Cuộc sống, yêu emNgày hôm sau, An Kiệt đánh răng, phát hiện kem đánh răng hết sạch: “Hy Thần, cho em xin một ít kem đánh răng của anh!”
“Ừm.” Tịch Hy Thần rời vòi hoa sen, cầm chiếc khăn được xếp cẩn thận để một bên quấn quanh eo.
“Vị bạc hà.” An Kiệt nhăn mày. “Lạnh quá
Tịch Hy Thần lau khô tóc, đi tới trước bồn rửa mặt nơi cô đang đứng: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”
“Không ngủ được, cứ đến bảy giờ là em không thể ngủ được nữa.” Giọng cô vẫn còn ngái ngủ.
“Thói quen không tốt.” Tịch Hy Thần nghiêng đầu thơm lên tai cô.
“Buồn quá...” An Kiệt cười.
“Hôm nay có chương trình gì không?”
“Không có.” An Kiệt súc miệng xong, xả nước lạnh rửa mặt.
“Vợ à!”
“Ừm?” An Kiệt ngẩng lên, hai ánh mắt chạm nhau qua gương.
Tịch Hy Thần mỉm cười dịu dàng: “Làm sao bây giờ, em nhìn xem, trên người anh bây giờ vẫn còn bao nhiêu vết tích!”
An Kiệt ngây ra một lúc, không biết nói gì, gương mặt trong phút chốc bồng đỏ ửng.
Lúc đó cô mới phát hiện ra, trên thân hình hoàn mỹ của người trong gương kia xuất hiện nhiều vết hôn.
“Em... Được rồi.”
“Ừm.” Tịch Hy Thần rõ ràng không có ý định bỏ qua dễ dàng như thế, khuôn mặt như đang che giấu ý đồ gì đó: “Em à, hôm nay không ra ngoài được không?”
An Kiệt thót tim: “Không, không được, hôm nay em không còn sức nữa rồi.”
Tịch Hy Thần nở nụ cười thầm mãn nguyện, dù muốn che giấu cũng không thể được.
“Tịch Hy Thần!”
Kết quả là An Kiệt kiên quyết hôm nay phải ra ngoài. Hai người lái xe đi siêu thị thành phố.
“Giấy ăn, xà phòng, kem đánh răng, khăn mặt...”
Tịch Hy Thần đẩy xe đựng đồ, An Kiệt đi đằng trước, trên tay là một tờ giấy nhỏ viết đầy những thứ cần mua.
“Hy Thần, hãng giấy ăn nào tốt?”
“Vị chanh.”
Vị chanh? Hóa ra Tịch tiên sinh chọn giấy ăn là chọn hương vị, thích loại giấy ăn có vị chanh
An Kiệt tìm đi tìm lại: “Không có vị chanh, chỉ có vị trà thôi, có được không anh?”
“Ừm, không được.”
An Kiệt đọc nhanh phần ghi chú rồi quẳng hai hộp giấy ăn có hương vị trà vào trong xe đẩy: “Tiếp theo là...”
“Xà phòng ở bên kia.”
An Kiệt quay đầu lại: “Đâu cơ?”
Tịch Hy Thần chỉ chỉ vào hướng đối diện với hướng cô định đi.
“Ờ, em biết rồi.” Cô quay người lại.
Tịch Hy Thần mỉm cười, từ từ đi theo cô.Cô gái của anh vẫn còn giận đây mà.
“An Kiệt!”
“Ừm?”
“Anh yêu em!”
Những người đi đằng trước ngoảnh lại, thực ra họ đều dừng bước, quay lại nhìn hai người rồi cười.
“Trời! Lại là một anh chàng đẹp trai đang theo đuổi một cô gái xinh đẹp.” Cũng không biết là ai xem xong cảnh tượng vừa rồi thốt ra tiếng thở dài.
An Kiệt ngây người, quay lại kéo Tịch Hy Thần đi nhanh ra khỏi khu đồ dùng hằng ngày.
“An Kiệt!”
Không có tiếng trả lời.
Tịch Hy Thần không biết phải làm sao, cười trừ: “Vợ à!”
Cô vẫn không đáp lại.
“An...”
“Em biết rồi!” Cuối cùng An Kiệt cũng chịu quay đầu lại, nhìn thẳng vào Tịch Hy Thần, con người này, đúng là không sợ mất mặt à?!
Tịch Hy Thần khẽ hôn vào môi cô, cúi người áp sát vào một bên tai cô, nụ cười dịu dàng, ấm áp: “An Kiệt, anh chỉ muốn nói với em là, nếu em còn giận, lúc về em có thể cột…
Cuối cùng hai người cũng đi hết một vòng siêu thị rồi đi ra.
Tại cửa hàng ăn nhanh McDonald’s, An Kiệt dừng bước, nói muốn ăn kem.
“Hôm nay lànhiêu?” Tịch Hy Thần hỏi.
“Hai mươi ba hay Hai mươi tư gì đó.” An Kiệt cũng nhớ kỳ kinh của mình là cuối tháng. “Không sao, vẫn còn mấy ngày nữa.”
“Không được, em có thể bị đau.” Tịch Hy Thần đưa ra sự lựa chọn khác: “Bánh Tiramisu được không?”
“Không được, quá ngọt.”
Hai người im lặng trong bế tắc, ba giây trôi qua, Tịch Hy Thần khẽ thở dài đầu hàng: “Được rồi.” Sau đó anh nói thêm: “Nhưng anh không đem theo tiền mặt, em có muốn quẹt thẻ không?”
Mua một que kem bằng thẻ? Với hai tệ rưỡi thôi ư? Vả lại, McDonald’s có máy quẹt thẻ không? Cô thực sự bất lực. “Đi thôi, về nhà thôi, tự nhiên em cảm thấy hơi mệt.” Đầy đọa tinh thần.
Tịch Hy Thần mỉm cười: “Thật sự không cần chứ?”
Đúng là đầy đọa tinh thần đây mà.
“An Kiệt.”
“Ở nơi ấy, lòng không sợ hãi, đầu vẫn ngẩng cao. Ở nơi ấy, lời nói được thốt ra từ nơi thắm sâu của chân lý. Ở nơi ấy, dòng suối trong của lý trí không bị chìm trong hoang mạc của những thói quen cũ rích“(1)
Tịch Hy Thần đi sau, khẽ ho một tiếng, rồi cố tình ho thêm tiếng nữa, mang điệu bộ khổ sở khi phải cố nhịn cười: “An Kiệt, anh chỉ muốn nói, em đi ngược hướng rồi, xe chúng ta đỗ bên kia cơ mà.”
An Kiệt thề rằng sẽ không bao giờ đi siêu thị cùng Tịch Hy Thần nữa, phải kiên quyết dần dần nắm lấy quyền lực kinh tế gia đình, ít nhất trong thời khắc nguy cấp cũng có thể đào ra hai tệ rưỡi.
Cùng lúc đó, Tịch Hy Thần đang nghĩ xem dây thừng nên làm bằng gì để dễ dàng cởi được.
Chú thích:
(1)Bài số 35 trong tập Thơ dâng của Tagore.