Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 03

Tác giả: Diêp Phi Dạ

CÔ YÊU ANH TRỞ LẠI
Tô Chi Niệm bước vào trong thang máy, người phục vụ lễ phép hỏi: “Chào anh, xin hỏi anh muốn đến lầu mấy?”
Tô Chi Niệm nhàn nhạt đáp một câu: “Lầu một.”
Người phục vụ cười gật đầu một cái với Tô Chi Niệm, vươn tay nhấn số “1”, sau đó thuận tay nhấn nút đóng cửa thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, lúc đến tầng năm, bên tai anh chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc, là tiếng của Tống Thanh Xuân, tiếng rên rất trầm thấp.
Tô Chi Niệm hung hăng cau mày, cố gắng nghe, lại không nghe thấy tiếng của cô nữa, Tô Chi Niệm vội vàng nâng tay trái lên, nhanh chóng dùng lực nhấn số “4”’
Thang máy đi đến tầng một, liền dừng lại, cửa thang máy mở ra, Tô Chi Niệm đứng trong thang máy, vẫn không nhúc nhích.
Người phục vụ có chút buồn bực quay đầu, cười yếu ớt mở miệng: “Chào anh, xin hỏi anh cần ...”
“Đừng nói!” Tô Chi Niệm mạnh mẽ mở miệng, giọng điệu nghiêm khắc, không chút khách khí ngắt lời của người phục vụ.
Người phục vụ ngừng một lát, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Đợi tầm mười giây, bên tai Tô Chi Niệm lại nghe thấy âm thanh suy yếu của Tống Thanh Xuân: “Đau quá... Uhm...”
Tô Chi Niệm nhanh chóng nhấn nút đóng cửa.
Thang máy đi xuống lầu một, Tô Chi Niệm không đợi người phục vụ mở miệng, đã nhanh chóng rời đi.
-
Tống Thanh Xuân ngồi xổm bên cạnh xe của anh, tay dùng lực ấn chặt vào bụng dưới, miệng thi thoảng lại phát ra âm thanh mềm yếu kêu đau.
Sau khi tuyết rơi, gió lạnh mang theo hơi ẩm, thổi bừa bãi khắp nơi, khiến trời rét lạnh thấu xương, cái lạnh khiến cô không ngừng co rúm người lại đến phát run.
Lúc học trung học, bởi vì người cô hay bị lạnh, có tật xấu là đau bụng kinh, về sau Tống Mạnh Hoa tìm một thầy thuốc Trung y, bắt mạch kê thuốc cho cô, điều trị một thời gian rất dài, mới loại bỏ được tật xấu kia.
Cũng khoảng bốn năm nay, lúc cô có nguyệt sự không hề đau đơn quá nhiều, có thể là do gần đây cô luôn ở bên ngoài trời lạnh, hôm nay lại đứng trong tuyết lâu như vậy, khí lạnh trong người lại càng tăng thêm, cô lại sắp có nguyệt dự, vì thế mà tối nay, đột nhiên bụng dưới lại phát đau.
Cảm giác đau đớn kia, ngày càng bén nhọn, đau tưởng chừng như khiến cô ngất đi.
Tống Thanh Xuân không biết rốt cuộc thì mình có thể kiên trì được bao lâu, nhưng là mặc kệ như thế nào cũng phải chờ được Tô Chi Niệm...
Lại là một trận gió thổi đến, cuốn những hạt tuyết rơi lả tả lên người cô, có vài bông tuyết rơi vào cổ cô, rơi vào trong quần áo, lạnh khiến cô không nhịn được cuộn mình lại chặt hơn.
Lúc Tống Thanh Xuân đau đớn đến có chút hoảng hốt, bỗng nhiên trên đầu lại truyền đến tiếng nói trầm thấp: “Cô ngồi chồm hổm ở đây làm gì?”
Tống Thanh Xuân mở to mắt theo bản năng, một đôi giày da màu đen nam tính rơi vào trong tầm mắt của cô, cô dừng một lát, mới vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Chi Niệm mặc một chiếc áo bành tô màu đen, một tay bỏ vào trong túi đứng trước mặt mình, từ trên cao nhìn xuống...
Cuối cùng cô cũng đợi được anh rồi...
Tống Thanh Xuân cố gắng giữ vững tinh thần, chịu đựng sự đau đớn, run rẩy đứng lên, lúc cô sắp đứng thẳng được, lại có một trận gió mạnh thổi tới, khiến bụng dưới của cô nổi lên một cơn đau thấy xương, chân cô khẽ run rẩy, cả người suýt ngã xuống đất.
Cô vội vàng đưa tay ra, chống đỡ vào cửa xe của Tô Chi Niệm.
Cô nhìn anh, sắc mặt trắng xanh có chút dọa người: “Tô tổng, tôi đang đợi anh, tôi tới tìm anh, vẫn hi vọng anh có thể suy xét cân nhắc chuyện tiếp quản Tống thị...”
“Lương chúng tôi có thể cho anh, thế nhưng hiện tại chỉ có thể trả cho anh hai ngàn vạn, còn lại có thể tùy theo giai đoạn mà ứng phó...”
“Đừng hy vọng hão huyền nữa, tôi chắc chắn sẽ không tiếp quản Tống thị.”
Tô Chi Niệm mạnh mẽ ngắt lời của Tống Thanh Xuân, giống như anh không hề nhìn thấy giờ phút này cô suy yếu như thế nào, không hề có chút nào thông cảm và mềm lòng, vẻ mặt lạnh lẽo tiếp tục nói: “Thừa lúc hiện tại tôi còn chưa nổi giận, tốt nhất là cô nên khẩn trương biến mất khỏi trước mắt tôi.”
Giọng nói sắc bén của Tô Chi Niệm còn chưa hết, cả người Tống Thanh Xuân bỗng nhiên nhoáng lên một cái, thân thể suy yếu ngã xuống.
Tô Chi Niệm nhanh tay lẹ mắt vươn tay trái ra đỡ được eo của cô, ᴆụng chạm da thịt, khiến anh có thể đọc được suy nghĩ trong lòng cô lúc này: sao dì cả lại cứ phải tới vào hôm nay? Tới thì cũng tới rồi, thế nào mà vẫn đau như vậy...
Sau đó, Tống Thanh Xuân hoàn toàn mất ý thức, lâm vào hôn mê.
-
Tô Chi Niệm dùng một tay khống chế tay lái, vừa lái xe, vừa gọi điện cho thím Tôn.
“Thím gọi cho bác sĩ Hạ đến nhà một chuyến.” Tô Chi Niệm nhàn nhạt nói lại một câu, sau đó liếc mắt qua kính chiếu hậu một cái, nhìn đến Tống Tương Tư đang nằm ở ghế sau, lại chữa lại: “Để bác sĩ Hạ phái một bác sĩ nữ đến nhà một chuyến... đúng, không phải tôi sinh bệnh, mà là phụ nữ...”
Giọng điệu của Tô Chi Niệm đột nhiên trở nên có chút gấp gáp: “Người phụ nữ này không có quan hệ gì với tôi, cô ấy chỉ té xỉu, vừa lúc tôi đi ngang qua mà thôi... Bệnh gì?”
Tô Chi Niệm dừng lại tầm mười giây, mới nhanh chóng nói ba chữ “Đau bụng kinh” vào trong di động, sau đó cũng không chờ thím Tôn phản ứng lại, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Vẻ mặt của Tô Chi Niệm nhàn nhạt như cũ, không có thay đổi gì quá lớn, anh nhìn quãng đường phía trước, cực kỳ chuyên chú lái xe, nhưng trên gương mặt trắng nõn, sau khi cúp điện thoại của thím Tôn, lại có chút đỏ sậm.
-
“Anh Tô.” Thím Tôn đẩy cửa thư phòng, đi đến, bà mang cà phê đã pha xong đặt trên bàn, sau đó liếc mắt nhìn Tô Chi Niệm đang đứng trước cửa sổ, mở miệng nói: “ Bác sĩ Hữa đã đi rồi.”
Tô Niệm không quay đầu, cực kỳ nhạt “Uhm” một tiếng.
“Cô Tống có thể là do bị lạnh, khí lạnh ngấm vào người, mới có thể đau đến ngất đi, bác sĩ Hứa cũng vừa tiêm cho cô ấy một mũi, nghỉ ngơi tốt liền không sao rồi.”
Tô Chi Niệm gật đầu, không nói gì.
“Phòng khách tôi đã thu dọn xong, anh có thể đi nghỉ ngơi.”
“Biết rồi.” Tô Chi Niệm hướng về phía thím Tôn khoát tay áo, dáng vẻ không kiên nhẫn.
Thím Tôn thức thời im lặng, rời khỏi thư phòng.
Tô Chi Niệm vẫn đợi cho thím Tôn đi vào phòng của bà ở dưới lầu, mới đi đến trước sofa ngồi xuống, sau đó mới lấy bàn tay phải ở trong túi quần ra.
Trong lòng bàn tay của anh đã nắm lấy một chiếc khăn tay rất dày, hiện giờ đã bị nhuộm đỏ như máu.
Tô Chi Niệm ném nó vào trong thùng rác, sau đó cầm lấy nước sát trùng, xối lên miệng vết thương.
Đau đớn khiến lông mày của anh hung hăng nhíu lại, nước sát trùng rơi vào thùng rác, biến thành màu đỏ nhạt.
Sau khi sát trùng, Tô Chi Niệm nhìn thoáng qua miệng vết thương, thậm chí có chỗ thịt đã mở ra, còn có tơ máu tràn ra ngoài.
Nói vậy, trên tay Trương tổng, cũng là chỗ này, bị thủy tinh đâm vào sâu nhất.
Tô Chi Niệm bôi thuốc mỡ lên, sau đó băng bó đơn giản, rồi thuận tay cầm lấy văn kiện ở bên cạnh.
Đó là phần văn kiện mà buổi chiều anh ngồi xem ở quán cà phê dưới lầu trong công ty.
Cũng theo như lời của Đường Nặc, là phần văn kiện mà thời gian gần đây anh vẫn hay xem.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm văn kiện một lúc lâu, mới quăng nó lên bàn trà, đứng lên, anh tạm dừng một giây đồng hồ, ra khỏi thư phòng, đi về phòng ngủ.
Tô Chi Niệm nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bước vào.
Tống Thanh Xuân nằm yên tĩnh ở trên giường ngủ, bởi vì ở lâu ngoài trời lạnh, tuy cô đã nằm trong chăn ấm áp mà sắc môi vẫn còn chút nhạt nhòa.
Điều hòa mở thật lớn, chắc là cô hơi nóng, chăn bị nhấc lên một chút.
Tô Chi Niệm đi đến bên cạnh giường, nhẹ nhàng đắp lại chăn trên người cô, sau đó tầm mắt lại lạc trên mặt cô.
Từng đường nét đều vô cùng tinh xảo, lông mi dài nhỏ, mũi thẳng tắp, giống hệt như dáng vẻ quen thuộc kia trong trí nhớ của anh.
Tô Chi Niệm nhìn cô rất lâu, mới nhàn nhạt xoay người rời đi.
-
Ngày hôm sau là thứ bảy, là ngày nghỉ của thím Tôn, sau đêm hôm qua, thím Tôn đã trở về nhà.
Lúc Tô Chi Niệm tỉnh lại, Tống Thanh Xuân còn đang ngủ, lúc anh rửa mặt, không cần thận làm ướt băng gạc ở tay phải, lại phải bó lại miệng vết thương một lần nữa, mới cầm chìa khóa xe đi ra ngoài cửa.
Lúc anh trở về, đã là một giờ sau, anh dừng xe ổn định, cầm bữa sáng trên tay rồi xuống xe.
Bấm mật mã mở cửa, đẩy cửa ra, lúc anh mang theo bữa sáng đi vào, đang đổi giày, liền nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng nói chuyện. Vẻ mặt anh hơi ¢ươиg ¢ứиg một chút, nghe xong hai câu mới hiểu được là Tống Thanh Xuân đang nói chuyện điện thoại.
Tuy anh có thính giác vô cùng tốt, nhưng đều không phải là lúc nào cũng đi chú ý nghe nội dung nói chuyện của người khác, sau đó anh tiếp tục đổi giày.
Tô Chi Niệm vừa đi vào phòng khách, liền nghe được trong lời nói của cô bắt được một chút: “Anh Dĩ Nam.”
Anh Dĩ Nam.
Đây là ba chữ quen thuộc với anh.
Tống Thanh Xuân gọi anh Dĩ Nam, sẽ chỉ có một người, đó chính là Tần Dĩ Nam.
Bỗng nhiên bước chân của anh liền dừng ngay tại chỗ, tay anh cầm túi lớn đựng đồ ăn sáng, liền tăng thêm sức lực.
“Anh Dĩ Nam, anh thật sự giải ngũ, trở lại Bắc Kinh rồi hả?... Thật tốt quá, chừng nào thì anh trở về? Em đi đón anh... mùng 3 tháng sau? Mùng tám tháng sau là sinh nhật của em, anh muốn mời em ăn cơm, vẫn phải chuẩn bị quà nhé....”
Đáy mắt Tô Chi Niệm lóe lên giễu cợt, đột nhiên liền xoay người, đi ra ngoài cửa.
Ngay cả dép lê anh cũng chưa đổi, trực tiếp đi ra ngoài, giống như trong иgự¢ anh đang có lửa đốt, tiếng đạp cửa rất lớn, bước nhanh ra ngoài cổng biệt thự.
Tô Chi Niệm đi tới bên cạnh thùng rác ở phía đối diện đường, mới dừng lại, sau đó mí mắt cũng không thèm nháy lấy một cái, vứt bữa sáng vừa mua vào trong thùng rác.
-
Cúp điện thoại, mặt mày Tống Thanh Xuân vô cùng vui vẻ, trong đầu cô chỉ lởn vởn những lời mà vừa rồi Tần Dĩ Nam nói qua điện thoại với cô: “Tống Tống, anh sắp về Bắc Kinh rồi.”
Anh sắp về Bắc Kinh rồi... chỉ là mấy chữ đơn giản, nhưng lại đủ để cho trái tim của cô nở hoa, nhảy nhót vô cùng.
Có thể nói từ sau khi Tống Thừa tự sát, đây là tin tức tốt duy nhất mà cô nghe thấy.
Khóe môi của cô không nhịn được cong lên, miệng không kìm được nói ra thành tiếng: “Anh Dĩ Nam về rồi...”
Chỉ là cô còn chưa nói xong, cửa phòng ngủ liền bị người ta hung hăng đẩy ra.
Tống Thanh Xuân dừng lại theo bản năng, quay đầu nhìn lại.
Cả người Tô Chi Niệm rét lạnh thấu xương đứng ở cửa, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm cô: “Nếu đã dậy rồi, thì cút cho tôi!”
Cả người Tô Chi Niệm rét lạnh thấu xương đứng ở cửa, ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm cô: “Nếu dậy rồi thì cút đi cho tôi!”
Tống Thanh Xuân nhìn Tô Chi Niệm đột nhiên xuất hiện, có chút giật mình, sau đó nghe thấy lời nói bén nhọn của anh, vốn dĩ trên mặt đang có ý cười vì nghe tin Tần Dĩ Nam trở lại, giờ biến mất hầu như không còn, cô nhẹ nhàng nhấp môi, nhanh chóng nhìn khung cảnh xung quanh, phát hiện đây là phòng của anh, lúc này mới nhớ ra tối hôm qua mình không dễ dàng gì mới đợi được anh, kết quả vừa mới nói được hai câu, cả người đã ngất đi vì quá đau.
Cho nên tối hôm qua... là anh đưa cô về?
Tống Thanh Xuân biết, Tô Chi Niệm đến gặp cũng chẳng muốn gặp cô, huống chi anh vừa không nể mặt nói cô như thế, nhưng là không dễ gì cô mới chạm mặt anh, vì Tống thị, cô không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể cúi đầu gập người, tranh thủ thuyết phục anh.
Theo hiểu biết của cô, từ trước đến nay, Tô Chi Niệm đều không có tính nhẫn nại, cô sợ đột nhiên lại giống như lần đầu tiên đến nhà anh hôm trước, trực tiếp kéo cô ra khỏi nhà, vì thế một giây cũng không dám dừng lại, liền xuống giường, tìm túi của mình, lấy một lá thư ở bên trong ra, đưa tới trước mặt Tô Chi Niệm: “Bên trong này là chi phiếu hai ngàn vạn, hiện tại có thể nói đây là tất cả tiền bạc của Tống thị bây giờ, cầu xin anh suy nghĩ lại một chút...”
“Tôi không rảnh nghe cô nói những lời vô nghĩa, nếu những gì trước đây tôi nói, cô vẫn không hiểu, hiện tại tôi nói lại cho cô nghe lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tiếp quản Tống thị!” Tô Chi Niệm nói rất bình tĩnh, một chút cảm xúc lên xuống cũng không có, nhưng lại lộ ra sự bén nhọn: “Thừa lúc tôi còn chưa ra tay, cho cô đúng một phút, chuẩn bị cho tốt gì gì đó, khẩn trương biến mất khỏi mắt tôi!”
Nói xong, Tô Chi Niệm nhàn hạ thoải mái như chưa từng nói gì với Tống Thanh Xuân, trực tiếp xoay người, đi về hướng thư phòng.
Tống Thanh Xuân vội vàng đuổi theo đằng sau anh: “Cuối cùng thì anh muốn như thế nào mới bằng lòng tiếp quản Tống thị?”
Tô Chi Niệm không nói gì, bước chân càng nhanh hơn.
Lúc Tống Thanh Xuân nhảy xuống giường, có chút sốt ruột, không cả đi dép, lúc này dù chạy chậm khiến lòng bàn chân cô hơi đau đớn: “Chỉ cần anh đề ra yêu cầu, cho dù là yêu cầu gì, tôi đều có thể đồng ý.”
Tô Chi Niệm thờ ơ, không có chút dấu hiệu nào là bị thuyết phục, trực tiếp đẩy cửa phòng ra.
Đây là cơ hội sau cùng của Tống Thanh Xuân, hôm nay cô không nói được anh, sợ là thứ hai tuần sau, có thể Tống thị sẽ phải đối mặt với cục diện tiêu cực.
Nhưng là, Tô Chi Niệm trời sinh đã không giống người khác, cách gì cô cũng đã thử, ngay cả khi cô nói chuyện về một đêm trước kia, cuối cùng anh vẫn không có động tĩnh gì...
Tống Thanh Xuân thấy cửa thư phòng cũng bị đóng, cô không hề nghĩ ngợi nhìn Tô Chi Niệm đang đóng cửa, nói với tốc độ cực nhanh: “Nếu anh là vì sau khi đảm nhiệm CEO của Tống thị, sẽ thường xuyên nhìn thấy mặt tôi, mới từ chối, anh yên tâm, chỉ cần anh đồng ý tiếp quản Tống thị, tôi đảm bảo, cả đời này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh...”
Động tác của Tô Chi Niệm mạnh mẽ dừng lại.
Đây là nói, cô đã chạm đến dấu hiệu của anh sao?
Trong lòng cô dấy lên hy vọng, nhìn về phía anh tiếp tục đảm bảo: “Anh đến nơi nào chắc chắn tôi sẽ không đến nơi đấy, chắc chắn không để cho bản thân xuất hiện trong tầm nhìn của anh, nếu anh lo lắng, tôi có thể rời khỏi Bắc Kinh...”
“Cô đang bàn điều kiện với tôi sao?”
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tống Thanh Xuân, rất bình tĩnh, ngay cả mở miệng nói chuyện, cũng là một loại bình tĩnh khác hẳn bình thường.
Khuôn mặt anh tuấn phi phàm của anh, đến một chút biểu cảm cũng không có, cảm xúc giống như một vũng nước đọng, vô cùng trầm lặng.
Tô Chi Niệm như vậy, khiến người ta không đoán được giờ phút này trong lòng anh đang suy nghĩ gì, so với khi anh tức giận còn khiến người khác khi*p vía hơn.
Tốc độ tim đập của Tống Thanh Xuân vô cùng nhanh, thậm chí tầm mắt của cô, còn không dám nhìn thẳng anh, cô vô thức chuyển tầm mắt, âm thanh mở miệng, không còn thanh thúy lưu loát như trước, thậm chí nghe qua, còn có chút suy yếu bất lực: “Chỉ cần anh đồng ý, tôi thật sự có thể làm được...”
“Tôi hỏi lại cô một lần nữa, cô đang bàn điều kiện với tôi sao?”
Giọng nói của Tô Chi Niệm, bình tĩnh trầm ổn, không tình không dục, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một loại áp lực vô vùng lớn, bức bách Tống Thanh Xuân vô cùng.
Lúc này Tô Chi Niệm quá mức nguy hiểm, nguy hiểm khiến Tống Thanh Xuân không dám mở miệng nói chuyện, chỉ là im lặng không nói không rằng đứng im như thế.
Ánh mắt của anh cũng chưa thèm chớp động, thẳng tắp nhìn chằm chằm cô.
Tuy cũng nhìn vào tầm mắt của anh, cô cũng không biết ánh mắt của anh mang ý nghĩa gì, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của anh, chân cô trở nên mềm nhũn, cô lui về phía sau một bước theo bản năng, kết quả là vừa động đậy, một giây sau, đột nhiên anh liền vươn tay, nắm lấy cằm của cô, bắt cô phải ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng điệu khi mở miệng nói chuyện, cô chưa từng bao giờ nghe thấy mềm nhẹ như thế, mềm nhẹ đến mức kỳ lạ: “Tống Thanh Xuân, cô thật sự, ra điều kiện với tôi?”
Cả người Tống Thanh Xuân không nhịn được giật thót mình.
“Cô nghĩ cô là ai? Dám ra điều kiện với tôi?” Ánh mắt của anh, lạnh lẽo trong giây lát, tay anh nắm lấy cằm cô tăng thêm lực, cả người, chỗ nào cũng lộ ra sự sắc bén: “Trong mắt tôi, cô không là cái gì cả, xứng ra điều kiện với tôi sao?”
“Tôi nói cho cô biết, nếu tôi không muốn gặp cô, tôi có một nghìn một vạn loại phương pháp, khiến cho cô biến mất trước mặt tôi!”
“Ra điều kiện với tôi!? Cô còn chưa đủ tư cách đó đâu! Không đủ tư cách!”
“Nếu không muốn Tống thị sẽ biến mất ngay lúc này” Tô Chi Niệm giơ tay lên, chỉ vào cửa dưới lầu, trong giọng nói lộ ra chút lạnh lẽo: “Liền cút đi cho tôi, cút xa tôi ra!”
Từ khi Tống Thanh Xuân bắt đầu hiểu chuyện, luôn sống trong an nhàn sung sướng, ba mẹ yêu thương cô, anh trai cưng chiều cô, một cô công chúa vô cùng hạnh phúc, vì thế mà cô cũng vô cùng cao ngạo.
Nếu không phải đột nhiên gia cảnh bị thua thiệt, co cũng sẽ không chấp nhận tới hạ giọng cầu xin người khác.
Huống chi là người cô phải cầu xin, là người cả đời cô không muốn gặp, Tô Chi Niệm...
Hiện giờ, cô bị anh hết lần một đến lần hai,hết lần hai đến lần ba dùng lời nói để vũ nhục châm biếm, thực là có chút khiến cô không thể chịu nổi.
Trong mắt cô, dần dâng lên một chút sương mù, nhưng là từ nhỏ cô đã có thói kiêu ngạo, không thể để cho bản thân rơi nước mắt trước mặt anh.
Cô dùng lực mím môi, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi đưa cằm của mình rời khỏi tay anh, sau đó đứng trước mặt anh tầm mười giây đồng hồ, liền cất bước rời đi.
Tống Thanh Xuân đi rất vội vàng, ngay cả quần áo, điện thoại và túi xác trong phòng anh cũng chưa kịp lấy, cứ như thế lao xuống lầu, chạy ra khỏi biệt thự của anh.
Trong phòng liền trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, Tô Chi Niệm đứng ở cửa phòng không hề nhúc nhích, cánh tay của anh vẫn nâng lên giữa không trung, duy trì động tác nắm cằm của cô lúc nãy.
Anh đứng một lúc lâu, mới xoay người đi vào thư phòng, ngồi trước bàn sách, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, mới máy tính lên.
Vẻ mặt của anh từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, ngón tay thi thoảng lại di chuột, sau đó dùng tốc độ rất nhanh đánh một chuỗi chữ lên bàn phím, nhưng là đánh mãi, anh không biết như thế nào lại dừng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ một lúc, sau đó tầm mắt lại rơi xuống trên văn kiện trên sofa cách đó không xa, là phần văn kiện mấy ngày nay anh thường xem, im lặng nằm ở đó.
Đường Nặc hỏi, đây là văn kiện gì, gần đây anh vẫn luôn chăm chú xem?
Đây là tư liệu về quá trình phát triển của tập đoàn Tống thị những năm gần đây.
Phần văn kiện này, từ trước lúc Đường Nặc đưa cho anh, anh đã thu thập rồi.
Càng nói đúng hơn là... phần vặn kiện này, trước cả lúc Tống Thanh Xuân đến tìm anh, anh đã thu thập rồi.
Đường Nặc còn hỏi, vì sao anh không giúp cô ấy?
Đúng vậy... vì sao anh không giúp cô ấy?
Bởi vì anh sợ... anh sợ, sau khi anh giúp cô, thì sẽ không còn được gặp lại cô?
Nhưng là, anh không giúp cô, về sau anh vẫn không thể thấy cô được nữa.
Trước khi cô rời đi, rõ ràng anh có nghe được tiếng lòng cô, cô bỏ cuộc, bỏ cuộc không tới cầu xin anh nữa.
Cô tìm anh giúp đỡ, tìm anh gần một tháng trời... trong ngày mùa đông giá lạnh, cô đứng ở dưới công ty của anh suốt một tháng, rất nhiều khi anh đang làm việc, lại ra đứng trước cửa sổ, nhìn xuống dưới, là có thể thấy được bóng dáng của cô..
Nhưng là từ nay về sau, cuối cùng cũng không nhìn thấy cô nữa.
Tô Chi Niệm cảm thấy bản thân lại nghĩ nhiều, anh mạnh mẽ khép máy tính lại, đi ra khỏi thư phòng.
Anh trở lại phòng ngủ, vào cửa liền nhìn thấy quần áo của cô, túi xách của cô, còn có di động của cô trên giường... anh cảm thấy chướng mắt, lại cuộn lung tung vào, sau đó ném ra cửa sổ.
Có thể là vì tối hôm qua cô ở trong biệt thự của anh, anh ngủ trong phòng khách cũng không ngon, anh muốn nằm trên giường ngủ bù, nhưng là tối hôm qua cô cũng ngủ ở đây, trên giường còn đầy mùi của cô,, xuyên vào trong mũi anh, khiến anh phiền lòng nóng nảy, sau cùng liền xốc chăn lên, tức giận đi xuống lầu.
Đi ra biệt thự, anh quét mắt nhìn bãi cỏ, đồ của cô rơi vãi đầy trên mặt đất.
Anh mấp máy môi, giẫm chân tại chỗ rồi đi tới, khom người nhặt từng thứ một lên.
-
Tống Thanh Xuân đi được một đoạn đường rất xa, tâm tình mới dịu xuống.
Cô phát hiện ở trên đường đang có không ít người nhìn mình, cô lạnh đến run rẩy, mới ngu ngốc phản ứng kịp, trong mùa đông giá lạnh, cô không mặt áo khoác ra phố, ngay cả giày cũng không đi, mà chân của cô, không biết từ lúc nào, đã lạnh cứng đến không còn cảm giác gì.
Tống Thanh Xuân đứng ở ven đường, vừa định ngăn một chiếc taxi, mới phát hiện túi xách và điện thoại của mình đều để lại trong nhà anh.
Cô quay đầu nhìn về hướng nhà anh, sau cùng vẫn không quay về lấy.
Tâm tình cô vừa chuyển biến tốt đẹp, lại trầm xuống.
Giờ cô trở về nhà, cô làm sao mở miệng nói được với ba và chị dâu, cô không cầu xin anh được.
Nếu nói vậy, khi ba nghe được sẽ rất khổ sở đi... dù sao Tống thị cũng là tâm huyết cả đời của ông ấy...
Tống Thanh Xuân không nhịn được nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó vừa nghĩ về nhà nên mở miệng thế nào, vừa đưa bước chân đi về phía trước.
Cô có tâm sự, cả người có chút không yên lòng, hoàn toàn không hề chú ý tới, có một chiếc xe, tốc độ cực nhanh chạy đến bên cạnh mình, sau đó ngay lập tức dừng lại.
Tô Chi Niệm xuống xe, đưa tay đóng sầm cửa xe, sải bước thong dong đến trước mặt cô, không nói gì liền vươn tay, nắm lấy cổ tay của cô, túm cô đi về phía xe của mình.
Tống Thanh Xuân hô nhỏ một tiếng, mới nhìn rõ người tới, cô vô thức thốt ra tên của anh: “Tô Chi Niệm, anh làm gì thế?”
Tô Chi Niệm coi thường lời của cô, mặt không chút thay đổi mở cửa xe, một tay đẩy ngã cô vào trong xe, sau đó mạnh mẽ đóng cửa xe lại.
Tô Chi Niệm lên xe, cũng không thèm nhìn cô, trực tiếp giẫm chân ga, vững vàng rời đi.
Hai người không hề nói gì với nhau, không khí bên trong xe vô cùng nặng nề.
Tống Thanh Xuân ngồi bên cạnh anh, cô có thể tinh tường cảm giác được trên hơi thở lạnh lẽo trên người anh.
Vừa rồi anh còn tuyệt tình đuổi cô ra khỏi nhà như thế, hiện giờ lại túm cô lên xe... Rốt cuộc thì anh có ý gì?
Tống Thanh Xuân không nhìn được quan sát qua kính chiếu hậu, chăm chú nhìn anh.
Người đàn ông để một tay trong túi, tay trái tùy ý đặt trên bánh lái, khuôn mặt anh tuấn, trong trẻo mà lạnh lùng, đôi môi tinh xảo mím chặt lại.
Xe lại quay về biệt thự của anh một lần nữa.
Sau khi tắt động cơ, Tô Chi Niệm không để ý đến cô, tự nhiên xuống xe, vào nhà.
Cửa nhà cũng không khóa lại, cô không đoán ra được ý của anh, ngồi trong xe vài giây, mới xuống xe rồi theo vào nhà.
Tô Chi Niệm ngồi trên sofa trong phòng khách được trang hoàng xa hoa, nhìn chồng giấy trong tay.
Cho dù cô đi rất nhẹ, nhưng là giống như anh bị tiếng bước chân của cô quấy rầy, hơi nâng đầu lên nhìn, ánh mắt rất lạnh liếc cô một cái, sau đó lại hạ xuống đặt lên sofa bên cạnh.
Cô biết đó là ý của anh ám chỉ bảo cô ngồi xuống, cô chần chừ một lúc, đi qua, nhưng không ngồi xuống.
Anh nhìn chằm chằm chồng giấy trong tay tầm 3 phút, sau đó cầm lấy một cây 乃út, ký tên lên bên trên, sau đó đem phần hợp đồng này ném tới trên bàn trà trước mặt cô.
Cô liếc mắt nhìn anh, mới cúi đầu nhìn những tờ giấy này, phát hiện đó là hợp đồng mà mình đưa cho anh lúc đầu, cam kết anh sẽ đảm nhiệm vị trí CEO của Tống thị.
Phía dưới chữ ký, còn viết rõ ràng ba chữ Tô Chi Niệm.
Anh ký tên... đây là chứng mình cho anh đồng ý tiếp quản Tống thị?
Cô có chút khó tin nhìn anh, giọng nói có chút run rẩy: “Anh... đồng ý rồi à?”
Tô Chi Niệm không lên tiếng.
Cô vươn tay muốn lấy hợp đồng, nhưng đầu ngón tay còn chưa ᴆụng đến, đột nhiên anh lại vươn tay, đè lại hợp đồng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt tràn ngập khó hiểu.
Anh không hề sốt ruột mở miệng, mà rút hợp đồng lại, lười biếng dựa vào trên ghế sofa, nhìn cặp mắt tràn đầy nghi ngờ của cô, âm thanh cực kỳ nhạt chậm rãi nhả chữ: “Chỉ cần tôi tiếp quản Tống thị, cho dù là đưa ra yêu cầu gì, cô đều có thể đáp ứng?
Đây là câu mà cô vừa nói với anh.
Cô dừng một chút, nhẹ gật đầu, nói: “Đúng.”
“Tôi không cần cổ phần của Tống thị, tôi cũng không cần lương, tôi cũng không cần được chia hoa hồng cuối năm...” Tô Chi Niệm nói đến đây, mạnh mẽ dừng lại.
Trái tim của cô bắt đầu nhảy lên, từ từ đập nhanh hơn.
Anh nói cái gì cũng được... Cô càng bất an...
Tô Chi Niệm giơ hợp đồng trong tay lên, tiếp tục mở miệng, giọng nói trong veo mà cực kỳ lạnh lùng: “Bao gồm cả chỗ trống trong hợp đồng này, tôi cũng có thể không điền gì cả.”
Tay cô nắm chặt vạt áo theo bản năng, không nói lời nào nhìn anh, chờ anh nói tiếp.
Cô biết, kế tiếp anh mới nói ra trọng điểm.
Thời gian dường như không dịch chuyển ở một giây này.
Anh như đang tự hỏi điều gì, chậm chạp không mở miệng.
Yên lặng như vậy, khiến cô thực sự có chút không thể thở nổi, cô nuốt nước miếng một cái, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Điều kiện của anh là gì?
Gần như ngay tích tắc mà cô nói xong, tiếng nói của anh liền vang lên: “Tôi muốn cô.”
Vẻ mặt của cô bỗng dưng sửng sốt, như là hoàn toàn không thể tin được mình vừa nghe thấy cái gì.
“Tôi muốn cô.” Tô Chi Niệm tiếp tục lặp lại lời nói vừa rồi một lần, bây giờ anh không hề dừng lại, chỉ giống như hành văn liền mạch lưu loát mà nói, không mang theo bất kỳ tình cảm gì: “100 ngày, tôi chỉ cần thời gian buổi tối của cô trong 100 ngày đó, chỉ cần cô đáp ứng yêu cầu này của tôi, trong vòng 100 ngày đó, tôi sẽ trả lại cô một Tống thị khởi sắc như ban đầu!”
100 ngày... thời gian buổi tối của cô trong 100 ngày... đây là anh muốn cô dùng thân thể của mình để đổi lấy việc anh tiếp quản Hứa thị sao?
Cô cắn chặt răng.
“Bắt đầu từ tháng sau, thím Tôn sẽ về với ông bà, cô chuyển đến ở nơi này, cơm áo sinh hoạt thường ngày của tôi, toàn bộ đều do cô phụ trách.” Giọng nói của anh nhẹ nhàng giống như đang giải quyết việc hợp tác: “Bảy giờ tối đến bảy giờ sáng, trong 12 giờ này, thời gian của cô đều là của tôi, cho nên luôn phải duy trì điện thoại, tùy lúc tùy chỗ, gọi là tới.”
Tô Niệm cầm hợp đồng đứng lên, anh đi qua bên người cô, đột nhiên như là nhớ tới cái gì, môi lạnh như băng lại tiến đến bên tai cô, đè thấp giọng nói: “A... đúng rồi, cô cũng đừng nghĩ nhiều, cô nên biết, từ trước đến nay tôi đều không thích người ngoài tham gia vào thế giới của mình, mà cô, vừa lúc cần dùng, chỉ là bữa bãi bớt việc mà thôi.”
Anh nói xong, liền thu người lại: “Cô suy nghĩ cẩn thận, nếu đồng ý, thì đi lên thư phòng trên lầu tìm tôi, sau đó lấy hợp đồng này.”
Anh lại nhìn về phía cô, lắc lắc hợp đồng trong tay, sau đó xoay người đi lên lầu.
-
Không nói đến cô có người trong lòng hay không, cho dù không có, dù thế nào thì một cô gái, cũng không muốn lấy bản thân mình đi trao đổi, huống chi cô có.
Tuy người cô thích, cũng không thích cô, nhưng trong lòng cô, vẫn không muốn thực hiện trao đổi này.
Nhưng là ba cô đã nhiều tuổi như vậy, thân thể lại không tốt, vẫn luôn cực kỳ lo lắng về công ty, nếu Tống thị thực sự phải đóng cửa, sợ là nhà cô vẫn còn mắc nợ rất nhều... Huống chi chị dâu vừa mất chồng, vẫn còn lâm vào tình cảnh này sao?
Cô ngơ ngẩn đứng dưới lầu rất lâu, rất lâu, lâu đến mức chân của cô run lên, giống như là mới ra được quyết định, chậm rãi chớp mắt, sau đó...
Tống Thanh Xuân ngơ ngẩn đứng dưới lầu rất lâu, rất lâu, lâu đến khi hai chân của cô run lên, cô mới như là ra được quyết định, chậm rãi chớp mắt, sau đó chậm rãi xoay người, từng bước đi lên lầu.
Tống Thanh Xuân đi rất chậm, thế nhưng mười mấy bậc cầu thang, cô đi tới năm phút đồng hồ mới hết.
Vừa lúc ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến hiên nhà có chút sáng rõ, cô nhìn chằm chằm ngưỡng cửa ngoài thư phòng tầm nửa phút, nhưng vẫn còn chưa bước tới.
Cửa thư phòng đóng chặt lại, bên trong không có bất cứ một tiếng động nào, biệt thự yên tĩnh đến kỳ lạ, cô có thể nghe được cả tiếng tim đập của chính mình.
Cánh cửa này là một lựa chọn.
Cô gắt gao nắm chặt tay thành quả đấm, như là sau khi suy nghĩ và vùng vẫy, cô sợ mình tùy lúc sẽ hối hận, cũng không hề trầm tư được bao lâu, liền giơ tay lên, gõ cửa.
Sau khi tiếng gõ cửa vang lên, trong thư phòng truyền ta âm thanh của anh: “Vào đi.”
Cô lén lút đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong một cái, anh đang ngồi ở trước bàn sách, gõ bàn phím, vẻ mặt vô cùng chăm chú.
Cô bình ổn hô hấp đi đến trước bàn học.
Tô Chi Niệm làm như để toàn bộ lực chú ý vào máy tính, vốn không hề ngẩng đầu để ý tới cô.
Cô chờ giây lát, lên tiếng: “Tô tổng.”
Tầm mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính như cũ, vẻ mặt không có thay đổi gì quá lớn, chỉ là mơ màng “Ừ” một tiếng, sau đó tiếp tục ở trên bàn phím, đầu ngón tay gõ chữ rất nhanh.
Cô không lên tiếng quấy rầy anh nữa.
Trong thư phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ bàn phím của anh vụn vặt vang lên.
Cô chờ đợi có chút nhàm chán, không nhịn được giương mặt lên, lén lút đánh giá anh.
Anh mặc một chiếc sơ mi trắng kiểu dáng vô cùng đơn giản, tay áo hơi xắn lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn khêu gợi, ngón tay thon dài gõ bàn phím vô cùng lưu loát.
Ánh mặt trời vừa lúc chiếu qua, đổ vào trên người anh, khiến áo sơ mi của anh ánh lên màu vàng kim đẹp mắt, nhìn anh đặc biệt có chiều sâu.
Cô rất muốn tìm ra được chỗ thiếu hụt trên người anh, nhưng là cho dù cô sẽ khủng hoảng, thì khủng hoảng của cô lại biến thành tán thưởng.
Cô là phóng viên, đã từng phỏng vấn không ít ngôi sao đẹp như tranh vẽ, nhưng chưa từng thấy qua người nào có thể so sánh được với anh, từ khí chất đến đường nét khuôn mặt.
Cô vẫn không thể không thừa nhận, anh hoàn mỹ đến mức không chân thực.
Cô không biết thế nào liền nghĩ tới lúc trước có một người trên mạng bình luận về một tấm hình của anh là: Nơi nào có anh, cảnh vật liền như tranh vẽ.
Khi đó, cô nhìn thấy những lời ấy còn cười nhạt, cảm thấy người đó quá mức mù quáng, rõ ràng là chọn cảnh thì mời làm người đẹp, mới có thể làm ra hiệu quả kinh diễm như thế.
Nhưng là hiện tại, cô mới phát hiện, kia không phải là nói quá lên, mà là sự thật.
Người đàn ông này, trời sinh đã có một loại bản lĩnh, chỉ cần anh xuất hiện ở nơi nào, nơi đó có thể đẹp như tranh vẽ.
Bởi vì bản thân anh đã là một bức tranh, không phải cảnh vật làm nền cho anh, mà là anh làm đẹp cho cảnh vật.
Lúc cô đứng đến phát mỏi, cuối cùng tầm mắt của anh cũng rời khỏi chiếc máy tính, anh chăm chú nhìn cô, bĩnh tĩnh hỏi: “Nghĩ kĩ chưa?”
Lúc cô tự cấu lòng bàn tay mình đau đến không thể chịu đựng được, mới nhẹ nhàng mà lên tiếng, qua một lúc lâu sau, như là sợ anh không hiểu ý của cô, cực kỳ ngắn gọn lại bổ sung một câu: “Nghĩ kỹ rồi.”
Rõ ràng điều kiện là do anh nói ra, anh mới là người khống chế chuyện này, nhưng là không biết vì cái gì, lúc nghe được đáp án của cô, trong đôi mắt lạnh lẽo có chút hoảng hốt chợt lóe lên, sau đó người giống như là trầm ổn lại, rất lâu đều không nói gì.
Cô bị sự im lặng của anh, làm cho tâm tình có chút không yên, cô sợ đột nhiên anh hối hận, không nhịn được lên tiếng nói: “Những điều kiện của anh, tôi đều đã đáp ứng, hiện giờ anh có thể đưa hợp đồng cho tôi được không?”
Anh không nói gì như cũ, đưa tay ấn một phím máy tính, tiếng máy in truyền đến.
Cô có chút gấp gáp: “Điều kiện là anh đưa ra, chắc là hiện giờ anh không muốn đổi ý chứ?”
Tô Chi Niệm vẫn không lên tiếng, chỉ đứng lên đi đến trước máy in, cầm hai tờ giấy vừa mới in ra, ném tới trước mặt cô, quăng lại hai chữ: “Ký tên.”
“Đây là gì?” Cô kinh ngạc liếc anh một cái, nhìn thấy anh không hề có ý muốn trả lời mình, mới vươn tay cầm hai tờ giấy kia lên.
Là hợp đồng anh vừa soạn ra.
Trên đó còn viết rõ ràng, từ ngay 1 tháng 12 năm 2015 đến ngày 10 tháng 3 năm 2016, trong 100 ngày này, từ bảy giờ tối đến bảy giờ sáng, thời gian của cô Tống Thanh Xuân thuộc về anh Tô Chi Niệm, trong 100 ngày này, cô Tống Thanh Xuân phải nghe theo sự sắp đặt của anh Tô Chi Niệm, hễ gọi là tới, tùy lúc tùy nơi , mà còn trong 100 ngày này, cô Tống Thanh Xuân phải ở lại trong nhà anh Tô Chi NIệm, hơn nữa còn phải đảm đương chuyện cơm áo sinh hoạt hằng ngày của anh. Cũng trong 100 ngày này, anh Tô Chi Niệm sẽ giúp Tống thị khởi tử hồi sinh.
Cô không nghĩ tới có một ngày, chính mình lại trở thành hàng hóa, giấy trắng mực đen là một phần trong hợp đồng.
Mà trên hợp đồng này cũng viết rõ ràng, nếu cô không làm thực hiện điều kiện này, không những Tống thị bị tổn thất, mà cô còn phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng rất lớn cho anh.
Cô nhìn chằm chằm hợp đồng này tầm một phút đồng hồ, mới cầm 乃út trên bàn lên, quẹt một đường lưu loát tự ký tên mình.
Tô Chi Niệm ngồi trên ghế làm việc, từ đầu đến cuối không lên tiếng, tầm mắt của anh nhìn chằm chằm ngòi 乃út trong tay cô, cái tên Tống Thanh Xuân được viết ra từng nét một, không hiểu sao đáy lòng lại thấy hiu quạnh, sau đó giống như là anh không thể nhìn được nữa, quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô ký xong, lúc nói cho anh biết, không đợi anh trả lời, cô ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không biết là nhìn cái gì đến mất hồn.
Không biết có phải cô xuất hiện ảo giác hay không, cô vậy mà nhìn được từ một bên mặt của anh có chút hiu quạnh.
Cũng không cho cô xác định lại, Tô Chi Niệm liền quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo vô tình nhìn cô, khiến cô liền cảm thấy vừa rồi mình là xuất hiện ảo giác.
Tô Chi Niệm lấy hai tờ giấy kia, cũng cầm 乃út ký tên, sau đó đưa hai hợp đồng cho cô.
Cô vừa mới nhận hai hợp đồng kia, anh đã khép máy tính lại, đứng dậy rời khỏi thư phòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc