Chỗ ở của Lục Trình Dương cách quảng trường Vạn Đạt chỉ có mười mấy phút đi xe nhưng từ quảng trường Vạn Đạt về chỗ cô thì mất ít nhất bốn mươi phút. Tô Tầm liếc anh: “Trung tâm thương mại gần đây không phải là cũng có rạp chiếu phim sao, tại sao nhất định phải chạy đến Vạn Đạt chứ?”
“Bên kia tuy xa nhưng bình thường hai mẹ con ít đi đến đó nên hôm nay thay đổi một chút.” Lục Trình Dương bình thản nói, đưa tay vuốt mái tóc xoăn của Tô Tiểu Tông, “Tóc Tiểu Tông dài rồi, ngày mai tiện thể đưa con đi cắt tóc luôn.”
Vẻ mặt Tô Tiểu Tông hoảng sợ nhìn anh: “Bố ơi, không cần đâu!” Bé không cần cắt tóc.
Lục Trình Dươn gõ nhẹ lên đầu con trai, không hề có ý định nhượng bộ: “Nhất định phải cắt.”
Tô Tầm nhìn hai bố con đang nói chuyện, đề tài đã được chuyển dời thành công.
Bình thường vào cuối tuần, Tô Tầm đều cho phép Tô Tiểu Tông ngủ muộn nhưng Lục Trình Dương lại không đồng ý, vừa đến mười giờ thì anh liền bế con trai vào phòng dỗ cho con ngủ. Kết quả là tiểu gia hỏa này vẫn nhớ kỹ chuyện ngày mai phải cắt tóc nên không ngủ được, chờ Lục Trình Dương cho cu cậu ngủ xong đi ra thì Tô Tầm đã tắm rửa xong, đóng cửa phòng lại rồi.
Lục Trình Dương đứng ở cửa, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng tivi thì xoay người đi vào phòng tắm tắm rửa, tắm xong muốn mở cửa phòng thì phát hiện ra Tô Tầm đã khóa trái cửa bên trong rồi.
“Tầm Tầm, mở cửa được không?” Lục Trình Dương gõ vào cửa hai lần, nhỏ giọng nói.
Bên trong truyền ra tiếng nói rất rõ ràng: “Không được.”
Tô Tầm tắt tivi rồi nằm lên giường, người này có được cơ hội sẽ chiếm lấy giường của cô, còn động tay động chân nữa chứ, cũng không hỏi cô có đồng ý hay không, trêu chọc cô đến toàn thân khó chịu liền dừng tay lại, vỗ vỗ sau lưng cô: “Ngoan nào, ngủ đi.” Ngủ cái quỷ á … mỗi đêm đều như cái lò nhiệt dán vào người cô …
Người ở bên trong kiên quyết không mở cửa, Lục Trình Dương không có cách nào đành phải quay lại cái giường rộng một mét hai của Tô Tiểu Tông ngủ. Tô Tiểu Tông ngủ rất ngon, Lục Trình Dương vừa nằm xuống thì cu cậu liền trở mình, tay nhỏ nắm lấy áo của bố rồi tiếp tục ngủ say như ૮ɦếƭ.
Lục Trình Dương điều chỉnh nhiệt độ của điều hòa lên cao một chút rồi ôm con trai ngủ.
…
Buổi chiều ngày hôm sau, Tô Tiểu Tông vẫn bị Lục Trình Dương đưa đi cắt tóc, thợ cắt tóc nhìn Tô Tiểu Tông đang ôm chặt chân Lục Trình Dương với vẻ mặt không tình nguyện thì cảm thấy buồn cười, có chút do dự hỏi: “Xin hỏi là người bạn nhỏ này cắt tóc sao?”
Tô Tiểu Tông dùng sức lắc đầu: “Không phải.” Tóc của mình chưa có dài mà, tại sao phải cắt đi chứ? Tại sao … hừ, bé không thích bố nữa.
Lục Trình Dương bế Tô Tiểu Tông đang bám chặt vào đùi mình để lên ghế: “Cắt tóc cho bé ngắn một chút.”
“Mẹ ơi!” Tô Tiểu Tông lắc lắc thân mình bé nhỏ nhìn về phía Tô Tầm, Tô Tầm cảm thấy tóc của Tô Tiểu Tông quả thật có chút dài nên xoay mặt đi, cô giả vờ như mình không nghe thấy gì hết.
Tô Tiểu Tông bĩu môi, bố mẹ hợp tác cùng nhau bắt nạt mình, thật là đáng ghét mà.
Lúc cắt tóc, Tô Tiểu Tông không dám lộn xộn, ngồi thẳng lưng. Thợ cắt tóc hỏi Lục Trình Dương muốn cắt ngắn bao nhiêu thì Tô Tiểu Tông liền nói: “Chú ơi, không được cắt quá ngắn nha.” Nhưng mà cu cậu cũng không xoay người, không nhìn vào trong gương cho nên không thấy được Lục Trình Dương chỉ vào tóc của chính mình, ý là cắt ngắn như tóc của anh.
Kết quả khi Tô Tiểu Tông nhìn thấy tóc của mình bị cắt đi rất nhiều, không còn nhìn thấy tóc xoăn nữa thì vội vàng nói: “Chú ơi, chú, chú cắt từ từ thôi …”
Bình thường thợ cắt tóc đều cắt cho các bạn nhỏ theo ý của bố mẹ bọn chúng, cũng rất ít khi gặp bạn nhỏ ‘có chủ kiến’ như vậy, thời thời khắc khắc nhắc nhở anh không được cắt quá ngắn, kết quả là ảnh hưởng nghiêm trọng đến phát huy của anh, không cẩn thận liền cắt tóc Tô Tiểu Tông thành đầu húi cua. Đương nhiên cậu nhóc vẫn còn tóc xoăn cho dù là đầu húi cua đi chăng nữa, vẫn còn quăn một chút.
Lần đầu tiên tóc bị cắt ngắn như vậy nên Tô Tiểu Tông nhìn mình trong gương có chút xa lạ, đưa tay sờ cái đầu nhỏ, không vui trượt từ trên ghế xuống, nhào vào trong lòng Tô Tầm: “Mẹ ơi, tóc con quá ngắn …”
Tô Tầm ho khan hai tiếng, đưa tay sờ đầu con trai, an ủi: “Vẫn còn tóc xoăn mà, mấy ngày nữa sẽ mọc dài ra thôi.”
Lục Trình Dương đi trả tiền, sau khi từ tiệm cắt tóc đi ra, Tô Tiểu Tông chỉ ngẩng đầu nhìn bố một cái rồi xoay người đi trước.
Biết rõ con trai giận dỗi nên Lục Trình Dương cười bất đắc dĩ nhìn về phía Tô Tầm, cô nói cho anh biết: “Từ nhỏ con đã thích mái tóc xoăn của mình rồi, không thích tóc bị cắt quá ngắn.” Cho nên, anh tự đi mà dỗ.
Một bước dài đã đi đến sau lưng Tô Tiểu Tông, anh khom người kéo lấy quần yếm của cậu nhóc. Tô Tiểu Tông đi không nổi nên dậm chân một cái: “Bố thật là hư!”
Lục Trình Dương kéo quần yếm của con trai, nhìn cu cậu dậm chân tại chỗ thì cảm thấy rất thú vị, cười hỏi: “Bố hư như thế nào chứ?”
Tô Tiểu Tông không giãy giụa nữa, sờ lên cái đầu húi cua của mình, không lên tiếng rồi lại tiếp tục nhoài người về phía trước.
Lục Trình Dương thấy con trai giãy giụa một hồi, toàn thân đều là mồ hôi thì buông tay đứng thẳng người lên không có trêu con trai nữa, kết quả là Tô Tiểu Tông bị mất đà, cả người lao về phía trước. Mặc dù Lục Trình Dương nhanh tay lẹ mắt túm được dây yếm của con trai nhưng cu cậu vẫn bị ngã, Tô Tiểu Tông bẹt cái miệng ra, bé … bé không muốn bố nữa!
Lục Trình Dương bế Tô Tiểu Tông lên, xoa cái cằm của con trai: “Được rồi, sau này bố sẽ không để cho người ta cắt tóc con ngắn như vậy nữa.” Nói xong thì vò mái tóc ngắn ngủn của cu cậu một phen, “Thật ra cũng không phải là quá ngắn, vẫn còn tóc xoăn mà.”
“Thật vậy sao?” Tô Tiểu Tông để tiểu móng vuốt đầy bụi của mình ở trên vai của bố, tạo thành dấu một bàn tay, phát hiện ra mình đã làm bẩn áo của bố thì cu cậu dùng sức phồng má lên để thổi.
“Thật, còn dài hơn so với tóc của Chu Minh Thần nữa.” Lục Trình Dương đưa tay phủi vết bẩn trên vai rồi nhìn về phía Tô Tầm, anh cảm thấy những năm này đúng là khó cho cô mà, chỉ có cắt tóc thôi mà cũng đã mất nhiều công sức để dỗ như vậy.
Tô Tầm nhìn Lục Trình Dương, cô cảm thấy anh đã gạt Tô Tiểu Tông quá dễ dàng mà bình thường Tô Tiểu Tông cũng không ngốc như vậy, ở cùng với Lục Trình Dương thì chỉ số thông minh liền giảm xuống.
Chỉ trong vài phút Lục Trình Dương đã dỗ xong Tô Tiểu Tông, khi lái xe đến quảng trường Vạn Đạt đã là hơn năm giờ, ăn tối xong thì đi dạo xung quanh một lát, sắp đến giờ chiếu phim mới đi đến rạp, Lục Trình Dương mua cho một lớn một nhỏ hai hộp bắp rang và ba ly nước.
Tô Tầm và Tô Tiểu Tông mỗi người ôm một hộp bắp rang ngồi ở hai bên Lục Trình Dương nhưng do Tô Tiểu Tông còn nhỏ, ngồi phía trước lại là một người đàn ông có vóc dáng cao lớn nên cu cậu không nhìn thấy màn hình được, bàn tay nhỏ bé kéo tay áo của bố: “Bố ơi, con không nhìn thấy …”
Lục Trình Dương bế con trai để lên đùi mình, Tô Tiểu Tông ôm chặt hộp bắp rang, sợ bị rơi mất. Lục Trình Dương hỏi: “Nhìn thấy không?”
“Thấy rồi ạ!” Tô Tiểu Tông dùng sức gật đầu, ngồi ở trên đùi bố rất thoải mái, thân thể bé nhỏ dựa vào phía sau giống như là đang ngồi trên ghế vậy, còn quơ quơ cái chân, bốc một nắm bắp rang cho vào miệng.
Tô Tầm nhìn thấy vậy thì khẽ cười ra tiếng, Lục Trình Dương nghiêng đầu nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, anh thấy trong mắt cô tràn đầy sự vui vẻ, rơi vào trong mắt anh rất động lòng người; hành động của thân thể còn nhanh hơn suy nghĩ, anh đưa tay nâng cằm cô lên rồi cúi đầu hôn cô một cái.
Tô Tiểu Tông đang vui vẻ ăn bắp rang quay đầu nhìn thoáng qua rồi đưa tay phủi mặt mình, cu cậu cũng muốn hôn mẹ một cái nên một tay Tô Tiểu Tông vịn vào cánh tay của bố, tay kia thì ôm hộp bắp rang quỳ trên đùi của bố. Lục Trình Dương vỗ vào cái ௱ôЛƓ nhỏ của con trai một cái, cu cậu làm như là đang leo cây vậy? Cứ tùy tiện bò tới bò lui.
Tô Tiểu Tông không thèm để ý, chống lên tay vịn ghế ngồi nhoài người hôn Tô Tầm một cái, hài lòng thỏa mãn chuẩn bị ngồi xuống thì đầu gối vốn đang quỳ trên đùi của Lục Trình Dương đột nhiên bị trượt xuống, sau đó liền nghe thấy bố kêu lên một tiếng đau đớn, hình như là rất đau, tiếp đó cu cậu liền bị bố xách lên đặt lại vào ghế ngồi.
Tô Tiểu Tông rất sợ, vội vàng trượt khỏi ghế, bắp rang bị vung vãi ra một ít nhưng cu cậu chẳng quan tâm, xoay người nằm trên đầu gối của Lục Trình Dương, nhỏ giọng hỏi: “Bố ơi, bố bị làm sao vậy?”
Lục Trình Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Không bị làm sao cả!”
Mặt Tô Tầm đỏ bừng, đương nhiên cô biết tại sao lại thế, liếc mắt nhìn anh một cái, cảm thấy … đáng đời!
Phim bắt đầu chiếu, Tô Tiểu Tông ôm hộp bắp rang đứng trước người Lục Trình Dương, một lát sau mới được bố bế ngồi lên đùi một lần nữa.
Tô Tầm cũng thường đưa Tô Tiểu Tông đến rạp xem phim cho nên cô rất thích thể loại phim hoạt hình. Tô Tầm ngồi xem mê mẩn nên không chú ý đã ăn hết hơn một nửa hộp bắp rang, đột nhiên bên môi có nhiều hơn một cái ống hút, cô nghiêng đầu nhìn lại thì thấy Tô Tiểu Tông đang ngồi trong lòng Lục Trình Dương quơ chân, ghé đầu sát vào ly nước trái cây mà tay trái Lục Trình Dương đang cầm uống rất khoan khoái.
Tô Tầm đưa tay nhận lấy ly nước bên tay phải của anh rồi cúi đầu uống một ngụm.
Còn gần nửa tiếng nữa là bộ phim kết thúc, lần đầu tiên Tô Tiểu Tông được đi xem phim cùng với bố và mẹ, mặc dù cu cậu xem có chút không hiểu nội dung của bộ phim, cũng có rất nhiều từ bé không hiểu nhưng Tô Tiểu Tông vẫn rất vui nên lúc được Lục Trình Dương bế ra thì lén hôn lên má của anh một cái.
Gần mười một giờ, trên đường đi lấy xe ở dưới tầng hầm, Lục Trình Dương nhỏ giọng hỏi Tô Tiểu Tông: “Đêm nay chúng ta ngủ ở nhà khác được không?”
Ánh mắt Tô Tiểu Tông sáng lên: “Đến nhà của bố sao? Không phải, là đến nhà của chúng ta sao?” Cu cậu kịp thời sửa lại bởi vì đã nhớ ra những lời bố đã nói.
Lục Trình Dương xoa đầu con trai khen ngợi: “Giỏi.”
“Vậy … mẹ thì sao?” Tô Tiểu Tông lo lắng nhìn về phía Tô Tầm, lần trước mẹ chỉ ở nhà của bố có một chút rồi đi mất, vừa đi một cái liền đi rất nhiều ngày, bé cảm thấy có khả năng mẹ không thích nhà của bố …
Lục Trình Dương không trả lời, dù sao sau khi lên xe rồi thì mọi việc đều do anh quyết định.
Ban đêm có ít xe nên Lục Trình Dương chỉ cần lái mười lăm phút là đến chung cư, trên mặt Tô Tầm không có gì thay đổi bởi vì cô đã sớm biết anh sẽ làm như vậy …
Tô Tiểu Tông lén nhìn mẹ, hình như mẹ không hề tức giận nha …