Sau này, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, cô cũng sẽ không rời khỏi anh.
Lâm Ninh đã hứa với anh như thế.
Lâm Ninh quên mất rằng cuộc đời vô thường lắm đau thương, tái sinh lại một lần, được anh ôm ấp, được yêu thương trong vòng tay vững chắc ấy đã khiến cô nhất thời quên đi.
Cuộc đời không bao giờ dễ dàng đến vậy.
Lâm Ái Liên bước vào Hoa Viên đầy hoa xinh đẹp, hôm nay tuyết đã tan, những đoá hoa đã không còn bị hoá thành đá nữa, bung nở xinh đẹp đón gió đông.
Bác Lý mời Lâm Ái Liên đi vào vinh thự, Lâm Ninh đã ngồi đợi sẵn ở bàn trà tại phòng khách.
Bác Lý vừa bảo có cô lớn Lâm gia đến.
Lâm Ái Liên đã trở về rồi.
Chị ấy đến đây chắc hẳn là vì chuyện Lâm Ái Mỹ biến mất biệt tăm bấy lâu nay, trước khi Lâm Ái Mỹ biến mất, Lâm Ái Mỹ hay lui tới Hoa Viên nhất.
Thế nên Lâm Ái Liên đến đây cũng chẳng có gì lạ, chắc hẳn chị ấy sẽ hỏi cô vài vấn đề về Lâm Ái Mỹ.
Lâm Ái Liên đi vào nhà, dáng người nghiêm trang thẳng tắp, bước đi uy nghiêm tiến đến bàn trà.
Theo vai vế ở Lâm gia, Lâm Ái Liên là chị cả, Lâm Ninh giống như em út vậy, cô đứng lên, nâng môi cười chào đón người chị đã lâu không gặp.
“Em chào chị.
”
“Chào em” Lâm Ái Liên nhẹ đáp, ngồi xuống bàn trà, giống như những chị em lâu ngày gặp mặt hàn huyên.
“Sau khi gả vào Phàm gia, em sống vẫn tốt chứ?”
“Tốt ạ” Lâm Ninh tươi tắn đáp.
Lâm Ái Liên thoạt nhìn Lâm Ninh, nhìn qua đã thấy cuộc sống cô rất tốt, khoé môi Lâm Ái Liên lặng lẽ nhếch lên, mắt đẹp liếc qua một tia hung ác, rất nhanh tươi cười.
“Thế thì tốt quá.
”
Khí chất trên người Lâm Ái Liên phát ra không thua kém cánh đàn ông là bao, vừa trang trọng vừa quyến rũ người nhìn.
Lâm Ninh ngưỡng mộ nhìn Ái Liên, hỏi.
“Chị vẫn khoẻ chứ ở, công việc ở Thụy Điển vẫn tốt chứ?”
“Đều tốt” Lâm Ái Liên đáp lời, tay đỡ trán lắc lắc đầu rất ngán ngẩm than thở.
“Chuyện gì cũng tốt, chỉ có mỗi con bé nhà chị là không tốt thôi, cứ khiến chị lo lắng.
”
Lâm Ninh biết ngay chị đang nói về Lâm Ái Mỹ, cô cũng cười khổ.
“Chị vẫn chưa tìm được chị ấy à?”
Ái Liên lắc đầu, chán nản than thở.
“Con bé đó đúng là biết cách làm người ta lo lắng, em chắc cũng nghe nói rồi phải không? Lần này bỏ đi chơi mà không thèm nghe cả điện thoại của chị, mẹ lo lắng đến gầy nhom rồi, thật tình! Lần này chị mà tìm được nó, chị đánh gãy chân.
”
“Thôi mà thôi mà…” Lâm Ninh giơ hai tay đình đình không khí, muốn đình lại cơn giận của chị, nói đỡ.
“Chắc là chị ấy chỉ hơi ham vui ở đâu đó thôi, chị đừng giận, khi nào chị Mỹ về nhà nhìn thấy chị, chị ấy sẽ lập tức quỳ xuống nhận tội thôi haha.
”
Tưởng tượng đến cảnh Lâm Ái Mỹ rong chơi đã đời trở về nhà, nhìn thấy bà chị Ái Liên này ngồi một cục ở nhà, Lâm Ái Mỹ có khi lăn đùng ra xĩu.
“Ha, quỳ cái khỉ, chị đánh gãy chân, cho chừa cái tội ham vui” Ái Liên vỗ bẹp bẹp lên bàn trà, hung hăn trừng mắt.
Lâm Ninh chỉ biết cười khổ, hai chị em nhà này đúng là khiến người ta bất lực ấy mà.
“Bà cả không tốt lắm sao chị? Vừa nãy chị nói bà cả gầy nhom rồi” Lâm Ninh lo lắng cho bà cả.
Ở Lâm gia từng ấy năm, bà cả tuy có ganh ghét với mẹ, hồi trước chỉ trừ việc phản đối chị Mỹ hiến tủy cho cô ra thì mọi việc còn lại đến nay, bà cả cũng không quá khó khăn với Lâm Ninh.
“Ừ, gầy lắm” Lâm Ái Liên thở dài.
Lâm Ninh cũng chỉ có thể ngán ngẫm lắc lắc đầu.
“Chị sang đây để hỏi em về chị Mỹ đúng không?” Lâm Ninh dò hỏi trước, ngoài nguyên nhân này ra thì không có lý do khác để Ái Liên đến đây.
Ở Lâm gia, quan hệ của Lâm Ninh và Lâm Ái Liên không thân cũng không nghịch, lâu lâu gặp mặt vẫn sẽ nói chuyện phiếm với nhau, không có thù địch.
Lâm Ái Liên cũng không chần chừ gật đầu.
“Ừ, chị nghe mẹ bảo, trước đó con bé rất hay đến đây.
”
“Chỉ là lúc trước thôi, về sau thì không có đến nữa” Lâm Ninh cũng không giấu giếm Lâm Ái Liên, nói ra sự việc trước đó.
“Trước đó em rất muốn ly hôn nên chị Mỹ thường sang đây bàn chuyện, tìm cách cho em mau chóng ly hôn.
Sau này em không muốn ly hôn nữa, chị ấy cũng ngừng sang.
”
“Vậy à?” Ái Liên gật gật đầu, mắt đẹp đá lên “Có thể cho chị hỏi vì sao em muốn ly hôn không?”
“À…” Lâm Ninh cười cười “Lúc trước em không thích anh Dương.
”
“Ồ” Ái Liên hô lên, mắt đẹp nheo lại, đầu nhanh chóng nhảy số “Nói vậy là bây giờ thích rồi à?”
Lâm Ninh chưa gì đã bị chị bắt bài, hai gò má đỏ ửng, thẹn thùng gật gật đầu.
“Thế họ Phàm ấy có tốt với em không?” Ái Liên có vẻ rất quan tâ m đến chuyện hôn sự của Lâm Ninh.
Ngày Lâm Ninh kết hôn, Ái Liên không có mặt, lúc đó là vì Lâm Ái Liên kẹt phải chuẩn bị báo cáo luận án tiến sĩ ở Thụy Điển, không trở về kịp để dự lễ cưới.
Lâm Ninh cũng chẳng nghi ngờ gì đối với quan tâm bình thường này, vô tư trả lời.
“Tốt lắm ạ, anh ấy đối với em rất tốt.
”
Ánh mắt thật tự hào làm sao! Lâm Ái Liên nhìn thấy niềm tự hào trong đáy mắt Lâm Ninh, khoé môi nhếch nhẹ rồi biến thành nụ cười rạng rỡ.
“Thế thì tốt quá rồi, có bến đổ yên ấm thế này là quá tốt rồi” Lâm Ái Liên chống càm suy ngẫm.
“Hay là chị cũng nên bắt Ái Mỹ lấy chồng nhỉ, cho con bé yên bề gia thất sớm, cũng dẹp sớm cái tính ham vui ham chơi ấy của con bé, cũng đến lúc con bé phải lập gia đình rồi.
”
“À…” Lâm Ninh mím mím cánh môi, Ái Liên muốn cho Ái Mỹ lấy chồng sớm là chuyện khó à nha, bởi Lâm Ái Mỹ còn đang lăm le ông Phàm nhà cô.
Người Ái Mỹ muốn cưới là ông Phàm nhà cô đấy.
“Mà Lâm Ninh này, lâu rồi em chưa về Lâm gia, có muốn về cùng chị một chuyến không?” Lâm Ái Liên ngõ ý.
“Lâu rồi em chưa về Lâm gia, phải nói là từ khi gả chồng sang đây, em chưa về nhà lần nào, bây giờ chị về nè, có muốn về cùng không?” Ái Liên nói thêm “Lâu rồi cũng nên về thăm nhà đi, cha vì chuyện Ái Mỹ mà lo lắng kém sắc rõ đi, cha cũng nhớ em lắm đó.
”
Lâm Ninh chần chừ một lúc, ngẫm lại thì từ lúc gả chồng đến giờ cô không có trở về thăm nhà, Lâm Ái Liên nói cũng phải, cũng đến lúc về thăm nhà rồi.
Lâm gia đang rối ren vì chuyện của Lâm Ái Mỹ, cô cũng nên trở về nhà một chuyến, nhìn lại bản thân đang mặc váy ngủ, Lâm Ninh đứng dậy.
“Em lên phòng thay đồ, chị chờ em một lát nha.
”
“Ừ” Ái Liên dịu dàng gật đầu, Lâm Ninh rối rít xoay người chạy nhanh lên lầu.
Ánh mắt Lâm Ái Liên nheo lại, khoá chặt hình bóng chạy đi của Lâm Ninh, bàn tay tay xoay chiếc điện thoại trên tay, môi đỏ nhếch cao.
Ừ, chị đợi em, phải đợi em chứ?
Phải đợi em đến trả nợ cho em gái của chị.
Lâm Ninh thay xong quần áo, vội vàng đi xuống nhà, cùng Lâm Ái Liên rời khỏi Hoa Viên.
Lâm Ninh ngồi trên xe, nhìn con đường quốc lộ ngoài ô cửa dẫn về nhà, bỗng nhiên một bàn tay từ ghế sau đưa ra phía trước, cầm chiếc khăn bịt lại mũi miệng Lâm Ninh.
Lâm Ninh giật mình, hai tay nắm lấy cánh tay của người phía sau cố gắng đẩy ra, hoảng loạn hít phải mùi trong chiếc khăn, chỉ vài giây sau, mi mắt nặng nề sụp xuống, Lâm Ninh ngừng chống trả, tay chân xụi lơ buông xuống, ngất liệm đi.
Lâm Ái Liên thản nhiên nhìn khung cảnh chạy ngược ngoài ô cửa, Lâm Ninh vừa ngất, chiếc xe đã đánh lái quẹo về một hướng khác, không còn chạy về Lâm gia nữa.
Lâm Ái Liên ngừng xoay điện thoại, nhìn gương mặt non nớt ngất liệm bên cạnh, đầu lông mày đá lên, cười cợt.
“Đứa ngốc này, vẫn ngốc như vậy nhỉ?”
Cô chẳng cần phải phí sức, rất dễ dàng dụ dỗ Lâm Ninh trèo lên xe.