Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 02

Tác giả: Diêp Phi Dạ

ANH CÓ BA BÍ MẬT
"Tống Thanh Xuân, lá gan của cô thật lớn!"
"Tôi đã cảnh cáo cô đến như vậy mà bây giờ còn năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt tôi."
Bờ vai Tống Thanh Xuân chỉ rung nhẹ lên một chút, sau đó liền không có phản ứng gì, chỉ rũ mắt nhìn xuống, mở miệng nói:" Tô tổng, chúng ta có thể nói chuyện không?"
"Nói chuyện?" Tô Chi Niệm nhướng mắt nhìn Tống Thanh Xuân, giống như là nghe được một chuyện gì rất buồn cười, trên mặt hiện ra vẻ châm biếm, giọng nói như trước sắc bén: "Cô cho là tôi nói đùa?"
"Tôi ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn cô, cô nghĩ giữa chúng ta có gì để nói?"
Bình thường Tô Chi Niệm không lên tiếng cũng khiến cho người ta có cảm giác áp bách, lúc này gương mặt và khí thế vô cùng sắc bén, giống như lúc nào cũng có thể đưa người ta vào chỗ ૮ɦếƭ.
Tống Thanh Xuân đứng ở trước mặt anh, thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng từ lâu trái tim đã nổi lên một tầng sợ hãi, lòng bàn tay nắm chặt cũng đã ướt mồ hôi, cô cố gắng duy trì giọng điệu: "Cho tôi một chút thời gian của anh, có thể không?"
Tô Chi Niệm không lên tiếng, nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, ánh mắt cũng không rõ có biểu tình gì.
Ánh mắt của anh rất sắc bén, đáy lòng Tống Thanh Xuân run lên một cái.
Bầu không khí bên trong trở nên căng thẳng.
Im lặng như thế nếu so với sự tức giận của Tô Chi Niệm thì Tống Thanh Xuân cảm thấy khó chịu hơn.
Thực ra Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân chí có một phút, nhưng mà một phút này đối với Tống Thanh Xuân dài như một thế kỷ cứ giày vò cô.
Tới gần lúc Tống Thanh Xuân sắp không chịu nổi, Tô Chi Niệm mới cử động thân thể, dựa lưng vào ghế salon, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, hàn khí trong giọng nói vẫn chưa mất: "Lần trước ở công ty cô ngăn cản tôi là muốn nói gì?"
Tô Chi Niệm giơ tay lên, gật đầu một cái, rồi suy nghĩ một cái gì đó, một lát sau mới nói: "Cho cô năm phút? Được không?"
Tô Chi Niệm chuyển đề tài quá nhanh, Tống Thanh Xuân có chút không theo kịp tiết tấu, sửng người một chút, nhìn Tô Chi Niệm nói: "Hả? Năm phút?"
Tô Chi Niệm không kiên nhẫn nghe Tống Thanh Xuân nói, chậm rãi mở miệng: "Hay là tôi nhớ lộn? Không phải năm phút mà là bốn phút? À không là ba phút? Hay là hai phút? . . ."
Nghe Tô Chi Niệm nói, trong nháy mắt Tống Thanh Xuân phản ứng kịp.
Anh ta đã chịu nghe cô nói ?
"Là năm phút." Đáy mắt Tống Thanh Xuân dấy lên một chút hy vọng, cô vội vàng chen ngang lời nói của Tô Chi Niệm: "Tôi nghe anh nói cho tôi năm phút."
"Được, tôi cho cô năm phút." Tô Chi Niệm lấy tay vốn nãy giờ vịn thành sổ để lên đầu, bày ra một dáng vẻ thanh thản.
Không biết có phải vì trước đây do Tô Chi Niệm rất khó tiếp xúc, lúc này chợt đồng ý nghe cô nói làm đầu óc Tống Thanh Xuân có chút chưa chuẩn bị, trong nháy mắt liền quên mình nên nói gì, cô đứng trầm mặc trước Tô Chi Niệm một lúc lâu mà không hề mở miệng nói một câu nào.
Tô Chi Niệm cũng không tức giận, tâm tình cứ như vậy mà chờ, không khí có tiếng nhạc bao quanh, qua một chút, anh mới nói: "Còn bốn phút."
Tống Thanh Xuân bị Tô Chi Niệm nhắc nhở, trong lòng càng thêm lo lắng, cuối cùng thì cô cũng chẳng bận tâm việc sắp xếp từ ngữ, câu chữ rõ ràng ngắn gọn mà đi thẳng vào vấn đề luôn: “Tô tổng, tôi hi vọng anh có thể gia nhập tập đoàn Tống thị, đảm nhiệm vị trí CEO của Tống thị.”
Tô Chi Niệm đáp lại, cũng là kiểu đơn giản rõ ràng: “Mời tôi làm CEO, lương thế nào?”
Tổng Thanh Xuân mấp máy môi, giọng nói trầm xuống: “Hiện giờ Tống thị không có nhiều tiền bạc như thế...”
“Nói cách khác là không có tiền?” Tô Chi Niệm dừng động tác gõ bàn trà, trong phòng trở nên yên tĩnh: “Cô Tống, tập đoàn SH nổi tiếng toàn thế giới bỏ ra hẳn mười triệu để mời tôi về làm CEO, còn bị tôi từ chối, cô lấy tự tin ở đâu, mà cảm thấy Tô Chi Niệm tôi sẽ không lấy một đồng nào mà đi tiếp quản một công ty hạng ba đang lâm vào thế rối rắm như Tần Lâm?”
Tống Thanh Xuân bị Tô Chi NIệm sắc bén hỏi lại, sắc mặt có chút xấu hổ: “Hiện tại đúng là Tống thị có chút khó khăn, không có nhiều tiền bạc để đảm bảo với anh, thế nhưng Tống thị có thể đưa cổ phần cho anh, lợi ích hằng năm cũng có thể chia hoa hồng cho anh...”
“Cô Tống, cô cảm thấy tôi thiếu thốn cổ phần hay ham việc chia hoa hồng sao?” giọng điệu của Tô Chi Niệm đùa cợt.
Tống Thanh Xuân cắn cắn môi, có chút không biết nên nói thế nào.
Bên trong lại trở nên yên tĩnh.
Sau một lúc, Tô Chi Niệm lại mở miệng lần nữa: “Còn 3 phút.”
Có thể là bởi mỗi câu nói, nguyên nhân là vì đều bị Tô Chi Niệm làm cho không có cách nào cãi lại, sau khi bị Tô Chi Niệm nhắc nhở lần này, Tống Thanh Xuân im lặng một lúc mới mở miệng, giọng nói rõ ràng không bằng được sự chắc chắn vừa nãy: “Nếu anh đồng ý tiếp nhận Tống thị, anh muốn cổ phần hay lợi ích hoa hồng như thế nào đều được.”
Lần này Tô Chi Niệm không ngắt lời cô, chỉ để cô tùy ý mà nói.
“Tôi biết anh có công ty của mình, thời gian lúc nào cũng bộn bề nhiều việc...”
“Còn 2 phút...” Tô Chi Niệm nhàn nhạt nhắc nhở.
Tống Thanh Xuân mím môi một cái, nói tiếp: “Cũng không phải anh sẽ tiêu tốn quá nhiều thời gian ở Tống thị, nếu anh thật sự đảm nhiệm vị trí CEO của Tống thị, anh có thể không cần phải làm việc đúng giờ, chỉ cần xử lý những tin tức và văn kiện quan trọng, tôi có thể sắp xếp người giúp anh suốt 24 giờ, giúp anh truyền đạt tin tức, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian và sức lực của anh...”
“Còn một phút đồng hồ...” Tô Chi Niệm nói ra điều kiện với Tống Thanh Xuân, không có chút phản ứng nào, chỉ là rất tự nhiên nhắc nhở thời gian.
“Tống thị có thể để trống một phần hợp đồng cho anh, chỉ cần anh giúp Tống thị, điều kiện tùy ý anh...” Tống Thanh Xuân nói xong, liền mở túi xách ra, lấy ra một phần hợp đồng, hai tay đưa đến trước mắt Tô Chi Niệm: “Phần hợp đồng này đã được xây dựng xong nội dung, anh có thể xem...”
“Đã hết giờ...” Từ đầu đến cuối Tô Chi Niệm cũng không liếc mắt qua phần hợp đồng kia, năm phút đồng hồ trôi qua, anh lập tức đứng lên, đi ra ngoài cửa.
Tống Thanh Xuân vội vàng đuổi theo Tô Chi Niệm, đưa hợp đồng đến trước mặt anh: “Tôi hi vọng anh có thể xem xét một lần.”
Tô Chi Niệm nhìn lướt qua hợp đồng, không đưa tay nhận lấy, chỉ đơn giản chỉnh lại quần áo, sau đó mới lườm cô một cái, không hề có cảm xúc nào mở miệng nói: “Tôi không cần xem xét, bởi vì ngay từ đầu tôi đã không nghĩ đến chuyện tiếp quản Tống thị.”
“Sở dĩ cho cô năm phút đồng hồ này, là vì muốn cô hết hi vọng.” Tô Chi Niệm nói xong, vượt qua Tống Thanh Xuân đang chắn trước mặt mình, anh đi tới hai bước, như là nhớ tới điều gì, lại ngừng lại: “Còn có, tôi hy vọng, từ giờ trở đi, cô đừng xuất hiện trong tầm mắt của tôi.”
Cô tìm anh nhiều lần như vậy, thêm lần này nữa, tất cả là bốn lần thấy anh.
Ngoại trừ lần đầu tiên anh vốn không hề cho cô cơ hội mở miệng liền đuổi cô ra khỏi cửa, hai lần khác đều có người khác ở xung quanh.
Hiện giờ rất không dễ dàng gì mới có một lần chỉ có cô và anh, cô không thể chỉ vì anh từ chối mà bỏ cuộc được.
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, âm thầm hít sâu một hơi, sau đó liền xoay người đuổi theo Tô Chi Niệm, kéo tay áo của anh: “Cho dù tôi đưa ra điều kiện gì, anh cũng thấy chướng mắt, anh có thể nể tình chúng ta đã từng quen biết nhau trước kia, mà cứu giúp Tống thị hay không?”
“Tống Thanh Xuân, cô đang muốn ôn lại tình cảm ngày xưa sao?”
Sắc mặt của Tô Chi Niệm, trong nháy mắt liền trở nên lạnh lẽo, tay anh nắm chặt thành quyền, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm khoảng không trước mặt mình một lúc, mới quay đầu, nhìn vào khuôn mặt của Tống Thanh Xuân, gằn từng chữ chất vấn: “Được, vậy cô nói cho tôi biết, đối với một người đã từng chỉ tay vào trước mặt tôi, để tôi lăn ra khỏi nhà cô ta, thì tôi và cô ta liệu có khả năng ôn lại chuyện ngày xưa hay không?”
“Huống chi, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, giữa chúng ta từng có chuyện tình cảm xưa cũ gì!”
“Nếu phải tìm lý do, đó chính là thời gian tôi đã ở nhờ nhà cô, nhưng nếu tôi nhớ không lầm, tôi đã dựa theo giá phòng của khách sạn bảy sao, trả hết cho thời gian 278 ngày ở nhà cô rồi!”
“Cho nên, Tống Thanh Xuân... cô vẫn muốn cùng tôi ôn lại chuyện ngày xưa sao?”
“Tôi... tôi...” Tống Thanh Xuân nghe được giọng điệu muốn gây sự của Tô Chi Niệm, ấp úng một lúc lâu, cũng không thể nói được một câu đầy đủ.
Đúng là anh vẫn canh cánh trong lòng chuyện năm đó.
Khi đó, cô cũng chưa từng nghĩ tới sẽ lại gặp anh lần nào nữa, nói chia tay, thật sự cũng chia tay.
Nhưng là, ai lại từng nghĩ đến, tạo hóa trêu người, phong thủy luân chuyển, vậy mà chuyển tới một ngày, cô phải ăn nói khép nép tới cầu xin anh.
Đầu ngón tay của Tống Thanh Xuân nắm lấy cổ tay áo của Tô Chi Niệm có chút run rẩy, trong đầu cô đang rất loạn, cô nhìn anh đã lâu, mới nói nhảm một câu: “Cho dù là chúng ta không thể ôn lại dù chỉ một chút chuyện tình cảm ngày xưa, nhưng là, anh có thể nghĩ đến một đêm kia...”
Tống Thanh Xuân còn chưa nói xong, Tô Chi Niệm liền đưa một tay tóm lấy tóc của cô, bắt ép cô phải ngẩng cao mặt lên, anh nhìn chằm chằm vào trong đáy mắt cô, có lạnh lẽo và nóng bỏng đan xen: “Một đêm kia? Một đêm đó? Đêm mà tôi và cô ngủ với nhau?”
“Lúc trước là ai, sau một đêm đó, vẻ mặt chán ghét nói tôi không cần phải chịu trách nhiệm? Như thế nào? Hiện tại đã năm năm trôi qua, đổi ý rồi hả? Cầm trong tay một đêm đó, tới tìm tôi muốn đền đáp lại hả? Nhưng là cô dựa vào đâu mà cảm thấy được chuyện của nhiều năm như vậy, tôi sẽ nhận lấy món nợ đó?”
Tống Thanh Xuân bị Tô Chi Niệm chất vấn, nhắm mắt lại, quay đầu đi.
Tô Chi Niệm nâng lên cánh tay còn lại, Ϧóþ chặt cằm của cô, xoay mặt cô lại, bắt cô phải mở to mắt ra, nhìn chằm chằm ánh mắt bối rối của cô, giọng điệu giống như mang theo rét lạnh, chậm rãi nhả ra từng chữ: “Tống Thanh Xuân, có chuyện sợ là cô vẫn chưa biết, một đêm kia, cho dù cô không nói ra là không cần tôi chịu trách nhiệm, thì tôi cũng sẽ không chịu trách nhiệm với cô.”
Tống Thanh Xuân hơi nhếch môi, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt.
Bởi vì phẫn nộ, vẻ mặt của Tô Chi Niệm có vẻ không ổn, anh nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, như là vẫn còn đang muốn nói gì, sau cùng chỉ giật giật môi, cái gì cũng không nói, sau đó chậm rãi buông lỏng tóc của cô ra, cả người lùi về phía sau một bước.
Trong phòng yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Tô Chi Niệm đứng một lúc lâu, giơ tay lên lấy từ trong túi ra một tờ chi phiếu, anh không hề điền mệnh giá vào đó, trực tiếp ký tên ở phía dưới, sau đó quăng tấm chi phiếu cho Tống Thanh Xuân.
“Gía cả cô muốn điền bao nhiêu thì điền.”
“Tuy chuyện năm đó, đúng là tôi không muốn chịu trách nhiệm, nhưng là, khi đó dù sao cũng là lần đầu tiên của cô, xem như cái này là sự bồi thường của tôi.” Tô Chi Niệm tạm dừng một lát, trong mắt hiện lên kiên quyết: “Còn có, tôi hy vọng, cô điền giá vào, từ nay về sau, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện ở nơi nào có tôi nữa.”
-
Tô Chi Niệm ném lại tờ chi phiếu và những lời này, không hề chần chừ, bỏ lại một mình Tống Thanh Xuân, nghênh ngang rời đi.
Vốn dĩ anh muốn trực tiếp rời khỏi Kim Bích Huy Hoàng, lúc đi đến chỗ thang máy, mới nghĩ đến chìa khóa xe của mình, Ϧóþ tiền, còn có áo khoác đều để lại trong căn phòng kia, vì thế đành lộn trở lại.
Trong phòng có vài người, đang chơi bài đến khí thế ngất trời, nhìn thấy anh đi vào, lập tức có người mở miệng hỏi.
“Tô tổng, nhanh như vậy đã nói chuyện xong rồi?”
Tô Chi Niệm không hé răng, chỉ đi đến xách áo khoác của mình lền.
Đường Nặc quay đầu nhìn anh một cái: “Cậu có muốn tiếp tục chơi không?”
“Không, mình phải về nhà rồi.” Tô Chi Niệm nhàn nhạt đáp lại một câu, đi đến trước bàn đánh bài, cầm lấy chìa khóa xe của mình.
“Mình với cậu cùng đi.” Đường Nặc vội vàng đứng lên, nhường lại vị trí của mình cho một người khác.
Ra khỏi phòng, vẫn đi đến bãi đỗ xe dưới lòng đất, Đường Nặc mới mở miệng hỏi: “Tống Thanh Xuân là vì Tống thị nên mới đến tìm cậu?”
Tô Chi Niệm không nói gì, lấy chìa khóa xe ra, mở khóa xe.
Đường Nặc thừa lúc Tô Chi Niệm chưa mở cửa xa, lại hỏi tiếp: “Cho cậu tiếp quản Tống thị?”
Tô Chi Niệm nhẹ nhàng bâng quơ “Uhm” một tiếng, mở cửa xe, ngồi xuống.
“Vậy cậu có đồng ý không?” Đường Nặc tiếp tục hỏi.
Tô Chi Niệm lại không trả lời, trực tiếp mở cửa xe, khởi động xe rời đi.
-
Về đến nhà, lúc Tô Chi Niệm mở cửa tủ lạnh ra lấy nước, nhìn thấy trong ngăn lạnh có một hộp cơm, đó là tối hôm qua khi mẹ trở về nhà, còn để lại cho anh.
Sau một lúc, Tô Chi Niệm lấy nước ra, để lại trong tủ lạnh, sau đó lấy hộp cơm ra, đặt vào trong lò vi sóng hâm nóng lại.
Sau năm phút, Tô Chi Niệm một mình ngồi trước bàn ăn dài hơn hai thước, cầm đôi đũa, chậm rãi ăn cơm.
-
Buổi sáng ngày thứ hai, Tô Chi Niệm lại bận rộn công tác đến tận trưa.
Lúc đến 12 giờ giữa trưa, lại có thêm một hội nghị khẩn cấp, lúc kết thúc, đã là 12 giờ rưỡi, Tô Chi Niệm trở lại văn phòng, ký nốt những văn kiện cuối cùng, vừa mới chuẩn bị khép lại máy tính đi ăn cơm trưa, cửa phòng đột nhiên vàng lên tiếng gõ.
Tô Chi Niệm ngừng động tác, nhàn nhạt lên tiếng: “Vào đi.”
Đường Nặc đẩy cửa đi vào, cầm trong tay một túi văn kiện.
Đáy mắt Tô Chi Niệm lóe lên một chút kinh ngạc: “Sao cậu lại qua đây?”
“Đưa cho cậu cái này.” Đường Nặc giơ túi văn kiện trong tay lên, sau đó ném lên bàn làm việc của Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm liếc mắt nhìn Đường Nặc một cái, mới cầm lấy túi văn kiện rồi mở ra.
Tô Chi Niệm lấy văn kiện bên trong ra, khi nhìn thấy bốn chữ “Tập đoàn Tống thị”, vẻ mặt liền ¢ươиg ¢ứиg lại trong nháy mắt.
Đường Nặc lười biếng ngồi trên sofa, không hề khách khí chút nào cầm lấy một quả táo trên bàn trà cắn một miếng, sau đó mở miệng nói: “Sao? Có phải rất cảm động hay không?”
Tô Chi Niệm không đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm phần văn kiện này.
Đường Nặc tự nhiên kể công: “Bởi vì mình biết, chỉ cần người phụ nữ tên Tống Thanh Xuân đó nói ra yêu cầu, chắc chắn cậu sẽ đồng ý, cho nên dù cậu không nhờ vả gì mình, mình cũng đã thu thập hết tất cả các tài liệu về Tống thị cho cậu rồi...”
Từ đầu đến cuối Đường Nặc đều không chú ý đến sự khác thường của Tô Chi Niệm, tiếp tục lải nhải nói: “Chuyện khác, mình không đoán được suy nghĩ của cậu, nhưng chỉ cần có liên quan đến Tống Thanh Xuân, thì lại không thể giấu được mình... Dù sao, trên thế giới này cũng có một Tống Thanh Xuân, từ quá khứ đến hiện tại, là người duy nhất có thể đi vào thế giới của Tô Chi Niệm...”
“Ai, cậu làm gì thế!” Đột nhiên, Đường Nặc nhảy dựng lên, nhìn phần văn kiện chẳng biết từ lúc nào đã bị Tô Chi Niệm vò nát, rống lớn một tiếng, sau đó liền vọt tới: “Tô Chi Niệm, đó là mình không ngủ cả đêm, sửa sang lại cho cậu, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn mà cậu đã vò nát rồi hả?
“Cậu có biết không, mình tốn rất nhiều tế bào não...”
Từ đầu đến cuối, Tô Chi Niệm đều không để ý đến những gì Đường Nặc nói, Đường Nặc đưa văn kiện cho anh, tờ nào đến tay anh đều bị xé nát.
Mãi đến khi văn kiện mà Đường Nặc đưa tới đều bị xé nát không còn chút gì, Tô Chi Niệm mới mở miệng vàng: “Nếu không có chuyện gì, cậu có thể đi được rồi.”
Đường Nặc nhìn văn kiện bị xé nát xếp thành chồng, lại nhìn Tô Chi Niệm, như là hiểu ra được điều gì, mở miệng nói: “Tô Chi Niệm, chẳng lẽ tối qua cậu không đồng ý với Tống Thanh Xuân về tiếp quản Tống thị?”
Tô Chi Niệm không yên lòng “Uhm” một tiếng.
“Cậu có biết là, Tống Thừa đã tự sát không?” Ba của cô ấy nằm viện rồi? Hiện giờ Tống thị quần long vô chủ, cô ấy cũng không học về quản lý, công ty đang sắp kề cận đến việc phá sản rồi?”
Tô Chi Niệm không để ý đến Đường Nặc, một tay di chuột, tắt máy tính.
Đường Nặc tiếp tục tra hỏi đối với sự im lặng của Tô Chi Niệm: “Tốt xấu gì các cậu cũng từng quen nhau, chắc là cậu cũng không muốn ngồi yên đợi ngày đó xảy ra chứ?”
Tô Chi Niệm khép lại máy tính, cầm áo khoác lên mặc vào.
“Cậu thật sự không giúp Tống Thanh Xuân, không giúp tập đoàn Hứa thị?”
Tay cầm chìa khóa xa của Tô Chi Niệm, hơi dừng lại, sau đó quay đầu nhìn vào mắt của Đường Nặc, vẻ mặt bình tĩnh gật đầu: “Đúng, mình thật sự không giúp Tống Thanh Xuân, không giúp tập đoàn Tống thị.”
“Lúc trước đã xảy ra chuyện gì, mà lại khiến cậu tuyệt tình như vậy?” Đường Nặc tiếp tục hỏi dò một câu, sau đó qua một lát, lại hỏi: “Còn có, năm năm trước, thật sự giống như lời đồn đại, cậu và cô ấy có qua đêm với nhau? Về sau, cậu cũng không nói gì cả, liền chuyển ra khỏi Tống gia, lúc đó, các cậu đã xảy ra chuyện gì?”
Đường Nặc còn chưa hỏi xong, nhìn thấy sắc mặt của Tô Chi Niệm trở nên đặc biệt âm trầm, anh lập tức thức thời ngậm miệng lại, bước nhanh đi đến cửa văn phòng: “Mình vừa mới nhớ tới, mình còn có việc, đi trước đây...”
Nói xong, Đường Nặc liền kéo cửa ra, đi ra khỏi văn phòng.
Quá tầm mười giây đồng hồ, cửa lại mở ra, Đường Nặc chỉ ghé đầu vào: “Đúng rồi, có chuyện mình quên chưa nói với cậu...”
“Trước khi mình tới công ty, nhìn thấy Tống Thanh Xuân, cô ấy đứng ngay ở dưới lầu, chắc là đang đợi cậu...”
“Còn có... nhiệt độ hôm nay rất thấp, mình thấy cô ấy cũng không mặc nhiều...”
Đường Nặc chỉ nói được một nửa, liền nặng nề đóng lại cửa, sau đó rời đi.
-
Sau khi Đường Nặc rời đi thật lâu, Tô Chi Niệm mới cầm chìa khóa xe đi ra khỏi văn phòng, anh đi xuống bãi đỗ xe dưới lòng đất, chuẩn bị đến Hương Viên ăn cơm, xe mới vừa ra đến đường lớn, đã dừng lại ở ven đường, Tô Chi Niệm ngồi lặng đi một lúc, lấy điện thoại ra gọi điện cho Trương tổng – người hôm nay có hẹn ăn cơm với anh, nói một tiếng xin lỗi, sau đó liền quay đầu xe, lái xe trở về bên đường đối diện với công ty.
Đúng như Đường Nặc nói, Tống Thanh Xuân thật sự đang ở đây.
Bởi vì lần trước, chính anh đã cảnh cáo bảo an, không được cho cô tiến vào trong công ty.
Hôm nay đúng là thời tiết rất lạnh, cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, không đội mũ, không đeo găng tay, sợ là đã đợi rất lâu rồi, có chút không chịu nổi, trốn vào một bốt điện thoại công cộng ở cách đó không xa.
Ánh mắt của cô, đều nhìn chằm chằm cửa ra vào, như là sợ bỏ lỡ mất người cô muốn tìm.
Có thể là có ai gọi tới, cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, chắc là vì trời rất lạnh, tay đông cứng lại, đến điện thoại cũng không cầm chắc, rơi xuống đất, cô vội vàng khom người nhặt lên, sau đó phải tốn rất nhiều công sức, mới trượt được màn hình, nghe điện thoại.
“Vâng? Chị dâu... Tô Chi Niệm, anh ấy vẫn chưa đồng ý... Chị yên tâm, em nhất định sẽ khiến anh ấy đồng ý tiếp quản tập đoàn Tống thị...”
Thời gian cô nghe điện thoại không lâu, rất nhanh liền cúp máy, anh còn có thể thấy cô thở dài một hơi.
Tuy anh và cô cách nhau một con đường cái cực kỳ rộng lớn, trên đường không ngừng có xe cộ đi qua, đầy đủ các loại âm thanh ồn ào, nhưng anh vẫn có thể nghe thấy nội dung mà cô nói điện thoại.
Đúng vậy, anh có thể nghe thấy.
Đây là bí mật chỉ có một mình anh biết.
Bí mật này, lúc anh còn rất nhỏ đã phát hiện ra, thính giác của anh, nhạy cảm hơn rất nhiều so với người bình thường, cho dù ở khoảng cách rất xa, âm thanh rời rạc thế nào anh cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Mà anh, chẳng những có thể nghe thấy âm thanh từ xa, mà khi anh ᴆụng chạm da thịt với người khác, còn có thể biết lúc đó đối phương đang nghĩ gì trong lòng.
Sở dĩ nói là bí mật chỉ có mình anh biết, là vì trước đây, lúc đầu khi phát hiện ra hiện tượng này, anh có kể cho người khác, nhưng không ai tin, ngay cả mẹ của anh, cũng đã từng nghi ngờ là anh bị bệnh tâm thần, thậm chí còn suýt nữa đưa anh vào bệnh viện tâm thần, lâu ngày, anh cũng không dám nhắc lại chuyện này, sau đó tuổi tác cũng lớn dần, anh biết nếu người khác biết được anh có loại năng lực bẩm sinh không có cách nào giải thích được này, chỉ có thể khiến người khác chống đối và tránh né mình, cho nên, nó trở thành bí mật của riêng anh.
Thật ra ngay cả anh cũng không có cách nào giải thích được, vì sao anh lại có năng lực vượt qua người bình thường như thế...
Rõ ràng là anh cũng giống như bọn họ, không hề có gì khác nhau, cũng sinh bệnh, cũng lớn lên, cũng già đi, cũng có tình cảm...
Mà trên người anh, không chỉ đơn giản là có một bí mật mà người ngoài không biết.
Mà là ba cái.
Bí mật thứ hai cũng giống như bí mật thứ nhất, cũng là năng lực hơn người, mà năng lực này, so với Độc tâm thuật lại càng khiến người khác sợ hãi hơn.
Bởi vì, chỉ cần anh muốn, anh có thể tùy lúc khống chế suy nghĩ của một người để khiến họ làm chuyện gì đó...
Thế nhưng, thời gian anh khống chế suy nghĩ của người khác không được dài, chỉ khoảng một phút đồng hồ, mà người bị anh khống chế suy nghĩ, sau khi thoát khỏi sự khống chế của anh, chỉ có trí nhớ vụn vặt hoặc là mất trí nhớ, đơn giản mà nói, là một phút đồng hồ bị anh khống chế kia, người đó làm gì, nói gì thì người đó đều không biết.
Từ khi anh phát hiện ra năng lực này đến bây giờ, số lần anh sử dụng cũng không nhiều, chỉ theo kế hoạch, không quá mười lần.
Bởi vì trong thời gian ngắn ngủi mà anh khống chế suy nghĩ của người khác, nếu thân thể của người bị anh khống chế chịu thương tổn gì, thì thân thể anh cũng sẽ phải chịu thương tổn giống như vậy, đương nhiên anh cũng không thể khống chế người khác đi đả thương người, chỉ cần anh xúc phạm người bị anh khống chế, thân thể anh cũng sẽ bị thương tổn giống như người bị người anh khống chế làm hại.
Bí mật thứ ba của anh, không phải là về chuyện siêu năng lực, mà là chuyện cũ liên quan đến một người.
Mà người kia chính là...
Tô Chi Niệm vừa nghĩ đến đây, trong xe liền vang lên tiếng chuông êm tai, anh nhẹ nhàng cau mày, kéo lại suy nghĩ của mình, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, lập tức thu lại tất cả cảm xúc của mình, cầm điện thoại lên nghe.
“Tô tổng, Lục tổng ở Hoàn Ảnh truyền thông đến đây, đang ở trong công ty chờ anh.”
“Được, biết rồi.” Tô Chi Niệm nhàn nhạt đáp một câu, liền cúp điện thoại.
Anh cũng không sốt ruột mà khởi động xe, nhìn xuyên qua cửa kính xa, tiếp tục nhìn Tống Thanh Xuân đang ngồi trong buồng điện thoại một lúc, mới thu hồi tầm mắt, khởi động xe, chậm rãi rời đi.
-
Quán cà phê ở tầng dưới công ty, sau khi kết thúc thảo luận, đoàn người lục tục rời đi, chỉ để lại hai người là Tô Chi Niệm và Đường Nặc.
Tô Chi Niệm ngồi ở vị trí đối diện với Đường Nặc, tập trung tinh thần xem văn kiện trong tay, lúc ngẫu nhiên lật trang giấy, lại bưng tách cà phê trên bàn lên, nhấp một ngụm.
“Cô ấy lại tới nữa...” Sau khi Đường Nặc kêu người phục vụ mang cho anh tiếp một ly cà phê, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, lầm bầm nói một câu.
Tô Chi Niệm không cần nhìn cũng biết là Đường Nặc nói đến ai, vẻ mặt của anh không hề thay đổi chút nào, chỉ thật sự đọc văn kiện trong tay.
“Tuần này, cô ấy đã tới đây quá ba lần rồi... Mình nhớ có một buổi tối, mình làm thêm giờ đến tận mười hai giờ, ngày đó, mình không đi xe, phải đón taxi về nhà, ra khỏi công ty, vậy mà vẫn nhìn thấy cô ấy chờ ngoài cửa.
Tô Chi Niệm làm như người mà Đường Nặc nhắc đến không hề có chút nào liên quan đến mình, vẻ mặt lãnh đạm lật trang giấy, tiếp tục xem.
Dường như Đường Nặc nói một mình nên có chút nhàm chán, ngậm miệng lại, qua một lúc lâu, anh đột nhiên hô lên một câu: “Tuyết rơi rồi!”
Ngón tay của Tô Chi Niệm đang lật trang giấy khẽ run lên một cái, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm văn kiện như cũ, bình thường chỉ cần một phút đồng hồ là anh đã tóm lược được nội dung, lần này, anh lại nhìn đến mười phút cũng không vào đầu được chữ nào, cuối cùng anh cũng làm như vô ý ngẩng đầu, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuyết rơi thật sự rất lớn, chỉ mới có một lúc, trên đất đã phủ đầy một màu trắng xóa.
Hình như Tống Thanh Xuân không tìm được nơi nào để tránh tuyết, chỉ có thể ngây ngốc đứng trong tuyết lớn.
Hình như Tống Thanh Xuân không thể tìm được nơi nào để tránh tuyết, cứ ngây ngốc đứng như thế trong tuyết lớn.
Lúc đầu, cô còn dùng tay phủi bông tuyết trên người, nhưng là về sau, tuyết rơi càng lúc càng lớn hơn, vốn dĩ không thể phủi kịp, sau cùng cô liền bỏ cuộc, chỉ rụt đầu vào trong cổ áo, tùy ý để bông tuyết bay lả tả xuống người, một lát sau, trên tóc và trên vai cô đã phủ một lớp tuyết trắng.
Tô Chi Niệm vô thức cau mày, ánh mắt như là đang nhìn chằm chằm vào văn kiện, nhưng điểm sáng trong mắt anh lại thường xuyên nhảy nhót ra ngoài cửa sổ.
Tống Thanh Xuân vẫn duy trì một tư thế đứng như thế, có chút mệt mỏi, lại thay đổi tư thế khác, lúc cô quay đầu, tầm mắt vừa lúc đảo qua cửa sổ sát đất của quán cà phê, sau đó nhìn qua thủy tinh rộng rãi sáng ngời kia, thấy được một bóng dáng quen thuộc đang ngồi bên trong.
Vẻ mặt của cô sửng sốt một phen, cho rằng mình bị hoa mắt.
Từ sau khi gặp mặt ở Kim Bích Huy Hoàng, mỗi ngày cô đều chờ đợi dưới lầu công ty của anh, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh...
Tống Thanh Xuân đang hết sức nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, đọt nhiên Tô Chi Niệm cũng quay đầu lại, tầm mắt nhàn nhạt rơi xuống trên người cô, sau đó liền nhìn ngay vào mắt cô.
Cho dù ngăn cách qua một tầng thủy tinh, Tống Thanh Xuân vẫn có thể cảm giác được đáy mắt anh tràn ra ý lạnh, bức bách cô rũ mi mắt xuống, đợi đến lúc cô nâng mi mắt lên, Tô Chi Niệm đã đặt lại tầm mắt xuống dưới văn kiện, còn vươn tay ấn xuống chiếc chuông trên mặt bàn.
Rất nhanh liền có người phục vụ đi đến, vẻ mặt mỉm cười nhìn anh, như là đang hỏi anh cần trợ giúp gì.
Tầm mắt của anh từ đầu đến cuối đều không rời khỏi văn kiện, Tống Thanh Xuân nhìn qua cửa sổ, chỉ có thể thấy cánh môi của anh nhẹ nhàng đóng mở hai lần, sau đó người phục vụ mỉm cười với anh một cái, vòng qua sofa anh đang ngồi, đi tới trước cửa sổ, kéo rèm xuống, hoàn toàn ngăn cản ánh mắt cô nhìn anh.
Anh từng nói, không muốn cô xuất hiện trong tầm mắt của anh, cho nên, dù anh ở trong nhà, cô ở bên ngoài, quán cà phê này vẫn thuộc công ty của anh, cô vốn dĩ không thể vào được, nhưng anh vẫn gọi người phục vụ kéo rèm cửa sổ xuống, ngăn cản tầm mắt của cô, hoàn toàn rạch ròi quan hệ của hai người. nguồn Thichtruyen.com
-
Đằng sau bức rèm, cửa sổ bị che kín không còn kẽ hở nào, vốn dĩ không thể nhìn thấy phong cảnh ở bên ngoài cửa sổ là như thế nào.
Lúc Đường Nặc thấy Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân đang nhìn nhau, trong nháy mắt còn có ý nghĩ là có thể nào Tô Chi Niệm sẽ xuống gặp cô ấy không, nhưng anh không nghĩ đến, Tô Chi Niệm chỉ nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân đúng nửa phút, sau lại nhàn nhạt quay đầu, gọi người phục vụ đến kéo rèm xuống, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, tiếp tục xem văn kiện trong tay.
“Cậu không ra xem thế nào à? Cứ để cô ấy đứng một mình chờ trong tuyết sao?” Đúng là Đường Nặc vẫn không nhịn được, hỏi dò một câu.
Tô Chi Niệm ngoảnh mặt làm ngơ.
Đường Nặc nhún vai, không nói thêm gì nữa, bắt đầu xử lý công việc trên laptop.
Khi Đường Nặc xử lý tốt công việc rồi gửi mail đi, đã là một giờ sau, anh giơ tay lên, có chút yếu mềm xoa Ϧóþ bả vai, đang chuẩn bị gọi người phục vụ đến thay cà phê, lại thấy Tô Chi Niệm ở đối diện, ánh mắt nhìn chằm chằm ly cà phê trên bàn đến mất hồn.
Đường Nặc nhíu mày: “Sao vậy?”
Tô Chi Niệm không lên tiếng, như là đang tập trung tinh thần nghe gì đó.
“Nghĩ gì thế?” Đường Nặc vươn tay, quơ quơ trước mặt Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm hoàn hồn, không lạnh không nhạt đáp lại một câu: “Không có gì.”
Sau đó lực chú ý của anh lại đặt ở thính giác, tiếng gió gào rít, tiếng tuyết rơi, tiếng còi xe, còn có... tiếng của cô, vì lạnh mà thi thoảng lại xoa xoa tay rồi hà hơi.
Đường Nặc gọi người phục vụ, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, sau đó lại gần cửa sổ, kéo rèm ra để lộ một khe hở: “Tuyết rơi lâu như vậy mà còn chưa dừng lại?”
Theo lời nói của Đường Nặc, đột nhiên anh thấp giọng mắng một câu, sau đó mang theo chút khó tin nói: “Vậy mà Tống Thanh Xuân vẫn chưa đi?”
“Cô ấy có phải bị ngốc rồi không, tuyết rơi nhiều như vậy, mà còn đứng ở đó, đúng là có đủ kiên nhẫn và nghị lực...”
Đường Nặc nói, Tô Chi Niệm có thể nghe thấy tiếng hắt hơi liên tục của Tống Thanh Xuân.
Ngón tay của Tô Chi Niệm nắm văn kiện, mạnh mẽ tăng thêm lực.
Đường Nặc thở dài một hơi, làm như nhìn có chút không đành lòng, kéo rèm lại một lần nữa, miệng vẫn thấp giọng hỏi dò một câu: “Vì sao cậu không giúp cô ấy?”
Đường Nặc vừa nói xong, lại nghĩ đến mấy ngày trước, khi anh nhắc đến Tống Thanh Xuân, sắc mặt của Tô Chi Niệm đã có chút tức giận, liền ý thức được bản thân lại giẫm phải bãi mìn Tô Chi Niệm, vội vàng cười với Tô Chi Niệm một cái, lại nhìn đến văn kiện anh đang cầm trong tay, sau đó ngay lập tức đổi đề tài: “Đây là gì thế, thời gian gần đây cậu đang nhìn chăm chú...”
Nói xong, Đường Nặc còn vươn cổ nhìn về phía văn kiện trong tay Tô Chi Niệm.
Đường Nặc cũng chưa nhìn được dù chỉ một chữ, Tô Chi Niệm đã giống như bị điện giật, mạnh mẽ khép văn kiện lại, sau đó không nói lời nào đứng lên, nghiêm mặt đi ra ngoài cửa quán cà phê.
Tô Chi Niệm vừa đi, vừa gọi một cuộc điện thoại, gọi người lái xe của anh đến cửa chính, sau đó đi xuống dưới lầu.
-
Tống Thanh Xuân vẫn đứng ở cửa, cô nhìn thấy anh lên xe, cũng vội vàng gọi một chiếc taxi.
Thành phố Bắc Kinh lúc này, cũng không phải đang vào giờ tan tầm, nhưng vì tuyết rơi, giao thông có chút trở ngại, cho nên dọc theo đường đi, Tống Thanh Xuân vẫn luôn để ý Tô Chi Niệm.
Xe của anh, sau cùng dừng lại trước cửa một hội quán tư nhân.
Hội quán tư nhân này, là hội quán cao cấp trong thành phố, kiến trúc theo phong cách Châu Âu vô cùng tinh tế, đương nhiên hội phí ở đây cũng đắt đỏ tương xứng.
Tống Thanh Xuân từng là hội viên trường kỳ của nơi này, số lần cô đến, không đến một trăm lần, cũng phải được 80 lần.
Ví như trước đây, cô có thể bình tĩnh bước vào nơi này để tiếp cận Tô Chi Niệm, nhưng là hiện tại, cô đã không còn là hội viên VIP ở đây.
Sau khi anh trai Tống Thừa tự sát, tập đoàn Tống thị ngày càng tiêu điều, cô làm gì còn được bao nhiêu tiền bạc dư thừa mà đi tiêu phí? Cho nên một tháng trươc khi hội quán thông báo đã hết hạn một năm của cô, cô liền trực tiếp hủy thẻ hội viên.
Tống Thanh Xuân đợi sau khi Tô Chi Niệm đi vào trong hội quán, mới xuống taxi.
Cuối tuần, tập đoàn Tống thị muốn mời họp đại hội đồng cổ đông, nếu như đến lúc đó vẫn không tìm thấy một người có năng lực tới tiếp quản Tống thị, chỉ sợ đối với Tống thị, cục diện xấu nhất sẽ xảy ra.
Cho nên, hôm nay cho dù như thế nào, cô cũng phải gặp Tô Chi Niệm một lần nữa.
Tống Thanh Xuân nghĩ đến đây, liền hít sâu một hơi, sau đó đi tới bên cạnh xe của Tô Chi Niệm.
Anh lái xe tới, chắc chắn cũng sẽ lái xe trở về, chỉ cần cô đứng chờ bên cạnh xe của anh, chắc chắn có thể chờ được anh.
Đêm nay tập đoàn Phong Nhuận tổ chức một buổi tụ hội nhỏ ở hội quán này.
Tô Chi Niệm chỉ đơn giản đi xã giao một vòng, sau đó nắm lấy cơ hội rút lui, đi về một nơi có vẻ khá yên tĩnh ở trên ban công.
Tuyết đã ngừng, nhìn qua cửa sổ, liếc mắt một cái, tất cả Bắc Kinh đều đã trở nên trắng xóa.
Thật ra đêm nay vốn là anh không muốn tham gia, nhưng anh lại nghe thấy Tống Thanh Xuân nói với lái xe taxi là: “Phiền anh bám theo chiếc xe biển số 00xx kia”, khi đó, anh nghĩ thế nào, sau cùng lại chọn đi vào trong hội quán này.
Cô là hội viên VIP ở hội quán này, chắc là bây giờ cô đang ngồi trên sofa trong đại sảnh để chờ anh xuất hiện rồi.
Đột nhiên, anh lại có chút tò mò, bây giờ người phụ nữ kia đang làm gì?
Tô Chi Niệm khoát tay lên chiếc ly chân dài, khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ, sau đó dồn tất cả lực chú ý vào thính giác.
Bên tai anh vang lên đủ loại âm thanh, tiếng phanh lại, tiếng tàu điện ngầm, tiếng xe lửa, tiếng máy bay, tiếng radio, tiếng nhạc... còn có đù kiểu giọng điệu nói chuyện của người khác.
“Tuyết rơi, lạnh thế này, em không muốn ra khỏi cửa, cho nên cuộc hẹn đêm nay hủy nhé, hôm nào nói sau...”
“Chồng à, em đang đi nhanh ra trước cửa tàu điện ngầm rồi, anh đang chờ em ở đâu?”
“Em không nghĩ muốn chia tay với anh, anh cho em thêm một cơ hội có được không? Em thật sự không thể mất anh...”
...
Nhiều âm thanh như thế, Tô Chi Niệm nghe đã lâu, lại không nghe thấy tiếng nói chuyện của Tống Thanh Xuân.
Tô Chi Niệm đợi một lát, không nghe được giọng của cô, nhưng lại nghe thấy ba chữ “Tống Thanh Xuân” kia.
“Trương tổng, vừa rồi lúc tiến vào trong hội quán, nhìn thấy một anh và một cô gái trẻ tuổi đứng nói chuyện ở cửa, dáng vẻ rất xinh đẹp, là ai thế? Tình nhân mới của anh sao?”
“Không phải, là người của Tống thị, con gái của Tống Mạnh Hoa, tên là Tống Thanh Xuân.”
“Con gái của Tống Mạnh Hoa, cô ấy tìm anh làm gì?”
“Cô ấy không có tiền, lại muốn đi vào trong hội quán này, hỏi tôi có thể vì cô ấy đã từng nhiều năm là hội viên VIP ở đây mà dàn xếp một lần hay không.”
Tô Chi Niệm cau mày.
Tống Thanh Xuân đã không còn là VIP của hội quán này nữa à?
Sau đó, bên tai anh vang lên giọng điệu có chút chán ghét của Trương tổng: “Cô ấy cũng không nhìn thử xem hiện giờ Tống thị còn cái gì? Còn nghĩ rằng mình vẫn là thiên kim của Tống gia trước kia, vậy mà còn muốn đi vào hội quán của tôi, đúng là không biết tự lượng sức mình...”
Đáy mắt Tô Chi Niệm hiện lên chút ngoan độc, sắc mặt lạnh lẽo đến dọa người.
Trương tổng tiếp tục cười nhạo: “Còn để tôi dàn xếp một lần, cô ta xứng sao? Nếu không nhìn dáng vẻ cô ta cũng không tệ lắm, thì tôi đã mặc kệ cô ta...”
Ánh mắt của Tô Chi Niệm mạnh mẽ nheo lại, cách sau lưng anh không xa, Trương tổng đang vui vẻ nói cười như mở cờ trong bụng, đột nhiên tay phải của ông ta đang cầm chén rượu, không biết sao lại như vậy, mạnh mẽ dùng lục một cái, ly thủy tinh trong tay liền vỡ nát, mảnh vỡ đâm vào trong lòng bàn tay anh ta, trong nháy mắt máu tươi liền chảy ra ròng ròng.
Ngay sau đó, cả căn phòng liền vang lên tiếng kêu thất thanh của Trương tổng: “A...đau quá, đau quá...”
“Trương tổng, anh có chuyện gì thế, đang êm đẹp lại Ϧóþ ly cái gì?”
“Tôi cũng không biết tại sao lại thế, chỉ là vừa rồi, có một giây thôi, cả người tôi không hiểu sao không thể khống chế được... A, đau quá, đau quá... Mau gọi bác sĩ cho tôi.
Tô Chi Niệm không để ý đến hội trường có chút hỗn loạn, chỉ đặt tay phải vào trong túi quần, vẻ mặt lạnh lùng cất bước đi ra khỏi phòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc