng tỉnh chớp mắt, lấy lại tinh thần, sau đó nhìn chằm chằm quyển nhật ký trên mặt đất, mày nhíu chặt: Cô không phải là vừa nhìn nhật ký sao? Như thế nào mà nhật ký lại rơi xuống đất?
Tống Thanh Xuân vẻ mặt mờ mịt, sửng sốt, khom mình nhặt quyển nhật ký lên, tiếp tục lời đang nói dở:
“Không nghĩ rằng hắn vậy mà có thể viết ra những lời như vậy…”
Tống Thanh Xuân nói xong, tiếp tục xem nhật ký: “Xem ra về sau còn phải gọi hắn là Tô văn nghệ rồi…”
“Cô đang làm gì vậy?”
Tống Thanh Xuân đang lật giở nhật ký thì cửa phòng ngủ đột nhiên có người mạnh mẽ đẩy ra, truyền đến thanh âm lạnh lẽo từ lời nói của Tô Chi Niệm.
Trái tim nhỏ của Tống Thanh Xuân hung hăng run rẩy một phen, theo bản năng mở miệng giải thích với Tô Chi Niệm: “Tôi chỉ là tùy tiện lật xem, cái gì cũng chưa thấy...”
“Ra ngoài!” Tô Chi Niệm bước đi rất nhanh đến trước mặt cô, dùng sức lực rất lớn lấy đi quyển nhật ký trong tay cô, không hề đợi cô nói xong, đã trực tiếp ra lệnh.
“Tôi thật sự...” Tống Thanh Xuân vừa định nói tiếp, Tô Chi NIệm như là che giấu kích động trong lòng, còn mang theo vài phần thẹn quá hóa giận, lại mở miệng nói: “Có nghe hay không! Tôi bảo cô ra ngoaì!”
Nói xong, Tô Chi Niệm căn bản không đợi cô có phản ứng, trực tiếp tóm lấy cánh tay của cô, ném cô ra khỏi phòng ngủ, sau đó ngoan độc đóng sầm cửa phòng ngủ.
Cái gì chứ, quả thực là không thể tin được, cô liền nghĩ ra một câu, anh cũng như vậy thôi... Tống Thanh Xuân cười nhạo một tiếng đối với cánh cửa đang đóng chặt, xoay người trở về phòng ngủ của mình.
Tô Chi Niệm từ trước đến nay bình tĩnh, vẫn đợi cho cô đi vào trong phòng mình, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Còn một chút nữa, chút nữa thôi... bí mật của anh đã bị cô phát hiện...
Tô Chi Niệm khép hờ con mắt, sau đó chậm rãi bước chân ngồi xuống sofa, cầm lấy quyển nhật ký, mở ra, nhìn chằm chằm nội dung trên đó, sau đó rút lấy một cây 乃út trong hộp 乃út trên bàn trà, lật đến một trang còn trắng, viết xuống.
Ngày 10 tháng 12 năm 2015, tuyết lớn.
Hôm nay tôi mới biết được, hóa ra trong lòng Đình Đình, lấy rất nhiều biệt danh cho tôi, Tô biến thái, Tô khiết nghiện, Tô trầm mặc, Tô máu lạnh, Tô nhật ký, Tô văn nghệ... Những cái tên này, tôi đều cực kỳ thích.
Hôm nay suýt nữa Đình Đình lại nhìn được nhật ký của tôi... a... đúng rồi, hôm nay Đình Đình còn nở nụ cười với tôi...
-
Tống Thanh Xuân kéo thân thể mệt mỏi không chịu được, đi tắm nước nóng trước, sau đó làm khô tóc, đắp một cái mặt nạ rồi nằm xụi lơ ở trên giường.
Cầm lấy điện thoại, Tống Thanh Xuân nhìn thấy tin nhắn của công ty, phát hiện có quá nhiều tin nhắn, cô liền nhấn vào nghe, sau đó để mặt nạ ở trên mặt.
“Thứ hai tuần sau là giao bài tin tức ngày sau cùng, các bạn đã chuẩn bị xong chưa?”
“Tôi lấy được một đoạn video clip, hiện giờ đang tăng ca viết bài.”
“Tôi đã làm gần xong rồi, đúng rồi, Đưỡng Noãn? Tin tức của cô là gì? Có thể nói một chút không?”
“Đúng rồi, có phải là tin tức gì đó cực kỳ yêu sách không? Chắc là cũng lấy luôn vị trí đầu kỳ rồi?”
Mọi người mỗi người một câu đã nói được lúc lâu, Đường Noãn mới mạo muội nói một câu, cực kỳ khiêm tốn, trong giọng nói còn có chút khoe khoang: “Cũng không phải tin tức gì cực kỳ yêu sách, chỉ là tin tức liên quan đến Hạ Qúy?”
“Hạ Qúy? Cô lấy được tin tức của Hạ Qúy sao?”
“Gần đây có vài tin tức nói, anh ta muốn kết hôn, không phải hỏi han chuyện kết hôn chứ?”
“Nếu thật như thế, vị trí đứng đầu kỳ này, chắc chắn là của cô rồi.”
“Chúc mừng, liên tục chín đầu kỳ rồi...”
“Có người có tin tức so với tôi còn không tồi đâu?” tin nhắn của Đường Noãn lại vang lên, sau đó đột nhiên nhắc đến tên của Tống Thanh Xuân: “Thanh Xuân, cô thế nào? Tin tức của cô là gì?”
a... Tống Thanh Xuân cười lạnh một cái, trực tiếp rời khỏi tin nhắn.
Tuy lỗ tai không nghe thấy gì nữa, nhưng cô lại không nhịn được có chút thở dài.
Còn có hai ngày, là thứ hai, cô đừng nói tin tức yêu sách gì, liền một cái tin bình thường còn không có...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc