Nơi Nào Củi Gạo Không Vương Khói Bếp - Chương 07

Tác giả: Lãnh Tuyền

Vợ chồng cãi nhau
Mùa hè rồi, nhưng đỉnh nhọn của giáo đường trong núi cao cao lại như ẩn như hiện giữa làn sương mù dày đặc, con đường bỗng dài ra khủng khi*p, dường như đi mãi đi mãi mà bậc thang vẫn cứ quanh co miên man. Làm trễ nãi hôn lễ, Hải Phi sẽ tức giận. Trong lòng vội vàng, hận không thể chạy một hơi lên hết đoạn đường 100m kia, tiếc rằng chân giống như đeo chì, càng bước càng khó khăn hơn.
« Ân Sinh, chậm như vậy, làm sao anh chờ em được ». Hải Phi đứng ở bậc cao nhất của cầu thang nhìn xuống, con ngươi như khối băng không lay động, anh hơi cúi đầu, nhoẻn miệng cười, lộ ra má lúm đồng tiền.
Tôi luống cuống, cũng chẳng màng đến rụt rè giữ kẽ, hét gọi anh. « Hải Phi, chờ em một chút ». Nhưng mở miệng mà không phát ra được tiếng nào.
Trơ mắt nhìn anh xoay người, lẩn vào làn sương trắng, giáo đường biến mất, Hải Phi biến mất, chỉ còn núi cao lạnh lùng vây quanh.
« Ân Sinh, đừng níu kéo anh ».
A ! Giật mình hét lớn, tim đập cực nhanh, sững sờ cả người, không biết bây giờ là lúc nào.
« Ân Sinh, Ân Sinh ? ».
Có cánh tay vòng qua thân tôi, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đờ đẫn ra.
« Gặp ác mộng ? ». Là Trần Dũng.
Lúc này mới lấy lại tinh thần, đúng rồi, tôi gặp ác mộng. Sao có thể thành hôn với Lý Hải Phi, hôm nay, tôi vừa cùng Trần Dũng đi làm giấy đăng kí kết hôn. Anh ngồi xuống, tay vuốt sau lưng tôi. « Đừng sợ, đừng sợ, đầu ướt mồ hôi luôn này, uống nước không ? Anh đi rót cho em ».
« Không muốn uống, anh Dũng à, anh… ».
« Còn gọi anh Dũng ? ».
« Ơ ? ».
Thấy tôi nghiêng đầu ngơ ngác, Trần Dũng bất đắc dĩ cười. « Bình thường thông minh lắm mà, sao lại đần trong chuyện này vậy, hôm nay chúng ta vừa làm gì hả bà xã ? ».
Còn không hiểu thì đúng là đần thật rồi, tôi nhanh đổi gọi. « Ông xã ».
« Được, không tính là cưới phải cô ngốc, đứa nhỏ này còn cứu được, yên tâm ngủ đi, anh ở đây, yêu ma quỷ quái gì cũng không dám tới ».
Có chút buồn cười, người này coi mình là Chung Quỳ* chắc, lại còn yêu ma quỷ quái nữa !
*Chung Quỳ là vị thần diệt yêu trừ ma trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa.
Nghe lời nằm xuống, chỉ chốc lát sau đã nghe thấy tiếng thở đều đều của anh, trong lòng rất xúc động, mới sửa sang lại mặt tiền nhà hàng chưa được vài ngày, vốn việc giám sát tu sửa đã rất mệt mỏi, còn phải cố theo kịp cả việc sửa sang căn hộ mới của chúng tôi, chạy qua chạy lại hai bên, người sắt cũng mệt rã rời huống chi người bình thường như Trần Dũng, anh ấy hẳn là mệt muốn ૮ɦếƭ rồi.
Tôi cảm thấy nhẹ người, nhưng giấc mộng ban nãy làm tôi không ngủ lại được, suy nghĩ lung tung tới cách xưng hô vừa nãy : ông xã, chồng à, mình ơi. Nhớ tới, thì ra đã từng gọi yêu Lý Hải Phi như vậy, khi đó tuổi còn trẻ, thấy cách xưng hô đó thực lãng mạn, nhưng sau này mới biết, « ông xã » không phải là từ có thể gọi bừa, người ấy đại biểu cả khế ước cuộc đời, cả trách nhiệm. Xưng hô đổi khác, thân phận cũng đổi theo, từ nay về sau, thời đại độc thân bị mai táng, tôi – đã là phụ nữ có chồng. Chẳng lẽ cả đời cứ như vậy là xong rồi sao ? Nhắm mắt lại không dám nghĩ, trong lòng thình thịch thình thịch.

Ngày thứ 2 là chủ nhật, tôi đi học như bình thường, Trần Dũng trốn học cũng như bình thường, bất quá cái này không trách anh ấy được, căn hộ phải sửa lại, anh ngủ còn không đủ thì làm gì có tâm tình học. Đã từng khuyên anh : em không gấp gáp gì, không cần vừa lo cho nhà hàng vừa sửa nhà, lại còn đổi xe, khiến bản thân bận rộn. Nhưng anh không nghe, cười hì hì nói cái gì mà không được để tôi chịu thiệt thòi, không thể để tôi xem thường, v.v…
Thật là không chấp nhận được, đã kết hôn, làm gì có người nào xem thường người nào, cho dù nhà cửa để nguyên đó, cho dù anh có phá sản trở nên nghèo khổ thì đã làm sao ? Tôi nghĩ những lời anh nói chỉ có thể coi là lý do, nguyên nhân sâu xa thì sợ ngay cả chính anh cũng không ý thức được. Trần Dũng sĩ diện, chắc là đang phô trương phân cao thấp với Lâm Mi đây mà.
Trên lớp học, nhìn miệng giáo viên hết đóng lại mở, nhưng nghe không vô, không phải do nhớ tới quên chưa mua túi xách, mà là nhớ ra đồ cưới chưa chuẩn bị gì cả. Thật sự học không nổi nữa, dứt khoát, tôi cũng trốn luôn, một mình đi đến studio áo cưới Đạt Đạt, tính lấy ảnh cưới, đỡ mất công Trần Dũng lại phải lo thêm việc. Kế hoạch tính toán hoàn hảo, nhưng khi bắt đầu lại gặp phải khó khăn. Ảnh cưới to đùng, cao hơn cả tôi, làm sao tôi khiêng về một mình được ?
Đang đứng rầu rĩ ở cửa, chợt nghe có người gọi mình phía sau. « Ân Sinh ? ».
Ai gọi ? Quay đầu nhìn lại, lập tức mừng rỡ, là Lệ Văn, Hỉ Hoa, Mỹ Anh, 3 cô ấy đứng cách đó không xa vẫy tôi.
Hmm, cứu tinh tới. Nửa giờ sau. Một phen ђàภђ ђạ, bốn cô gái cũng vác tấm ảnh cưới vĩ đại sắp đè ૮ɦếƭ người trở về, dù là nhiều người nhưng cũng mỏi muốn ૮ɦếƭ, ngã trái ngã phải, ba cô bạn vung vẩy chân tay đau nhức, cùng đồng thanh : đến đám cưới tao, kiên quyết không chụp ảnh cưới.
Tôi bật cười, thật là, nói thì dễ làm mới khó, vợ chồng mới cưới xong chẳng lẽ đưa cái tường trắng trơn cho bạn bè nhìn ? Chúng ta đều đang ở trong thế giới đại chúng, mọi người ai cũng muốn biết cái gì những gì đằng sau sự thay đổi. Phải biết rằng có nhiều chuyện làm khó hơn nói. Giống như thời đại học tôi từng thề chém đinh chặt sắt : kết hôn là việc cá nhân, không cần thiết học đòi công bố với thiên hạ, tốt nhất là hai người kí giấy rồi kéo nhau đi du ngoạn sơn thủy, đừng câu nệ tiểu tiết, cứ dũng cảm, hiện đại mới là nhân loại !
Nhưng thực tế thì sao ? Khuôn mặt đỏ hồng như trái đào, tô son vẽ phấn trên ảnh cưới ; đặt rượu, khách sạn, hoa tươi, lễ phục, ban nhạc phục vụ tân nhạc cổ nhạc ; người dẫn chương trình, camera man cũng không thể thiếu, một bàn đồ uống đủ loại…
Ai nói kết hôn là việc cá nhân, thân thích bạn bè không báo thì nói là không nể mặt, sếp ở cơ quan, rồi quản lý, đồng nghiệp không mời thì nói là kiêu căng hợm hĩnh, đây là cơ hội thu bao lì xì, lúc này mà không làm thì chỉ còn cơ hội cuối là tiệc thôi nôi đầy tháng của con.
Vậy đó, lý tưởng là mây trên trời, đẹp mắt nhưng không chạm tới được, chúng ta là người sống thực tế, dù bạn có nguyện ý hay không thì thủ tục là thủ tục, bạn không thể không làm.
« Ân Sinh, lim dim mắt là sao đây ? ».
« À ? ». Giật mình một chút mới nhớ ra trả lời, ý nghĩ vừa rồi thuận miệng tuôn ra ngoài. « Tao đang nghĩ mấy thứ lễ nghi này đúng là không tầm thường, vấn đề lớn đây ».
Người giúp đỡ lúc mình bận rộn, chiêu đãi ăn bữa cơm là hợp lẽ, đến nhà hàng của Trần Dũng, ngoài miệng nói là cho tiện, nhưng bạn biết tôi rồi đấy, món ăn ở đây có trộn thêm chút tự hào về chồng mình. Ngồi xuống, đủng đỉnh chờ phục vụ bưng trà rót nước vừa dương dương đắc ý, khó trách Lâm Mi cần cù theo đuổi quyền lực tiền bạc, thì ra cảm giác làm bà chủ thật đúng là thoải mái. Đang định gọi thức ăn, Trần Dũng tới. Gương mặt đầu cổ nhễ nhại mồ hôi chào chúng tôi, trước dặn nhà bếp dọn lên món ăn ngon nhất, rượu thượng hạng nhất, muốn cảm ơn bà mai Lệ Văn. Trần Dũng là người từng trải, không cần bất kỳ ám hiệu nào anh cũng hiểu thấu tâm tư của tôi, mọi hành động phương pháp, lời nói cử chỉ đều làm tôi mát mặt. Người làm ăn kinh qua nhiều thử thách mấy thứ này là quá quen thuộc.
Nhìn Trần Dũng ân cần, lại nhìn vẻ mặt hâm mộ của đám bạn, tôi không khỏi có chút sung sướng lâng lâng. Bạn bè không ngừng khen ngợi : « Ân Sinh, anh Dũng tốt với mày thiệt đó nha », « Ân Sinh mày đúng là có phúc », trong lòng như có nổi súp nóng, không ngừng sùng sục sùng sục thỏa mãn. Người người đều nói thanh cao tốt, nhưng khi hư vinh bày ra trước mặt, thì sức hấp dẫn khó mà cưỡng lại được.

Đưa tụi nó về đã là nửa đêm, tôi về nhà nằm dài trên sofa, ăn nhiều là không muốn động tay động chân nữa. Anh tới gần, ϲởí áօ khoác hộ tôi. « Đồ lười, mặc nguyên áo khoác mà nằm không khó chịu sao ? ».
« Không sao hết mà ». Mệt mỏi đáp lời, học con rắn, ưỡn ẹo hai cái, tìm tư thế tốt hơn nằm tiếp tục. « Anh Dũng à, sao món ăn hôm nay mang lên trước kia em chưa từng được ăn ? ».
« Sai, gọi chồng ơi ! ». Tay vung lên, ra vẻ định gõ cho tôi một phát, nhưng chỉ nhè nhẹ vuốt tóc tôi. « Em không nhớ sao, anh mới thuê bếp trưởng mới ».
« Khó trách người này khó mời, tay nghề đúng là không thể chê được ». Đột nhiên dừng lại, bệnh nghề nghiệp kế toán tài vụ phát tác. « Bàn ăn đó tốn bao nhiêu tiền ? ».
« Không có bao nhiêu, hơn bảy trăm một chút ».
« Gì ? ». Con số hù tôi ૮ɦếƭ khi*p, không nằm nữa, bật dậy trợn mắt. « Bảy trăm ?! ».
« Thì sao ? ».
« Anh cứ kêu em gọi thêm thức ăn, tốn nhiều như vậy ! ».
« Đó không phải bạn em sao ? ».
« Bạn em cũng không được, buôn bán mà cứ hôm nay hụt bảy trăm ngày mai hụt bảy trăm, dần dần làm sao anh chịu nổi ! ».
Không phải tôi hẹp hòi, vừa mới sửa nhà, còn mua xe, tiền nhà, tiền sửa cửa hàng, tiền lương nhân viên, cái gì cũng cần tiền, đây là thời kỳ chúng tôi mua một cái áo không thôi cũng phải tính toán, không thể tiêu phí như thế. Dù Trần Dũng chịu khổ nhọc gánh vác được thì với vai trò là vợ anh như tôi, sẽ rất đau lòng.
« Không có gì, trong lòng anh tự biết mà ». Mở TV, anh ngồi xuống, mặc dù đang nói với tôi, nhưng mắt lại dõi theo quả bóng trên màn ảnh.
Đinh Tuấn Huy* đẹp hơn tôi à ? Không chuyên tâm thảo luận vấn đề, thái độ gì đây ! Ghét đàn ông lúc nào cũng bảo « anh biết rồi », trước kia Lý Hải Phi cũng thường nói như vậy, nhưng căn bản những chuyện đàn ông nói là « biết rồi » ấy chẳng có chuyện nào ra hồn, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước. Thật ra thì « anh biết rồi » trong miệng đàn ông phiên dịch ra là : Em à, đừng có truy cứu nữa được không, chuyện sau này thì sau này hãy nói.
*Đinh Tuấn Huy là cầu thủ bi-a nổi tiếng người Trung Quốc, từng nhận giải thưởng Bi-a danh giá của Anh.
Lửa giận bốc lên cao, càng nghĩ càng tức, nhất thời không kiềm chế được, tôi dứt khoát bước tới trước TV, xoay người nhìn anh, thậm chí trước khi tôi ý thức được thì giọng nói đã trở nên chua ngoa. « Biết rồi, biết cái gì ? Anh chưa từng nghe sao, ăn bất tận xuyên bất tận*, không tính toán cẩn thận có ngày nghèo rớt mồng tơi ! ».
*Giống miệng ăn núi lở.
« Em giận cái gì, anh còn không phải vì em sao ! ». Anh cũng hơi bực bội, giọng nói cao lên. Tôi nghe trong lòng càng bốc hỏa, Trần Dũng à Trần Dũng, làm sao anh hiểu em được, em đây suy nghĩ là vì anh, vì cái nhà này.
« Nói hưu nói vượn, anh thích khoe khoang, không biết áng chừng mình… ». Mấy chữ còn lại nuốt ngược vào bụng, tôi nhìn mặt Trần Dũng, càng nhìn càng sợ. Khuôn mặt một mảnh xanh mét. Lẳng lặng, không ai nói lời nào, anh nhìn chằm chằm tôi, tôi nhìn chằm chằm anh, hai người chúng tôi giống như kẻ thù chuẩn bị đấu tay đôi.
Tôi không thích Trần Dũng như thế, cảm thấy ánh mắt đó, vẻ mặt đó, giống như đang cố che giấu sự phẫn nộ của anh, anh bị tổn thương.
Bị tổn thương ? Đúng vậy, vừa trải qua chuyện của Lâm Mi, Trần Dũng muốn chứng minh giá trị bản thân, bị vợ quở trách, làm sao không tổn thương ! Xài tiền bậy bạ cũng đâu có xài cho người ta, rượu ngon món ngon còn không phải chui vào bụng tôi sao. Đổi lại suy nghĩ một chút, cả người lập tức đi vào ngõ cụt. Trong lòng bắt đầu áy náy, hối hận vì sự nông nổi của mình, tôi cố tìm lối thoát, nhưng giờ phút này tìm không ra.
« Anh… ». Anh không cho tôi cơ hội, xoay người bỏ ra ngoài.
Tôi quýnh lên, há mồm la. « Trần Dũng ! ». Là muốn giải thích cho rõ, nhưng lời ra khỏi miệng biến thành. « Anh mà đi thì đừng có về nữa ». Tự ái ૮ɦếƭ tiệt, còn loạn thêm ! Mặc tôi rống, anh không nhìn, một mạch cúi đầu bước ra ngoài, mắt thấy tay anh sắp chạm vào nắm cửa, tôi rốt cuộc nhịn không được hoảng.
Ba bước chạy hết hai, thân thể áp chặt vào cánh cửa, thuận tay giật chiếc giày da còn lại của anh trên kệ, giữ chặt, ngay sau đó tính trẻ con an tâm : không có giày, xem anh làm sao ra khỏi cửa.
Nhìn thấy giày, lông mày anh nhăn lại, chậm rãi ngẩng đầu, đưa tay kéo, giọng nghiêm nghị. « Đưa cho anh ».
« Không đưa ! ».
« Đưa cho anh ! ».
« Không đưa được ! ».
Trong đầu loạn một đống, toàn bộ tâm tư chỉ nghĩ tới : kiên quyết không thể buông tay ! Ngón tay vì siết lấy chiếc giày mà trở nên trắng bệch, mặc dù ngẩng đầu ưỡn иgự¢ nhìn anh, quyết thua người không thua trận, nhưng vành mắt không khống chế được đỏ lên, nước mắt tràn mi, chớp mắt, lệ liền rơi xuống giày da, trong căn phòng tĩnh lặng tạo thành âm thanh khác thường.
« Ân Sinh, em… ».
Dường như bị âm thanh đó thức tỉnh, anh mở miệng, nhưng không nói tiếp, chẳng qua nhìn tôi thật chăm chú, thật chặt chẽ. Một lúc sau, buông tay trở về phòng, để lại mình tôi đứng ở cửa như kẻ ngốc, cầm một chiếc giày da, ánh mắt dõi theo thân ảnh anh di động, cho đến khi nước mắt mờ tầm không thấy rõ nữa. Anh đi ? Anh không cần tôi ?…
Bụp ! Có khăn lông ấm áp che phủ mặt tôi, bàn tay to nâng đầu tôi, nhẹ nhàng chùi. « Bày đặt sống thoải mái, không có chuyện gì thì làm chi phải đại náo Thiên cung, em đó, đây là tội gì đây ! ».
Cắn môi không nói lời nào, biết điều để mặc anh lau nước mắt, đưa tay thử thăm dò tấm lưng khoan hậu của anh, đột nhiên bừng tỉnh, thì ra tôi và Trần Dũng giống nhau, đều không giỏi trong lời ăn tiếng nói mà chỉ dùng hành động. Dây thần kinh căng thẳng dần dãn ra, tim cũng giảm tốc độ đập, cảm ơn Thượng đế, tôi cứ tưởng, cứ tưởng là…
Giày và khăn lông sớm rơi trên mặt đất, anh im lặng ôm tôi, giống như cặp tình cũ gặp nhau lúc tuổi xế chiều, không thể làm gì được, người đàn ông lặng lẽ giang hai tay, áo cho bạn mượn lau nước mắt.
« Biết em muốn tốt cho anh, bà xã, anh không có giận ». Giọng nói lẩm bẩm bên tai, hơi thở nóng hầm hập phải lên cổ tôi, nhột nhột. Còn có thể tức giận gì đây, tôi chìm đắm trong vòng tay anh, thật hạnh phúc, thư thái. Anh Dũng à, chớ đi….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc