Nơi Nào Củi Gạo Không Vương Khói Bếp - Chương 15

Tác giả: Lãnh Tuyền

Tai họa – Mùi Bích Sóng trên vai trái
Máy giặt rung ầm ầm, cái xác già cỗi rít gào chuyển động, cuối cùng sau mấy cơn hắt xì hắt xì liên tục thì cũng dừng lại, như bà già vừa chạy marathon năm ngàn mét, dù đã đến đích cũng mệt không đứng nổi.
“Vắt đồ thôi mà làm như máy bay cất cánh”. Người đó tựa vào khung cửa, nhíu mày nhìn cái máy giặt của tôi. “Đổi nó đi, coi chừng có ngày nó phát nổ”.
Tôi cười cười, không phản bác, lấy quần áo đã vắt xong ra. “Ký túc xá mà có máy giặt xài là tốt rồi, còn ăn mày đòi xôi gấc? Đừng nhìn nó cũ mà khinh, tuyệt đối chất lượng đấy, ‘ba mươi năm vẫn còn chạy tốt’ “.
Anh cũng cười, đưa tay đón lấy thau đồ, cùng đi lên sân thượng phơi. “Em cũng không thể cứ ở đây mãi được, muốn định cư thì thuê căn hộ khác sẽ tốt hơn”.
Tôi giật mình, vùi đầu phơi đồ, làm như không nghe thấy, phơi xong thau này chuẩn bị thau khác, lúc lấy quần áo sạch ra, tay tôi treo giữa không trung, bất động. Chiếc túi màu xanh nhạt, phía trước in hai chữ màu hồng : Bích Sóng.
Yêu đến nghiện, thói quen đáng sợ này vì sao không thay đổi được? Tôi thu tay lại, cúi xuống nhìn vào Ⱡồ₦g giặt đơ như khúc gỗ. Nửa tháng trước, xe lửa mang Trần Dũng ra đi, suốt nửa tháng tôi cố gắng điều chỉnh tâm tính từng giây phút một, sự đau khổ ngày đầu đã biến thành ૮ɦếƭ lặng như hôm nay, quá dài, mười lăm ngày như mười lăm thế kỷ. Dần dần tôi cũng khá hơn, không khóc, không giận, không kích động, bình thường ăn uống, bình thường đi làm, rảnh rỗi thì tìm đồng nghiệp học ngôn ngữ địa phương, nhàn thì đi dạo phố, mua quần áo đẹp, đi bar, đi ‘chơi chơi’. Đời mà, đời chỉ có thế thôi, dù bạn có muốn ૮ɦếƭ hay sống phóng túng thì Trái Đất vẫn quay. Bạn có khóc mù mắt thì chỉ có chính bạn chịu thiệt, cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng, bạn cứ sống vui vẻ vào, sống vô tâm không buồn rầu, ngược lại còn hạnh phúc hơn.
Tôi nghĩ như thế và thấy cuộc sống tốt hơn nhiều.
Một ngày nọ, Lý Hải Phi mang lò vi sóng và bột mì tới tìm tôi, nhìn tôi cười khổ. “Ân Sinh, anh muốn ăn mì”.
Tôi cười, nheo mắt gật đầu với anh ta. “Được, lên lầu ăn cơm”.
Thừa dịp tôi trống trải mà tấn công ư? Không có khả năng. Chỉ cần dã tâm của anh vẫn bị che giấu thì tôi chẳng sợ anh đâu, vin vào tình đồng hương mà gặp gỡ, vừa có người để tán chuyện vừa thỏa mãn được sự ghen tuông của mình : Không phải nghi ngờ tôi sao? Cứ nghi ngờ đi, tự nhiên mà nghi ngờ!
Cứ thế tôi sống không tồi, có việc làm, có bạn bè, người thân khỏe mạnh, tiền lương cũng nhiều, chẳng lo sắp ly hôn, hết thảy vẫn như cũ.
Nhưng vì sao mỗi lần nửa đêm tỉnh dậy, tôi lại thấy mình ôm gối Trần Dũng đã nằm mà khóc? Vì sao tôi mở điện thoại suốt 24 giờ, mang hai cục pin dự phòng theo, lúc nào cũng sợ máy tắt nguồn? Trước lúc kết hôn, mẹ từng dặn dò tôi. “Ân Sinh à, vào nhà người ta thì dễ, ra mới khó, nếu con thích nó thật thì quyết tâm mà sống với nhau cho tốt”.
Giờ đây lời đó đã trở thành sự thật, mẹ nói rất đúng, đi ra khỏi cửa nhà Trần Dũng thực vạn phần khó khăn. Nửa tháng anh không gọi, tôi không biết anh đang đợi điều gì, vội vàng phân chia tài sản? Hay đang bị Lâm Mi xinh đẹp kia quấn lấy trên giường rồi? Nghĩ đến đó, có lẽ phải nói chuyện cho rõ ràng một lần, dù không thay đổi được kết quả còn hơn là chờ đợi vô vọng.
Tôi tìm số của anh, nhấn gọi rồi áp vào tai. Không ai bắt máy.
Rốt cuộc cũng buông tay, chẳng sớm thì muộn, dù sao chúng tôi cứ giằng co thế này, Trần Dũng không vội thì Lâm Mi cũng sốt ruột. Cô nàng Lâm Mi yêu anh Dũng nhiều lắm nhỉ, cô ta không thể để anh phạm phải tội trùng hôn đâu.
Mắt tôi chìm dần vào hư không, thở gấp, cảm giác lòng chua miệng xót, đầu choáng váng, thật sự chịu không nổi sự ghen tuông của chính mình.
“Ân Sinh?”. Tôi mở to mắt, Lý Hải Phi đang cầm thau đứng ở cửa, nghiên cứu tầm mắt của tôi, một lúc sau thở dài. “Đừng như vậy”.
Gì đây, tôi bình thường mà, đừng cái gì? Tôi có chút chật vật, bực bội phản bác lại anh ta, anh ta không giận, bỏ thau lên mặt đất, lách qua tôi, bỏ bột giặt vào rồi khởi động máy, khi tất cả đã xong xuôi, tiếng nói chuyện của anh như tiếng gió rất khẽ nhẹ nhàng xen lẫn vào tiếng máy móc ồn ào. “Ân Sinh, em như vậy làm người ta nhìn thấy đau lòng”.
Lời này như vốc nước hất thẳng vào tôi, cả người khó chịu lắm nhưng không thể tránh, chỉ có thể để mặc cho cảm giác xót xa đốt cháy tâm can, từng chút từng chút một thiêu hủy mình. Tôi nhoẻn miệng gượng gạo, môi nhếch qua nhếch lại mãi mới nặn ra được một nụ cười, vừa nói như một cái máy vừa tự an ủi bản thân : Không sao, không sao, cười dù sao cũng tốt hơn khóc!
“Hải Phi anh nói gì em nghe không hiểu. Đúng rồi, có mua hành không? Muốn ăn bánh rán mỡ hành sao không nói sớm, lần trước bột mì anh mang tới còn dư, chỉ thiếu mỗi hành”.
“Hành?”. Thái độ của tôi làm anh ta sửng sốt, cảm xúc hiện lên trên mặt khôn kể, ngập ngừng than nhẹ, vẫn vội đáp lại. “Mua mua, ăn bánh rán mỡ hành sao có thể quên mua hành chứ? Đáng tiếc không có hành tây, chỉ còn hành lá, ngay ở cửa đó thấy không, cái bịch nhựa màu trắng đó”.
Tôi bước qua, nhấc cái túi trên mặt đất lên, thôi thì làm vậy, phân cho anh nhiệm vụ lặt hành, tôi đi rửa tay rồi cùng làm bánh. Trong lúc làm, chẳng ai nói gì. Vậy cũng tốt, vốn chỉ gặp nhau vì nể tình đồng hương và hoài niệm món ăn quê nhà, ngoại trừ ăn cơm ra thì không nên làm chuyện vô nghĩa khác.
“Em đó, chưa bao giờ chịu lặt hành, bảo sẽ bị dính mùi lên tay, sao không thương tiếc tay người khác cũng hôi mùi hành”. Khẩu khí oán giận, nhưng bàn tay chuyên cầm dao mổ đó lại không ngừng lặt, anh cười ha ha mở chuyện, hoàn toàn vui vẻ tự đắc. Giống như chúng tôi đã quay lại rất nhiều năm về trước, hai người yêu nhau gặp gỡ, bận rộn nấu ăn, bầu không khí ngọt ngào, mùi thơm bay khắp gian bếp thúc đẩy con người ta mau tay hơn, cho dù ngẫu nhiên trêu ghẹo, thỉnh thoảng chen vào một câu chuyện phiếm, tâm vẫn là im lặng.
“Anh chưa từng nghe qua sao, thục nữ phải tránh xa phòng bếp, tay thì bay đầy mùi hành, đại ca nói em phải làm sao giả bộ tiểu thư đoan trang chứ”.
Cảnh giác giải trừ, anh thả lỏng, tôi cũng thả lỏng, nhàn nhàn hay nói giỡn, chỉ cần đổi đề tài thì tôi cũng sẽ pha trò.
“Gì chứ, bộ tiểu thư không phải là người, không ăn không ngủ không đi vệ sinh a?”. Anh ta cười, huơ hành về phía tôi. “Cũng chỉ có mình anh bỏ qua tật xấu đó của em thôi, đổi người khác thử coi, nha đầu em sẽ bị người ta càm ràm đến mệt, đời này không có cách nào khác…”.
Ý thức được điều gì, gương mặt trắng sữa đó đột nhiên tắt nụ cười, tiếng huyên náo im bặt, ánh mắt anh ta nhìn về phía tôi sớm đã không còn đặt ở bàn tay nhào bột nữa, nó tiến lên trên, ánh mắt nghi hoặc lo sợ, sau đó cả hai chúng tôi cùng xấu hổ. Chuyện cũ là mìn ngầm, ai dẫm lên thì ૮ɦếƭ trước. Lý Hải Phi, ai bảo anh vượt qua ranh giới.
Không ai nói gì nữa, căn phòng nhỏ xíu chỉ còn lại trầm mặc. Thời gian vài giây trôi qua, mắt thấy đống hành màu xanh đậm hết đảo qua lại đảo lại, mỡ hành thơm ngon sắp bị biến thành bùn hành, tôi không đành lòng, nghĩ có lẽ anh ta cũng không phải cố ý đâu, đang định há miệng đánh vỡ cục diện ngượng ngùng thì lại bị người ta giành trước. Lý Hải Phi rốt cuộc cũng nói, ngữ khí kiên quyết, trong nhiệt liệt có phần nghiêm túc. “Ân Sinh, anh…”.
“Em, em đi coi thử còn dầu nành không, không có dầu thì còn làm gì được nữa”. Bản năng sợ hãi trỗi dậy, tôi chỉ muốn trốn mà thôi.
“Ân Sinh!”. Thấy tôi trốn tránh, anh bắt đầu kích động, ném hành đi, anh chạy về phía tôi, áo sơ mi trắng phản quang sáng rỡ như có nắng xuân, ánh mắt anh không được bình thường.
“Hải Phi, dầu, dầu, dầu không đủ, em đi…”.
Muốn chạy ư, không được, anh ta ôm cổ tôi, vùi đầu vào gáy tôi, thở dốc. “Ân Sinh! Ân Sinh à! Em nghe anh nói đi, em ly hôn, anh chia tay với An Kì, chúng ta sẽ sống như trước đây, ở bên nhau, ở bên nhau được không em?”.
Vai trái của anh dựa vào sẽ thoải mái hơn vai phải, trong rất nhiều thứ yêu thích của cuộc sống, tôi thích nhất là được tựa vào vai trái của anh, đếm nhịp tim anh đập : một nhịp, anh yêu em, hai nhịp, anh yêu em, ba nhịp, anh yêu em… Sau đó, vùi vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh, cười thỏa mãn.
Nhưng bây giờ, phần tình cảm đó đã bị tôi đóng băng, bị tôi quên lãng, bị tôi khóa sâu vào đáy tâm hồn, còn anh? Vẫn ôm, tim vẫn đập, chỉ khác là tôi sẽ không cười nữa.
Đôi môi kề bên má, suy nghĩ ngưng lại, ngón tay vẫn nồng mùi hành xoa lên mặt tôi, gương mặt có chút sạm màu. Tôi mơ hồ ngửi được mùi nước hoa Channel, tôi không nói nó không thơm, chỉ là nó không hợp với anh, không thể so sánh với mùi Bích Sóng.
Bích Sóng? Bích Sóng! Cái tên này là chốt, cùng với nụ cười híp mắt của ai đó, vừa mở nút bao hình ảnh liền ào ạt tuôn trào, chưa đến hai giây từng mảnh ký ức đã gào thét vỡ òa : Trần Dũng cười tươi, Trần Dũng nhăn mặt, Trần Dũng ôm tôi vào lòng, mặc cho nước mắt tôi nhòe ướt áo anh, Trần Dũng dịu dàng bôi thuốc cho tôi, miệng thổi nhè nhẹ lên vết thương…
Đủ! Quá đủ! Tôi mở to mắt, cả thế giới này là Trần Dũng!
“Tôi muốn bay xa, bay đến phương trời miền nhiệt đới…”.
Tiếng chuông điện thoại mới đổi vang lên thổi tan màn sương mù, tôi nhân cơ hội giãy tay người kia ra, sửa lại tóc tai, ngón tay chỉ lên bàn. “Điện thoại, điện thoại”.
Tôi cúi đầu, tránh mọi tiếp xúc bằng mắt có thể, ấn nghe. “Alo?”.
“Chị dâu, là em”.
“Ai?”.
Hơn ba tháng không ai gọi tôi như thế, giờ đột ngột nghe có chút không quen.
“Em, Tiểu Kiếm”.
Sao lại là cậu ta, tiểu tử này làm sao biết số di động của tôi?
“Chị dâu, em tìm chị suốt mấy hôm nay, chị mau về đi, anh Dũng xảy ra chuyện rồi!”.
“Cái gì!”.
Giữ lấy và vứt bỏ
“Anh Dũng gây tai nạn giao thông trên đường từ ga về nhà, xe anh ấy đâm vào một chiếc Charade Đài Loan, chị yên tâm, anh ấy không sao cả, nhưng lái xe bên kia bị thương, xuất huyết trong, hôm nay đã mổ lần hai, cậu bồi bàn ngồi cùng xe với anh ấy, là cậu nhóc Lượng Lượng, bị vỡ lá lách, cầm cự đến hôm qua vẫn phải cắt bỏ, vừa mới tỉnh lại”.
… Trời nắng bỗng có sét đánh xuống, đầu tôi ong ong, muốn hỏi hiện tại Trần Dũng thế nào nhưng mở miệng vẫn nói lời ghen tuông được. “Lâm Mi đâu? Cô ấy không ở đó sao?”. Nói xong lại hối hận, tốt xấu gì cũng còn danh phận vợ chồng, trong cơn khốn đốn không lo lắng cho an nguy của người ta mà còn cố tình gây sự, đúng là vô tình bạc nghĩa.
Mặt tôi nóng lên, ngượng ngùng, hy vọng có thể phân bua một phần, nhưng khi định giải thích thì mới nhận ra ghen tị oán hận có nói thế nào cũng chỉ là ghen tị oán hận thôi.
“Gì? Liên quan gì đến cô ta?”. Không biết tôi khó xử, Tiểu Kiếm vội vã ngắt lời, phản bác. “Cô ả thiếu đạo đức đó, tống tiền anh Dũng còn làm được, nếu anh ấy không ngại thì đã lôi cô ta ra tòa, hận cô ta còn không hết sao có thể liên lạc với cô ta được, hơn nữa cô ta khôn lanh lắm, thấy có chuyện không may là chạy còn nhanh hơn thỏ, em nói thật với chị, con người cô ta…”. Tiểu Kiếm đột ngột dừng lại, nhận ra mình hớ miệng, hùng hùng hổ hổ biến thành sợ hãi. “Chị dâu, anh Dũng chưa kể cho chị nghe sao?… Chị dâu à?”.
Tôi không trả lời, thậm chí không thể thốt ra tiếng, từng chùm pháo nổ đùng đoàng bên tai biến tôi thành đứa câm điếc, kinh ngạc cầm điện thoại, cho đến tận khi cúp máy, tôi vẫn trợn tròn mắt, trừng trừng nhìn mọi thứ, nhìn đến khi nào vạn vật hóa hư không thì thôi.
“Ân Sinh!”. Anh ta lay vai tôi. “Xảy ra chuyện gì?”.
Đúng vậy, xảy ra chuyện gì? Một câu hỏi, đầu óc bắt đầu rung chuyển : Trần Dũng nợ tiền, Trần Dũng đâm xe, Trần Dũng gặp tai nạn, Trần Dũng không ở cùng Lâm Mi, chuyện gì đã xảy ra đây?
Lòng tôi bốc lửa, từng chút từng chút một cháy lan khắp mọi thứ. Chờ bình tĩnh lại, tôi đẩy người trước mặt ra, nghiêng ngả lảo đảo đến tủ quần áo, nhét mọi thứ vào vali, nhưng lại bị anh ta ngăn cản.
“Ân Sinh, em đừng làm anh sợ”.
Tôi ngẩng đầu, gạt tay anh ra, ánh mắt đỏ hồng. “Hải Phi, em, em phải quay về”.
“Sao?”. Anh ta đóng vali lại, không cho tôi động đậy. “Sao lại thế này, em từ từ kể anh nghe”.
Tôi đưa tay ôm mặt, nuốt nước bọt, giọng run rẩy. “Anh ấy gây tai nạn giao thông, ૮ɦếƭ người rồi”.
“૮ɦếƭ rồi ư?”.
“Đang trong phòng mổ”.
“Bệnh viện nào?”.
“Bệnh viện số năm”.
Buông tay, anh không ngăn nữa, không nói gì rút điện thoại ra ngoài sân phơi đồ gọi, khi quay vào, mặt anh đanh lại như sắt thép. “Anh ta có mua bảo hiểm tai nạn xe cộ không?”.
“Không, chỉ mua bảo hiểm đi lại thôi, trước lúc về nhà anh ấy còn nói chưa đóng đủ, về sẽ đóng cho xong”.
“Hiểu rồi”. Câu trả lời của tôi giúp anh ta hạ quyết tâm, chỉ đáp lại có thế, Lý Hải Phi nhăn mặt trực tiếp ném vali của tôi vào tủ. “Ân Sinh, em không được về”.
“Cái gì?”. Tôi không hiểu, vì sao tôi không được về?
“Anh có bạn làm việc ở bệnh viện số năm, vừa hỏi sơ qua, người bị đâm trúng 45 tuổi, xuất huyết màng não, đã lâm vào hôn mê sâu, đang cắm máy thở, không có dấu hiệu tỉnh dậy, ngày hôm qua có hai chỗ tiếp tục chảy máu, phải mổ lần hai, nhưng vì mất quá nhiều máu nên khả năng thành công không cao”.
Một đống thuật ngữ ngành y làm tôi lùng bùng, chỉ có sáu chữ cuối là rõ nghĩa : khả năng thành công không cao. Vậy chẳng phải là… Tôi lắc đầu, không muốn nghĩ đến đó, tôi lại xoay người lôi vali ra, nó ở phía sau, hận chính mình sao không có tay dài hơn.
“Ân Sinh!”. Anh ta lại tiếp tục ngăn cản, anh nhìn tôi, ánh mắt vô cùng nghiêm túc. “Em quên em đã nhận công tác chính thức ở đây sao, vừa nhận công tác đã bỏ đi là không được”.
Vì công việc ư? Cái cớ đó gượng ép quá đấy, nhưng tôi không lòng dạ nào nghĩ lại, lách qua anh, tiếp tục thu dọn hành lý, vừa làm vừa nói. “Không tốt cũng phải nghỉ, Hải Phi anh đừng lôi kéo em nữa, em phải về, phải về ngay”.
“Không được!”. Cuối cùng anh ta cũng nổi nóng, đoạt lấy vali ném ra xa, rống lên. “Em nghe lời đi, đừng giả bộ ngớ ngẩn!”.
Tôi chưa từng thấy Lý Hải Phi tức giận như vậy, vốn đã sốt ruột còn thêm phần sợ hãi, nước mắt bắt đầu không khống chế được ào ào tuôn ra. Thấy tôi khóc, anh ta thở dài bỏ cuộc, vò tóc, Lý Hải Phi ấn tôi ngồi xuống giường, thanh âm dịu đi. “Vừa rồi anh hoảng quá, đừng khóc, đến đây, lau nước mắt đi”. Khăn tay bịt kín tầm mắt, lau xong nước mắt cho tôi, anh ta ôm lấy tôi trầm tư một hồi lâu, chậm rãi mở miệng, thành khẩn. “Ân Sinh à, ngày trước em thường hỏi anh vì sao ba năm không chạm vào em? Đồ ngốc, sao không suy nghĩ gì cả, đương nhiên là vì em. Khi đó chúng ta nghèo, cho dù yêu em say đắm cũng không thể tỏ ra, chỉ muốn bảo vệ em thật tốt, chính là không biết phải làm thế nào, cho đến một ngày anh nghe đồng nghiệp bàn luận với nhau : một cô công nhân bị thai ngoài țử çɥñğ, khi đưa tới đã hấp hối rồi, mới 20 tuổi thôi, bạn trai cô ấy đứng ngoài cửa khóc tới té xỉu, thật ra nếu bọn họ đến sớm hơn một chút đã không có việc gì, nhưng do không có tiền nên cuối cùng đành chấp nhận cái ૮ɦếƭ. Lúc ấy anh nghĩ, anh hiểu được mình nên làm gì, bảo vệ em nghĩa là không thể chạm vào em, trừ phi công thành danh toại, nếu không sẽ không chạm vào, có khó chịu cũng không thể chạm vào”.
Tôi nhúc nhích người, muốn tránh khỏi, chuyện tám trăm năm trước nghe không thấy thoải mái lắm, giống như cơn mưa bỗng đổ xuống từ bầu trời, nó xuất hiện là một sự sai lầm.
“Đừng trừng anh, anh nói chỉ muốn tốt cho em thôi, bảo bối anh vất vả bảo vệ không thể chịu tội, lúc trước anh nghèo khổ, rất nhiều thứ anh đành bó tay bất lực, nhìn em kết hôn, nhìn em nắm tay người khác, cũng chỉ có thể cắn răng nuốt xuống, để cho tên khốn đó chiếm hết mọi thứ, giờ đây em sống không hạnh phúc, em không thấy rõ tình thế, anh ở đây, anh sẽ chăm sóc em, không thể không giúp em!”.
“Biết hôn mê sâu là cái gì không, biết xuất huyết màng não là cái gì không? Nói cho em biết, cho dù có phẫu thuật thành công, 90% cũng sẽ sống đời sống thực vật, nếu như thế thì em phải làm sao?”.
“Anh là bác sĩ, tai nạn như vậy anh thấy rất nhiều rồi, người bị đâm thì thống khổ, còn người đâm phải anh ta thì sao, nói cho em biết, sự thống khổ của họ không hề ít hơn người bị đâm bao nhiêu đâu”.
“Bảo hiểm chỉ chi trả sáu vạn, bản thân các người thì phải bồi thường bao nhiêu tiền, còn phải hầu tòa vài năm, chạy chọt cảnh đội pháp viện? Nếu người kia ૮ɦếƭ, ngược lại bồi thường ít hơn, nhưng nếu anh ta không ૮ɦếƭ thì phí chăm sóc, phí chữa bệnh, phí tàn tật, phí bồi thường cho gia đình người đó, Ân Sinh à, là cái hố không đáy!”.
“Thế giới này không có tiền là không được, nợ quàng vào thân không thể chỉ nói mà cho qua được, quyền thế ngập trời, giàu có kinh người thì không sao, chứ chỉ là dân đen làm sao có nhiều tiền đến vậy? Anh không muốn đề cập tới thôi, báo chí đăng bao nhiêu bài về những vụ án như vậy rồi, nhiều gia đình tan tác cũng vì thế, nhiều công ty đóng cửa cũng vì thế, tan cửa nát nhà, vợ chồng con cái ly tán, Ân Sinh em tỉnh lại đi, Trần Dũng xong rồi, anh ta gây chuyện lớn rồi!”.
“Em ngàn lần vạn lần không được quay về, dù sao cũng đã chia tay, đừng lo lắng cho anh ta nữa, cứ ở lại đây, không bao lâu sẽ xong thủ tục ly hôn, tai họa lần này sẽ không dính dáng gì đến em”.
Anh ta tạm dừng, tay ôm chặt thắt lưng tôi, ấn đầu tôi tựa vào bờ vai anh ta. “Ân Sinh, mấy tháng nay anh cứ suy nghĩ mãi vì sao anh muốn ở bên An Kì, là vì tiền, vì quyền, vì muốn chắc chân ở thành phố này sao? Vậy hiện tại đã có tất cả thì còn vì cái gì đây? Sinh nhật anh ngày đó, sau khi chia tay em, An Kì kéo anh đi ăn sushi ở khách sạn sang trọng, mỗi món giá tới 1200 tệ, cả bàn đầy món ăn mỹ vị tinh xảo, em có biết lúc đó anh nhớ đến gì không? Là mì thủ công! Toàn bộ đầu óc đều nghĩ về mì thủ công nằm trong cái hộp giữ ấm em đưa! Lúc ấy thiếu chút nữa anh nhỏ nước mắt, thật sự hối hận lắm, người anh yêu, sao có thể dâng cho người khác!”.
“Ngày đó em nói cho anh biết Trần Dũng phụ em, nói thật nghe được tin tức đó, anh lập tức quyết định chia tay với An Kì, đây là cơ hội ông trời cho anh, nếu bỏ qua sẽ không có thuốc nào cứu được anh nữa. Huống chi hiện tại anh ta gây ra chuyện, em yêu cầu ly hôn là hoàn toàn hợp lý, không ai có thể ngăn cản. Ân Sinh, em nghe anh đi, mau chóng hoàn tất thủ tục ly hôn với anh ta, ở lại đây, ở lại bên anh, anh thề sẽ yêu thương em, chăm sóc em cả đời!”.
Nói dài dòng suốt một ngày rốt cuộc cũng xong. Xoay người mặt đối mặt, anh ta nắm tay tôi kề lên môi, hôn nhẹ, ánh mắt nóng bỏng nhìn tôi giống như chờ mong, giống như van nài. Vậy mà tôi không cách nào mở miệng được, cứ đờ đẫn như vậy nhìn anh ta. Dung mạo đoan chính đó từng chút từng chút một trở nên mờ ảo, đóa sen trắng tinh khiết dần hóa thành cây hòe dữ dằn nơi thâm sơn. Người này vẫn là Lý Hải Phi tôi từng quen thuộc, từng hiểu rõ, từng yêu sao? Anh ta coi An Kì là gì, là hình nhân sao? Hay nấc thang tiến lên danh vọng? Anh ta coi Trần Dũng là gì? Con chuột ngoài bãi rác ư? Hay chó rơi xuống nước? Ích kỷ! Tuy rằng luôn mồm nói là vì tôi.
Thực xin lỗi Lý Hải Phi, xin anh cứ giữ hết mọi thành công về mình đi! Trần Dũng là chồng tôi, cho dù tình cảm giữa chúng tôi gặp trắc trở, nhưng ở thời điểm như thế này, tôi Niếp Ân Sinh vẫn không có cách nào buông tay ra đi.
Tôi bỗng cảm thấy trống trải, cảm thấy mệt mỏi, bất chợt nhận ra người đàn ông này đã cách tôi quá xa, cho dù vai vẫn kề vai, tay vẫn chạm tay, tim không còn đập chung nhịp nữa, giữa chúng tôi đã là khoảng không chẳng thể vượt qua nổi.
Tôi thở dài thật nặng nề, gạt bỏ cánh tay, đi đến mở cửa, xoay người nói với Lý Hải Phi, nhoẻn miệng cười nhạt. “Trễ rồi, Hải Phi, An Kì còn đang chờ anh”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc