Nơi Cuối Con Đường Anh Và Em - Chương 25

Tác giả: Mạch Ngôn Xuyên

Mục Viễn bị ánh mắt điên cuồng của Lục Trình Dương làm sững sờ, tư liệu trợ lý gửi đến không rõ ràng, anh chỉ biết là Lục Trình Dương từng bị dồn vào đường cùng nhưng không biết cụ thể anh ta đã gặp phải chuyện gì.
Cửa thang máy mở ra, Lục Trình Dương đi vào trước, Mục Viễn vào sau, nhàn nhạt nói: “Tôi đích thực là không hiểu rõ nhưng anh không bao giờ biết được người đã từng mất đi cơ hội một lần thì khi có cơ hội thứ hai, sống ૮ɦếƭ gì người đó cũng sẽ nắm lấy.”
Sắc mặt Lục Trình Dương trầm xuống, trong miệng phát ra một tiếng cười lạnh nhưng lại không nói gì nữa.
Trước khi thang máy đến nơi, Lục Trình Dương xoay người liếc Mục Viễn: “Cũng giống như anh thôi, chàng công tử ạ, anh cũng không thể nào hiểu được đâu.” Nói vừa xong thì cửa thang máy ‘ting’ một tiếng mở ra, anh bước ra ngoài.
Không ai có thể hiểu được cảm giác đó, trong thời điểm khuất nhục tuyệt vọng nhất, anh đã nghĩ là chỉ có thể sống sót mới có thể gặp được cô, cô chính là mệnh của anh.
Mục Viễn mím môi nín cơn tức giận lại, Lục Trình Dương gọi anh là chàng công tử ư? Ngoài việc anh có một gia thế tốt thì chỗ nào có tính tình công tử chứ?

Tô Tầm uống ly trà gừng xong liền đi nằm, bụng có chút không thoải mái, nằm một lát liền mơ mơ màng màng ngủ thi*p đi cho đến khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, sờ lấy di động, cũng không nhìn là ai gọi đến liền nhấn nút trả lời.
Giọng nói có chút lười biếng nên Lục Trình Dương vừa nghe là biết cô vừa tỉnh ngủ, khóe môi không tự chủ cong lên: “Ra mở cửa, ăn xong rồi ngủ tiếp.”
Tô Tầm vuốt tóc ngồi dậy, đi đến trước cửa sổ kéo màn ra, trời đã tối, bầu trời rất trong, là một bầu trời đêm quang đãng sáng sủa.
Thay quần áo xong Tô Tầm mới đi ra mở cửa, Lục Trình Dương cầm theo mấy cái hộp đi vào, Tô Tầm chắn trước người anh: “Anh vào làm gì? Hôm nay tôi muốn nghỉ sớm, không có sức nghe anh nói chuyện.” Bây giờ cô chỉ muốn ăn một chút gì đó rồi đi ngủ.
Lục Trình Dương trở tay đóng cửa lại, lướt qua cô đi vào, giọng nói trầm thấp: “Anh biết rồi, chờ em ăn xong anh sẽ đi.”
Tô Tầm nhíu lông mày lại đứng sau lưng anh, nhìn anh cẩn thận dọn cơm lên bàn, gò má anh tuấn dưới ánh đèn hết sức đẹp mắt, cô không tự chủ tránh đi ánh mắt của người bên cạnh, ngồi đối diện với anh.
Lục Trình Dương đưa đũa cho cô: “Ăn đi, ăn rồi còn nghỉ ngơi nữa.”
Tô Tầm vươn tay nhận lấy đôi đũa, cúi đầu yên lặng ăn cơm. Lục Trình Dương dựa lưng vào ghế lẳng lặng nhìn cô, một lát sau Tô Tầm nhịn không được ngẩng đầu lên: “Anh có thể đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy được không?”
“Được.” Lục Trình Dương nhàn nhạt nói, dời đi ánh mắt đang nhìn cô.
Tô Tầm: “…” Cô càng ngày càng không hiểu Lục Trình Dương.
Cô không có hứng thú, ăn không được bao nhiêu liền đặt đũa xuống, nhìn Lục Trình Dương: “Tôi ăn no rồi, anh có thể đi chưa?” Nói xong thì người cũng đã đứng lên, ý tứ đuổi người rất rõ.
Vốn Lục Trình Dương muốn ngồi lại với cô trong chốc lát nhưng thấy sắc mặt của cô không vui nên đứng lên, nhìn qua người phụ nữ chỉ đứng đến иgự¢ mình rồi đột nhiên vươn tay ôm lấy cô, chỉ ôm một cái liền buông ra.
“Ngủ ngon, Tầm Tầm.”
Tô Tầm nhíu mày lườm anh, Lục Trình Dương muốn vươn tay vuốt tóc cô nhưng thấy ánh mắt không vui của Tô Tầm thì tay dừng lại ở không trung, nhỏ giọng nói: “Nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong thì xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Rửa mặt xong thì đã gần chín giờ, Tô Tầm cầm điện thoại muốn gọi cho Tô Tiểu Tông nhưng đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, cậu nhóc đã gọi đến trước cho Tô Tầm rồi.
Mỉm cười nhận điện thoại, Tô Tiểu Tông vui vẻ gọi mẹ, Tô Tầm cười: “Tối mai mẹ về, sau đó sẽ đến đón con.”
Lúc này Tô Tiểu Tông đang dựa vào vai của Tô Thậm, nói rõ ràng vào trong điện thoại: “Mẹ, cậu nói bên cạnh mẹ có người xấu, nói mẹ nên cẩn thận một chút.”
Tô Thậm nói người xấu chắc là ám chỉ Lục Trình Dương, Tô Tiểu Tông lại bổ sung thêm một câu: “Mẹ, con cũng muốn mẹ cẩn thận một chút, đừng để cho người xấu bắt nạt.”
Tô Tầm cười bất đắc dĩ: “Mẹ biết rồi, tối hôm qua con đã nhắc mẹ rồi.”
Tô Tiểu Tông nói một cách nghiêm túc: “Cậu bảo con nói lại một lần nữa, sợ mẹ quên mất.”
Cậu nhóc cứ như vậy nghiêm túc dặn dò cô, Tô Tầm chỉ có thể nói đồng ý rồi hỏi bé hôm nay đi chơi chỗ nào thì bé mới cười hì hì: “Cậu dẫn con ra ngoài ăn cơm, còn có rất nhiều người đi cùng, người lớn cũng có mà các bạn nhỏ cũng có.”
Tô Tiểu Tông vui vẻ nói cho Tô Tầm biết, cô nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng cu cậu có chút không vui nói: “Mẹ ơi, tại sao cậu lại không đồng ý cho con gọi điện cho chú vậy?” Thừa dịp Tô Thậm đi tắm, Tô Tiểu Tông mới lén hỏi.
Lún này Tô Tầm đã nằm lại trên giường, vừa xoa cái bụng trướng đau vừa suy nghĩ nên trả lời câu hỏi này như thế nào, lúc sau Tô Tầm mới nói: “Bởi vì cậu sợ con gọi quá lâu, tốn tiền điện thoại.”
Tô Tiểu Tông có chút thất vọng: “… Vâng, được rồi, vậy chúng ta cúp điện thoại đi mẹ, tối mai mẹ về rồi chúng ta nói chuyện tiếp.” Bé và mẹ đã nói chuyện lâu rồi, chút nữa cậu ghét bỏ bé gọi lâu thì biết làm sao đây?
Tô Tầm không hiểu tâm tư của con trai, dặn dò bé ngủ sớm một chút rồi cúp điện thoại, Tô Tầm nằm ở trên giường nhìn trần nhà đến xuất thần, sau khi trở về, cô và Lục Trình Dương phải nói với Tô Tiểu Tông như thế nào đây, nói cho bé biết chú chính là bố của bé …

Sáng hôm sau trời còn chưa sáng nhưng Lục Trình Dương đã thức dậy, kéo màn cửa sổ ra ngắm nhìn bầu trời đêm, trời giống như sắp mưa, thấp xuống chút nữa là ánh đèn bất diệt ở chốn thành thị, nghĩ đến người đang ngủ say ở căn phòng cách vách thì khóe miệng nhàn nhạt cong lên.
Cuối cùng anh cũng đã bò lên được từ tầng đáy lầy lội.
Mặc áo choàng tắm được buộc lỏng lẻo đứng ở bên cửa sổ rất lâu, có một tia chớp phá vỡ không trung, tiếng sấm ầm ầm, rất nhanh trời liền mưa rất to, trời vừa sáng Lục Trình Dương liền xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo.
Ra ngoài, đứng trước cửa phòng Tô Tầm một lúc, cuối cùng cũng không đành lòng đánh thức cô dậy.
Mộ của Lục Trình Uy nằm ở nơi rất xa do lúc đó ngay cả một huyệt mộ anh cũng mua không nổi nên đành phải đem tro cốt của em trai an táng trong thôn xóm lân cận; người trong thôn ૮ɦếƭ đi đều chôn ở trên núi, không cần tốn tiền. Anh chọn một địa điểm ở giữa sườn núi, tự mình đào huyệt chôn tro cốt của em trai xuống.
Từ nội thành lái xe đến cái thôn kia hết gần ba tiếng, tối hôm qua có mưa nên đường lên núi chắc chắn rất lầy lội trơn trượt, cây cối lộn xộn nên đường đi rất khó khăn.
Bây giờ Tô Tầm đang ở trong kỳ sinh lý nên Lục Trình Dương hạ quyết tâm không muốn cho cô phải leo núi cùng với anh.
Lúc đến cái thôn kia đã là giữa trưa, Lục Trình Dương leo lên lưng chừng núi đến mộ của Lục Trình Uy, phát hiện ra cũng giống như hai năm vừa qua, cỏ bên cạnh mộ đã được nhổ sạch sẽ, trước mộ còn có một bó bách hợp trắng, bảy bông, cũng giống như hai năm qua.
Con ngươi đen của anh híp lại, nhìn chằm chằm vào bảy bông hoa bách hợp kia rồi nhìn xung quanh một chút, anh thấy có một vài dấu chân, Lục Trình Dương nhìn mấy cái dấu chân, xác định đây là số chân của phụ nữ.
Rốt cuộc là ai chứ? Tại sao lại liên tục ba năm đều tìm đến đây. Hai năm đầu khi Lục Trình Uy qua đời thì anh không có cách nào đến đây được, năm thứ ba lúc đến đây thì liền nhìn thấy bảy bông hoa bách hợp trắng, cỏ dại xung quanh mộ được dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ.
Năm nay anh cố ý đến sớm một chút nhưng cũng không gặp người đã đến thăm mộ của em trai mình.
Đặt bó hoa trong tay cùng với đồ cúng bên cạnh bó hoa bách hợp, Lục Trình Dương đứng ở trên núi hơn một tiếng rồi mới rời đi.

Bởi vì hôm sau là thứ bảy, không phải làm việc tối, hơn nữa hôm qua lại ngủ muộn nên Tô Tầm không đặt báo thức, không nghĩ tới lúc tỉnh lại đã là mười giờ, cô cảm thấy có chút lạ là tại sao sáng nay Lục Trình Dương lại không đến gọi cửa, rõ ràg mấy hôm trước mỗi ngày đều đến gọi cô mà.
Rời giường rửa mặt sau đó đi xuống lầu, ở dưới đại sảnh gặp Mục Viễn mới từ bên ngoài đi vào.
Mục Viễn cười với cô: “Hôm nay không phải làm việc sao?”
Tô Tầm gật đầu, nhìn văn kiện anh đang cầm trong tay: “Dường như anh còn bận nhiều việc nên em không làm phiền anh nữa, em đi trước, em có việc phải ra ngoài một chút.” Tô Tầm cười với anh, nghiêng người muốn đi lướt qua.
“Đợi chút.” Mục Viễn giữ cô lại, “Khi nào em về? Chuyến bay lúc mấy giờ?”
Tô Tầm yên lặng rút tay ra, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu em nhớ không lầm thì là bảy giờ năm mươi phút tối.” Vé máy bay là do Lục Trình Dương đặt, cô cũng không hỏi qua, chỉ nhớ là anh đã nói qua một lần.
Mục Viễn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không màng danh lợi của cô, khóe miệng khẽ cong lên: “Được, anh biết rồi, bây giờ em định đi đâu?”
Tô Tầm thành thật trả lời: “Đi ăn một chút, vậy em đi trước đây.”
“Được.” Mục Viễn nhìn theo bóng lưng của cô, xoay người đi đến trước cửa thang máy chờ, gọi điện thoại cho trợ lý: “Đổi vé máy bay thành bảy giờ năm mươi phút tối nay cho tôi.”
“Nhưng … không phải tối nay ngài muốn ăn cơm với tổng giám đốc của Giang thị sao? Bảy giờ năm mươi không kịp đâu!” Trợ lý không hiểu hỏi.
“Hẹn sớm hơn đi.”

Lúc Tô Tầm ăn xong quay lại đã là giữa trưa, lúc lấy thẻ ra mở cửa phòng thì do dự một chút rồi đi đế cửa căn phòng cách vách gõ nhẹ một cái, liên tục gõ vài cái nhưng cũng không có ai ra mở cửa.
Chẳng lẽ không có ở trong phòng sao? Cô không hề quên lời anh nói mấy hôm trước, hôm nay là ngày giỗ của Lục Trình Uy.
Lại gõ thêm vài cái nữa nhưng cũng không có động tĩnh gì, Tô Tầm lấy điện thoại ra mở nhật ký cuộc gọi nhìn dãy số không được lưu trong danh bạ kia, suy nghĩ một chút cuối cùng cũng không gọi, cô xoay người trở về phòng của mình, mở máy tính ra nhìn một chút rồi lại chuyển qua tivi, cứ như vậy ngồi liền đến bốn giờ chiều.
Pha cho mình một ly trà gừng, nghe thấy có tiếng gõ cửa, cô cầm theo ly trà đi ra mở cửa, nhìn người bên ngoài thì sững sờ, Lục Trình Dương mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, mơ hồ có thể nhìn thấy áo thể thao dính sát vào da thịt, trên giầy bị ướt còn dính bùn đất.
Lục Trình Dương rũ mắt nhìn cô, nhỏ giọng giải thích: “Mộ Trình Uy ở rất xa, thân thể của em không thoải mái nên anh không gọi em đi cùng, một thời gian nữa anh sẽ dời mộ của nó đến gần đây một chút, đến lúc đó sẽ dẫn em đi thăm.”
Tô Tầm gật đầu, cô cũng không quan trọng việc có đi hay không, bây giờ đang ở thành phố S nên tiện đường đi thăm một chút cũng không sao, cô không biết đến lúc đó là khi nào, khi đó cô đã không còn ở nơi này nữa nên với quan hệ của cô và Lục Trình Dương bây giờ thì không có lý do để cố ý đi thăm.
Lục Trình Dương cười: “Đi thu dọn hành lý đi, bây giờ chúng ta trở về.”
“Bây giờ sao?” Tô Tầm có chút kinh ngạc: “Lúc trước anh nói là bay lúc bảy giờ năm mươi mà? Bây giờ có phải là quá sớm hay không?”
“Đã đổi lại rồi, bây giờ liền chuẩn bị đi.” Lục Trình Dương muốn vươn tay sờ tóc cô nhưng cô lại trốn tránh, anh từ từ thu tay lại: “Đi thôi, anh tắm xong một cái là có thể đi rồi.”
Lần này Tô Tầm mang theo rất ít đồ nên chỉ cần mười phút là đã thu dọn xong, chờ trong chốc lát Lục Trình Dương liền đến gõ cửa, anh đã tắm rửa sạch sẽ, áo sơ mi trắng quần tây đen cao ngất đứng ở cửa, đưa tay cầm lấy hành lý của cô: “Đi thôi.”
Lúc Mục Viễn chuẩn bị đón Tô Tầm để cùng nhau ra sân bay thì mới biết cô và Lục Trình Dương đã trả phòng lúc hơn bốn giờ rồi, gọi điện cho cô thì điện thoại ở trong tình trạng khóa mày, anh đứng nhíu mày ở sảnh khách sạn thật lâu, trợ lý dè dặt hỏi: “Tổng giám đốc Mục, bây giờ có đi ra sân bay nữa không?”
Mục Viễn lạnh lùng nói: “Đương nhiên đi.”

Sau khi xuống máy bay, Lục Trình Dương nghiêng đầu nhìn qua Tô Tầm đang đi bên cạnh: “Bây giờ em muốn đi đến chỗ anh trai đón Tiểu Tông sao?”
Tô Tầm gật đầu, Lục Trình Dương nói thêm: “Tốt, anh đi cùng em.”
Tô Tầm ngẩng đầu nhìn anh: “Anh không sợ anh trai tôi lại đánh anh một trận nữa sao?” Lúc cô nói những lời này thì thần sắc rất nghiêm túc, không có một chút đùa giỡn nào cả bởi vì thật sự là có khả năng chuyện này sẽ xảy ra.
Lục Trình Dương cười: “Không có gì đáng sợ, anh trai em ra tay cũng không nặng.” Dừng một chút, con ngươi đen híp lại nhìn cô: “Huống hồ phải đi đón con trai, cuối cùng anh cũng được thể hiện ở trước mặt con trai rồi, bây giờ con thích Mục Viễn hơn so với thích anh.”
Tô Tầm không biết đằng sau câu nói đó còn có ẩn ý gì hay không, cô ngẩng đầu nhìn anh một cái nhưng không có nói gì, theo anh lên xe.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc