Chuyến bay của Kha Nhi đáp xuống lúc khoảng hơn bảy giờ tối.Do bay đường xa gặp tâm trạng không được tốt.Kha Nhi có chút mệt mỏi, ngồi lên xe cô chỉ im lặng nhìn đường phố ngoài cửa kính..
Đây là nơi mà cô sinh ra và lớn lên, bây giờ với cô hoàn toàn lạ lẫm..
Nơi đây xô bồ quá không nhẹ nhàng hay bình yên như ở Pháp.
Ánh mắt Kha Nhi bị ánh đèn chiếu vào càng thêm ௱ôЛƓ lung cũng chẳng biết suy nghĩ trôi dạt về phương nào..
Tần Vũ ngồi bên cạnh, ngắm nhìn cô từng chút một.Bây giờ cô đang ở cạnh anh, rõ ràng là hiện hữu trước mặt anh.Nhưng anh lại cảm giác cô ở rất xa, đưa tay với tới vẫn không chạm được trái tim của cô..
Tần Vũ thở dài, lại nghĩ đến vấn đề gì đó khuôn mặt anh trở nên ưu thương khó diễn tả..
Xe nhanh chóng chạy vào khu biệt thự của Tô gia.Kha Nhi đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh vẫn không có gì thay đổi.
Tần Vũ xuống xe đi vòng qua hướng khác mở cửa cho cô..
-" Cám ơn "
Kha Nhi cư xử vô cùng khách xáo, nụ cười trên môi Tần Vũ nhạt dần.Anh thở dài vuốt tóc cô..
-" Vào nhà thôi.Mọi người sẽ rất vui khi thấy em trở về "
Kha Nhi gật đầu đi theo sau Tần Vũ.Trải qua một thời gian dài rốt cuộc cô cũng đã trở về nhà..
Đúng ra cô phải hào hứng vui mừng mới đúng.Sao cô chẳng có một chút tâm trạng hay cảm xúc bồi hồi gì thế này..
Lúc này trên dưới Tô Gia đang dùng cơm tối.Thím Lan vừa gặp Tần Vũ vào cửa bà đã mỉm cười chào hỏi..
-" Thiếu gia cậu mới về "
Tần Vũ cười nhẹ, bất ngờ quay đầu như chờ đợi ai đó.Lúc này Kha Nhi mới bước vào cửa.Hai mắt Thím Lan như rớt ra ngoài, bà còn tưởng mình đang nằm mộng..Mắt đỏ hoe tiếp đó bật khóc nức nở chạy đến bên cạnh Kha Nhi..
-" Tiểu thư...Tiểu thư là cô..Cô đã về..Trời ơi...Lão gia ơi..Tiểu Thư về rồi.."
Bị Thím Lan ôm lấy khóc lớn còn vui mừng gọi Tô Hạo Bình..
Kha Nhi ôm lấy bà dỗ dành..
-" Thím à.Cháu đã về rồi.Cháu rất nhớ Thím và mọi người."
-" Chuyện gì vậy..?"
Tiếng nói uy nghiêm bước ra từ phòng ăn rồi lại im bật..Tô Hạo Bình nghe thím Lan khóc lóc om sòm, ông cùng Đường Lâm và Kha Ngọc hớt hãi bước ra..
Nhưng giờ đây chẳng ai thốt được tiếng nào..
Sự kinh hãi trong mắt hai mẹ con Đường Lâm thể hiện rõ ràng..Miệng há hốc, mắt nháy liên tục vì bị hù dọa quá mức...
Kha Ngọc bước lên một bước kéo lấy áo Tần vũ..
-" Kha Nhi..Kha Nhi sao lại ở đây..?"
Cô ta còn không biết mình đang hỏi ngớ ngẩng gì..Chỉ là sự thật này khó chấp nhận quá rồi..
Tô Hạo Bình bước đến, lúc này khuôn mặt Kha Nhi đã nước mắt đầm đìa, cô nức nở nhào vào lòng Tô Hạo Bình..
-" Ba..ba "
-" Kha Nhi..Kha Nhi..là con sao..Trời ơi..Con đã về thật sao..?"
Ông vui mừng khôn siết, đúng là giấc mơ thật mà..
Sự trùng phùng này làm cho những người có mặt không ngừng xúc động.Chỉ riêng mẹ con Đường Lâm vì quá hốt hoảng, ngoài sự hãi hùng không còn cảm xúc gì khác..
-" Ba à.Con nghe nói ba bệnh..Bây giờ ba sao rồi..?"
Kha Nhi lau khóe mắt nhìn quan trên dưới quan tâm bệnh tình của ông..
Tô Hạo Bình nén nước mắt có chút ngạc nhiên, tuy ông ngày đêm thương nhớ Kha Nhi nhưng sự nghiệp Tô Gia còn phải chờ ông.Làm sao ông để mình suy sụp tinh thần được..Tô Hạo Bình vuốt tóc Kha Nhi..
-" Ba rất khỏe.Đâu có bệnh gì.Nào để ba xem, Kha Nhi của ba bây giờ khác quá rồi.."
Kha Nhi quan sát ông, sắc mặt hồng hào, nhuận khí cường tráng nào có giống người bị bệnh nặng không qua khỏi..
Nghĩ thế Kha Nhi quay người dùng đôi mắt lạnh lùng quét qua Tần Vũ..
Tần Vũ biết cô đang nghĩ gì, anh cười khổ không nói tiếng nào..
Thấy Kha Ngọc mất bình tĩnh đờ đẫn cả người.Đường Lâm hít thở sâu, kéo lấy tay Kha Ngọc.Ba ta bước đến dịu dàng ôm lấy vai Kha Nhi..
-" Kha Nhi à.Rốt cuộc con đã về.Con có biết mọi người ai cũng mong tung tích của con hay không?"
-" Đúng vậy đó.Mọi người ai cũng nhớ em.."
Kha Ngọc bị Bảo Lan liếc xéo, cô ta cười cười bước đến thể hiện thái độ quan tâm..
Kha Nhi mỉm cười nhìn hai người họ, khẽ nói..
-" Con cũng rất nhớ mọi người.."
Tô Hạo Bình nhìn Kha Nhi không rời mắt, đứa con gái mà ông cứ tưởng cả đời sẽ không thề tìm thấy, rốt cuộc đã trở về..
Nhìn vẻ vui mừng không che giấu của Tô Hạo Bình hai tay Đường Lâm nắm chặt vào nhau..
Bà nghiến răng nghĩ thầm.Tại sao con nhỏ này lại có thể bình an trở về.Bà quay đầu nhìn Tần Vũ..
-" Tần Vũ con và Kha Nhi gặp nhau ở đâu thế..?"
-" Chẳng lẽ là ở chỗ đó..ui..chị không có ý gì đâu.."
Tần Vũ chưa trả lời, Kha Ngọc nghĩ gì đó, nói giữa chừng lại lấy tay che miệng như mình lỡ lời.
Tần Vũ liếc qua cô ta, sắc mặt Tô Hạo Bình vừa vui mừng giờ trở nên tối sầm..Ông cau mài quan sát Kha Nhi..
Tần Vũ bước đến một bước..
-" Ba! Con gặp Kha Nhi ở Pháp.Tại nhà hát nơi biểu diễn dương cầm.."
-" Là thật.."
Ông không hỏi Tần Vũ mà là hỏi Kha Nhi.Ông luôn tin tưởng Kha Nhi.Cô sẽ không bao giờ nói dối ông..
Chân mài Kha Nhi hơi nhíu lại vì tiếng ba của Tần Vũ cô ngước mắt nhìn anh.Trong mắt Tần Vũ hiện lên tia đau lòng..
Lại nghe Tô Hạo Bình hỏi.Cô có chút chần chừ nhưng vẫn gật đầu..
Sự do dự của Kha Nhi làm sắc mặt Tô Hạo Bình khó coi hơn.Ông nắm chặt vai Kha Nhi, nhìn thẳng vào mắt cô gặng hỏi..
-" Kha Nhi.Con có gì giấu diếm ba đúng không.Một năm qua con đi đâu.Chẳng lẽ sự thật như Kha Ngọc nói..Con.."
Nhìn sắc mặt lạnh tanh của ông, Kha Nhi chua chát trong lòng, ấm áp chưa được bao lâu thì giờ cô cũng hiểu.Với một Tô Hạo Bình danh dự luôn là trên hết..
Bây giờ cái gì cô cũng không thể nói, với ba cô một người xem trọng lễ giáo gia phong.
Làm sao chấp nhận việc cô chung sống với đàn ông trước hôn nhân.Trong mắt ông cô có khác gì hạng rẻ tiền như suy nghĩ của ông bây giờ.Còn nữa nói cô nói ra tất cả, cô không muốn ảnh hưởng đến Lăng Siêu.Mọi thứ sẽ trở nên rắc rối..
-" Kha Nhi.Con im lặng là sao.Chẳng lẽ..."
-" Ba.Kha Nhi mới về, ba để em ấy nghỉ ngơi trước đã.."
Biết mình có phần xúc động, nghe lời Tần Vũ ông cắn răng buông Kha Nhi ra, thái độ có chút hờ hợt..
-" Được rồi.Con lên phòng nghỉ ngơi đi.Rồi cha con ta sẽ nói chuyện sau.."
Kha Nhi cúi đầu cười khổ, lòng lạnh lẽo không ít, nói với ông một tiếng rồi lẵng lặng lên lầu..
Nhìn bóng dáng cô khuất sau cầu thang.Tô Hạo Bình mài cau chặt ngồi xuống so pha..
-" Tần Vũ..Con nói con gặp Kha Nhi ở Pháp là sự thật à..?"
Tần Vũ khẽ gật đầu, gót một ly trà đưa cho ông..
-" Là thật.Lúc đó con còn nghĩ mình gặp ảo giác"
-" Nhưng rõ ràng con bé đang che giấu một điều gì đó.Rõ ràng đó là Kha Nhi nhưng nó không giống như ngày xưa.."
Tô Hạo Bình cau mài lẫm bẫm..
Đường Lâm và Kha Ngọc đưa mắt nhìn nhau..
-" Ba.Chắc là một năm qua trải qua nhiều chuyện.Ba cứ để cho em ấy nghỉ ngơi một thời gian đi.Kha Nhi vốn hiểu chuyện sẽ không làm Ba thất vọng đâu.."
Cũng đành vậy thôi.Tô Hạo Bình gật đầu lại nhìn Tần Vũ có chút mệt mỏi..
-" Ừ.Hôm nay hai đứa ở lại đi.Mai hãy về.."
Tần Vũ sắc mặt liền ảm đạm, suy nghĩ một chút nhẹ gật đầu, kéo lấy vali của mình..
-" Con lên phòng nghỉ trước đây.."
Kha Ngọc nhìn bóng lưng Tần Vũ, cô ta cười tủm tỉm nói với ba mẹ của mình..
-" Con cũng lên trước ạ.."
Nhanh chân chạy theo sau Tần Vũ..
Đường Lâm liếc mắt khinh thường con gái.Ngồi xuống bên cạnh Tô Hạo Bình..
-" Ông đừng quá lo lắng.Tôi nói ra ông đừng mắng tôi.Nhưng nếu thật sự một năm qua Kha Nhi thật sự bị rơi vào tình cảnh nhục nhã kia.Chẳng lẽ ông định từ mặt con bé à.Mà tôi nói nha, nếu là tôi, tôi cũng chẳng dám khai thật.."
Ánh mắt Tô Hạo Bình nhìn bà rồi lại như có điều nghiền ngẫm..Sắc mặt ông ta khó coi vô cùng..
Đường Lâm nâng ly uống một ngụm trà, bên khóe môi nhếch nhẹ..Ánh mắt lóe lên tia ác độc không cam lòng..