Nô Thê - Chương 25

Tác giả: Bạc Hà

Hạ Ân lặng lẽ rời đi trở về căn hộ của mình. Đêm đó cô không ngủ được, vẫn thức, vẫn ngồi co ro 1 góc mà khóc. Thì ra cho tới hiện tại, cô và Bách Niên mãi mãi không thể quay trở lại như xưa được nữa. Ban đầu cô còn vọng tưởng bản thân yêu anh thì sau này cả hai sẽ hạnh phúc. Thật không ngờ ông trời lại không cho hai người cơ hội nữa.
Đứa bé trong bụng người phụ nữ đó chính là thứ ngăn cách cô và anh. Khi niềm tin đặt sai chỗ, bản thân không chấp nhận cũng phải chấp nhận hết tất cả thôi.
- Kết thúc rồi... kết thúc thật rồi....
Hôm sau, Hạ Ân xin nghỉ mộ ngày nằm ở nhà. Cô răt mệt mỏi, đêm qua không ngủ khiến quầng măt cô thâm đen như gấu trúc. Đầu tóc bù xù cũng chẳng muốn chải đầu. Còn đang lơ mơ trên giường, đột nhiên bên ngoài có tiếng chuông cửa. Cô bất giác lêta thân xuống đi làm vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi mới ra mở cửa. Trước mặt cô, chính là người phụ nữ tối qua đến gặp Tư Bách Niên. Hạ Ân mím chặt môi vờ như không quen biết.
- Cô là Hạ Ân đúng không?
- Đúng vậy, cô tìm tôi có việc gì?
- Tôi tên Tịch Nhiễm, là bạn gái của Tư Bách Niên. Có thể nói chuyện được chứ?
Tim của cô dường như muốn ngưng đập lại. Cố nén sự bị thương vào lòng, Hạ Ân đứng sang 1 bên mời Tịch Nhiễm vào trong nhà. Khi cô ta ngồi xuống ghế, cô mang một cốc nước đến để trước mặt cô ta. Tịch Nhiễm thấy hành động của cô không mấy thân thiện nhưng vẫn thản nhiên.
- Cô Hạ sống 1 mình ở đây chắc cũng bất tiện?
- Rất thoải mái! Cô có chuyện gì muốn nói thì hãy nói luôn đi. Tôi không có nhiều thời gian!
Tịch Nhiễm chợt mỉm cười. Cô ta lấy từ trong túi ra một xấp tiền dày để trên bàn. Hạ Ân lúc này thấy hơi khó hiểu.
- Cô Hạ là người thông minh, chắc tôi cũng chẳng cần giải thích nhiều. Trong bụng tôi đang mang thai con của Bách Niên, như cô thấy đó, trong mắt anh ấy lúc nào cũng chỉ có mình cô. Nhưng... con tôi cần có ba. Cô Hạ chắc là người hiểu đạo lí, tôi muốn cô hãy rời xa Bách Niên.
Quả nhiên là cô ta đến đây nói với cô việc này. Hạ Ân nắm chặt lấy vạt áo suy nghĩ. Cô cũng chẳng phải người tốt hay giúp đỡ người khác. Cô có thể kiên quyết đến với Tư Bách Niên bất cứ lúc nào. Nhưng, mối quan hệ này sớm đã đứt rồi, giờ có cố gắng mấy cũng chẳng thể nối lại nữa. Cả đêm qua cô đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu hôm nay Tịch Nhiễm không tới tìm cô thì cô cũng sẽ chia ray với Tư Bách Niên mà thôi.
Hạ Ân cầm lấy xấp tiền rồi nhét trả lại cho Tịch Nhiễm.
- Tôi sẽ không nhận số tiền này. Tuy nhiên, tôi cũng sẽ chia tay với Bách Niên.
Không ngờ lại không mất công sức mà cô lại đồng ý nhanh như vậy, Tịch Nhiễm có chút bất ngờ. Nếu đổi là người khác chắc chắn sẽ nhìn đống tiền này mà nhận lời luôn.
- Cô chắc chứ?
Tịch Nhiễm như muốn xác định lại một lần nữa. Hạ Ân lập tức gật đầu.
- Nhưng, tôi làm sao để tin cô? Nhỡ đâu, sau này cô quay lại với anh ấy... tôi và con phải biết làm sao?
- Cô không cần lo. Ngay hôm nay tôi sẽ dọn đi. Chỉ cần, cô có thể chăm sóc tốt cho anh ấy là tôi yên tâm rồi.
- Chuyện đó là đương nhiên, tôi rất yêu Bách Niên. Chính vì vậy tôi luôn muốn anh ấy được hạnh phúc...
Cuộc nói chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi. Tiễn Tịch Nhiễm ra về xong Hạ Ân đóng sầm cửa lại. Lúc này cô ngồi xụp xuống ôm mặt khóc. Cô không thể kiềm chế được nữa. Chẳng lẽ, cô muốn có một cuộc sống hạnh phúc bình thường lại khó đến như vậy sao?
Như đã hứa với Tịch Nhiễm, cô thu dọn hành lí đến tầm chiều thì xong xuối tất cả. Đến tối Tư Bách Niên mới đi làm về nên cô sẽ phải rời đi trước khi anh về nhà. Cô cũng chẳng dám đói diện vơia anh mà nói lời từ biệt nữa. Cô rất sợ rằng bản thân sẽ không khống chế được cảm xúc..
Hôm nay tuyết rơi khá dày, Hạ Ân khóa cửa rồi nhét chìa khóa vào túi áo. Cô thở ra một làn khói trắng từng bước kéo hai chiếc vali to đi. Vừa bước xuống khu chung cư, cô định lấy điện thoại ra gọi cho lái xe đến đón. Ai ngờ, một chiếc ô tô từ đâu phi tới đỗ ngay trước mắt Hạ Ân.
Sống lưng cô chợt có cảm giác lạnh buốt. Cho đến khi chiếc kính chắn gió được hạ xuống, người đàn ông với cặp kính râm hiện rõ mồn một trước mắt cô. Hạ Ân hoảng sợ vô thức lùi lại phía sau. Có hai tên thuộc hạ ngồi phía trước xuống xe đi tới cung kính thay xô cầm lấy chiếc vali trên tay.
Đến tận bây giờ cô vẫn không tin Mặc Thần có thể tìm thấy cô được.
- Ân Ân, chơi chán rồi chứ? Nên về nhà với tôi thôi?
- Không... Mặc Thần....
Cô chợt nhớ ra điều gì đó lập tức đưa tay bịt miệng mình lại. Mặc Thần ban đầu có chút sửng sốt. Sau đó, hắn chợt nhếch miệng cười lạnh lùng. Thì ra cô lừa hắn! Vốn dĩ cô không có bị câm!
- Lên xe! Tốt nhất đừng để tôi mất đi kiên nhẫn mà tự mình lôi em lên!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc