Vẫn như thuở ban đầuTịch Hy Thần hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Lâm Ngọc Quyên. Anh đứng trước cửa, lặng đi hai giây, sau đó mời mẹ vợ vào phòng khách.
“Mẹ muốn uống gì ạ?” Tịch Hy Thần đặt cuốn tạp chí trên tay trở lại giá sách trên tường.
“An Kiệt đâu?”
Tịch Hy Thần thấy mẹ vợ ngồi xuống sofa, vẻ như không muốn uống gì, nhưng vẫn lịch sự rót một cốc nước lọc mang đến cho bà.
“Cô ấy ở trên gác.”
Lâm Ngọc Quyên đứng dậy, Hy Thần chỉ nói: “Cô ấy vừa ngủ, con nghĩ đợi một lát nữa mẹ lên thì tốt hơn.”
“Nghe nói thời gian gần đây sức khỏe con bé không được tốt lắm.” Lâm Ngọc Quyên lại ngồi xuống sofa, thái độ vẫn lạnh nhạt như thế.
Hy Thần khẽ nhếch môi: “Cũng không có gì nghiêm trọng lắm, mẹ không phải lo lắng.”
Lâm Ngọc Quyên nhìn anh: “Tôi muốn biết cậu chăm sóc nó như thế nào?”
Lúc này Tịch Hy Thần đã bước đến sau quầy bar pha cà phê, khi nói tới vấn đề này, anh chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Lâm Ngọc Quyên trước nay không hề thích anh, chưa kể đến chuyện anh chính là cháu trai của Thẩm Tinh Du, thái độ không coi ai ra gì của anh, cùng cái nhân phẩm không ai có thể khen ngợi được ấy, cũng đủ để bà bài xích. Không hiểu sao con gái bà lại cứ khăng khăng thích anh.
“Bác sĩ nói thế nào? Có thể sinh con được nữa không?”
Tịch Hy Thần vẫn bình thản rót cà phê, phong thái có vẻ hơi mất hứng.
Lâm Ngọc Quyên chau mày: “Tôi biết cậu trẻ tuổi mà đã sớm công thành danh toại, cậu tự cao tự đại cũng là điều dễ hiểu, nhưng tôi là bề trên của cậu, dù sao cậu cũng nên tôn trọng tôi một chút chứ?”
Anh nói: “Mẹ là mẹ của An Kiệt, con đương nhiên phải tôn trọng mẹ rồi.”
Lâm Ngọc Quyên không biết lời Hy Thần nói là chân thành hay lấy lệ: “Thời gian vừa rồi cậu để nó đi làm?”
Tịch Hy Thần gật đầu.
“Cậu biết rõ sức khỏe con bé không tốt, sao vẫn còn để nó đi làm?”
“Là con đã sơ ý.”
Lâm Ngọc Quyên cảm thấy đối phương trả lời nghiêm túc nhưng lại không chút thành ý.
“Tôi hy vọng cậu đã lấy con gái tôi thì nên...”
Hy Thần đột nhiên ngắt lời bà, cười lạnh nhạt: “Mẹ muốn bao nhiêu tiền?”
Lâm Ngọc Quyên sững sờ: “Cậu nói thế là có ý gì?” Mặt bà không chút biểu cảm, nhưng điệu bộ hơi lúng túng vì bị người ta bóc mẽ.
“Không có ý gì cả, mẹ là bề trên, con hiếu thuận với mẹ là chuyện đương nhiên phải làm.” Tịch Hy Thần cười nhạt. “Quan trọng nhất là con không muốn người ta bàn tán về vợ mình.”
Người ta? Cổ họng Lâm Ngọc Quyên tắc nghẹn, cố kìm nén cơn thịnh nộ: “An Kiệt là con gái tôi...”
“Con biết, cho nên... con mới ở đây tiếp đãi mẹ.”
Lâm Ngọc Quyên trước nay chưa từng gặp người nào lại ngông cuồng, tự cao tự đại đến thế, giận dữ đứng lên: “Người trẻ tuổi như cậu, tôi thật sự không ưa nổi!”
“Thật thế sao? Con cũng không quan tâm.” Điệu cười vẫn không thay đổi.
“Hy Thần?”
Tịch Hy Thần nghiêng người sang, An Kiệt đang đứng giữa cầu thang tầng hai, khẽ chau mày. Hy Thần hơi sững sờ, quay sang nhìn Lâm Ngọc Quyên với ánh mắt giận dữ, trong lòng vô cùng tức tối!
“An Kiệt...” Tịch Hy Thần mím môi, ngạc nhiên nhận ra mình đang lo lắng.
An Kiệt chầm chậm bước xuống, Lâm Ngọc Quyên đã lên đến nơi: “Đã đỡ nhiều chưa?”
“Vâng.”
“Sao lại bất cẩn thế? May mà không có gì nghiêm trọng. Sau này phải chú ý mới được.”
An Kiệt gật gật đầu, sải bước về phía quầy bar. Tịch Hy Thần đã đặt cốc cà phê xuống, ánh mắt trở nên trầm mặc.
“Mẹ, con hy vọng mẹ tôn trọng người con yêu.” Khi An Kiệt nói câu này, bàn tay nắm lấy tay Tịch Hy Thần đang để trên mặt trong của quầy bar.
“Tuy anh không quan tâm trong mắt mẹ em, anh là người như thế nào, nhưng việc em bảo vệ anh lại là chuyện khác.” Nói đến đây, Tịch Hy Thần khẽ thở dài. “An Kiệt, em mua chuộc một người tên là Tịch Hy Thần thật dễ như trở bàn tay.”
An Kiệt đặt cốc nước xuống, vẻ không biết phải làm sao, lắc lắc đầu: “Nói linh tinh gì thế?”
Tịch Hy Thần ôm lấy cô từ đằng sau: “Anh cứ nghĩ em sẽ tức giận.”
An Kiệt cười, than thở: “Sao anh lại không tự tin như thế? Anh là Tịch Hy Thần cơ mà.”
Hy Thần vùi đầu vào tóc cô, thì thầm: “Em là Giản An Kiệt mà.”
Sau khi ra viện, An Kiệt ở nhà nghỉ ngơi hai tuần, Tịch Hy Thần đã viết đơn xin nghỉ việc thay cô, cô đâm ra rảnh rỗi. Tịch Hy Thần cũng tự nhiên nhàn nhã, thong dong, con người này sáng ra mười giờ mới đi làm, nhiều khi ở nhà ăn trưa cùng cô rồi mới lê bước ra khỏi cửa, chiều nào cũng về nhà trước năm giờ. An Kiệt trong lòng buồn bực, không nhắc đến chuyện thời gian tự do bị anh kiểm soát quá nhiều, thì cô cũng cảm thấy ghen tị, ở đâu ra cái kiểu đi làm ít thời gian mà lương vẫn cao như thế? Cô ngẫm lại bản thân, làm việc cần cù, chăm chỉ cả tháng cũng chỉ được hai nghìn tệ. Sự so sánh khập khiễng này thật sự khiến người ta đau lòng.
Tịch Hy Thần vừa bước vào phòng ngủ đã thấy ngay người đang ngồi ngây ra trên giường: “Đang nghĩ gì thế?”
“Em đang nghĩ xem nếu làm bác sĩ tâm lý thì có kiếm được nhiều tiền hơn không?”
“Sao cơ, ở nhà lại ngẩn ngơ đến mức thiếu kiên nhẫn thế à?”
“Chỉ nghĩ thế thôi.” Cô cũng biết đi làm trở lại là việc không tưởng, đã xảy ra chuyện một lần thì Tịch Hy Thần tuyệt đối sẽ không cho cô cơ hội nữa.
“Em có muốn anh rút bớt thời gian làm việc để ở nhà chơi với em không?”
“Không, không cần đâu!” Cảm thấy mình đã từ chối quá thẳng thừng, cô liền dịu dàng nói: “Em không muốn ảnh hưởng đến công việc của anh.”
“Thật chu đáo quá, vậy muốn anh báo đáp em thế nào, hử?” Nói xong, anh liền cất cuốn sách trên tay lên chiếc tủ ở đầu giường, sau đó khoanh chân ngồi lên giường.
“Không cần khách sáo thế.” Cô cười gượng né né anh, lùi xuống cuối giường. Tịch Hy Thần nắm lấy cẳng chân cô. “Hey...”
“Em muốn đi đâu?” Anh dịu dàng nhìn cô cười.
“Đi ngủ.”
“Giường đây rồi.”
“Em ra phòng khách ngủ, không làm phiền anh... ừm, đọc sách.”
“Ờ.” Không ngờ đối phương lại buông tay ra.
Sau một tiếng đồng hồ một mình ở trong phòng đọc sách y học, Tịch Hy Thần gấp sách lại, day day ấn đường, nghĩ đến người đang ở phòng bên cạnh, tự nhiên bật cười, đợi cô ngủ rồi bế về phòng, bằng không anh sẽ không ngủ được.
Chiều thứ Bảy, An Kiệt không hiểu nổi hai người đều không thích dạo phố, tại sao lại phải lái xe nửa giờ đồng hồ vào thành phố mua sắm? vấn đề là cuối tuần lại rất đông. Nhưng dù sao cũng đến rồi, cầm tay Tịch Hy Thần chầm chậm dạo phố, quảng trường trung tâm thành phố trước nay luôn náo nhiệt, bên đường có không ít quán ăn lãng mạn, tiệm váy cưới, tiệm trang sức, nhà hàng McDonald’s. Nhìn thấy nhà hàng McDonald’s, cô không khỏi cảm thấy đau lòng. Trước đây, Hy Thần không để cho cô uống đồ lạnh, sau khi xảy ra chuyện đó lại càng kiểm soát chặt hơn.
“Hy Thần...”
“Ừm?”
“Không có gì, em gọi vu vơ thế thôi.”
“Ừm.”
“Hy Thần, anh có thấy nóng không?”
“Không.”
“Haizz, em cũng không.”
Người quá hiểu vợ như Hy Thần không kìm được, ho một tiếng: “Muốn ăn kem không?”
“Có!” Ngay sau đó, cô liếc sang với ánh mắt hoài nghi: “Đùa em hả?”
“Không, anh yêu em.”
An Kiệt không nói gì, mỉm cười rồi không kìm lòng được ôm chặt lấy anh. Tịch Hy Thần ngây người, lòng chợt dâng t cảm xúc.
Mùa hè hơn bốn năm trước, An Kiệt có về nước một lần, mặc dù chỉ ở lại ba ngày nhưng những người cần gặp, những việc cần làm đều đã hoàn thành. Hôm đó, Phác Tranh đưa cô đến bên ngoài hoa viên nhà họ Giản đứng một giờ đồng hồ, đến chạng vạng thì nhìn thấy xe của bố tiến vào ga ra, ông xuống xe bước vào nhà. Khi An Kiệt đóng cửa sổ xe lại, người bên cạnh không kìm được bèn hỏi: “Không vào sao?”
“Thôi, không vào.” An Kiệt lắc đầu, cô vốn chỉ định đến nhìn một chút thôi.
Trong lúc xe đang lùi ra, một chiếc BMW tiến tới, Phác Tranh đánh vô lăng lái qua chiếc xe đó. Sau khi ra khỏi khu nhà, Phác Tranh cười hỏi cô: “Có nhìn thấy người trong xe không?”
“Sao?”
“Tịch Hy Thần, anh nghĩ chắc em cũng không nhớ.”
An Kiệt chau mày: “Đúng là không nhớ nữa.”
“Em đúng là bạc tình bạc nghĩa, bây giờ nghĩ nếu anh cũng thỉnh thoảng mới gặp em, chắc chỉ hai năm đến anh, em cũng quên rồi.”
“Anh và anh ta không giống nhau.”
Phác Tranh cười: “Khác gì? Thân phận của anh và anh ta cũng hơi giống nhau, đều là anh không cùng huyết thống với em.”
An Kiệt hơi nhếch môi, không còn hứng thú nói về chuyện này nữa, còn Phác Tranh cũng chỉ tùy hứng đề cập đến vấn đề này thôi. Thực ra cô cũng thấy Tịch Hy Thần rất xa lạ, chỉ biết một chút về thân thế của anh ta, giờ đây được coi là nhân vật không tầm thường của thành phố này.
Theo Phác Tranh về chổ ở, ăn tối xong là đi ngủ ngay, mơ màng đến khi nghe thấy tiếng điện thoại rung, nhấc lên “a lô” một tiếng nhưng không thấy đầu máy bên kia trả lời, cô không tắt máy mà để nguyên bên tai rồi ngủ thi*p đi, sáng ra mới phát hiện điện thoại vẫn đang kết nối, đầu bên kia cũng chưa tắt máy... Sau khi tắt đi, cô xem lại số gọi đến, đúng là số lạ.
An Kiệt như thường lệ đi dạo một vòng quanh sân trường, rồi lại ngồi xuống chổ cô thường ngồi cùng Diệp Lận cả buổi chiều. Phác Tranh nói cô vô tình vô nghĩa nhưng rốt cuộc có bao nhiêu nhớ nhung, chỉ một mình cô biết.
Nhìn lên bức tường gạch màu nâu đỏ của trường, cô vừa nghĩ vừa tự hỏi bản thân, đang ngồi đây chờ đợi điều gì? Thực tế đã không còn cứu vãn được gì nữa rồi.
“Tốt nhất sau này đ nữa.”
Chuyến bay sẽ khởi hành lúc hai giờ chiều, Phác Tranh đưa cô đến một quán ăn Trung Hoa ăn trưa.
“Ăn nhiều vào, đi rồi không được ăn đồ ăn Trung Quốc chính hiệu nữa đâu.” Anh vừa nói vừa gắp cho An Kiệt, nhưng cô thấy cổ họng khó chịu, không sao nuốt nổi.
“Kể cả đồ ăn bên đó không hợp, cũng cố gắng ăn nhiều một chút, đừng để gầy quá, gầy quá là không xinh nữa đâu.”
Mỗi lần ly biệt thế này, làm sao để vượt qua? Nhưng cuối cùng cũng qua rồi, cô cười đáp: “Cũng có người thích gầy một chút.”
“Anh không thích.”
“Thế lần sau em sẽ ăn cho béo lên rồi mới đến gặp anh.”
“Trên đời này chắc chỉ có anh mới được nể mặt thế này.” Phác Tranh cười ha ha, sau đó nhìn ai đó chăm chú, An Kiệt không để ý hỏi: “Gì vậy, người quen à?”
Phác Tranh không quay đầu lại, đáp: “Tịch Hy Thần.”
Đôi đũa trên tay An Kiệt khựng lại, cô đưa mắt nhìn theo, bàn ăn đó có bốn người đàn ông mặc vest cùng hai người phụ nữ, dáng người ngồi đối diện phía bên kia, cô nhìn có vẻ quen thuộc, nhưng sự quen thuộc ấy làm cô cảm thấy khó chịu.
“Em vẫn ổn chứ?” Phác Tranh thấy sắc mặt cô không tốt.
An Kiệt lắc đầu, nói không có gì nhưng tâm trạng không vui, ngay cả khi không phải đối mặt thì cái cảm giác bài xích không có lý do ấy vẫn trỗi dậy, cô quay lại nói: “Chúng mình đổi địa điểm đi.” Cô đứng dậy, do quá bất ngờ, một người đàn ông to lớn đang vội vã bước qua đâm sầm vào cô, cô mất thăng bằng, cánh tay đập vào cạnh bàn, đau nhói.
“An Kiệt?!” Phác Tranh ngay lập tức lao đến đỡ cô, vén tay áo lên, nhìn thấy một vết đỏ lớn.
Người kia chỉ quay lại nhìn, một câu xin lỗi cũng không nói, định bỏ đi. Thấy vậy Phác Tranh nổi giận, tiến lên tóm lấy anh ta: “ít nhất cũng phải nói câu xin lỗi chứ! Anh không có mắt à?!”
“Phác Tranh, em không sao, đi thôi.”
“Cô ấy đã nói không sao rồi, cậu bỏ tay ra được chưa?” Người đó xem ra đúng là đang vội, nhưng cũng quay lại cúi đầu nói một từ “sorry” với Giản An Kiệt!
Đập vào tay trái, đúng là đen đủi, An Kiệt mím mô thực sự cũng khá đau.
“Lý Ngạn, có chuyện gì thế? Va vào người khác cũng không biết xin lỗi à?” Một người đàn ông trung niên bước đến, khẩu khí khá nghiêm khắc, anh ta lập tức quay người lại: “Giám đốc! Xin lỗi, tôi đến muộn!”
“Đến muộn là việc nhỏ, cách ứng xử lễ độ, văn minh có lẽ cậu phải học lại lần nữa rồi.”
Không ít người nhìn về hướng này, An Kiệt nhận ra người đàn ông trung niên đó chính là người ngồi cùng bàn với Tịch Hy Thần! Cô đang định kéo Phác Tranh rời đi thì có người từ đằng sau nắm lấy tay cô, một chiếc khăn tay ấn vào chỗ tay trái đang chảy máu của cô.
“Em phải đến bệnh viện.”
Mặt An Kiệt chợt biến sắc, xung quanh cô cũng yên tĩnh lạ thường. Đợi đến khi hoàn hồn, cô đẩy cánh tay của người đó ra: “Đừng chạm vào tôi”, chiếc khăn tay màu trắng dính máu rơi xuống đất.
“Đừng chạm vào tôi”, cô lại yếu ớt nói một lần nữa.
“Hy Thần?” ừm?”
“Anh đang nghĩ gì thế, sao thất thần vậy? Em gọi anh mấy câu rồi mà không thấy anh phản ứng gì.” An Kiệt ngẩng lên nhìn anh.
Tịch Hy Thần chỉ nắm chặt tay, không nói gì.
An Kiệt hẩy hẩy anh: “Ở đây đông quá.”
“An Kiệt...” Anh gọi cô nhưng rất lâu sau vẫn không nói gì, giờ Giản An Kiệt đang ở trong vòng tay anh, ở nơi mà anh có thể chạm tới, thuộc về anh. “An Kiệt, nói một tiếng “em yêu anh” đi.”
Người bị ôm chặt trong lòng không cựa quậy được, đành bực bội nói: “Em yêu anh.”
Cám ơn em!”