Kể từ sau hôm lỡ tay đẩy Chu Tịch Ly ngã, Lục Viễn Thần đã 3 ngày, 3 đêm rồi chưa về nhà. Chu Tịch Ly không muốn làm khó đám Hầu gái, cho nên vẫn ăn đủ bữa đúng theo lời Lục Viễn Thần căn dặn, nhưng cũng đã 3 ngày, 3 đêm rồi cô không hề chợp mắt. Cô không có cách nào, hay chính xác là không dám liên lạc với Lục Viễn Thần. Vệ sĩ lại không cho cô ra ngoài, cho nên việc tìm gặp, rồi đứng từ xa nhìn hắn cũng là điều hết sức xa xỉ đối với cô lúc này.
Tại sao Lục Viễn Thần lại có thể nghĩ rằng cô sợ hắn sau này sẽ tán gia, bại sản, cho nên muốn giữ Lương Bằng để phòng ngừa, mà không nghĩ rằng nếu cô sợ hắn sẽ phá sản, cho dù muốn tìm người để tiếp tục đào mỏ, cũng sẽ tìm người giàu có, nhiều tiền, chứ không tìm một người có Công ty đang đứng trên bờ vực phá sản kia chứ?
Đêm nay gió lớn, trong phòng ngủ của Lục Viễn Thần đã tắt đèn, nhưng Chu Tịch Ly vẫn đứng dựa người vào tường, nhìn ra ngoài trời qua khung cửa sổ. Bóng tối vụng về che đậy vẻ mặt hốc hác, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ của cô.
Tiếng còi xe ing ỏi vang lên ngay trước cổng biệt thự, Hầu gái tức tốc bước ra mở cửa, để con xe Lykan Hypersport màu đỏ rực rỡ chạy chầm chậm vào trong biệt thự.
Vừa nhìn thấy chiếc xe hơi quen thuộc của Lục Viễn Thần, Chu Tịch Ly khó tránh khỏi mừng rỡ, vội vàng xoay người đi về phía cửa phòng, mở cửa bước ra bên ngoài, đôi chân trần vội vã chạy xuống lầu dưới. Nhưng khi cô vừa đi tới lan can ở lầu 1, chỉ còn vài bước chân nữa là xuống tới phòng khách, lại thấy Lục Viễn Thần dẫn theo một cô gái trẻ cùng tiến vào phòng khách.
Cô gái kia mặc một chiếc đầm cúp иgự¢ màu đỏ bó sát, tôn lên vóc dáng chuẩn đến từng cm, khuôn mặt trang điểm đậm, thân mật khoác tay Lục Viễn Thần cùng tiến vào trong nhà.
Vừa nhìn thấy cô gái kia, bước chân của Chu Tịch Ly liền dừng lại, trong lòng nổi lên một nghi vấn, cô gái kia rốt cục là ai, mà trông có vẻ thân thiết với Lục Viễn Thần như thế?
Lục Viễn Thần dường như không nhìn thấy cô đứng trên lầu nhìn xuống, mà cùng cô gái kia ngồi xuống sofa, thoải mái gác đôi chân vẫn còn mang giày lên mặt bàn. Hầu gái tới gần định giúp hắn cởi giày, nhưng Lục Viễn Thần lại lên tiếng ngăn chặn hành động của người Hầu gái.
“Bảo Chu Tịch Ly xuống hầu hạ tôi.”
Nghe thấy Lục Viễn Thần ra một mệnh lệnh, cô Hầu gái kia lùi lại vài bước, đám Hầu gái biết được sự hiện diện của Chu Tịch Ly, cho nên đồng loạt nhìn về phía cầu thang.
Cô gái lạ mặt vừa theo Lục Viễn Thần trở về thấy đám Hầu gái đồng loạt hướng mắt về một phía, có chút hiếu kì liền quay đầu nhìn theo ánh nhìn của bọn họ. Thấy trên người của Chu Tịch Ly mặc một chiếc đầm voan dài tay màu hồng, không hề mặc đồ của Hầu gái, cô ta cũng đoán ra Chu Tịch Ly không phải Hầu gái của nhà này. Nhưng nhìn thấy bộ dạng tàn tạ của Chu Tịch Ly, cộng thêm lời nói của Lục Viễn Thần lúc vừa rồi, cô ta đoán rằng Chu Tịch Ly không được hắn yêu thương, cho nên liền lộ ra vẻ mặt khinh khỉnh khi thấy Chu Tịch Ly nhìn mình.
Khoảng cách giữa chỗ Lục Viễn Thần ngồi và chỗ Chu Tịch Ly đứng không quá xa, lời hắn nói cô nghe không sót một từ nào. Bàn tay vô thức siết chặt lại, hít một hơi thật sâu, cố điều chỉnh lại cảm xúc, Chu Tịch Ly chậm rãi bước xuống lầu, đi tới trước mặt hắn.
Chu Tịch Ly hơi khom người, vươn ra tay dài định cởi giày cho hắn, nhưng Lục Viễn Thần lại nghiêng mũi giày qua một bên, né tránh bàn tay của cô, lệnh người thu lại thảm lông dưới sàn nhà, rồi mới lạnh lùng nói.
“Quỳ xuống!”