Tô Tầm vừa đi vào phòng làm việc thì nhìn thấy những người trong văn phòng đang tụ tập một chỗ, bên cạnh bàn làm việc của cô.
Giọng nói của những người đó không nhỏ nên cho dù chưa đến gần thì Tô Tầm đã nghe Hạ Uyển Ương thần bí nói: “Mọi người đoán xem lúc nãy tôi thấy ai ở bãi đỗ xe ngầm?”
“Ai vậy? Tổng giám đốc Tần và tình nhân của ngài ấy sao?” Tám chuyện về ông chủ vĩnh viễn là đề tài của các nữ nhân viên văn phòng, nhất là ông chủ vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền.
“Không phải!” Hạ Uyển Ương hờn dỗi nói, âm lượng giảm thấp một chút, dáng vẻ thần thần bí bí: “Tôi nhìn thấy tổng giám đốc Tần và giám đốc tân nhiệm, tôi chỉ nhìn thấy phía sau nhưng có vẻ như không hề thua kém tổng giám đốc Tần.”
“Thật hay giả vậy? Cô chỉ nhìn thấy phía sau thì sao biết được người ta là giám đốc tân nhiệm chứ?” Có người hoài nghi.
“Tôi đi phía sau bọn họ, nghe thấy bọn họ nói chuyện, không tin thì các cô cứ chờ xem, chút nữa họp là biết ngay mà.” Hạ Uyển Ương tự tin nói.
Tô Tầm cũng không nghi ngờ gì. Giám đốc Lâm đã từ chức, sớm muộn gì cũng sẽ có người tiếp nhận chức vị, việc này đối với Tô Tầm mà nói cũng không có ảnh hưởng gì.
Đến giờ làm việc nên mọi người cũng không dám tám chuyện nữa, có người nghe thấy tiếng mở máy tính của Tô Tầm thì vội vàng nói: “Mọi người làm việc đi, tránh cho bị giám đốc tân nhiệm nắm được thóp.”
Mọi người rất nhanh liền tản ra, cho dù mọi người đã ngồi vào vị trí của mình nhưng hiển nhiên không có nhiều người nghiêm túc làm việc, ai cũng đợi thông báo được ban ra.
Quả nhiên đúng như Hạ Uyển Ương nói, chín giờ rưỡi mọi người nhận được thông báo là mười giờ họp.
Mọi người đến phòng họp sớm mười phút, xì xào bàn tán chờ đợi, Triệu Cần Cần cũng đến gần Tô Tầm, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Nếu như giám đốc mới vừa đẹp trai lại độc thân như lời đồn thì chị sẽ theo đuổi anh ta, đỡ phải cả ngày bị mẹ bắt đi xem mắt.”
Tô Tầm quay đầu liếc nhìn cô một cái, nhíu mày: “Tốt, về mặt tinh thần em ủng hộ chị.”
Vừa dứt lời thì cửa phòng họp lặng lẽ được mở ra.
Bắt đầu rồi.
Dẫn đầu đi vào phòng làm việc là Tổng giám đốc Tần Sâm của Khải Sâm, mọi người đều vội vàng đứng lên.
Tần Sâm đứng trước vị trí chủ tịch bảo mọi người: “Đều ngồi xuống cả đi, cuộc họp hôm nay chỉ có một nội dung, tôi tin là mọi người đều đã đoán được rồi.”
Tất cả mọi người theo lời ngồi xuống. Lúc Tô Tầm ngồi xuống thì không cẩn thận ᴆụng phải sổ tay của đồng nghiệp phía tay trái, 乃út máy để trên quyển sổ bị rơi xuống, may là trong phòng họp có trải thảm nên không gây ra tiếng động, cô nhỏ giọng nói câu “xin lỗi” rồi khom lưng chui vào gầm bàn tìm cây 乃út.
Lúc này từ ngoài cửa lại có một người nữa bước vào phòng họp.
Màu sắc và hoa văn của tấm thảm phức tạp nên Tô Tầm phải quan sát một lúc mới nhặt được 乃út máy lên, lúc đang muốn đứng lên thì nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Tôi là Lục Trình Dương, từ hôm nay trở đi sẽ là đồng nghiệp của mọi người …”
乃út máy trong tay rơi xuống, một lần nữa rơi vào trên thảm, trong nháy mắt cô cảm thấy không thở nổi.
Cả người Tô Tầm cứng đờ dưới gầm bàn.
Đột nhiên trên vai cảm thấy nặng, Tô Tầm ngẩng đầu lên thì thiếu chút nữa ᴆụng vào cạnh bàn, đồng nghiệp nhìn thấy sắc mặt tái nhợt, ánh mắt kinh hoàng có chút không hiểu của cô thì hạ giọng đến mức thấp nhất hỏi: “Không tìm được thì thôi, chút nữa họp xong thì tìm tiếp.”
Tô Tầm gật đầu, một lần nữa cúi người tìm chiếc 乃út kia.
Triệu Cần Cần cúi đầu nhìn mấy lần, lúc cô đang muốn nhìn xem Tô Tầm nhặt một cây 乃út sao lại lâu như vậy thì Tô Tầm đã ngồi lại trên ghế, sắc mặt có hơi trắng.
Tô Tầm cảm thấy may mắn là mình ngồi ở trong góc nhưng từ đầu đến cuối cô đều cúi đầu, đem cảm giác tồn tại của bản thân xuống thấp nhất.
Cũng không có người nào phát hiện ra sự khác thường của cô, ngay cả người ngồi ở vị trí chủ tịch kia.
Cuộc họp nhanh chóng kết thúc nhưng nửa giờ ngắn ngủi này đối với Tô Tầm là dày vò, cô không hiểu tại sao anh lại ở thành phố B? Vì sao hết lần này đến lần khác lại là hôm nay chứ? Tại sao lại ở Khải Sâm? Rõ ràng là anh học kiến trúc, tại sao lại trở thành giám đốc quảng cáo và truyền thông? Anh đến thành phố B có mục đích gì?
Trình Nhiễm đâu? Cũng tới rồi sao?
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác quẩn quanh trong lòng cô nhưng cô không có đáp án, ngay một cái cũng không có.
Vốn tưởng rằng người cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại nữa nhưng không ngờ đột nhiên lại trở thành lãnh đạo trực tiếp của cô, đầu óc Tô Tầm hoàn toàn trống rỗng, còn mãnh liệt hơn so với lúc anh đề nghị ly hôn. Cô không nghĩ ra phải xử lý tình huống này như thế nào, theo bản năng chỉ muốn trốn tránh.
Bên tai là tiếng ghế bị chuyển dời, tiếng bước chân hỗn tạp, phòng họp trở nên dần dần vắng vẻ, Triệu Cần Cần vỗ vai Tô Tầm, lo lắng hỏi: “Tầm Tầm, em sao vậy? Có phải cảm thấy không khỏe hay không?”
Tô Tầm nhìn ra ngoài cửa, vài người cuối cùng cũng đã đi ra ngoài, phòng họp chỉ còn lại cô và Triệu Cần Cần, cô mệt mỏi dựa vào thành ghế, nhắm mắt lại: “Không sao.” Giọng nói khàn khàn.
Triệu Cần Cần vươn tay sờ vào trán Tô Tầm, thấy trán cô toàn mồ hôi nên sợ hãi kêu lên: “Bây giờ còn chưa tới tháng sáu, trong phòng họp lại mở điều hòa, em ra nhiều mồ hôi như vậy lại còn nói là không có việc gì.”
“Thực sự là em không sao mà, chỉ là có chút tụt huyết áp, chắc là do không ăn sáng.” Tô Tầm cầm lấy tay Triệu Cần Cần, đứng lên miễn cưỡng cười một cái: “Đi thôi, quay lại làm việc nào.”
Triệu Cần Cần thở phào nhẹ nhõm: “Nhìn mặt em trắng bệch làm chị sợ hết hồn, sáng nay chị có mua bánh ngọt, em qua lấy ăn đi.”
“Vâng.” Tô Tầm túy ý trả lời, thật ra sáng nay cô đã ăn sáng rồi.
Triệu Cần Cần thấy sắc mặt của Tô Tầm có chút khá hơn thì hưng trí bàn luận về giám đốc mới: “Giám đốc mới thật là …” đẹp trai, vừa đẹp trai vừa lạnh lùng.
Triệu Cần Cần nói được một nửa thì bước chân liền dừng lại, Tô Tầm cứng người ngẩng đầu lên, bên tai là giọng nói của Triệu Cần Cần: “Giám đốc Lục …” Trước mặt là thân hình cao lớn rắn rỏi của Lục Trình Dương, đầu tóc vẫn như cũ được cắt gọn gàng, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, con ngươi đen như mực nhìn cô chăm chú.
Tô Tầm rũ mắt, tâm tình của cô đột nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều, thì ra anh đã phát hiện ra cô rồi, chỉ có mình cô trốn tránh như con ngốc.
Lục Trình Dương đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn gương mặt trắng nõn xinh đẹp kia, giống như không có thay đổi gì so với trước đây, chỉ là tóc đã dài hơn làm cô có vẻ dịu dàng hơn, vài sợi tóc đen rũ xuống trước иgự¢. Lúc họp chỉ có một mình cô cúi đầu, tóc đen dường như che kín toàn bộ gò má; từ vị trí của anh chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi khéo léo cùng với đôi mắt như ẩn như hiện của cô. Cho đến khi cuộc họp kết thúc thì cô vẫn cúi đầu.
Anh không thấy rõ mặt của cô nên cũng không xác định người đó có đúng là cô hay không.
Cho tới bây giờ Lục Trình Dương chưa nhìn thấy dáng vẻ của cô khi để tóc dài. Từ lúc bắt đầu cho đến khi ra đi, thậm chí là hai năm trước xa xa nhìn thấy thì cô vẫn để tóc ngắn.
Không khí xung quanh như ngưng trệ, người ngốc cũng cảm nhận được giữa hai người này không bình thường. Triệu Cần Cần từ từ để cánh tay Tô Tầm xuống, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt không màng danh lợi của Tô Tầm, nhỏ giọng nói: “Chị đi ra ngoài trước, Tầm Tầm, em không sao chứ?”
Tô Tầm nhẹ giọng đáp: “Không sao.”
Lúc ra ngoài Triệu Cần Cần thuận tay đóng cửa lại, còn treo biển ‘Đang họp’ lên.
…
“Tầm Tầm.”
“Giám đốc Lục.”
Hai người cùng nhau mở miệng, lúc đầu là sững sờ, sau là rơi vào im lặng.
Tô Tầm chỉ đứng đến bả vai anh, mặc dù từ đầu đến cúi đều cúi đầu nhưng cô vẫn cảm giác được ánh mắt như thiêu đốt ở trên đỉnh đầu, khuôn mặt cô nóng lên, khẽ quay mặt đi, vòng qua anh muốn đi ra ngoài: “Nếu như không phải chuyện công việc, vậy thì tôi xin phép đi trước.”
Lúc hai người lướt qua nhau thì đột nhiên có một sức mạnh Ϧóþ chặt cổ tay Tô Tầm, một bàn tay to lớn dùng sức nắm lấy tay cô, sức lực mạnh mẽ truyền đến tay cô khiến cô cảm thấy không thoải mái, Tô Tầm nhịn không được nhíu mày.
“Mấy năm nay em có khỏe không?” Giọng nói của Lục Trình Dương rất trầm, mang theo mấy phần đè nén.
“Rất khỏe, công việc cũng rất tốt, cuộc sống không có áp lực gì cả.” Tô Tầm nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt trong suốt bình tĩnh, “Còn có việc gì sao?”
Cô nóng lòng muốn thoát khỏi giam cầm của anh, chuyển động cổ tay nhưng không thoát được sức mạnh của anh, sự tức giận kìm nén nãy giờ có một chút bị kích thích: “Nếu chúng ta không thể nói chuyện trong hòa bình thì bây giờ tôi sẽ đưa đơn thôi việc cho anh.”
Tô Tầm thuận lợi rút tay ra, cô không chút do dự đi về phía trước nhưng đột nhiên lại ᴆụng vào Ⱡồ₦g иgự¢ cứng rắn của anh, cô ngẩng đầu lên lườm anh: “Lục Trình Dương, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
Lục Trình Dương cũng như trước nhìn cô chăm chú, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Tại sao em không ở chỗ cũ nữa?”
Chỗ cũ ư? Tô Tầm bị lời nói này làm cho sững người, lời anh nói hẳn là chỗ ở của bố cô? Khi bọn họ còn yêu nhau thì anh cũng đã đến thành phố B hai lần, cò vài buổi tối đã đưa cô về nhà.
Làm sao anh biết bây giờ cô không còn ở chỗ đó nữa? Tô Tầm nhíu mày, có chút nghi hoặc nhưng cô không muốn hỏi anh về vấn đề này, cũng không hiểu việc anh ngăn cô lại rốt cuộc là có ý gì.
“Đúng vậy, tôi đã chuyển ra ngoài rồi.” Cô nhàn nhạt nói, cúi đầu cười nhẹ nhàng, “Tôi nói rồi bây giờ tôi rất tốt, công việc tốt, cuộc sống cũng rất tốt, cả phương diện tình cảm cũng rất tốt, chuyển ra ngoài ở cùng bạn trai là chuyện hết sức bình thường.”
Tô Tầm không phát hiện ra sau khi Lục Trình Dương nghe thấy câu nói đó của cô thì toàn bộ thân hình cao lớn cứng ngắc.
“Tôi xin phép đi trước.” Tô Tầm không ở lại nữa, lúc đi tới cửa bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp của anh, suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói, “Tôi không biết tại sao anh lại xuất hiện ở đây nhưng tôi chắc chắn một điều là không phải vì tôi, vào năm năm trước quan hệ của chúng ta … hôm nay cũng đã kết thúc rồi, chính tự tay anh kết thúc. Tôi nghĩ việc tôi xin thôi việc sẽ tránh ảnh hưởng đến cuộc sống của hai bên, đơn xin việc tôi sẽ đưa cho anh sớm thôi.”
Bóng lưng kia vẫn đứng sừng sững như vậy, không có một chút động đậy nào.
Tô Tầm mở cửa đi ra ngoài, đứng trên hành lang hít thở sâu vài cái, cười tự giễu rồi đi ra khỏi chỗ này.
Sau vài bước, Tô Tầm chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng ‘ầm’ thật lớn, bước chân của cô dừng lại nhưng đầu cũng không quay lại.
…
Về đến chỗ ngồi Tô Tầm bắt đầu đánh đơn xin thôi việc, công việc này là công việc chính thức đầu tiên cô có được sau khi tốt nghiệp. Lúc trở lại thành phố B thì cô được nhận vào làm ở công ty này nhưng cô không thể đi làm vì lúc đó cô phát hiện ra mình mang thai.
Thời gian là hơn một tháng sau khi cô và Lục Trình Dương ly hôn.
Lúc ấy Tô Tầm tuổi còn nhỏ nên không dám đến công ty đi làm, sợ sẽ bị mọi người nói linh tinh nên cô và bạn tốt Chu Hiểu Tình cùng nhau mở một tiệm bán quần áo, sau khi Tô Tiểu Tông đi nhà trẻ thì cô mới nghĩ đến chuyện đi làm một lần nữa nên cô rất thích công việc này, may mắn là sau khi cô nộp đơn vào Khải Sâm thì lại một lần nữa được nhận vào.
Công việc này rất khó có được nhưng cũng không phải là không thể. Với kinh nghiệm của cô thì kiếm một công việc khác tương tự cũng không khó, chỉ là đãi ngộ không tốt bằng Khải Sâm thôi.
Nhưng không sao, nếu như Lục Trình Dương biết được sự tồn tại của Tô Tiểu Tông thì nhất định sẽ dẫn tới một loạt khúc mắc khác nên cô đành phải rút lui.
Đơn xin thôi việc đã được in ra, Tô Tầm vừa bỏ đơn vào trong phong thư thì Triệu Cần Cần đã đi đến bên cạnh, để một miếng bánh ngọt lên bàn cô, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Tô Tầm mấp máy môi, biết rõ là không thể gạt được Triệu Cần Cần nên đành phải nhỏ giọng nói: “Lần sau em sẽ nói với chị, nói hết.”
Triệu Cần Cần nhìn vẻ mặt bình bĩnh của Tô Tầm, không nhận ra điều khác thường bèn đẩy bánh ngọt đến trước mặt cô: “Được, chị không hỏi, trước hết em hãy ăn một chút đi.”
“Chút nữa em ăn.” Tô Tầm gật đầu.
…
Tới gần trưa Tô Tầm mang theo đơn xin thôi việc gõ phòng làm việc của giám đốc, một người đàn ông trẻ tuổi mở cửa.
Tô Tầm chưa từng gặp qua người này, chỉ nghe thấy anh ta nói: “Giám đốc đi ra ngoài rồi, chắc buổi chiều mới trở lại. Nếu như không có chuyện gì gấp thì buổi chiều hãy quay lại.”
Tô Tầm nắm chặt đơn xin thôi việc trong tay chần chừ một lát, cuối cùng vẫn đưa đơn cho anh ta: “Phiền anh để cái này lên bàn giám đốc Lục, chuyện này tôi đã nói với anh ấy rồi.”
“Được, tôi sẽ đưa cho giám đốc Lục.” Anh ta nhận lấy phong thư trong tay Tô Tầm.
Buổi chiều Tô Tầm có hẹn với đồng nghiệp bên kia đi làm đề án. Đơn xin thôi việc còn chưa có phê duyệt nên cô vẫn phải làm tốt phần việc của mình.
Lúc trở lại công ty đã hơn bốn giờ chiều, cô vội vàng sửa chữa lại đề án, chuyện thôi việc tạm thời vứt qua một bên. Sau khi Lục Trình Dương xem qua đơn xin thôi việc sẽ không có lý do không duyệt, nghĩ vậy nên cô định sáng mai sẽ đi xem kết quả.
Bận đến lúc sáu giờ tan tầm, Tô Tầm vội vã thu dọn đồ đạc xong liền đi đến thang máy, chiều nay cô phải đi đón Tô Tiểu Tông.
Không nghĩ tới khi ra khỏi công ty thì liền nhìn thấy Mục Viễn đang dựa vào xe đợi cô.
Tô Tầm do dự một lát nhưng vẫn đi về phía anh: “Đàn anh.”
Mục Viễn mỉm cười chỉ vào trong xe: “Lên xe đi, anh đưa em đi đón Tiểu Tông.”
Theo bản năng Tô Tầm muốn từ chối: “Không cần …”
“Tầm Tầm, anh đã đứnh ở đây chờ hơn một tiếng rồi, em đừng từ chối được không?” Mục Viễn buông tay cười khổ một tiếng, mở cửa xe nhìn chằm chằm Tô Tầm, ý bảo cô lên xe.
Tô Tầm nhìn đồng hồ, khom người ngồi vào tay lái phụ, nhỏ giọng nói: “Làm phiền anh rồi.”
Đột nhiên Mục Viễn khom người xuống, ánh mắt ngang bằng với cô, cười đến dịu dàng: “Anh ước gì mỗi ngày em đều làm phiền anh.”
Tô Tầm: “…”
…
Lục Trình Dương đứng cạnh cửa sổ sát đất, lẳng lặng nhìn một màn dưới lầu cho đến khi chiếc xe kia rời đi, bóng lưng cao lớn có vài phần cô đơn hiu quạnh.