Cũng chẳng biết cô ngất đi bao lâu.Đến khi Kha Nhi tỉnh dậy lần nữa, cả căn hộ không tìm thấy bóng dáng của Lăng Siêu.
Chỉ có một người giúp việc nấu ăn cho cô.
Thay vì không đối mặt với anh, Kha Nhi thấy dễ chịu hơn nhưng lại lo lắng trong lòng có khi nào anh đã rời đi bỏ cô ở lại đây không.Rất nhiều suy nghĩ ngổn ngang ở trong đầu.
Cả một ngày Kha Nhi thấp thỏm không yên.
Muốn mở cửa lớn để xem bên ngoài có gì, ngặt nổi cánh cửa khóa bằng mật khẩu, nó như một cục đá khổng lồ làm thế nào cũng không nhúc nhích..
Gần đến tối khi Kha Nhi mất hết kiên nhẫn thì Lăng Siêu từ bên ngoài trở về.
Vừa vào cửa Lăng Siêu đã bắt gặp vẻ mặt ngây ngốc của cô đứng giữa sảnh nhà, đôi mắt đẹp không giấu nổi lo lắng.
Vì anh bước vào quá bất nhờ, Kha Nhi có chút ngốc nghếch chẳng biết làm sao.Rất may là Lăng Siêu cũng không có thời gian đứng đây dây dưa với cô.Anh nhìn lướt qua cô, trầm giọng ra lệnh..
-" Em chuẩn bị đi.Chúng ta sẽ đi Mỹ "
-" Hả..?"
Kha Nhi há hốc miệng chẳng nói nên lời, sau khi tiếp thu lời anh cô liền lắc đầu.
-" Không..Không..Tôi sẽ không đi Mỹ với anh đâu.."
Lăng Siêu hai tay đút vào túi nhướn mài.
-" Em muốn ở lại đây..?"
Ở lại đây? Dĩ nhiên là không rồi.Qua một ngày tìm hiểu cô biết đây là biên giới
CamPuChia.Là một nơi đầy nguy hiểm..
Kha Nhi nuốt nước mắt vào trong bước đến gần anh, nức nở..
-" Tôi muốn về nhà.."
-" Em bỏ ngay tư tưởng đó đi "
Nói rồi anh có vẻ tức giận bỏ đi lên lầu.Kha Nhi hai tay nắm chặt tà váy cố gắng nén tiếng khóc thành tiếng.
-" Cô đừng nên bướng với anh Siêu.Sẽ chẳng có lợi cho cô đâu"
Kha Nhi xoay lưng, nhìn vào mắt Tưởng An.Biết đây là anh đang muốn giúp đỡ mình chứ không phải có ý răn đe..
Kha Nhi cúi đầu, bàn tay nhỏ quệt lấy nước mắt không ngừng chảy ra..
-" Tôi..Tôi biết.Nhưng tôi rất nhớ nhà.Nhớ ba của Tôi.."
Tưởng An nhìn cô gái tuổi đời còn quá trẻ.Gặp cảnh này ai mà không sợ hãi.
-" Chưa chắc cô trở về nhà sẽ an toàn.."
Kha Nhi khó hiểu đưa đôi mắt to tròn đỏ hoe nhìn anh ta..
-" Ý anh là sao?"
Tưởng An cười nhạt..
-" Có những chuyện nhìn bằng mắt nghe bằng tai chưa chắc đúng.Giống như trong lòng cô nghĩ chúng tôi là người xấu, thế giới chúng tôi đen tối chưa hẳn là như vậy.Cũng như thế giới cô sống 18 năm qua chưa hẳn là tốt.E rằng nhiều lúc nó còn tồi tệ hơn cả thế giới của chúng tôi.Chỉ là một cái là tảng băng chìm, còn một cái là tảng băng nổi"
Tưởng An không cần biết Lăng Siêu muốn giữ cô gái này bên cạnh vì lí do gì.Chỉ là nếu những thứ Lăng Siêu muốn, Tưởng An sẽ không cho ai chạm đến.
-" Ở bên cạnh Anh Siêu cô sẽ không bao giờ thiệt thòi.Còn những chuyện còn lại hãy quên hết đi."
Kha Nhi bướng bỉnh lau lấy nước mắt..
-" Sao các anh có thể vô lí như vậy.Có thể quyết định cuộc sống của một con người.
Hành động của các người là đang giam giữ trái phép.."
Sắc mặt Tưởng An lạnh đi vài phần.Anh không ngờ cô gái này cũng quá cứng đầu đi.Tưởng An cũng không rảnh nổi giận với cô.Anh không nhanh không chậm lên tiếng..
-" Cô bớt ngốc nghếch đi.Nếu bây giờ cô trở về.Chẳng những cô ૮ɦếƭ mà cả gia đình cô cũng bị liên lụy theo.Cô nghĩ tên Quách Long sẽ buông tha cho cô à.Bây giờ cô là người phụ nữ của Anh Siêu nên hắn mới không dám động vào.Cô nên động não mà suy nghĩ..."
Kha Nhi run rẩy cả người, suy nghĩ một chút có thể hiểu được ý tứ của Tưởng An.
Cô đã nắm được một số bí mật của Quách Long.Hắn nào sẽ để cô thoát khỏi để tố cáo hắn ta.
Bây giờ cô phải làm sao.Hay là trước hết cô cứ nghe theo lời Lăng Siêu.Qua một thời gian mọi chuyện lắng xuống cô sẽ tìm cách trở về..
Tưởng An cũng không có ý muốn nói thêm.
Anh ta cũng chỉ thuận miệng nhắc nhở vài lời mà thôi.
Còn suy nghĩ thông hay không tùy vào khả năng tiếp thu của Kha Nhi.
Hai ngày sau, khoảng tám giờ tối bọn họ khởi hành ra sân bay.
Bốn chiếc xe thay nhau nối tiếp, Kha Nhi ngồi chung xe với Lăng Siêu cùng với Tưởng An.
Kha Nhi ngồi im chẳng dám nhúc nhích, vì bên cạnh lúc này Lăng Siêu đang dựa đầu vào vai cô nhắm mắt lại an thần.Cũng chẳng biết anh có ngủ thật hay chỉ nhắm mắt đề đó.
Dù sao cả người Kha Nhi cứng ngắt, thở mạnh cũng chẳng dám.
" Đùng..đùng..."
Đoàn xe chạy vào khu vực ngoại ô bất ngờ những tiếng súng vang lên từ xa ngày một lớn dần..
Kha Nhi trước hết là hốt hoảng, nói thật ra trước hết là cô cũng chưa xác định được có phải tiếng súng hay không.
Khi chính mắt nhìn thấy sự việc xảy ra trước mắt, trái tim Kha Nhi run lên bần bật..