Lòng của Hạ Ân càng ngày càng như lửa đốt. Cô rất sợ Tư Bách Niên sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Mặc Thần là ai cô hiểu rất rõ. Hắn chưa bao giờ nhân nhượng ai cả, cho đến cô bảo chạy, hắn cũng thẳng tay bẻ gãy chân cô.
- Đừng... đừng mà...
Không để Mặc Thần nói thêm, đám thuộc hạ bên ngoài lập tức xông vào. Tư Bách Niên cau mày lại. Cô còn chưa kịp lên tiếng thì đám người đó đã xông đến chỗ của anh. Tư Bách Niên quyết liệt xông lên chống trả tới cùng. Vì đây là phòng bệnh đặc biệt nên không gian trong này rất rộng. Hạ Ân chỉ biết bất lực ngồi đó nhìn về phía của Tư Bách Niên đang bị mấy tên kia đánh.
Cô muốn xuống giường ngăn cản nhưng chân cô không sao cử động nổi. Tư Bách Niên nằm dưới đất ôm đầu để 5 người đàn ông kia lần lượt đánh đập. Không thể chịu nổi nữa, Hạ Ân bất chấp ngã từ trên giường xuống, mặc cho chân có bó bột mà lê lết về phía của Tư Bách Niên.
- Đừng đánh nữa... các người không được đánh anh ấy...
Đôi mắt của Mặc Thần càng âm u hơn. Hắn đứng tại chỗ, nắm chặt tay lại. Giọng điệu vô cùng lạnh lùng.
- Tiếp tục đánh!
Thuộc hạ của Mặc Thần toàn là người được huấn luyện rất khắt khe và điêu luyện. Bọn họ ra tay với Tư Bách Niên mà nói chỉ như là xử lí một con ruồi. Hạ Ân không làm cách nào mà ngăn được đám người đó. Chỉ biết khi cô quay sang, miệng của Tư Bách Niên chảy máu ròng ròng. Sự sợ hãi bao trùm lấy cô.
Đột nhiên một tiếng "choang" vang lên. Chiếc bình hoa bị Hạ Ân hất tay văng xuống đấy vỡ tan. Cô cầm lấy một mảnh sứ kề sát cổ của mình.
- Mặc Thần! Nếu hôm nay Tư Bách Niên mà ૮ɦếƭ, tôi cũng sẽ ૮ɦếƭ theo anh ấy!
- Hạ.. Ân... đừng...
Tư Bách Niên nằm dưới đất thều thào muốn tiến lại phía cô. Nhưng lưng anh bị một tên áo đen hung hăng đạp xuống một cái thật mạnh. Lục phủ ngũ tạng như muốn lộn nhào cả lên.
Người duy nhất vẫn bình tĩnh chỉ có Mặc Thần. Hắn xỏ tay vào túi quần, chiếc giày đen bóng từ từ tiến đến trước mặt cô. Tay Hạ Ân run run mà ấn mạnh một chút. Cổ của cô vì vậy mà chảy ra một vài giọt máu. Người đàn ông ma quỷ kia ngồi xuống trước mặt cô. Bộ dạng của cô lúc này thật quá thảm hại, chân không thể cử động nổi.
- Em cho rằng làm vậy tôi sẽ tha cho Tư Bách Niên?
Cả người cô bị cái nhìn của hắn làm cho cứng đờ. Mặc Thần nói tiếp.
- Nếu em ૮ɦếƭ, không chỉ là ba mẹ em mà còn những người mang họ Hạ đều phải chôn theo cùng em!
Đến bây giờ Hạ Ân mới biết hắn độc ác tới nhường nào. Hắn lấy cả Hạ gia ra uy hϊếp cô. Mảnh sứ trên tay của Hạ Ân chơth rơi xuống đất, nước mắt cô không ngừng rơi xuống chua xót. Trái tim như bị hắn Ϧóþ vỡ vụn. Tư Bách Niên nằm đó vẫn bị đám người kia đánh, ánh mắt anh nhìn cô ngập tràn sự đau lòng.
Lúc trước, Hạ Ân là một cô gái vui vẻ, hoạt bát. Còn bây giờ, bộ dạng của cô thì ngược lại, bị tên đàn ông kia kiểm soát tới nỗi không thể nở một nụ cười.
Hạ Ân lết cả người lại gần Mặc Thần. Cô cúi xuống, cầu xin hắn.
- Xin anh hãy bảo bọn họ dừng tay lại đi. Nếu... đánh nữa... Bách Niên nhất định sẽ ૮ɦếƭ.... xin anh...
- Em thừa biết tôi muốn em bên cạnh tôi, vậy mà dám qua lại với tình cũ?
- Là... em sai rồi... em sai rồi... không có lần sau nữa...
Thấy bộ dáng của cô quá mức thảm thương, cơn giận dữ của Mặc Thần dịu xuống phần nào. Hắn giơ tay, lập tức đám thuộc hạ dừng lại đứng sang một bên. Hạ Ân thấy hắn tha cho Tư Bách Niên thì cắn môi lặng im. Mặc Thần ôn nhu ôm cô vào trong lòng.
- Ngoan, vết thương đau không?
- Có.
Không chỉ bên ngoài mà thâm tâm cô rất đau.
Tư Bách Niên nhìn cảnh này thì không chịu được. Anh cố gắng bấp chấp muốn đứng dậy kéo cô ra. Nhưng thân thể vừa lảo đảo đứng dậy, một tiếng súng vang lên trói tai. Viên đạn bắn vào иgự¢ của Tư Bách Niên, anh kinh ngạc nhìn xuống иgự¢ mình, sau đó cơ thể ngã hẳn xuống đất.
Hạ Ân cả kinh, cô theo mắt nhìn người đang cầm súng. Mặc Thần một tay ôm cô, một tay cầm khẩu súng vẫn còn bốc ít khói. Thấy Tư Bách Niên nằm dưới đất nhắm mắt, trong đầu của Hạ Ân như bị chấn động.
- Aa... Bách... Niên.... Bách Niên...
Cơ thể cô bị Mặc Thần giữ chặt lấy. Do quá sốc, Hạ Ân không chịu nổi lập tức ngất xỉu.
Cô tưởng Mặc Thần sẽ tha cho Tư Bách Niên. Nhưng không, ác ma thì vẫn là ác ma máu lạnh.