Nợ Nhau Một Lời Hứa - Chương 07

Tác giả: Hồ Ly Xinh Đẹp

Bạn gái cùng em gái

“Woa, chị chính là bạn gái của anh em sao!” Lần đầu tiên nhìn thấy Thu Ý Hàm, Dịch Thủy Tâm cảm thấy rất kinh ngạc. “Ôi, em không làm chị giật mình chứ, em có hơi kích động, đúng rồi, em chính là em gái của anh Trọng Lâm, gọi là Dịch Thủy Tâm.”
Thật sự là một cô gái nhỏ đáng yêu, đây là cảm giác của Thu Ý Hàm khi nhìn thấy Dịch Thủy Tâm lần nữa.
“Không sao cả.” Thu Ý Hàm nhìn cô mỉm cười.
“Vậy thì, chị Hàm, em có thể gọi chị như vậy không!” Dịch Thủy Tâm cười tủm tỉm hỏi, nhìn thấy Thu Ý Hàm gật đầu, cô yên tâm tiếp tục nói. “Vậy chị Hàm cũng gọi em Tâm Nhi đi, còn nữa, chị Hàm có thể dành tặng toàn bộ thời gian hôm nay của chị cho em hay không?”
Nói xong câu đó, Thủy Tâm trộm liếc mắt nhìn sang anh trai một cái, thấy anh mặt thối đi, vốn nghĩ muốn lùi một bước, rồi không biết can đảm từ đâu tới, cô kéo tay Thu Ý Hàm, nhìn Trọng Lâm hừ một tiếng “Thật nhỏ mọn!”
Đối với sự ương bướng của em gái, Trọng Lâm cũng không biết làm sao, ai bảo để nó bị chiều hư từ nhỏ chứ, đương nhiên một trong những người cưng chiều em gái là chính bản thân anh.
Nhìn thấy hai cô gái ở phía trước, đều là người mình yêu thương, một người là bạn gái, một người là em gái. Cái người “cưu chiếm thước sào”(*) kia dường như không chút tự giác.
“Chị Hàm, chị làm như thế nào mà tóm được anh em vậy?”
“Chị không biết.” Thu Ý Hàm quả thật không biết vì cái gì mà Trọng Lâm lại thích cô.
“Sao có thể chứ? Em còn đang muốn nhờ chị Hàm chỉ giáo một chuyện đây?” Thủy Tâm có chút không vui, không biết nên làm sao bây giờ.
“Chị Hàm, em đã thích một người, nhưng mà anh ấy không thích em, em tính hỏi thử chị một chút, em phải làm như thế nào thì anh ấy mới thích em?” Thủy Tâm cúi đầu.
“Anh ta là kiểu người như thế nào?” Thu Ý Hàm cũng không nghĩ tới có một ngày mình sẽ thảo luận chuyện tình yêu với em gái nhỏ.
“Anh ấy tên là Trình Dịch Phong, là một người rất tuyệt vời.”
“Em nói Trình Dịch Phong, thật không ngờ được người em thích chính là anh ta.”
Nghe Thủy Tâm nói ra tên người cô thích, mới đầu Thu Ý Hàm cũng lắp bắp kinh hãi.
“Chị Hàm, chị biết anh ấy sao?” Nghe thấy lời Thu Ý Hàm, rốt cục Thủy Tâm cũng có tinh thần.
“Vậy chị hẳn cũng biết anh ấy đang ở đâu, tiết lộ cho em một chút đi!” Thủy Tâm lại bắt đầu tiến công mềm dẻo, rốt cục có hi vọng rồi.
“Không thành vấn đề.” Thu Ý Hàm không cảm thấy chuyện này có gì không ổn, người kia vẫn luôn một người, tuy rằng ở ngoài mặt anh ta biểu hiện như không cần thiết, nhưng nội tâm hẳn là cũng khát vọng có một người quan tâm đến mình.
“Nhưng, em không thấy tuổi anh ta hơi lớn so với em hay sao?”
“Không hề đâu, em hai mươi tuổi, anh ấy hai mươi tám, chênh lệch có tám tuổi mà thôi.” Dịch Thủy Tâm cảm thấy tuổi tác tuyệt đối không thành vấn đề.
“Hơn nữa, anh ấy thành thục cùng quyết đoán cũng là một trong những nguyên nhân làm em thích.” Dịch Thủy Tâm tiếp tục bổ sung.
Thành thục, quyết đoán, cũng đúng, tuy rằng người kia có đôi khi nhìn qua rất tùy tiện, nhưng này đó cũng không thể phủ nhận sự thật.
“Chị Hàm, ngàn vạn lần đừng ở trước mặt anh ấy nói ra tên thật cùng thân phận của em, bởi vì vài nguyên nhân, anh ấy chỉ biết em gọi là Dịch Tâm.” Dịch Thủy Tâm cường điệu với Thu Ý Hàm rằng chuyện này rất quan trọng. “Còn nữa, không cần nói với anh ấy em là em gái anh Trọng Lâm.”
“Chị biết rồi.” Tuy rằng không biết nguyên nhân gì khiến cô bé làm vậy, nhưng cô cũng không phải một người hay nói nhiều, cho nên Thủy Tâm có thể không cần lo lắng chuyện cô sẽ nói với Trình Dịch Phong.
“Em bây giờ phải đi tìm anh ấy, sẽ không làm bóng đèn cản trở chị ở cùng anh trai nữa.” Dịch Thủy Tâm hiện giờ đã gấp đến không chờ được đi gặp người thương.
“Anh à, em đi trước đây!”
“Ý Hàm, Tâm Nhi nó làm sao vậy?” Trọng Lâm đi lên trước hỏi lý do Tâm Nhi đột nhiên rời đi.
“Em ấy đi tìm hạnh phúc.” Thu Ý Hàm nói thật với anh.
Nghe thế, Trọng Lâm hơi nhíu mày một chút.
————
(*)鸠占鹊巢: cưu chiếm thước sào
Cưu, thước: đều là tên chim. Chim thước khéo làm tổ. Ổ của chim thước rất hoàn hảo kiên cố. Chim cưu thì tính vụng về không biết làm ổ, thường vào ở ổ chim thước làm xong.
Đại giới

“Chờ đã, tóc em rối rồi.” Trọng Lâm giúp Thu Ý Hàm vén tóc ra sau tai. “Được rồi, chúng ta đi thôi!”
“Trọng Lâm, mày đứng lại đó cho tao.” Phía sau lưng họ truyền đến một tiếng rống giận cuồng nộ.
“Tôi từng gặp ông chưa?” Trọng Lâm lạnh lùng nói.
“Mày hại công ty tao phá sản, còn giăng bẫy tao thiếu nợ ô danh không thể trả, mày cứ thế liền trở mặt.” Người đó phẫn nộ xông tới.
Là Chương Khiếu Thiên, Thu Ý Hàm rốt cục nghĩ ra, nhìn bộ dáng bây giờ của ông ta, tình cảnh hiện tại hẳn phải rất thảm! Không xong, trên tay ông ta có cầm thứ gì đó, đó là súng!!! Không được, Thu Ý Hàm không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ thầm không thể để cho anh bị thương tổn.
“Ý Hàm, em tỉnh tỉnh, Ý Hàm.” Trọng Lâm lo lắng gọi Thu Ý Hàm đã ngã vào lòng anh. Anh ôm lấy cô đá bay súng trong tay Chương Khiếu Thiên, sau đó ngăn cản một chiếc xe bảo lái xe dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện…
*
“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”
“Không có chạm đến bộ phận quan trọng, chỉ cần nằm vài ngày là có thể xuất viện.” Nghe được lời bác sĩ, Trọng Lâm cuối cùng cũng có thể nhẹ lòng.
“Nhưng sao cô ấy còn chưa tỉnh?”
“À, cô ấy chỉ đang ngủ thôi, nguyên nhân có lẽ là do suốt mấy ngày không có nghỉ ngơi đàng hoàng.” Bác sĩ nói lý do Thu Ý Hàm hôn mê bất tỉnh.
Trọng Lâm vuốt tóc mai của cô, nhìn cô mà trong lòng cảm thấy thật đau, cô vẫn không biết tự quan tâm chính mình. Tuy rằng cô đỡ đạn thay anh, giúp anh biết được tầm quan trọng của bản thân mình trong lòng cô, nhưng cô cũng không được lấy sinh mệnh của cô làm tiền đặt cược. Giúp cô đắp kín chăn, hôn nhẹ môi cô, anh rời khỏi phòng bệnh.
“Lại giăng một cái bẫy, làm cho con trai Chương Khiếu Thiên nhảy vào đi, lần này tôi chính là muốn hắn phải ૮ɦếƭ. Về phần Chương Khiếu Thiên, chỉ cần nghĩ biện pháp làm ông ta tàn phế là được, tôi muốn ông ta sống không bằng ૮ɦếƭ.” Nói xong Trọng Lâm cúp điện thoại. Dám làm tổn thương người quan trọng nhất trong lòng anh, sẽ phải trả cái giá thật đắt.
Chờ Trọng Lâm lại trở lại phòng bệnh, Thu Ý Hàm đã tỉnh.
“Cảm giác thế nào, miệng vết thương còn đau không? Còn có chỗ nào không thoải mái không.” Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của anh, Thu Ý Hàm cảm thấy chịu một phát súng cũng không lỗ vốn.
“Anh không cần khẩn trương như vậy, em không sao.” Thu Ý Hàm nhìn anh nở nụ cười.
“Mấy ngày nay em cứ an tâm nằm viện, nghỉ ngơi cho đàng hoàng một chút, không được nghĩ đến chuyện công tác.” Trọng Lâm hy vọng cô có thể nghỉ ngơi tốt một chút.
“Uhm.” Thật ra lúc anh vừa mới ra bên ngoài gọi điện thoại, Thu Ý Hàm đã tỉnh rồi, đối với thủ đoạn của anh, trước kia cô cũng chỉ nghe nói, chưa từng tận mắt thấy, hôm nay chính tai cô nghe được đoạn hội thoại kia, để cho cô biết cái giá phải trả khi đắc tội với anh.
“Dịch Phong, tôi bị thương, cần nằm viện vài ngày, mấy ngày nay chuyện ở tập đoàn liền giao cho anh.” Thu Ý Hàm thông qua điện thoại dặn dò chuyện công tác với Trình Dịch Phong.
“Em bị thương sao, bị thương như thế nào, em ở bệnh viện nào.” Trình Dịch Phong đã cố gắng hết mức kiềm chế tâm tình của mình.
“Tôi ở bệnh viện XX, phòng XXX.” Thu Ý Hàm rất hiểu anh, cho dù bây giờ cô không nói cho anh ta biết, anh ta cũng sẽ tự mình tra được.
Cắt điện thoại, Thu Ý Hàm nghĩ tới Thủy Tâm, không biết ngày đó cô bé đi tìm Trình Dịch Phong có phát sinh chuyện gì hay không.
“Suy nghĩ cái gì?” Trọng Lâm đi lấy cơm đã trở lại, kéo cô ra khỏi luồng suy nghĩ tập trung.
“Đang nghĩ chuyện của Tâm Nhi.”
“Em ấy thì có gì để nghĩ chứ, em chỉ cần nghĩ đến một mình anh là được rồi.” Trọng Lâm lại thơm nhẹ một cái lên khóe môi cô.
Ý trời

“Anh vừa mới nhận được điện thoại, có một việc phải anh phải tự mình đi xử lý.” Trọng Lâm khó xử nhìn Thu Ý Hàm, anh cũng không muốn ở rời khỏi cô trong lúc này, nhưng với sự kiện này anh không thể không ra mặt, bằng không tất cả mọi thứ anh dày công sắp đặt trước kia đều vô nghĩa.
“Anh cứ đi lo công việc đi, không cần phải ở đây đâu.” Nhìn thấy anh nhíu chặt mày, Thu Ý Hàm không muốn anh phải bối rối.
“Em ở một mình, có được không?” Trọng Lâm vẫn lo lắng chuyện để cô ở một mình. “Hay anh gọi Tâm nhi đến đây với em được không?”
“Không cần, Tâm Nhi cũng có chuyện của em ấy, em đâu phai con nít, nếu có chuyện gì thì hộ sĩ sẽ giúp em mà, anh yên tâm đi đi!” Thu Ý Hàm không tính quấy rầy kế hoạch “truy đuổi trái tim” của Tâm Nhi.
Trong tương lai không xa, có thể Thu Ý Hàm sẽ hối hận vì hiện giờ không ép buộc anh ở lại đây với cô, có lẽ, cô sẽ càng hối hận hơn vì đã giao trái tim cho anh.
“Đại tiểu thư, xem ra thương tích của em cũng đâu có nặng lắm, rõ ràng là lười biếng giao hết mọi công tác cho tôi, rất không có nhân tính.” Nghe giọng điệu này, chắc chắn là Trình Dịch Phong.
Thu Ý Hàm không xoay người lại, vẫn đứng xoay mặt ra ngoài cửa sổ như trước. “Theo cá tính của anh, đáng lý ngày hôm qua đã chạy tới rồi chứ.” Thu Ý Hàm muốn từ chỗ anh biết được tình huống giữa anh và Thủy Tâm đã tiến triển đến đâu.
“Ngày hôm qua tôi bị một người đáng ghét cuốn lấy, thật sự là làm cho người ta chịu không nổi!” Nhớ đến cảnh tượng ngày hôm qua, Trình Dịch Phong lại tức giận. Khi anh từ trong nhà bước ra chuẩn bị đi đã bị Dịch Thủy Tâm giội cho cả người đầy nước, dựa theo tình huống lúc đó mà nói, cô ta chắc chắn là cố ý.
“Hay có lẽ nào bởi vì tôi không chạy tới trước tiên, nên đại tiểu thư của chúng ta không vui? Xem ra tôi ở trong lòng em vẫn có phân lượng nhất định!” Trình Dịch Phong cố ý nói năng tùy tiện.
“Không đứng đắn!” Thu Ý Hàm cố nín cười, xem ra Tâm Nhi là khắc tinh của anh ta rồi.
“Em tại sao lại không cẩn thận như vậy, làm cho chính mình bị thương phải nằm viện chứ?” Em như vậy, tim tôi còn đau hơn. Trình Dịch Phong muốn biết nguyên nhân khiến cô bị thương.
“Không có gì!” Thu Ý Hàm không muốn để anh ta biết vết thương cô chịu là do súng gây ra, nói ra thì có thế nào được chứ? Bất quá là thêm một người lo lắng mà thôi.
Thấy cô không muốn nói, Trình Dịch Phong cũng không hỏi nhiều nữ. Trước khi đến thăm cô, anh cũng đã hỏi qua bác sĩ về tình hình thương tích của cô, nhưng anh vẫn muốn nghe chính miệng cô ra, cho anh biết nguyên nhân.
“Hôm nay tới gặp em, ngoài lý do thăm bệnh, tôi còn có chuyện của tập đoàn phải nói với em.” Trình Dịch Phong chống tay nâng cằm. “Mấy ngày nay tôi phát hiện có rất nhiều khoản rất đáng ngờ, nhưng nhìn qua thì không phải lão cáo già làm.”
“Anh kể chi tiết cụ thể một chút.” Thu Ý Hàm sau khi nghe anh nói xong tự bảo với mình trước tiên cần duy trì đầu óc tỉnh táo, thời điểm càng khẩn trương thì càng phải giữ bình tĩnh, đây là cách để sinh tồn.
Trình Dịch Phong báo cáo đơn giản tình hình lại cho cô, nhưng do những số liệu minh bạch còn chưa có đủ, như vậy căn bản là không thể nghĩ ra sách lược có thể toàn thắng. Thu Ý Hàm quyết định ngày mai mới xuất viện. Tuy rằng tình hình hiện tại vô cùng khẩn cấp, cô vốn phải đi xử lý ngay bây giờ, nhưng chuyện này không phải có thể giải quyết trong nhất thời, có lẽ là một cuộc đấu trường kỳ, cho nên phải dưỡng thân thể cho thật tốt mới có thể đủ khả năng giành phần thắng.
“Tình huống hiện tại, tôi còn nằm viện thêm một ngày thì có sao không?” Vì cẩn thận để…, Thu Ý Hàm muốn xác định một chút.
“Yên tâm đi, có tôi ở đây, vấn đề còn có thể kéo vài ngày. Em tính ở thêm vài ngày cũng không có vấn đề gì.” Trình Dịch Phong lại bắt đầu trêu ghẹo.
“Tôi đây không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa.” Trình Dịch Phong nói xong chuyện công tác liền tính rời đi, Thu Ý Hàm cũng không có ý giữ anh lại.
Khi cánh cửa phòng bệnh khép lại, tươi cười trên mặt Trình Dịch Phong cuối cùng cũng sụp đổ. “Vẫn làm không được sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc