- Thưa ngài, giải quyết thế nào ạ?
Một tên thuộc hạ bước lên cung kính. Mặc Thần vứt khẩu súng xuống đất rồi lập tức bế cô lên.
- Còn sống hay ૮ɦếƭ rồi?
- Vẫn còn thở!
- Đưa cậu ta cấp cứu rồi chuyển tới bệnh viện khác. Tôi muốn người còn sống!
Đám thuộc hạ không hiểu tại sao Mặc Thần lại giữ lại mạng cho Tư Bách Niên. Nhưng bọn họ dù có thắc mắc nhiều bao nhiêu cũng chẳng dám hỏi vị chủ nhân cao cao tại thượng này.
Mặc Thần ôm cô đi ra ngoài sang một phòng bệnh khác. Chỗ này hắn cảm thấy bẩn rồi, hắn không muốn cô ở đây nữa. Giữ lại mạng sống của Tư Bách Niên chính là hắn tự ý phá bỏ quy tắc của mình. Hắn biết cô yêu Tư Bách Niên sâu đậm, nếu Tư Bách Niên ૮ɦếƭ, cô cũng sẽ sống khổ sở. Hắn vì không muốn vợ của mình phải day dứt mà sống nên mới nhắm mắt bỏ qua mạng của Tư Bách Niên. Tuy vậy, hắn tuyệt đối không cho phép cô còn tư tưởng với người đàn ông nào nữa.
Đi đến một phòng bệnh tiện nghi hơn, Mặc Thần nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi cho người gọi bác sĩ đến xử lí vết thương cho cô.
Có lẽ, không ai dạy hắn cách yêu nên hắn mới không biết biểu lộ ra làm sao.
Ngày hôm đó, hắn bị người thân tín bắn cho một viên đạn cách tim 3 cm rồi đẩy xuống biển. Vừa bị phản bội lại vừa tuyệt vọng, hắn tưởng rằng sẽ chôn thân xuống đáy biển mãi. Nhưng, Hạ Ân đã xuất hiện. Cô mặc bộ đồ lặn vô tình bơi ngang qua, cô đã nhìn thấy hắn rồi cứu hắn lên bờ. Rất nhiều lần hắn tự hỏi chính mình, lúc đó nếu không có cô kịp thời xuất hiện, liệu hắn có sống tới hôm nay không? Hắn nợ cô hắn sẽ trả. Lần nữa gặp lại cô, hắn bị thu hút bởi nụ cười đẹp như ánh ban mai của cô. Nụ cười ấy cô dành cho Tư Bách Niên. Hắn thừa nhận hắn đã ghen tức khi đó. Chính vì vậy hắn mới không từ thủ đoạn mà ép cô gả cho hắn.
Hắn chưa bao giờ tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng khi gặp người con gái ấy, hắn đã rung động thật sự.
Là cô cho hắn sống lại lần nữa. Khi trở về từ cõi ૮ɦếƭ, hắn vì cô mà sống tiếp. Hắn nhận bản thân mình ích kỉ, nhưng hắn chỉ muốn trái tim và cơ thể của cô bên cạnh hắn cả đời này thôi.
Nhìn cô vẫn đang hôm mê nằm trên giường, Mặc Thần khẽ vuốt lên mái tóc của cô.
- Yêu em tôi chưa bao giờ hối hận cũng chưa bao giờ có ý định buông tay. ૮ɦếƭ cũng được... tôi chấp nhận đến ngày em tự tay gϊếŧ ૮ɦếƭ tôi!
- Hạ Ân, mau khỏe lại nhanh đi, như vậy tôi mới không tức giận mà hại một ai nữa.
Các bác sĩ tấp nập chạy vào phòng rồi cúi đầu xin phép Mặc Thần xử lí vết thương cho cô. Hắn chỉ gật đầu rồi ra phía ghế sopha ngồi chờ. Vừa ngồi xuống, chuông điện thoại chợt vang lên. Mặc Thần mệt mỏi đưa lên ấn nút nghe. Đầu dây bên kia không ai khác chính là Cố Duy Thiên, tổng giám đốc tập đoàn đá quý, cũng là 1 trong 3 người bạn thân của hắn.
- Gọi cho tôi có chuyện gì?
Đầu dây bên kia, Cố Duy Thiên mang giọng điệu bất mãn.
- Cái tên ૮ɦếƭ bằm nhà cậu! Dám lấy danh nghĩa của tôi thu mua lại Hạ Thị sắp phá sản. Đã vậy khôi phục xong lại trao trả cho Hạ Tấn Bằng nữa. Cậu thừa tiền quá hả?
Hạ Thị do Hà Tấn Bằng cha của Hạ Ân điều hành bị lừa 1 khoản tiền khổng lồ nên không chống đỡ nổi mà phải tuyên bố phá sản. Hắn vốn không muốn can thiệp vào nhưng hắn sợ cô đau lòng nên mới dùng danh nghĩa của Cố Duy Thiên thu mua lại hết rồi trao trả Hạ Thị cho Hạ Tấn Bằng. Tuy nhiên, việc này tiêu tốn khá nhiều tiền nên Cố Duy Thiên bất mãn cũng không có gì là sai.
Mặc Thần ậm ừ rồi nói.
- Tôi đang thừa tiền. Nếu cậu có thể tiêu bớt giúp tôi thì tôi cũng xin hoan nghênh.
Bên kia Cố Duy Thiên muốn chửi thề. Ai mà không biết tài sản của Mặc Thần nhiều tới cỡ nào. Phải nói trong 4 người thì người luôn tiên phong tiêu tiền như giấy mà vẫn nhiều tiền không ai khác chính là Mặc Thần.
- Mặc Thần, cậu và cô ấy ra sao rồi?
- Vẫn vậy!
- Haiz... lấy vợ sớm làm gì chứ. Cứ như tôi đây tự do tự tại.
- Nói xong chưa?
Lúc nào Mặc Thần cũng lạnh nhạt như vậy. Cố Duy Thiên nói tiếp.
- Mình đã tìm thấy một gương mặt giống với Hạ Ân như đúc, tiếc là giọng nói không thể giống được. Nếu cậu muốn... mình sẽ điều tới cho cậu để xả nhu cầu.
- Không cần!
Còn không để cho Cố Duy Thiên nói tiếp, Mặc Thần ngay lập tức dập máy.
Hắn... chỉ cần cô thôi!