Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 07

Tác giả: Diêp Phi Dạ

NƯỚC ĐƯỜNG CỦA CÔ, THẠCH TÍN CỦA ANH
Tô Chi Niệm dừng lời nói lại, không lên tiếng.
Giọng nữ xa lạ chờ giây lát, tiếp tục mở miệng: “Cô ấy uống rượu, chỉ có một mình, trong khách sạn của chúng tôi...”
Lông mày của Tô Chi Niệm hung hăng nhíu lại, cũng không để người phục vụ nói hết lời, liền đi tới giá áo, xách áo khoác, đi ra ngoài cửa.
“...Cho nên, có thể làm phiền anh hoặc là tìm bạn bè của cô ấy, tới nơi này được không?”
Tô Chi Niệm đã bước vào thang máy, giọng nữ còn chưa nói hết, anh đã mở miệng, rõ ràng có chút sốt ruột, nhưng giọng điệu cứ mang theo vài phần ung dung: “Khách sạn nào?”
“Khách sạn Bắc Kinh...” giọng nữ xa lạ, nói chưa hết, Tô Chi Niệm đã cúp điện thoại, sau đó nhìn thoáng qua Trình Thanh ở bên ngoài thang máy, vừa nói “Hủy bỏ bữa tiệc”, sau đó ấn thang máy đóng cửa.
-
Tô Chi Niệm lái xe tới khách sạn Bắc Kinh, còn chưa đẩy cửa ra, đã nghe thấy tiếng hát của cô như quỷ khóc sói gào.
“Không được mở miệng nói cho anh biết, em nhất định sẽ che chở anh, cũng làm anh cười, anh rất quan trọng với em, em hối hận không nói cho anh biết...”
Lông mày Tô Chi Niệm giật giật, tay đặt trên nắm cửa tạm dừng một lát, mới đẩy cửa ra, sau đó nhìn thấy cô tóc tai bù xù, không hề có hình tượng ngồi dưới đất, trong tay nắm chặt một chiếc giày cao gót dùng làm micro. Nhắm mắt lại, vẻ mặt xuất thần khàn cả giọng gào hát: “Không được mở miệng nói cho anh biết, ...”
Tô Chi Niệm theo bản năng muốn xoay người rời đi, anh đỡ cửa, hít sâu một hơi, mới giẫm chân tại chỗ đi vào, sau đó không nghĩ đến là giẫm lên một vật cứng, anh thu chân lại, cúi đầu nhìn thấy là son môi, sau đó anh mới chú ý tới, trên mặt đất rải đầy đồ đạc lung tung, một chiếc giày cao gót khác ở cạnh cửa sổ, túi bị ném vào góc tượng... còn có một mảnh băng vệ sinh ở góc bàn.
Tô Chi Niệm đá bay son môi ở dưới chân, đi lên phía trước, cúi người đỡ cô từ trên mặt đất đứng dậy.
Tống Thanh Xuân mở to một đôi mắt say khướt đầy sương mù, nhìn chằm chằm anh, đánh giá một lúc, sau đó ngừng hát, nở nụ cười với anh.
Đến gần Tống Thanh Xuân, mùi rượu dày đặc xông vào mũi, Tô Chi Niệm hung hăng nhíu mày, có chút ghét bỏ xoay đầu, có chút ngoan độc nói với người phục vụ: “Cô ấy uống nhiều không?”
Người phục vụ bì giọng nói của anh làm cho sợ đến mức thụt lùi một bước, sau đó sợ hãi giơ tay lên chỉ chỉ bàn ăn.
Nhìn theo hướng chỉ của người phục vụ, đột nhiên Tống Thanh Xuân giơ tay ôm cổ Tô Chi Niệm, người anh liền cứng ngắc lại, không giơ tay lên kéo cô ra, sau đó lại ngửi thấy mồm cô đầy mùi rượu, cô nói: “Anh Dĩ Nam, rốt cuộc anh cũng đến, anh có biết không, qua buổi trưa rồi...”
Vẻ mặt của Tô Chi Niệm lập tức trở nên âm trầm, không hề nghĩ ngợi liền dùng sứcquăng cánh tay của cô trên cổ mình xuống, sau đó nhìn theo hướng của người phục vụ, thấy trên mặt đất có vài chai rượt, mặt càng trở nên lạnh lẽo hơn, gầm lên một câu với người phục vụ: “Người nào để cô cho cô ấy uống nhiều như thế?”
Người phục vụ bị quát có chút tủi thân, cúi thấp đầu không dám lên tiếng, trong lòng vẫn suy nghĩ, khách hàng là thượng đế, cô ấy muốn uống, cô sao dám không cho cô ấy uống?
Tống Thanh Xuân không biết chuyện lại giơ tay quàng lên cổ anh, cọ đầu vào trong иgự¢ anh, miệng lại nói nhỏ một câu: “Anh Dĩ Nam...”
Tô Chi Niệm nắm chặt thắt lưng của Tống Thanh Xuân đột nhiên tăng thêm lực, anh thật muốn hung hăng quăng cho người phụ nữ này một cái tát, để cô nhìn một cái xem anh là ai, nhưng là nghiêng đầu, nhìn dáng vẻ say đến bất tỉnh nhân sự của cô, lông mày giật giật, ôm cô vào trong lòng, sau đó có chút oán hận nhìn lướt qua người phục vụ, mới đi nhặt những đồ đạc rơi vãi của cô.
Tô Chi Niệm ôm Tống Thanh Xuân đi ra ngoài, còn chưa tiêu giận trừng mắt nhìn người phục vụ ở cửa.
Người phục vụ gắt gao dựa vào vách tường, nhìn Tô Chi Niệm sắp đi qua trước mặt mình, hít sâu một hơi, thật cẩn thận mở miệng: “Anh ơi...”
Tô Chi Niệm hơi nghiêng đầu, ánh mắt rét căm nhìn qua: “Còn chuyện gì?”
Người phục vụ nhắm mắt lại, âm thanh nhỏ như muỗi kêu: “A ơi, cô gái này còn chưa tính tiền...”
-
Tô Chi Niệm tính tiền xong, gương mặt lạnh lùng nhét Tống Thanh Xuân vào trong xe, hung hăng đóng cửa xe.
Tống Thanh Xuân ngồi bên cạnh không được tự nhiên, cả người nhích tới nhích lui, thậm chí còn duỗi tay về phía tay lái.
Tô Chi Niệm dùng lực giẫm phanh lại, sau đó nghiêng người cài dây an toàn vào người cô thật chặt, nhìn thoáng qua cô đang giương nanh múa vuốt, liền giật cà vạt của mình ra, trói lấy cổ tay của cô.
Tống Thanh Xuân không có khả năng nhúc nhích, nhưng miệng lại bắt đầu thì thào không ngừng.
“Mới rời xa không lâu, mà bắt đầu lo lắng hôm nay anh có tốt hay không, chỉ xem hình của anh, nhớ anh đến không ngủ được.”
“Niềm vui của em đều là anh, nhớ anh đều đã cười, không có anh ở đây, em gian nan biết bao...”
Tô Chi Niệm dùng một tay khống chế tay lái, một tay nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương.
“Anh rất quan trọng với em, em hối hận không nói cho anh biết... Em chỉ có thể nhìn từ xa, những thứ này em đã làm hết, nhưng người kia cũng không phải là em...”
“Anh Dĩ Nam... em..”
Dường như anh biết tiếp theo cô sẽ nói gì, đột nhiên liền vươn tay, mò được hai viên kẹo cao su trong hộc xe, nhét vào miệng cô.
Miệng đường khiến cô hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Tô Chi Niệm nghiêm mặt, lái xe cực kỳ nhành.
Trở lại biệt thự, anh ôm cô xuống, đi đến trước cửa nhà, vừa ôm cô vừa ấn mật mã, mới vừa ấn được 3 nút, đột nhiên Tống Thanh Xuân liền nôn mửa ra trước иgự¢ anh.
Tống Thanh Xuân... ói ra người anh.
Tay anh bỗng nhiên dừng lại, mới liếc mắt nhìn, Tống Thanh Xuân hoàn toàn không rõ trạng thái hiện tại, cười tít mắt dựa đầu vào nôn ra trước иgự¢ anh, dùng lực cọ xát, đầu tóc dính dáp bẩn thỉu dơ dáy.
Tô Chi Niệm xưa nay luôn thích sạch sẽ, thấy một màn như vậy, suýt nữa cũng phun ra, anh run rẩy bắt đầu nhanh chóng ấn mật mã, sau đó không hề khách khí túm lấy cánh tay của cô, trực tiếp kéo cô lên lầu, vứt vào trong phòng tắm.
Tô Chi Niệm bật nước nóng trước, run rẩy bắt đầu rửa mặt và tóc cô, mới tiếp tục run rẩy cởi bỏ quần áo dơ dáy của mình.
Tô Chi Niệm mở vòi hoa sen lớn nhất, sau khi để cả người cô ướt đẫm, mới cầm dầu gội ở bên cạnh, đổ hơn nửa bình vào đầu cô, tạt nước lên, cả phòng tắm đều là bọt xà phòng trắng xóa.
Lúc Tô Chi Niệm vò đầu cô, qua tiếng nước lại nghe được ba chữ anh Dĩ Nam từ trong miệng cô, không nhịn được tăng thêm lực, kéo da đầu của cô có chút đau đớn, miệng rầm rì bất mãn.
Tô Chi Niệm mặc kệ, chỉ toàn tâm toàn ý dùng lực xoa xoa.
Tống Thanh Xuân bị đau, căm tức giơ tay lên đẩy anh một cái.
Lực của cô cũng không lớn, nhưng sàn trong phòng tắm toàn là bọt sà phòng, trơn loáng, cô đẩy khiến người anh lui một đoạn dài về sau.
Thừa lúc có kẽ hở, Tống Thanh Xuân cả đầu đầy bọt xà phòng, chạy ra ngoài cửa.
Tô Chi Niệm vội vàng duỗi tay, tóm lấy cổ tay của cô, đẩy cô về phía dưới vòi hoa sen.
Tống Thanh Xuân giống như chịu đả kích gì đó, sống ૮ɦếƭ không chịu tắm rửa, hoa chân múa tay vùng vẫy.
Sàn phòng tắm rất trơn, nhiều lần cô suýt nữa không đứng vững, té ngã trên đất.
Tô Chi Niệm dùng hết kiên nhẫn, thở hồng hộc nhìn cô gầm lên một câu: “Em đứng vững cho tôi, có tin tôi đánh em...”
Chữ “Em” sau cùng còn chưa nói hết, Tống Thanh Xuân liền mạnh mẽ rụt vào trong lòng anh, vừa há miệng cắn lên vai anh.
Tô Chi Niệm bị đau, cả người liền run rẩy, nhưng không giơ tay lên đẩy cô ra, chỉ không nhúc nhích tý nào đứng im tại chỗ, tùy ý để cô cắn.
Tống Thanh Xuân cắn rất mạnh, như là đang xả ra ngoài tất cả những tủi thân và khổ sở, Tô Chi Niệm có thể lờ mờ cảm nhận được trên vai mình đã rớm máu.
Đau đớn như thế, nhưng mặt mày của anh đều không hề thay đổi, Tống Thanh Xuân cắn, rồi đột nhiên buông ra, chôn mặt ở trước иgự¢ anh, nức nở khóc lên.
Tiếng nức nở của cô cực kỳ nhỏ, đủ để bị tiếng nước rầm rầm trong phòng tắm che giấu, nhưng Tô Chi Niệm có thính giác siêu phàm, nghe được rõ ràng.
Anh nghe được tiếng khóc của cô, đáy mắt chậm rãi dâng lên đau đớn, sau đó nhẹ nhàng đưa tay lên, bế cô vào trong lòng.
Cô say đến thối nát, không hề tránh khỏi vòng ôm của anh.
Cô khóc ở trong lòng anh rất lâu, mới yên tĩnh trở lại, sau đó lại nghẹn ngào hô một câu: “Anh Dĩ Nam...”
Tô Chi Niệm ôm cánh tay của cô, hơi tăng thêm lực, anh nhìn chằm chằm vòi hoa sen ở đằng trước đang không ngừng phun nước, ánh mắt hơi híp lại, sau đó liền điều chỉnh suy nghĩ trong lòng cô, để miệng coo hô “Anh Dĩ Nam” biến thành “Tô Chi Niệm.”
“Tô Chi Niệm...”
“Tô Chi Niệm...”
“Tô Chi Niệm...”
Tiếng nước chảy, rắc rắc ầm ầm, vẫn chưa gián đoạn.
Miệng người phụ nữ vẫn “Tô Chi Niệm” đều đều, giọng nói mềm mại, ngữ điệu triền miên...
Nhưng anh biết... đây không phải cô thật lòng muốn kêu, đây là anh dùng năng lực của mình, thao túng cô, tự anh đang lừa mình dối người...
Bởi vì anh ôm cô rất chặt, biết giờ khắc này trong lòng cô đều là Tần Dĩ Nam...
Tất cả đều là Tần Dĩ Nam...
Qua rất lâu, anh mới thu hồi cảm xúc, cúi đầu nhìn người phụ nữ đã tựa vào trong иgự¢ anh ngủ say sưa.
Động tác của anh rất dịu dàng bế cô dưới dòng nước, tắm rửa cả người cho cô, sau đó cầm khăn tắm lau khô người cô, rồi nhẹ nhàng đặt lên giường.
Tô Niệm đắp chăn cho Tống Thanh Xuân, rồi ngồi xuống ở cạnh giường, anh nhìn say đắm khuôn mặt cô lúc cô ngủ một hồi, kìm lòng không được mà giơ tay lên, hướng về phía khuôn mặt cô.
Ngón tay anh chỉ chừng còn cách hai gò má cô ước chừng còn một centimet thì đột nhiên dừng lại.
Dường như anh không dám chạm vào cô , đầu ngón tay hơi run rẩy, do dự thật lâu, mới nhẹ nhàng mà xoa mặt.
Tất cả sự lạnh lùng trên mặt của anh dường như rút đi hết, ánh mắt nhìn cô cực kỳ ôn nhu, đáy mắt tĩnh lặng một chút lại một chút chuyển sang thâm thúy, quay cuồng kỳ dị mà lại mãnh liệt đến tình cảm, giống như là viên ngọc biển sáng dưới trời sao, mang theo sự mỹ lệ rung động lòng người, gần như khó có thể phát hiện ra đau đớn.
Anh nghĩ, hiện tại chỉ có anh và cô, anh mới dám làm vậy, nhìn cô bằng tất cả yêu thương, cùng đau đớn, bi thương đến vậy.
Tống Thanh Xuân, em có biết, biết… Anh thích em nhiều như thế nào?
Đầu ngón tay Tô Niệm nhẹ nhàng mà vuốt ve làn da mềm của cô, tâm trí nhất thời, nhất thời mà hồi tưởng lại.
….
Năm anh bảy tuổi, phát hiện ra mình so với người khác không giống nhau.
Anh có thể nghe được những âm thanh mà người thường không thể nghe thấy, thế giới của anh bắt đầu lúc nào cũng xuất hiện những tiếng động lớn, tranh cãi ầm ĩ, xôn xao.
Cho dù trong đêm khuya tĩnh mịch, anh bị những tạp âm mà người thường không nghe được mà đi vào cả giấc ngủ không có cách nào ngăn cản được.
Cũng tại chính thời điểm này, anh bắt đầu biết được rằng trên thế giới này không có cái gì là hoàn toàn tốt đẹp.
Trên gác kia, đôi vợ chồng nhìn như rất mực hòa thuận, nhưng thực tế cứ về khuya lại cãi cọ nhau.
Có rất nhiều người khi gặp mặt tươi cười như bạn tốt, nhưng khi quay người lại dùng những lời ác độc mà nguyền rủa đối phương.
Đúng là về sau, khi anh tiếp cận với một ai, liền có thể biết được đáy lòng đối phương đang suy nghĩ gì, cùng lúc anh lại nghe được những gì người này nói, mới thấy những suy nghĩ từ đáy lòng mới thật là đáng sợ.
Anh tuyệt đối giữ bí mật này trong lòng...
Anh biết mẹ vừa mới nhận được lương thì bị mợ trộm mất, anh biết cậu trăm phương ngàn kế nghĩ cách muốn đuổi anh cùng mẹ khỏi nhà ông ngoại, anh còn biết bà ngoại để cho anh 50 vạn gửi ở ngân hàng…
Về sau anh còn biết những bí mật trong khu nhà mình ở...
Anh biết trong căn phòng số 2 có một người hít thuốc phiện một mình, anh biết có người ở dưới lầu một có tình ý với mẹ mình, cũng biết rằng dì Tôn đối tốt với mẹ mình nhưng sau lưng lại nói xấu về mẹ.
Hồi đấy, anh còn nhỏ tuổi, không hiểu thế nào là bảo vệ chính mình, anh đọc được những thứ này liền vạch trần toàn bộ sự thật.
Những người lớn vẫn là lợi hại hơn anh, sự việc bị anh vạch trần họ vẫn có biện pháp để che dấu, nhưng những người bị anh đọc suy nghĩ, biết rằng những gì anh nói là sự thực.
Có lẽ bọn họ cũng nghi ngờ làm sao anh có thể biết, nhưng bọn họ lo sợ cùng bài xích anh còn nhiều hơn, vì vậy mà họ nghĩ cách để anh hoàn toàn biến mất trong thế giới của họ.
Trước hết anh bị cô lập, mọi người đều nói anh là quái vật, về sau không biết ai nảy ra suy nghĩ là do anh tinh thần không bình thường, mọi người đều ủng hộ.
Áp lực dư luận là vô hình, nhưng nó có sức mạnh to lớn làm người ta sợ hãi, đến ngay cả mẹ của anh cũng bắt đầu tin như vậy, sau đó mang anh đi gặp bác sỹ, thậm chí còn cho anh ở trong bệnh viện tâm thần 3 tháng ròng.
Anh biết mẹ cho rằng anh có bệnh, vì tốt cho anh, mới nhẫn tâm để anh vào trong bệnh viện trị liệu.
Anh không có bệnh tâm thần, lại cùng một đám bệnh tâm thần ở một chỗ, lúc đó anh thật sự cho rằng mình muốn điên rồi, mỗi lần gặp mẹ mình, liền cầu mong mẹ mang mình ra ngoài, nói mình không có bệnh, nói trong lòng những người đó thật sự nghĩ như thế, anh đều nói đúng sự thật... nhưng là anh giải thích như vậy, mẹ lại càng thấy tinh thần của anh không bình thường...
ở trong bệnh viên chăm sóc anh là một người phụ nữ trung niên, rất có kiên nhẫn với anh, ánh mắt nhìn anh rất ưa thích, ngay lúc đó anh bị nhốt ở trong bệnh viện tâm thần, thật sự có sự tín nhiệm và ỷ lại vào bà, nhưng sau đó ỷ lại và tin tưởng không duy trì được bao lâu, liền hoàn toàn bị vỡ tan trong một đêm.
Bà ta lên giường của anh, vạch quần áo tìm tòi trên người anh, vuốt ve người anh, hôn lên da thịt của anh... bà ta ᴆụng chạm khiến anh đọc được những cách nghĩ chân thật nhất trong lòng bà ta...
Anh liều mạng vùng vẫy, nhưng lúc đó anh chỉ là một đứa bé tám tuổi, đâu nào có nhiều sức lực như bà ta, sau đó, anh phát hiện anh có thể khống chế suy nghĩ của người khác, anh khống chế được người đàn bà đó rời khỏi người anh, nhưng không được bao lâu, sự khống chế của anh lại mất hiệu lực, người đàn bà đó lại sấn về phía anh, anh cực kỳ sợ hãi, sau đó lúc anh cực kỳ sợ hãi, khống chế bà ta đập đầu vào tường, bà ta hôn mê ngất đi, anh cũng ngất theo.
Từ sau đó, người phụ nữ trung niên đó đối với anh không còn tốt như xưa, mà là không tốt, bà ta thường xuyên ngược đãi anh...
Từ đó, anh bắt đầu trở nên chán đời, trở nên không tin bất kỳ ai, trở nên lạnh lùng vô tình, bắt đầu chán ghét phụ nữ, trở nên thích sạch sẽ đến chỗ khiến người khác giận sôi máu... cũng mất hẳn nụ cười...
Cũng là từ lúc đó, chỉ mình anh biết được là anh có siêu năng lực.
Hai tháng sau khi anh ra khỏi bệnh viện tâm thần, gặp được cô.
Khi đó cô tầm năm tuổi, mặc một bộ váy công chúa, miệng liếm kẹo que còn lớn hơn mặt cô, đứng ở đầu ngõ, nói chuyện cùng một người đội mũ lưỡi trai.
Anh chú ý đầu tiên không phải cô, mà là người đội mũ lưỡi trai kia.
Người kia nói chuyện với cô trước, vừa lúc đi qua bên cạnh anh, cơ thể hai người không cẩn thận cọ xát, anh biết người đó là một tên вυôи иgườι.
Tuy anh đứng rất xa, nhưng còn nghe thấy được cuộc đối thoại của anh ta và cô.
Người nọ nói với cô là dẫn cô đi ăn uống, cô vậy mà ngốc nghếch hồ đồ rồi gật đầu liếm kẹo que.
Lúc đó, anh đã trở nên cực kỳ yên lặng, cho dù anh biết bé gái đó bị lừa gạt, nhưng anh vẫn cho là không liên quan đến mình rồi cất bước rời đi.
Anh đi không được vài bước, liền nghe thấy có người kêu mình lại: “Anh, ...”
Anh lãnh đạm quay đầu, nhìn thấy thực sự là cô, chỉ vào trên mặt đất phía sau anh không xa, nói: “Anh, của anh nè!”
Là ví tiền của anh.
Anh nhặt ví tiền lên, nhìn cô một cái, đơn giản là không muốn ôm tâm tình nợ cô, nghĩ cách đi đến bên cạnh cô, nói ở bên tai cô, nhỏ giọng: “Anh ta là người xấu, em đi cùng với anh ta, sẽ bị bán đi đó.”
Dựa tới gần, anh mới nhìn rõ khuôn mặt của bé gái, giống hệt như 乃úp bê, cực kỳ dễ thương.
Hai mắt to của cô chợt lóe sáng, nhìn anh, lại thi thoảng liếm kẹo que.
Bộ dáng ngu ngốc đó của cô, khiến anh cũng không biết rốt cuộc cô có nghe hiểu lời anh nói hay không.
Thế nhưng không liên quan đến anh, dù sao anh cũng đã nói rồi, lúc anh chuẩn bị rời đi, anh nghe thấy âm thanh non mềm của cô nói với tên вυôи иgườι: “Anh trai này nói chú là người xấu, cháu không muốn đi với chú nữa.”
Anh dừng bước trong nháy mắt, quay đầu, bắt gặp tên вυôи иgườι kia trừng mắt nhìn anh, sau đó cười tít mắt nói với cô: “Chú làm sao có thể là người xấu? Người xấu làm sao có thể mua đồ ăn cho cháu được?”
“Nhưng là dáng vẻ anh kia xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ không gạt cháu.” Lúc cô nói những lời này, tay còn chỉ vào anh, đầu ngón tay vừa lúc ᴆụng phải tay anh, anh có thể biết được trong lòng cô rất tin tưởng anh, cực kỳ thuần túy, không hề có chút tạp chất do dự nào.
Mẹ của anh cũng chưa tin anh như thế, nhưng một cô bé xa lạ, lại sẵn lòng tin tưởng anh...
“Anh ấy nói, chú là người xấu, chú liền là người xấu.” Cô bé cường điệu lên, nhưng anh cũng đã nhìn cô bé đến mất hồn.
Cô như là đang khẳng định cái gì, lại lặp lại một lần: “Chú là người xấu!”
Giống như là để phụ họa thêm cho mình, cô hung hăng cắn một miếng kẹp que, sau đó chiếc kẹp que còn lớn hơn mặt của cô, đã bị cô rắc rắc một phen, cắn bốn đường năm miếng, bốp bốp rơi xuống đất.
Sau đó cô cúi đầu, nhìn kẹo bị dính bùn đất, nhếch miệng khóc.
Cô khóc đến rất đau lòng, âm thanh vĩ đại vô cùng, khiến không ít người đến xem.
Người đội mũ lưỡi trai có thể là có tất giật mình, gặp tình huống này, vội vàng bỏ chạy.
Vẻ mặt anh lạnh lùng kéo cô vào trong siêu thị, dùng tất cả tiền tiêu vặt trong ví tiền của mình, mua hai chiếc kẹp que còn lớn hơn cả mặt của cô, mới khiến cô nín khóc mà cười.
Từ trong siêu thị đi ra, cô cầm mỗi tay một chiếc kẹo que, bên trái liếm một cái, bên phải liếm một cái, vô cùng vui vẻ.
Mà suy nghĩ của anh, lại vẫn dừng lại ở hình ảnh vừa nãy khi cô vô cùng tin tưởng anh.
Cô gái nhỏ cực kỳ nhanh nhẹn, có thể là vì có hai chiếc kẹp que, đặc biệt vui vẻ, giơ một chiếc mà mình đã liếm qua đến bên miệng anh, nói: “Anh, anh cũng ăn đi.”
Cô bé nhìn vào mắt anh, tràn ngập chờ mong, anh là người thích sạch sẽ mà lại chán ghét phụ nữ nên từ chối thật lâu, sau cùng ngay cả chính anh cũng đã ngoài ý muốn cúi đầu, dùng môi ᴆụng vào kẹp que.
Sau đó cô liền vui vẻ nở nụ cười, đưa anh cầm kẹp que, giơ đến bên miệng mình liếm tiếp.
Anh nhìn một màn kia, sửng sốt hai giây, sau đó lập tức nhìn ra chỗ khác, mặt lại bắt đầu hơi nóng lên.
“Anh, anh sẽ nhớ rõ em sao?”
“Anh, chúng ta là bạn bè sao?”
“Anh, về sau anh sẽ đến tìm em đi chơi chứ?”
“Anh, em sẽ nhớ rõ anh.”
Anh đứng ở đầu hẻm trên đường cùng cô, cô nói rất nhiều, anh vẫn không nói gì, cho đến cuối cùng, anh mới hỏi cô một câu: “Em tên là gì?”
Hai tay của cô bé giơ kẹp que lên, ngơ ngác nhìn anh, chớp mắt không lên tiếc.
Lúc ấy anh còn nghĩ, cô bé này không ngu xuẩn đến mức tên mình cũng không nhớ rõ chứ.
Sau đó anh liền nghe thấy cô nói, em là Đình Đình, Tống Đình Đình.
Đình Đình, Tống Đình Đình...
Cô là người đầu tiên ở trên thấ giới này tin tưởng anh.
Lúc anh ở trong tối tăm tuyệt vọng, cô là người suy nhất cho anh một sự ấm áp.
Sau đó trong thế giới của anh, từ nay về sau liền có một cô bé tên là “Đình Đình”.
Về sau anh từng đi qua con hẻm đó rất nhiều lần, ảo tưởng còn có thể gặp lại cô, nhưng là, anh còn không gặp được lần nào.
Cô bé mặc váy công chúa, ăn kẹp que, giống như là một tiểu thiên sứ, tất cả giống như chỉ là giấc mơ của anh, chỉ như hoa quỳnh sớm nở tối tàn.
Về sau, anh bắt đầu tìm kiếm cô, vẫn luôn tìm kiếm cô.
Từ tiểu học đến sơ trung, lại từ sơ trung đến trung học.
Dường như điều đó đã biến thành một chấp niệm trong sinh mệnh của anh, vẫn chưa bao giờ nghĩ đến muốn buông ra.
Anh lại thấy cô, đã là mười năm sau.
Khi đó bởi vì mẹ sinh bệnh, anh chuyển trường.
Cho dù mười năm trôi qua, lúc anh nhìn thấy cô lần đầu tiên trong trường học, anh vẫn có thể nhận ra dễ dàng, cô chính là cô bé năm đó, cô bé anh vẫn luôn đi tìm.
Anh đứng dưới cây ngô đồng tươi tốt trong trường học, nhìn cô đến mất hồn, mà cô và bạn học của mình lại vừa nói chuyện vừa đi lướt qua anh mà không hề dừng lại.
Anh đợi cô đi rất xa, mới xoay người liếc mắt nhìn bóng lưng của cô.
Cô đã lớn, đã duyên dáng yêu kiều như thế rồi.
Tìm cô trong mấy năm nay, anh vẫn luôn nghĩ khi cô trưởng thành sẽ như thế nào, anh cũng từng tưởng tưởng ra, lại chưa hề nghĩ đến, cô vậy mà trở nên xuất sắc xinh đẹp hơn trong tưởng tượng của anh rất nhiều.
Anh có thói quen ghi nhật ký, đêm đó anh về nhà, ghi chép lại tâm tình khi tìm được cô, thật là kích động và rung động.
Từ sau đó, trong trường học, anh bắt đầu tìm kiếm giọng nói của cô, lưu ý đến cô.
Trên nhật ký của anh, viết đầy về chuyện của anh.
Cô tên là Tống Thanh Xuân, lớp 11, là em gái của Tống Thừa ở lớp bên cạnh.
Xuất thân của cô rất tốt, dáng vẻ xinh đẹp, có rất nhiều nam sinh theo đuổi cô, nhưng là cô cực kỳ kiêu ngạo, mặc kệ đối phương tìm cách gì, cô đều từ chối lưu loát.
Anh xa cách với người khác đã rất lâu rồi, dường như đã quên cách nói chuyện với người khác, nhiều lần anh muốn nói chuyện với cô, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, mãi đến có một ngày, anh nhìn thấy cô đứng ở cổng trường, như là đang chờ ai đó, hết nhìn đông tới nhìn tây.
Anh đứng ở rất ca, nhìn cô rất lâu, sau cùng cũng không biết kích thích ở nơi nào tới, liền đi đến trước mặt cô: “Xin chaò.”
Cô ngẩng đầu, nhìn anh, đầy xa cách: “Xin hỏi, anh có chuyện gì sao?”
Anh không rời mắt nhìn chằm chằm cô, nhìn một lúc, mới mở miệng hỏi: “Cô... tên là Đình Đình hả?”
“Đình Đình?” cô hơi nhíu mày, sau đó liền lắc đầu: “Ngại quá, bạn học, anh nhận sai rồi, tôi không tên là Đình Đình.”
Không thể nào... cho dù mười năm trôi qua, cô đúng là đã thay đổi rất nhiều, nhưng anh cực kỳ chắc chắn, cô là cô bé mười năm trước đã nói : “Anh ấy nói, chú là người xấu, chú liền là người xấu”.
Anh dừng lại, định tiếp tục mở miệng, cô đột nhiên lại giơ tay lên, lắc lắc với người ở phía xa: “Anh Dĩ Nam, em ở trong này!”
Lúc cô đi qua bên người anh, anh vươn tay bắt lấy cổ tay cô, anh còn chưa mở miệng, cô đã nói: “Bạn học, tôi thật sự không tên là Đình Đình, anh nhận sai người rồi, tôi là Tống Thanh Xuân.”
Sau đó không đợi anh có bất kỳ phản ứng gì, cô liền rút tay mình ra, chạy về con phố đối diện.
Chỉ là một cái ᴆụng chạm ngắn ngủi, anh có thể tinh tường đọc được suy nghĩ của cô: “Ai vậy? Đình Đình là ai? Rất giống mình sao?”
Anh đứng yên tại chỗ rất lâu, mới xoay người, nhìn thấy cô đã ngồi trên xe một nam sinh khác, rời đi rất xa.
Tất cả vui sướng của anh sau khi gặp cô, biến thành mất mác, một đêm kia anh vô tình trở về nhà, không ăn cơm chiều trở về phòng ngủ, anh cầm 乃út dừng lại trên nhật lý rất lâu, anh mới viết xuống một câu: Trên thế giới này khoảng cách đau đớn nhất, là khi tôi một mực tìm em, mà em lại đã quên tôi.
Một đêm kia, anh trằn trọc không thể ngủ được, mãi đến khi bình minh lên, anh mới rõ ràng tâm tình của mình vì sao lại khổ sở như thế.
Sáng sớm, anh không đánh răng rửa mặt, liền nằm úp sấp trên bàn, lại viết một trang nhật ký: Hình như tôi thích người con gái tôi đã tìm kiếm suốt mười năm.
Chắc là trong một khắc đó, trong lòng anh có một mộng tưởng, mộng tưởng viết một câu: “Ba đời có duyên gặp được em, khi còn sống chỉ mong được cưới em.”
Mẹ bệnh nặng, làm anh không tập trung cho kì thi đại học, bị lưu ban mất một năm.
Mẹ cần nằm viện, nhưng vẫn lo lắng cho hắn, ngay lúc đó mẹ anh ngẫu nhiên gặp vợ của bạn cũ - Tống Mạnh Hoa, Tống Hoa biết được việc này, nhiệt tình đồng ý chăm sóc cho anh.
Kì thật anh hoàn toàn có thể chăm sóc bản thân, nhưng mà Tống Mạnh Hoa là mẹ của Tống Thanh Xuân… sau đó anh liền đến ở cùng nhà với cô
Tống Thanh Xuân không nhớ rõ có từng nói chuyện với anh, lúc gõ cửa tới kêu anh đi ăn cơm, rất tự nhiên mà đưa tay ra ngỏ ý muốn chào hỏi
Lúc trước tới đây, anh đang tuyệt vọng, không phải là quá chán ghét siêu năng lực tự nhiên của chính mình, nhưng khi anh cùng Tống Thanh Xuân bắt tay, anh đột nhiên rất muốn mình là một người bình thường, bởi vì từ trong đáy lòng cô, anh có thể đọc được: “Tôi rất muốn với Dĩ Nam ca là một cặp a…”
Hóa ra cô có người trong lòng a… Anh mười năm tìm cô ấy, cô lại có người trong lòng rồi…
Trong nháy mắt anh đột nhiên không thể khống chế được, lực ở cánh tay gia tăng ghì siết lấy tay cô, mãi đến khi cô kêu lên, anh mới hoàn hồn, chính anh cũng không biết mình ruốc cuộc kích động vì cái gì, chỉ liếc cô một cái, liền vội đi xuống lầu.
Anh cùng Tần Dĩ Nam cùng học một năm, anh cũng không nhớ rõ cái tên này, nhưng từ khi đọc được cái tên này trong lòng cô, liền chặt chẽ nhớ kỹ.
Từ sau đó, anh rất muốn bên cạnh cô, nhưng cũng lại sợ tiếp xúc với cô, bởi vì không giây phút nào, anh sẽ theo đáy lòng cô mà nghe thấy ba chữ “Dĩ Nam ca”
Dĩ Nam ca…Tần Dĩ Nam…của cô như nước mật, còn với anh như thạch tín.
Không ai biết, anh ở nhà cô trong một năm kia, suy cho cùng biết được bao nhiêu tâm tình, nghe cuộc gọi điện thoại của cô cùng Tần Dĩ Nam, thời gian như chỉ một chút…một chút một qua đi.
Anh đối với Dĩ Nam tuyệt đối không có hứng thú, nhưng cô luôn kể về hắn với anh, Nam ca của cô rất tốt, Nam ca tại sao không trả lời tin nhắn của cô, Dĩ Nam ca của cô...Anh nhìn như bình tĩnh nhưng thật ra khi trở về phòng tay nắm chặt lấy sách vở, mục đích là đem mỗi trang giấy xé nát thành từng mảnh.
Trước khi thi vào đại học chừng một tháng, anh có hẹn cô một tuần sau đi ăn cơm, ngày đấy vào thứ năm, anh đi xe ôtô chở cô đến trường học, lúc nàng xuống xe trước, anh vẫn còn nhắc nhở cô một câu đừng quên tối nay đi ăn cơm, cô nhanh nhẹn trả lời: “Biết rõ”, sau đó liền chay vào trường.
Tối hôm đó, anh đến địa điểm như đã hẹn, đợi cô rất lâu, cũng chưa thấy cô xuất hiện, anh goi cho cô một cú điện thoại, cô mới bừng tỉnh ngộ, áy náy nói: “Thực xin lỗi, tôi quên mất, nhưng hôm nào chúng ta ăn được không? Tần Dĩ Nam trở về Bắc Kinh rồi…
Anh không đợi cô nói hết, liền cúp máy.
Hôm sinh nhật anh, anh lẳng lặng đứng ở trạm nghỉ chân ven đường, cả đêm nghe cô cùng Tần Dĩ Nam khoái trá nói chuyện phiếm.
Mãi cho đến chín giờ, cô cùng Tần Dĩ Nam mới từ khách sạn đi ra, hắn theo sau họ trở về Tống Gia
Hắn đứng ở rất xa phía đường đối diện, nhìn thấy Tần Dĩ Nam để tay trên đâu cô, dừng lại thật lâu, cô ngước mắt lên nhìn hắn, bày ra vẻ mặt tràn đầy yêu thương.
Anh còn nghe được bọn họ nói chuyện
- Dĩ Nam ca, em muốn thi vào đại học kia
- Được, Tống Tống, anh chờ em
- Dĩ Nam ca, chờ em thi vào đại học xong, em sẽ nói cho anh một bí mật
(Tống Đình Đình hay Tống Thanh Xuân, cái tên ý là do rất vất vả mới sinh nở được)
Năm tuổi Tống Thanh Xuân bị bọn trẻ cùng trang lứa cười nhạo vì tên, do vậy đã nghĩ một cái tên cho chính mình, ban đầu cô suy nghĩ đến cái tên Tống Điềm Điềm, nhưng tại lúc đó Tô Ngạo Kiều cho rằng Tống Đình Đình nghe tốt hơn, đợi cho Tô Niệm đi, cô liếm que kẹo, lại cảm thấy được Tống ấm áp, dễ nghe... 2 ngày sau, cô hoàn toàn quên đi chuyện này Tô Ngạo Kiều cứ như vậy mà lừa gạt được cô
Sau khi hai người bọn họ rời đi rất lâu, anh lại vẫn đần độn đứng yên tại chỗ.
Sinh nhật anh... anh hẹn cô trước 1 tuần, nhưng là Tần Dĩ Nam xuất hiện một cái, anh liền bị vứt ra đằng sau.
Buổi tối hôm ấy, anh uống rượu, anh không nhớ rõ mình làm cách nào mà về Tống gia được, lại trở lên phòng ngủ trên lầu như thế nào, ngày đó anh say đến không biết gì, mơ màng nhìn thấy cô, u mê hồ đồ cứ thế hôn điên cuồng...
Lúc anh còn nhỏ, thường xuyên được người khác nhìn mình với con mắt kinh ngạc và yêu thích.
Khi đó anh không hề chán ghét ánh nhìn như thế, thậm chí cũng thích thú, càng về sau, anh bị mẹ mang vào bệnh viện tâm thần, sau đêm khuya người phụ nữ kia mò vào phòng ah, từ sau đó, mỗi khi anh tiếp xúc với ánh mắt như vậy, trong lòng đều cảm thấy vô cùng chán ghét và khinh thường, thế cho nên từ khi học cấp 2 đến khi trưởng thành, khi những nam sinh chung quanh bắt đầu có nhu cầu sinh lý, mọi người thường tụ lại cùng một chỗ trong đêm khuya để xem phim, trốn ở trong phòng rửa tay tự giải quyết, hoặc là trực tiếp quen với bạn gái, chỉ riêng anh không hề có hứng thú với những thứ kia.
Nữ sinh trong trường học theo đuổi anh rất nhiều, mặc kệ là xinh đẹp vô cùng hay là tài năng chói lóa, cho tới bây giờ anh đều chưa từng liếc mắt lấy một cái, có nữ sinh đã bị sự lãnh đạm của anh làm lùi bước, nhưng cũng có người vô cùng can đảm, còn lột sạch quần áo ở trước mặt anh...
Nhưng là, anh đối diện với với trường hợp như thế, tâm chỉ bình lặng, thân thể không có chút phản ứng, thậm chí lúc người nữ sinh đó đến gần, trong bụng anh còn quay cuồng nổi lên cảm giác ghê tởm.
Vào lúc đó anh biết, về phương diện kia của mình có chút vấn đề...
Cho nên lúc anh không hề có chướng ngại tâm lý hôn lên môi cô vào đêm đó, chính anh còn cảm thấy được có chút khó tin, anh cho rằng đó là ảo giác, là mơ... Nhưng là trong mơ, cô lại vì Tần Dĩ Nam mà phản kháng lại anh.
Anh vừa hận vừa ghen tỵ, sau đó anh liền mượn rượu mạnh mẽ khống chế suy nghĩ của cô, sau đó liền cùng cô...
Anh không phải có vấn đề về phương diện đó, anh chỉ có vấn đề về phương diện kia đối với người anh không thích.
Một đêm qua đi, ngày hôm sau, sắc mặt cô tái nhợt, hốc mắt đỏ bừng nói với anh hai câu:
“Tô Chi Niệm, tôi không cần anh chịu trách nhiệm.”
“Tốt nhất là chuyện này anh hãy quên đi, sau đó để nó tự thối nát mà ૮ɦếƭ trong bụng anh, không được cho bất kỳ ai biết.”
Sau đó, cô bắt đầu trốn tránh anh, thậm chí cả Tống gia cũng không trở về.
Cô đặt số điện thoại của anh vào sổ đen, từ chối không chấp nhận bất cứ cuộc gọi hay tin nhắn nào của anh.
Lúc ấy anh thật sự muốn đến tìm cô sau đó, giải thích với cô, chịu trách nhiệm với cô... Nhưng là anh còn chưa kịp tìm cô, liền ᴆụng phải một bí mật không muốn người khác biết.... Bí mật đó để cho anh từ nay về sau, không còn có tư cách yêu cô nữa...
Sau đó chuyện anh thích Tống Thanh Xuân, cũng giống như chuyện anh có siêu năng lực, biến thành bí mật chỉ có mình anh biết.
...
Bên trong vô cùng yên tĩnh, Tống Thanh Xuân ngủ thật say sưa, Tô Chi NIệm ngồi bên cạnh giường, bởi vì nhớ tới chuyện cũ, nhìn ánh mắt của cô, cảm xúc quay cuồng hết sức lợi hại.
Anh tinh tường nhớ rõ, lúc anh biết được bí mật đó, cả người tan vỡ như thế nào.
Anh ở trong quán bar, say trọn vẹn không biết gì suốt bảy ngày bảy đêm.
Anh không muốn ᴆụng vào bí mật đó, nhưng là bẩm sinh anh đã có siêu năng lực, lại cứ để anh được biết, anh bắt đầu chán ghét chính mình, chán ghét đến muốn tự ngược đãi bản thân...
Tô Chi Niệm như là không muốn nghĩ tiếp, hơi quay đầu đi, nhìn chăm chú bóng đêm thâm trầm ở ngoài cửa sổ.
Không biết qua bao lâu, Tô Chi Niệm trừng mắt nhìn đồng hồ báo thức trên vách tường, đã mười một giờ 58 phút, còn có hai phút nữa là qua sinh nhật của cô.
Tô Chi Niệm quay đầu, nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân đang ngủ, mặt mày nhẹ nhàng chớp chớp, sau đó chậm rãi cúi đầu, cánh môi in lên trán của cô.
Em có biết...Biết, tôi muốn đối xử tốt với em nhiều thế nào không?
Nhưng là, tôi không thể, tôi cũng không dám.
Môi của anh, dừng lại một lúc lâu trên trán cô, mới nhẹ nhàng rời đi: “Đình Đình, sinh nhật vui vẻ.”
Lúc anh vừa nói xong, vừa đúng một ngày mới đã đến.
-
Lúc Tống Thanh Xuân mở mắt ra, ngoài cửa sổ trời đã sáng hẳn.
Thời tiết âm trầm, sương mù rất nhiều, như là muốn cho tuyết rơi xuống.
Tống Thanh Xuân nhìn thoáng qua vách tường, mới vừa 8 giờ, cách giờ đi làm còn hai giờ, vì thế lười biếng giãn người, ngáp, tiếp tục chui vào trong chăn, sau đó vẫn thuận thế mò mẫm tay về phía bên gối... mãi không thấy di động.
Tống Thanh Xuân cau mày, tiếp tục mò mẫm, vẫn không ᴆụng đến, liền ngồi dậy, nhìn thấy gối đầu là màu trắng, cô sửng sốt một giây, sau đó liền đánh giá một vòng quanh người, ánh mắt liền mở to nhất.
Không phải phòng ngủ của cô... Đây là phòng của Tô Chi Niệm... làm sao cô có thể ngủ trong phòng của anh?
Tống Thanh Xuân trố mắt một giây đồng hồ, mới trì độn nhớ ra, hôm qua mình đợi Tần Dĩ Nam ở khách sạn Bắc Kinh cả một buổi, kết quả sau cùng chỉ đợi được tin nhắn của Đường Noãn, sau đó cô uống....
Tống Thanh Xuân vừa mới nghĩ đến đây, liền nhìn qua gương ở trước mặt, phát hiện trên người mình mặc một chiếc áo sơ mi nam màu trắng...
Sau khi cô uống say, ngủ trên giường Tô Chi Niệm, sau đó trên người còn mặc quần áo của anh...
Những thứ này từng cái một nhảy vào trong đầu cô, sau đó cô giống như người bị điện giật, đột nhiên liền nhảy xuống giường, miệng nói thầm một câu: “Không phải lúc tối hôm qua mình say đến bất tỉnh nhân sự liền bị Tô biến thái ngủ cùng đấy chứ?”
-
Trình Thanh lại lần nữa quay đầu, nhìn thoáng qua người đang ngồi ở ghế dưới, lại không để cho lái xe rời đi, sau đó do dự một chút, không nhịn được nhẹ giọng hỏi: “Tô tổng, hiện giờ chúng ta xuất phát được chưa?”
Tô Chi Niệm đang xem 乃út ký nghe được âm thanh của Trình Thanh thì ngừng xử lý công việc lại, nhàn nhạt nâng đầu, cầm một tách cà phê, vừa chuẩn bị mở miệng, bên tai lại truyền đến tiếng của Tống Thanh Xuân: “Không phải lúc tối hôm qua mình say đến bất tỉnh nhân sự liền bị Tô biến thái ngủ cùng đấy chứ?”
Tay anh khẽ run rẩy, cà phê vẩy một chút lên bàn phím máy tính.
Trình Thanh vội vàng rút khăn tay ra đưa cho Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm không nhận lấy, trong đầu vẫn đắm chìm trong câu nói vừa rồi của Tống Thanh Xuân.
Tô biến thái... nói anh sao?
Trình Thanh thấy anh mãi không có phản ứng, liền cầm máy tính ôm lên phía trước, lau đi.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm gốc cây trụi lủi ngoài cửa xe một lát, nghe thấy âm thanh của cô, thoáng chốc lại lảm nhảm truyền đến: “Oa, trên người mình không có dấu vết gì,.... phía dưới cũng không đau...”
Tô Chi Niệm nhăn mặt, anh biết rõ lái xe và Trình Thanh không thể nghe được âm thanh của cô, nhưng bên tai vẫn nóng lên.
“Người đàn ông đó thô lỗ như thế... chứng tỏ mình không bị anh làm gì...”
Tô Chi Niệm rõ ràng cảm giác được lời nói của cô có vài phần thư giãn, anh mấp máy môi, trong mắt lóe lên chút ảm đạm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc